TruyenHHH.com

Thieu Ca Vo Tieu Niet Ban

Chương 15:

Trải qua vài ngày nước sôi lửa bỏng, Tiêu Sắt rốt cuộc nghĩ ra cách khôi phục.

Phù chú a, chỉ cần không ở trên người, hiệu lực tự nhiên sẽ biến mất.

Mà đối với loại phù một khi sử dụng liền sẽ biến mất, Tiêu Sắt mất một chút công sức rốt cuộc đánh tan linh lực từ phù chú, khôi phục bình thường.

Nhìn Tiêu Sắt trong hình dạng thiếu niên, vài vị nữ quyến dường như có vẻ rất tiếc nuối, các nàng còn chưa chơi đủ.

Tiêu Sắt ở trong không gian vô thức rùng mình một cái.

Tối nay là hội bách hoa, y đang đợi Vô Tâm cùng đi.

Tuy rằng Vô Tâm không ngại xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng nói thật đi, tông chủ Thiên Ngoại Thiên quang minh chính đại rời ngoại vực đến thành Tuyết Nguyệt không phải một tin tức tốt, đối với bất cứ một phe thế lực nào.

Ngụy trang là việc cần thiết.

Vì vậy, không biết là thần giao cách cảm hay là đã thương lượng trước. Trước khi rời không gian, Vô Tâm và Tiêu Sắt vô cùng ăn ý, dán phù lên người đối phương.

Cho nên, khi nhìn thấy hai đứa bé sáu tuổi tay nắm tay đứng trước mặt mình, Đường Liên cũng phải trầm mặc một hồi, mới dám xác định tiểu sư đệ của hắn, một lần nữa lại biến thành "tiểu sư đệ".

Lần này còn có quà tặng kèm.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai người này lúc lớn ở bên nhau làm người nhìn cảnh đẹp ý vui, nhỏ đi rồi cũng làm người nhìn sinh yêu thích. Dù sao lớn là mỹ nam tử, nhỏ tự nhiên cũng là tiểu tiên đồng.

Đặt ở bình thường, Vô Tâm và Tiêu Sắt khả năng sẽ càng làm người chú ý, đặc biệt Vô Tâm dù nhỏ, vẫn là một tiểu hòa thượng, ở trên đường tỷ lệ quay đầu có thể nói gần như trăm phần trăm.

Nhưng hôm nay là hội bách hoa, người người vội vàng hẹn hò ngắm cảnh, cùng nhau đi chơi, những ánh mắt đặt trên người cả hai rất nhanh đều dời đi.

Đương nhiên, ngoại trừ một số người.

.

Đối với Vô Tâm và Tiêu Sắt, hội bách hoa không có ý nghĩa đặc biệt. Bởi vì có không gian, bọn họ có thể gặp nhau bất cứ lúc nào. Nhưng so với chỉ có hai người ở trong không gian, quang minh chính đại hẹn hò có nhiều thú vui khác.

Hoặc phải nói, kích thích khác.

Ví dụ như đùa giỡn Đoàn Tuyên Dịch và Đoàn Tuyên Hằng.

Đoàn gia ở Giang Nam. Đoàn gia nổi tiếng phong nhã, hai vị công tử cũng coi như trẻ tuổi đẹp trai. Nhưng nhìn dáng vẻ như hai con chim công xòe đuôi của bọn họ giữa một đám thiếu nữ, Tiêu Sắt vẫn phải cho một câu lời bình.

"Rõ ràng là phong lưu thì có."

Tiêu Sắt không vừa mắt loại người này, càng miễn bàn hai người này tính ra là "có thù" với thành Tuyết Nguyệt bọn họ.

Cho nên khi Đường Liên dùng rượu làm vỡ chén muốn ngăn Đoàn Tuyên Dịch đến gần Diệp Nhược Y, ngược lại bị Đoàn Tuyên Dịch dùng ẩn thủy quyết khống chế giọt nước bắn ra tụ lại thành một quả cầu, thu hút ánh mắt ngạc nhiên thán phục từ những người khác, Tiêu Sắt rất nhẹ nhàng búng tay một cái, quả cầu nước trên tay Đoàn Tuyên Dịch đột nhiên nổ tung.

Bọt nước văng bốn phía, dính vào lạnh đến xương.

Đương nhiên, Tiêu Sắt khống chế lực rất tốt, chỉ có Đoàn Tuyên Dịch bị vạ lây.

Nhìn trong mắt người khác giống như Đoàn Tuyên Dịch tu luyện chưa đến nơi đến chốn.

Nho kiếm tiên Tạ Tuyên cùng với người bạn cũ ngồi trên lầu uống trà ôn chuyện.

So với Tiêu Nhược Phong và Cơ Nhược Phong mắt hầu như không dời Tiêu Sắt và Vô Tâm, Tạ Tuyên thích ngắm mỹ nhân, từ lúc Diệp Nhược Y đi qua đã đang chú ý bên kia cơ bản đều nhìn rõ mọi việc.

Cho nên hắn nhìn ra công lực ẩn thủy quyết của Đoàn Tuyên Dịch không tệ, không nên xảy ra chuyện như vậy.

Hẳn là có người quấy rối. Nhưng hắn không phát hiện được đối phương là ai.

Việc này cũng là dễ hiểu, dù sao ngay cả hoàng thúc và sư phụ của Tiêu Sắt cũng không nhìn ra y vừa ra tay. Chỉ có Vô Tâm từ một chút dao động linh khí cảm nhận được.

Đoàn Tuyên Dịch xấu mặt, nét mặt lập tức sa sầm xuống, ánh mắt bất thiện liếc nhìn bốn phía. Mọi người thấy không có gì hay đều đã quay đi, Đường Liên từ lúc Đoàn Tuyên Dịch dùng ẩn thủy quyết đã quyết đoán cúi người ôm Tiêu Sắt lên, một tay khác dắt Vô Tâm, như không có chuyện gì đi về phía Diệp Nhược Y.

Đường Liên rất nổi tiếng trong nhóm đệ tử thế gia, hoặc nói chính xác hơn, tất cả các đệ tử kiếm tiên đều rất được chú ý.

Đoàn Tuyên Dịch chưa từng giao thủ với Đường Liên, sau khi xác nhận thân phận hắn từ Đoàn Tuyên Hằng, vốn còn muốn thử một chút, nhưng nhìn Đường Liên một tay một đứa bé cũng chỉ có thể thôi.

Có điều, Đoàn Tuyên Dịch là thôi, Vô Tâm lại không yên. Bởi vì Đường Liên cướp Tiêu Sắt khỏi tay hắn.

Vì vậy, Đường Liên chưa đi được hai bước, Vô Tâm đột nhiên giãy khỏi tay Đường Liên, đưa tay kéo Tiêu Sắt xuống.

Tiêu Sắt cũng rất nể tình, nhảy vào vòng tay Vô Tâm.

Thực ra y không quan tâm Đoàn Tuyên Dịch muốn làm gì, võ công của hắn không bằng Đường Liên, thật sự đánh nhau bị thiệt cũng không phải đại sư huynh nhà bọn họ. Chỉ là đây là một cơ hội làm cho tình cảm giữa Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y ấm lên, cũng là cơ hội hiếm thấy được chiêm ngưỡng Nhược Y kiếm vũ, bỏ qua đáng tiếc.

Cứ thế, Đường Liên liền mắt mở trừng trừng nhìn hai nhóc con ôm nhau đi ngay trước mắt hắn, toàn bộ sự việc diễn ra chỉ trong chưa đầy năm giây.

Tiêu Sắt và Vô Tâm vừa đi, không ngoài dự đoán, Đoàn Tuyên Dịch và Đường Liên lập tức đánh nhau.

Hoặc là nói, luận bàn?

Nói chung, Đoàn Tuyên Dịch là có nghi ngờ người bắn vỡ chén của hắn lúc trước là Đường Liên.

Bởi vì ngoài ẩn thủy quyết của Đoàn gia, chỉ có tích thủy thành uyên của Tửu tiên làm được như vậy.

Không có vướng bận, Đoàn Tuyên Dịch lập tức hướng đến Đường Liên muốn "thỉnh giáo" một hai.

Hai người ngươi tới ta đi, nhìn qua thì như không phân trên dưới, vài vị trưởng bối trên lầu lại rõ ràng, Đường Liên là đệ tử Đường môn, sở trường của hắn là ám khí, Đoàn Tuyên Dịch chỉ mới qua vài chiêu đã phải dùng đến Minh Nguyệt tiêu và Nhị Thập Tứ Kiều phiến – hai món bảo bối được truyền cho gia chủ Đoàn gia, thực ra đã là ở hạ phong.

Nhưng Đoàn Tuyên Dịch không chấp nhận kết quả này, liền dùng quạt bắn ám khí về phía Đường Liên.

Ám khí bị Đường Liên dễ dàng tránh thoát.

Tiếp theo chính là Lôi Vô Kiệt nhảy từ trên Đăng Thiên các xuống, chém kiếm khí về phía Đoàn Tuyên Dịch.

Kiếm khí và nội lực lôi cuốn cánh hoa và những chiếc ô giấy trang trí, cảnh tượng này đối với một số người thật sự không coi là lạ.

"Nguyệt tịch hoa thần?" Tạ Tuyên có chút ngạc nhiên.

Đương nhiên không phải, hoặc là nói, Lôi Vô Kiệt còn chưa học được chiêu thức này, chỉ là bắt chước, nhưng nhìn qua cũng đã có vài phần phong thái của chính chủ.

Chỉ có Tư Không Trường Phong không vui, bởi vì bất kể là ai sử dụng chiêu thức này xong, hội bách hoa của hắn đều sẽ biến thành hội hoa trọc.

Nói là vậy, giọng điệu cũng không có bao nhiêu bất mãn.

Vài người khác đều mỉm cười.

Các trưởng bối dùng ánh mắt tiền đồ vô lượng nhìn Lôi Vô Kiệt, Đường Liên bên dưới lại chỉ có lo lắng. Hắn và Đoàn Tuyên Dịch đánh thì đánh, nhưng thật sự bị thương lại là một chuyện khác.

Vấn đề nằm ở, Lôi Vô Kiệt không khống chế được kiếm khí của bản thân.

Tiêu Sắt và Vô Tâm nhìn Diệp Nhược Y đạp không bước vào vòng xoáy, chậm rãi đi đến bên cạnh, hai người liếc mắt nhìn nhau, tay nắm tay đi vào lầu thủy tạ bên cạnh.

Diệp Nhược Y gạt Đoàn Tuyên Dịch ra ngoài, tránh cho hắn bị kiếm khí ngộ thương, sau đó một tay đặt lên tay cầm kiếm của Lôi Vô Kiệt, từng bước hướng dẫn hắn khống chế kiếm khí.

Tương truyền, Nhược Y kiếm vũ được Diệp gia sáng tạo trên chiến trường, chia làm hai phổ trên dưới. Phổ trên viết vân môn, như nước chảy mây trôi, nhàn nhã dạo chơi. Phổ dưới viết sát trận, sát khí hoành hành, ngàn dặm còn nghe.

Nơi này không cần đánh trận, điệu múa của Diệp Nhược Y và Lôi Vô Kiệt lúc này, hẳn là vân môn.

Tạ Tuyên còn đang cảm khái có vũ không có nhạc có chút đáng tiếc, một tiếng đàn trong vắt liền vang lên, sau đó là tiếng sáo lanh lảnh hòa theo.

Tiêu Nhược Phong và Cơ Nhược Phong vẻ mặt phức tạp không biết nên vui hay buồn nghe tiếng đàn sáo hòa ca. Mà Tạ Tuyên theo tiếng nhìn về phía nguồn âm, thấy là hai đứa bé, lần này hắn là thật sự ngạc nhiên.

Nhìn thái độ của vài vị bạn cũ có thể đoán được bọn họ quan hệ không cạn, nhưng theo Tạ Tuyên biết, không ai trong số bọn họ còn có con cháu đang tuổi nhỏ như vậy nữa.

Tư Không Trường Phong nhận được ánh mắt Tạ Tuyên, lời ít ý nhiều giới thiệu, "Đệ tử mới của ta, Tiêu Sắt."

Về phần một người khác, thật sự không tiện nói ra.

Tạ Tuyên ngẩn ra, nhưng rất nhanh lại mỉm cười, nói lần hội bách hoa này quả nhiên đến không uổng, mảy may không thắc mắc thêm điều gì.

Lôi Vô Kiệt và Diệp Nhược Y múa, Tiêu Sắt đánh đàn, Vô Tâm thổi sáo, Đường Liên nhìn cũng đi vào góp vui, đọc một bài thơ.

Lôi Vô Kiệt theo nhịp điệu của vân môn, dần dần cũng tìm ra phương pháp điều khiển đường kiếm và kiếm khí.

Tất cả kiếm khí và nội lực bị hắn tụ lại trên mũi kiếm, sau đó nổ tung trên không trung.

Cánh hoa không có lực kéo, rơi lả tả trong không gian, như một cơn mưa hoa đầy màu sắc.

Mỗi người đều mở to mắt ngắm nhìn cảnh tượng xinh đẹp này, nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện, không chỉ có mưa hoa.

Theo cánh hoa rơi, còn có những đốm sáng li ti màu vàng kim và băng lam, tựa sông ngân đổ xuống, nơi đốm sáng đi qua, những cành hoa vốn đã bị gió cuốn trụi vậy mà lại một lần nữa đâm chồi nở hoa, tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Càng rực rỡ, càng lung linh hơn trước.

Cảnh tượng xinh đẹp lại kỳ huyễn.

Hội hoa trọc Tư Không Trường Phong lo lắng cũng không xảy ra.

Người bình thường không cảm nhận được linh khí, ở nơi nhiều linh khí sẽ chỉ cảm thấy không khí thoáng mát thoải mái, nhưng cảnh giới đủ cao, dao động lại mạnh như Tiêu Sắt và Vô Tâm vừa gây ra, ít nhiều vẫn có chút cảm ứng.

Cảnh giới càng cao càng rõ ràng.

Vì vậy, hầu như toàn bộ các vị tiêu dao trở lên có mặt nơi này đều nhìn về phía Tiêu Sắt và Vô Tâm, lấy làm lạ hai người làm sao có thể làm được như vậy.

Dùng nội lực thúc cây sinh sôi không phải một việc hiếm gặp, Triệu Ngọc Chân từng dùng chiêu này làm cây đào kết quả. Nhưng có thể sử dụng không một tiếng động như hiện tại, đúng là chưa thấy bao giờ.

"Phong thất, ngươi nói hai nhãi con kia đến cảnh giới nào rồi?" Cơ Nhược Phong vuốt cằm suy nghĩ.

Tiêu Nhược Phong nhấp một ngụm rượu, "Dù sao tuyệt đối trên tiêu dao."

Vụ án năm xưa hắn là cam tâm tình nguyện chịu chết, nhưng có thể sống, ai lại một lòng muốn chết? Cho nên khi được Tiêu Sở Hà cứu đi, Tiêu Nhược Phong cũng chỉ do dự một chút, liền dứt khoát rời Thiên Khải, không dự định trở về.

Nếu trong mắt thế nhân, Lang Gia vương đã chết, vậy để cho việc này trở thành sự thật, Tiêu Nhược Phong ngược lại có thể tiêu dao tự tại.

Tiêu Nhược Phong không còn là Lang Gia vương, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn chỉ một lòng nhào vào giang hồ, việc gì cũng không quản. Ít nhất, chung thân đại sự của cháu trai, hắn phải quản.

Vì vậy, khi Tạ Tuyên phát hiện Lý Hàn Y đang đến hội bách hoa mà nhanh chân chạy trước, trước đó còn tặng quà gặp mặt cho vài vị vãn bối, Tiêu Nhược Phong chờ Tạ Tuyên đi rồi, mới đi xuống tìm Tiêu Sắt.

"Tiểu lục, không giới thiệu bạn mới của con cho chúng ta sao?"

Ngoài Vô Tâm, đám Đường Liên thực ra là không biết thân phận của Tiêu Nhược Phong và Cơ Nhược Phong, chỉ từ chung đụng giữa các trưởng bối mà đoán hai người là bạn cũ của phụ thân/tam sư tôn nhà mình.

Ngày hôm nay nghe được Tiêu Nhược Phong gọi Tiêu Sắt "tiểu lục", mới biết hai người này cũng có quan hệ không cạn.

Trước khi đến thành Tuyết Nguyệt, Tiêu Sắt đã thông báo với Vô Tâm trước rằng sư phụ và hoàng thúc của y cũng ở đây, cho nên bị nhắc đến đột nhiên như vậy, Vô Tâm cũng không hề giật mình. Chỉ là có loại cảm giác, nên đến rốt cuộc phải đến.

Kiếp trước khi bọn họ xác định tâm ý, Lang Gia vương đã mất nhiều năm, cho nên lần gặp này có thể tính là lần đầu tiên chính thức gặp mặt giữa Vô Tâm và Tiêu Nhược Phong. Thậm chí phải nói, đây là lần gặp gia trưởng đầu tiên.

(Dù sao ngươi không thể trông cậy vào hai kẻ đang lênh đênh trên biển có cái gọi là gia trưởng ở bên cạnh.)

Bởi vì đối phương là trưởng bối của Tiêu Sắt, Vô Tâm cũng không để hình dạng trẻ con đối diện hai người, trên người hắn nổi lên một quầng sáng vàng, chớp mắt Vô Tâm liền khôi phục bình thường.

Thực ra giữa hai hình dạng cũng không có nhiều khác biệt, chỉ là hình dáng ban đầu càng có vẻ Vô Tâm coi trọng lần gặp mặt này hơn mà thôi.

Đồng thời cũng là đang không tiếng động nói lên một điều, hắn có năng lực sóng vai với Tiêu Sắt.

Chuyện tu tiên Tiêu Sắt không nói với những người khác, nhưng y cũng không che giấu quá nhiều, việc Tiêu Sắt có những năng lực nhìn qua vô cùng thần kỳ không phải là bí mật đối với trưởng bối của y. Tiêu Sắt không nói, bọn họ cũng không hỏi nhiều, chỉ cần Tiêu Sắt an toàn khỏe mạnh là được.

Nhìn Vô Tâm ở trước mặt bọn họ từ một đứa bé biến thành một người lớn, mà những người xung quanh hoàn toàn không phản ứng gì, giống như không nhìn thấy sự việc khó tin này, cũng không ai nhận ra đây là tông chủ Thiên Ngoại Thiên vậy, Tiêu Nhược Phong và Cơ Nhược Phong lập tức biết, hắn khả năng, không, chắc chắn cũng giống như Tiêu Sắt, có bí mật nhỏ mà bọn họ không biết.

Về phần Tiêu Sắt có biết chuyện này hay không, nhìn cách ở chung giữa hai người, Cơ Nhược Phong cho rằng Tiêu Sắt là biết, hơn nữa những năng lực kỳ lạ này của cả hai có khi đều đến từ cùng một người cũng nói không chừng.

Dù sao xác suất để hai người gặp phải hai phần kỳ ngộ giống nhau thật sự không quá lớn.

Có điều, việc này đối với bọn họ mà nói thật sự cũng không quá quan trọng, trọng điểm là Vô Tâm có thật lòng với Tiêu Sắt hay không, có dám vì y đối mặt thế nhân hay không.

Hai nam tử yêu nhau, nói cho cùng vẫn là quá kinh thế hãi tục. Miễn bàn một trong hai còn là hòa thượng (giả).

Hơn nữa nói thật đi, Tiêu Nhược Phong là rất muốn túm Vô Tâm hỏi một câu, vì sao Thiên Ngoại Thiên các người cứ nhất định phải chọn Tiêu gia soàn soạt. Cha thì cướp phi tử, con trai càng ác, trực tiếp cướp luôn hoàng tử. Vị hoàng tử này còn là người có hi vọng trở thành hoàng đế tiếp theo nhất.

Nhưng hành động này không quá thích hợp với hình tượng và địa vị của Tiêu Nhược Phong, hắn cũng chỉ có thể thôi.

Có điều, như vậy cũng không ngại hắn làm ra chút hành động thực tế?

Vì vậy, Tiêu Nhược Phong vẻ mặt mỉm cười như gió mùa xuân hỏi Vô Tâm, "Vị tiểu huynh đệ này nhìn võ công không tệ. Chúng ta luận bàn một chút?"

.

.

Chương này không có nội dung gì nhiều, chỉ như một chương quá độ đến sự kiện tiếp theo, cơ mà, cầu bình luận =))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com