TruyenHHH.com

Thieu Nien Bach Ma Tuy Xuan Phong Dong Nhan Hoi Gio Xuan

Phủ Thanh Vương vô cùng xa hoa tráng lệ, kể cả ban đêm vẫn sáng đèn như buổi sớm. Gia nhân trong khuôn viên đi lại tấp nập, ai nấy đều bận rộn tới tối tăm mặt mũi, lướt qua nhau chẳng nói một câu, so với Diệp Phủ sớm đã yên tĩnh thật quá khác biệt.

Diệp Đỉnh Chi theo chân hắc y nhân tiến vào trong Phủ bằng lệnh bài bí mật của hắn.

Kẻ tiếp ứng bên ngoài Diệp Phủ đã bị Diệp Đỉnh Chi dùng sát chiêu đánh gục, hắn thay người kia trở thành thuộc hạ tới báo cáo nhiệm vụ với Thanh Vương.

Hai kẻ này vốn không phải thuộc hạ tâm phúc của Tiêu Tiếp chỉ là hai kẻ xui xẻo được tên chó chết kia thuê về chắc hậu hoạ cho hắn.

Đâu ai ngu ngốc đến nỗi để người sát bên đột nhập vào Phủ Tướng Quân chứ. Chỉ cần một chút sơ suất liền có thể lộ tẩy, khiến hắn rơi vào nguy hiểm, nghi ngờ.

Vậy nên có thể chắc chắn rằng hắn không nhớ được mặt hai người này.

Đây chính là điểm tốt để Diệp Đỉnh Chi lợi dụng nó.

Hai người mặc xuyên hắc y một đường đi thẳng tới tẩm điện chính giữa phủ Thanh Vương, quỳ gối xin vào.

Ngay cái giây phút phải quỳ xuống, khuôn mặt vốn không biểu tình của Diệp Đỉnh Chi hiện lên một tầng hàn ý lạnh lẽo.

"Ta thao, tại sao ta phải quỳ xuống trước tên khốn đó chứ.''

Vì đại cuộc, vì đại cuộc mà ông đây phải cúi đầu.

Đợi lát nữa xem, ông đây sẽ bắt tên cẩu Thanh Vương ngươi quỳ gối dập đầu hơn thế này gấp chục lần.

Người canh giữ cửa truyền tín hiệu vào bên trong, một lát sau, sau cánh cửa vọng ra thanh âm trầm thấp:

- Vào đi.

Cánh cửa gỗ sơn son thếp vàng từ từ được đẩy ra, lộ ra căn phòng tràn đầy mùi ngân lượng bên trong.

Từ sàn nhà, cột nhà đến từng vật dụng nhỏ nhất đều được phủ một lớp vàng chói mắt, ẩn bên trong là những thớ gỗ thượng hạng trăm năm chẳng mục.

Đồ gỗ.. Dễ cháy.

Trên mặt Diệp Đỉnh Chi hiện lên ý cười nhàn nhạt nhưng rất nhanh hắn đã thuần thục che đi.

Hiện tại vẫn chưa phải lúc.

Tiêu Tiếp hiện tại đang nằm dài trên sạp gỗ giữa nhà, híp mắt hưởng thụ sự chăm sóc chu đáo của mỹ nhân.

Hai bên hắn, mỹ nữ cầm quạt đưa tay nhẹ nhàng quạt gió, trong lòng lại có thêm mỹ nữ đang bóc nho đút tới tận miệng.

Thuộc hạ trung thành nhất của hắn là Ứng Huyền đang đứng bên cạnh, giới thiệu lại tên của hai người vừa đến.

Đôi mắt như hắc diệu thạch của nàng lướt qua Diệp Đỉnh Chi cùng hắc y nhân một lượt như muốn đề phòng. Cảm giác chỉ cần hai người có chút động tĩnh gì không phải, nàng liền đem đầu hai đứa vặt xuống vậy.

"Sợ chết ta rồi."

Diệp Đỉnh Chi trong lòng thầm bĩu môi, năng lực chẳng có bao nhiêu mà đòi đánh hắn cơ à.

Cất cái mắt đi không ông chọc cho thủng giờ.

Đôi cẩu chủ tớ các người ta ngứa mắt cũng lâu rồi, đợi lát nữa chết chung với nhau đi.

Dưới hoàng tuyền tiếp tục gọi nhau hai tiếng Vương Gia- Ứng Huyền.

Diệp Đỉnh Chi bị hắc y nhân ấn quỳ xuống đất, cúi đầu gọi hai tiếng Vương Gia.

Bực chết ta rồi, ông đây gặp Hoàng Đế còn không phải quỳ, tên Thanh Vương cỏn con này lại khiến ông phải quỳ gối cúi đầu hai lần.

Nực cười. Ta phi.

- Các ngươi lui ra hết đi.

Kẻ ăn mặc sang trọng nằm trên sạp kia mở mõm, xua tay bảo tất cả những kẻ bên trong ra ngoài, chỉ giữ lại thuộc hạ Ứng Huyền.

Phía bên ngoài cửa cũng vang lên tiếng bước chân, tất cả những kẻ đang canh giữ ngoài cửa cũng được cho lui.

Trong căn phòng rộng lớn hiện giờ chỉ còn vỏn vẹn bốn người.

Tiêu Tiếp, Ứng Huyền, Diệp Đỉnh Chi và thích khách vô danh.

- Thế nào? Nhiệm vụ ta giao có hoàn thành không?

- Thưa Vương Gia, đã thành công.

Chú chuột nhắt bị thiếu niên bắt được quỳ gối hơi cúi đầu trả lời.

- Tốt, rất tốt.

Giọng nói của Tiêu Tiếp vui lên không ít, hắn ngồi thẳng dậy, nhìn tâm phúc cười như tên điên.

Nhìn khuôn mặt đang cười đến vặn vẹo méo mó kia, Diệp Đỉnh Chi bỗng cảm thấy có chút chua xót.

Vui lắm sao? Hại Diệp Vũ Tướng Quân tan cửa nát nhà vui đến như thế? Kiếp trước khi nghe tin này, tên khốn này cũng hạnh phúc như vậy sao?

Khốn nạn!

Cảm giác chua xót nhanh chóng bị sự tức giận của thiếu niên lấp đầy, nhưng hắn vẫn phải cố nhịn xuống vì mục đích cuối cùng.

Bản sao thứ hai của giấy tờ giả mạo cấu kết nước địch năm ấy.

Diệp Đỉnh Chi không thể chắc chắn Tiêu Tiếp đã làm giả bao nhiêu bản nhưng có một điều hắn biết rằng số chứng cứ giả đó không chỉ có một bản.

Đã chót làm thì tam sao thất bản là chuyện bình thường.

Hắn cần lấy các bản kia, sau mới xử lý tên này.

Thanh Vương sau khi cười đến chán chê liền ghé xuống gần bàn trà, rót ra hai cốc rượu đưa cho Diệp Đỉnh Chi và thích khách.

Bản thân hắn cầm theo một ly rượu đã rót sẵn trước đưa ra trước mặt bọn họ:

- Nào, cùng nâng ly chúc mừng thành công của chúng ta.

Nói xong liền một hơi uống cạn.

Nhìn dáng vẻ có phần chần chừ của cả hai, Tiêu Tiếp ý cười doanh doanh tiếp tục mời:

- Nào, uống đi.

Uống để chết à?

Ông đây đẹp chứ đâu có ngu.

Dường như hắc y nhân đi cùng Diệp Đỉnh Chi cũng đã sớm nhận ra điểm bất thường này, hắn lén quay sang nhìn thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào chén rượu không rõ biểu tình kia chờ đợi biểu hiện của hắn.

Diệp Đỉnh Chi như cũ im lặng tay không nâng lên cũng chẳng hạ xuống trên mặt như phủ một tầng sương chẳng rõ thái độ.

Đoạn thiếu niên ngẩng đầu nhìn Tiêu Tiếp, dùng đôi mắt sắc như dao đâm vào khuôn mặt xấu xí kia một nỗi sợ hãi kinh hoàng.

Sau khi ném cho Tiêu Tiếp ánh mắt kia, hắn giơ chén rượu lên một hơi uống cạn.

Hắc y nhân có chút thở dài nhìn hắn, xong cũng như hắn nuốt xuống chén rượu kia.

Uống hay không uống đều chết cả.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thanh Vương rót rượu hắn liền biết đời hắn xong rồi.

Chất độc phát tác rất nhanh, chẳng mấy chốc hắc y nhân đã ngã lăn ra đất, thất khiếu chảy máu đau đớn mà chết.

Diệp Đỉnh Chi quay sang nhìn thi thể kia thở dài.

Mình có thể uống giả mà? Sao ngươi lại uống thật rồi?

Đúng thật là...Ngốc.

Nhưng như vậy cũng tốt, ta đỡ phải tự tay giết ngươi, bớt được một mạng người trên vai rồi.

Thiếu niên quay đầu liền phủi tay áo đẫm nước, từng giọt rượu lại như có linh khí bay thẳng tới nơi ngực trái của Thanh Vương.

Cũng may cho hắn có một cận vệ tốt, ngay khi thủy ám sắp chạm đến trái tim hắn ta, thanh kiếm của Ứng Huyền xuất hiện kịp thời ngăn cản.

Sau khi hoàn hồn, tên cẩu vương kia ló cái mặt xấu xí của mình từ sau lưng hộ vệ ra, giọng nói còn run run sợ hãi nhưng vẫn giả bộ đầy tức giận quát hắn:

- Ngươi muốn ám sát ta? Ứng Huyền giết hắn.

Giết ta? Ngươi không có cửa.

Diệp Đỉnh Chi vận nội công, công lực mạnh mẽ đầy sát ý toả ra xung quanh làm đổ vỡ hết vật dụng trong phòng.

Còn Ứng Huyền và Thanh Vương, hai con người đó đang nằm đè lên nhau, mỗi người phun ra một ngụm máu nóng.

Hắc y thiếu niên từng bước bước đến gần hai kẻ còn chưa hoàn hồn kia, hắn dùng tay hất văng nữ nhân đập vào cột nhà, chân dẫm lên người của vị vương gia cao quý.

Hắn dùng mũi giày nâng mặt của Tiêu Tiếp lên, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy xấu, vậy nên liền một cước đá hắn đập vào tường.

- Vương Gia.

Ứng Huyền vốn định hét lên một tiếng chói tai nhưng máu trong cổ họng nàng lại bắt đầu trào ra, ngăn lấp đi thanh âm vốn nên có.

Diệp Đỉnh Chi để ngăn nàng tiếp tục lên tiếng liền tháo dây cột tóc bịt chặt miệng nàng, sau còn rút luôn sợi dây thừng sau lưng ra trói nàng lại trên cột gỗ.

Xong nàng hắn nhìn đến Tiêu Tiếp đang nằm bất tỉnh trên sàn vì cú đá kia nhíu mày, tay hắn đưa lên bóp cổ người kia, nâng từ trên mặt sàn cứ như vậy ma sát với tường mà nâng lên.

Khiến kẻ kia đau đến tỉnh.

Cổ họng Thanh Vương bị bóp đến không thở nổi, muốn kêu cứu cũng không thể, thanh âm đi qua cổ họng chỉ còn hai tiếng ê, a.

Vẫn chưa chơi đủ với tên này, Diệp Đỉnh Chi hơi thả lỏng tay để hắn hít chút không khí, đang muốn kêu lên, cổ họng lại bị người ta bóp chặt.

Vài lần như thế, tên kia cảm tưởng đã chết bỗng được thả ra. Hắn bị người ta thả từ trên cao xuống, mặt đập xuống mặt đất, đầu tê dại.

Thiếu niên lại lần nữa nâng mặt hắn lên, ngắm nhìn sự sợ hãi cùng tuyệt vọng trong mắt hắn.

Chưa đủ, chỉ thế này thôi chưa đủ, Diệp Đỉnh Chi muốn thêm, hắn muốn hành hạ tên này đến chết đi sống lại cả trăm lần.

Nhưng vì đại cuộc, tạm bỏ qua đã.

- Những chứng cứ Diệp Gia còn lại ngươi để ở đâu? Thành thật một chút, ta còn có thể suy nghĩ lại tha cho ngươi.

- Mật ..thấ..t

Thanh Vương thật sự bị đánh đến phát sợ, run rẩy nói ra nơi giấu đồ.

- Thật?

Diệp Đỉnh Chi nghiêng đầu nhìn hắn, khoé miệng thiếu niên cong lên thành nụ cười xinh đẹp, nếu như trong trường hợp khác, nụ cười này thật sự làm người ta xao xuyến.

Nhưng hiện tại nó chỉ khiến hắn thêm phần đáng sợ, tựa như nụ cười tiên nhân từ dưới địa ngục chui lên.

Lạnh lẽo cùng cực.

- Ngươi dẫn ta đi.

Diệp Đỉnh Chi ép Tiêu Tiếp đứng dậy đẩy hắn về phía trước, bản thân khoanh tay đi theo sau.

Còn phần Ứng Huyền, tránh hậu hoạ không đáng có hắn trực tiếp bắn một tia lực đạo đánh ngất nàng.

Ai biết khi hắn đi nàng sẽ làm gì.




Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com