TruyenHHH.com

Thinh Duong Huyen Da

Ngay tại thời điểm Thiên Xu nhớ lại ân sư Tam Tạng cùng hỏa hoạn Từ Ân Tự xảy ra mười mấy năm trước, Tinh Tuệ Quận chúa vẫn đang tìm viên Phật châu tiếp theo.

Nó ở nơi nào?

Nông thôn sơn dã cách xa Lạc Dương, phiên chợ thập ngũ, một gian hàng buôn bán giới thiệu búp bê hấp dẫn rất nhiều tiểu hài tử vây xem, những con búp bê trông rất sống động đều là do chủ quầy tự tay làm, nhìn qua là một nữ nhân ngoài bốn mươi tuổi, gọi là Ngọc Thẩm, dung nhan thanh tú, thái độ hòa khí, tóc mai có tóc bạc, trong tay nàng một bên đang buộc con búp bê mới lên, vừa cùng đám hài tử bên cạnh nói chuyện: "Mua một con mang về không ? Ta làm búp bê rất sống động, chơi rất vui a!"

Hài tử cầm con búp bê trên sạp lên, loay hoay mãi nó vẫn nằm im như lúc trên bàn.

Ngọc Thẩm hòa khí: "Không phải chơi như vậy, ngươi xem, giống như vậy dùng ngón tay đưa vào ở bên trong, nó liền nghe lời ..."
Búp bê bị nàng điều khiển làm cho chuyển động, càng có sinh khí, đám hài tử vỗ tay cười, tiểu hài nhà bán bánh nướng gom tiền đưa cho Ngọc Thẩm, ngượng ngùng: "Ngọc Thẩm, bán rẻ hơn cho chúng cháu một chút đi..."

Ngọc Thẩm nhận lấy tiền kiểm một chút, cầm búp bê đưa cho hắn: "Lúc Hoan Ca Nhi nhà ta tới chỗ phụ thân ngươi ăn bánh nướng , nhớ nhắc phụ thân ngươi bán rẻ cho nó một chút Hàaa...!"

"Ngọc Thẩm là tốt nhất!" Đám hài tử nắm búp bê vui vẻ mà đi.

Trời sầm, muốn đổ mưa, Ngọc Thẩm cuống cuồng thu dọn đám búp bê, vải vóc, kim chỉ lại.

Có hài tử chạy tới trợ giúp, Ngọc Thẩm biết hắn, hắn là bạn học với con trai nàng: "Cám ơn ngươi nha, Tiểu Lục, mới từ lớp học ra?"

Tiểu Lục nói: "Sư phụ hôm nay gặp gỡ bằng hữu, không có lên lớp Ngọc Thẩm."

Ngọc Thẩm kinh ngạc: "Nhưng là Hoan Ca Nhi nhà ta sáng sớm đã ra khỏi nhà..."

Tiểu Lục nói: "Con không thấy Hoan Ca Nhi, các sư huynh đệ hẹn cùng nhau đi bơi cũng không thấy hắn ..."

Ngọc Thẩm ngẩn người: "Làm sao có thể, làm sao có thể... ! Tại sao nó lại nói láo?"

Ngọc Thẩm ném gian hàng đội mưa chạy về nhà.

Những con búp bê bị ném lại ở phía sau.

Ngọc Thẩm chạy về căn nhà tranh nàng thuê , không có một bóng người, nàng lục tung khắp nơi, lại không thấy hai bộ y phục , sô bạc tích cóp cũng không... Ngọc Thẩm rơi lệ: "Đứa nhỏ này là thực sự đã chạy? Lão thiên gia a, ta đây là tạo phải nghiệt gì?"

Nàng nhớ tới chuyện phát sinh mấy ngày trước ...

Hoan Ca Nhi là con trai của Ngọc Thẩm đã mười bốn tuổi, gia cảnh nghèo khó, lại có điệu bộ thiếu gia, Ngọc Thẩm chính là đang khâu vá sửa lại y phục cho hắn, Hoan Ca Nhi đang đọc sách, bỗng nhiên phiền não, ném sách đứng lên.

Ngọc Thẩm ngẩng đầu nhìn con trai: "Đói? Mẫu thân đem khoai lang mật lấy tới cho con ? Còn có chưng cá mặn đây!"

Hoan Ca Nhi nói: "Mẫu thân, con không muốn ăn khoai lang mật!"

Ngọc Thẩm cười: "Kia con muốn ăn cái gì..."

Hoan Ca Nhi nói: "Con muốn, con muốn ăn... thịt hầm!" Hắn dứt lời đoạt lấy Ngọc thẩm trong tay quần áo, "Con cũng không muốn mặc cái này, mẫu thân, người đã nói với con về chuyện phụ thân con. Con không nên ăn như vậy, mặc như vậy! Con phải là một công tử! Con không muốn cùng người sống như thế này!"

Ngọc Thẩm đứng dậy, một bạt tai tát vào mặt Hoan Ca Nhi : "Ngươi than phiền cái gì? Ta không cho ngươi ăn mặc? Không tạo điều kiện cho ngươi đọc sách? Ta bắt ngươi theo ta dầm mưa dãi nắng mà đi bày sạp sao? Nói cho ngươi về phụ thân ngươi, là để ngươi biết ngươi không phải là hài tử không có nguồn gốc! Nhưng là ta cho ngươi biết, đây là cuộc sống mà ngươi nên sống! Ngươi không phải là đại thiếu gia! Không ăn thịt, cũng không có tơ lụa! Bây giờ ta hỏi ngươi, trong nồi có khoai lang mật, còn có cá mặn ta không nỡ ăn để lại cho ngươi, ngươi có ăn hay không? !"

Hoan Ca Nhi bụm mặt mếu máo muốn khóc, gật đầu một cái: "Con ăn, con ăn..."

Lúc này Ngọc Thẩm lau nước mắt, trong đầu nghĩ có lẽ chính là tại mình khi đó đã đánh hắn, Hoan Ca Nhi quyết định bỏ nhà ra đi, vi nương còn đang tự trách mình, lại phát hiện phía dưới giường có bức thư, mở ra, là bút tích của Hoan Ca Nhi: "Mẫu thân, con đi. Con muốn đi Lạc Dương tìm phụ thân! Tín vật của hai người con cũng lấy đi! Người nói không đúng, con là đại thiếu gia, thế nào mà không phải ? Con không tin cả đời con sống cuộc sống này!"

Ngọc Thẩm lau nước mắt xé thư, đứng dậy cầm lên lá dâu tằm đang ăn, cắn răng tức giận: "Đi, đi đi! Ta bớt phiền lòng! Bất quá thành Lạc Dương không sánh bằng trong nhà, nơi đó đông người lại tàn bạo ác độc, nếu bị lừa giống như ta, chớ có hy vọng ta lại đi dẫn ngươi trở về! ... Vẫn là tằm cưng của ta tốt nhất, tằm cưng so với con trai ta cực khổ nuôi lớn còn nghe lời hơn!"

Con tằm màu trắng ở bên trên lá dâu ngọa ngoậy, cắn, phát ra tiếng xào xạc, giống như âm thanh vết thương bị cắt thật sâu, máu chảy lai lán ...

Hoa viên Diệp phủ, Viễn An chính dưới tàng cây luyện kiếm, Viễn Ninh lắc cây quạt, cười hì hì tới: " Hảo! Hảo! Tỷ tỷ kiếm pháp thật là tinh diệu! Thật không hổ là cao thủ một đời! Kinh tài tuyệt diễm! Dũng sĩ vô địch! Trí giả tất thắng!"

Viễn An thu kiếm, dùng khăn lau mồ hôi: "Bớt nói nhảm. Tự dưng tới vuốt mông ngựa? Lư thần bất đổi mã chủy. Là có chuyện muốn cầu ta? Có chuyện gì thì nói mau!"

驴唇不对马嘴: Lư thần bất đổi mã chủy cũng giống như râu ông nọ cắm cằm bà kia ...)

Viễn Ninh cười cười: "Đệ đệ hơi thiếu thốn, muốn mượn tỷ tỷ chút ngân lượng."

Viễn An nhìn hắn: "Đệ mỗi tháng đều có tiền, mẫu thân của đệ cũng nhét vào tay đệ thêm không ít tiền tiêu vặt, hiện tại muốn mượn ta? Đệ nha, nhất định là lại đi theo đám bạn bài bạc, đó là một cái động không đáy, đi đi đi, đừng theo mượn ta."

Viễn Ninh kéo tay áo Viễn An khẩn cầu: "Tỷ có phải là tỷ tỷ ruột của đệ không? Người sĩ diện như đệ mà dễ dàng nói ra lời này lắm sao? Đệ phải khiêu chiến với lòng tự ái của mình biết bao nhiêu? ! Còn bị tỷ nói lời lạnh lẽo... Đệ cũng không sợ nói cho tỷ biết, đệ chính là đánh bạc, chính là thiếu không ít, sòng bạc người ta nói muốn băm đầu ngón tay đệ ra, mà có băm đầu ngón tay đệ cũng không sợ, chỉ sợ truyền đi, nói ngươi đệ đệ của Diệp đại tiểu thư lại để cho người khi dễ, sợ là ảnh hưởng không tốt đến tỷ sao? Vạn nhất đệ không nghĩ ra, nhảy sông tự vận, đệ cảm thấy tỷ nhất định sẽ bởi vì hôm nay không cho đệ mượn ngân lượng mà hối hận không thôi. Đệ không phải là cân nhắc cho mình, mà đệ là vì tỷ nha, tỷ tỷ!"

Viễn An nghe đến choáng váng đầu không nhịn được, sau đó vừa đành chịu thua, từ trong lòng ngực xuất ra bạc cho vào trong tay Viễn Ninh: "Đệ nha, không phải là không thông minh, cái miệng nhiều lời lẽ như vậy. Chơi đi, chớ phiền ta. Tiền ta cho đệ mượn, đệ có tự sát ta cũng không để ý ha..."

Viễn Ninh nói: "Ai tự sát à? Mượn được rồi! Đệ mà trở mình, bồi hoàn tỷ gấp đôi !"

Viễn An bĩu môi: "Đừng có mà khoác lác."

Viễn Ninh cầm bạc của Viễn An đi đến sòng bạc, hắn chuyển vận khí, thắng liên tiếp vài ván, những tay cờ bạc kêu la om sòm.

Viễn Ninh đứng ở chỗ cao trong tay che cái bồn nhỏ, lắc tới lắc lui: "Đại hay tiểu? Đại hay tiểu? Gia gia liền muốn mở, các ngươi có thể chọn rồi!"

"Đại đại đại

Tiểu tiểu tiểu "

Viễn Ninh mở.

Mọi người hoan hô.

Một người quần áo lam lũ, mặt mũi thô bỉ,một đôi mắt phồng lớn như bóng nước mở to không được nhắm lại không xong, hắn xen lẫn trong đám người sòng bạc, lén lút thỉnh thoảng khắp nơi mà nhìn một chút, nhân lúc người ta không để ý thò tay nắm bạc vụn trên bàn, Viễn Ninh liếc mắt nhìn thấy, quát to: "Ô kìa! Nơi nào đến ăn trộm? ! Dám tới nơi này hạ thủ! Bắt hắn! Bắt hắn!"

Mọi người bắt hài tử kia, vây thành một vòng liền đạp đá, hắn chỉ ôm lấy mặt mũi: "Chớ đánh! Chớ đánh! Hiểu lầm! Ta không trộm bạc a! Các ngươi hiểu lầm!"

Viễn Ninh đi lên, tóm cổ hắn đứng lên, từ trong lòng ngực của hắn móc ra không ít bạc vụn, Viễn Ninh cười gằn: "Còn nói không phải! Cái này còn có tiền cược đây! Cái này còn có súc sắc bằng ngọc đây! Ngươi là muốn trộm để đổi tiền đúng không? Ta cho ngươi biết, đến chỗ nào, làm việc gì, đây là sòng bạc, ngươi trộm đồ thì phải bị đòn! Mọi người cùng nhau tiến lên!"

Mọi người quyền cước gia tăng.

Thiếu niên kia che mặt kêu thảm thiết, ngay sau đó bị ném ra khỏi sòng bạc.

Viễn Ninh phủi tay, quay đầu lại muốn đi vào chơi tiếp.

Hài tử kia tức giận: " Chờ ta tìm được phụ thân, làm đại thiếu gia. Ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, ta sẽ cho ngươi hối hận!"

Viễn Ninh nâng lên một chân, làm bộ muốn đạp: "Ngươi không tin ta đánh ngươi nữa à?"

Hài tử kia chạy trối chết, Viễn Ninh cười ha ha.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com