TruyenHHH.com

Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Quyển 4 - Chương 18: Kẻ cản ta, chết

huyetnuongtu

Trường kiếm trong tay Vân Phong phát ra vài tiếng vang, bị nàng nắm chặt trong tay. Nàng đứng trong không trung đối diện với nam tử kia, sắc mặt nam tử kia vô cùng lạnh lùng, rõ ràng một đòn vừa rồi của Vân Phong đã khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.

"Ha ha ha! Tiêu Linh Vũ, công kích cấp bậc quân chủ lại bị người khác đỡ một cách dễ dàng như thế, nếu để người ngoài biết được, chẳng phải sẽ cười đến rụng răng sao?" Nữ tử ở bên cạnh cười đến mức ngã trái ngã phải, dường như đã bị cảnh tượng vừa rồi chọc cười. Dựa trên hành động của hai kẻ này, theo lý thuyết thì phải là bằng hữu, không ngờ nữ nhân kia lại bỏ đá xuống giếng.

"Âu Dương San San! Ngươi không nói chuyện cũng không có ai nói ngươi bị câm đâu!" Nam tử kia rống lên một câu đầy hung tợn, trên mặt hoàn toàn bị bao phủ bởi mây đen. Vừa chuyển tay, một thanh trường kiếm toả hàn quang đã bị nắm trong tay, trên thân kiếm có một khắc văn. Hình dáng của khắc văn kia hệt như bàn long, ngoắt nghoéo ngoằn nghoèo quấn quanh trên thân kiếm, mà trên đầu mũi kiếm lại là một đầu rồng đầy dữ tợn.

"Vút!" Đột nhiên mũi kiếm chỉ về hướng Vân Phong, một luồng khí xông tới. Vân Phong vung trường kiếm trong tay, thân kiếm vụt qua, dòng khí lại bị bổ thành hai nửa!

Nam tử kia cắn chặt răng: "Vân Phong phải không? Hôm nay ngươi làm ta mất hết mặt mũi, không đánh ngươi đến mức bò lết thì ta không phải là Tiêu Linh Vũ!"

"Ha ha ha, ta sẽ chờ xem thử ngươi làm thế nào để đánh nàng ta đến mức bò lết!" Đột nhiên nử tử kia thối lui sang một bên, có chút ý châm ngòi thổi gió. Vân Phong nheo mắt, dường như trường kiếm trong tay cũng cảm nhận thấy cường địch trước mắt, lại rung lên từng đợt!

"Tiếp chiêu đi!" Một tiếng thét vang lên, bóng dáng nam tử kia đã biến mất trong nháy mắt. Vân Phong siết chặt thân mình, Yêu Yêu bên người đã sớm bị Vân Phong đưa vào không gian trữ vật. Trong phút chốc tinh thần lực trào ra cuồn cuộn, trải rộng khắp vùng không gian này!

Lại không có! Vân Phong dùng tinh thần lực tìm kiếm xung quanh, nhưng lại không hề có chút tung tích của nam tử kia, đối thủ là cấp bậc quân chủ, quả nhiên có chút thực lực!

"Grào!" Đột nhiên một tiếng gầm vang lên từ sau lưng Vân Phong, bất chợt một thanh trường kiếm xem lẫn một tiếng rồng ngâm phóng ra khỏi không gian, đánh về phía sau lưng nàng!

"Nhận một kiếm của ta đi!" Tiếng rống giận của Tiêu Linh Vũ vang lên, tăng thêm lực của trường kiếm trong tay. Tiếp đó, trường kiếm thấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà đâm vào trong thân thể Vân Phong!

Tiêu Linh Vũ thấy trường kiếm đã cắm vào trong người nàng, đắc ý nhếch môi, nhưng trong nháy mắt tiếp theo sắc mặt hắn lại hoàn toàn thay đổi! Không có âm thanh khi trường kiếm đâm vào cơ thể vang lên, không có chút máu tươi, thậm chí còn không hề có chút cảm giác chân thật nào!

Đột nhiên bóng người Vân Phong trở nên vặn vẹo, sau đó lại hoàn toàn biến mất! Tàn ảnh, đây chỉ là một tàn ảnh của Vân Phong!

Bỗng chốc vẻ mặt của nữ tử vẫn đang đứng nhìn cuộc chiến trong không trung lại trở nên lạnh lẽo, Tiêu Linh Vũ chính là chiến sĩ cấp bậc quân chủ đấy! Cho dù nàng ta có là triệu hồi sư cấp bậc quân chủ, sao tốc độ lại có thể so sánh với một chiến sĩ cùng cấp được? Nàng ta chỉ là một triệu hồi sư, cuối cùng là tốc độ này ở đâu ra vậy?

Tiêu Vũ cũng ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt khi trường kiếm đâm phải tàn ảnh kia thì quên cả phản ứng, đoán chừng sự rung động trong lòng của Âu Dương San San ở một bên cũng không kém bao nhiêu!

"Sững người một chút sẽ chết đấy." Bất chợt một giọng nói lạnh như vang lên bên cạnh Tiêu Linh Vũ. Tiêu Linh Vũ xoay người lại theo bản năng, vung trường kiếm trong tay, vừa vặn nghênh đón bóng người xuất hiện bất ngờ từ trong không trung của Vân Phong, trường kiếm của hai người cũng va vào nhau trong nháy mắt!

Tiếng rồng ngâm trầm thấp hoà vào những tiếng rít gào!

"Hừ!" Tiêu Linh Vũ hừ lạnh, chỉ cảm thấy nơi trường kiếm của Vân Phong đang truyền đến một loại áp chế không thể phản kháng, đây không phải là tác dụng của chiến khí hay chiến kỹ. Thân là một chiến sĩ, Tiêu Linh Vũ có thể hiểu rõ, đây chính là lực lượng đơn thuần đến từ bên trong thân thể!

"Uông!" Sau khi trường kiếm trong tay hai người giằng co đến một đỉnh điểm, đột nhiên tách ra. Trong nháy mắt một luồng năng lượng dao động lan toả ra ngoài từ nơi hai người giao thủ!

Âu Dương San San ở một bên vung tay, hoả nguyên tố tạo thành một kết giới bao bọc nàng ta, lúc này mới miễn cưỡng ngăn được sự khuếch tán của năng lượng dao động. Âu Dương San San nhìn chằm chằm vào Vân Phong, trái tim không run lên, triệu hồi sư lại có sức mạnh như vậy sao? Nữ nhân này là quái thai à?

"Ngươi là ai?" Tiêu Linh Vũ đứng trong không trung, bàn tay cầm kiếm đang run lên bần bật, chính là kết quả của việc chống lại nguồn lực vừa rồi của Vân Phong! Người khác không biết, nhưng Tiêu Tinh Vũ lại biết rất rõ, vừa rồi hắn đã dùng bảy phần lực, bảy phần lực của chiến sĩ cấp bậc quân chỉ lại chỉ có thể đánh ngang tay với nàng.

Vân Phong đứng bên kia, bàn tay cũng bắt đầu đau buốt do dư chấn vừa rồi. Trong cơ thể nàng hoàn toàn không có chiến khí, lúc vừa rồi khi liều mình đánh nhau với Tiêu Linh Vũ cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh của thân thể, nhưng nếu muốn vào chút sức mạnh đó để thắng nam nhân trước mặt là không có khả năng! Nếu hắn vận dụng hết chiến khí và chiến kỹ của mình, Vân Phong chỉ dựa lực lượng thân thể thuần tuý sẽ không thể có phần thắng!

Thu hồi trường kiếm trong tay, xem ra Tiêu Linh Vũ cũng là một đối thủ ngang tay. Vân Phong cũng biết hắn vẫn chưa dùng hết toàn lực, chỉ bằng đó đã khiến nàng cảm thấy phải cố hết sức, nếu không có ma pháp, nàng không thể thắng được!

Trường kiếm biến mất, lúc nhìn thấy ma trượng xuất hiện trong tay nàng, sắc mặt của Tiêu Linh Vũ cùng Âu Dương San San đều trầm xuống, đột nhiên Vân Phong vung ma trượng trong tay lên!

"Xì!" Một tiếng rít đầy lạnh lẽo vang lên, khiến người ta nghe xong lại cảm thấy lạnh người. Chỉ thấy một mãng xà băng lam sắc xuất hiện bên người Vân Phong, đột nhiên cự xà mở mắt, trong đôi mắt hoàn toàn là sát ý, đồng tử màu xanh dựng thành một đường thẳng. Cự xà mở to miệng, phát ra những tiếng kêu đặc trưng của cự xà!

"Ma pháp nghĩ hoá!" Âu Dương San San nhìn thấy cảnh tượng này, lòng nhảy dựng. Cảm nhận được năng lượng ma pháp do cự xà phát ra, mặt Âu Dương San San lạnh đi. Ma pháp cấp bậc quân chủ, cấp bậc quân chủ hàng thật giá thật!

"Tiêu Linh Vũ, tránh ra!" Âu Dương San San gầm lên một tiếng, đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiêu Linh Vũ. Ma trượng xuất hiện trong tay Âu Dương San San, nàng ta vung ma trượng lên.

"Grào!" Đột nhiên một tiếng rống đầy giận dữ vang lên, trong phút chốc hoả nguyên tố đầy bạo ngược đã trào ra từ trong ma trượng của Âu Dương San San, nhanh chóng ngưng tụ lại bên người nàng ta, một hùng sư được tạo thành từ lửa xuất hiện.

Cự xà đối đầu với hùng sư, thuỷ nguyên tố đối đầu với hoả nguyên tố!

Bỗng nhiên một nơi nào đó trong không gian lại xuất hiện chút giao động, nguyên tố màu đen lặng lẽ lan tràn, tiếp đó một bóng người lại xuất hiện từ trong không gian kia. Mắt nhìn lên bầu trời, cười ha ha.

"Không tồi, đúng là một tiết mục đầy thú vị." Nguyên tố màu đen nồng đậm bao bọc thân thể của hắn thêm lần nữa, người vừa xuất hiện lại biến mất không một tiếng động.

Trận chiến kịch liệt vẫn còn tiếp tục nơi không trung. Âu Dương San San cùng Tiêu Linh Vũ, sắc mặt hai người có chút trắng bệch. Vân Phong đứng đối diện nhìn hai người, triệu hồi sư cũng đã ra tay, điều này cũng chứng tỏ hai người này là đã bắt đầu liên thủ với nhau rồi!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Vân Phong lại trở nên lạnh lùng hơn, nàng biết rõ đây hoàn toàn không phải là một trận đấu công bằng, đây là giao thủ, một trận chiến thật sự! Đã là chiến đấu thì không có khái niệm lấy nhiều đánh ít, không có khái niệm công bằng chính nghĩa, chỉ có kết cục nếu ngươi không chết thì là ta vong!

"Giết nàng ta!" Âu Dương San San nói thầm, đột nhiên trong mắt lướt qua chút sát ý. Tiêu Linh Vũ sửng sốt: "Giết nàng ta sao? Chuyện này...." Bỗng nhiên Âu Dương San San quay đầu lại, gầm nhẹ với Tiêu Linh Vũ.

"Ngươi và ta đều là thiên tài, mấy tên kia còn có thể miễn cưỡng coi được, nhưng trên đời này không cần nhiều thiên tài như thế, nhất là đối thủ như nàng ta!"

Tiêu Linh Vũ nghe đến đó cũng hiểu rõ, thiên phú của Vân Phong hơn hẳn bọn họ, dù sao thân là triệu hồi sư, tại sao nàng ta lại có lực lượng thân thể quái dị như thế? Người như vậy nếu chỉ có một mình, bọn họ còn có thể mượn sức, nhưng nàng ta đã có chủ, một khi Diêm gia có nàng ta, về sau sẽ càng không thể cứu vãn!

"Được, giết nàng!" Trong phút chốc sắc mặt Tiêu Linh Vũ cũng trở nên vô cùng độc ác, một luồng sát khí dày đặc tuôn ra, khí thế bị đè nén cũng bùng nổ hoàn toàn.

Vân Phong hơi nheo mắt, hai người này đã muốn đấu thật rồi sao? Trên đời này không ít thiên tài, nhưng cho dù có hiếm đến đâu, nếu không thuộc về mình, chắc chắn thiên tài đó sẽ gặp phải vận mệnh bị người diệt sát! Nhất là người như Vân Phong, sau khi trưởng thành, nhất định tiền đồ là vô lượng!

"Một đánh hai, cho dù nàng ta có là thiên tài hiếm có cũng không có phần thắng!" Âu Dương San San thấp giọng nói một câu, vung ma trượng trong tay, đột nhiên hùng sư bên cạnh lại phát ra một tiếng gầm đầy giận dữ, thân hình màu đỏ xông đến chỗ Vân Phong. Vân Phong vung mạnh ma trượng trong tay, cự xà băng bên cạnh cũng tiến lên nghênh đón!

"Grào!"

Thân mình to lớn của hai cự thú va vào nhau, một đám sương mù dày đặc bốc lên từ thân hai con thú. Cự xà băng cùng hoả hùng sư cắn xé lẫn nhau, thuỷ nguyên tố đối kháng với hoả nguyên tố, không biết cuối cùng ai sẽ thắng! Mà cùng lúc đó, Tiêu Linh Vũ nắm chặt trường kiếm trong tay, lại ẩn vào một không gian khác rồi đánh úp về phía Vân Phong!

Một tiếng rồng ngâm rất nhỏ vang lên, Vân Phong khẽ quay đầu, thân thể đã né sang bên cạnh, một luồng sáng bạc bổ vào chỗ nàng vừa đứng. Luồng sáng bạc kia rơi xuống đất, tạo thành một khe nứt lớn.

"Hoả cầu!" Vừa quát khẽ, hoả nguyên tố sáng người đã bay tới trước mặt Vân Phong! Mắt Vân Phong trầm xuống, trốn sao? Không kịp nữa rồi!

Khoé môi Âu Dương San San tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng nói một tiếng "Nổ!", trong nháy mắt hoả cầu vĩ đại đã nổ tung trước mặt Vân Phong!

"Ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, năng lượng khổng lồ của hoả cầu nổ tung trong nháy mắt, hoả nguyên tố xung quanh bị kích động mà không ngừng tản ra, kèm với đó là năng lượng nguyên tố cường đại không ngừng lan tràn. Vân Phong ở ngay tại tâm của đợt công kích này, đột ngột như thế, không phải chết thì cũng là trọng thương!

"Kết thúc rồi!" Âu Dương San San lạnh lùng nhìn nơi hoả cầu nổ tung, trong mắt Tiêu Linh Vũ cũng là ý cười lạnh, nhưng trong giây tiếp theo hai kẻ này lại phải trừng lớn mắt!

Sau tiếng nổ lớn, hai người đều nghĩ rằng sẽ thấy được Vân Phong với dáng vẻ chật vật, dù sao dưới uy lực bạo liệt của hoả cầu, không ai có thể trụ được! Ma pháp công kích cấp bậc quân chủ, cho dù là người cùng cấp cũng không thể chịu nổi! Nhưng đó... là gì vậy?

Sau khi ánh sáng đỏ chói sáng ngời biến mất ở nơi hoả cầu nổ tung, một lá chắn bằng thổ nguyên tố xuất hiện trước mặt hai người. Đồng tử của Âu Dương San San co rụt lại, thổ hệ, nàng ta là song hệ!

Tiêu Linh Vũ đứng trong không trung vẫn mang vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc, sau khi lá chắn bằng thổ nguyên tố biến mất, một hình ảnh khiến tầm mắt hai người được mở rộng hơn lại hiện ra! Cả người Vân Phong được một đôi cánh bao chặt lấy, thổ nguyên tố biến mất, cánh chim kia mở toang ra, một sư ưng với đồ án dữ tợn xuất hiện trước mặt hai người.

"Chủ nhân, không sao chứ?" Lam Dực nhìn Vân Phong, cẩn thận hỏi. Vân Phong cười ha ha: "Ta không sao, hoả cầu vặt vãnh đó vẫn chưa thể gây thương tổn cho ta được." Cho dù vừa rồi không có Lam Dực hỗ trợ, thổ nguyên tố cũng đã đủ để ngăn đòn tấn công của hoả nguyên tố. Sát ý nổi lên trong đôi mắt đen của Vân Phong, người này đã hạ sát thủ với mình, bản thân nàng cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!

Lại vung ma trượng trong tay lên, đột nhiên cự xà băng đang đấu với hoả hùng sư lại kêu lên một tiếng, thân thể xanh lam nhanh chóng quấn lên người hùng sư, siết thật chặt, hùng sư tức giận bắt đầu gầm rú, lửa đỏ cũng bùng nổ trong nháy mắt. Thân mình của cự xà băng đang không ngừng bốc hơi thành từng đợt sương trắng dưới cái nóng của hoả nguyên tố. Mắt Vân Phong trầm xuống, đôi mắt của cự xà băng kia cũng trở nên lạnh lẽo, dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của Âu Dương San San và Tiêu Linh Vũ, cự xà đóng băng trong nháy mắt! Tiếp đó, bỗng chốc mặt ngoài của cự xà băng kia lại xuất hiện vài cột băng, tất cả đều đâm vào trong thân thể của hùng sư!

"Grào!" Hùng sư kêu lên một tiếng đầy đau đớn, hoả nguyên tố nghĩ hoá biên mất trong nháy mắt, giống hệt một đợt pháo hoa mỹ lệ, từng đốm hoả nguyên tố bay ra xung quanh, che kín khoảng không này.

"Không, không thể nào..." Âu Dương San San nhìn hoả hùng sư mà mình cất công nghĩ hoá bị nổ tung, hoả nguyên tố không ngừng phiêu tán trước mắt nàng ta, đột nhiên cự xà bị ngưng tụ thành băng kia cũng biến mất, thuỷ nguyên tố hệt như sương mù lan toả ra khắp không gian.

"Ngươi tưởng rằng chỉ với một hoả cầu đó thì đã có thể giết ta rồi sao, Âu Dương San San, có phải ngươi xem thường ta quá rồi không?" Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, Lam Dực đứng cạnh Tiêu Linh Vũ, khuôn mặt tuấn tú hoàn toàn lạnh lẽo: "Nhân loại đê tiện, hai đánh một, không biết thẹn."

Tiêu Linh Vũ và Âu Dương San San bắt đầu hoang mang: "Bớt nói sàm đi!" Âu Dương San San gầm lên một tiếng, ma trượng trong tay chỉ về phía Vân Phong: "Đừng tưởng rằng ngươi là tam hệ thì giỏi, đừng tưởng rằng ngươi có ma thú phong hệ thì có thể thắng chúng ta!"

Âu Dương San San vuốt ve chiếc nhẫn khế ước màu đỏ trên ngón tay, lớn tiếng quát: "Ra ngoài!" Một luồng sáng đỏ hiện ra từ trong nhẫn khế ước. Âu Dương San San cảm thấy thật may mắn khi nàng ta vẫn chưa giải trừ khế ước với ma thú, nàng ta còn định giải trừ khế ước để trực tiếp khế ước Hoả Vân Lang kia, chẳng qua hiện tại ma thú này lại trở thành cọng cỏ cứu mạng của nàng ta.

Sau khi luồng sáng đỏ kia biến mất, một ma thú có hình thể vĩ đại xuất hiện bên người Âu Dương San San, đó là một sư tử to lớn với bộ lông đỏ, hình dạng rất giống ma thú được nghĩ hoá lúc vừa rồi. Hai mắt ma thú này như hai ngọn lửa đang cháy hừng hực không ngừng toả sáng!

Diễm Sư! Vân Phong vừa nhìn thấy ma thú này đã biết nó là gì. Diễm Sư, một chủng tộc khá mạnh trong các loại ma thú hoả hệ, có tính công kích cao nhất. So với Hoả Vân Lang, tính công kích của Diễm Sư mạnh hơn, nhưng tính tình của nó cũng thô bạo hơn rất nhiều!

"Grào!" Diễm Sư mở miệng gầm lên một tiếng đầy giận dữ, Âu Dương San San chỉ ma trượng trong tay về phía Vân Phong: "Giết nàng!". Đột nhiên mắt Diễm Sư loé lên, một giọng nói trầm thấp phát ra từ trong miệng nó: "Cuối cùng ngươi cũng cho ta một đối thủ khiến ta hưng phấn rồi!"

Vân Phong hơi căng thẳng, tầm mắt Diễm Sư khoá chặt nàng: "Nhân loại kia, ngươi khiến ta có một loại cảm giác hưng phấn trước đây chưa từng có, ta muốn xem thử bản lĩnh của ngươi là gì đấy!" Đột nhiên Diễm Sư vọt về phía trước, Vân Phong bay vút lên không trung, nhưng bất chợt trường kiếm của Tiêu Linh Vũ lại bổ tới vào lúc này.

Hay cho một chiêu đánh lén!

Trường kiếm của Tiêu Linh Vũ chưa kịp tiếp cận Vân Phong thì đã bị một luồng gió quét tới làm chệch hướng. Dieenndkdan/leeequhydonnn Trước mắt Tiêu Linh Vũ trở nên mờ mịt, lúc tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn, một cảm giác nguy hiểm lại xuất hiện.

Lam Dực mở rộng hai cánh, phong nguyên tố đã ngưng tụ thành hàng loạt mũi tên nhỏ! Mưa tên đầy trời, khiến Tiêu Linh Vũ không có cơ hội để tránh!

"Keng keng keng!" Trường kiếm trong tay Tiêu Linh Vũ biến ra rất nhiều tàn ảnh, ngăn cản toàn bộ những mũi tên được biến thành từ phong nguyên tố. Tuy Tiêu Linh Vũ không bị thương, nhưng hành động của hắn cũng đã bị hạn chế!

Lam Dực kèm Tiêu Linh Vũ, mà Vân Phong bên này vẫn là tình huống lấy ít địch nhiều như cũ. Công kích của Diễm Sư rất nhanh, cũng rất mạnh, hơn nữa với thứ sức lực kinh người đó, Vân Phong không thể nào nghênh chiến chính diện với nó. Âu Dương San San ở một bên thường xuyên dùng ma pháp công kích, khiến Vân Phong chỉ có thể tránh né mà không thể tấn công!

Hoả nguyên tố mãnh liệt tràn ngập xung quanh Vân Phong, nhiệt độ cao của nó đã khiến cho nhiệt độ cùng không khí ở vùng không gian này chậm rãi tăng lên. Người vẫn luôn đứng phía dưới xem trận chiến này không ngừng gật đầu, khen ngợi không ngớt lời với tiết mục đầy phấn khích này.

"Qủa nhiên Vân Phong này rất lợi hại, chẳng qua cũng không nghĩ tới nàng lại có sức mạnh của chiến sĩ, rất thú vị..." Viêm Triệt nhìn Vân Phong đối đầu với một người một thú, vô cùng vui vẻ: "Không biết cuối cùng nàng có thắng không, ta rất mong đợi đấy."

"Rầm!"

"Grào!"

Một tiếng gầm rú vang vọng, Diễm Sư tức giận gầm lên, bóng dáng Vân Phong không ngừng lướt qua không trung, Diễm Sư lần lượt vung móng vuốt tấn công nhưng chỉ trúng vào từng tàn ảnh của nàng, mà Âu Dương San San cũng không thể đánh trúng nàng dù chỉ một lần!

"Ngươi rất biết cách trốn đấy!" Âu Dương San San tức giận nhìn Vân Phong không ngừng chuyển động trong không trung. Nàng ta phải thừa nhận, cho dù hiện tại nàng ta là người chiếm ưu thế, cho dù bên cạnh nàng ta có một Diễm Sư vô cùng lợi hại, nhưng với Vân Phong, nàng ta vẫn không có cách đối phó!

"Đừng có trốn tránh như khỉ vậy! Đồ hèn nhà ngươi!" Âu Dương San San cười lạnh.

Vân Phong cười ha ha, tiếng cười vang khắp bầu trời: "Âu Dương San San, phép khích tướng không có tác dụng với ta đâu, ngươi vẫn nên tỉnh lại đi!"

Mặt Âu Dương San San đỏ lên, cắn môi: "Diễm Sư! Giải quyết nàng ta đi!"

Vân Phong tiếp tục tránh né không ngừng, nàng cũng biết cứ tiếp tục tránh thì không phải là cách, nàng cần cơ hội để phản kích, nàng cần cơ hội để tấn công!

"Nhân loại kia, ngươi chỉ biết tránh thôi sao?" Tiếng nói khàn khàn của Diễm Sư truyền đến, móng vuốt mang theo nguồn nhiệt cực nóng đánh về phía nàng. Mắt Vân Phong trầm xuống, vừa xoay người, mũi chân đạp vào một chố trong không trung, đột nhiên hoá thành một luồng sáng bay về phía bên cạnh. Diễm Sư mất kiên nhẫn rống lên, đứng tại chỗ không hề cử động, bất chợt ánh mắt như một ngọn lửa kia lại phát sáng!

Móng vuốt nóng rực quét vào trong không tủng, đột nhiên hoả nguyên tố lại bao bọc thân thể của nó, hai đốm lửa đang cháy trong mắt càng lúc càng lớn, đột nhiên Diễm Sư phóng lên, tốc độ lại nhanh gấp đôi lúc vừa rồi!

Vân Phong cảm nhận được tốc độ của con ma thú này đã tăng lên, một nguồn nhiệt nóng rực đánh tới từ phía sau, Diễm Sư đang đến gần nàng! Lòng Vân Phong trầm xuống, bất chợt lại xoay người, đối mặt với Diễm Sư!

Cặp mắt lửa kia sửng sờ, một chut hưng phấn lướt qua trong mắt, Diễm Sư cất cao giọng gầm lên, móng vuốt to lớn mang theo một ngọn lửa nóng bức đánh về phía Vân Phong. Vân Phong căng thẳng, đã trốn không được, vậy thì cứ đón lấy thôi!

"Rầm!"

Bàn tay Vân Phong đã đón trọn móng vuốt to lớn của Diễm Sư, trong thời gian ngắn và khoảng cách gần như vậy, nếu muốn sử dụng ma pháp cũng không đủ thời gian!

Nhiệt độ kinh khủng truyền tới từ móng vuốt của Diễm Sư, trong nháy mắt liền xâm nhập vào trong cơ thể Vân Phong, khiến cơ thể nàng dần có cảm giác như bị thiêu đốt. Diễm Sư hơi nheo mắt, tay Vân Phong đang bắt chặt móng vuốt của Diễm Sư, mà trên gương mặt kia lại có một nụ cười lạnh lùng!"Vẫn còn cười được sao?" Gi ọng nói khàn khàn của Diễm Sư vang lên. Vân Phong cười ha ah, cảm giác đau đớn do bị thiêu đốt bên trong cơ thể lại tăng thêm, nhưng ý cười bên khoé môi vẫn không hề giảm: "Ta vẫn chưa thua, không phải sao?"

Diễm Sư sửng sốt, đột nhiên Âu Dương San San hét lên, một mũi tên lửa sáng ngời cũng bay tới: "Vân Phong, chết đi! Hoả tiễn!"

Vân Phong nhíu mày, chết tiệt!

"Grào!" Lại là một tiếng gầm đầy giận dữ, nhưng Diễm Sư lại mang vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc. Mũi tên đang đánh tới giữa đường lại bị một bóng dáng đánh bay, bóng đen kia trực tiếp bay về phía Vân Phong, móng vuốt sắc nhọn quét về phía Diễm Sư. Diễm Sư vội vàng tránh sang một bên, dfienddn lieqiudoon nhìn ma thú xuất hiện bất thình lình này!

"Muốn đả thương chủ nhân của bổn đại gia thì phải bước qua xác ta trước!"

"Hoả Vân Lang!" Âu Dương San San nhìn chằm chằm vào bản thể mỹ lệ của Hoả Vân Lang, mắt sáng ngời, đó chính là Hoả Vân Lang mà nàng ta luôn khao khát, chính là nó!

"Sao lại tới đây?" Vân Phong nhíu mày, Tiểu Hoả gầm nhẹ một tiếng, móng vuốt sắc bén đã đánh về phía DiễmSư, Diễm Sư cũng không cam chịu yếu thế mà nghênh đón, trong nháy mắt hai ma thú to lớn lại giao chiến với nhau, từng tiếng rống giận dữ vang lên không ngừng!

"Có người muốn làm hại chủ nhân, sao ta còn có thể đứng chờ được?" Tiểu Hoả gầm lên đầy tức giận, miệng sói hơi mở, một quả cầu lửa được phóng ra trong phút chỗ. Đột nhiên Diễm Sư nheo mắt, thân mình chợt loé, nhanh tróng tránh khỏi công kích của Tiểu Hoả.

Âu Dương San San nghe được lời Tiểu Hoả, mắt trừng lớn, chủ nhân sao?" Ma thú này gọi chủ nhân...! Chẳng lẽ... Vân Phong cười ha ah, trong lòng có cảm giác vui sướng không nói nên lời, tuy rằng có thể là do tác dụng của việc khế ước, nhưng trong lòng Vân Phong, bọn họ chính là những người bằng hữu mà Vân Phong có thể giao phó cả tính mạng của mình! Không ai vứt bỏ ai, không ai bỏ rơi người còn lại! Bọn họ luôn sát cánh bên nhau, bọn là là một thể!

Không phải là chủ nhân hay tôi tớ, mà chính là bằng hữu!

"Âu Dương San San!" Vân Phong thét lớn một tiếng, đột nhiên thân thể phá không mà đến. Âu Dương San San chật vật lui về phía sau, nhưng Vân Phong đã đến trước mặt nàng ta trong nháy mắt!

"Ngươi muốn làm gì?" Âu Dương San San hét lên, cả người run bần bật. Nhìn nữ tử mang theo ý cười nơi khoé môi trước mắt, đột nhiên nàng ta lại trở nên căng thẳng: "Ta nói cho ngươi biết! Ta là tiểu thư của gia tộc hạng nhất, Âu Dương gia! Nếu ngươi dám làm ta bị thương, Diêm gia sẽ không có được ngày lành!"

Vân Phong lại cười ha ha, Âu Dương San San bị tiếng cười này làm cho hoảng sợ: "Ngươi, ngươi cười, cười cái gì...!"

Tiếng cười của Vân Phong ngừng lại, trên gương mặt mỹ lệ ấy lại được phủ kín bởi sự lạnh lẽo!

"Trên đời này còn không có người mà Vân Phong ta không dám giết!" Vân Phong khẽ đưa tay về phía trước, lôi nguyên tố màu tím xuất hiện trong tay nàng, sắc mặt Âu Dương San San trắng bệch, đột nhiên hét lên chói tai: "Lôi nguyên tố! Ngươi lại là ngũ hệ!"

Lôi nguyên tố không ngừng chuyển động trong tay Vân Phong, hoá thành một trường xà màu bạc, đồng tử Âu Dương San San rụt lại: "Không, không, ngươi không thể...!"

"Xì!" Trong nháy mắt trường xà kia xông vào cơ thể Âu Dương San San, biểu cảm không cam lòng của nàng ta vẫn còn đọng lại trên mặt, sao nàng ta có thể... Sao nàng ta có thể giết mình? Nàng ta là... Là người của gia tộc hạng nhất đấy!

Âu Dương San San không cam lòng nhìn Vân Phong rồi ngã vật xuống đất, trước ngực bị lôi nguyên tố xuyên thủng thành một lỗ lớn, cả người giật giật vài cái, cuối cùng cũng không cử động được nữa.

"Ngươi giết Âu Dương San San thật sao?" Tiêu Linh Vũ đang đứng ở nơi xa đấu với Lam Dực thấy cảnh này, bất chợt lại hít sâu một hơi, Âu Dương San San chính là người của Âu Dương gia đấy, nàng ta biết rồi mà vẫn còn xuống tay được!

Trái tim Tiêu Linh Vũ rung lên, hắn phải rời khỏi nơi này! Hắn muốn chạy! Âu Dương San San đã chết trong tay nàng ta, hắn sẽ có kết cục khác sao? Sớm biết nàng là một người không dễ chọc như vậy, lúc trước cho dù Âu Dương San San nói gì hắn cũng sẽ không tham gia cùng nàng ta. Hơn nữa, hiện tại xem ra Hoả Vân Lang này chính là ma thú của Vân Phong, trong nháy mắt Tiêu Linh Vũ chỉ cảm thấy hắn và Âu Dương San San chỉ là hai kẻ sâu bỏ nhỏ bé đáng buồn cười trong thế gian!

Tiêu Linh Vũ không đánh nữa, lập tức nhanh chóng xoay người, tìm cơ hội mà chạy bán sống bán chết, tốc độ chạy trốn vô cùng nhanh khiến Lam Dực có chút kinh ngạc.

"Chủ nhân, hắn chạy rồi!" Lam Dực vừa định đuổi theo, Vân Phong lại lắc đầu. Âu Dương San San vừa chết, khế ước với Diễm Sư cũng đã được giải trừ, Diễm Sư liên tục rút lui khỏi thế công của Tiểu Hoả, cuối cùng thét lớn một tiếng: "Đừng đánh nữa! Người nọ đã chết rồi! Ta đầu hàng!"

Tiểu Hoả vừa dừng lại, Diễm Sư đã nhanh chóng quay đầu bỏ chạy,DiễễnđàànLêêQuýýĐôônn tốc độ không kém Tiêu Linh Vũ là bao, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng. Vân Phong nhìn thấy không khỏi cười lạnh. Âu Dương San San cũng là một kẻ đáng thương, lúc chết không có người nào dám báo thù, trái lại chỉ biết chạy trối chết.

Nhìn thi thể ngã xuống đất của Âu Dương San San, Vân Phong biết phiền phức của mình đã sắp tới rồi. Âu Dương gia, một trong năm gia tộc hạng nhất, lại là một triệu hồi như, nhất định thân phận của nàng ta không hề thấp. Âu Dương gia mà biết tin Âu Dương San San đã chết thì sẽ như thế nào, nhất định sẽ chĩa mũi giáo về phía Diêm gia, không, là chĩa về phía Vân Phong nàng.

Vân Phong nghĩ đến đây, bỗng nhiên cười, ý cười bên môi càng lúc càng lớn, khiến Viêm Triệt vẫn luôn ẩn thân ở một bên phải kinh ngạc: "Đã như vậy rồi mà còn có thể cười sao?" Viêm Triệt nhìn Vân Phong đang đứng trong không trung mà cười to: "Nàng ấy không phải là quái thai chứ?"

Vân Phong đứng trong không trung, mắt nhìn về phía tường thành cao lớn nơi xa. Đường đi của nàng, nhất định sẽ phải bị phủ kín bởi rất nhiều chông gai, cũng nhất định sẽ có rất nhiều người mong đợi nàng sẽ rời khỏi thế giới này thật sớm. Nhưng, chỉ như vậy là sẽ có thể khiến nàng chùn bước sao?

Không!

Vân Phong cười ha ha, hít một hơi thật sâu, đột nhiên vận khí mà hét lớn về phía thành Thương Lan.

"Kẻ cản ta, chết!"

Tiếng hét như hùng ưng, cắt qua mây đen dày đặc, vang xa đến tận chân trời!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com