TruyenHHH.com

Thien Than Can Nuoc Mat

Ngày hôm sau, cả Shinichi và Shiho đều khó xử chuyện đêm hôm qua nên cũng ít nói chuyện hơn hẳn. Shiho cảm thấy bản thân thật sự đã không đúng khi hiểu lầm về anh như vậy, nhưng thực tình trong tình cảnh lúc đó quá bất ngờ! Vậy nên Shiho cân nhắc việc sẽ ở nhà bác tiến sĩ một thời gian bởi dù sao trước kia chỉ mới 2,3 năm thôi, cô vẫn có một căn phòng trong ngôi nhà khang trang đó. Nhưng có lẽ cô không nhớ, ông tiến sĩ đi vẫn chưa về.

Cô lên phòng nơi đêm qua cô đã ngủ, cũng chính là phòng Shinichi thu dọn đồ đạc rồi sẽ sang gặp bác tiến sĩ. Shiho biết là bản thân ở lại đây không phải điều hay, hơn nữa cả cô và anh đều cần có khoảng thời gian riêng tư.

"Cậu thu dọn đồ đạc định đi đâu vậy Shiho? Không lẽ vì chuyện mình làm tối qua...mà cậu giận à?"

Cô nở một nụ cười tươi rắn, ánh mắt biết cười khép lại lộ ra hàng mi cong dài tuyệt đẹp. Shiho đặt tay lên gần miệng, sau đó nói.

"Không có mà! Mình không phải là người nhỏ nhen đến vậy đâu, nhưng những gì cậu đã thấy thì xóa nó ra khỏi đầu đi nhé. Không thì...mình giận thật đấy!"

Cái khoảnh khắc nam nữ xấu hổ đó khiến Shinichi nhớ lại đến giờ vẫn còn cảm thấy có lỗi. Dù sao cũng chỉ là nhìn vết sẹo trên bụng Shiho vì anh mà có, cuối cùng lại thành một kẻ biến thái đê tiện.

"Shiho này, xin lỗi cậu...đêm qua..."

Lúc này, Shiho đứng dậy, sau đó đặt một ngón trỏ lên miệng anh, ngón trỏ của tay còn lại đặt lên miệng mình.

"Giữ bí mật nhé, được không!"

Shinichi nhớ lại cái hành động này. Đáng yêu quá! Anh muốn cô làm vậy với mình, bởi đơn giản 2 năm nay anh sống mà không nhận được thêm lời căn dặn nào từ Shiho. Anh nắm lấy tay cô, sau đó hôn lên đôi tay mảnh mai ấy. Nó dường như đã hao gầy hẳn đi! Shinichi thương, thật sự thương lắm! Cũng chính vì an nguy của anh mà thời gian qua Shiho đã phải mệt mỏi như thế nào.

"Lần này, mình không để cậu đi một mình đâu. Mình sẽ đi với cậu! Một người cứng nhắc như cậu sẽ không bao giờ để lộ vẻ yếu đuối của mình, chỉ khi mình được nhìn thấy."

Shiho cười nhẹ, ánh mắt yêu thương nhìn anh trìu mến. Cô đặt tay lên đầu anh, sau đó dần trườn xuống trán, rồi búng...

"Mình không để cậu đi đâu thám tử ạ! Người khác nhìn thấy sẽ bàn tán về cậu. Shinichi có lẽ không biết, cậu thật sự rất nổi tiếng ở đó đấy! Họ gọi cậu là "Holmes của thời đại mới", nhưng mà thực chất..."

Anh tò mò hỏi lại.

"Thực chất là sao?"

Cô nhéo má anh một cái rõ đau. Thật tình! Hôm qua ăn tát đã đủ để khiến anh đau muốn phát khóc, giờ lại còn nhéo má anh như thế này nữa... Đây rõ ràng là một loại tra tấn gặm nhấm thân thể cực độc và lạ của Shiho, chắc là chỉ có cô mới có thôi!

"Họ lại không ngờ cậu là một tên ngốc có niềm đam mê với việc nhìn "đồ nhỏ" của con gái, và đặc biệt là... lãng xẹt trong chuyện tình cảm!"

Nói rồi, cô chủ động ôm lấy Shinichi rồi thì thầm. Anh cũng không chút do dự, ôm lấy cô ngay lập tức. Bởi đơn giản là anh không muốn buông tay ra để rồi mất tất cả.

"Tuy là vậy, mình vẫn tin yêu và hi vọng về Shinichi. Mình không hề hối hận về những gì mình đã làm để bảo vệ cũng giống như cậu đã từ bỏ tất cả để bảo vệ mình. Chỉ cần chúng ta còn yêu thương nhau thì mọi chuyện cũng sẽ ổn, đúng không?"

Shinichi ngửi thấy mùi hương hoa cỏ nhẹ nhàng đang phảng phất trên mái tóc dài xinh đẹp đó. Shiho nói đúng, chỉ cần hai người luôn hướng về phía nhau, luôn quan tâm và sẵn sàng bảo vệ người kia thì không gì là không thể. Anh cũng muốn chứng tỏ cho cô thấy tình yêu chân thành của mình đã bị kìm kẹp khoảng thời gian qua. Nhưng bằng cách nào đây?

"Shiho này! Bọn nhóc thám tử nói rằng sau này...hai chúng ta sẽ trở thành một gia đình hạnh phúc. Điều đó liệu có thể thành hiện thực không?"

"Để coi... Không, điều đó có lẽ là không thể!"

Cô dần buông tay ra khỏi người anh, sau đó bước về chiếc bàn đang đặt ảnh của Shiho và Shinichi, và còn có cả...khung ảnh Ran chụp với anh nữa.

"Bắt buộc cậu phải lựa chọn...là điều mình không thể ép buộc. Nhưng nếu người đó là cậu, mình luôn trân trọng nó. Sẽ chẳng ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Nhìn đi, trước khi mình xuất hiện, cậu vẫn rất hạnh phúc với Ran. Cho đến bây giờ, điều đó chẳng còn nghĩa lí gì nữa khi cậu đem lòng yêu một người thứ ba... Mà bỏ đi, nếu như điều bọn trẻ nói có thể thành hiện thực, mình sẽ hạnh phúc lắm, Shinichi à."

Shinichi mỉm cười, ánh mắt hiền từ nhìn Shiho say đắm. Được rồi! Dù sao Shinichi cũng đã hoàn thành kì thi trung học cuối cấp. Lần này chắc chắn phải thư giãn đầu óc mới được! Bản thân anh cũng chưa biết câu trả lời là khi nào Shiho sẽ lại đi, nhưng mà tranh thủ tận hưởng những giây phút bên nhau chẳng phải là tốt hơn sao?

"À mà đúng rồi, mình nghe nói là cậu đạt điểm thi cuối cấp trung học cao nhất trường. Để chúc mừng cậu, hay là chúng ta đi dã ngoại với mọi người đi! Dù sao thời gian qua cậu cũng đã bận phá án, lại ôn thi nữa nên cực cho cậu lắm."

Trời đất! Thần giao cách cảm hay gì? Shinichi cảm giác như Shiho đi guốc trong bụng anh vậy, chuyện anh nghĩ cũng là điều mà cô vừa nói. Nhưng mà cũng nhờ cái tâm đầu ý hợp đó mà hai người mới sát lại gần nhau, dần hiểu nhau và tin tưởng nhau, để bây giờ mới có cặp đôi nam thanh nữ tú xuất sắc như thế này.

Nhưng thôi kệ, chả mấy khi Shiho lại chủ động rủ anh đi dã ngoại như vậy! Nhớ lúc trước Shinichi và bọn nhóc phải rủ rê khổ cực như thế nào thì Shiho mới dám bước chân ra khỏi căn phòng thí nghiệm tối tăm đó. Nghĩ lại thì anh day dứt cũng phải thôi! Chẳng phải vì muốn Shinichi trở về hình dáng ban đầu, cũng như rửa sạch cái danh "tội đồ" như người ta vẫn thường hay nói về mình mà Shiho đã trải qua biết bao lần thử nghiệm thuốc trên chính cơ thể mình. Nhưng kết quả sau cùng, cô lại gục ngã. Chỉ có một vài lần hiếm hoi cô chịu để cho Shinichi dùng thuốc để quay về trấn an cô bạn Ran thôi!

Quên đi...

Thật may mắn khi tình cảm cô dành trọn cho Shinichi đã được đền đáp xứng đáng!

Sau đó, Shiho, Shinichi cùng bọn nhóc thám tử, cả ông bác râu kẽm, Ran, Sonoko cùng nhau đến Shizuoka để nghỉ dưỡng. Chắc hẳn là thời gian vừa rồi mọi người vất vả lắm! Đặc biệt là ai cũng đã có sự thay đổi.

Đội thám tử nhỉ bây giờ đã là những học sinh lớp 3, đương nhiên chúng cũng sẽ hiểu chuyện hơn đôi chút. Ông bác râu kẽm từ sau khi Shinichi quay trở về, công ăn việc làm có vẻ sụt giảm không ít, nhưng với những vụ án mà ông Mỏi "tự giải quyết" thì tên tuổi của ông bác cũng đã nổi tiếng. Thế nhưng, ông lại quay về làm việc cho sở cảnh sát Tokyo đồng thời làm công việc tư là một thám tử. Còn Ran, sau 2 năm kể từ ngày Shinichi nói với cô tất cả, cô đã không còn yêu anh nữa. Cô cũng dần hiểu ra bản thân không thể ép buộc người khác làm toại nguyện mong muốn của bản thân nên đã sớm từ bỏ. Hiện tại thì cô nàng vẫn chưa sẵn sàng mở lòng với ai, chỉ biết tập trung vào tương lai sắp tới. Bà cô Sonoko thì đang hẹn hò với anh Makoto, cũng có khá nhiều thay dổi! 2 năm thôi mà ai cũng như con người khác, thật là bất ngờ!

Trong chuyến đi hôm đó, mọi người cùng nhau đi ra biển trước tiên, sau đó sẽ đi thăm khu du lịch sinh thái trên cao nguyên rồi về nghỉ ngơi tại khách sạn.

Sau vài giờ đồng hồ ngồi ô tô, bọn họ cuối cùng cũng đến nơi. Mọi người ai cũng vui vẻ cả, nhất là bọn nhóc thám tử nhí. Vì không muốn lãng phí thời gian, ai cũng tranh thủ thời gian để tận hưởng kì nghỉ triệt để.

Shiho bị Ran và Sonoko kéo vào phòng thay đồ rồi chọn một bộ đồ tắm hơi bị thiếu vải. Rõ ràng lúc đầu, Shiho đã chuẩn bị quần áo tươm tất, cuối cùng lại bị dí cho bộ đồ nhìn thôi là đã thấy ngượng. Đó chính xác là một bộ bikini màu trắng được buộc dây nơ. Shiho nhìn mình trong gương, sau đó ngượng ngùng nói trách.

"Mình thật sự không hợp với mấy bộ đồ như vậy đâu! Trông nó ngượng lắm!"

Sonoko đặt hai tay lên vai cô, sau đó Ran nói thêm vào. Nhìn hai người này cười mà Shiho thấy nhẹ lòng hẳn. Thật ra... Shiho vốn đã rất khó xử với Ran về chuyện của Shinichi và đương nhiên là cả bạn thân của Ran - Sonoko nữa. Cô thật không dám đối diện với hai người họ, bởi nó khiến cho sự dày vò trong thâm tâm cô cứ nhân lên. Nhưng nhìn thấy họ cười như vậy, có lẽ cô cũng đã vơi đi phần nào áy náy trong lòng!

"Không sao đâu! Này, cậu phải cho tên Shinichi đó chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cậu chút chứ! Số đo 3 vòng của cậu đẹp như vậy mà cứ bị giấu nhẹm đi thật không tốt chút nào."

Sonoko ra sức khuyên nhủ Shiho. Còn Ran thì tìm lấy một chiếc khăn trắng mỏng.

"Nhưng mà...mình thấy bộ đồ này không hợp với mình. Với lại, nó cũng hơi mỏng."

Khi này, Ran cầm chiếc khăn kia quần ngang hông cho Shiho, buộc thắt lại một bên hông, chỉ để lộ phần đùi và chân. Vậy là giải quyết được vấn đề rồi!

"Như vậy được chưa, Shiho? Mà cậu đó Sonoko, cậu đâu cần phải làm cậu ấy khó xử như vậy đâu."

Sonoko khoanh tay đứng nhìn, sau đó giở vẻ mặt khó ở nhìn hai người bạn trước mặt.

"Thôi sao cũng được! Chúng ta mau đi thôi!"

Shiho cảm thấy trong người nóng bừng lên, nhịp tim như đập nhanh hơn, đầu óc quay cuồng không thể kiểm soát. Ran và Sonoko chạy trước ra biển, còn Shiho thì đi chầm chậm đằng sau. Khi này, Shinichi nhìn thấy cô bước ra khỏi phòng thay đồ thì sững người!

Người này...là Shiho đấy sao? Bình thường cô vẫn là người ăn mặc kín cổng cao tường mà hôm nay mặc bộ đồ bơi này. Anh đỏ mặt, nhưng điều khiến anh chú ý hơn là thái độ của Shiho. Anh chạy lại chỗ cô, sau đó hỏi han lo lắng.

"Cậu không sao chứ Shiho?"

Thân thể cô nóng như lửa đốt, mồ hôi chảy ròng ròng xuống đất. Cơn đau bên trong cứ tiếp tục khiến cho cô đau đến không kìm được.

"Shi... Shinichi! Mình không sao, nghỉ ngơi một lát...sẽ đỡ."

Anh chẳng nói chẳng rằng, cõng cô lên rồi đưa cô về khách sạn nghỉ ngơi. Shiho khi này mơ màng nói trong vô thức, mắt nhắm nghiền lại mệt mỏi. Shinichi biết chắc rằng không tự dưng gì mà tình trạng sức khỏe của Shiho đi xuống như thế, phải có lí do.

Sau khi đưa Shiho về phòng, anh nán lại trông coi cô một chút. Đồ cứng đầu! Biết rằng bản thân không được khỏe mà cô vẫn cứ mặc nhiên nói rằng mình không sao. Anh chắc cũng đến chịu với cô thôi!

"Cậu đúng là đồ cứng đầu mà! Mau nghỉ ngơi rồi sớm tỉnh lại đi nhé, mình đợi cậu đấy."

Anh nắm lấy tay Shiho, sau đó hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi tiếp tục chuyện mình phải làm. Anh cần phải biết rõ ngọn ngành của mọi thứ! Điều mà Shinichi bận tâm là tại sao triệu chứng mà cô đang gặp lại giống với những lần thử nghiệm thuốc APTX 4869? đến vậy! Còn uẩn khúc gì mà anh chưa biết nữa sao?

Shinichi gọi điện cho Hattori để xin số điện thoại của anh chàng Hakuba đó. Bởi vì ít nhiều gì cậu ta cũng biết rõ về công việc của Shiho, hơn nữa hai người còn làm chung trong một đội thì không thể không biết.

"Hattori, cậu vẫn liên lạc được với Hakuba đúng không?"

"Ờ, đúng là thế! Mà cậu có chuyện gì cần gặp cậu ta à?"

"Tôi có một số chuyện rất quan trọng cần hỏi Hakuba. Nó có liên quan đến người mà tôi yêu thương!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com