Thieu Gia Ac Ma Dung Hon Toi
Hàn Thất Lục đưa mắt nhìn phòng tắm rồi quay đầu nói ra: "Đi chuẩn bị đi, đừng để tôi thấy có cá trên bàn" .- "Vâng,thưa thiếu gia. Xin hỏi... Là hai phần sao?" Người hầu hiển nhiên có chút nhiều lời, nhưng là nếu như hiện tại không hỏi rõ ràng, như vậy nghĩ sai rồi hậu quả chỉ sẽ thảm hại hơn.Hàn Thất Lục cố nhịn để không giết chết tên người hầu kia, hắn hít sâu một hơi giảm thấp xuống thanh âm hỏi: "Không phải hai phần chẳng lẽ còn là ba phần sao? Không đúng... Cái con kia heo khả năng thật sự nuốt trôi hai phần, chuẩn bị ba phần đưa lên
-"Vâng, thiếu gia!" Người hầu khom người chào, cầm quần áo đã đi ra.-"Đợi một chút!" Hàn Thất Lục đuổi theo mau: "Ngươi đi mua... Cái kia đến."Trên mặt của hắn hơi lộ ra quẫn bách, bộ dạng Duy Ngã Độc Tôn ( đoạn này mình thực sự cũng không hiểu cho lắm )Người hầu bị hắn khiến cho đầu óc có một dấu chấm hỏi to đùng, đành phải cung kính mà hỏi thăm: "Xin hỏi thiếu gia, cái kia... Là cái nào? Thứ cho tôi ngu muội, không có nghe hiểu ý của ngài."Hàn Thất Lục cắn chặt môi dưới, thật lâu mới lên tiếng nói ra: "Chính là cái... Vừa rồi đi vào nữ sinh muốn dùng thứ đồ vật gì đó.""Là... Đồ vật...tránh...thai... sao?" Người hầu thiệt tình là không có nghe hiểu ý tứ, chỉ là biết một nữ sinh cùng thiếu gia cùng vào khách sạn, cái kia mà thiếu gia nói không là thứ dùng để tránh thai thì còn là cái gì được?Mẹ nó!" Cũng nhịn không được nữa, Hàn Thất Lục một tay nhấc cổ áo người hầu lên, nhè hướng hắn mà rống: "Ngươi dám cho rằng cô ấy muốn dùng thứ dùng để tránh thai sao? Người hầu giờ mới hiểu được thứ mà Hàn Thất Lục muốn chính là "Ô mai kem tươi",toát mồ hôi lạnh khắp người, trong miệng liên tục không ngừng lẩm bẩm trả lời : "Tôi đã biết thưa thiếu gia..."Hừ lạnh một tiếng, Hàn Thất Lục lúc này mới buông tay ra: "Đem quần áo cùng cái kia cùng một chỗ đưa đến, tôi muốn chính là tốc độ, nếu không ngươi ngày mai đừng mng bước vào khách sạn này nữa."Người hầu biết rõ chỉ cần Hàn Thất Lục nói một câu, hoàn toàn có thể đuổi việc hắn. Cuống quít dùng tốc độ nhanh nhất chạy hướng thang máy.Hàn Thất Lục trở lại phòng, sau đó gọi điện thoại cho mẹ, nói là mưa quá lớn, trước mang Sơ Hạ đi ra bên ngoài ăn, lại nói đừng chờ.Ngồi ở trong phòng ,trên ghế sa lon, Hàn Thất Lục càng nghĩ càng cảm thấy cái này không hề giống mình tí nào. Nếu là lúc trước, trong lòng của hắn ước gì đối phương bị gặp mưa xối chết đi, mới sẽ không quản đối phương chết sốkhông quan tâm chết hay sống. Nhưng là bây giờ hắn lại là đang làm cái gì?. Như vậy đối với an Sơ Hạ, hắn vậy là cái gì? Nghĩ nửa ngày, hắn rốt cục nghĩ thông suốt. Bởi vì An Sơ Hạ quá phản nghịch rồi, với tư cách tình thương của cha , hắn muốn nghĩ hết các loại biện pháp lại để cho con gái biết nghe lời.Tuy nhiên loại ý nghĩ này trong mắt người ngoài xem ra rất quái lạ, dù sao An Sơ Hạ so với hắn chỉ nhỏ hơn một tuổi. Thế nhưng mà trừ lần đó ra hắn nghĩ không ra cái gì khác.- "Thiếu gia." Người hầu đưa tay gõ cửaMắt nhìn người hầu cầm trong tay lấy hai cái túi, Hàn Thất Lục mặt không biểu tình nhận cái túi: "Mua đồ làm cho quản lí các người tổn phí rồi."- "Không không không, không cần, thiếu gia ngài quá khách khí. Bữa tối đã có rồi,tôi sẽ đi xuống đi lấy." Người hầu cúi ngườichín mươi độ cung cũng như chạy trốn ly khai. Có thể bảo cái này mặc dù chỉ làmgười hầu nho nhỏ, nhưng là tiền lương cao hơn bình thường, hắn đã cao hứng phi thường rồi , ai lại so đo bởi một chút tiền như vậy.Hàn Thất Lục mang theo cái túi đi đến cửa phòng tắm, đưa tay gõ cửa: "Tắm rửa xong chưa?Mở cửa ra tôi đưa đồ cho.''Cửa phòng tắm rất nhanh được mở ra một chút, Hàn Thất Lục đem hai cái cái túi nhét vào, quay người ngồi trở lại da mềm ghế sô pha Nhanh nhất là đêm nay sẽ có 52, còn muộn là sáng mai nhé
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com