Thieu Ca Vo Tieu Niet Ban
Chương 4:Năm học đầu tiên kết thúc, Đường Tam dẫn tiểu Vũ cùng Tiêu Sắt về nhà. Bởi vì mọi người đều đi, chỉ có mình tiểu Vũ, nhắc đến về nhà liền ấp úng nói không rõ, Đường Tam đoán trong nhà nàng cũng có tình huống không tiện, liền mời tiểu Vũ cùng về với mình.Tiểu Vũ vui vẻ đồng ý.Ba người về đến nhà, lại chỉ thấy trong nhà trống không, Đường Hạo cũng không ở nhà.Đường Tam gọi vài tiếng không có người đáp lại, một hồi mới nghe thấy tiếng bước chân, đi ra lại là lão Jack mà không phải Đường Hạo.Lão Jack thấy Đường Tam cũng ngạc nhiên, bởi lão còn chưa kịp đi đón hai đứa nhỏ.Nhưng nếu Đường Tam đã về, lão Jack liền đưa lá thư Đường Hạo để lại cho hắn. Thế mới biết, Đường Hạo đi rồi, không biết đi đâu, cũng không cho Đường Tam đi tìm.Đường Tam khó khăn lắm mới có gia đình, Đường Hạo đi không từ giã, thật sự làm hắn đau lòng.Tiểu Vũ nhặt lá thư rơi dưới đất đưa cho Đường Tam, Tiêu Sắt vỗ vỗ vai hắn. Hai người đều dùng cách riêng của bản thân an ủi Đường Tam.Trong khi Đường Tam ở nhà buồn rười rượi cả ngày, Tiêu Sắt và tiểu Vũ cũng cùng hắn ngồi, Đường Hạo lúc này đang đi tìm đại sư, hắn muốn làm một số việc, trước đó cần giao phó Đường Tam cho một người đáng tin.Đại sư nhìn thấy Đường Hạo, rốt cuộc xác nhận suy đoán của bản thân."Ngươi quả nhiên là cha của tiểu Tam."Đường Hạo tránh không gặp Đường Tam, đại sư là không đồng ý, cho dù việc hắn muốn làm nguy hiểm, cũng không nên đi không từ giã như vậy, nói gì thì nói, Đường Tam cũng là con trai hắn, hơn nữa Đường Tam mới sáu tuổi.Đại sư không biết đã xảy ra chuyện gì mới làm cho một hồn sư mạnh mẽ như Đường Hạo biến thành bộ dạng lôi thôi lếch thếch già nua mỏi mệt hiện giờ, đứng trên lập trường của một lão sư, đại sư không hi vọng phải thấy học sinh của mình chịu khổ.Đặc biệt khi nỗi khổ này lại do người thân của nó mang đến.Nhưng Đường Hạo đã quyết, đại sư cũng không khuyên được hắn. Vì vậy hắn hỏi một chuyện khác, "Năm đó ngươi mai danh ẩn tích, không lâu sau Diễm đấu la và Tuyết đấu la cũng không có tin tức. Đứa bé tên Cơ Tĩnh Thủy kia, có phải cũng..."Đại sư đã hai mươi năm không gặp Đường Hạo, lúc đó bọn họ còn trẻ, Đường Hạo, Diễm Phi Ly và huynh đệ Cơ Phong Lan cũng chưa trở thành phong hào đấu la. Sau đó hắn và bọn họ mỗi người đi một ngả, cũng không gặp lại, chỉ nghe Hạo Thiên đấu la vang danh thiên hạ, hai người bạn tốt của hắn cũng lần lượt đột phá, trở thành phong hào đấu la.Chỉ là, không biết từ khi nào, tin tức về bọn họ dần dần ít đi, cho đến khi không có tin tức, đến tận lúc đó, đại sư mới chợt phát hiện, đã rất lâu không thấy có người lại nhắc đến bọn họ.Một Đường Tam họ Đường có thể nói trùng hợp, thêm một họ Cơ, dưới tiền đề đoán được thân phận của Đường Tam, đại sư thật sự không thể không nghĩ nhiều."Đúng vậy, thúc thúc nó gửi nó cho ta, nói rằng cực bắc chi địa quá lạnh. Còn a Diễm, nàng cũng có một đứa con trai, nhỏ hơn tiểu Tam vài ngày."Năm đó là hắn và a Ngân liên lụy bọn họ, cuối cùng chết chết thương thương, sinh ly tử biệt. A Diễm và a Lam không trách hắn, nhưng hắn tự trách bản thân mình.Suy sụp ngần ấy năm, cũng đến lúc vực dậy đòi nợ rồi..Đường Tam ngồi trước cửa nhà một buổi chiều, tiểu Vũ ngồi bên cạnh hắn, Tiêu Sắt ngược lại không chen vào làm bóng đèn, một mình nhảy lên mái nhà, đưa mắt nhìn xa xa.Ở một nơi xa xôi nào đó, cũng có một bóng người nho nhỏ, cách thiên sơn vạn thủy, mong chờ ngày gặp lại..Đường Tam không phải người sa vào bi thương, buồn đủ rồi, bản thân sẽ tự vực dậy.Như lời tiểu Vũ nói, nếu hắn cứ buồn phiền mãi như vậy, ngược lại sẽ phụ nỗi khổ tâm của cha."Nếu ngươi nhất định muốn người thân, ta có thể làm tỷ tỷ ngươi. Nào, gọi một tiếng tiểu Vũ tỷ."Cách an ủi người chuẩn phong cách tiểu Vũ, không sai vào đâu được, Đường Tam có chút dở khóc dở cười."Nếu ta nhớ không nhầm, ngươi hình như còn nhỏ hơn ta mấy tháng. Ngươi muốn làm muội muội của ta, ta không phản đối."Tiểu Vũ nghe xong có chút bất mãn phồng má, "Ta muốn làm tỷ tỷ."Đường Tam lần đầu tiên nhanh trí một lần, "Được a, tiểu Tĩnh nhỏ hơn ngươi. Ngươi làm muội muội ta, làm tỷ tỷ tiểu Tĩnh, thế nào?"Tiêu Sắt nằm không cũng trúng đạn, tuy rằng y đã có một đám ca ca tỷ tỷ, không ngại có thêm một người, nhưng nếu Đường Tam không bán y nhanh như vậy, y sẽ càng thích ý.Thật đúng là có dị tính không nhân tính mà.Tiểu Vũ còn do dự không quyết, Đường Tam nắm tay nàng, gọi Tiêu Sắt xuống, dắt hai người lên núi, đi đến nơi trước kia hắn thường luyện công."Tiểu Vũ, tiểu Tĩnh, hai ngươi nguyện ý làm muội muội đệ đệ của ta không. Tuy rằng ta không giàu có, không cho được các ngươi cuộc sống sung túc, nhưng ta hứa, sẽ mãi mãi bảo vệ các ngươi."Tiêu Sắt không nhìn Đường Tam, trực tiếp ngồi xuống nền cỏ đầy hoa dại, chống cằm nhìn mặt trời lặn."Tam ca, ngươi nói lời này muộn rồi. Từ ngày được đưa đến đây, ta đã quyết định ỷ lại vào ngươi, đuổi cũng không đi."Đường Tam nói rất nghiêm túc, tiểu Vũ trước đó cho dù có ý muốn đùa, lúc này cũng phải nghiêm túc theo, thật sự suy xét lời Đường Tam.Lại nói, nàng cũng muốn có một người thân."Nếu có một ngày, có rất nhiều người muốn giết ta, mà những người đó, ngươi đều đánh không lại. Ngươi sẽ làm sao?""Như vậy thì mời bọn họ bước qua xác ta trước."Tương lai còn dài, tiểu Vũ không biết liệu Đường Tam có thực hiện được lời hứa này của hắn hay không, nhưng nàng nguyện ý tin."Ca."Đường Tam ngày thường bình tĩnh chững chạc, lúc này nước mắt lại tràn mi ra, "Cảm ơn muội, muội muội của ta." Lại quay sang nhìn Tiêu Sắt, "Cả đệ nữa, tiểu Tĩnh."Tiểu Vũ nhìn Đường Tam, đột nhiên nói một câu rất sát phong cảnh, "Nhưng tiểu Tĩnh phải gọi tỷ tỷ. Ca ngươi nói tiểu Tĩnh nhỏ hơn ta."Câu nói này làm hai người Đường Tam và Tiêu Sắt đều dở khóc dở cười, không khí cũng vì vậy mà vui vẻ lên rất nhiều. Ba đứa bé nhìn nhau, cuối cùng đều bật cười.Tiểu Vũ lúc này rốt cuộc có tâm tư đi hỏi, thì ra hai người không phải huynh đệ ruột?Đường Tam đơn giản kệ lại cho tiểu Vũ nghe, tiểu Vũ vậy mới biết, Tiêu Sắt sinh ra không lâu liền được ôm đến gửi cho Đường Hạo. Nhưng Đường Hạo không biết chăm trẻ con, Tiêu Sắt có thể trưởng thành đến như hiện tại, có thể nói là Đường Tam một tay nuôi lớn.Tiểu Vũ vừa nghe vừa gật gù, "Thảo nào, tiểu Tĩnh xinh đẹp như vậy, mà ca..."Đường Tam tò mò, "Ta làm sao?"Tiểu Vũ quay đầu, không nhìn Đường Tam, "Cũng không làm sao."Tiêu Sắt chợt cảm thấy bản thân thật sáng.oOoNăm năm sau.Đế quốc Thiên Đấu, vương quốc Barak, thành Sauto.Ba thiếu niên thiếu nữ đi trên đường, tỉ lệ quay đầu chín mươi phần trăm.Ba người tuổi nhìn không lớn, chỉ khoảng mười một mười hai, ngoài một nam sinh ở giữa tóc ngắn tương đối thanh tú dễ nhìn, hai người bên cạnh hắn, tuy rằng còn nhỏ tuổi, đường viền khuôn mặt đã rất rõ ràng, một người hoạt bát đáng yêu, một người mỹ diễm thanh lãnh.Quả thực chính là mỹ nhân bại hoại.Ba người này tự nhiên chính là Đường Tam, tiểu Vũ và Tiêu Sắt.Sau sáu năm học tập ở học viện hồn sư sơ cấp thành Notting, ba người vốn sẽ thăng lên trung cấp, nhưng đại sư đề nghị Đường Tam đi tìm một học viện khác, học viện Shrek.Bởi vì đại sư luôn đưa ra những lời khuyên tốt nhất, chưa bao giờ sai, lần này Đường Tam tự nhiên cũng không ngoại lệ, ngoan ngoãn nghe lời đến Thành Sauto.Đường Tam muốn đi, tiểu Vũ và Tiêu Sắt tự nhiên sẽ không ở lại.Vì vậy liền có cảnh tượng ngày hôm nay.Bởi vì đường xa, tiểu Vũ cằn nhằn một đường, sớm đã muốn tìm chỗ nghỉ, Tiêu Sắt không nói gì, nhưng ánh mắt cũng truyền đạt cho Đường Tam cùng một ý tưởng.Sau đó tiểu Vũ chọn trúng một khách sạn có bảng hiệu bắt mắt nhất, gọi là khách sạn Hoa Hồng.Đường Tam không thật sự là trẻ con, nhìn màu đỏ rực cùng hoa hồng và trái tim in trên bảng hiệu đã có chút cảm giác không ổn, nhưng tiểu Vũ thích, hắn chỉ do dự một giây liền đầu hàng, theo ý nàng. Vốn còn muốn trông chờ Tiêu Sắt phản đối, kết quả Tiêu Sắt ngoài chê tên khách sạn quá tục, ngược lại không có phản ứng gì.Đường Tam còn có thể làm sao, người đã đi vào rồi, cũng chỉ có thể đi theo.Người phục vụ trước quầy nhìn Đường Tam và hai "cô nương" xinh đẹp đi vào, lại muốn hai gian phòng, kiểm tra một chút, sau đó giọng điệu mờ ám nói, bọn họ chỉ còn một gian phòng.Đường Tam nghe một phòng có chút do dự, tiểu Vũ ngược lại không ý kiến gì, ở Notting bọn họ vẫn ở cùng một ký túc xá.Tiêu Sắt lúc này càng tùy tiện, có giường ngủ là được, một hay hai phòng không quan trọng. Bởi vì người ngủ cạnh tiểu Vũ vĩnh viễn không phải là y, cũng không có gì cần lo lắng.Ngay khi người phục vụ muốn làm thủ tục giao phòng cho Đường Tam, một giọng nói vang lên."Ta nói, gian phòng này vốn là thuộc về ta."Ba người Đường Tam quay đầu, nhìn thấy một thiếu niên tóc vàng mười bốn mười lăm tuổi ôm một cặp chị em song sinh đi vào.Ba người này đi đến trước quầy, trực tiếp đẩy đám Đường Tam qua một bên.Thiếu niên tóc vàng nhìn người phục vụ, "Mới đến đúng không."Người phục vụ có chút hoảng, cúi người, "Ngài là...""Gọi quản lý của các ngươi ra đây."Nhìn trang phục của hắn không phải loại rẻ tiền, người phục vụ sợ bản thân gây ra chuyện gì, vội vàng nghe lời chạy đi gọi quản lý.Tuy rằng đối phương có vẻ là người có tiền có quyền, nhưng bản thân đến trước, Đường Tam cũng không có ý định nhường.Vài câu qua lại, không ai chịu nhường ai, tình hình liền phát triển thành hai bên muốn đánh một trận, người thua liền ngoan ngoãn cút đi.Quản lý vội vàng chạy đến can ngăn, thật sự đánh nhau, khách sạn nhỏ của bọn họ không chịu nổi a.Nhưng mà vô dụng, vị Đới thiếu gia kia dường như không phải hạng người dễ thỏa hiệp, tiểu Vũ càng nóng tính hiếu chiến, trực tiếp tuyên bố muốn đánh đối phương thành đầu heo.Đới thiếu gia đã nói, tất cả phí tổn hắn chịu, quản lý khách sạn cũng chỉ có thể thôi, trận này là không thể không đánh.Tiểu Vũ vừa định tiến lên, bị Đường Tam kéo lại, hắn đã hứa không để muội muội bị thương, chuyện đánh đấm này, cứ giao cho hắn.Hai người nhanh chóng giao phong, trong mắt Tiêu Sắt, thân thủ Đường Tam hơn đối phương một bậc, biến số duy nhất chính là, đối phương còn chưa sử dụng võ hồn.Quả nhiên, sau khi bị ném lui ra sát cửa, Đới thiếu gia nói, Đường Tam có thể ép hắn dùng hồn lực, trận đấu này hắn cũng đã thua, nhưng không đọ sức với Đường Tam một phen, hắn cũng không cam tâm."Bạch hổ. Phụ thể."Ba hồn hoàn hai vàng một tím hiện ra, cùng với bóng dáng bạch hổ hiện ra sau lưng hắn."Đới Mộc Bạch, võ hồn bạch hổ. Chiến hồn tôn cấp 37. Xin chỉ giáo."Đám người còn đứng vây xem vội vàng tìm chỗ trốn.Đường Tam vốn còn muốn tiếp tục, lại nghe thấy Tiêu Sắt gọi, "Tam ca.""Tiểu Tĩnh?" Đối phương hơn vài cấp, nhưng Đường Tam cho rằng mình có bản lĩnh đánh một trận.Tiêu Sắt đi đến trước mặt Đường Tam, cười, "Ngươi không muốn muội muội bị thương không để tiểu Vũ tỷ lên. Tam ca, ta cũng không muốn ngươi bị thương."Mỗi lần nghe gọi ca, Đường Tam đều không chống cự được bao lâu, rốt cuộc vẫn phải giơ cờ hàng, nhường chỗ cho Tiêu Sắt.Tiêu Sắt nhìn Đới Mộc Bạch, "Đấu hồn lực? Ta sẽ đánh với ngươi. Tuy rằng ngươi vừa đánh với Tam ca một hồi, nhưng ngươi lớn hơn vài tuổi, cũng không coi như ta chiếm tiện nghi."Đới Mộc Bạch nhìn Tiêu Sắt miễn cưỡng chỉ cao đến vai bản thân, dáng người thậm chí nhỏ xinh hơn cặp chị em song sinh đi cùng hắn, hơi nhíu mày, nhưng rốt cuộc không nói gì.Nhìn người không thể nhìn bề ngoài. Đạo lý này hắn được dạy từ rất sớm.Quả nhiên, một chớp mắt sau, ba vòng hồn hoàn hai vàng một tím hiện lên."Cơ Tĩnh Thủy, võ hồn kiếm." Đới Mộc Bạch đã tự giới thiệu, Tiêu Sắt cũng theo hắn đáp lễ."Chiến hồn tôn cấp 38. Xin chỉ giáo."So với vừa rồi bị Đường Tam đánh lui, Đới Mộc Bạch lúc này kinh ngạc thật sự. Đoán được đứa bé kia dám ra mặt hẳn là có chỗ hơn người, không ngờ cấp bậc lại cao đến vậy.Đừng nói Đới Mộc Bạch, Đường Tam và tiểu Vũ cũng ngạc nhiên. Kết thúc năm cuối ở học viện Notting Tiêu Sắt vừa đột phá cấp 37, lúc này mới qua bao lâu, đã lên cấp 38? Nói đến cấp bậc hồn lực của Tiêu Sắt, Đường Tam và tiểu Vũ ngoài hâm mộ ghen tị hận sau đó bất lực phục, đại khái cũng không còn cảm tưởng gì khác. Tiểu Vũ cả ngày ham chơi hồn lực vẫn tăng đều đều thì không nói, nhưng Đường Tam, hắn thật sự có thể nói là điên cuồng tu luyện, kết quả hồn lực nhiều lắm chỉ hơn tiểu Vũ một hai cấp, còn rất nhanh đã bị đuổi kịp, tuy rằng đã bỏ xa đám người cùng ký túc xá, nhưng so với Tiêu Sắt, thật sự là không thể so.Tiêu Sắt quả thật chính là ví dụ sống cho câu nói, ngủ cũng đang tu luyện. Mặc dù y có tu luyện hay không Đường Tam cũng không rõ, nhưng kết quả rõ ràng, hồn tôn mười hai tuổi, nghe cũng chưa từng nghe.Ngay cả đại sư, gặp qua vô số người, nghiên cứu vô số hồn sư và võ hồn, cũng phải giật mình trước sự thật này.Tuy rằng đối thủ hơn bản thân một cấp, nhưng cũng chỉ là một cấp mà thôi, nhìn tuổi lại không lớn, Đới Mộc Bạch cảm thấy có thể đánh một trận. Sau đó, hắn bị Tiêu Sắt đè ra đánh.Luận thân thủ, Tiêu Sắt không kém Đường Tam. Luận hồn lực, Tiêu Sắt hơn Đới Mộc Bạch một cấp. Luận kinh nghiệm chiến đấu, Tiêu Sắt còn thiếu sao? Bất luận là dùng võ công nội lực, hay là dùng hồn lực, sáu năm qua cũng không phải ngồi không.Tiêu Sắt không phủ nhận Đới Mộc Bạch rất mạnh, hồn kỹ thứ ba bạch hổ kim cương biến của hắn có thể tăng phúc các phương diện của hắn lên gấp đôi trong vòng nửa giờ, nhưng điệp ảnh của Tiêu Sắt cũng là hồn kỹ thứ ba.Tiêu Sắt có được hồn kỹ này từ một con nhạn vĩ phượng điệp hai nghìn năm, toàn thân là độc, bị cắn bị cào thương sẽ trúng độc, bị dính phấn từ cánh nó rơi lả tả trong không khí, cũng sẽ trúng độc.Đổi thành hồn kỹ trên Thiên Trảm chính là, không chỉ lưỡi kiếm, hồn lực quanh kiếm cũng có độc, đồng thời còn phát tán ra không khí.Cho nên cho dù Đới Mộc Bạch có thể đao thương bất nhập, không sợ Thiên Trảm chém thương, hắn cũng không thể ngừng thở, cũng không thể ngăn cản hồn lực nhiễm độc truyền lại cơ thể.Huống hồ, phòng ngự của Đới Mộc Bạch vốn không ngăn được Thiên Trảm.Đới Mộc Bạch đánh thua cũng không tức giận, giữ đúng lời hứa nhường phòng cho ba người, bồi thường thiệt hại cho quản lý khách sạn, trước khi đi còn để lại một câu nói."Chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi. Đến học viện Shrek, nếu có ai gây chuyện với các ngươi, thì báo tên Tà Mâu Bạch Hổ Đới Mộc Bạch ta đây."Tiểu Vũ có vẻ không thích Đới Mộc Bạch, Đường Tam và Tiêu Sắt đánh giá hắn lại tương đối cao, kiêu ngạo, nhưng cũng thẳng thắn giữ lời, đáng giá kết giao bằng hữu..Đường Tam nhận chìa khóa đi tìm phòng, mở cửa ra mới biết được, vì sao lúc đó người phục vụ nhìn ba người bọn họ với ánh mắt mập mờ như vậy.Khách sạn này dành riêng cho tình nhân, phòng cũng trang trí như phòng cưới vậy!Tiểu Vũ ngược lại có vẻ thích nơi này, dù sao trong phòng trang trí đẹp, giường cũng lớn, đủ lăn vài vòng không lo ngã xuống.Nghỉ trưa xong, buổi chiều tiểu Vũ liền hăng hái bừng bừng kéo Đường Tam và Tiêu Sắt ra ngoài dạo phố.Tiêu Sắt nhìn Đường Tam, lại nhìn tiểu Vũ, quyết định bản thân tách ra đi riêng, không muốn tiếp tục tỏa sáng tỏa nhiệt giữa hai người kia.Sau đó buổi tối trở về, liền nghe tiểu Vũ tức giận mắng ngày hôm nay gặp phải gian thương, một khối thủy tinh rách nát đòi năm trăm kim hồn tệ, còn nói không đủ tiền có thể trả từ từ, nhưng mỗi tháng lãi mười phần trăm.Cho dù cuối cùng bởi vì người chủ quán kia nhận ra đai lưng, biết Đường Tam là học sinh của đại sư, tặng khối thủy tinh cho hắn, tiểu Vũ vẫn tức giận.Tiêu Sắt nghe xong, nâng mi cảm thán, "Người này thật biết làm ăn.""Tiểu Tĩnh!" Tiểu Vũ phồng má, "Hai người các ngươi, đầu óc đều nước vào rồi sao?!" Tam ca cuối cùng vẫn để tiền lại, tiểu Tĩnh ngươi còn khen gian thương kia!Một khối thủy tinh nhỏ xíu, một trăm kim hồn tệ đã là rất quá đáng, còn tăng giá hai lần, sao không trực tiếp đi cướp đi.Nhưng Đường Tam muốn mua, tiểu Vũ cũng không ngăn được.Tiêu Sắt ngược lại không có ý kiến gì. Bọn họ không giàu có gì, điểm này Đường Tam rõ ràng hơn bất cứ ai, nếu hắn đã nhất quyết muốn mua, chỉ có thể nói, món đồ kia có giá trị cao hơn số tiền hắn bỏ ra.Quả nhiên, vừa trở về phòng, Đường Tam liền lấy búa ra, gõ vỡ thủy tinh.Khối thủy tinh lớn vỡ thành vô số mảnh nhỏ, lơ lửng trong không trung, dần dần rút đi vỏ cứng bên ngoài, biến thành những điểm nhỏ màu vàng kim, lấp lánh như sao.Đường Tam vội vàng bảo Tiêu Sắt và tiểu Vũ giúp hắn thu lại.Sau đó, qua lời giải thích của Đường Tam, tiểu Vũ mới biết được, thứ này có giá trị như thế nào.Chỉ từ độ hiếm có và thời gian của nó, năm trăm kim hồn tệ cũng chưa chắc đã mua được, quan trọng hơn, nhờ thứ gọi là phát kim này, Đường Tam có được món ám khí xếp thứ tám trong Huyền Thiên Bảo Lục, long tu châm..Sáng ngày hôm sau, ba người khởi hành đến học viện Shrek.Tìm mãi cuối cùng cũng đến nơi, chỉ là học viện này không quá giống như trong tưởng tượng.So với học viện, nơi này càng giống một cửa thôn nho nhỏ, không những nhỏ, còn nghèo rớt mùng tơi.Nhưng đến đã đến rồi, xem trước rồi tính.Mỗi người báo danh cần mười kim hồn tệ, sau đó kiểm tra tuổi, quá mười ba tuổi không thu.Chỉ một cửa này đã loại bỏ phần lớn học viên tìm đến.Phí báo danh còn không trả lại.Tiêu Sắt nhìn mà chậc chậc cảm thán. Thật đúng là biết kiếm tiền.Nhưng ông chú có con trai quá mười ba tuổi vài ngày này hiển nhiên không chịu cứ như vậy rời đi, nhất quyết muốn đòi lại tiền.Đới Mộc Bạch ngày hôm trước ba người Tiêu Sắt từng gặp từ trên cây nhảy xuống, nói muốn trả tiền lại, chỉ cần đánh thắng hắn.Sau đó, nhìn hồn hoàn nghìn năm màu tím trên người Đới Mộc Bạch, ông chú kia liền héo, xám xìn xịt dắt con rời đi.Lại một người không hợp lệ, nhưng bởi mới mười hai tuổi, mẫu thân hắn còn muốn lý luận một chút.Vị lão sư, đại khái là lão sư? phụ trách đăng ký rốt cuộc bước ra, giải thích rõ ràng.Học viện Shrek chỉ nhận quái vật, không nhận người thường.Quá mười ba tuổi hoặc hồn lực chưa đến cấp 21, đều có thể đi về.Sau đó hắn dậm chân, sáu vòng hồn hoàn xuất hiện, lại là một hồn đế.Trong những người xếp hàng, chỉ có một nửa là đến báo danh, còn lại đều là gia trưởng đi theo, cho nên ba người Đường Tam Tiêu Sắt và tiểu Vũ chỉ đợi một hồi đã đến lượt mình.Tiểu Vũ và Tiêu Sắt thuận lợi thông qua, Đường Tam bởi vì luyện khống hạc cầm long, lão sư không thể xác định tuổi từ xương tay, chỉ có thể yêu cầu hắn nhấc chân lên, rất nhanh cũng thông qua.Tiếp theo là kiêm tra hồn lực.Một con thỏ, một gốc lam ngân thảo, cùng một hồn tôn mười hai tuổi. Lão sư trực tiếp không biết nói gì.Học viện Shrek chỉ nhận quái vật, mà trước mắt, quả nhiên đều là quái vật.Ba người cùng một cô bé tóc nâu dường như quen biết lão sư trước đó theo Đới Mộc Bạch đi vào học viện, đến cửa khảo nghiệm thứ hai.Đới Mộc Bạch là phụ trách dẫn học viên thông qua cửa thứ nhất đi vào, đưa người đến nơi liền lại ra ngoài. Nhưng lần này rất nhanh hắn đã dẫn thêm một cô gái đi vào, vừa vặn thấy Đường Tam đang mua xúc xích.Người bán xúc xích tên là Oscar, hắn nói hắn cũng là học sinh trong học viện, tuy rằng bộ râu tương đối tươi tốt, nhưng hắn mới mười bốn.Nhìn thấy Đới Mộc Bạch đi vào, hắn có vẻ tương đối chột dạ.Sau đó Đường Tam đã biết vì sao Oscar nhìn thấy Đới Mộc Bạch liền chột dạ, cũng biết vì sao Đới Mộc Bạch nói xúc xích này không ăn được.Tất cả chỉ vì câu chú ngữ một lời khó nói hết.Quay về giải thích cho tiểu Vũ lại náo loạn một chút.Đới Mộc Bạch biết thực lực của nhóm Đường Tam, chuẩn bị trực tiếp dẫn cả đám đến thẳng cửa thứ tư, lại bị những đứa trẻ còn đang xếp hàng kiểm tra vòng thứ hai phản đối."Vì sao bọn họ có thể vào thẳng vòng thứ tư, mà chúng ta phải thi từng vòng?"Đới Mộc Bạch cũng không tức giận, "Nếu hồn lực của ngươi đến cấp 25, cũng có thể đến thẳng vòng thứ tư."Nói miệng không chứng cứ, cũng không có người tin, Đới Mộc Bạch trực tiếp cầm quả cầu thủy tinh trên bàn, ném cho Đường Tam.Tuy rằng ngày hôm qua người dùng hồn lực đánh với hắn không phải Đường Tam, nhưng từ thái độ của ba người, không khó suy đoán hai người còn lại cấp bậc hẳn là cũng không thấp.Như dự đoán của Đới Mộc Bạch, Đường Tam, tiểu Vũ lần lượt cầm cầu thủy tinh, hồn lực cấp 29.Cô bé tóc nâu cùng đi với bọn họ cũng đến thử, cấp 26.Một bóng người lướt qua lấy đi cầu thủy tinh, là cô gái đi theo Đới Mộc Bạch vào sau đó, cấp 27.Chỉ có Tiêu Sắt không kiểm tra.Cũng có người chú ý đến điểm này, dù đã rất ngạc nhiên, vẫn mạnh miệng không phục, chỉ vào Tiêu Sắt, "Nàng thì sao?"Đới Mộc Bạch vẻ mặt thương hại nhìn đứa nhỏ này, tiếp nhận cầu thủy tinh đưa cho Tiêu Sắt."Tiểu muội muội, cho bọn họ thấy."Câu này đương nhiên chỉ là đùa giỡn, tuy rằng trường bào Tiêu Sắt mặc nhìn tương đối trung tính, nhưng nam nữ Đới Mộc Bạch còn nhìn ra được.Chỉ là hắn không ngờ rằng, một câu thuận miệng nói đùa của bản thân phải trả giá đắt như vậy.Tiêu Sắt cũng không lập tức nhận cầu thủy tinh từ tay Đới Mộc Bạch, ngược lại ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cánh tay đột nhiên vung lên, Vô Cực côn đã nắm trong tay.Đới Mộc Bạch còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tiêu Sắt vài côn đánh bay, cầu thủy tinh trên tay hắn cũng rơi vào tay y.Mọi người còn chưa hết ngạc nhiên vì chuyện đột nhiên xảy ra này, quả cầu thủy tinh trong tay Tiêu Sắt sáng lên chói mắt, sau đó liền nứt.Tiêu Sắt ra tay đã khống chế lực, Đới Mộc Bạch đau là đau, lại sẽ không thật sự bị thương, nằm dưới đất hối hận ba giây liền bò dậy như không có chuyện gì tiếp tục dẫn đường.Trong thời gian đi vào, Đới Mộc Bạch tiện thể giới thiệu cho cả đám về học viện Shrek.Học viện Shrek hiện tại, chỉ có ba học sinh, thành lập hai mươi năm, cũng chỉ thu tổng cộng bốn mươi hai người.Như vậy, trung bình mỗi năm chỉ có hơn hai học sinh. Là học viện duy nhất mà số lượng học sinh còn không bằng số lượng lão sư.Cũng bởi vì số học sinh ít như vậy, học viện không có thu nhập, mới phải xây dựng ở một ngôi làng nhỏ thế này. Thậm chí nếu có nhà Đới Mộc Bạch tài trợ, khả năng trường đã đóng cửa từ năm trước.Cô bé tóc nâu, Ninh Vinh Vinh hỏi, vì sao không nới lỏng tiêu chuẩn chiêu sinh, nàng thấy có không ít người đến báo danh.Nhưng Đới Mộc Bạch trả lời, "Hiệu trưởng nói, thà ít mà chất. Học viện Shrek chỉ cần quái vật, cho dù học viện phải đóng cửa, cũng không nhận phế vật.""Muốn biết điều kiện tốt nghiệp học viện là gì không?""Là gì?"Đới Mộc Bạch quay người, đối diện nhìn đám đàn em tương lai này, giơ tay."Trước năm hai mươi tuổi, hồn lực qua cấp 40, đạt đến trình độ hồn tông, mới có thể tốt nghiệp.""Cấp 40?"Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng so với hai cô gái khác, Đường Tam và tiểu Vũ ngạc nhiên xong, liền quay đầu nhìn Tiêu Sắt, vẻ mặt một lời khó nói hết."Làm gì?" Tiêu Sắt trừng mắt nhìn lại.Ninh Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh chỉ biết Tiêu Sắt hồn lực cao, lại không biết cụ thể y cấp bao nhiêu.Mà Đới Mộc Bạch, nhìn phản ứng của Đường Tam và tiểu Vũ, rốt cuộc nhớ ra năm nay có vị này, còn không chỉ một."Vậy tiểu Tĩnh... có nhập học với chúng ta không?" Cuối cùng là tiểu Vũ hỏi ra.Tuy rằng Tiêu Sắt chưa đến cấp 40, nhưng với tốc độ của y, năm sau nhất định sẽ là hồn tông, nhập học hay không đã không quan trọng.Nhưng học viện lại không chỉ dạy cách tu luyện hồn lực, cho nên hẳn là không có vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com