Thien Tu
Dịch: Ethereal
"Cữu cữu hối hận rồi."Nhiếp Chính Vương thật sự hối hận rồi.Hắn nhớ tới cái đêm mà mình đại hôn ấy, trong cung truyền ra tin tức nói Thái Tử bệnh nặng, sốt cao nói mớ gọi cữu cữu từng tiếng một. Hắn vốn định gặp cậu để giải thích, nhưng không được mấy ngày, Hoàng Hậu bệnh mất. Tới khi gặp lại, nhóc Tiểu Hoàng Đế đã mất mẹ ấy, trong ánh mắt đã không còn thần thái như xưa nữa, mặc một thân tố y, nhìn hắn mà tựa như đang nhìn người xa lạ.Một khắc ấy, Nhiếp Chính Vương hiểu rõ rằng mình đã đánh mất người ấy.Chẳng được bao lâu, Tiên Hoàng cũng ngã bệnh. Thái Tử hiền hiếu, ngày ngày đứng bên giường chăm sóc ông, Nhiếp Chính Vương gần như không nhìn thấy mặt cậu. Hai năm tiếp đó, Tiên Hoàng băng hà, Thái Tử 12 tuổi cũng không còn là Thái Tử nữa, trở thành hoàng đế quân lâm thiên hạ, bắt đầu dựng mảnh trời riêng.Trước khi băng hà, Tiên Hoàng phong Nhiếp Chính Vương thành Nhiếp Chính Vương, ông chỉ biết rằng xưa này Thái Tử thân thiết gần gũi với Nhiếp Chính Vương, không hay biết có ẩn tình khác, ý muốn để Nhiếp Chính Vương giúp Tiểu Hoàng Đế ngồi vững trên ngai vàng. Năm người Vương gia đã thành niên thì có tới ba người dã tâm bừng bừng, Tiên Hoàng sợ Tiểu Hoàng Đế bị cuốn vào phân tranh, rồi nộp cả mạng sống vào.Nhiếp Chính Vương vốn muốn giao hết quyền lực trong tay cho Tiểu Hoàng Đế, hắn không quan tâm mấy thứ hư danh này bao giờ, chỉ cảm thấy mình có lỗi với cậu. Lưu Xuyên biết hắn đang nghĩ gì, ông tự đến vương phủ bái kiến, khuyên hắn suy nghĩ lại."Vương gia dụng tâm lương khổ, nhưng cách này cũng không phải thượng sách." Lưu Xuyên nói: "Tâm trí Hoàng Thượng còn non trẻ, từ nhìn người, dùng người, bố mưu, bày kế đều kém Vương gia rất nhiều. Quyền lực nắm cả trong tay, nếu không biết dùng cho tốt, sẽ không trấn được, cuối cùng ngược lại dễ khiến người khác ghi hận."Lưu Xuyên gan dạ sáng suốt hơn người, Nhiếp Chính Vương biết rõ điều này hơn ai hết. Năm đó, Lưu Xuyên vào kinh dự thi, trên đường gặp phải bọn thổ phỉ cướp bóc, suýt nữa mất mạng, may mà gặp được Nhiếp Chính Vương lúc ấy đang đi săn cứu ông. Lưu Xuyên là người có ơn tất báo, ngày đó xin được nhận vào môn hạ của hắn, sau khi kim bảng đề danh, nhất định sẽ trung thành cống hiến hết sức cho hắn.Nhiếp Chính Vương không để tâm, hắn vốn cũng chẳng muốn bắt ông phải báo ơn gì cả. Mãi cho đến năm 16 tuổi chính thức vào quân doanh ấy, vì không có thời gian để làm bạn dạy dỗ Tiểu Hoàng Đế nữa, lúc này hắn mới đi gặp Lưu Xuyên, để ông tự tiến cử mình làm Thái phó Thái Tử."Chức Thái phó Thái Tử quả thật không được trọng dụng." Lúc ấy, Nhiếp Chính Vương hứa hẹn: "Có điều nếu ngươi thành tâm dạy dỗ phụ tá Thái Tử, mai sau Thái Tử ắt sẽ không bạc đãi ngươi, cuối cùng cũng vẫn có thể thể hiện tài sức, giúp đỡ thế nhân."Nhiếp Chính Vương biết huyễn tưởng của mình chung quy cũng chỉ là giấc mộng mà thôi, hắn và Tiểu Hoàng Đế đã không còn có thể tốt đẹp như thuở ban sơ nữa. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, không thể không thừa nhận, cách của Lưu Xuyên tuy rằng khiến hai người họ tâm sinh hiềm khích, càng lúc càng xa, nhưng đối với Tiểu Hoàng Đế, lại là lựa chọn tốt nhất. Triều đình cần một thế cân bằng vi diệu. Chỉ khi người đứng phía đối địch với Tiểu Hoàng Đế là hắn, kết quả mới có thể khống chế. Tiểu Hoàng Đế cần phải tự mình lăn lộn, phải sửa lại sai lầm trong nghịch cảnh, chịu nhục, ngã đau khi bị tính kế, trưởng thành, tôi luyện tâm trí khi đánh cờ, làm nên một thân bản lĩnh, thì sau khi lớn lên, cậu mới có thể trở thành một vị đế vương ưu tú.Nhiếp Chính Vương sẽ che chở cho cậu trưởng thành, không nâng đỡ, không làm giúp, nhìn cậu tập tễnh bước đi lên phía trước, nhìn đôi cánh cậu giang rộng hơn, ngày càng cường đại, mà hắn chỉ phụ trách không để Tiểu Hoàng Đế bị tổn thương.Nhưng bây giờ hắn hối hận rồi!Rõ ràng hắn không muốn để em ấy nhìn kẻ nào khác dù chỉ một cái liếc mắt, vậy mà phải ép bản thân khuyên em nạp phi; rõ ràng khi thấy em ấy tức giận khổ sở hắn như bị cứa vào tim, vậy mà vẫn tàn nhẫn ép em bước tiếp; rõ ràng không muốn giang sơn xã tắc chiếm mất lòng em chút nào, mà vẫn không thể không dẫn em đi lên nơi ngai vàng lạnh lẽo cô đơn.Dựa vào đâu!Bảo hộ kín kẽ để y trở thành hùng ưng bay lượn trong sơn cốc là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mà hắn đã phạm phải, lẽ ra hắn nên bẻ gãy đôi cánh yếu ớt của người nọ từ sớm, trói buộc y lại, giam y bên người, dù y có muốn bay đi chăng nữa cũng không cho phép, để y toàn tâm toàn ý theo hắn, làm một quân vương khờ khạo vô tri mềm yếu! Lẽ ra phải khiến y không hiểu gì cả, gì cũng không hay, việc nào cũng phải dựa vào hắn, ỷ lại hắn, gặp chuyện khó sẽ không tự nghĩ cách, mà là khóc lóc cầu xin hắn ở trên giường!Tiểu Hoàng Đế bị hắn ôm chặt từ sau không thể động đậy, y chỉ cảm thấy thân dưới sắp bị dập cho tàn mất, bàn tay người đàn ông nâng đùi y, điên cuồng nói với y rằng hắn hối hận. Đường bụng phẳng tĩnh của y như hoạ ra khuôn hình của cây trụ thịt hung mãnh kia, từng cú nắc một đều đâm ở chỗ sâu nhất, tê dại đến điếng người. Cổ họng y cũng đã khản đặc, khóc cũng đã khóc, đôi mắt hơi sưng lên, đau đầu nói nhỏ: "Ta đau..."Nhiếp Chính Vương rút ra ngoài, đỡ lấy vai y để y xoay người đối diện với hắn. Khuôn mặt anh tuấn của hắn giờ đã hơi vặn vẹo, mắt sáng quắc, hôn lên nốt ruồi trên khoé mắt y: "Đau ở đâu?""Tại cữu cữu hết." Nhiếp Chính Vương như đang dỗ em bé, nhẹ nhàng vỗ lưng y, "Cữu cữu làm em đau." Tiểu Hoàng Đế lắc đầu, không nói gì. Nhiếp Chính Vương không dám chắc có phải do trước đấy mình làm mạnh bạo quá không, chỉ có thể mát xa eo cho y một cách vụng về, nhìn mặt y rồi hỏi: "Có đau nữa không?"Lúc bấy giờ Tiểu Hoàng Đế mới ngẩng mặt nhìn hắn. Bọn họ mặt đối mặt, cực kỳ gần, dòng thở đan xen, chỉ cần ghé sát mũi vào là sẽ cảm nhận được. Tiểu Hoàng Đế không có biểu tình gì, lông mi lay động, bắt lấy tay hắn đưa tới trước ngực mình, nhẹ nhàng nói: "Đau lòng."Trái tim của Nhiếp Chính Vương như bị túm chặt lấy, hô hấp cũng đình trệ."Quả thật ta đã từng nói, rằng sẽ không bao giờ giận người nữa." Tiểu Hoàng Đế cụp mắt: "Nhưng người cũng đã nói rằng, muốn ta chờ người trở về, không để người khác chạm vào ta.""Lục Lạc...""Chuyện người đã đồng y với ta người cũng không hề làm được, vậy có tư cách gì mà yêu cầu ta giữ lời?" Ánh mắt Tiểu Hoàng Đế trống rỗng, giọng nói không còn độ ấm nào, "Lần này ta sẽ không bị lừa nữa."Trong lòng Nhiếp Chính Vương có nghìn ngôn vạn ngữ nói không lên lời, tắc trong cổ họng không thốt ra nổi. Hắn chỉ hôn y từng lần một, cẩn thận lau đi nước mắt đã khô cạn trên mặt Tiểu Hoàng Đế, nhưng vẫn không nhịn được nhéo cằm y hỏi: "Tin cữu cữu thêm một lần nữa có được không?"Tiểu Hoàng Đế còn chưa kịp trả lời, Nhiếp Chính Vương đã thở không nên hơi mà che kín miệng y như sợ rằng sẽ nghe thấy đáp án cũ, lẩm bẩm: "Không tin cũng được, cứ coi như cữu cữu là tên súc sinh đi, chỉ cần em không rời khỏi ta..."Hắn xoay người rồi đè lên trên người Tiểu Hoàng Đế, cánh tay quắc lấy chân y thành đường cong, xốc nhào cả người y lên. Hai chân mở rộng, huyệt dâm ướt sũng một vùng cũng bại lộ ra, dương vật nửa cương cũng khoe mình trong tầm nhìn của người đàn ông. Tiểu Hoàng Đế xấu hổ tới mức đỏ au mặt, thấp giọng mắng: "Làm cái gì!"Nhiếp Chính Vương dùng hết sức lực ghìm nặng chân y, khó khăn lắm mới đẩy gối y chạm tới giường. Cẳng chân hoảng loạn giãy mấy lần, đạp lên trên vai Nhiếp Chính Vương, mông bị bắt phải chổng cao lên, tựa như đang cầu hoan. Nhiếp Chính Vương đỡ lấy cây gậy thịt sưng to rồi giã vào, tư thế này khiến hắn có thể vào rất sâu, gần như nhồi hết cả cây vào trong, hậu huyệt như cái động dâm không biết thoả mãn, cực độ khát cầu sự căng tràn và xâm phạm. Thịt non đang mút mát hồng hào mà mềm mại, nhưng cửa động lại cứ chặt đến muốn mạng người ta, ngập tràn ướt đẫm và nóng ấm làm Nhiếp Chính Vương phải kêu rên một tiếng, cúi đầu hôn trán y.Tiểu Hoàng Đế đổ chút mồ hôi, chẳng những không dính nhớp, ngược lại trông còn càng hấp dẫn hơn. Từ nhỏ tới lớn, làn da y đã trông trắng nõn như vậy, thậm chí có chút trong suốt, còn dịu nhẹ mỹ miều hơn con gái nửa phần. Y bị bắt nạt đến hoảng loạn luống cuống, đầu vú dựng đứng được người đàn ông há miệng ngậm mút, liếm láp gặm cắn tới lui, chưa được lúc đã sưng to lên, tươi đẹp ướt át, ngứa ngáy tê tái."Chỗ này," Nhiếp Chính Vương đột nhiên đụng một cái, côn thịt hùng vĩ cọ xát phải huyệt dâm, phát lên một tiếng nước khiến người nghe phải thấy miệng đắng lưỡi khô, "nếu không thể làm nó trống không được, vậy sau này cứ để cữu cữu lấp chặt vào đi."Tiểu Hoàng Đế đỏ mắt mắng chửi: "Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết ngươi.""Được." Nhiếp Chính Vương đáp lại, động tác dưới thân lại dập vào rút ra không ngưng nghỉ, duỗi tay an ủi vật đằng trước cho y, nhìn y rên rỉ vừa thống khổ vừa hưởng thụ, bộ mặt âm u trong nội tâm đã không kiềm được mà bành trướng, "Muốn giết muốn xử thế nào cũng được, chỉ cần em nhớ thật kĩ, có đến tận âm tào địa phủ đi nữa, cũng chỉ có cữu cữu mới được chạm vào em.""Ưm... ư... A, a..." Tiểu Hoàng Đế nắm chặt sàng đan, nức nở thừa hoan dưới thân người đàn ông. Người mà y đã si tâm vọng tưởng từ thời niên thiếu, hết phản bội y rồi lại tổn thương y, vậy mà khi hắn với y thân thể tương liên, môi dán môi như vậy, bản thân y vẫn còn đê tiện mà tham luyến chút tình yêu vô căn cứ kia.Cuối cùng, Nhiếp Chính Vương phát tiết trong thân thể y, thở hổn hển đè trên người y, nghe như đang khóc, nghẹn giọng hôn lên bờ vai y: "Lục Lạc à..."Đêm dài vẫn còn sớm, lang quân nơi đáy lòng đã trở thành người bên gối.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com