Thien Truong Dia Cuu Lang Than X Khuyen Than
This is the first time i have written H. Lần đầu tuôi viết H, nên có lẽ sẽ dở lắm, mong được góp ý nhìu nhìu.🙇Enjoy~--------------------------------Chương 10Y cào loạn khắp cơ thể như vậy, không lẽ mê hương đó là...xuân dược? Chân Lạp quốc lại đi chuốc xuân dược Vương phi của ta, là ý gì đây? Trong lúc Lang Nhị vẫn đang mê man trong dòng suy nghĩ của bản thân thì từ lúc nào, Khuyển Minh đã có thể đứng dậy, tiến đến gần Lang Nhị, nắm hờ lấy tay hắn, đôi môi anh đào khẽ mấp máy:"Lang, Lang Nhị a~ Ta, ta nóng quá~ Ưm...ưm...ư..."Cảnh xuân lồng lộng hiện ra ngay trước mắt Lang Nhị. Y phục huyết sắc đỏ tươi đã không còn chỉnh tề nữa, thậm chí còn thoáng ẩn hiện hai hạt anh đào hồng hồng lay động lòng người, cứ cọ sát vào lớp y phục càng khiến người ta thêm phần ngứa ngáy. Xương quai xanh nương theo lớp áo đang dần dần rơi xuống hiện lên, thấm đượm mùi vị dâm tình, phóng đãng. Khuyển Minh vốn là thanh niên mới trưởng thành không bao lâu, lại còn luyện pháp lực nên cơ thể tràn đầy mùi vị nam nhân, cơ bắp dẻo dai, vòng bụng, cơ ngực rắn chắc nhưng eo lại nhỏ, gọn, không thô kệch như những vị đồ tể, đại hán tử ngoài kia, ngược lại cân đối vô cùng. Làn da tuyết trắng mềm mềm bao bọc toàn thân thể, khiến người ta muốn nắn bóp. Đôi môi khép hờ, nước bọt chưa kịp nuốt chảy ra ngoài, trông không khác một tiểu mỹ nhân phong tình vạn chủng là bao.Lang Nhị nãy giờ vẫn đang cầm Linh Quân kiếm, nắm thật chặt, tuyệt không muốn chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Phải nhịn, nhịn! Cơ mà, Lang Nhị ơi là Lang Nhị, thanh niên trẻ tuổi huyết khí phương cương, tinh lực dồi dào, cảnh xuân phơi phới lại ngay trước mắt, còn liên tục phô bày vẻ đẹp tuyệt mỹ, nào có chuyện nhịn cho xong. Vậy nên, "cây nấm" phía dưới không chịu nghe lời chỉ bảo của chủ nhân, rất không tự nhiên mà "ngẩng cao đầu". Định bụng đứng lên đi đâu đó "giải quyết" một lát, nhưng đời rất thích trêu người. Vừa chuẩn bị nhấc chân dậy thì Khuyển Minh đã nhanh hơn một bước, tích cực ôm tay Lang Nhị chặt chẽ, quyết không cho hắn đứng lên. "Nha~ Không cho ngươi đi a~Ngươi phải chịu trách nhiệm, ai biểu ngươi...ư...nhóm lửa quá đà làm chi...ưm...ưm..."Có buồn cười không khi một nam nhân thân hình rắn chắc như vậy lại đi ôm một nam nhân khác chứ. Lang Nhị tự hỏi, Khuyển Minh chuyển thành Hồ yêu từ bao giờ thế? Muốn đi nhưng không được, ngươi muốn ta phải làm sao. Xuân dược mạnh như vậy, nếu không "làm" có sao không? Trong khi Lang Nhị vẫn đang đau khổ với cái cân một bên là lý trí một bên là bản năng, thì Khuyển Minh lại tiếp tục khiêu khích:"Hừ, hay, hay là nam tử hán...ưm... đại trượng phu ngươi làm mà không dám nhận...Ư...Ha, ha, đồ hèn!"Nghe lời khiêu khích của Khuyển Minh, bây giờ Lang Nhị không còn có thể bình tĩnh được nữa. Ta không làm ra, mà ngươi lại dám khích ta. Được, hôm nay không "làm" ngươi không đi được nữa ta không phải Lang Nhị. Vậy là cái cân đã nghiêng về phía bản năng và chính thức gãy hẳn. Lang Nhị lòng tràn đầy sự hưng phấn, đè Khuyển Minh xuống nền đất, tiện tay biến luôn ra một đống rơm và lá khô sau lưng Khuyển Minh, để đầu y lên một tảng đá phẳng gần đó và bắt đầu cuộc chinh phạt của mình. Hắn ngậm lấy cánh môi anh đào của Khuyển Minh, ngấu nghiến nó như đang ngấu nghiến miếng thịt thơm ngon. Hắn đẩy lưỡi mình vào bên trong, càn quét khắp khoang miệng Khuyển Minh. Khuyển Minh cũng đáp lại vô cùng nhiệt tình, đưa lưỡi của mình lên, khiến hai cái lưỡi quấn vào nhau, trao đổi từng chút nước bọt. Lang Nhị không quên mút cánh môi đó đến đỏ sưng rồi mới lưu luyến bỏ ra. Khuyển Minh bị hôn đến mặt đỏ gay gắt, đôi tai hồng hồng xinh đẹp khiến "ngọn lửa" mang tên Lang Nhị cháy càng dữ dội. Lang Nhị nhe răng, nhắm đúng xương quai xanh Khuyển Minh mà cắn mà mút. Sự đau nhói pha lẫn tê dại khiến Khuyển Minh càng phát ra những tiếng rên rỉ đầy mê muội:"A...a...ưm...ư...cắn nhẹ thôi a~"Lang Nhị vẫn cứ tha hồ liếm mút, hai tay phía dưới thoăn thoắt lột hết lớp giá y cầu kì trên người Khuyển Minh. Sau khi đã cởi xong, hắn chuyển xuống cơ thể săn chắc, đẹp đến không tưởng kia, thỏa hồn liếm mút, để lại dấu hôn khắp nơi, xanh xanh tím tím hảo mê người. Dừng lại trước hai hạt đậu bé bé trên ngực Khuyển Minh, Lang Nhị đưa lưỡi liếm hạt đậu đó, liếm đến say mê. Khuyển Minh thấy một bên ngực được chăm sóc chu đáo, một bên thì trống vắng, liền bắt lấy tay của Lang Nhị đặt lên bên ngực còn lại mà nói:" Ai nha~Lang Nhị a~Bên này cũng ngứa, hảo ngứa a...Ưm..."Thấy Lang Nhị vẫn cứ tham lam liếm mút một bên, Khuyển Minh bĩu môi, tự lực lấy cái tay đang đặt trên ngực còn lại kia, bắt nó phải xoa nắn. Khuyển Minh phát ra những tiếng rên thoải mái, càng khiến bản năng dã thú trong người Lang Nhị bộc phát mạnh mẽ. Khuyển Minh a, người ta là con lang trẻ khỏe, tinh lực dư thừa, ngươi cứ làm vậy, sớm muộn cũng thành hướng dương a~ Nhưng trách sao được, Khuyển Minh bị chuốc xuân dược loại mạnh mà, không "làm" thì không thể giải dược, có thể sẽ vong mạng. Đúng như kỳ vọng, Lang Nhị đã bị triệt để dâng lên thú tính, bản năng lang sói bị khơi dậy không thương tiếc. Không hiểu vì lí do gì mà hắn đối với tên khuyển ngốc này nảy sinh dục vọng chỉ vì một lời khiêu khích."Này là ngươi khích ta!"Mặc dù một phần vô cùng nhỏ cũng có hắn tự nguyện. Lang Nhị tiếp tục cuộc chinh phạt, chán nhũ tiêm rồi, chuyển sang hôn xuống phần bụng, hôn từng tấc da, từng múi cơ của y. Cơ bắp này khá đấy, không quá rắn chắc, ngược lại còn có điểm mềm mại, sờ đến nghiện. Lang Nhị cúi đầu xuống, bắt đầu ngậm ngọc hành của Khuyển Minh vào miệng. Khuyển Minh bất giác ưỡn người, hưởng thụ khoái cảm đang truyền đến đầu mình, không hiểu sao phía đằng sau có chút ngứa ngáy khó chịu, như muốn có thứ gì đó đâm vào giải ngứa. Lang Nhị tiếp tục liếm hết ngọc hành, vô tình khiến "nó" đứng thẳng lên, "hiên ngang hòa hợp với thiên nhiên". Lang Nhị phun ra, nuốt vào, cuối cùng ngọc hành cũng rung động, một "dòng suối trắng" phun ra, dính lên mặt Lang Nhị. Khuyển Minh đang chìm đắm trong bể dục, đã không còn chút lý trí nào nữa rồi. Lang Nhị cười nham hiểm, lấy tay quệt "nước" trên mặt rồi giơ một ngón tay, đem bạch trọc tiến vào mật huyệt. Mật huyệt hồng nộn chưa bị khai phá, tham ăn "mút chặt" lấy ngón tay Lang Nhị. Khuyển Minh mới chỉ thỏa cơn ngứa một ít, căn bản là không đủ. Y vươn tay, ý định kéo hết y phục của Lang Nhị. Lang Nhị bắt được bàn tay tinh nghịch ấy, biết là y không nhịn được nữa, bản thân cũng sắp phát điên rồi, liền cởi y phục ra.Khuyển Minh nhìn thấy "cự hùng" trước mắt, không khỏi hơi sợ nhưng nó đã tan biến ngay lập tức, thay vào đó là cái cảm giác thèm muốn chưa bao giờ có. Lang Nhị nhìn Khuyển Minh gấp gáp, miệng cười tà, giọng khàn khàn thổi bên tai Khuyển Minh nói:" Ta bắt đầu nhé, Khuyển Minh~"Nói xong, hắn lập tức rút ngón tay ra, bên trong đã đủ ẩm ướt, hắn liền một hơi đâm thẳng sâu vào bên trong mật huyệt chật hẹp. Khuyển Minh lần đầu tiên bị khai phá không tránh khỏi đau đớn. Y nhắm chặt mắt, dòng lệ nóng trong suốt chảy ra, thấm vào nền đá bằng phẳng nơi y đang gối đầu lên, hai tay vô thức bấu chặt lấy tấm lưng rắn chắc, cường tráng của Lang Nhị, tạo thành những vết cào đỏ đỏ, hồng hồng, huyết nóng nương theo vết thương chảy ra một ít. Lang Nhị ngửi thấy mùi máu tanh từ phía sau lưng tỏa ra, vòng eo hữu lực càng như có thêm sức, đưa đẩy càng mạnh mẽ hơn bởi, hắn vốn là Lang tộc, mà Lang tộc ngửi thấy mùi máu thì sẽ bị kích thích không nhẹ. Khuyển Minh càng bấu chặt hơn, nhưng dần dần, đau đớn qua đi, thay vào đó là khoái cảm bất tận. Y kẹp hai chân vào lưng Lang Nhị, tự động đưa đẩy hông theo nhịp của Lang Nhị, không ngừng rên rỉ vụn vặt:"A...a...a...nhẹ chút a...ưm...ưm...a...a..."Lang Nhị đem đôi chân thon dài của Khuyển Minh gác lên đôi vai trần trụi của mình, mồ hôi lấm tấm rơi, thấm ướt mái tóc màu đêm tối tinh tế, hắn kéo Khuyển Minh lại gần hơn, khiến nơi giao hợp của hai người càng gắn bó chặt chẽ. Lang Nhị điên cuồng động, bản năng lang sói đã khiến hắn trở nên mất kiểm soát, bởi suy cho cùng, hắn dù có là thần đi chăng nữa, thì chân thân cũng là một con lang mà thôi, bị khiêu gợi dục vọng lộ liễu như vậy, nào có chuyện không động tâm. Lang Nhị thở dốc, giọng đã khàn khàn, từng chút cảm nhận niềm khoái lạc này."A...a...quá...quá...sâu...không...không...thể...a...a...hảo trướng...hảo trướng...a...a...a"Mật huyệt non mềm cứ liên tục mút lấy "nấm" của hắn, quyết không cho hắn rời đi bất cứ lúc nào, hắn còn tưởng mình sắp bị hút hết cả vào rồi ấy chứ. Nhưng mà vừa nóng vừa ấm, thoải mái chết đi được! Lang Nhị vẫn điên cuồng đưa đẩy hông, tiếng da thịt va chạm nhau vang lên "bạch, bạch", thật khiến người ta xấu hổ hết chỗ nói, còn Khuyển Minh đã sớm hoàn toàn dục tiên dục tử, miệng chỉ có thể kêu được mấy tiếng "a a a" đứt quãng và bấu chặt lấy Lang Nhị, toàn thân đỏ ửng gợi cảm, mái tóc kim sắc rối loạn. Lang Nhị ôm lấy cơ thể Khuyển Minh, thì thào vào đôi tai kia, hơi thở nóng ấm phả thẳng vào tai Khuyển Minh:" Thoải mái không?"" A...a...a...thoải...mái...thoải...mái...nữa...nữa...đi..."" Được, vậy ngươi thử gọi một tiếng phu quân cho ta nghe xem nào?""A...ư...không...muốn...a...a...ưm"Lang Nhị càng tiến vào sâu hơn, dùng sức mãnh liệt va đập, không chút lưu tình muốn đâm nát mật huyệt hồng phấn kia. Khuyển Minh bị thao đau đớn, chỉ đành chảy lệ mà xấu hổ nói:"Phu...phu...phu...quân....á...a...a...chậm...chậm...thôi..."Lang Nhị cười gian, câu nói ấy càng khiến hắn hưng phấn thêm, trướng thêm một vòng."Cẩu ngoan, ta thao chết ngươi."Hắn đưa đẩy rất nhiều lần, những cú thúc mạnh mẽ hoang dã như cuồng phong truyền tới Khuyển Minh khiến y nhất thời phản ứng không hết. Sau một hồi lâu, cuối cùng Khuyển Minh cũng run rẩy bắn ra bạch trọc lên bụng Lang Nhị. Nội bích co rút dữ dội, Lang Nhị cố chống đỡ thêm nữa, rốt cuộc cũng phun ra dịch thể nóng hừng hực vào nơi sâu nhất trong cơ thể Khuyển Minh. Các bạn tưởng thế là xong? Không, Lang tộc dồi dào tinh lực thế nào, mà đại nhân Lang Nhị đây lại là Lang tộc trẻ tuổi, huyết khí phương cương, chưa bao giờ đụng qua ai, nên là...Hôm đó, họ không biết đã làm bao nhiêu lần, đổi biết bao tư thế, chỉ biết Khuyển Minh bị thao đến chết đi sống lại, ngất đi rồi tỉnh lại bao lần vẫn thấy bản thân đang ngập tràn trong bể dục khoái lạc. Trong Tuyết Mai sơn cốc, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của nam nhân, âm thanh "bạch bạch", cảnh xuân của cuộc hoan ái cứ thế hòa quyện cùng đống lửa sớm đã tàn và cành mai tuyết thấm đầy bạch tuyết tinh khôi, mãi đến hừng đông hôm sau mới chấm dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com