TruyenHHH.com

Thinh Duong Huyen Da

Đêm nay là yến tiệc mừng thọ Thiên Hậu , bên trong hoàng cung treo đèn kết hoa các cung nhân bận rộn tới lui một chút lười biếng cũng không dám có, trong yến tiệc mừng thọ của Thiên Hậu chỉ một tí sai sót cũng là tai họa rơi đầu vậy nên bọn họ đều cẩn thận từng li từng tí...

Tiểu thái giám từ bên ngoài vội vã chạy tới, thái giám tổng quản Lý Thành lo lắng vẫn ngồi liệt trên ghế mong chờ tin tức đến từ Triệu Lan Chi.

Tiểu thái giám khẽ nói: "Công công, vẫn không có tin tức của Triệu đại nhân. Tối nay chính là thọ yến Thiên Hậu, nếu bức họa kia còn chưa tìm ra được..."

Thoáng chốc mặt Lý Thành xám như tro tàn: "Nếu vẫn không tìm được bức họa kia chúng ta đây liền đem, liền đem đầu dâng lên Thiên Hậu thôi..."

Tại một nơi khác, núi Cẩm Vân La Thiên động chợ đêm cũng vừa mở màn.

Triệu Lan Chi cải trang thành tùy tùng đi theo Tinh Tuệ quận chúa vào đại sảnh, tạp dịch dẫn hai người vào chỗ ngồi, bưng lên rượu trái cây hảo hạng.

Cô nương đeo mạn che mặt nhìn Triệu Lan Chi: "Uống một ly sao?"

Triệu Lan Chi đè miệng ly rượu không động.

Tinh Tuệ nói: "Ta còn tưởng tất đại anh hùng đều có tửu lượng giỏi."

Triệu Lan Chi nói: "Ta không dám nhận mình là đại anh hùng. Rượu là đồ ngon, nhưng ta chỉ sợ trễ nãi đại sự. Sau khi chuyện thành công, ta nguyện cùng cô nương uống mấy chén."

Tinh Tuệ nhẹ nhàng cười một tiếng.

Tiếng còng vang, chợ đêm mở.

Hoắc Dương cầm trong tay bức họa chậm rãi mở ra, trên tấm lụa vé một đôi nam nữ đứng dưới tàn cây chuối đọc sánh. Triệu Lan Chi cầm ly rượu cực kỳ khẩn trương cầm không sai không sai, chính là bức tranh Tiêu Hạ Đồ bị trộm từ trong cung ra, phía trên nó đang buộc không biết bao nhiêu tính mạng! Bộ khóa trẻ tuổi này tim giống như đang vọt lên cổ họng lại chẳng hay biết mình bị người bên cạnh âm thầm quan sát.

Hoắc Dương trên đài nói: "Đây chính là bức họa Thiên Hậu yêu quý nhất 'Tiêu Hạ Đồ" mỗi lần đều trầm ngâm ngắm nó là thứ yêu thích không buông tay. Giá khởi điểm ba trăm hoàng kim."

Khach nhân bên dưới rối rít ra giá: "... Ba trăm năm.

... Bốn trăm.

... Sáu trăm hoàng kim."

Tinh Tuệ giơ lên tấm bảng bằng ngà voi nhẹ nhàng nói: "Ta ra chín trăm hoàng kim..."

Xung quanh đều không ai lên tiếng.

Hoắc Dương phối hợp với nàng: "Thật rộng rãi."---- Đó là một vỡ tuồng, cho Triệu Lan Chi nhìn.

Bên bờ đầm cự mãng, Viễn An cùng Mục Lạc giục ngựa chạy tới. Trên người mang theo đồ trang bị mới giống như hổ mọc thêm cánh.

"Vèo" Viễn An dùng nỏ bắn ra dây thừng chộp vào trên núi cao đối diện, đồ chơi của lão gia hỏa Thiên Xu quả nhiên dùng tốt, Mục Lạc cõng Viễn An trên lưng trượt theo dây thừng vượt qua đầm cự mãng một đường thẳng tiến đến của động La Thiên.

Lính gác tạp dịch thấy hai người họ nhào lên ngăn cản, hai người liền đánh bại.

Cả hai không nhiều lời, nhanh tay nhanh chân mà trùm quần áo tạp dịch lên, tiến vào đường quanh co La Thiên động, vừa đi vừa rắc dầu hỏa và lưu hỏa tinh mà Thiên Xu đưa cho bọn họ.

Cho đến khi đặt chân tới phòng đầu giá cũng vừa lúc Tinh Tuệ ra giá chín trăm hoàn kim xong.

Không có người ra giá cạnh tranh với nàng, Hoắc Dương gõ chùy: "Danh họa của Thiên Hậu chính là vị chỗ này!"

Đám khách nhân liền vỗ tay chúc mừng.

Viễn An giận dữ, chính là bọn người này đêm qua nhìn nàng rới xuống đầm cự mãng, bây giờ ngồi cười haha, Viễn An phi thân lên đem dầu hỏa cùng toàn bộ lưu hỏa tinh ném hết xuống: "Ta cho các ngươi vỗ tay, ta cho các ngươi đắc ý, ta cho các ngươi tất cả đều chết!"

Hiện trường nhất thời đại loạn.

Triệu Lan Chi từ chỗ ngồi đứng lên: "Viễn An!"

Viễn An vừa thấy hắn vui mừng quá đổi: "Triệu Lan Chi! Ngươi không có chết à? !"

Hoắc Dương giơ hai tay ra lệnh cho thủ hạ: "Đem bọn họ bắt lại cho ta!" Chúng tạp dịch tiến lên muốn thắt cổ Viễn An Mục Lạc , Mục Lạc chà mạnh đá tiêu trong tay liền ném ra ngoài chỗ Viễn An đã rải sẵn dầu hỏa cùng lưu hỏa tinh, trong nháy mắt thế lửa hừng hực, hiện trường đại loạn, mọi người mau chóng tẩu tán kêu rên từng hồi.

Trong hỗn loạn, Triệu Lan Chi vẫn không có quên nhiệm vụ chính của mình, một bước tiến lên đài cướp lấy bức họa, Tinh Tuệ theo sát phía sau.

Viễn An vừa thấy nha đầu mang mạn che mặt, cơn giận lập tức bùng lên: "Là ngươi? Là ngươi đổi đoản kiếm của ta đoản kiếm thành chân giò hun khói!"

Triệu Lan Chi ngăn trở Viễn An: "Viễn An! Là vị cô nương này đã cứu ta từ đầm cự mãng ra!"

Trong chớp mắt Triệu Lan Chi bảo vệ nữ nhân che mặt chính là Tinh Tuệ kia càng khiến Viễn An tức muốn chết, trên đầu tràn đầy sao kim, ngọn lửa bao phủ đôi mắt, dường như trong lòng có kẻ điên lôi kéo tóc mình, nhuyễn kiếm trong tay huy vũ kêu to: "Ta mặc kệ! Ta muốn lấy mạng cô ta!"

Tình thế hỗn loạn, Viễn An căn bản không quan tâm Triệu Lan Chi, tung kiếm giao đấu với Tinh Tuệ , hai người ngươi tới ta đi bất phân thắng bại, trong đám khách nhân hay đến La Thiên Động đấu giá có khách nhân bình thường thích chơi chữ, may mắn tránh được kiếp này liền làm thơ chứng : Hai cô nương đến giao đấu, gương mặt tư thái quả thực đẹp, chẳng thấy chiêu thức thật lợi hại, khiến mọi người xem mắt không rời!

Lại nói loại thi thoại này thô không thô, thời điểm bọn họ đang giao đấu, người bên cạnh đều không đánh, hỏa xung quanh cũng không chạy, chỉ nhìn hai cô nương xinh đẹp kịch liệt đấu, làm cho bọn họ cao hứng. Viễn An mang tâm lý liều mạng, nhưng là Tinh Tuệ lại có so đo, một bên cùng Viễn An chống đỡ, một bên ánh mắt âm thầm ra hiệu cho Hoắc Dương, muốn hắn đối phó Triệu Lan Chi, Hoắc Dương lúc này mới nhớ lệnh tập kích Triệu Lan Chi, nhưng lại bị một kẻ ngăn lại, vừa quay đầu nhìn thì thấy chính là Mục Lạc, chỉ thấy tiểu tử kia nhìn hắn nghiêm túc, sau đó chỉ chỉ vào mình không lên tiếng ý của hắn đã rất rõ ràng: Đối thủ của ngươi là ta.

Trước đó hai người từng có giao thủ, Hắc nam tử ở trước mặt Hoắc Dương căn bản không có chút lực chống đỡ nào, hắn dám như vậy, lại kiêu ngạo khiêu khích, lập tức Hoắc Dương cảm giác cực kì kích thích!

Hoắc Dương giận quá bật cười, vẻ mặt coi thường: "Tiểu tử, mạng ngươi thật là lớn, không ngờ lại còn sống, hay để cho ta tiễn ngươi về Tây thiên đi!"

Hắn vừa dứt lời Mục Lạc đã nhào lên, hai người dốc sức xuất thủ lẫn nhau.

Mục Lạc kinh nghiệm chưa đủ lúc đầu không địch lại, trên bả vai ăn đấm của Hoắc Dương đến mấy lần, nhưng là mỗi lần hắn bị thương thì vết thương liền nhanh chóng khôi phục, trước mắt đã vốn khỏe mạng nay lại càng thêm khỏe mạnh, đổi thành người khác đã sớm gục, những cú đánh rơi vào trên người hắn tức thì đều không có gì đáng ngại, trong quá trình giao đấu hắn chỉ cảm thấy những thứ quyền pháp kia của Hoắc Dương ngày trước xem không rõ giờ càng lúc càng chậm, càng chậm cho đến cuối cùng, mỗi lần tiến kích hay thối lui đều giống như đánh thức hài tử đang ngủ dậy, một tay liền ngăn trở hai quả đấm của Hoắc Dương! Mục Lạc phát giác mình có tiến bộ, trong lòng cao hứng khó nén nụ cười, tình thế của Hoắc Dương càng lúc càng cấp bách, phạm phải sai lầm trí mạng, Mục Lạc liên tục chặn quyền pháp của hắn lại dồn khí lực xuất quyền đánh thẳng vào lồng ngực hắn.

Trong nháy mắt Hoắc Dương ngã xuống đất thổ huyết chết không nhắm mắt: "Không thể nào... Không thể nào... !"

Viễn An và đang dây dưaTinh Tuệ cũng nhìn thấy cảnh này một trong lòng thầm giận mắng Hoắc Dương: "Thằng ngu này!"

Lửa trong La Thiên động càng cháy dữ dội hơn, một cái xà ngang ngã xuống, Triệu Lan Chi kéo Viễn An, Viễn An cắn răng, rốt cuộc không dây dưa với Tinh Tuệ nữa: "Khắp nơi này ta đã rải dầu hỏi cùng lưu hỏa tinh, chúng ta đi mau!"

Triệu Lan Chi tay cầm quyển họa của Thiên Hậu, xoay người lại nắm tay Tinh Tuệ chạy như bay ra phía bên ngoài.

Bốn người chạy vừa tới cửa hang, lửa lớn từ phía sau đuổi theo.

Mục Lạc thả bắn nỏ dây thừng, trên lưng cõng Viễn An, Viễn An đem dụng cụ giao cho Triệu Lan Chi: "Chúng ta ở trước mặt! Ngươi đuổi theo!"

Mục Lạc cõng lấy sau lưng Viễn An trượt theo sợi dây đi trước.

Triệu Lan Chi quay đầu dẫn Tinh Tuệ đi, nàng lại sau lùi một bước.

Phía sau ngọn lửa cuốn đến, Triệu Lan Chi lo lắng: "Cô nương nhanh theo ta đi!"

Tinh Tuệ nói: "Bức họa kia là của ta! Ngươi lợi dụng ta! Ngươi gạt ta!"

Triệu Lan Chi nói: "Bức họa này nguyên bản là thuộc về Thiên Hậu, ta nếu không đưa nó vật quy nguyên chủ, Thiên Hậu giận dữ không biết có bao nhiêu mạng người thấp thỏm chờ chết."

Tinh Tuệ cắn răng: "Ngươi gạt ta..."

Triệu Lan Chi hết cách: "Thất lễ!"

Lửa lớn từ phía sau cuốn lên đến, Triệu Lan Chi một tay nắm lấy Tinh Tuệ, một tay vịn dụng cụ hình cung trượt dây rời đi.

Trượt theo sợi dây xuyên qua trên đầm nước , dừng lại ở chỗ rừng sâu, trong hơi thở Tinh Tuệ đều thân nhiệt ấm áp của Triệu Lan Chị mang theo mùi vị hanh nhân làm nàng nàng thất thần trong phút chốc nhưng liền khôi phục trong nháy mắt , hai người vừa đi tới một nửa còn đang ở trên đầm nước, Tinh Tuệ bỗng nhiên thoát khỏi Triệu Lan Chi, tung người nhảy xuống, đi vào rừng rậm trong núi, Triệu Lan Chi phản ứng không kịp nữa, chỉ thấy nàng ngước đầu nhìn mình: "Ngươi thiếu ta!"

Triệu Lan Chi hoảng hốt nhưng lực bất tầm tong.

Trong hoàng cung, lúc này chính là yến vũ cổ nhạc.

Đủ các quan lại chúc thọ, Cao Tông mời rượu Võ Hậu : "Mị Nương phụ tá trẫm trị quốc cho đến nay đã cực khổ nhiều ly này trẫm kính nàng, trẫm cám ơn nàng!"

Võ Hậu nói: "Thần Thiếp một mực cẩn trọng cẩn thận dè đặt, không dám tham công. Tạ Bệ Hạ đã yêu mến."

Lễ quan báo cáo: "Quốc Sư đến!"

Quốc sư Thiên Kiều chậm rãi đi lên, trên người hắn mặc áo choàng màu xám, trong tay nâng ba viên đan dược.

Cao Tông mừng rỡ: "Mị Nương ngươi nhìn, Quốc Sư cũng tới cho ngươi chúc thọ..."

Thiên Kiều gật đầu: "Hoa đản Thiên Hậu khắp chốn mừng vui. Thần dâng lên Nguyệt Hoa Đan được luyện chế suốt chín chín tám mốt ngày, nguyện Thiên Hậu thanh xuân vĩnh trú, nguyện Đại Đường quốc thái dân an!"

Võ Hậu mỉm cười: "Quốc Sư có lòng. Dọn chỗ. Ban rượu....Chúng khanh gia, tối nay mọi người không cần câu nệ lễ nghĩa quan quân, mời tận tình sung sướng!"

Tiếng nhạc lên, pháo hoa đầy trời, vô cùng náo nhiệt.

Võ Tắc Thiên lại nhìn thấy đôi mắt Cao Tông quyến luyến trên người vũ cơ.

Nàng cũng không lưu tâm, chẳng qua là ở nơi như ảo như thật hoan lạc này rút người ra rời đi.

Trến yến tiệc, Diệp đại nhân cũng được mời đến, hắn dẫn theo Diệp phu nhân và Viễn Ninh tiến cung, lúc này đang cùng các đồng liêu hàn huyên.

Diệp phu nhân xa xa nhìn thấy nhân vật quan trọng: "Lão gia, đây chẳng phải là Triệu tướng quân cùng phu nhân sao? Hắn gần đây vừa mới khải hoàn hồi triều, là tâm phúc của Thiên Đế và Thiên Hậu, chúng ta đi thăm hỏi sức khỏe một tiếng chứ ?"

Diệp đại nhân nói: "Các ngươi đi theo ta."

Diệp đại nhân tiến tới chỗ Triệu tướng quân cùng mấy cái đại quan bên cạnh, lại không nói nên lời mang một bụng ấm ức mà quay về.

Trời sinh Viễn Ninh là cây ăn ngay nói thẳng: "Cha, tại sao bọn họ không để ý tới người? Là bởi vì chức quan của người nhỏ ư?"

Diệp đại nhân nghe vậy tức đến hộc máu: "Ngươi, ngươi thằng ngu này, câm miệng cho ta!"

Diệp phu nhân quyệt miệng nói: "Lão gia không nên bị người ngoài tránh né mà mắng con trai. Hắn dù sao cũng hơn Viễn An đi khắp nơi gây họa chứ ? !"

Diệp đại nhân càng là giận đến phát run: "Các ngươi... Các ngươi..."

Núi Cẩm Vân tại bờ đầm cự mãng, Triệu Lan Chi từ trên giây thừng nhảy xuống, Viễn An kích động tiến đến chào đón, Mục Lạc bị nàng quăng ở phía sau. Viễn An từ trên xuống dưới nhìn Triệu Lan Chi, cao hứng tới mức hận không được đụng hắn, sờ hắn một cái: "Nhanh để cho ta nhìn ngươi, thật là ngươi? Toàn bộ chân tay? Trời ạ! Ta còn tưởng rằng ngươi chết đây!"

Triệu Lan Chi nhìn Viễn An: "Rơi vào đầm đầy cự mãng, vốn là cho là đã chết thật nhưng cô nương vừa rồi đem ta cứu ra."

Không đề cập tới cũng còn khá, nhắc đến làm Viễn An cắn răng: "Nàng cứu ngươi? Nàng đối với ta là người xấu tới! Ta mang theo bảo bối gia truyền tới cứu đệ đệ, nàng đổi cho ta thành chân giò hun khói! Nếu không phải nàng, ta không đến nổi thảm như vậy! Người đâu? Người đâu?"

Trên mặt Triệu Lan Chi có chút mất mát: "Đi đến một nửa đột nhiên nhảy xuống."

Viễn An: "... Hừ, tự sát cũng tốt, tránh cho ta còn muốn xuất thủ giết chết nàng..."

Triệu Lan Chi phục hồi tinh thần: "Ta nói ngươi, thật vất vả chạy đi, tại sao còn trở lại?"

Viễn An vốn là muốn nói "Ta tới vì ngươi", lời đến khóe miệng lại nuốt trở về: "Ta? Nha, không có chuyện gì, ta trở lại thăm dò một chút... tìm đến bức tranh của Thiên Hậu ?"

"Tìm đến ."

Viễn An nói: "Vậy còn không nhanh đi trả lại!"

"Đi!"

Viễn An Triệu Lan Chi cùng Mục Lạc ba người nhảy tót lên ngựa, phi nhanh rời đi.

Bọn họ dĩ nhiên không biết, Tinh Tuệ Quận chúa thả tay Triệu Lan Chi ra, mở ống tay áo ra liền thành hình dạng cánh con dơi giúp nàng an toàn rơi vào rừng rậm, đại công cáo thành nàng cũng buông xuống trách nhiệm: "Hừ, Triệu Lan Chi, ta nếu không tỉ mỉ diễn kịch, ngươi làm sao có thể tin tưởng ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com