Thieu Ca Vo Tieu Niet Ban
Chương 6:Sự thật cũng không khác Vô Tâm suy đoán bao nhiêu.Tiêu Sắt vừa nhìn thấy khuôn mặt hòa thượng, một giây đầu tiên là ngạc nhiên vì diện mạo tuấn mỹ lại mang nét yêu dã tà mị của đối phương, giây tiếp theo chính là lửa giận không biết từ đâu toát ra bốc lên trong lòng.Giang hồ có nhiều loại võ công kỳ lạ, hòa thượng kia chỉ nhìn một cái đã làm cả đám người ngã xuống, hiển nhiên là ánh mắt có chuyện. Tiêu Sắt sẽ không vì bản thân thực lực cao mà khinh thường người khác, cho nên, khi cảm giác tức giận chợt xuất hiện trong lòng, phản ứng đầu tiên của y là hòa thượng kia giở trò.Nhưng có thật sự xảy ra chuyện gì hay không, bản thân Tiêu Sắt rõ ràng nhất. Hơn nữa, chính là bởi vì biết rõ, Tiêu Sắt mới càng không nhịn được nhíu mày.Đã rất lâu y không có không khống chế được cảm xúc lộ ra ngoài như vậy.Vì vậy Tiêu Sắt quay đầu đi, rơi vào trầm tư.Ký ức của y bị người động tay, điều này Tiêu Sắt vẫn luôn rất rõ ràng. Kẻ tình nghi lớn nhất không ai khác chính là Bích Linh – vị sư phụ hờ kia của y, lý do, Tiêu Sắt lười đoán.Trước đó bởi vì vẫn luôn lo lắng chuyện Lang Gia vương, Tiêu Sắt không rảnh quan tâm chuyện khác, cũng liền bỏ mặc không quản chuyện này. Càng về sau, Tiêu Sắt cơ bản là không hứng thú biết trước tương lai, kể từ khi y sống lại làm ra thay đổi, tương lai cũng đã định trước sẽ thay đổi.Hơn nữa, nếu mọi chuyện xảy ra đều nằm trong dự đoán, cuộc sống sẽ thiếu đi rất nhiều thú vui.Cho nên, đối với bộ phận ký ức thiếu sót, Tiêu Sắt là áp dụng thái độ không để tâm. Có thể nhớ lại thì nhớ, không thể cũng không ảnh hưởng gì.Thẳng đến hôm nay gặp phải hòa thượng kia.Chỉ một ánh mắt có thể tác động tâm tình y, không phải có thù không đội trời chung, chính là quan hệ cực kỳ thân mật.Tiêu Sắt bản năng cảm thấy không phải khả năng thứ nhất, mà khả năng thứ hai, Tiêu Sắt tạm thời ôm thái độ hoài nghi.Vì vậy, sau khi nhíu mày không nhìn, Tiêu Sắt lại quay đầu quang minh chính đại quan sát Vô Tâm.Nhìn hắn không biết dùng phương pháp gì giúp Minh Hầu nhớ lại, nhìn hắn từ chối Minh Hầu Nguyệt Cơ giúp đỡ, nghe hắn nói, kiếp của hắn, người khác không giúp được.Minh Hầu Nguyệt Cơ đi rồi, hắn lại nhìn về phía bản thân.Tiêu Sắt cũng không chắc chắn hòa thượng kia có thật sự nhìn y hay không, hay là đang nhìn Đường Liên bên cạnh. Dù sao bản thân y là không cảm thấy có gì, mà Đường Liên nhìn có vẻ như đã trúng chiêu.Sau đó, hòa thượng còn chưa tiến lên một bước, đã bị một bóng người nhanh chóng lướt qua bên cạnh Tiêu Sắt, vài ba động tác đánh bất tỉnh.Thiên Nữ Nhụy đi theo phía sau, nói ra thân phận người đến, "Người tiếp ứng của ngươi, rốt cuộc đến rồi.".Từ người tiếp ứng – Vô Thiền đại sư, Đường Liên rốt cuộc biết, chuyến "tiêu" này của bản thân, rốt cuộc là như thế nào.Vô Tâm, sư đệ Vô Thiền, hai người đều là đệ tự của Vong Ưu đại sư Hàn Thủy tự.Thiên hạ tam tự, Thiếu Lâm, Bạch Mã, Vân Lâm đều là thanh danh hiển hách; có điều, luận thiền tông đệ nhất thiên hạ, lại công nhận là Vong Ưu đại sư của Hàn Thủy tự.Nghe nói Vong Ưu đại sư tu luyện Phật gia lục thông: thiên nhãn thông, thiên nhĩ thông, thần túc thông, túc mệnh thông, tha tâm thông, lậu tẫn thông, đặc biệt tha tâm thông cảnh giới bất phàm, không cần lời nói, chỉ một ánh mắt, liền dùng Phật pháp độ người.Vong Ưu tinh thông Phật môn lục thông, lại Phật pháp tuyệt diệu, cho nên Hàn Thủy tự tuy chỉ là ngôi miếu nhỏ, nhưng khách hành hương cũng nối liền không dứt.Ngay hai tháng trước, Vong Ưu đại sư đột nhiên phát điên."Phát điên?" Trừ Vô Thiền, mọi người nghe được lời này đều ngạc nhiên."Võ tăng bảo vệ tự ngăn cản cũng chết mấy người, cuối cùng nghe nói là đệ tử đích truyền của hắn đến ngăn mới áp chế được, sau đó liền tọa hóa."Thi thể sau khi ngã xuống liền biến thành cát bụi, nghe không giống truyện phàm trần, ngược lại như trong truyền thần tiên yêu quái."Chuyện rốt cuộc là như thế nào, nói vậy chỉ có hai vị đại sư biết."Những lời này tuy rằng đều do Tiêu Sắt tổng kết lại từ lời đồn trên giang hồ sau đó kể ra, nhưng một đương sự Vô Thiền đại sư cũng không phủ nhận, hiển nhiên là đúng sự thật. Mà còn, những việc Tiêu Sắt không nói đến, Vô Thiền cũng giải thích."Mọi người đều nói sư phụ tu luyện tha tâm thông bị phản phệ, sau đó chúng ta mới biết được, sư phụ tu luyện, từ lâu không phải tha tâm thông, mà là tâm ma dẫn."Tha tâm thông, thấu nhân tâm, giác ngộ đạo.Song, lòng người khó đoán. Nếu là người không có Phật tâm, chung quy khó nhìn được nội tâm. Tựa như Vong Ưu, chỉ một ánh mắt đã khiến người tự biết cái ác trong lòng mình, từ đó đại triệt đại ngộ, vốn là không thể. Mà tâm mã dẫn, lại không phải thấu nhân tâm, mà là thấu tâm ma, thậm chí có thể khiến người nhớ lại những chuyện bản thân đã quên.Đây vốn là cấm thuật trong La Sát đường của Hàn Thủy tự, tu luyện loại cấm thuật này, tuy vốn là hàng ma, lại khiến bản thân nhập ma trước.Trong những người có mặt ở trên xe ngựa, đại khái chỉ có Đường Liên là đang nghiêm túc nghe Vô Thiền nói, Thiên Nữ Nhụy một lòng ở trên người Đường Liên, Tư Không Thiên Lạc chỉ lo đùa chó, cũng nghe không quá hiểu. Tiêu Sắt vừa uống trà, nhìn bạch phát tiên đuổi theo xe ngựa, tính toán hắn lúc nào sẽ cướp người. Còn có tâm tư sửa đúng lời Tư Không Thiên Lạc."Chính là Vong Ưu đại sư luyện công bị tẩu hỏa nhập ma sao?""Không phải tẩu hỏa nhập ma, mà là nhìn thấy quá nhiều tâm ma, cho nên phát điên."Lời này tương đối không khách khí, nhất là đối với một vị cao tăng đức cao vọng trọng như Vong Ưu.Đường Liên nhíu mày, nhắc nhở một câu, "Tiêu Sắt, không được nói bậy."Vô Thiền ngược lại không để ý, bởi vì, "Sư phụ Đại Giác, trụ trì Cửu Long tự cũng nói như vậy."Vong Ưu không ngừng độ người, đã thấy quá nhiều tâm ma, cuối cùng dẫn ra tâm ma của bản thân.Tư Không Thiên Lạc lại tò mò chuyện khác, nếu Vô Thiền cũng là đệ tử của Vong Ưu đại sư, vì sao lại đến Cửu Long tự?Vô Thiền giải thích rằng, sư phụ Đại Giác của Cửu Long tự đến Hàn Thủy tự luận đạo, cảm thấy hắn có thiên phú về Kim Cương Phục Ma Thần Thông, nên đã thương lượng với Vong Ưu, đưa hắn về Cửu Long tự tu hành."Không phải Đại Giác cảm thấy ngươi có thiên phú, mà là Vong Ưu muốn đưa ngươi đi."Một câu nói nhẹ bỗng của Tiêu Sắt làm bốn người tám con mắt đều đổ dồn về phía y.Vô Thiền dường như cũng không nghĩ đến Tiêu Sắt sẽ nói như vậy, "Công tử, lời này là có ý gì.""Kim Cương Phục Ma Thần Thông là võ học ngoại môn đệ nhất trong Phật môn chính thống, người luyện nhất định phải một thân chính khí lẫm liệt, giống như đại sư ngươi. Mà sư đệ ngươi, tuy chỉ nhìn thoáng qua, lại là một hòa thượng rất tà.""Nếu ta đoán không nhầm, Vô Tâm này luyện không phải Phật môn lục thông, mà cũng là tâm ma dẫn. Hoặc là nói, tất cả cấm thuật trong La Sát đường."Như vậy mới có thể giải thích, một ánh mắt của hắn làm cả đám người ngã xuống, giúp Minh Hầu nhớ lại, cùng với, vì sao một hòa thượng, còn là đệ tử đích truyền của cao tăng Vong Ưu đại sư, lại bị để vào quan tài đưa đến Cửu Long tự.Vô Thiền nghe từng lời Tiêu Sắt nói, cũng chỉ có thể thở dài thừa nhận, còn nói thêm, "Ba mươi hai bí thuật trong La Sát đường, đều đã bị đốt thành tro bụi."Nói như vậy, trên đời này, người mang võ công La Sát đường, chỉ còn một mình Vô Tâm. Trong quan tài không phải bí tịch võ công, lại cũng thật sự là võ công tuyệt thế danh xứng với thực.Mà mục đích đưa Vô Tâm đến Cửu Long tự, lại là để trừ đi cấm thuật trên người hắn.Tiêu Sắt đột nhiên có chút muốn cười. Phục ma trừ ma, vốn phải là điều tốt, hiện tại lại trở thành cái cớ để đường hoàng làm ác.Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Tiêu Sắt đột nhiên tối sầm xuống.Tuy rằng Vô Thiền nói Vô Tâm là tự nguyện nằm vào quan tài không có dị nghị, Tiêu Sắt vẫn có chút thay Vô Tâm cảm thấy không đáng.Cấm thuật La Sát đường tuy là cấm thuật, lại không có nghĩa người sử dụng nó cũng là tà ma. Sức mạnh không phải tiêu chuẩn đánh giá tốt xấu. Trên đời không phải không trắng thì đen.Đạo lý rất đơn giản, chỉ là không mấy người nguyện ý hiểu mà thôi.Nghe xong đầu đuôi mọi chuyện, Đường Liên đã cho rằng, ma giáo muốn cướp người, cũng là vì có hứng thú với bí thuật La Sát đường.Nhưng phản ứng của Vô Thiền lại cho thấy suy đoán này hoàn toàn không đúng. Bởi chính Vô Thiền cũng không biết, có người ma giáo tham gia cướp chuyến tiêu đặc biệt này.Ngay lúc Vô Thiền muốn hỏi thêm, Tiêu Sắt lại cắt ngang, chuyện ma giáo, biết nhiều quá không có gì hay cả.Hơn nữa hiện tại cũng không phải lúc nói chuyện.Bởi vì. bạch phát tiên đuổi theo đến rồi!Đường Liên, Lôi Vô Kiệt, Vô Thiền, Tư Không Thiên Lạc thậm chí Thiên Nữ Nhụy đồng thời ra tay, nhưng kém một cảnh giới lớn, nhiều người hơn nữa cũng vô dụng.Tiêu Sắt ngược lại vẫn nhàn nhã uống trà, tạm thời không lo lắng có ai trong đám người kia gặp phải nguy hiểm tính mạng.Nếu bạch phát tiên thật sự muốn giết người, không cần chờ đến bây giờ.Minh ước tỏa sơn hà vẫn còn hiệu lực, mấy người kia lại đều là người có thân phận, ma giáo tạm thời còn chưa to gan như vậy.Trong xe ngựa chỉ còn Tiêu Sắt và Vô Tâm bất tỉnh nằm trên giường, Tiêu Sắt ôm Kháng Hạo, liếc mắt nhìn Vô Tâm, không hiểu có cảm giác hắn thực ra là tỉnh.Bởi vì luôn nhìn chằm chằm người khác (cho dù đối phương không tỉnh) là một hành động rất thất lễ, Tiêu Sắt liền đổi dùng thần thức, tiện thể xem tình hình bên ngoài.Sau đó, y phát hiện, hòa thượng Vô Tâm này, có chút cổ quái.Trong phạm vi thần thức của Tiêu Sắt, tất cả mọi thứ đều rất rõ ràng, trừ Vô Tâm. Thần thức bị chặn không phải chuyện hiếm thấy gì, nhưng lý do thì thường không nhiều, có thể khái quát bao gồm kết giới trận pháp pháp bảo và chất liệu. Kết giới bản chất cũng là một loại trận pháp, pháp bảo có tác dụng ngăn chặn thần thức thông thường đều là nhờ chất liệu luyện thành hoặc trận pháp được khắc lên.Tóm lại nguyên nhân thật sự đã ít lại càng ít.Từ tình huống hiện tại đến xem đại khái chỉ có một khả năng, trên người hòa thượng có thứ gì bị động ngăn chặn thần thức của y.Không lý do, Tiêu Sắt đột nhiên nghĩ đến những ký ức bị mất của mình, thậm chí, to gan suy đoán một chút, Tiêu Sắt cho rằng, gặp được kỳ ngộ, không chỉ có một mình y.Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Sắt cũng không có phản ứng gì quá kích động.Y và Vô Tâm chỉ là hai người xa lạ tạm thời cùng chung một đoạn đường, đã từng thân thiết đều là chuyện đời trước hoặc tương lai xa xôi về sau mà không phải hiện tại.Nhưng mà, người tính không bằng trời tính, Tiêu Sắt thật sự không ngờ, tình huống lại thay đổi nhanh như vậy.Không bao lâu trước Tiêu Sắt còn đang nghĩ bản thân và hòa thượng bèo nước gặp nhau, chưa đến một khắc sau đã bị Vô Tâm "bắt cóc" mang đi.Còn là bế, công, chúa!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com