TruyenHHH.com

Thinh Duong Huyen Da


Cây hái ra tiền bị chết quéo, Trương ma ma khóc lóc thề sẽ báo thù cho con gái, bà ta phát hiện được nha hoàn Tiểu Ngọc chuyên hầu hạ Như Nguyệt lại lén giấu đồ trang sức làm của riêng, còn có người hầu kể lại từng nghe Tiểu Ngọc cùng chủ nhân cãi vã. Trương ma ma nổi giận mà đem Tiểu Ngọc đưa tới huyện nha Lạc Dương, nhân chứng vật chứng đều đủ -- Tiểu Ngọc được phán quyết xử trảm !

"Chính là tử tù Tiểu Ngọc, đêm qua trong nhà lao huyện nha Lạc Dương bị người ta cướp huyện đi." Triệu Lan Chi nói xong hớp miếng trà.

Viễn An nghe xong xoay người ,đưa lưng về phía Triệu Lan Chi mắt đảo một vòng, úng thanh úng khí: "Tử tù bị cướp đi, là do các ngươi trông coi không cẩn thận lại chạy tới Thị Lang Phủ làm gì? Ta cái gì cũng không biết..."

"Công tử dĩ nhiên cái gì cũng không biết. Ta là muốn tìm một người làm trong phủ tên Thạch Đầu" Triệu Lan Chi nói.

Chén trà cầm trong tay Viễn An thiếu chút nữa là rớt xuống, lỗ tai thẳng đứng lên dè đặt hỏi: "... Tìm Thạch Đầu làm gì nhỉ?"

"Tử tù Tiểu Ngọc vốn chính là người ở xứ khác tới Lạc Dương làm công, vốn không có quan hệ với nhiều người, người không thân thuộc có thể liều mình đi cứu nàng. Chúng ta điều tra một chút thì biết trong phủ có Thạch Đầu là đồng hương với Tiểu Ngọc nên muốn hỏi xem..."

Triệu Lan Chi nói xong, Viễn An nhắm mắt lại, trong lòng bực bội nghĩ: Diệp Viễn An ơi! Diệp Viễn An, ngươi còn tưởng là như vậy dễ dàng bỏ rơi tên bộ khoái kia? Ai... Người này cũng thật là giảo hoạt, khó trách đêm trước hắn không phóng hỏa đốt ta, nguyên lai đã sớm biết thế nào cũng tra được...

Viễn An vẫn đang hối hận không thôi, nháy mắt Triệu Lan Chi đã từ đi đến bên cạnh "Diệp công tử? Diệp công tử nha...ngài sao thế?...

"Đau răng..." Viễn An nói: "... Ngươi từng trải qua giác đau răng rồi rụng hết chưa? Vô cùng đau đớn, có khi sẽ vô đau cả người...."

Triệu Lan Chi lắc đầu bất đắc dĩ: "... Diệp Công Tử, chúng ta cũng bận rộn, để cho Thạch Đầu đi ra trả lời đi!"

Viễn An cúi đầu, biết này thế nào cũng lăn lộn không qua, liền phân phó người làm gọi là Thạch Đầu lên cứ xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

Thạch Đầu một giỏ cỏ khô liền lên đến không đúng lúc, hắn vốn chính là một hài tử cho ngựa ăn , chưa thấy qua cảnh đời lại còn nhờ cậy Viễn An cướp ngục, vừa thấy Triệu Lan Chi mặc quan phục, thoáng chốc liền chột dạ, quỳ dưới đất há miệng run rẩy: "Tiểu chủ tử, ngài muốn gặp ta?"

Viễn An tiến lên mấy bước đỡ bả vai hắn âm thầm nháy mắt: " Thạch Đầu, hai vị này là bộ đầu ở huyện nha hoài nghi ngươi tối hôm qua cướp ngục còn cất giấu nhân phạm. Chuyện này có hay không? Ngươi cứ từ từ nói thật! Nếu dám nói láo, ta liền lột da ngươi!"

Thạch Đầu ngược lại rất biết phối hợp, nhìn Viễn An rồi nhìn Triệu Lan Chi cười ngây ngô: "Đại nhân, chủ tử, tiểu nhân phải là gan lớn mới dám làm chuyện thủ đoạn này? Tiểu nhân không dám!"

Viễn An được thế đẩy Thạch Đầu ra: "Triệu đại nhân, ta đây dám đảm bảo với ngài đứa nhỏ này biết điều lắm, chuyện cướp ngục lớn như vậy hắn sao có thể dám làm? Nếu ngươi không tin. Cũng được, liền lục soát trong nhà này một chút nhìn xem có thể tìm được kẻ giết người Đoạn Tiểu Ngọc hay không?"

Viễn An nhìn sang nói "... Thạch Đầu chuyện này ta biết hai ngày trước ngươi nói có một đồng hương Đoạn Tiểu Ngọc là tội phạm triều đình..."

Triệu Lan Chi nhìn xuống gương mặt Viễn An thật lâu, gật đầu cười: "Chủ tớ hai người quan hệ thật tốt."

Viễn An ừ ừ: "Đúng nha đúng nha." Vừa xoay người lau mồ hôi hột: Chỉ trách cái miệng này làm hỏng chuyện!

Triệu Lan Chi lại không dây dưa nữa, ôm quyền nói: "Công tử, ta cũng không có quyền lục soát Diệp phủ đâu . Lời hỏi đã rõ, công vụ cũng đã xong. Quấy rầy Diệp Công Tử."

Viễn An trong bụng thả lỏng một chút, Triệu Lan Chi lại tiếp tục nói: "Bất quá tại hạ còn là muốn nhắc nhở mấy câu. Cướp tử tù không phải chuyện nhỏ, nếu như ai cho là mình thủ đoạn cao siêu hoặc là có gia thế hiển hách có ý thừa nước đục thả câu may mắn chạy thoát, vậy thì quá sai. Quan phủ đã phát lệnh truy nã, treo giải thưởng lùng bắt người này. Nói cách khác một tử tù chạy tuyệt không phải chỉ có hai bộ đầu chúng ta truy tung nàng sẽ có vô số con mắt theo dõi nàng rồi tố cáo nàng. Cuối cùng chỉ có một con đường quy án chịu hình! Mà kẻ có gan cướp ngục, cũng tuyệt đối khó thoát khỏi xử theo luật pháp!"

Triệu Lan Chi nói năng có khí phách, Viễn An nghe xong càng thêm chột dạ mắt cũng không biết về phương hướng nào nhìn, mà Thạch Đầu nghe vậy mấy mồ hôi hột to như đậu đã từ trên đầu lăn xuống cả người run lên cầm cập.

Triệu Lan Chi nhìn hắn cười, chính là hắn am hiểu nhất mặt nhưng tâm không cười.

Viễn An thấy Thạch Đầu đây là muốn làm lộ liền đi tới phi một cước, nghiêm nghị quở trách hắn: "Buổi sáng liền nói lên cơn sốt, đến bây giờ còn không uống thuốc! Run cái gì run?! Bộ đầu đại nhân sẽ nghĩ chủ tử ngươi là thứ cay nghiệt! Ngươi bệnh cũng không cho ngươi trị..."

Triệu Lan Chi cùng thuộc hạ Hiếu Hổ cứ như vậy đi, Thạch Đầu cùng Viễn An nhìn nhau một cái, chủ tớ hai người mỗi người chưa tỉnh hồn. Thạch đầu mang theo tiếng khóc nức nở: "Tiểu chủ tử bây giờ làm sao, thế nào mà người của huyện nha Lạc Dương đuổi theo tới nơi này..."

"Đừng, đừng, đừng sợ." Viễn An hốt lên một nắm cỏ khô cho Thạch Đầu lau mồ hôi, "Tối nay, tối nay ta liền đem ngươi với Tiểu Ngọc đưa đi ..."

Giữa tháng giêng toàn bộ thành Lạc Dương lúc sau đều đi ngủ tiếng trống canh vang lên từng trận, ba người hai ngựa từ cửa sau Diệp phủ đi ra ở trong bóng đêm chạy như bay về phía trước. Cho đến chỗ rừng sâu, một bên là Đại Vận Hà, mấy cây đại thụ bị sét đánh hư hỏng ngã trên đá ngầm tạo thành một cái cầu tàu thiên nhiên, ba người xuống ngựa, chính là Viễn An, Thạch Đầu cùng Tiểu Ngọc.

Viễn An nhìn ánh trăng : "Canh giờ không sai biệt lắm, chúng ta trước ở nơi này chờ một hồi. Có thuyền đi ngang qua, cho bọn hắn nhiều chút lộ phí là có thể mang hai ngươi đi. Ai, hôm nay vận khí tốt con thuyền đã đến rồi. Đứng lên, để ta cản thuyền." Viễn An dùng đá tiêu đánh hỏa, chiếc thuyền kia tựa vào bên bờ.

Bọn họ lớn tiếng nói chuyện cùng Viễn An: "Đi đâu?...Hai lượng bạc một cái. Hai người chính là bốn lượng."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com