TruyenHHH.com

Thieu Ca Vo Tieu Niet Ban

Chương 2:

Ba người đến thành Notting, nơi này rộng lớn cũng nhộn nhịp hơn thôn Thánh Hồn rất nhiều, nhưng đối với Tiêu Sắt từng lớn lên ở hoàng thành, nơi này cũng chỉ là một thị trấn nhỏ mà thôi.

Đến cổng trường, bởi vì quần áo cũ kỹ rẻ tiền, ba người bị người gác cửa ngăn lại.

Lão Jack vội vàng giải thích, đây là học sinh vừa học vừa làm năm nay, đưa giấy chứng nhận, lại bị ném xuống đất, còn chắc chắn chứng nhận này là giả.

Bởi vì hắn trông cửa bốn năm, chưa bao giờ thấy võ hồn lam ngân thảo có tiên thiên mãn hồn lực.

Về phần một tờ chứng nhận khác, hắn trực tiếp không thèm nhìn, một tờ giấy chứng nhận là giả, còn lại có thể là thật sao?

Vốn có bị châm chọc ổ cỏ không sinh ra được phượng hoàng, Đường Tam đã có chút tức giận, hành động này càng đổ dầu vào lửa. Khi gác cổng nói thôn Thánh Hồn là thôn khất cái, lửa giận trong lòng Đường Tam đã đốt đến đỉnh điểm, lão Jack vốn không muốn sinh sự, cũng không nhịn được tức giận.

Ngay khi Đường Tam chuẩn bị ra tay, hắn bị Tiêu Sắt kéo lại.

"Tam ca, chó trông cửa mà thôi. Nó sủa với ngươi, ngươi sủa lại với nó sao."

Lại quay sang nhìn người gác cổng, "Ai cho ngươi lá gan, dám nói chứng nhận của Võ Hồn điện là giả, ngươi có chứng cứ?"

Nhắc đến Võ Hồn điện, người gác cổng có chút chột dạ, nhưng nhìn Tiêu Sắt chỉ là một đứa bé, dù bề ngoài xinh đẹp, nhưng quần áo trên người đều là loại vải rẻ tiền, lá gan liền lớn lên. Lại bởi vì câu nói trước đó của Tiêu Sắt với Đường Tam, có chút thẹn quá thành giận, giơ tay muốn động thủ với Tiêu Sắt.

Cuối cùng vẫn bị Đường Tam dùng một chưởng đánh bay.

Một người trưởng thành bị đứa bé sáu tuổi đánh bay, không chỉ mất mặt, còn đáng cười.

Ngay lúc người gác cổng muốn xông lên dạy cho Đường Tam một bài học, một giọng nam từ phía sau vang lên.

"Được rồi, dừng tay lại."

Nghe thấy giọng nói này, thái độ của người gác cổng lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cung kính gọi đại sư.

Tiêu Sắt quay đầu, đánh giá người đến. Là một nam nhân trung niên dáng người trung bình, nhìn thái độ của người gác cổng thì có lẽ là một lão sư trong học viện Notting.

Nam nhân đi đến trước mặt ba người Đường Tam, hỏi lão Jack giấy chứng nhận của Võ Hồn điện, cũng xác định là thật.

So với người gác cổng, thái độ của vị đại sư này thật sự vô cùng tốt, thành khẩn lịch sự. Lão Jack nghe được xin lỗi có chút thụ sủng nhược kinh, cũng yên tâm giao hai đứa nhỏ cho đại sư.

Về phần người gác cổng chó cậy gần nhà kia, cũng bị cảnh cáo một lần, nếu có lần sau, vậy cũng không cần ở lại học viện.

Trên đường đi vào học viện, Đường Tam đàng hoàng nói lời cảm tạ. Nếu không có đại sư, bọn họ muốn vào học viện tự nhiên vẫn là có thể, chỉ là sẽ tương đối rắc rối.

Nhưng khi Đường Tam nói lão sư, lại bị phủ nhận, đoán thêm hai lần vẫn không đúng, đại sư nói bản thân không phải lão sư trong học viện, chỉ là một người ăn nhờ ở đậu trong học viện này.

Nếu muốn gọi, có thể gọi hắn là đại sư như những người khác.

Đại sư và lão sư không giống nhau, trừ khi Đường Tam muốn hắn làm lão sư của mình.

"Người sẽ dạy con tu luyện võ hồn sao?"

"Vậy con có muốn học không?"

Đường Tam gật đầu.

Đại sư nhìn Đường Tam, "Quả nhiên là đứa bé thông minh. Con là Đường Tam đúng không." Quay sang nhìn Tiêu Sắt, "Nói vậy con là Cơ Tĩnh Thủy."

Đường Tam có chút ngạc nhiên gật đầu, Tiêu Sắt ngược lại đoán được, hẳn là vừa rồi y gọi Tam ca đại sư cũng nghe thấy.

Được câu trả lời chắc chắn, đại sư tiếp tục, "Thiên phú dị bẩm lại thông minh như vậy, xem ra ta cũng phải kiên trì một hồi. Dù sao thì, hai đứa cũng là người thứ ba thứ tư trong trăm năm nay, có võ hồn song sinh."

Một câu võ hồn song sinh vừa dứt, Đường Tam lập tức cảnh giác lên, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Tiêu Sắt không đến mức chuẩn bị chiến đấu như Đường Tam, lại cũng thu vẻ lười biếng hằng ngày.

Không để Đường Tam và Tiêu Sắt chờ lâu, đại sư chủ động giải thích.

Bởi vì giấy chứng nhận, trong 647 người có võ hồn lam ngân thảo đại sư từng điều tra, chỉ 16 người có hồn lực, không người hồn lực vượt qua cấp 1. Mà Đường Tam là cấp 10 – tiên thiên mãn hồn lực, theo nghiên cứu của đại sư (quá dài Tiêu Sắt cũng không hiểu), nói tóm lại chính là, Đường Tam chắc chắn có một võ hồn khác, còn là một võ hồn cực mạnh.

Tình huống của Tiêu Sắt cũng không khác nhiều.

Tố Vân Đào không biết Thiên Trảm kiếm, không biết nó có uy lực ra sao, cho dù Tiêu Sắt có hồn lực cấp 10, cuối cùng vẫn bị kết luận là kiếm sắt.

Đại sư xem chứng nhận, tự nhiên cũng bị lầm đường.

Võ hồn kiếm không phế như lam ngân thảo, nhưng một thanh kiếm sắt bình thường, cũng không có tiền lệ tiên thiên mãn hồn lực.

Tuy rằng có chút mèo mù vớ chuột chết, nhưng kết quả quả thực không sai.

Đường Tam ngược lại nói, việc gì cũng có ngoại lệ, vì sao bọn họ không thể là ngoại lệ, lại bị đại sư dùng một chuỗi số liệu chứng minh, hai người bọn họ, đều không ngoại lệ.

Tiêu Sắt nghe một đoạn liền không có hứng thú nghe tiếp, chỉ âm thầm phun tào một câu, đại sư hẳn là sẽ thích Bách Hiểu đường.

Đường Tam ngược lại nghe vô cùng cẩn thận, nghe thấy võ hồn biến dị bản thân không biết liền hỏi lại, đại sư cũng kiên nhẫn giải thích.

Đường Tam nghe xong, trực tiếp quỳ xuống, khấu đầu ba cái, "Xin người hãy nhận con làm đồ đệ."

Đại sư ngược lại cười, đỡ Đường Tam dậy, nói chỉ cần khom người là được, khấu đầu là lễ dành cho quân vương và cha mẹ.

Đường Tam trả lời "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha." càng làm đại sư cảm thấy, đồ đệ này quá thông minh hiểu chuyện.

Đại sư lại nhìn Tiêu Sắt, "Con thì sao?"

Tiêu Sắt lắc đầu, "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Con có lão sư."

Đường Tam nghe có chút ngạc nhiên, lại không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Tiêu Sắt không muốn bái sư.

Đại sư cũng không cưỡng cầu.

Đại sư đưa hai người đến phòng đăng ký báo danh, sau đó bởi vì có việc liền rời đi trước.

Hai vị lão sư ở đây nghe Đường Tam gọi đại sư là lão sư có vẻ rất ngạc nhiên, nghe Đường Tam nói đã bái sư thì càng buồn cười.

Đường Tam không thích thái độ của hai người này, ngoài sáng trong tối cười nhạo đại sư. Đường Tam không biết bọn họ cười cái gì, có gì đáng cười, cũng không muốn nhiều lời với bọn họ.

Tiêu Sắt nhìn ra một chút mánh khóe, ngược lại cảm thấy hai vị lão sư kia mới là đáng cười.

Hai người nhận đồng phục học viện phát, cùng nhau đi đến ký túc xá.

.

Đến ký túc xá, Đường Tam vừa đẩy cửa, liền nhìn thấy một bóng người lao ra.

Vài ba chiêu người nọ đã bị Đường Tam đánh bẹp dưới đất.

Sau đó, bởi vì đã đánh bại hắn – Vương Thánh – lão đại hiện tại của ký túc xá, sau này Đường Tam sẽ là lão đại mới.

Chờ Đường Tam đánh xong rồi, Tiêu Sắt mới chậm rì rì đi vào, vừa đi vừa liếc Đường Tam một cái, đùa giỡn, "Được nha Tam ca, vừa đến đã có tiểu đệ mới rồi."

Vương Thánh nhìn thấy Tiêu Sắt, ánh mắt liền sáng lên, nhưng mà, quy tắc là quy tắc.

"Ngươi là ai? Đến, đánh một trận!"

Đường Tam đau đầu, "Được rồi tiểu Tĩnh, đừng đùa ta."

Quay sang nói với Vương Thánh, "Đây là đệ đệ ta."

Vương Thánh há mồm, "Đệ đệ?"

Đúng lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, hỏi đây là ký túc xá số 7 đúng không.

Một đám nam sinh ngẩn ra, đồng loạt quay đầu nhìn người vừa nói chuyện.

Tóc đuôi ngựa thắt bím, buộc tóc tai thỏ, váy ngắn hồng phấn, khuôn mặt bầu bĩnh.

Là một nữ sinh đáng yêu không thể nghi ngờ.

Đường Tam có chút ngạc nhiên, nam nữ ở chung?

Một nam sinh bên cạnh giải thích, bởi vì là trẻ con, nên ký túc của trường cho phép ở trung, lên trung cấp mới tách ra.

Vương Thánh cũng quên vừa rồi đang nói gì, khuyến khích Đường Tam đi lên đánh phủ đầu trước.

Người mới đến đều phải thử thân thủ.

So với Đường Tam tương đối câu nệ, tiểu Vũ – nữ sinh mới đến có vẻ thẳng thắn hơn nhiều, nghe nói muốn giao thủ, trực tiếp đồng ý.

Sau đó hai người liền đánh nhau.

Thật sự phải một sống một còn, Đường Tam là sẽ không thua.

Nhưng lúc này không phải.

Hơn nữa, công phu của tiểu Vũ là thật sự không tệ, Đường Tam chỉ lộ một chút sơ hở liền bị nàng bắt được, quật ngã xuống đất.

Đường Tam vừa ngã, đám nam sinh đứng cổ vũ xung quanh lập tức ngậm miệng, nhìn đông nhìn tây chỉ không nhìn Đường Tam.

"Còn ai muốn thử không?"

Tiêu Sắt trải giường xong đi ra, đột nhiên bị người đẩy một cái.

"Hắn."

Với võ công của Tiêu Sắt, có người đến y tự nhiên là biết, chỉ là không ngờ sẽ bị người hố một phát.

Tiêu Sắt nhìn tiểu Vũ, y không có quy tắc không đánh nữ nhân hay đại loại như vậy, nhưng trường hợp này thật sự không cần thiết động thủ.

"Không cần thử. Ta đánh không lại Tam ca." Đường Tam lại thua tiểu Vũ, ngụ ý là, y cũng không thắng được tiểu Vũ.

Nhưng tiểu Vũ cơ bản không nghe, thấy có người bị đẩy ra liền giơ nắm tay xông lên.

Tiêu Sắt không muốn đánh, liền vận đạp vân tránh đi.

Đường Tam một tiếng "Từ từ..." còn chưa dứt, hai người đã chạy được nửa căn phòng.

So với Đường Tam bất đắc dĩ, đám nam sinh còn lại chính là trợn mắt há mồm nhìn hai người kia.

Đạp vân thừa phong của Tiêu Sắt nhẹ nhàng linh động, lướt đi tựa như đang bay vậy. Mà tiểu Vũ vốn nhỏ xinh, dáng người động tác càng linh hoạt, tuy không đánh trúng nhưng đã vài lần suýt nữa bắt được Tiêu Sắt.

Hai người tốc độ đều không chậm, nhóm nam sinh chỉ kịp nhìn thấy đuôi tóc và góc áo xẹt qua khóe mắt, hai người đã ở một vị trí khác.

Lại nói, hai người này nhìn qua còn rất giống nhau.

Trẻ con sáu tuổi dáng người chưa nảy nở, tiểu Vũ và Tiêu Sắt đều thuộc dạng thon gầy. Tóc dài buộc đuôi ngựa, đến độ dài cũng không chênh nhau quá nhiều.

Nếu không phải Tiêu Sắt một thân xanh, tiểu Vũ tóc thắt bím, chỉ nhìn sau lưng khả năng sẽ nhầm lẫn.

Hai người cứ thế chơi đuổi bắt nửa giờ.

Đường Tam thở dài, hắn chính là biết kết quả sẽ như vậy mới muốn gọi dừng trước. Nhưng hiển nhiên hắn đánh giá thấp sự hiếu chiến của tiểu Vũ.

Ngay cả dừng lại, cũng là bởi vì tiểu Vũ không chạy nổi nữa, mà không phải nàng đã bỏ cuộc.

Cuối cùng lão đại ký túc xá vẫn là tiểu Vũ, bởi vì tiểu Vũ không bắt được Tiêu Sắt, nhưng Tiêu Sắt cũng không thắng nàng.

Nghỉ đủ rồi, tiểu Vũ buông một câu lần sau nhất định bắt được ngươi với Tiêu Sắt, ngược lại tò mò Đường Tam hồn lực cấp bao nhiêu, vừa rồi hai người giao thủ, Đường Tam là vì không quen nhu kỹ mới bất cẩn, nhưng nàng cảm nhận được, lực đánh của hắn rất mạnh.

Tiểu Vũ vừa hỏi, trừ Tiêu Sắt, nhóm nam sinh còn lại đều dựng tai lên nghe.

Đường Tam thành thật nói bản thân là tiên thiên mãn hồn lực làm cả đám ngạc nhiên vô cùng, bởi vì vừa rồi hắn nói võ hồn của mình là lam ngân thảo.

Lúc này, một vị lão sư đi vào, hỏi ai là Đường Tam, sau đó đưa đệm chăn cho hắn, nói là đại sư chuẩn bị cho Đường Tam. Trước khi rời đi, vị Mặc lão sư này cũng dặn dò nhiệm vụ của học sinh vừa học vừa làm cho ba người Đường Tam, nói có gì không hiểu thì hỏi Vương Thánh.

Lão sư đi rồi, tiểu Vũ nhìn giường không của mình, lại nhìn đệm chăn trong tay Đường Tam, ánh mắt lấp lánh.

Đường Tam không chuẩn bị chăn đệm, cho tiểu Vũ không phải, không cho cũng không phải.

Đang lúc hắn rối rắm, Tiêu Sắt đi đến bên cạnh, vỗ vỗ vai Đường Tam, ý bảo hắn đưa đệm chăn cho tiểu Vũ, sau đó lấy đệm chăn trong ngọc bội cho Đường Tam.

Tiêu Sắt cũng chỉ để ý thu dọn vài món đồ dùng thường ngày, nhưng y có một người thúc thúc tỉ mỉ, trong ngọc bội có đủ thứ từ chăn đệm y phục, đồ dùng dụng cụ, quan trọng là không thiếu tiền.

Tiểu Vũ nhận chăn đệm, vui vẻ ngâm nga đi trải giường.

.

Đến bữa trưa, Vương Thánh dẫn ba người đến nhà ăn của học viện, cũng rất hùng hồn nói hôm nay sẽ mời ba người ăn trưa.

Vừa đến nơi đã bị vài học sinh ở tầng trên châm chọc, Vương Thánh nghe quen không cảm thấy gì, tiểu Vũ nóng tính, rất nhanh đã bị chọc giận, muốn đi lên giáo huấn đám người kia một trận, lại bị Đường Tam và Tiêu Sắt mỗi người một tay kéo lại.

Đánh nhau không giải quyết được mọi chuyện, đương nhiên, khi cần thiết thì vẫn phải đánh.

Tiểu Vũ có chút mất hứng, nhưng rất nhanh đã bị đồ ăn hấp dẫn.

Đường Tam nhìn thấy đại sư, liền chạy ra chào hỏi, cũng cảm ơn chăn đệm của hắn, đồng thời từ chối lời mời lên tầng hai cùng ăn với đại sư.

Vương Thánh biết Đường Tam bái đại sư làm lão sư, thái độ cũng không khác hai vị lão sư ở phòng đăng ký, nhưng lần này Đường Tam biết được lý do vì sao.

Đơn giản bởi vì đại sư thực lực không cao, gần năm mươi mà hồn lực chỉ đến cấp 29, khả năng cả đời cũng không đột phá được, tất cả những nghiên cứu hiểu biết cũng chỉ là trên lý thuyết, đại sư không phải lão sư trong trường, chỉ vì có quan hệ tốt với hiệu trưởng mới ở lại nơi này, nói trắng ra chính là, chỉ là một kẻ ăn nhờ ở đậu.

Cùng một ngày không ngừng gặp phải chuyện như vậy, Đường Tam rất tức giận, cảnh cáo Vương Thánh không có lần sau, cũng không cần hắn phải mời cơm, bản thân kéo Tiêu Sắt đi.

Tiêu Sắt nhìn sắc mặt Đường Tam, tự nhiên biết hắn vì sao tức giận.

Những người kia chỉ nhìn bề ngoài, không hề biết đại sư đang làm gì, có kiến thức như thế nào. Chỉ đơn giản vì cấp bậc hồn lực thấp mà coi thường người.

Nhưng bản thân Đường Tam được trải nghiệm sự uyên bác của đại sư, lại đã bái sư, tự nhiên kính trọng vị lão sư này, cũng không hi vọng nghe được người nói xấu về hắn.

Tiêu Sắt hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói với Đường Tam, "Là bọn họ nông cạn."

.

Ăn cơm xong, hai người theo lời đại sư, chờ người trước cửa nhà ăn. Sau đó được đại sư dẫn đến phòng làm việc của bản thân.

Tuy rằng Tiêu Sắt không bái sư, nhưng y là đệ đệ của Đường Tam, cùng là song sinh võ hồn, đại sư cũng rất thích ý quan tâm cậu nhóc này một chút.

Đại sư đầu tiên là muốn xem võ hồn thứ hai của hai người.

Nhìn thấy chiếc búa trong tay Đường Tam, lại liên tưởng đến hắn họ Đường, đại sư cũng không khỏi có chút giật mình, nghiêm túc dặn Đường Tam, nếu không được cho phép, thì không được thêm hồn hoàn cho võ hồn này.

Lời này giống với lời dặn của Đường Hạo.

Đến lượt Tiêu Sắt, đại sư nhìn tai và đuôi của y, sau khi xem hồn ấn trên tay, lại bảo Tiêu Sắt gọi võ hồn thứ nhất ra.

Thiên Trảm kiếm xuất hiện trên tay Tiêu Sắt.

Đại sư nhìn Thiên Trảm kiếm, sửng sốt một hồi, mới hỏi Tiêu Sắt lúc thức tỉnh võ hồn có gì khác thường hay không.

Đường Tam nói cầu thủy tinh kiểm tra hồn lực hình như sáng hơn so với lúc kiểm tra hồn lực của hắn một chút. Bởi luyện tử cực ma đồng, ánh mắt Đường Tam rất tốt, một chút chênh lệch người khác có thể không để ý, Đường Tam lại nhìn rõ ràng.

Đại sư gật đầu, dường như đã có dòng suy nghĩ.

Sau đó đại sư lại giảng giải cho hai người, từ phân loại võ hồn, phân loại hồn sư đến đặc tính của võ hồn và hồn hoàn, khả năng bài xích khi thêm hồn hoàn cho võ hồn vân vân.

Bởi vì hai người Đường Tam và Tiêu Sắt có đủ cả khí võ hồn thú võ hồn và võ hồn thực vật, đại sư vừa nói vừa lấy ví dụ, hai người nghe dễ hiểu hơn nhiều, cũng đã có chút khái quát về phương hướng phát triển của bản thân trong tương lai.

Đường Tam theo hệ khống chế, lam ngân thảo mềm yếu, lựa chọn hồn hoàn sẽ bù vào điểm này, thêm các thuộc tính phụ trợ khác, ví dụ như độc tố.

Tiêu Sắt hệ cường công, ngoài các hồn hoàn bổ trợ lực sát thương, cũng có thể bổ sung thuộc tính phụ trợ, đơn giản giống như Đường Tam, độc tố, độ cứng, tính dai, đại loại như vậy.

Đại sư nói sáng ngày mai sẽ dẫn hai người đi tìm hồn hoàn đầu tiên, liền thả Đường Tam và Tiêu Sắt về.

.

Trở về ký túc xá, Đường Tam nói việc này cho tiểu Vũ.

Bởi vì ba người bọn họ là học sinh vừa học vừa làm, hắn và Tiêu Sắt đi rồi, công việc còn lại chỉ có mình tiểu Vũ làm, cho nên hắn có chút áy náy.

Tiêu Sắt đơn giản nhiều, trực tiếp nói với tiểu Vũ, nàng là lão đại của ký túc xá, để đám Vương Thánh làm thay là được, nhiều người như vậy cùng làm, cũng không vất vả bao nhiêu.

Có người không phục, đánh một trận là được. Nếu còn không phục, vậy thêm trận nữa. Đánh phục mới thôi.

Ánh mắt tiểu Vũ sáng lên, gật đầu liên tục.

Đường Tam ở bên cạnh, trơ mắt nhìn Tiêu Sắt dạy hư tiểu Vũ, lại không biết phải khuyên ngăn như thế nào.

.

Sáng sớm hôm sau, đại sư đến đón Đường Tam và Tiêu Sắt đi săn hồn hoàn.

Trên đường đến rừng rậm Săn Hồn, đại sư tiếp tục nói về các loại hồn thú.

Hồn thú thông thường được chia làm năm cấp, mười năm, trăm năm, nghìn năm, vạn năm và mười vạn năm; tương ứng với các hồn hoàn màu trắng, vàng, tím, đen và đỏ.

Hồn thú tu luyện càng lâu thì thực lực càng mạnh, hiệu quả mà hồn hoàn mang đến càng tốt.

Rừng rậm Săn Hồn ở phía bắc thành Notting, là nơi đế quốc nuôi dưỡng hồn thú, bên trong đại đa số là hồn thú mười năm, trăm năm, hơn nghìn năm thì tương đối hiếm. Nhưng vừa vặn với tình huống của Đường Tam và Tiêu Sắt lúc này.

Hồn hoàn có thể gia trì thuộc tính của hồn sư, còn có thể mang đến những kỹ năng đặc biệt. Cơ bản thì hồn hoàn càng lâu năm, gia tăng thuộc tính càng mạnh.

Đại sư cho Đường Tam một chiếc thắt lưng, giống như ngọc bội của Tiêu Sắt, là một hồn đạo khí dùng để chứa vật.

Tiêu Sắt bị cái tên "nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ" Đường Tam đặt làm cho ê răng.

Thế giới này không có bài thơ này, đại sư chỉ cảm thấy tên này nghe rất hay, có điều hơi dài.

Mà với Đường Tam, đây coi như là một kỷ niệm về Đường môn, về thế giới cũ của hắn.

Bên ngoài rừng rậm Săn Hồn tương đối náo nhiệt, hồn sư là một quần thể có tiền, mua bán tự nhiên náo nhiệt. Còn có những người lập nhóm đi săn hồn thú.

Muốn hấp thu hồn hoàn, nhất định phải là bản thân săn hồn thú, nhưng không phải ai cũng có thể một mình giết chết hồn thú, cho nên liền có người tìm người cùng nhau đi săn, hỗ trợ lẫn nhau.

Nhưng đây chỉ là những đội ngũ tạm thời, một đội ngũ hồn sư ưu tú cần có đủ năm bộ phận, hồn sư hệ thực vật tiếp tế; khí hồn sư hệ khôi phục khôi phục trạng thái, hồn lực; chiến hồn sư hệ mẫn tiệp thăm dò; chiến hồn sư hệ sức mạnh ngăn cảnh; chiến hồn sư hệ tấn công đánh địch.

Đội ngũ có đủ năm thành phần này, mới được coi là một đội ngũ hoàn chỉnh. Ngoài ra còn cần sự phối hợp ăn ý giữa các thành viên. Vấn đề này cần thời gian, không phải ngày một ngày hai là có thể đạt được.

Điểm quan trọng nhất, sự tin tưởng tuyệt đối của mỗi thành viên đối với thành viên khác trong đội, nếu không khi gặp phải nguy hiểm, rất dễ thất bại ngay tức khắc.

Đại sư đưa thủ lệnh, dẫn Đường Tam và Tiêu Sắt vào rừng rậm Săn Hồn.

Vòng ngoài rừng rậm Săn Hồn không quá nguy hiểm, nhưng với thực lực của Đường Tam và Tiêu Sắt hiện tại, tất cả vẫn cần cẩn thận. Cho nên đại sư gọi hồn thú của bản thân – La Tam Pháo – ra, để nó đi trước mở đường.

La Tam Pháo là thú võ hồn biến dị, nhưng theo hướng kém đi, cũng không biểu hiện bằng cách phụ thể lên người hồn sư, ngược lại là một cá thể độc lập.

Ba người vừa đi, đại sư vừa giới thiệu cho hai người một số hồn thú gặp được, về ưu nhược điểm của chúng với võ hồn của mỗi người.

Việc lựa chọn hồn thú là rất phí thời gian công sức, không chỉ cần tìm đúng hồn thú thích hợp với thuộc tính võ hồn của bản thân, còn cần niên hạn phù hợp.

Trong giới hạn niên hạn có thể hấp thu, đại sư hi vọng hồn hoàn của hai người càng gần giới hạn càng tốt, như vậy mới có thể sử dụng sức mạnh của hồn hoàn càng tốt hơn.

Đến khi trời tối, đại sư vẫn chưa chọn được hồn thú hài lòng.

Bởi trong rừng rậm Săn Hồn có nhiều loại dã thú hồn thú sợ ánh lửa, nhưng cũng có nhiều loại hồn thú mạnh thích ánh lửa, đại sư không để Đường Tam đốt lửa, mà chỉ rắc phấn khu xà để các loại côn trùng rắn rết không đến gần chỗ bọn họ nghỉ chân.

Không có lửa chiếu sáng, Tiêu Sắt liền dùng hồn thú phụ thể, trong trạng thái này thị giác thính giác và khứu giác của y tăng lên không ít, tình huống vừa vặn.

Vừa ngồi xuống không lâu, ba người liền gặp phải một đàn U Minh Lang. Chỉ là hồn thú mười năm, bị đại sư sai khiến La Tam Pháo một chiêu đánh ngã toàn bộ.

Chỉ là phương pháp tấn công này làm Tiêu Sắt có chút một lời khó nói hết.

Xì hơi làm lực tấn công và vân vân, thật sự có chút không tiếp nhận được, nhất là khi khứu giác được tăng cường, cho dù có khăn che mặt đại sư đưa cho từ trước.

Trong khi đại sư đang giải thích về cách thức tấn công của La Tam Pháo, một làn sương mù đột nhiên lan đến.

Đường Tam xuất thân Đường môn, cực kỳ nhạy bén với độc, phát hiện sương mù có độc, dùng tử cực ma đồng thì phát hiện, là một hồn thú hình rắn.

Trong hoàn cảnh mờ tối, mắt Tiêu Sắt không so được với tử cực ma của Đường Tam, nhưng y có thể nghe tiếng biện vị, Thiên Trảm đã cầm trên tay, chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào.

Theo hướng Đường Tam chỉ, đại sư ném một que pháo sáng qua, rốt cuộc nhìn rõ.

"Là rắn mạn đà la. Loại hồn thú này sao có thể xuất hiện ngoài rừng rậm."

Độc tính của rắn mạn đà la rất mạnh, không chỉ có thể làm tê liệt, còn phá hoại thần kinh. Là một trong những loại hồn thú có độc tính mạnh nhất.

Nếu tuổi của nó quá lớn, đến hơn trăm năm, bọn họ đều sẽ phiền phức.

Rắn mạn đà la mỗi năm sẽ dài thêm một cm, con rắn này dài gần bốn mét, tương đương gần bốn trăm năm tuổi, đại sư đánh giá La Tam Pháo không đánh lại nó, lập tức kéo Đường Tam và Tiêu Sắt chạy, hai lần tấn công còn lại của La Tam Pháo cũng được dùng để trì hoãn bước tiến của nó.

Đại sư nói rắn mạn đà la không có tính kiên nhẫn, chạy thêm một hồi có lẽ nó sẽ không đuổi theo nữa. Nhưng với tốc độ của ba người hiện tại, đại khái không đợi đến lúc con rắn bỏ mồi, ba người đã bị nó bắt kịp.

La Tam Pháo không cầm chân nó được bao lâu, đại sư liền dự định bản thân ngăn con rắn, để hai đứa nhỏ tìm cơ hội chạy trốn.

Đã đến nước này, Đường Tam và Tiêu Sắt cũng đều bất kể che giấu cái gì, còn không ra tay, ba người bọn họ đều sẽ phải ngã ở đây!

Đường Tam ném ra vài củ cải trong hồn đạo khí, làm rắn mạn đà la chậm lại một chút, sau đó giơ ám khí, bắn về phía con rắn. Thân thủ của Đường Tam rất tốt, độ chính xác cũng cao, vấn đề duy nhất là, không phá phòng.

Tiêu Sắt cầm kiếm đứng bên cạnh, nhìn mũi ám khí của Đường Tam trượt qua người con rắn.

Nhân lúc con rắn bị ám khí hấp dẫn vồ về phía Đường Tam, Tiêu Sắt nhảy lên cao, lộn người lại, hai tay cầm kiếm, rót hồn lực vào lưỡi kiếm, dùng toàn lực đâm vào đỉnh đầu nó.

Mạn đà la bị đau, mạnh quẩy người, Tiêu Sắt lập tức buông kiếm nhảy qua một bên.

Đường Tam trượt sạn trên mặt đất, tránh thoát hàm răng độc sắc bén của rắn mạn đà la. Thấy Tiêu Sắt thành công, cũng tạm dừng quan sát tình hình.

Thiên Trảm gần như đâm xuyên qua hộp sọ, nhưng sức sống của hồn thú hình rắn cực kỳ mãnh liệt, như vậy vẫn còn chưa chết, chỉ là cũng không thể tiếp tục tấn công.

Tiêu Sắt nhìn một chút, lập tức gọi Đường Tam nhân lúc con rắn còn chưa chết, xử lý nó.

Đại sư là một lão sư tận chức tận trách, trong lúc chạy trốn vẫn không quên giảng bài. Con rắn mạn đà la này có tuổi gần giới hạn hấp thu hồn hoàn đầu tiên, sau khi hấp thu ít nhất sẽ phụ trợ độc tính cho võ hồn.

Đường Tam và Tiêu Sắt đều có thể hấp thu.

Thiên Trảm của Tiêu Sắt không có hồn hoàn cũng đã rất lợi hại, ám khí không để lại một vết xước trên người con rắn, Thiên Trảm kiếm lại có thể dễ dàng đâm xuyên qua đầu nó.

Như vậy, so với y, lam ngân thảo của Đường Tam hiện tại càng cần hồn hoàn. Ít nhất nếu lại gặp nguy hiểm gì, không dùng được ám khí, Đường Tam sẽ có hồn kỹ phụ trợ, không đến mức trực tiếp tay không đối đầu nguy hiểm.

Theo logic đơn giản của Tiêu Sắt, khí võ hồn có thể hấp thu hồn hoàn của hồn thú động vật hoặc thực vật, như vậy võ hồn thực vật hẳn là không chỉ có thể hấp thu hồn hoàn từ hồn thú thực vật.

Đại sư nhìn hai đứa nhỏ hợp tác xử lý rắn mạn đà la xong, vội vàng chạy đến xoay qua xoay lại hỏi han một lượt có bị thương không, rồi mới tiếp lời Tiêu Sắt, xác nhận suy đoán của y.

Đại sư đưa ra lý thuyết thập đại lực cạnh tranh chủ yếu nhiều năm, nhưng từ hồn sư bình thường đến Võ Hồn điện đều không tin vào nó. Nghiên cứu của đại sư đa phần cũng đều là lý thuyết, chưa từng có ai thử.

Tiêu Sắt và Đường Tam ngược lại tin, từ đại sư chỉ xem giấy chứng nhận thức tỉnh võ hồn có thể suy đoán ra Đường Tam là song sinh võ hồn, điểm này đã là một chứng cứ mạnh mẽ chứng minh rằng, nghiên cứu của đại sư không phải chỉ là vô dụng.

Vì vậy Đường Tam yên tâm hấp thu hồn hoàn.

Hấp thu hồn hoàn cần thời gian. Tiêu Sắt và đại sư tìm một vị trí bên cạnh Đường Tam không xa, đốt lửa nghỉ ngơi, đồng thời trông chừng Đường Tam.

Nơi này có xác rắn mạn đà la, tạm thời sẽ không có hồn thú mạnh hơn nó tìm đến.

Ngồi được một hồi, Tiêu Sắt đột nhiên thấy đại sư ngã xuống, vội vàng chạy đến kiểm tra, mới phát hiện đại sư trúng độc.

Sương độc ban đầu chưa lan đến chỗ bọn họ, cả ba người đều không bị thương, chỉ có La Tam Pháo trong lúc ngăn chặn rắn mạn đà la bị nó cắn một cái. Sau đó bị đại sư thu về.

Võ hồn cũng sẽ trúng độc, còn truyền sang cho hồn sư?

Tiêu Sắt không chắc chắn, nhưng vấn đề cấp bách hiện tại là phải tìm cách giải độc.

Tiêu Sắt không thông y thuật, chỉ biết một số kiến thức cơ bản. Đành phải dùng phương pháp thô bạo nhất, rạch một đường trên cổ tay đại sư, trực tiếp dùng nội lực ép độc ra, đến khi máu chảy ra chuyển sang màu đỏ mới dừng, sau đó băng bó lại.

Đường Tam hấp thu hồn hoàn xong, nhìn một vòng liền thấy đống lửa bên cạnh không xa. Tiêu Sắt chống côn ngồi bên đống lửa, nhắm mắt dựa đầu vào thân côn, nghe thấy tiếng bước chân lập tức mở mắt nhìn về phía Đường Tam. Mà đại sư thì nằm bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm.

Đợi Đường Tam đi đến bên cạnh ngồi xuống, Tiêu Sắt kể sơ qua tình trạng của đại sư cho hắn nghe, nói xong ngáp một cái, dặn Đường Tam cũng nghỉ sớm đi liền tìm một thân cây lớn nhất bên cạnh bay lên.

Ban đêm nền đất ẩm, Tiêu Sắt không thích mùi lá mục bốc lên, một phần cũng là cố ý, để không gian riêng lại cho Đường Tam và đại sư.

Từ ám khí và bộ cơ quan đơn giản trên cánh tay Đường Tam, suy đoán đầu tiên của Tiêu Sắt là Đường Tam là đệ tử Đường môn.

Tuy rằng không biết Đường môn của Đường Tam có giống với thế giới của y, tinh thông ám khí cơ quan và độc dược hay không, tóm lại để Đường Tam tự kiểm tra một lần cũng tốt.

Dù sao y đã giúp ép phần lớn độc trong người đại sư ra, không chết ngay được, có gì đợi ngày mai đại sư tỉnh, trở về học viện tìm người giúp đỡ.

Đi bộ cả ngày, lại vừa đánh một trận, Tiêu Sắt chỉ là muốn đợi Đường Tam tỉnh lại mới chống không ngủ, lúc này mi mắt đã sắp không mở ra được, lên cây tìm một cành lớn tương đối vững chắc, lập tức nằm xuống nhắm mắt, thế giới yên tĩnh.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com