Chương XX
Thìn nhìn xung quanh, dân chúng đổ ra đường đi hội, pháo dây đốt nổ, rơi rợp đầy đất. Thìn ngờ ngợ, bắt chuyện một người qua đường.
“Xin hỏi. Không phải mai mới là 30 sao?”
“Cô gái nhớ nhầm rồi, bây giờ chính là 30.”
Bà Tơ Nguyệt vậy mà đã giữ chân cô ta trong ảo cảnh cả một ngày. Thìn giật mình nhớ ra, hẳn có người vẫn đang chờ đợi, vội vã chạy về nhà, sợ chậm trễ thời khắc đón giao thừa cùng Nhân. Khi Thìn về đến nơi, Nhân cũng đã làm xong một mâm cơm, bày biện ở vọng lâu. Thấy Thìn về, bụng Nhân vui như mở cờ, hớn hở chạy ra.
“Cô về đúng lúc lắm, cơm canh còn nóng. Cô ngồi đi ạ. Để tôi bưng cho cô chậu nước rửa tay.”
Nhân bưng thau đồng ra. Thìn thấm khăn ướt, lau tay cho Nhân trước. Nhân xếp đũa bát cho Thìn rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn. Nhân mua hoa đào, hoa mai, quất vàng, cúc vạn thọ về bày khắp nơi. Thìn lau tay xong thì vắt khăn lên thành chậu, nhìn một lượt, chưa từng cảm thấy nơi này nhiều sức sống đến thế.
“Ăn xong. Chúng ta ngâm bình trà, ngắm pháo hoa, rồi ra đường xem múa lân. Ngươi thấy thế nào?”
“Tùy ý cô ạ. Tôi bồi cô vui được rồi.”
“Ngươi quả là tim bụng nhà ta.”
Nhân gắp cho Thìn cái nem còn nóng giòn.
“Cô là đang nhắc về chữ Tâm, chữ Phòng?”
Đứa trẻ này vậy mà khi nghe thấy hai từ tim và bụng, phản xạ đầu tiên lại nghĩ về sao Tâm và sao Phòng trong hai mươi tám sao. Quả nhiên, những năm kí ức mơ hồ như mộng như tỉnh, liệu có mấy phần là thật, Nhân chắc chắn còn chưa phân rõ. Nhưng những gì đã trải qua, mất đi là điều không thể. Thân phận của đứa trẻ này, Thìn vẫn đang dần dần moi ra từng chút manh mối.
“À ờ, không, cái từ đó: tâm phúc. Là ngôn ngữ nhân gian, ý rằng thân tín.”
Nhân lơ đãng ngóng theo tiếng nổ từ cách xa.
“Mau mau cô ơi, pháo hoa sắp bắt đầu rồi.”
Hai bọn họ cùng nhau hướng lên trên, ngắm pháo hoa rơi tàn trời. Lúc này lại có tiếng gọi cửa rất mau. Thìn và Nhân vội chạy ra nhà lớn. Tiếng chiêng cồng hối lên, một đầu lân ở cửa chúc Tết bọn họ, múa quanh một màn đặc sắc. Nhân hứng khởi vỗ tay nhảy theo. Màn diễn kết thúc. Thìn vui vẻ cười, thuận tay phát cho một hồng bao lớn. Bỏ đầu lân xuống, Nhất chỉ nhìn chứ không nhận lì xì của Thìn.
“Thưa cô, cô khách khí quá! Đây là tấm lòng của tôi, kính mến đức lương thiện của cô.”
“Đây cũng là thành ý của ta, thưởng cho niềm vui ngươi mang đến. Ngươi có lòng, ta cũng có dạ, không cần câu nệ nặng nề.”
“Vậy cô cho tôi xin. Tôi không ở đây nữa mà tính vào Hải Phòng mãi nghệ. Sau này có dịp, tôi về thăm cô. Tôi đến là để xin từ biệt. Mong cô giữ sức khỏe cho ngày gặp lại. Chào cô.”
“Ngươi cũng đã chọn xăm hoa phượng đỏ?”
“Cô biết ạ?”
“Ai lại chọn cái chết thiếu vinh quang nếu như có thể biến nó thành hành vi cảm tử.”
Nhất thấy Thìn đã nhìn thấu mọi chuyện, liền cười làm tin.
“Tôi tự biết không phụ công họ.”
“Ngươi định theo gót thày dì ngươi?”
“Bẩm cô. Lòng thành thày dì tôi gắn bó bấy lâu, họ mong nhiều, tôi sợ thổn thức.”
“Ta chỉ mong ngươi hiểu rõ lý tưởng của chính mình.”
“Thày dì đã luôn dạy tôi gánh vác lời nói của mình. Cảm ơn cô lo lắng.”Thìn gật đầu.
“Ngươi đi theo cậu Công, cô Hà đã lâu, hẳn cũng đã chịu không ít khổ. Ta chẳng có gì, chỉ được cái giàu. Ngươi cầm chút vốn mà làm ăn.”
Thìn đưa xòe ra một túi gấm thêu phượng vỹ, từ hình dáng góc cạnh bên ngoài thì hẳn ở trong sẽ là một thỏi vàng. Nhất lùi lại tức khắc.
“Không ạ thưa cô. Cô đã cho đi quá nhiều rồi. Tôi không nhận được.”
Thìn bật cười. Mở túi ra và bên trong gập một tờ vé số.
“Ta nói, còn xem vận may của ngươi thế nào.”
Nhất cầm nhận, rưng rưng cúi chào rồi mới đi. Nhân thừa biết cô hắn chẳng làm gì vô ích cả. Tờ xổ số kia hiển nhiên sẽ là số độc đắc.Nhân đã thấm mệt, nhưng vẫn không dám đi ngủ, vừa ngáp vừa đề xuất muốn loanh quanh dạo phố. Nhân luôn có cảm giác nôn nao buồn từ hôm qua tới giờ. Chợt nghĩ đến rằng, ngày chia ly không thể biết rõ được sẽ còn cách bao xa. Thời gian không có nhiều, không nên dễ dàng phung phí.Thìn hiểu tâm ý Nhân lúc này bất ổn, nhưng lại dắt thằng bé trở về phòng.
“Cổng đó sụp rồi. Đừng mất công lãng phí.”
“Tự tôi có cách, mong cô cho phép...”
Mắt trái Thìn giật nhẹ. Thìn dường như đang giận.
“Hồi loài người đương thế chiến thứ hai, ta mới lại chứng kiến cách dùng hình dã man đó lần nữa. Cổng đá vòm trăng khắc nghiệt thế nào liệu ngươi có thực hiểu rõ? Thời điểm tre bắt đầu mọc măng, măng vươn rất nhanh và cứng. Người hiến tế từng có, kẻ nhục hình từng có; những tục tử đó bị cố định trên đất, chờ đợi măng tre nhọn hoắt đâm lên, từ tốn chọc xuyên ngực. Có phải ngươi cũng từng quỳ ở đó, đem cơ thể chịu măng tre đâm xuyên mà bước vào địa phận của bà Tơ Nguyệt? Vậy nên, vậy nên hiện tại mới có cái gan nói ra những lời thế đây?”
Nhân không đáp. Còn gì để mà nói nữa đâu. Cô của hắn đang giận, giận hắn định đem bản thân mình tế máu cổng đá vòm trăng. Nhân đã lường trước việc mình sẽ bị bỏ lại có ngày. Bổn phận của hắn nằm ở chốn nhân gian. Cổng đá vòm kia cho dù có biến thành phế tích, thì vẫn là cách duy nhất đến được chỗ bà Tơ Nguyệt. Tâm tư nay đã bị cô hắn vạch ra hết, Nhân không cãi. Chỉ im lặng.
Thìn để Nhân lại, bản thân tự dọn bàn.
“Xin hỏi. Không phải mai mới là 30 sao?”
“Cô gái nhớ nhầm rồi, bây giờ chính là 30.”
Bà Tơ Nguyệt vậy mà đã giữ chân cô ta trong ảo cảnh cả một ngày. Thìn giật mình nhớ ra, hẳn có người vẫn đang chờ đợi, vội vã chạy về nhà, sợ chậm trễ thời khắc đón giao thừa cùng Nhân. Khi Thìn về đến nơi, Nhân cũng đã làm xong một mâm cơm, bày biện ở vọng lâu. Thấy Thìn về, bụng Nhân vui như mở cờ, hớn hở chạy ra.
“Cô về đúng lúc lắm, cơm canh còn nóng. Cô ngồi đi ạ. Để tôi bưng cho cô chậu nước rửa tay.”
Nhân bưng thau đồng ra. Thìn thấm khăn ướt, lau tay cho Nhân trước. Nhân xếp đũa bát cho Thìn rồi ngoan ngoãn ngồi vào bàn. Nhân mua hoa đào, hoa mai, quất vàng, cúc vạn thọ về bày khắp nơi. Thìn lau tay xong thì vắt khăn lên thành chậu, nhìn một lượt, chưa từng cảm thấy nơi này nhiều sức sống đến thế.
“Ăn xong. Chúng ta ngâm bình trà, ngắm pháo hoa, rồi ra đường xem múa lân. Ngươi thấy thế nào?”
“Tùy ý cô ạ. Tôi bồi cô vui được rồi.”
“Ngươi quả là tim bụng nhà ta.”
Nhân gắp cho Thìn cái nem còn nóng giòn.
“Cô là đang nhắc về chữ Tâm, chữ Phòng?”
Đứa trẻ này vậy mà khi nghe thấy hai từ tim và bụng, phản xạ đầu tiên lại nghĩ về sao Tâm và sao Phòng trong hai mươi tám sao. Quả nhiên, những năm kí ức mơ hồ như mộng như tỉnh, liệu có mấy phần là thật, Nhân chắc chắn còn chưa phân rõ. Nhưng những gì đã trải qua, mất đi là điều không thể. Thân phận của đứa trẻ này, Thìn vẫn đang dần dần moi ra từng chút manh mối.
“À ờ, không, cái từ đó: tâm phúc. Là ngôn ngữ nhân gian, ý rằng thân tín.”
Nhân lơ đãng ngóng theo tiếng nổ từ cách xa.
“Mau mau cô ơi, pháo hoa sắp bắt đầu rồi.”
Hai bọn họ cùng nhau hướng lên trên, ngắm pháo hoa rơi tàn trời. Lúc này lại có tiếng gọi cửa rất mau. Thìn và Nhân vội chạy ra nhà lớn. Tiếng chiêng cồng hối lên, một đầu lân ở cửa chúc Tết bọn họ, múa quanh một màn đặc sắc. Nhân hứng khởi vỗ tay nhảy theo. Màn diễn kết thúc. Thìn vui vẻ cười, thuận tay phát cho một hồng bao lớn. Bỏ đầu lân xuống, Nhất chỉ nhìn chứ không nhận lì xì của Thìn.
“Thưa cô, cô khách khí quá! Đây là tấm lòng của tôi, kính mến đức lương thiện của cô.”
“Đây cũng là thành ý của ta, thưởng cho niềm vui ngươi mang đến. Ngươi có lòng, ta cũng có dạ, không cần câu nệ nặng nề.”
“Vậy cô cho tôi xin. Tôi không ở đây nữa mà tính vào Hải Phòng mãi nghệ. Sau này có dịp, tôi về thăm cô. Tôi đến là để xin từ biệt. Mong cô giữ sức khỏe cho ngày gặp lại. Chào cô.”
“Ngươi cũng đã chọn xăm hoa phượng đỏ?”
“Cô biết ạ?”
“Ai lại chọn cái chết thiếu vinh quang nếu như có thể biến nó thành hành vi cảm tử.”
Nhất thấy Thìn đã nhìn thấu mọi chuyện, liền cười làm tin.
“Tôi tự biết không phụ công họ.”
“Ngươi định theo gót thày dì ngươi?”
“Bẩm cô. Lòng thành thày dì tôi gắn bó bấy lâu, họ mong nhiều, tôi sợ thổn thức.”
“Ta chỉ mong ngươi hiểu rõ lý tưởng của chính mình.”
“Thày dì đã luôn dạy tôi gánh vác lời nói của mình. Cảm ơn cô lo lắng.”Thìn gật đầu.
“Ngươi đi theo cậu Công, cô Hà đã lâu, hẳn cũng đã chịu không ít khổ. Ta chẳng có gì, chỉ được cái giàu. Ngươi cầm chút vốn mà làm ăn.”
Thìn đưa xòe ra một túi gấm thêu phượng vỹ, từ hình dáng góc cạnh bên ngoài thì hẳn ở trong sẽ là một thỏi vàng. Nhất lùi lại tức khắc.
“Không ạ thưa cô. Cô đã cho đi quá nhiều rồi. Tôi không nhận được.”
Thìn bật cười. Mở túi ra và bên trong gập một tờ vé số.
“Ta nói, còn xem vận may của ngươi thế nào.”
Nhất cầm nhận, rưng rưng cúi chào rồi mới đi. Nhân thừa biết cô hắn chẳng làm gì vô ích cả. Tờ xổ số kia hiển nhiên sẽ là số độc đắc.Nhân đã thấm mệt, nhưng vẫn không dám đi ngủ, vừa ngáp vừa đề xuất muốn loanh quanh dạo phố. Nhân luôn có cảm giác nôn nao buồn từ hôm qua tới giờ. Chợt nghĩ đến rằng, ngày chia ly không thể biết rõ được sẽ còn cách bao xa. Thời gian không có nhiều, không nên dễ dàng phung phí.Thìn hiểu tâm ý Nhân lúc này bất ổn, nhưng lại dắt thằng bé trở về phòng.
“Cổng đó sụp rồi. Đừng mất công lãng phí.”
“Tự tôi có cách, mong cô cho phép...”
Mắt trái Thìn giật nhẹ. Thìn dường như đang giận.
“Hồi loài người đương thế chiến thứ hai, ta mới lại chứng kiến cách dùng hình dã man đó lần nữa. Cổng đá vòm trăng khắc nghiệt thế nào liệu ngươi có thực hiểu rõ? Thời điểm tre bắt đầu mọc măng, măng vươn rất nhanh và cứng. Người hiến tế từng có, kẻ nhục hình từng có; những tục tử đó bị cố định trên đất, chờ đợi măng tre nhọn hoắt đâm lên, từ tốn chọc xuyên ngực. Có phải ngươi cũng từng quỳ ở đó, đem cơ thể chịu măng tre đâm xuyên mà bước vào địa phận của bà Tơ Nguyệt? Vậy nên, vậy nên hiện tại mới có cái gan nói ra những lời thế đây?”
Nhân không đáp. Còn gì để mà nói nữa đâu. Cô của hắn đang giận, giận hắn định đem bản thân mình tế máu cổng đá vòm trăng. Nhân đã lường trước việc mình sẽ bị bỏ lại có ngày. Bổn phận của hắn nằm ở chốn nhân gian. Cổng đá vòm kia cho dù có biến thành phế tích, thì vẫn là cách duy nhất đến được chỗ bà Tơ Nguyệt. Tâm tư nay đã bị cô hắn vạch ra hết, Nhân không cãi. Chỉ im lặng.
Thìn để Nhân lại, bản thân tự dọn bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com