TruyenHHH.com

Thieu Nu Toan Phong Part 2

Trung tâm huấn luyện Taekwondo Ngạn Dương.
Ngày Chủ Nhật hôm nay trung tâm đông học viên hơn mọi khi. Vì hôm nay, mọi người cùng nhau chào đón đại sư tỷ Đình Nghi quay trở lại. Lần này, sau hai năm vắng bóng, cô trở lại vì giải đấu cúp thế giới.
Đình Nghi quay lại vị trí độc tôn của mình kể từ sự biến mất của Thích Bách Thảo. Song có điều, sự tôn trọng và ngưỡng mộ của các đồng đội dành cho cô không còn như xưa nữa, tất cả bây giờ nhìn cho bằng một con mắt khác.
Tất cả đều rùng mình nhớ đến những pha phạm lỗi trắng trợn của Đình Nghi với Bách Thảo. Nếu không phải vì Đình Nghi trải qua một năm liệt giường, có lẽ sẽ chẳng có sự thương hại cuối cùng nào dành cho cô. Người chiến thắng đầy vinh quang Thích Bách Thảo lại phải bỏ đi, trong khi người đã vi phạm tinh thần thi đấu Taekwondo lại đường đường chính chính ở lại, lại còn nghiễm nhiên là người được chọn cho cúp thế giới.
"Nào, mọi người hãy chào đón Phương Đình Nghi, cô ấy sẽ trở về đội luyện tập cho cúp thế giới."
Những tiếng vỗ tay miễn cưỡng vang lên, những đôi mắt không tập trung hoặc nhìn nhau bối rối. Họ nhìn Đình Nghi, họ nhìn cái cách cô dẫm đạp lên Bách Thảo để tiếp tục đứng ở đây, trong lòng ít nhiều bất bình. Nếu không phải vì tập đoàn Phương thị là nhà tài trợ, thì mọi người không dễ dàng im lặng như thế.
Bỗng từ trong hàng ngũ, một cái tay nhỏ xíu giơ lên, rụt rè nói vọng lên.
"Huấn luyện viên Thẩm, thế còn Bách Thảo sư tỷ? Tỷ ấy rõ ràng đã chiến thắng. Điều này thật không công bằng."
Bầu không khí xung quanh trở nên ngột ngạt trước câu hỏi của học viên trẻ tuổi. Lông mày Nhược Bạch chau lại, khẽ nhìn về phía huấn luyện viên Thẩm.
"Mau quay về vị trí tập luyện." Nhược Bạch lên tiếng. Anh giải tán đám đệ tử chia thành từng nhóm. Trên sàn đấu, chỉ còn một mình Đình Nghi đứng bần thần cạnh Thẩm Ninh.
"Nào, nào mọi người, dừng một chút, tôi có điều muốn thông báo." Đình Hạo bước vào trong lập tức thu hút sự chú ý. "Tháng sau là kì nghỉ hè, tập đoàn Phương thị sẽ tài trợ cho toàn bộ trung tâm đến Hàn Quốc tham gia trại tập huấn ở Xương Hải võ quán để chuẩn bị cho cúp thế giới."
Mọi người ào lên, ai nấy đều hào hứng. Đình Hạo khẽ liếc nhìn sang Đình Nghi, thầm thở dài. Anh biết những ngày tiếp theo sẽ không dễ dàng gì cho em gái anh.
•••••••••••••••••••••••••••••
"Bách Thảo, tháng sau là trại tập huấn, em có dự định gì chưa?" Lý Ân Tú mỉm cười hỏi Bách Thảo trong lúc hai người đang trên đường đi tới rừng trúc.
Bách Thảo im lặng, mỉm cười không nói. Một lát sau, hai người dừng lại dưới tán trúc rậm rạp, cô mới lên tiếng. "Nhược Bạch sư huynh sẽ tha thứ cho sự dại dột, yếu hèn của em suốt hai năm qua chứ?"
"Cậu ấy rồi sẽ hiểu..." Ân Tú bâng quơ đáp.
Hai cô gái đứng đối diện, cúi đầu chào nhau.
"Hayaaaaa..."
Hai tiếng hét đồng thời bật ra. Bóng của Bách Thảo và Ân Tú ghì chặt nhau trên không trung. Sức mạnh, tốc độ hai cô gái nhanh như tia chớp. Sau cùng Ân Tú vẫn nhanh hơn, tránh được cú tạt của Bách Thảo.
"Bách Thảo, cú ra chân không tồi, ngày càng tiến bộ hơn rồi." Ân Tú tán thưởng. "Cao thủ bình thường cũng khó lòng nhận ra điểm yếu chân phải của em. Trại tập huấn này em không tham gia, thật đáng tiếc."
"Được giao lưu với chị và Vân Nhạc tông sư chỉ giáo là một vinh dự quá lớn cho một người không còn thuộc về Taekwondo chuyên nghiệp như em. Em không mong gì hơn."
••••••••••••••••••••••
Tại sân bay Ngạn Dương.
Lần thứ hai đến Hàn Quốc trong chuyến tập huấn, Đình Hạo tham gia cùng đoàn với tư cách tuyển thủ cùng với Nhược Bạch. Sau khi hồi phục, vì điều kiện sức khỏe không còn đủ chống đỡ với vận động mạnh, anh chuyển sang hẳn làm huấn luyện viên. Cùng đi với hai người dẫn đoàn còn có Sơ Nguyên tham gia vào công tác y tế của đội. Một năm trước, Sơ Nguyên quay lại với Taekwondo, nhưng anh từ chối quay lại làm tuyển thủ. Anh đơn giản tập chỉ vì sự yêu thích mà không hề tồn tại bất cứ sự ràng buộc nào.
Hai năm, trung tâm huấn luyện kết nạp thêm học viên mới. Thân Ba, Mai Linh, Lâm Phụng, Diệc Phong đã trở thành lớp tiền bối nòng cốt của đội. Quang Nhã và Hiểu Huỳnh không còn luyện tập Taekwondo chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp đại học, hai cô gái tham gia quản lí hoạt động ở trung tâm huấn luyện và võ quán.
Mọi thứ đều tìm được trật tự mới cho mình.
"Đình Nghi sẽ không tham gia chuyến đi này, con bé luyện tập khép kín ở Hiền Võ." Đình Hạo nhẹ nhàng thông báo. "Mọi người nghỉ ngơi một lát, đây là vé máy bay, lát chúng ta sẽ làm thủ tục."
Sơ Nguyên và Nhược Bạch ngồi chung một góc. Không khí giữa hai người tĩnh lặng đến kì lạ.
"Sau chuyến tập huấn này tôi sẽ đi tìm Bách Thảo. Hai năm qua, vì sức khỏe của tôi, vì chăm lo cho Tùng Bách, tôi đã gác lại những chuyện này. Bây giờ tôi không muốn Bách Thảo đợi lâu thêm nữa." Nhược Bạch trầm mặc kiểm tra hành lí.
"Nhược Bạch cuối cùng cậu cùng tìm được đáp án trong lòng của mình. Điều quan trọng nhất đối với cậu là Bách Thảo không phải Taekwondo. Nếu Bách Thảo biết, cô ấy sẽ rất vui."
"Đáng lẽ tôi không nên bỏ mặc cô ấy, nếu có tôi, Bách Thảo sẽ không gặp chuyện..."
•••••••••••••••••••••••••••••
Mùa hè ở Hàn Quốc trong veo trong những tia nắng tinh nghịch. Xương Hải võ quán sau hai năm càng lúc quy mô hơn trước.
"Dân Đới, tiếng Trung của cậu ngày càng tiến bộ đấy." Diệc Phong quay sang đùa giỡn. "Còn trôi chảy hơn cả Hiểu Huỳnh."
Hiểu Huỳnh liếc mắt lườm Diệc Phong.
"Kì tập huấn này vẫn như lần trước. Thắng Hạo đại sư huynh sẽ đại diện cho Xương Hải."
"Ân Tú đại sư tỷ của Xương Hải thì sao?" Đình Hạo bâng quơ hỏi.
"Ân Tú sư tỷ và khách của tỷ ấy giao lưu với nhau suốt kì tập huấn. Có lẽ tỷ ấy sẽ không lộ diện."
"Sao?" Sơ Nguyên thoáng ngạc nhiên "Ân Tú có đối thủ ngang hàng để giao lưu?"
Dân Đới mỉm cười: "Đó là một vị khách rất đặc biệt."
Theo sự sắp xếp âm thầm chu đáo của Ân Tú và cả Bách Thảo, đoàn Ngạn Dương được sắp xếp ở khu ký túc xá gần nhà thi đấu nhưng lại xa khu dành cho tông sư mà Bách Thảo đang lưu lại để giao lưu. Cô vẫn lặng lẽ quan sát mọi người từ phía sau, nhưng chưa bao giờ lộ diện, tuy trong lòng cô rất muốn được gặp lại mọi người.
Buổi tối, Ân Tú và Bách Thảo cùng nhau uống trà, cả hai mới có thời gian trò chuyện.
"Bách Thảo, khi nào em sẽ gặp mọi người. Chuyến tập huấn này Đình Hạo tạo cơ hội âm thầm để em có thể..."
"Ân Tú tiền bối, bỗng dưng em thấy sợ lắm." Hai tay nắm chặt ly trà, Bách Thảo cúi gầm. "Em cảm thấy bản thân sự tồn tại của mình chỉ mang lại cho người khác sự mệt mỏi. Sáng nay em đã nhìn thấy mọi người, ai nấy đều rất tốt, không có em, dường như mọi thứ trở nên tốt hơn..."
"Bách Thảo ngốc, em nghĩ nhiều rồi..."
Bách Thảo trầm ngâm nhìn xuống cái chân phải đang quấn băng của mình.
Đôi mắt cô toát ra mỗi nỗi buồn vời vợi.
Mấy ngày hôm nay, chân phải Bách Thảo tái phát chấn thương. Cơn đau dằn vặt cô xuống nhiều ngày liền nhưng sợ mọi người lo lắng, Bách Thảo cắn răng chịu đựng, lặng lẽ băng bó và tỏ vẻ ra mình đi lại bình thường. Cô hạn chế ra ngoài vì sợ Ân Tú lo lắng. Bách Thảo hôm kia đã nhìn thấy đoàn Ngạn Dương từ phía xa, nhìn thấy bóng lưng mà cô luôn thương nhớ trong hai năm đằng đẵng, cô đã nghĩ tới việc gặp lại mọi người, sẽ quay về Ngạn Dương. Nhưng chân phải cô, một lần nữa phát ra một thứ tín hiệu cản trở, cô biết mọi người sẽ đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của cô.
"Bách Thảo! Mày chạy trốn trong suốt hai năm để mọi người nhìn thấy bộ dạng này của mày sao?" Bách Thảo cười chua chát.
"Bách Thảo, em có hận Đình Nghi không?" Lời Lý Ân Tú trong veo như tiếng nước chảy.
Bách Thảo cười buồn.
"Hận!"
Ân Tú nhìn Bách Thảo, đôi mắt tĩnh lặng như không.
"Em hận bản thân đã không bảo vệ tốt cho mình, hận bản thân đã sơ hở để Phương Đình Nghi tung chân ác ý. Nghe tin cô ấy hoàn toàn bình phục, quay lại thi đấu cúp Thế giới, em lại càng hận bản thân tại sao lại trở nên bộ dạng như vậy." Bách Thảo bỗng trở nên kích động, nước mắt trào ra, cô úp mặt xuống bàn: "Tiền bối, tại sao tất cả mọi người đều có cơ hội quay đầu lại còn em vĩnh viễn không thể sửa sai cho bản thân?"
Những lời đau lòng Bách Thảo nói ra khiến Ân Tú cảm giác như có dao xuyên qua tim. Hai cô gái trẻ ôm lấy nhau, Ân Tú ân cần vỗ về Bách Thảo.
•••••••••••••••••••••••••••••
Ngắm bầu trời đầy sao ở Hàn Quốc, Nhược Bạch như tách mình ra khỏi thế giới này. Anh chìm trong im lặng, trong trống trải, suốt hai năm qua, anh luôn tự dằn vặt mình vì sự ra đi của Bách Thảo. Anh không còn nghiêm khắc, cũng không còn lạnh lùng, hình như tất cả điều đó anh chỉ dành riêng cho Bách Thảo. Không có cô, anh lại càng xa cách với thế giới hơn.
"Nhược Bạch!" Đình Hạo tiến lại gần, tay cầm hai cốc cà phê.
Hai chàng trai đứng cạnh nhau cùng nhìn lên bầu trời đầy sao.
"Cậu đang nhớ cô ấy, phải không?"
Nhược Bạch không đáp, nhưng đôi mắt anh khẽ lảng đi chỗ khác.
"Nhược Bạch, hai năm qua, tôi nợ cậu một lời xin lỗi, em gái tôi nợ Bách Thảo một lời xin lỗi." Giọng Đình Hạo vang lên đều đều giữa đêm tĩnh mịch. "Là tại chúng tôi đã đẩy cậu, đẩy Bách Thảo tới hoàn cảnh hôm nay. Với tư cách là một người bạn, tôi có lỗi vì đã không giữ lời hứa chăm sóc Bách Thảo với cậu. Với tư cách một người anh, tôi đã không kiên quyết ngăn em gái trước sai lầm của Tiểu Đình. Với tư cách là một tuyển thủ Taekwondo, là một tiền bối, là một người bạn của Bách Thảo, tôi đã không công bằng với cô ấy."
"Đình Hạo, cậu đừng nói nữa."
"Nhược Bạch để tôi nói cho hết. Hai năm qua, nhìn Tiểu Đình từng bước hồi phục tôi lại càng có lỗi với hai người. Xin lỗi cậu."
Đình Hạo khẽ rơi nước mắt, cúi đầu.
"Bách Thảo sống có tốt không?"
Nhược Bạch cắt lời. Đình Hạo ngạc nhiên vô cùng.
"Phương Đình Hạo, tôi biết cậu đã tìm ra cô ấy. Với khả năng của cậu, với khả năng của Phương thị, chắc chắn cậu đã tìm ra được tin tức của Bách Thảo ở văn phòng khoa. Trả lời tôi, cô ấy sống tốt không?"
Đình Hạo mắt hướng ra xa, nhìn về khu rừng trúc.
"Không hổ là Nhược Bạch." Đình Hạo cười. Anh ngước mắt chỉ ra phía đằng xa. "Cậu nhìn thấy khu rừng trúc kia không? Hai năm qua, Bách Thảo đã ở đó cùng với Lý Ân Tú."
Nhược Bạch bất giác đặt hai tay nắm chặt thanh lan can. Anh nhìn trân trân về phía Đình Hạo chỉ.
Bầu trời vạn sao lấp lánh. Liệu Bách Thảo và Nhược Bạch có thể gặp lại nhau?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com