Thieu Nu Toan Phong Part 2
Nhược Bạch đẩy cửa bước ra khỏi phòng. Đình Hạo đã đứng đó từ bao giờ. Gương mặt anh bần thần.
"Cậu nghe hết rồi à?"
"Ừ..."
Nhược Bạch giọng nghẹn lại.
"Tôi cũng không biết nói gì với cậu."
"Tôi xin lỗi" Đình Hạo cúi gầm.
"Thú thật là tôi rất ghét mấy lời xin lỗi của cậu"
Nhược Bạch đột ngột giật mạnh cổ áo Đình Hạo rồi ép anh vào tường. Đình Hạo cười chua chát.
"Tôi cũng cực ghét cái câu mà cậu nói, đó không phải lỗi của tôi." Đình Hạo nghẹn lời.
"Cậu nói là cậu dùng cả đời tạ lỗi với Bách Thảo thì có ích gì. Cậu làm được gì chứ. Cậu và em gái cậu, vinh quang của hai người, phú quý của hai người, sự tung hô... Em gái cậu đạp lên Bách Thảo, còn cậu thì bao che cho cô ta. Đúng, cậu là người anh trai tuyệt vời, thế thì cậu đi làm anh trai cô ta đi. Tại sao cậu còn đứng đó, mang cái vỏ nhà vô địch thiên tài đạo đức công bằng ấy. Cậu hành xử bao che, dùng tiền bịt hết những bài báo và phóng viên cố đi sâu vào sự thật, muốn xác minh lời Thẩm Ninh, cậu nghĩ rằng tôi không biết sao? Cậu, hãy cứ là anh trai Đình Nghi, là Phương tổng, nhưng... làm ơn... đừng đi lừa gạt người khác với cái danh vô địch thế giới, tuyển thủ Taekwondo chân chính nữa."
"Chuyện này là thật sao?"
Lý Ân Tú bàng hoàng bước tới.
"Anh cũng can thiệp sao?"
Đình Hạo im lặng như trời trồng.
"Sao cậu biết?"
"Chúng ta quá hiểu nhau còn gì. Còn chuyện gì Phương tổng cậu không làm được. Đã có vài phóng viên tới Tùng Bách, chúng tôi đã nói sự thật. Nhưng bài báo đó đã không được đăng, họ nói họ phải giữ im lặng... Phương Đình Hạo, nhà họ Phương các cậu..."
Ân Tú đột ngột ngắt lời.
"Em thật khờ. Em còn tới tìm anh, xin lỗi vì nóng giận nói lời chia tay. Rồi chúng ta sẽ bàn nhau tìm cách giải quyết khác, thật không ngờ ngay từ đầu..."
"Ân Tú... Anh xin lỗi"
"Đừng xin lỗi. Phương Đình Hạo, nói anh biết, dù ngày mai anh có thắng được Thắng Hạo, anh không xứng là nhà vô địch. Taekwondo không có loại tuyển thủ như anh."
Đình Hạo đứng như trời trồng. Nhược Bạch cũng kéo hành lí bỏ đi. Anh... sẽ đặt vé bay tới Hàn Quốc.
••••••••••••••••••••••
Vài giờ đồng hồ sau, khắp mọi ngóc ngách mạng xã hội bùng nổ một lần nữa.
Hiểu Huỳnh tung clip cuộc quyết đấu ba năm trước lên mạng. Vài giờ sau, tranh cãi bùng lên dữ dội. Chứng kiến từng tình tiết Đình Nghi ra chân hung bạo, Bách Thảo nằm sân, người coi một lúc một phẫn nộ.
"Hoá ra tin đồn là thật... nạn nhân là cô gái kia..."
"Thiếu nữ ánh trăng đây sao??? Ánh mắt cô ta như quỷ dữ!"
"Thật đáng sợ... thật tàn bạo..."
"Đình Nghi nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ..."
"Đáng sợ hơn trọng tài còn không thèm thổi phạt."
"Khắt nghiệt quá. Đáng sợ quá".
"Pha giao đấu cuối rõ không phải lỗi của Bách Thảo. Cô ấy tự vệ chính đáng, cộng thêm cũng không đủ tỉnh táo nữa..."
"Đáng sợ quá, không ngờ đây là bộ mặt thật của Taekwondo nước ta đó. Quá khốc liệt, cạnh tranh tới một mất một còn"
Đó là những bình luận phổ biến trên mạng. Nhưng điều khó ai ngờ được, vài giờ sau, một bài báo do bên truyền thông Phương thị tung ra lại bẻ lại dư luận.
"Clip không đủ xác minh. Hơn nữa chuyện thi đấu tàn khốc là điều có ở mọi môn thể thao, kể cả Thích Bách Thảo là nạn nhân, thì cô ta lại càng có lí do để căm ghét đối thủ, càng có lí cho việc cô ta tiết lộ đấu pháp cho phía Hàn Quốc. Chuyện đúng sai là chuyện của hai người họ, nhưng chuyện thi đấu cho tổ quốc là ảnh hưởng tới danh dự và thể diện quốc gia. Về phương diện này, Đình Nghi đã thiệt thòi còn Thích Bách Thảo vẫn là người đã phản bội tinh thân Taekwondo nói riêng và tổ quốc nói chung".
Bài báo đưa ra đánh trúng vào cơn giận dữ của khán giả sau thất bại nhục nhã của Đình Nghi, dù bàng hoàng trước clip, nhưng quả thực, clip như con dao hai lười, lần này chém về phía Bách Thảo.
"Nói có lí. Chuyện cạnh tranh trong thi đấu là bình thường, chấn thương cũng rất khó để người ngoài nói là tai nạn hay không. Hàng năm chúng ta có hàng trăm VĐV chấn thương, nhiều trong số đó từ giã sự nghiệp, vì vậy có cần làm lớn chuyện cô gái này bị thương do ai đâu.Nhưng quả thực, cô gái họ Thích này đúng là có đủ lí do để phản bội, dẫu sao thì cô ấy đã làm sai rồi."
Một blogger có tiếng foward bài báo và "đệm" vài lời. Quả thực, Phương thị có tiền không gì là không thể.
Tại văn phòng.
Đình Hạo giận dữ ném xấp báo vào mặt thư kí.
"Tôi đã nói gì? Chúng ta chỉ ngăn những bài báo có ý đào bới sâu? Tôi không nói viết ra những bài báo mặc nhận và chĩa mũi dùi chỉ trích về cô ấy? Các cậu có biết làm việc không hả?"
"Phương tổng, là ông ngoại anh chỉ thị. Tôi không biết phải làm sao."
"Làm sao cái gì. Ở đây tôi là chủ hay ông tôi làm chủ? Đây là Phương thị, không phải Vạn thị".
Đình Hạo đuổi thư kí ra ngoài. Lòng anh giận dữ rối bung.
••••••••••••••••••••••
Tại Xương Hải.
Bách Thảo thi lễ với Lý phu nhân và Lý tông sư.
"Tiểu Thảo đứng dậy đi con. Chân con đang bị thương. Đứa trẻ này, sao con lại cứng đầu như vậy? Nói con ở bệnh viện điều trị thì một hai đòi về võ quán."
"Con xin lỗi"
"Ta vừa xuất quan đã nghe chuyện rồi" Lý tông sư ôn tồn. "Con có dự tính gì chưa?"
"Con... con... con đã gặp huấn luyện viên Thẩm. Dù những lời cô ấy nói ra thật vô tình, nhưng không hiểu sao con lại cảm thấy... thấy bắt đầu ghét bản thân mình..."
"Tiểu Thảo, làm chuyện gì cũng phải từ tốn, suy nghĩ chín chắn. Nhất...là trong việc chữa trị cái chân của con. Đừng bao giờ quên, trước khi làm một tuyển thủ, con là một con người bình thường...phải bảo vệ chăm sóc cho bản thân."
"Nhược Bạch đã gọi tới đây..." Lý phu nhân mỉm cười "Ta nói... con đang ở tháp tông sư với Vân Nhạc..."
"Cảm ơn người !"
"Đó là một chàng trai tốt. Tiểu Thảo, hãy biết trân trọng điều trước mắt."
Bách Thảo khẽ gật đầu. Cô nghĩ tới những ngày tháng tương lai, lòng khó tránh nỗi nặng nề.
Trên con đường lát gạch phủ đầy bóng trúc ở Xương Hải, Bách Thảo chống nạn tập tễnh bước đi. Không ngờ. Cô đã gắn bó với nơi nay hơn 3 năm.
"Bách Thảo! Đợi mình với!" Dân Đới đuổi theo cô.
"Cậu post nó lên mạng chưa?"
"Mình đặt chế độ tự động đăng, còn 30 phút nữa sẽ đăng lên. Bách Thảo, cậu không nghĩ lại một chút nào à? Vì những lời của Thẩm Ninh sao?"
"Mình nghĩ mình với Đình Nghi tiền bối đã đến lúc giải thoát cho nhau rồi."
"Sơ Nguyên tiền bối nói là sẽ đưa cậu sang Mỹ điều trị. Hai ngày nữa anh ấy sẽ bay tới Hàn Quốc đưa cậu đi, thế mà cậu lại không nói một lời, đặt vé đi Nhật Bản. Lại còn bắt mình giữ im lặng chứ!"
"Dân Đới à, đi Mỹ sẽ mất rất nhiều thời gian , quá trình điều trị dài và rất tốn kém, cho dù rủi ro có giảm so với đi Nhật Bản làm phẫu thuật. Mình đã nói chuyện với giáo sư ơ bệnh viện rồi. Ở đó có trung tâm huấn luyện, có các bác sĩ chuyên khoa chấn thương thể thao. Vả lại, mình không muốn chờ đợi trong vô vọng nữa. Mình sẽ đặt cược hết vào cuộc phẫu thuật này. Nếu may mắn, mình sẽ quay lại được sàn đấu, nếu không, tuy đau đớn nhưng mình sẽ đi lại bình thường. Mỹ quá xa xôi, điều trị trong vào ba năm, vài ba năm nữa, mình không còn trẻ nữa, đỉnh cao thể lực cũng qua rồi..."
"Nhưng cái clip..."
"Mình sẽ đường đường chính chính trở về. Sẽ là toàn phong Thích Bách Thảo không phải Thích Bách Thảo tàn phế nữa..."
"Bách Thảo... Tỉ lệ phẫu thuật thành công không cao mà..."
"Lỡ có kì tích thì sao. Với lại, đến lúc mình với Đình Nghi... Mình không muốn cô ấy cảm thấy nơi đâu có Sơ Nguyên, có đồ của cô ấy thì lại có mình."
Bách Thảo mỉm cười. Nụ cười bình thản tới vô cùng.
"Chuyện mình đi Nhật Bản... đừng nói với Nhược Bạch sư huynh. Anh ấy mà tyyti mình vì sàn đấu mà liều cái chân nãy thì ..."
Dân Đới thở dài. Anh nhìn đồng hồ. 30 phút đã qua rồi.
••••••••••••••••••••••
Trên mạng lan truyền một đoạn clip của Bách Thảo. Lần này, không còn làn sóng tranh cãi hay phẫn nộ nữa.
Tất cả người thân, bạn bè của cô đều có thể nhìn thấy cô lúc này.
"Xin chào. Tôi là Thích Bách Thảo. Thật đường đột khi chào hỏi mọi người thế này, nhưng tôi nghĩ đã đến lúc rồi. Thú thật thì tôi đã không biết bây giờ ở bên ngoài, những phẫn nộ nào đang chỉ trích tôi. Để bảo vệ tôi, mọi người ở Hàn Quốc đã cách ly tôi khỏi mọi nguồn thông tin, tôi chỉ nghe đại ý câu chuyện. Khó khăn lắm tôi mới xin được quay clip này, vì tôi đã tha thiết mong chấm dứt mọi chuyện ở đây để không ai phải chịu đựng thêm những tranh cãi nữa.
Tôi là Thích Bách Thảo, là người đã tung ra cú đá sát thương lên Phương Đình Nghi khiến cô ấy liệt giường hôn mê trong suốt một năm trời. Kết quả của trận đấu đó, tôi gần như mất luôn chân phải, và sống đau khổ như một người tàn phế. Vì tôi, có hai người đã chịu nhiều tổn thương , một là đại sư huynh của tôi, hai là Phương Đình Hạo tiền bối. Tôi đã khiến đại sư huynh của mình suýt mất mạng, hại Đình Hạo tiền bối nhìn em gái chấn thương nghiêm trọng. Cùng trải qua cảm giác nhìn người mình yêu thương nhất hôn mê không tỉnh, nhìn thấy nỗi đau của tiền bối khiến tôi cảm thấy vô cùng đau khổ và có lỗi. Nhìn Đình Nghi, nhìn thời gian và thanh xuân cô ấy dừng lại trên giường bệnh, cho dù tôi không cố ý, nhưng không tránh khỏi day dứt trách nhiệm cho đến khi chị ấy tỉnh lại, hồi phục. Tôi đã nghĩ tới việc tìm tới cái chết, nhưng rồi tôi cảm thấy điều đó quá nhẹ nhàng, vì vậy tôi đã bỏ đi. Và chuyện sau đó các bạn cũng biết rồi...
Chuyện những ngày gần đây nói rằng tôi sinh hận mà lộ tin cho phía Hàn Quốc, khiến Đình Nghi thua trận, tôi không biết nên giải thích gì. Có thể vì tôi mà tiền bối chấn thương không thể thi đấu với phong độ cao nhất. Nhưng nếu nói cô ấy thua vì bị bắt bài, thì không có lí do Đình Nghi lại dẫn trước và chiếm lợi thế tới hiệp cuối. Tôi không thể chứng minh sự trong sạch của mình lúc này, và đành chấp nhận mình phải mang tì vết. Tôi hy vọng một ngày nào đó, mọi người có thể thông cảm, có thể hiểu là tôi không làm ra chuyện tồi tệ đó.
Trận đấu ba năm trước là ... Chuyện chân tôi tổn thương nghiêm trọng..."
Đến lúc này giọng Bách Thảo như nghẹn cứng không nên lời. Cô tiếp tục.
"Thi đấu hết sức là sự tôn trọng cao nhất dành cho đối thủ. Vì vậy, chấn thương trong thi đấu là chuyện hết sức bình thường... đó là một tai nạn... và tôi có lỗi vì không tự bảo vệ được bản thân mình. Tôi rất vinh hạnh khi đội tuyển quốc gia vẫn ngỏ lời muốn tôi thi đấu, nhưng xét tới chấn thương gần như không thể phục hồi mà tôi đang mang, trở lại đội tuyển tôi sẽ là gánh nặng lớn đối với những tài năng trẻ đang phát triển. Vì vậy,... tôi đã quyết địnhchính thức giã từ sự nghiệp thi đấu."
Bách Thảo vội quay ra sau quẹt vội dòng nước mắt không kiềm chế được mà liên lục tuôn rơi.
"Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cho Taekwondo như một khán giả... Xin lỗi vì những tranh cãi mà tôi đã mang đến cho các bạn".
Cuối đoạn clip, người ta nhìn thấy Bách Thảo cuối chào 90°.
"Bách Thảo..." Hiểu Huỳnh bật khóc khi coi đoạn clip, Quang Nhã đứng bên cạnh cũng không kìm được nước mắt. "Cuối cùng, vẫn là cậu ấy hy sinh..."
Ở phòng bên.
"Cậu cũng coi rồi à Nhược Bạch..." Diệc Phong bước vào trong.
Cả hai đều cảm thấy lòng trống rỗng không nói nên lời.
"Sư huynh!" Thân Ba lay nhẹ Đình Hạo "Anh đang nghĩ gì thế. Mai là trận chung kết, anh nghỉ ngơi sớm đi"
"Thân Ba, coi clip này xong, không hiểu sao... tôi cảm thấy Ân Tú nói rất đúng. Tôi cảm thấy mình, dẫu cho là kẻ mạnh nhất, cũng không còn đủ tư cách vô địch Taekwondo. Trận đấu ngày mai, thông báo tôi rút lui đi." .
"Đại sư huynh... Huynh đừng nhất thời xúc động" .
"Tôi không thể nói suông được, tôi phải thay Đình Nghi tạ tội"
Trên mạng lúc này, những bình luận cũng hỗn độn nhiều cảm xúc khác nhau.
"Có ai như tôi, coi clip này xong bất giác rơi nước mắt không. Coi đi coi lại, cảm thấy cô gái này rất chân thành, không giả tạo"
"Trong đôi mắt cô ấy, tôi nhìn thấy một đôi mắt ngập tràn đau đớn trên cùng một gương mặt chứa một nụ cười bình thản đến kì lạ. Không hiểu sao coi xong tôicảm thấy nhói lòng."
"Cô gái này, quả thực tràn đầy lòng tự trọng của một tuyển thủ Taekwondo. Từng lời từng chữ, đi sâu vào tâm can người khác."
"Coi xong tôi cảm thấy day dứt kì lạ. Một cảm giác hụt hẫng tiếc nuối như thần tượng tôi vừa tuyên bố giải nghệ."
"Tôi thấy trong từng cử chỉ cô ấy, cô ấy là mẫu tuyển thủ yêu Taekwondo bằng cả tâm hồn mình. Có phải chúng ta đã nhầm lẫn rồi không"
"Trong đoạn clip, người rõ ràng bị tấn công ác ý trước là cô ấy, trọng tài cũng không thổi phạt. Chúng ta cũng đã thấy một nữ thần Đình Nghi bạo lực trong trận đấu kia. Mọi người có ai cảm thấy nổi da gà trước mỗi lần Bách Thảo khuỵu xuống không? Tôi cảm tưởng mình nghe được cả tiếng xương vỡ từ đầu gối Bách Thảo."
"Tự dưng tôi thấy hoang mang quá, Bách Thảo và Đình Nghi, tôi bỗng dưng không biết phải ghét ai."
Tại Newyork.
Đình Nghi ôm mặt sau khi xem xong đoạn clip. Lòng cô đã rối càng thêm rối.
"Uống ít nước đi."
Sơ Nguyên đưa cho Đình Nghi ly nước cam, mỉm cười.
"Em coi rồi sao?"
"Anh cũng thế?"
"Ừ" .
"Anh không bênh cô ta sao?"
"Tại sao anh phải bênh chứ? Cô ấy nói hết rồi mà."
"Trước giờ anh luôn bênh cô ta!" Đình Nghi hờn dỗi.
"Cô ấy là sư muội anh, em là em gái anh, em có nhất thiết phải so đo đến cùng không?"
"Tinh...tinh"
"Sư tỷ, đệ, Thân Ba đây."
"Có chuyện gì không?"
"Đại sư huynh từ bỏ trận chung kết rồi"
"Điên rồi, anh ấy điên rồi!"
"Ân Tú tiền bối biết chuyện anh ấy bưng bít bao chí,.. hai người chia tay rồi. Sư tỷ à, anh ấy...."
Đình Nghi cúp máy, lòng nặng trĩu nỗi buồn.
Chung kết cúp thế giới diễn ra không có gì bất ngờ.
Đình Hạo kiên quyết rút lui, Mân Thắng Hạo nghiễm nhiên là nhà vô địch. Cho dù anh yêu cầu không chấp nhận, nhưng anh vẫn là nhà vô địch vì năm trước anh chiến thắng. Ân Tú không mặn mà với trận chung kết, nhẹ nhàng kết thúc trận đấu khi K.O Katou ngay trong hiệp 1. Đoàn Hàn Quốc tiếp tục thống trị cúp thế giới với hai chức vô địch, hạng 3 Kim Mẫn Châu và hạng 8 Dân Đới.
"Cúp thế giới này, chị cảm thấy thật mất mát."
Ân Tú chạm tay vào chức vô địch.
"Chị đã chờ đợi Bách Thảo, người duy nhất xứng tầm với chị. Nhưng... thật đáng tiếc cho một tài năng bị hủy hoại ... Chiếc cúp này, cô ấy xứng đáng được khắc tên mình lên đó."
Thắng Hạo và Mẫn Châu thở dài.
"Chị dự định gì chưa?".
Thứ ký bước vào.
"Mời mọi người. Buổi họp báo đã bắt đầu rồi."
••••••••••••••••••••••
Phòng viên tham gia rất đông cho buổi họp báo của đoàn Taekwondo Hàn Quốc.
"Chúc mừng cô, Ân Tú. Đây đã là chức vô địch thế giới thứ 5 của cô"
"Cảm ơn!"
"Mẫn Châu, lần đầy tham gia cúp thế giới, đã được hạng 3 cô cảm thấy thế nào,?"
"Tôi cảm thấy nước chủ nhà đã phạm nhiều sai lầm!"
Phóng viên tròn mắt ngạc nhiên, Thắng Hạo níu tay nhắc kéo. Báo chí cũng đổi chủ đề.
"Thắng Hạo, anh nghĩ gì về việc Đình Hạo rút lui?"
"Tôi luôn tôn trọng và kính phục anh ấy như một tiền bối và đối thủ lớn!"
"Ân Tú, dự định sắp tới của cô là gì. Nghe nói, tình cảm của cô với Phương Đình Hạo rất tốt, phải chăng là...?"
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Chúng tôi là tri kỉ với nhau trong giới Taekwondo chứ không phải mối quan hệ như mọi người nghĩ."
Phóng viên xôn xao.
"Còn về dự tính của tôi, tôi sẽ trở về Hàn Quốc tiếp tục luyện tập, hoàn thành nhiệm vụ kế thừa cửu đoạn huyền đai của võ quán." Ân Tú khẽ chạm tay lên chiếc cúp vô địch.
"Tôi hiện tại không còn hứng thú với việc thi đấu nữa. Có lẽ tôi sẽ giã từ sàn đấu thế giới vì tôi không tìm được đối thủ xứng tầm. Tôi sẽ chờ một người, nữ tuyển thủ duy nhất mà tôi biết chắc có thể cùng tôi cạnh tranh ngang tài cho chiếc cúp này, Thích Bách Thảo."
Thiếu nữ tông sư là nhân vật truyền kì bất bại trong giới Taekwondo, chưa từng có một nữ tuyển thủ nào đủ khả năng đấu với cô sang tới hiệp 3. Thế mà cái tên Thích Bách Thảo được thốt lên từ miệng cô với một sự tôn trọng đến vậy.
"Năm tới tôi sẽ trở lại Cúp thế giới" Kim Mẫn Châu lên tiếng "Trong thế giới Taekwondo, chỉ có hai nữ tuyển thủ duy nhất khiến tôi khâm phục về cả tài năng lẫn tư cách, một là sư tỷ tôi, Lý Ân Tú, hai là Bách Thảo tiền bối."
"Mẫn Châu, cô có bình luận gì về sự cố Bách Thảo để lộ đấu pháp giúp cô chiến thắng Đình Nghi?" Một phóng viên mạnh dạn lên tiếng.
"Sự cố? Tôi nghĩ đưa ra bình luận gì cũng đã muộn. Tôi sẽ cho các vị bằng chứng chứng mình sự trong sạch của Bách Thảo."
Kim Mẫn Châu lôi ra một file giấy và điện thoại.
"Để tránh có người lại nguỵ biện chứng cứ này là giả tạo, tôi đã mang đi giám định, đây là giấy xác nhận, file ghi âm này được tiến hành trong tối trước trận đấu tứ kết của tôi diễn ra. Việc ghi âm này là ngẫu nhiên.
"Từ giờ những gì anh nói sẽ được lưu lại làm bằng chứng đấy..."
"Đồ điên..."
"Trẻ con quá"
"Nói theo em..."
"Nếu em vào Bán kết, anh hứa sẽ tặng em cái quạt giấy mà anh luôn dùng để đánh em"
"Cái quái gì thế..."
"Nói đi...."
"Anh hứa nếu em thắng sẽ mang..."
"Chào mọi người..."
"Thích Bách Thảo..."
"Khoẻ không Bách Thảo?"
"Chủ tịch Min vô cùng khoẻ, anh đừng lo."
"Anh hỏi em mà..."
"Min tông sư có hơi... người rất tốt với em..."
"Ông ấy là vậy đấy, cảm ơn em đã chăm sóc cho ông"
"Seung Ho tiền bối, anh quá lời rồi. Em được trả lương mà, phải không công đâu"
"Các người không ai để ý tôi sao? Tôi mai phải thi đấu rồi"
"Tôi gọi điện là vì cô mà. Min Joo, hwaiting"
"Thế thôi á? Bách Thảo, Bách Thảo tiền bối, tôi biết cô chỉ cần nói cho tôi biết điểm yếu Đình Nghi thì tôi sẽ thắng mà. Như với Thuận Na sư tỷ tại trận CK cúp thanh niên quốc gia..."
"Mẫn Châu, hoàn cảnh bây giờ không giống nhau. Đây là cúp thế giới. Hơn nữa, tôi không những phải im lặng vì là thành viên BTC, mà còn tôi là một tuyển thủ Taekwondo, và còn là một công dân TQ. Tôi không thể phản bội Tổ quốc mình."
"Tổ quốc gì chứ... Tổ quốc bất công với cô, tổ quốc bỏ rơi cô..."
"Dẫu thế, tôi vẫn là người TQ"
"Mỗi lần tôi thi đấu, sư huynh tôi đều nói, thi đấu hết sức là sự tôn trọng cao nhất dành cho đối thủ. Vì vậy cô hãy làm hết sức, cô sẽ không hối hận với những kỉ niệm tuyệt vời trong lần đầu tiên tới Cúp thế giới"
"Tôi biết rồi"
"Mẫn Châu, cô nhớ không. Cô từng nói với tôi, trên đời này, cô chỉ chịu thua Lý Ân Tú. Hãy thật kiêu hãnh trên sàn đấu."
"Cảm ơn, Bách Thảo...Bách Thảo tiền bối"
Hội trường phòng họp rơi vào im lặng một lúc.
"Nói về tư cách, tự trọng, nguyên tắc của người học Taekwondo, Bách Thảo là người trung thực nhất, chân thành nhất mà tôi được biết. Cô ấy không bao giờ phản bội nguyên tắc. Tôi mong các vị báo chí, hãy viết bài công tâm. Những gì các vị viết những ngày qua có thể tổn thương, chấm dứt cuộc đời con người. Cảm ơn."
Sau khi buổi họp báo kết thúc, file ghi âm lập tức được tung lên mạng. Đến lúc này, mọi hoài nghi, cay nghiệt đã chấm dứt, sự thật đã sáng tỏ. Bình luận trên mạng nay đã khác.
"Cư dân mạng chúng ta bị dắt mũi rồi"
"Hối hận quá, nghe tới file ghi âm này thì tôi có thể nói là Bách Thảo là một tuyển thủ tuyệt vời."
"Một chút cô ấy cũng không chịu nói, tại sao lại đổ oan cho cô ấy. Bách Thảo, chúng tôi sai rồi."
"Ai coi full họp báo hôm nay chưa, thiếu nữ tông sư Lý Ân Tú gọi Bách Thảo là người duy nhất xứng tầm với cô ấy. Đúng là tuyển thủ tài năng nhất không bao giờ phô phang, tôi thật sự khâm phục".
"Bách Thảo, chúng tôi đợi cô. Hãy mau bình phục."
"Nội bộ Taekwondo nước ta phải cải tổ. Quá mất mặt, người Hàn Quốc người ta bảo vệ tuyển thủ nước ta, tinh thần thể thao chân chính của họ cao như vậy, còn nước ta thì sao? Đổ oan cho nhau, đây chẳng khác gì ra tay diệt trừ nhân tài, mau sa thải cái bà HLV họ Thẩm đi, quá mất mặt."
"Đình Nghi đã giữ im lặng từ đầu đến cuối. Cô ấy cần cho chúng ta một lời giải thích"
Tại VP Phương thị.
"Mọi chuyện...sáng tỏ rồi." Thân Ba đóng máy tính "Sư huynh à, chuyện sau này chúng ta đừng can thiệp nữa, để sư tỷ tự suy nghĩ thôi."
"Mau đặt vé máy bay, chúng ta tới Seoul...." Đình Hạo bần thần "Anh muốn nhìn thấy Bách Thảo, nhìn cô ấy bình an anh mới yên tâm." .
••••••••••••••••••••••
Tại sân bay Incheon.
"Về nhà rồi." Mẫn Châu vui vẻ "Mấy hôm nay không gọi được cho Bách Thảo, em muốn xem cô ấy thế nào rồi."
Ân Tú cũng hết sức vui vẻ.
"Sư tỷ, Đình Hạo tiền bối cũng ngồi cùng chúng ta chuyến bay hôm nay. Có nên đợi chào hỏi chút không" Thắng Hạo dè dặt.
"Anh ấy sẽ đến chỗ chúng ta thôi. Chào hỏi sau đi."
Tại Xương Hải.
Ân Tú muốn tránh cũng khó tránh. Cô cuối cùng cũng chạm mặt Đình Hạo.
Họ im lặng không nói nửa lời. Đi đến cửa Xương Hải thì gặp cả Dân Đới , Sơ Nguyên, Nhược Bạch.
Nhược Bạch có vẻ như không muốn che giấu sự nôn nóng và lo lắng của mình. Anh đã bay tới Hàn Quốc ngay sau khi xem clip của Bách Thảo.
"Dân Đới,..." Ân Tú mỉm cười, "Ô, Sơ Nguyên caca!"
"Bách Thảo bỏ đi rồi!" Dân Đới ngắn gọn "Sau khi đến hành lễ với tông sư và phu nhân, đã thu xếp đồ đi rồi."
"Từ bao giờ?" Giọng Ân Tú rắn đanh. "Dân Đới, nếu đệ giấu diếm nửa lời, đừng gọi ta là sư tỷ."
Dân Đới bối rối, cúi gầm.
"Sư tỷ à, chuyện này đệ không tự giải thích được. Có lẽ giáo sư Lee sẽ phù hợp hơn. Bách Thảo đã đi được hơn một ngày rồi."
"Được, tỷ gọi" .
Ân Tú thả chiếc va ly xuống, một mình chạy về phía tháp tông sư cùng chiếc điện thoại còn áp trên tai.
"Các vị tiền bối, mời theo lối này. Lý phu nhân đã căn dặn sắp xếp phòng cho các vị lưu lại Xương Hải bao lâu tuỳ thích."
•••••••••••••••••••••
Tokyo,Nhật Bản.
Tại bệnh viên thành phố.
"Bách Thảo, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ?"
"Giáo sư Lee, không phiền đâu."
Bách Thảo ngồi trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ.
"Chúng ta sẽ làm phẫu thuật ngay, phòng đã chuẩn bị rồi. Cô cảm thấy ổn chứ?"
Bách Thảo mỉm cười.
"Lòng tôi rất thanh thản"
"Bách Thảo, cô không nhận được phác đồ điều trị của bác sĩ Dụ sao?"
"Tôi biết."
"Cô vẫn lựa chọn phẫu thuật này. Cô không sợ sao?"
"Tôi sợ chứ" Bách Thảo bật cười "Nhưng tôi không có nhiều thời gian tuổi trẻ để lãng phí. Đôi chân này, coi như phụ thuộc vào ý trời"
"Bách Thảo,..."
"Đừng nói tiếc cho tôi nữa." Bách Thảo xua tay lắc đầu "Tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Không còn hối tiếc gì cả, kể cả không được đánh một trận thực sự với Ân Tú tôi cũng không tiếc."
"Phẫu thuật lâu đấy, nếu người thân có tìm đến... cô cần tôi chuyển lời gì không ?".
"Hãy chuyển đến họ tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật một cách lạc quan nhất. Đây là lời cầu xin của tôi."
Y tá gõ nhẹ cửa phòng.
"Thích tiểu thư. Cô sẵn sàng chưa?"
Bách Thảo nằm trên cabin trắng toát, hành lành bệnh viên lạnh tanh chỉ nghe tiếng bước chân của các bác sĩ và tiếng bánh xe ken két.
Bách Thảo mắt nhắm nghiền. Cô cảm thấy âm thanh này thân quen.
Đó y hết như lúc cô và Đình Nghi cùng được đưa vào bệnh viện sau trận đấu định mệnh đó.
Một cảm giác lãnh lẽo, một cảm giác bất an.
Bách Thảo đang phải đối mắt với định mệnh của mình.
"Cậu nghe hết rồi à?"
"Ừ..."
Nhược Bạch giọng nghẹn lại.
"Tôi cũng không biết nói gì với cậu."
"Tôi xin lỗi" Đình Hạo cúi gầm.
"Thú thật là tôi rất ghét mấy lời xin lỗi của cậu"
Nhược Bạch đột ngột giật mạnh cổ áo Đình Hạo rồi ép anh vào tường. Đình Hạo cười chua chát.
"Tôi cũng cực ghét cái câu mà cậu nói, đó không phải lỗi của tôi." Đình Hạo nghẹn lời.
"Cậu nói là cậu dùng cả đời tạ lỗi với Bách Thảo thì có ích gì. Cậu làm được gì chứ. Cậu và em gái cậu, vinh quang của hai người, phú quý của hai người, sự tung hô... Em gái cậu đạp lên Bách Thảo, còn cậu thì bao che cho cô ta. Đúng, cậu là người anh trai tuyệt vời, thế thì cậu đi làm anh trai cô ta đi. Tại sao cậu còn đứng đó, mang cái vỏ nhà vô địch thiên tài đạo đức công bằng ấy. Cậu hành xử bao che, dùng tiền bịt hết những bài báo và phóng viên cố đi sâu vào sự thật, muốn xác minh lời Thẩm Ninh, cậu nghĩ rằng tôi không biết sao? Cậu, hãy cứ là anh trai Đình Nghi, là Phương tổng, nhưng... làm ơn... đừng đi lừa gạt người khác với cái danh vô địch thế giới, tuyển thủ Taekwondo chân chính nữa."
"Chuyện này là thật sao?"
Lý Ân Tú bàng hoàng bước tới.
"Anh cũng can thiệp sao?"
Đình Hạo im lặng như trời trồng.
"Sao cậu biết?"
"Chúng ta quá hiểu nhau còn gì. Còn chuyện gì Phương tổng cậu không làm được. Đã có vài phóng viên tới Tùng Bách, chúng tôi đã nói sự thật. Nhưng bài báo đó đã không được đăng, họ nói họ phải giữ im lặng... Phương Đình Hạo, nhà họ Phương các cậu..."
Ân Tú đột ngột ngắt lời.
"Em thật khờ. Em còn tới tìm anh, xin lỗi vì nóng giận nói lời chia tay. Rồi chúng ta sẽ bàn nhau tìm cách giải quyết khác, thật không ngờ ngay từ đầu..."
"Ân Tú... Anh xin lỗi"
"Đừng xin lỗi. Phương Đình Hạo, nói anh biết, dù ngày mai anh có thắng được Thắng Hạo, anh không xứng là nhà vô địch. Taekwondo không có loại tuyển thủ như anh."
Đình Hạo đứng như trời trồng. Nhược Bạch cũng kéo hành lí bỏ đi. Anh... sẽ đặt vé bay tới Hàn Quốc.
••••••••••••••••••••••
Vài giờ đồng hồ sau, khắp mọi ngóc ngách mạng xã hội bùng nổ một lần nữa.
Hiểu Huỳnh tung clip cuộc quyết đấu ba năm trước lên mạng. Vài giờ sau, tranh cãi bùng lên dữ dội. Chứng kiến từng tình tiết Đình Nghi ra chân hung bạo, Bách Thảo nằm sân, người coi một lúc một phẫn nộ.
"Hoá ra tin đồn là thật... nạn nhân là cô gái kia..."
"Thiếu nữ ánh trăng đây sao??? Ánh mắt cô ta như quỷ dữ!"
"Thật đáng sợ... thật tàn bạo..."
"Đình Nghi nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ..."
"Đáng sợ hơn trọng tài còn không thèm thổi phạt."
"Khắt nghiệt quá. Đáng sợ quá".
"Pha giao đấu cuối rõ không phải lỗi của Bách Thảo. Cô ấy tự vệ chính đáng, cộng thêm cũng không đủ tỉnh táo nữa..."
"Đáng sợ quá, không ngờ đây là bộ mặt thật của Taekwondo nước ta đó. Quá khốc liệt, cạnh tranh tới một mất một còn"
Đó là những bình luận phổ biến trên mạng. Nhưng điều khó ai ngờ được, vài giờ sau, một bài báo do bên truyền thông Phương thị tung ra lại bẻ lại dư luận.
"Clip không đủ xác minh. Hơn nữa chuyện thi đấu tàn khốc là điều có ở mọi môn thể thao, kể cả Thích Bách Thảo là nạn nhân, thì cô ta lại càng có lí do để căm ghét đối thủ, càng có lí cho việc cô ta tiết lộ đấu pháp cho phía Hàn Quốc. Chuyện đúng sai là chuyện của hai người họ, nhưng chuyện thi đấu cho tổ quốc là ảnh hưởng tới danh dự và thể diện quốc gia. Về phương diện này, Đình Nghi đã thiệt thòi còn Thích Bách Thảo vẫn là người đã phản bội tinh thân Taekwondo nói riêng và tổ quốc nói chung".
Bài báo đưa ra đánh trúng vào cơn giận dữ của khán giả sau thất bại nhục nhã của Đình Nghi, dù bàng hoàng trước clip, nhưng quả thực, clip như con dao hai lười, lần này chém về phía Bách Thảo.
"Nói có lí. Chuyện cạnh tranh trong thi đấu là bình thường, chấn thương cũng rất khó để người ngoài nói là tai nạn hay không. Hàng năm chúng ta có hàng trăm VĐV chấn thương, nhiều trong số đó từ giã sự nghiệp, vì vậy có cần làm lớn chuyện cô gái này bị thương do ai đâu.Nhưng quả thực, cô gái họ Thích này đúng là có đủ lí do để phản bội, dẫu sao thì cô ấy đã làm sai rồi."
Một blogger có tiếng foward bài báo và "đệm" vài lời. Quả thực, Phương thị có tiền không gì là không thể.
Tại văn phòng.
Đình Hạo giận dữ ném xấp báo vào mặt thư kí.
"Tôi đã nói gì? Chúng ta chỉ ngăn những bài báo có ý đào bới sâu? Tôi không nói viết ra những bài báo mặc nhận và chĩa mũi dùi chỉ trích về cô ấy? Các cậu có biết làm việc không hả?"
"Phương tổng, là ông ngoại anh chỉ thị. Tôi không biết phải làm sao."
"Làm sao cái gì. Ở đây tôi là chủ hay ông tôi làm chủ? Đây là Phương thị, không phải Vạn thị".
Đình Hạo đuổi thư kí ra ngoài. Lòng anh giận dữ rối bung.
••••••••••••••••••••••
Tại Xương Hải.
Bách Thảo thi lễ với Lý phu nhân và Lý tông sư.
"Tiểu Thảo đứng dậy đi con. Chân con đang bị thương. Đứa trẻ này, sao con lại cứng đầu như vậy? Nói con ở bệnh viện điều trị thì một hai đòi về võ quán."
"Con xin lỗi"
"Ta vừa xuất quan đã nghe chuyện rồi" Lý tông sư ôn tồn. "Con có dự tính gì chưa?"
"Con... con... con đã gặp huấn luyện viên Thẩm. Dù những lời cô ấy nói ra thật vô tình, nhưng không hiểu sao con lại cảm thấy... thấy bắt đầu ghét bản thân mình..."
"Tiểu Thảo, làm chuyện gì cũng phải từ tốn, suy nghĩ chín chắn. Nhất...là trong việc chữa trị cái chân của con. Đừng bao giờ quên, trước khi làm một tuyển thủ, con là một con người bình thường...phải bảo vệ chăm sóc cho bản thân."
"Nhược Bạch đã gọi tới đây..." Lý phu nhân mỉm cười "Ta nói... con đang ở tháp tông sư với Vân Nhạc..."
"Cảm ơn người !"
"Đó là một chàng trai tốt. Tiểu Thảo, hãy biết trân trọng điều trước mắt."
Bách Thảo khẽ gật đầu. Cô nghĩ tới những ngày tháng tương lai, lòng khó tránh nỗi nặng nề.
Trên con đường lát gạch phủ đầy bóng trúc ở Xương Hải, Bách Thảo chống nạn tập tễnh bước đi. Không ngờ. Cô đã gắn bó với nơi nay hơn 3 năm.
"Bách Thảo! Đợi mình với!" Dân Đới đuổi theo cô.
"Cậu post nó lên mạng chưa?"
"Mình đặt chế độ tự động đăng, còn 30 phút nữa sẽ đăng lên. Bách Thảo, cậu không nghĩ lại một chút nào à? Vì những lời của Thẩm Ninh sao?"
"Mình nghĩ mình với Đình Nghi tiền bối đã đến lúc giải thoát cho nhau rồi."
"Sơ Nguyên tiền bối nói là sẽ đưa cậu sang Mỹ điều trị. Hai ngày nữa anh ấy sẽ bay tới Hàn Quốc đưa cậu đi, thế mà cậu lại không nói một lời, đặt vé đi Nhật Bản. Lại còn bắt mình giữ im lặng chứ!"
"Dân Đới à, đi Mỹ sẽ mất rất nhiều thời gian , quá trình điều trị dài và rất tốn kém, cho dù rủi ro có giảm so với đi Nhật Bản làm phẫu thuật. Mình đã nói chuyện với giáo sư ơ bệnh viện rồi. Ở đó có trung tâm huấn luyện, có các bác sĩ chuyên khoa chấn thương thể thao. Vả lại, mình không muốn chờ đợi trong vô vọng nữa. Mình sẽ đặt cược hết vào cuộc phẫu thuật này. Nếu may mắn, mình sẽ quay lại được sàn đấu, nếu không, tuy đau đớn nhưng mình sẽ đi lại bình thường. Mỹ quá xa xôi, điều trị trong vào ba năm, vài ba năm nữa, mình không còn trẻ nữa, đỉnh cao thể lực cũng qua rồi..."
"Nhưng cái clip..."
"Mình sẽ đường đường chính chính trở về. Sẽ là toàn phong Thích Bách Thảo không phải Thích Bách Thảo tàn phế nữa..."
"Bách Thảo... Tỉ lệ phẫu thuật thành công không cao mà..."
"Lỡ có kì tích thì sao. Với lại, đến lúc mình với Đình Nghi... Mình không muốn cô ấy cảm thấy nơi đâu có Sơ Nguyên, có đồ của cô ấy thì lại có mình."
Bách Thảo mỉm cười. Nụ cười bình thản tới vô cùng.
"Chuyện mình đi Nhật Bản... đừng nói với Nhược Bạch sư huynh. Anh ấy mà tyyti mình vì sàn đấu mà liều cái chân nãy thì ..."
Dân Đới thở dài. Anh nhìn đồng hồ. 30 phút đã qua rồi.
••••••••••••••••••••••
Trên mạng lan truyền một đoạn clip của Bách Thảo. Lần này, không còn làn sóng tranh cãi hay phẫn nộ nữa.
Tất cả người thân, bạn bè của cô đều có thể nhìn thấy cô lúc này.
"Xin chào. Tôi là Thích Bách Thảo. Thật đường đột khi chào hỏi mọi người thế này, nhưng tôi nghĩ đã đến lúc rồi. Thú thật thì tôi đã không biết bây giờ ở bên ngoài, những phẫn nộ nào đang chỉ trích tôi. Để bảo vệ tôi, mọi người ở Hàn Quốc đã cách ly tôi khỏi mọi nguồn thông tin, tôi chỉ nghe đại ý câu chuyện. Khó khăn lắm tôi mới xin được quay clip này, vì tôi đã tha thiết mong chấm dứt mọi chuyện ở đây để không ai phải chịu đựng thêm những tranh cãi nữa.
Tôi là Thích Bách Thảo, là người đã tung ra cú đá sát thương lên Phương Đình Nghi khiến cô ấy liệt giường hôn mê trong suốt một năm trời. Kết quả của trận đấu đó, tôi gần như mất luôn chân phải, và sống đau khổ như một người tàn phế. Vì tôi, có hai người đã chịu nhiều tổn thương , một là đại sư huynh của tôi, hai là Phương Đình Hạo tiền bối. Tôi đã khiến đại sư huynh của mình suýt mất mạng, hại Đình Hạo tiền bối nhìn em gái chấn thương nghiêm trọng. Cùng trải qua cảm giác nhìn người mình yêu thương nhất hôn mê không tỉnh, nhìn thấy nỗi đau của tiền bối khiến tôi cảm thấy vô cùng đau khổ và có lỗi. Nhìn Đình Nghi, nhìn thời gian và thanh xuân cô ấy dừng lại trên giường bệnh, cho dù tôi không cố ý, nhưng không tránh khỏi day dứt trách nhiệm cho đến khi chị ấy tỉnh lại, hồi phục. Tôi đã nghĩ tới việc tìm tới cái chết, nhưng rồi tôi cảm thấy điều đó quá nhẹ nhàng, vì vậy tôi đã bỏ đi. Và chuyện sau đó các bạn cũng biết rồi...
Chuyện những ngày gần đây nói rằng tôi sinh hận mà lộ tin cho phía Hàn Quốc, khiến Đình Nghi thua trận, tôi không biết nên giải thích gì. Có thể vì tôi mà tiền bối chấn thương không thể thi đấu với phong độ cao nhất. Nhưng nếu nói cô ấy thua vì bị bắt bài, thì không có lí do Đình Nghi lại dẫn trước và chiếm lợi thế tới hiệp cuối. Tôi không thể chứng minh sự trong sạch của mình lúc này, và đành chấp nhận mình phải mang tì vết. Tôi hy vọng một ngày nào đó, mọi người có thể thông cảm, có thể hiểu là tôi không làm ra chuyện tồi tệ đó.
Trận đấu ba năm trước là ... Chuyện chân tôi tổn thương nghiêm trọng..."
Đến lúc này giọng Bách Thảo như nghẹn cứng không nên lời. Cô tiếp tục.
"Thi đấu hết sức là sự tôn trọng cao nhất dành cho đối thủ. Vì vậy, chấn thương trong thi đấu là chuyện hết sức bình thường... đó là một tai nạn... và tôi có lỗi vì không tự bảo vệ được bản thân mình. Tôi rất vinh hạnh khi đội tuyển quốc gia vẫn ngỏ lời muốn tôi thi đấu, nhưng xét tới chấn thương gần như không thể phục hồi mà tôi đang mang, trở lại đội tuyển tôi sẽ là gánh nặng lớn đối với những tài năng trẻ đang phát triển. Vì vậy,... tôi đã quyết địnhchính thức giã từ sự nghiệp thi đấu."
Bách Thảo vội quay ra sau quẹt vội dòng nước mắt không kiềm chế được mà liên lục tuôn rơi.
"Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ cho Taekwondo như một khán giả... Xin lỗi vì những tranh cãi mà tôi đã mang đến cho các bạn".
Cuối đoạn clip, người ta nhìn thấy Bách Thảo cuối chào 90°.
"Bách Thảo..." Hiểu Huỳnh bật khóc khi coi đoạn clip, Quang Nhã đứng bên cạnh cũng không kìm được nước mắt. "Cuối cùng, vẫn là cậu ấy hy sinh..."
Ở phòng bên.
"Cậu cũng coi rồi à Nhược Bạch..." Diệc Phong bước vào trong.
Cả hai đều cảm thấy lòng trống rỗng không nói nên lời.
"Sư huynh!" Thân Ba lay nhẹ Đình Hạo "Anh đang nghĩ gì thế. Mai là trận chung kết, anh nghỉ ngơi sớm đi"
"Thân Ba, coi clip này xong, không hiểu sao... tôi cảm thấy Ân Tú nói rất đúng. Tôi cảm thấy mình, dẫu cho là kẻ mạnh nhất, cũng không còn đủ tư cách vô địch Taekwondo. Trận đấu ngày mai, thông báo tôi rút lui đi." .
"Đại sư huynh... Huynh đừng nhất thời xúc động" .
"Tôi không thể nói suông được, tôi phải thay Đình Nghi tạ tội"
Trên mạng lúc này, những bình luận cũng hỗn độn nhiều cảm xúc khác nhau.
"Có ai như tôi, coi clip này xong bất giác rơi nước mắt không. Coi đi coi lại, cảm thấy cô gái này rất chân thành, không giả tạo"
"Trong đôi mắt cô ấy, tôi nhìn thấy một đôi mắt ngập tràn đau đớn trên cùng một gương mặt chứa một nụ cười bình thản đến kì lạ. Không hiểu sao coi xong tôicảm thấy nhói lòng."
"Cô gái này, quả thực tràn đầy lòng tự trọng của một tuyển thủ Taekwondo. Từng lời từng chữ, đi sâu vào tâm can người khác."
"Coi xong tôi cảm thấy day dứt kì lạ. Một cảm giác hụt hẫng tiếc nuối như thần tượng tôi vừa tuyên bố giải nghệ."
"Tôi thấy trong từng cử chỉ cô ấy, cô ấy là mẫu tuyển thủ yêu Taekwondo bằng cả tâm hồn mình. Có phải chúng ta đã nhầm lẫn rồi không"
"Trong đoạn clip, người rõ ràng bị tấn công ác ý trước là cô ấy, trọng tài cũng không thổi phạt. Chúng ta cũng đã thấy một nữ thần Đình Nghi bạo lực trong trận đấu kia. Mọi người có ai cảm thấy nổi da gà trước mỗi lần Bách Thảo khuỵu xuống không? Tôi cảm tưởng mình nghe được cả tiếng xương vỡ từ đầu gối Bách Thảo."
"Tự dưng tôi thấy hoang mang quá, Bách Thảo và Đình Nghi, tôi bỗng dưng không biết phải ghét ai."
Tại Newyork.
Đình Nghi ôm mặt sau khi xem xong đoạn clip. Lòng cô đã rối càng thêm rối.
"Uống ít nước đi."
Sơ Nguyên đưa cho Đình Nghi ly nước cam, mỉm cười.
"Em coi rồi sao?"
"Anh cũng thế?"
"Ừ" .
"Anh không bênh cô ta sao?"
"Tại sao anh phải bênh chứ? Cô ấy nói hết rồi mà."
"Trước giờ anh luôn bênh cô ta!" Đình Nghi hờn dỗi.
"Cô ấy là sư muội anh, em là em gái anh, em có nhất thiết phải so đo đến cùng không?"
"Tinh...tinh"
"Sư tỷ, đệ, Thân Ba đây."
"Có chuyện gì không?"
"Đại sư huynh từ bỏ trận chung kết rồi"
"Điên rồi, anh ấy điên rồi!"
"Ân Tú tiền bối biết chuyện anh ấy bưng bít bao chí,.. hai người chia tay rồi. Sư tỷ à, anh ấy...."
Đình Nghi cúp máy, lòng nặng trĩu nỗi buồn.
Chung kết cúp thế giới diễn ra không có gì bất ngờ.
Đình Hạo kiên quyết rút lui, Mân Thắng Hạo nghiễm nhiên là nhà vô địch. Cho dù anh yêu cầu không chấp nhận, nhưng anh vẫn là nhà vô địch vì năm trước anh chiến thắng. Ân Tú không mặn mà với trận chung kết, nhẹ nhàng kết thúc trận đấu khi K.O Katou ngay trong hiệp 1. Đoàn Hàn Quốc tiếp tục thống trị cúp thế giới với hai chức vô địch, hạng 3 Kim Mẫn Châu và hạng 8 Dân Đới.
"Cúp thế giới này, chị cảm thấy thật mất mát."
Ân Tú chạm tay vào chức vô địch.
"Chị đã chờ đợi Bách Thảo, người duy nhất xứng tầm với chị. Nhưng... thật đáng tiếc cho một tài năng bị hủy hoại ... Chiếc cúp này, cô ấy xứng đáng được khắc tên mình lên đó."
Thắng Hạo và Mẫn Châu thở dài.
"Chị dự định gì chưa?".
Thứ ký bước vào.
"Mời mọi người. Buổi họp báo đã bắt đầu rồi."
••••••••••••••••••••••
Phòng viên tham gia rất đông cho buổi họp báo của đoàn Taekwondo Hàn Quốc.
"Chúc mừng cô, Ân Tú. Đây đã là chức vô địch thế giới thứ 5 của cô"
"Cảm ơn!"
"Mẫn Châu, lần đầy tham gia cúp thế giới, đã được hạng 3 cô cảm thấy thế nào,?"
"Tôi cảm thấy nước chủ nhà đã phạm nhiều sai lầm!"
Phóng viên tròn mắt ngạc nhiên, Thắng Hạo níu tay nhắc kéo. Báo chí cũng đổi chủ đề.
"Thắng Hạo, anh nghĩ gì về việc Đình Hạo rút lui?"
"Tôi luôn tôn trọng và kính phục anh ấy như một tiền bối và đối thủ lớn!"
"Ân Tú, dự định sắp tới của cô là gì. Nghe nói, tình cảm của cô với Phương Đình Hạo rất tốt, phải chăng là...?"
"Cảm ơn mọi người đã quan tâm. Chúng tôi là tri kỉ với nhau trong giới Taekwondo chứ không phải mối quan hệ như mọi người nghĩ."
Phóng viên xôn xao.
"Còn về dự tính của tôi, tôi sẽ trở về Hàn Quốc tiếp tục luyện tập, hoàn thành nhiệm vụ kế thừa cửu đoạn huyền đai của võ quán." Ân Tú khẽ chạm tay lên chiếc cúp vô địch.
"Tôi hiện tại không còn hứng thú với việc thi đấu nữa. Có lẽ tôi sẽ giã từ sàn đấu thế giới vì tôi không tìm được đối thủ xứng tầm. Tôi sẽ chờ một người, nữ tuyển thủ duy nhất mà tôi biết chắc có thể cùng tôi cạnh tranh ngang tài cho chiếc cúp này, Thích Bách Thảo."
Thiếu nữ tông sư là nhân vật truyền kì bất bại trong giới Taekwondo, chưa từng có một nữ tuyển thủ nào đủ khả năng đấu với cô sang tới hiệp 3. Thế mà cái tên Thích Bách Thảo được thốt lên từ miệng cô với một sự tôn trọng đến vậy.
"Năm tới tôi sẽ trở lại Cúp thế giới" Kim Mẫn Châu lên tiếng "Trong thế giới Taekwondo, chỉ có hai nữ tuyển thủ duy nhất khiến tôi khâm phục về cả tài năng lẫn tư cách, một là sư tỷ tôi, Lý Ân Tú, hai là Bách Thảo tiền bối."
"Mẫn Châu, cô có bình luận gì về sự cố Bách Thảo để lộ đấu pháp giúp cô chiến thắng Đình Nghi?" Một phóng viên mạnh dạn lên tiếng.
"Sự cố? Tôi nghĩ đưa ra bình luận gì cũng đã muộn. Tôi sẽ cho các vị bằng chứng chứng mình sự trong sạch của Bách Thảo."
Kim Mẫn Châu lôi ra một file giấy và điện thoại.
"Để tránh có người lại nguỵ biện chứng cứ này là giả tạo, tôi đã mang đi giám định, đây là giấy xác nhận, file ghi âm này được tiến hành trong tối trước trận đấu tứ kết của tôi diễn ra. Việc ghi âm này là ngẫu nhiên.
"Từ giờ những gì anh nói sẽ được lưu lại làm bằng chứng đấy..."
"Đồ điên..."
"Trẻ con quá"
"Nói theo em..."
"Nếu em vào Bán kết, anh hứa sẽ tặng em cái quạt giấy mà anh luôn dùng để đánh em"
"Cái quái gì thế..."
"Nói đi...."
"Anh hứa nếu em thắng sẽ mang..."
"Chào mọi người..."
"Thích Bách Thảo..."
"Khoẻ không Bách Thảo?"
"Chủ tịch Min vô cùng khoẻ, anh đừng lo."
"Anh hỏi em mà..."
"Min tông sư có hơi... người rất tốt với em..."
"Ông ấy là vậy đấy, cảm ơn em đã chăm sóc cho ông"
"Seung Ho tiền bối, anh quá lời rồi. Em được trả lương mà, phải không công đâu"
"Các người không ai để ý tôi sao? Tôi mai phải thi đấu rồi"
"Tôi gọi điện là vì cô mà. Min Joo, hwaiting"
"Thế thôi á? Bách Thảo, Bách Thảo tiền bối, tôi biết cô chỉ cần nói cho tôi biết điểm yếu Đình Nghi thì tôi sẽ thắng mà. Như với Thuận Na sư tỷ tại trận CK cúp thanh niên quốc gia..."
"Mẫn Châu, hoàn cảnh bây giờ không giống nhau. Đây là cúp thế giới. Hơn nữa, tôi không những phải im lặng vì là thành viên BTC, mà còn tôi là một tuyển thủ Taekwondo, và còn là một công dân TQ. Tôi không thể phản bội Tổ quốc mình."
"Tổ quốc gì chứ... Tổ quốc bất công với cô, tổ quốc bỏ rơi cô..."
"Dẫu thế, tôi vẫn là người TQ"
"Mỗi lần tôi thi đấu, sư huynh tôi đều nói, thi đấu hết sức là sự tôn trọng cao nhất dành cho đối thủ. Vì vậy cô hãy làm hết sức, cô sẽ không hối hận với những kỉ niệm tuyệt vời trong lần đầu tiên tới Cúp thế giới"
"Tôi biết rồi"
"Mẫn Châu, cô nhớ không. Cô từng nói với tôi, trên đời này, cô chỉ chịu thua Lý Ân Tú. Hãy thật kiêu hãnh trên sàn đấu."
"Cảm ơn, Bách Thảo...Bách Thảo tiền bối"
Hội trường phòng họp rơi vào im lặng một lúc.
"Nói về tư cách, tự trọng, nguyên tắc của người học Taekwondo, Bách Thảo là người trung thực nhất, chân thành nhất mà tôi được biết. Cô ấy không bao giờ phản bội nguyên tắc. Tôi mong các vị báo chí, hãy viết bài công tâm. Những gì các vị viết những ngày qua có thể tổn thương, chấm dứt cuộc đời con người. Cảm ơn."
Sau khi buổi họp báo kết thúc, file ghi âm lập tức được tung lên mạng. Đến lúc này, mọi hoài nghi, cay nghiệt đã chấm dứt, sự thật đã sáng tỏ. Bình luận trên mạng nay đã khác.
"Cư dân mạng chúng ta bị dắt mũi rồi"
"Hối hận quá, nghe tới file ghi âm này thì tôi có thể nói là Bách Thảo là một tuyển thủ tuyệt vời."
"Một chút cô ấy cũng không chịu nói, tại sao lại đổ oan cho cô ấy. Bách Thảo, chúng tôi sai rồi."
"Ai coi full họp báo hôm nay chưa, thiếu nữ tông sư Lý Ân Tú gọi Bách Thảo là người duy nhất xứng tầm với cô ấy. Đúng là tuyển thủ tài năng nhất không bao giờ phô phang, tôi thật sự khâm phục".
"Bách Thảo, chúng tôi đợi cô. Hãy mau bình phục."
"Nội bộ Taekwondo nước ta phải cải tổ. Quá mất mặt, người Hàn Quốc người ta bảo vệ tuyển thủ nước ta, tinh thần thể thao chân chính của họ cao như vậy, còn nước ta thì sao? Đổ oan cho nhau, đây chẳng khác gì ra tay diệt trừ nhân tài, mau sa thải cái bà HLV họ Thẩm đi, quá mất mặt."
"Đình Nghi đã giữ im lặng từ đầu đến cuối. Cô ấy cần cho chúng ta một lời giải thích"
Tại VP Phương thị.
"Mọi chuyện...sáng tỏ rồi." Thân Ba đóng máy tính "Sư huynh à, chuyện sau này chúng ta đừng can thiệp nữa, để sư tỷ tự suy nghĩ thôi."
"Mau đặt vé máy bay, chúng ta tới Seoul...." Đình Hạo bần thần "Anh muốn nhìn thấy Bách Thảo, nhìn cô ấy bình an anh mới yên tâm." .
••••••••••••••••••••••
Tại sân bay Incheon.
"Về nhà rồi." Mẫn Châu vui vẻ "Mấy hôm nay không gọi được cho Bách Thảo, em muốn xem cô ấy thế nào rồi."
Ân Tú cũng hết sức vui vẻ.
"Sư tỷ, Đình Hạo tiền bối cũng ngồi cùng chúng ta chuyến bay hôm nay. Có nên đợi chào hỏi chút không" Thắng Hạo dè dặt.
"Anh ấy sẽ đến chỗ chúng ta thôi. Chào hỏi sau đi."
Tại Xương Hải.
Ân Tú muốn tránh cũng khó tránh. Cô cuối cùng cũng chạm mặt Đình Hạo.
Họ im lặng không nói nửa lời. Đi đến cửa Xương Hải thì gặp cả Dân Đới , Sơ Nguyên, Nhược Bạch.
Nhược Bạch có vẻ như không muốn che giấu sự nôn nóng và lo lắng của mình. Anh đã bay tới Hàn Quốc ngay sau khi xem clip của Bách Thảo.
"Dân Đới,..." Ân Tú mỉm cười, "Ô, Sơ Nguyên caca!"
"Bách Thảo bỏ đi rồi!" Dân Đới ngắn gọn "Sau khi đến hành lễ với tông sư và phu nhân, đã thu xếp đồ đi rồi."
"Từ bao giờ?" Giọng Ân Tú rắn đanh. "Dân Đới, nếu đệ giấu diếm nửa lời, đừng gọi ta là sư tỷ."
Dân Đới bối rối, cúi gầm.
"Sư tỷ à, chuyện này đệ không tự giải thích được. Có lẽ giáo sư Lee sẽ phù hợp hơn. Bách Thảo đã đi được hơn một ngày rồi."
"Được, tỷ gọi" .
Ân Tú thả chiếc va ly xuống, một mình chạy về phía tháp tông sư cùng chiếc điện thoại còn áp trên tai.
"Các vị tiền bối, mời theo lối này. Lý phu nhân đã căn dặn sắp xếp phòng cho các vị lưu lại Xương Hải bao lâu tuỳ thích."
•••••••••••••••••••••
Tokyo,Nhật Bản.
Tại bệnh viên thành phố.
"Bách Thảo, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi chứ?"
"Giáo sư Lee, không phiền đâu."
Bách Thảo ngồi trên giường bệnh nhìn ra cửa sổ.
"Chúng ta sẽ làm phẫu thuật ngay, phòng đã chuẩn bị rồi. Cô cảm thấy ổn chứ?"
Bách Thảo mỉm cười.
"Lòng tôi rất thanh thản"
"Bách Thảo, cô không nhận được phác đồ điều trị của bác sĩ Dụ sao?"
"Tôi biết."
"Cô vẫn lựa chọn phẫu thuật này. Cô không sợ sao?"
"Tôi sợ chứ" Bách Thảo bật cười "Nhưng tôi không có nhiều thời gian tuổi trẻ để lãng phí. Đôi chân này, coi như phụ thuộc vào ý trời"
"Bách Thảo,..."
"Đừng nói tiếc cho tôi nữa." Bách Thảo xua tay lắc đầu "Tôi đã làm tất cả những gì có thể rồi. Không còn hối tiếc gì cả, kể cả không được đánh một trận thực sự với Ân Tú tôi cũng không tiếc."
"Phẫu thuật lâu đấy, nếu người thân có tìm đến... cô cần tôi chuyển lời gì không ?".
"Hãy chuyển đến họ tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật một cách lạc quan nhất. Đây là lời cầu xin của tôi."
Y tá gõ nhẹ cửa phòng.
"Thích tiểu thư. Cô sẵn sàng chưa?"
Bách Thảo nằm trên cabin trắng toát, hành lành bệnh viên lạnh tanh chỉ nghe tiếng bước chân của các bác sĩ và tiếng bánh xe ken két.
Bách Thảo mắt nhắm nghiền. Cô cảm thấy âm thanh này thân quen.
Đó y hết như lúc cô và Đình Nghi cùng được đưa vào bệnh viện sau trận đấu định mệnh đó.
Một cảm giác lãnh lẽo, một cảm giác bất an.
Bách Thảo đang phải đối mắt với định mệnh của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com