TruyenHHH.com

Thieu Nu Toan Phong Part 2

Nhược Bạch im lặng. Anh chăm chú nhìn cô rồi nhìn ra khoảng không phía xa. Lòng anh bỗng trĩu nặng, những tiếng lòng như dồn dập lên tiếng:
"Bách Thảo... Là em không tin anh hay vì em không còn tin vào tinh thần Taekwondo?"
•••••••••••••••••••••••
Bách Thảo ngồi một mình bên bờ hồ xanh nước. Gió khẽ lùa qua mái tóc đen nhánh của cô. Ánh mắt Bách Thảo, hướng về một thế giới xa xôi.
"Bách Thảo!" Giọng nói quen thuộc của Đình Hạo vang lên. "Tại sao lại ngồi một mình ở đây? Nhược Bạch đâu?"
Cô nghiêng người nhìn về phía Đình Hạo tiền bối, nhẹ nhàng mời anh ngồi xuống.
"Đình Hạo tiền bối, em nghĩ mình vừa làm cho Nhược Bạch sư huynh giận rồi..." Bách Thảo nửa cười nửa không.
Đình Hạo cầm một hòn đá, ném xuống hồ. Hòn đá lướt trên mặt hồ xanh kính rồi rơi tõm xuống đáy sâu.
"Em cứ thế rời bỏ sàn đấu, Nhược Bạch là vừa đau lòng vừa tiếc nuối cho em. Bách Thảo, em không tiếc nuối sao?"
Bách Thảo tiện tay cũng liện một hòn đá xuống hồ.
"Liệu lúc đưa ra quyết định như em, Sơ Nguyên sư huynh có cảm thấy tiếc nuối không?" Bách Thảo mông lung hỏi.
Đình Hạo im lặng một hồi lâu: "Anh không biết, nhưng anh biết chắc chắn, lựa chọn đó không mang lại hạnh phúc cho cậu ấy. Còn em, em có hạnh phúc không?"
Bách Thảo nhìn Đình Hạo mỉm cười "Không. Chắc chắn lựa chọn này không mang tới cho em hạnh phúc. Nhưng, nó mang đến cho em sự nhẹ nhõm. Cúp thế giới là một giấc mơ rất đẹp, nhưng nếu vì giấc mơ này, em phải hy sinh giấc mơ của người khác, em sẽ từ chối."
Đôi mắt trong veo của Bách Thảo như đóng nước, long lanh như pha lê.
"Ước mơ của em là một lần nữa được nhìn thấy Nhược Bạch sư huynh đứng trên sàn đấu, như lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy biểu diễn Taekwondo, em muốn được nhìn anh ấy tỏa sáng bằng hào quang chiến thắng."
•••••••••••••••••••••••
"Tích tinh..."
Bạn vừa nhận được một email mới!
Sơ Nguyên chần chừ tiến về phía laptop được đặt ngay ngắn trên bàn. Ánh mắt lướt nhanh qua màn hình.
Là thư từ trường đại học y bên Mĩ gửi tới.
Nhẹ nhàng đóng máy tính, anh nở một nụ cười.
•••••••••••••••••••••••
Ơ!
Hiểu Huỳnh vặn phích canh được đặt lại trên bàn bếp ra xem, canh đã nguội nhưng vẫn còn nguyên.
Rõ ràng Diệc Phong sư huynh đã đưa cho đại sư huynh, chính mắt cô nhìn thấy Nhược Bạch đã mang đi.
Tại sao lại...
"Hồ Diệc Phong!" Hiểu Huỳnh lớn tiếng gọi vọng lên lầu. Một lúc sau, Diệc Phong lật đật chạy xuống.
"Sao thế?"
"Anh muốn uống canh không?"
•••••••••
Hơi nóng từ bát canh tỏa ra nghi ngút, lan tỏa khắp căn bếp. Diệc Phong tay cầm chiếc thìa, ngồi đối diện anh là Hiểu Huỳnh.
"Tay nghề không tồi." Diệc Phong tấm tắc khen. "Hiểu Huỳnh, trong vòng một ngày, tay nghề của em lại tiến bộ vậy sao? Hay là... Bách Thảo nấu?"
"Hồ Phong tử, anh là đồ ngốc sao? Canh này là chính tay anh tự nấu lấy đấy." Hiểu Huỳnh cốc nhẹ lên trán anh. "Em nghĩ, hai người họ cãi nhau, Nhược Bạch sư huynh mang canh về vẫn còn nguyên."
"Em nghĩ nhiều quá rồi. Này, cùng ăn đi!" Diệc Phong ấn thìa vào tay Hiểu Huỳnh. Cô nàng vẫn còn bần thần nghĩ ngợi.
"Bách Thảo chưa bao giờ trái ý đại sư huynh. Nếu lần này là thật thì lớn chuyện rồi."
Diệc Phong nhìn chằm chằm vào Hiểu Huỳnh.
"Phạm Hiểu Huỳnh, em không để ý đến sự tồn tại của anh vậy sao?" Diệc Phong hờn trách. "Anh luôn lặng lẽ bên cạnh em, em không hề để ý sao?"
Nói xong, Diệc Phong buông thìa, đứng dậy rồi bỏ ra ngoài. Hiểu Huỳnh vừa bất ngờ vừa ngây ngốc ú ớ chưa kịp phản ứng.
••••••••••••••••••••••••
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Liên tiếp mấy cú đá, tất cả đệm đều ngã rạp. Những tiếng hét bật ra như muốn thét lên, muốn giải phóng ra tất cả của Đình Nghi vang vọng trong khu luyện tập cá biệt.
Trong mắt cô.
Là những kí ức tràn ngập, từng mảng, từng mảng như bong ra.
Dưới chân cô, từng có một cô gái quằn quại đến đáng thương vì chấn thương. Và đã có một Phương Đình Nghi vô tình, tàn nhẫn trên sàn đấu không từ mọi thủ đoạn triệt hạ đối thủ.
"Hây!", "Hây!", "Hây!"
Tức giận, phẫn nộ, Đình Nghi trút ra bằng những cú đá hết sức quyết liệt, những tấm đệm đá bị đá tung lên...
Thâm tâm cô cũng không hề dễ chịu chút nào.
"Đình Nghi!" Giọng nói ấy vang lên bên tai cô ấm áp vô cùng.
•••••••••
Hai người ngồi cạnh nhau trên cái ghế dài bên cạnh đường biên của sàn đấu. Sơ Nguyên dịu dàng đưa chai nước đẩy về phía Đình Nghi. Cô cầm chai nước, một hơi uống hết nửa chai rồi quay sang nhìn anh.
"Sơ Nguyên caca, anh đến tìm em có việc gì không?"
Sơ Nguyên nhất thời không biết bắt đầu từ đâu. Một lúc im lặng, anh đẩy tập hồ sơ sang phía Đình Nghi.
"Tiểu Đình, chuyện chữa bệnh cho mẹ em có tiến triển mới. Lần này anh sẽ cùng đưa mẹ em sang Mỹ tiến hành phương pháp điều trị mới. Anh có lòng tin, lần này mẹ em sẽ tỉnh lại."
Nắm chặt tập tài liệu, Đình Nghi mím môi. "Đình Hạo anh ấy đồng ý?"
Sơ Nguyên mỉm cười: "Cậu ấy biết từ trước rồi."
"Nếu vậy anh còn nói với em làm gì?"
"Đình Nghi, lần này đi điều trị sẽ tốn không ít thời gian. Không có anh, em phải nghe lời Đình Hạo, tập trung tập luyện và phục hồi, đừng bướng bỉnh nữa. Hai năm qua, anh biết em cũng có tâm sự trong lòng, nếu em khó khăn quá thì cứ nói ra cho Đình Hạo. Trước giờ anh luôn lo lắng nhất cho em."
"Em tưởng anh lo cho Thích Bách Thảo nhất." Đình Nghi lạnh lùng. "Phải không? Nếu không cũng là Ân Tú tiền bối!"
"Bách Thảo có thể lo cho bản thân mình và Nhược Bạch luôn ở phía sau cô ấy. Quan hệ của anh của Ân Tú không như em nghĩ... Tiểu Đình, hai năm em bị thương, là anh nhìn em từng bước hồi phục, anh không mong em lại tiếp tục lãng phí thời gian tuổi trẻ của mình vào những việc em không muốn. Em nhất định phải tự yêu quý bản thân."
"Anh thật sự..." Đình Nghi buồn bã. "Tại sao anh mãi mãi không thể cho em một cơ hội, em có thể đợi anh."
•••••••••••••••••••••••••••••
"Ân Tú sư tỷ, chúng ta đi ra ngoài dạo đi. Từ ngày trại tập huấn, mọi người chẳng mấy khi ra ngoài." Bách Thảo tươi cười "Được chứ?"
Dưới cái nắng mùa hè trong trẻo của Seoul, Lý Ân Tú và Bách Thảo cùng nhau đạp xe ra ngoài. Lúc đi ra tới cửa võ quán, còn tình cờ lướt qua Nhược Bạch, Đình Hạo và Thân Ba. Hai cô gái hơi chần chừ, mắt dời về phía sau rồi đi thẳng.
"Ân Tú sư tỷ, chị thích Đình Hạo tiền bối phải không?" Giọng nói của Bách Thảo truyền trong không khí. "Nãy chị cứ lưu luyến nhìn anh ấy mãi".
"Bách Thảo, em thích Nhược Bạch phải không?" Ân Tú lập tức trêu chọc lại. "Có vẻ như nãy lướt qua cậu ấy, em đã hối hận vì rủ chị ra ngoài."
Hai cô gái vừa đạp xe, vừa chọc ghẹo nhau. Tiếng cười đùa rạng rỡ trong không gian, lan tỏa sự ấm áp.
Những tình cảm thầm lặng ấy cứ mãi chôn chặt trong lòng, không biết bao giờ mới tìm được đúng vị trí của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com