TruyenHHH.com

Thien Tai Trieu Hoi Su

Bách thành lại nghênh đón cuộc thi chiêu sinh của học viện Ma Tang trứ danh, mỗi một năm Bách thành đều vì cuộc thi này mà phấn khởi, hi vọng Bách thành có thể cho ra đời một hay thậm chí hai vị ma pháp sư có thể làm cho Bách thành kiêu ngạo.

Sáng sớm cuộc thi đã bắt đầu, giống như mọi năm, rất nhiều dân chúng Bách thành nườm nượp đi về phía quảng trường trung tâm Bách thành. Đám đông hàng năm đều xuất hiện lại tụ tập, càng ngày càng nhiều người mong mỏi cuộc thi bắt đầu.

Vân Phong cùng Mộc Thương Hải, Mộc Tiểu Cẩm từ sáng tinh mơ đã đến nơi khảo thí. Vân Phong vốn đang ngủ, nhưng Mộc Tiểu Cẩm ầm ĩ đánh thức nàng vì muốn đến sớm một chút. Vân Phong bất đắc dĩ, ba người sáng sớm chính là đi đến đây, thời điểm mà bọn họ tới, chỉ có vài ba thí sinh khác có mặt.

Vẫn bình thản, Vân Phong nhìn về phía khu vực ghi danh đang đợi thí sinh, cộng thêm ba người bọn họ thì cũng chỉ năm sáu người, những người khác còn chưa xuất hiện, nếu tới trước thì ghi danh trước. Lão sư chịu trách nhiệm cười tựa hồ rất vui vẻ, Vân Phong phỏng đoán, nhất định là vì ma pháp sư song hệ kia. Chỉ cần có một ma pháp sư song hệ ra đời đã đủ để cho những lão sư này vui mừng đến mấy năm.

Ba người đứng yên, nhìn đám đông bao vây phía ngoài, cặp mắt to của Mộc Tiểu Cẩm lóe sáng, tò mò nhìn ra ngoài. Nàng vừa kéo tay Vân Phong vừa thì thầm: "Tiểu Phong, thật là nhiều người a... "

Vân Phong cười cười, nàng nhớ tới cảnh tượng ba năm trước đây nàng theo đại ca tới cuộc thi. Năm đó cũng nhiều người giống như vậy, cũng huyên náo giống như vậy. Tựa hồ sự hi vọng, tò mò của dân chúng Bách thành đối với cuộc thi chiêu sinh của học viện Ma Tang qua bao nhiêu năm cũng không hề giảm mà ngược lại nó càng ngày càng tăng cao, người vây xem năm nay so với ba năm trước còn nhiều hơn.

Ba năm trước đây, đại ca tham gia cuộc thi chiêu sinh, ba năm sau mình từ một người ngoài cuộc trở thành người tham dự. Vân Phong cười nhìn về phía đám người náo nhiệt bên ngoài, mọi người lớn tiếng nghị luận cuộc thi lần này sẽ diễn ra như thế nào, người nào sẽ đạt danh ngạch thứ nhất, cũng không biết tin tức bị rò rỉ như thế nào mà thậm chí thậm chí ngay cả tin ma pháp sư song hệ xuất hiện tất cả đều biết.

"Lần này Bách thành thực là vẻ vang, ma pháp sư song hệ đó! Các ngươi nghe nói qua chưa!"

"Ngươi cho chúng ta là người quê mùa à, chưa ăn qua đầu heo chẳng lẽ chưa thấy heo chạy sao! Ma pháp sư song hệ làm cho Bách thành chúng ta được thêm không ít mặt mũi a!"

"Đệ nhất danh lần này nhất định là của vị ma pháp sư song hệ kia, không ai khác có thể đoạt được!"

"Chờ một chút, các ngươi không biết sao? Vân gia Vân Phong cũng tham gia cuộc thi chiêu sinh lần này !"

"Ngươi nói cái gì? Chính là Vân gia Vân Phong ở Xuân Phong Trấn?"

"Đúng vậy a, các ngươi nói, danh hiệu đệ nhất kia sẽ là của người nào? Mặc dù ma pháp sư song hệ rất hiếm, rất lợi hại, nhưng con cháu Vân gia cũng không phải là ngồi không a!"

Một nhóm người cao giọng nghị luận, căn bản chủ đề nghị luận của bọn họ đều xoay quanh ma pháp sư song hệ và Vân Phong, trong lúc vô tình, chủ đề nghị luận của mọi người chỉ có một, hai người này rốt cuộc ai mới là kẻ có đủ thực lực để đoạt danh hiệu đệ nhất!

Mặc dù cách đám người một một khoảng cách tương đối xa, nhưng Vân Phong vẫn có thể đem lời bàn tán của những người này toàn bộ thu vào tai. Nàng không khỏi bất đắc dĩ cười, nếu như không phải vì muốn áp chế thái độ lớn lối giả tạo của nhữ nhân* kia, nàng đối với cuộc thi chiêu sinh lần này căn bản không có hứng thú.

(*)Nhữ nhân (trong cụm Nhữ nhân thức tự): Dựa trên một câu truyện ngụ ngôn của Trung Quốc, ý chỉ những người mới bắt đầu học tập, chỉ biết sơ sơ kiến thức nhưng đã đắc ý kiêu ngạo, cho là đã học được toàn bộ, hành động như vậy là ngây thơ ngu ngốc. Châm biếm những người tự cho là đúng, mới học nửa chừng đã chạy lấy người.

Hư danh đối với nàng có nghĩa gì? Thực lực chân chính quyết định hết thảy, những thứ này cũng chỉ như gấm thêu hoa mà thôi, có hay không có đối với nàng cũng chẳng có thiệt hại gì.

"Tiểu Phong, họ nói gì vậy? Sao mới sáng ra mà họ đã tranh cãi ầm ĩ thế?" Mộc Tiểu Cẩm tròn vo mắt nhìn, lấy thực lực cấp bốn trước mắt của nàng chẳng thể nghe rõ bọn họ nói cái gì, Vân Phong cười: "Bọn họ đang đàm luận buổi sáng hôm nay nên ăn cái gì!"

Mộc Thương Hải nhìn Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm chớp chớp mắt, Vân Phong không nói thêm gì. Dần dần, các thí sinh lần lượt xuất hiện, cách thời gian cuộc thi càng ngày càng gần, các lão sư giám sát cuộc thi đã đến. Thái Đức cũng tới, thời điểm hắn thấy Vân Phong liền lộ ra nụ cười nhạt mà ẩn chứa bên trong nụ cười ấy bao hàm một ý nghĩa: Tiểu nha đầu, ngươi đừng làm ta thất vọng a.

Vân Phong cũng cười cười đáp trả Thái Đức, Thái Đức mặt mày hớn hở đi tới nơi diễn ra cuộc thi, bắt đầu sắp xếp. Các thí sinh cũng nhanh chóng kéo nhau đến đông đủ. Vân Phong nhìn đán người đang đứng chờ, trừ mười mấy thí sinh thì còn lại chính là nhân viên. Mà vị ma pháp sư song hệ giả bộ thanh cao kia vẫn chưa tới.

Thần sắc mấy lão sư ghi danh không khỏi lo lắng, mấy vị lão sư của Ma Tang học viện cũng đang bàn luận xôn xao, trên mặt một mảnh nôn nóng. Đúng lúc ấy, một bóng dáng chậm rãi đi tới, bộ dạng một chút cũng không vội vàng, nàng cuối cùng cũng đến, thời gian ghi danh sắp hết, mà nàng lại từ tốn thong thả bước tới, trong đôi mắt lộ rõ vẻ kiêu ngạo nhìn người chung quanh.

Mà chung quanh không ít thí sinh đối với thân phận của nàng cảm thấy thực là hâm mộ, từng ánh nhìn hâm mộ cùng ghen tỵ chằm chằm vào nàng. Mễ Linh Lợi bộ dáng hưởng thụ, thời điểm đi qua ba người Vân Phong liền nở nụ cười khinh thường.

"Quả nhiên là nông cạn, hừ!"

Thấp giọng nói một câu, Mễ Linh Lợi đi tới chỗ ghi danh, mấy lão sư thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi đã tới, tới là tốt rồi, tới là tốt rồi."

"Ha hả, Mễ đồng học mau ghi danh đi."

Mễ Linh Lợi cười cười, ghi danh tên của mình, mấy người đi theo sau nàng giống như là người hầu mà vẻ mặt vô cùng đắc ý, nhìn qua làm người khác cảm thấy khó chịu.

Mễ Linh Lợi viết tên xong, thời gian ghi danh đã sớm qua, dựa theo quy tắc thì nàng bị loại trừ khỏi cuộc thi lần này, song với thân phận đặc thù của nàng khiến những lão sư Ma Tang học viện cho qua. Vân Phong thậy vậy đối với Ma Tang học viện tự khoe khoang công bằng chính là khinh thường.

Cái gọi là công bằng công chính cũng còn tùy vào đối tượng khác nhau!

Mễ Linh Lợi ghi danh xong, hướng về phía Vân Phong đi tới, mọi người tự động nhường đường cho nàng làm cho Mễ Linh Lợi cảm thấy mình chính là nữ vương cao cao tại thượng, trên mặt một bộ tự cao tự đại.

Tất cả mọi người tò mò nhìn ba người Vân Phong, người mù cũng nhìn ra hai người kia đang tranh chấp, chưa vào học viện đã kết oán, thật đúng là có trò hay để nhìn.

"Đồ quê mùa, có phải ngươi sáng sớm đã đến không?" Mễ Linh Lợi cười hỏi Vân Phong, mấy người đi theo liền phát ra tiếng cười.

Vân Phong bực mình nhìn Mễ Linh Lợi, cảm thấy nữ nhân này có phải ăn no rỗi việc không có việc để làm hay không, làm sao cứ thích khiêu khích sự nhẫn nại của người khác, không chọc người khác nàng sẽ chết sao.

"Mễ Linh Lợi, có rắm thì mau thả đi." Vân Phong đột ngột nói tục một câu, cùng người như thế nàng cho dù có lễ phép cũng chẳng có ích gì, không bằng dứt khoát dùng bộ dạng thô tục với nàng. Mễ Linh Lợi đỏ mặt lên, muốn mở miệng nói gì đó nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.

"Tiểu thư chúng ta cùng nói chuyện với ngươi chính là vinh hạnh của ngươi, đồ quê mùa!" Một người bên cạnh Mễ Linh Lợi lên tiếng, liếc mắt nhìn Vân Phong.

"Đám chó mèo các ngươi kêu loạn cái gì, ta chỉ hiểu tiếng người." Vân Phong cũng không thèm nhìn, mặt đám người này lập tức đỏ lên.

"Đồ quê mùa ngươi muốn chết phải không! Tiểu thư nhà ta chính là ma pháp sư song hệ, ngươi là cái thá gì a! Chọc giận tiểu thư nhà ta, sau này ngươi đừng mong có kết cục tốt!"

"Tiểu Phong không phải là đồ quê mùa!" Mộc Tiểu Cẩm hô to, đôi mắt trừng thật to, tay vững vàng cầm tay Vân Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà đỏ bừng.

"Ngươi tiện nha đầu, nơi này không đến phiên ngươi nói chuyện!" Một người cao giọng nói, thần sắc Vân Phong đột nhiên lạnh lẽo. Tròng mắt đen của nàng quét đến, người vừa nói liền chỉ cảm thấy thân thể run lên, vô thức liền run cầm cập, hai chân không khống chế được lùi về lui phía sau một bước.

"Được rồi, đừng nói nhảm với các nàng, các nàng chỉ được cái mồm mép mà thôi." Mễ Linh Lợi cao ngạo cho Vân Phong cùng Mộc Tiểu Cẩm một cái ánh mắt khinh thường. Trông nàng ta giống hệt con khổng tước xòe đuôi. Mộc Thương Hải đứng bên lạnh lùng cười.

"Cũng không biết là ai là người không biết xấu hổ, chỉ biết khua môi múa mép." (chỉ nói suông mà không làm)

Mễ Linh Lợi nghe thế giận đến hai mắt trợn trừng. Vân Phong tò mò nhìn Mộc Thương Hải, nàng thật không ngờ nha, tiểu tử này mồm mép cũng không phải dạng vừa đâu!

"Ngươi thử lặp lại lần nữa!" Người bên cạnh Mễ Linh Lợi gầm lên, Mộc Thương Hải nhếch miệng cười to: "Ngươi đã muốn nghe, ta liền lặp lại lần nữa! Cũng không biết là ai là người không biết xấu hổ, chỉ giỏi nói suông không dám động."

Người bên cạnh Mễ Linh Lợi muốn động tay động chân, Mễ Linh Lợi cũng coi như nhận biết được tình hình hiện nay, nàng há có thể cho phép kẻ kia càn rỡ? Mễ Linh Lợi lập tức ngăn cản, lạnh lùng hừ một tiếng: "Có bản lãnh, ngươi cùng ta thi đấu xem ai dành được danh hiệu đệ nhất. Ai thua lập tức vả miệng!"

Vân Phong chậm rãi câu khóa môi, người ta đã như thế thì nàng cũng không cần nương tay: "Ngươi chính là tự tìm đường chết!"

"Tiểu Phong sẽ không thua ngươi!" Mộc Tiểu Cẩm khẳng định, hướng về phía Vân Phong nở nụ cười. Mộc Thương Hải cũng gật đầu: "Thua thì tự vả miệng, quả là ý kiến hay."

Mễ Linh Lợi nhìn thấy ba người không một chút sợ hãi, không nhịn được nổi trận lôi đình nhưng nàng lại muốn duy trì dáng vẻ cùng cử chỉ ưu nhã cao quý. Dù sao nàng là ma pháp sư song hệ, có biết bao người đang theo dõi, làm sao lại đi chấp nhặt với đám người thô tục này!

Cuối cùng nàng ta không nói gì nữa, đen mặt bỏ đi, nói nhiều lời như thế cũng không chiếm được ích lợi gì. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng, hai người đối chọi gay gắt như vậy, thật khiến cho mọi người xung quanh chú ý, tiếng nghị luận náo nhiệt không dứt, ầm ĩ hết lên.

"Các ngươi nhìn thấy không, hai người vừa rồi chính là ma pháp sư song hệ cùng Vân gia Vân Phong a!"

"A? Cái nữ nhân như Khổng Tước cao ngạo ấy là ma pháp sư song hệ á?"

"Ai ui, vừa nhìn đã thấy tiểu nha đầu Vân gia hiền lành hơn rồi, dù sao cũng do ma pháp sư song hệ chủ động tìm tới."

"Các ngươi biết cái gì, người ta là ma pháp sư song hệ a, người ta có tư cách kiêu ngạo!"

"Những lời này nói cũng đúng, nàng ta đính thực có tư cách kiêu ngạo... "

Âm thanh bàn luận lại một lần nữa truyền tới tai Vân Phong rõ ràng. Vân Phong chẳng qua cười cười, thực lực Mễ Linh Lợi nàng đã sớm biết, bất luận thế nào thì việc nàng ta muốn đoạt lấy danh hào đệ nhất là không thể! Thái Đức đã bố trí tốt hiện trường cuộc thi, Vân Phong đảo mắt, ba năm này thực lực Thái Đức lão sư mặc dù không có tiến bộ rõ rệt nhưng đã ổn định hơn rất nhiều, vách tường ma pháp cấp sáu trong suốt kia đã trở nên kiên cố hơn.

Thời điểm Thái Đức đi ra, các thí sinh nhanh chóng đi vào trường thi, ba người Vân Phong không gấp gáp, từ từ theo phía sau Mễ Linh Lợi giả bộ thanh cao vào. Tùy tùng của nàng ở phía sau liên tục nịnh hót: "Người dành được danh hiều đệ nhất nhất định chính là tiểu thư!"

"Không sai, tiểu thư không phải là đệ nhất thì thật là không có thiên lý rồi!"

Vừa rồi Mễ Linh Lợi vì Vân Phong mà sắc mặt biến thành màu đen nhưng giờ được tâng bốc liền giảm bớt, đôi mắt khẽ liếc Vân Phong mang theo khiêu khích đắc ý, rồi hất cằm lên, vẻ mặt cao ngạo tiêu sái bươc đi.

"Nhất định sẽ không có vấn đề." Mộc Thương Hải nói với Mộc Tiểu Cẩm. Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, nếu như là nàng, có lẽ sẽ có chút khẩn trương, nhưng hiện tại có Vân Phong ở bên, Mộc Tiểu Cẩm một chút cũng không lo lắng.

"Vân Phong, nhất định phải dành được danh đệ nhất, ta chờ ngươi khiến nha đầu kia tự vả miệng mình!"

Mộc Thương Hải thấp giọng, không nhịn được cười mấy tiếng, Vân Phong gật đầu, trò hay này nàng nhất định sẽ không bỏ qua!

"Tiểu Phong nhất định sẽ không có vấn đề gì! Đại ca ngươi cứ yên tâm!" Mộc Tiểu Cẩm vui vẻ nói, lôi kéo Vân Phong đi vào. Mộc Thương Hải đứng bên ngoài nhìn bóng lưng hai người, đặc biệt là khi nhìn thấy muội muội của mình vui vẻ, Mộc Thương Hải bỗng cảm thấy trong lòng thật dễ chịu.

Mộc Thương Hải vừa quay đầu liền thấy ngay đám người theo sau Mễ Linh Lợi, đám người kia vừa cảm nhận được ánh mắt Mộc Thương Hải, lập tức co rúm thân thể lui lại phía sau mấy bước. Mộc Thương Hải thực lực bây giờ là cấp năm, những người này cũng chỉ là một đám người bình thường, thực lực không có nửa điểm uy hiếp! Mới vừa rồi bọn chúng dám lớn lối chỉ vì thân phận ma pháp sư song hệ của Mễ Linh Lợi. Hiện tại Mễ Linh Lợi đã đi vào cuộc thi, bọn họ đương nhiên co đầu rút cổ, nửa chữ cũng không dám nói.

Mộc Thương Hải lạnh lùng khẽ hừ, không thèm nhìn, một đám người chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng mà thôi!

Các thí sinh tiến vào trường thi, Vân Phong nhìn trên bàn, thấy được trên mặt bàn bày biện các loại đá khảo thí, theo thứ tự từ cấp một đến cấp bốn. Vị trí của Mộc Tiểu Cẩm cách nàng cũng không xa, mà Vân Phong không nghĩ tới chính là, cái Mễ Linh Lợi giả bộ thanh cao lại đứng ngay bên cạnh mình. Vị trí của hai người gần sát nhau, Mễ Linh Lợi khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt chán ghét. Vân Phong cũng lười nhìn nàng, dùng tinh thần lực dò xét các tảng đá trên bàn Mộc Tiểu Cẩm, không có bị người động tay động chân, vậy là tốt. Những người khác nàng lười quản, chỉ cần đá của Mộc Tiểu Cẩm bình thường, không xuất hiện tình huống giống đại ca năm đó là được.

Nhưng nói đi nói lại, một khi xuất hiện tình huống đá bị đánh tráo thì chỉ có chết, uổng phí khí lực làm chuyện thừa thãi. Có Vân Phong ở đây, trừ phi ngươi có thể sử dụng ma pháp thạch cấp bậc thống lĩnh hậu kì, nếu không vẫn là câu nói kia, uổng phí khí lực!

Số tuổi Vân Phong mà đã đột phá đến thống lĩnh cấp bậc đã là yêu nghiệt trong yêu nghiệt rồi, không có ai có thể sẽ tin tưởng đó là sự thật. Một khi Vân Phong đem tất cả lá bài tẩy lộ ra, ngang trời xuất thế một yêu nghiệt như vậy, không phải bị dính vào một mớ rắc rối thì cũng là không ngừng bị đuổi giết.

Vân Phong và Mễ Linh Lợi được an bài gần nhau làm cho những người quan sát một lần nữa ồn ào hẳn lên, cuộc thi chiêu sinh lần này hai người được mọi người dự đoán kết quả cao nhất lại trùng hợp được xếp cạnh nhau! Thật là kì quái, đều nói oan gia thì ngõ hẹp, quả nhiên là đúng!

Các lão sư Ma Tang học viện không biết có phải cố ý làm vậy hay không, nàng cũng không biết bọn họ muốn sử dụng mánh khóe gì. Vân Phong nàng cũng lười suy nghĩ, cùng nữ nhân giả bộ thanh cao này đụng độ cũng tốt, đến lúc đó lại càng dễ dàng hơn.

Thái Đức tiến lên hắng giọng tuyên đọc những quy tắc trong cuộc thi của học viện Ma Tang, lại là một hồi thao thao bất tuyệt, cùng năm trước bất đồng chính là quần chúng hôm nay đến vây xem tựa hồ đã không đợi đươc nữa. Thái Đức vẫn chưa nói hết, đám người vây xem cũng đã nhao nhao hết lên.

Thái Đức nhìn thấy, trong mắt một mảnh ý cười, chính là vì để tạo bầu không khí như vậy, làm người ta nôn nóng không chịu được!

Hiểu được nguyện của phần lớn quần chúng Thái Đức nói tóm tắt đơn giản, rõ ràng thể lệ cuộc thi bằng ba câu. Thái Đức vừa phát lệnh, làm số chiêu sinh so với ngày trước càng nhiệt huyết khi cuộc thi bắt đầu!

"Các ngươi nói, vô địch năm nay là ma pháp sư song hệ hay là Vân gia Vân Phong?"

"Chúng ta đánh cuộc đi! Ta cá là ma pháp sư song hệ thắng!"

"Ta cá là Vân gia Vân Phong thắng!"

Quần chúng vây xem nhao nhao mở cuộc cá cược, Thái Đức có chút dở khóc dở cười nhìn về phía bọn họ Tầm mắt hắn đảo qua chỗ Vân Phong và Mễ Linh Lợi, hai người này chính là kiêu ngạo của học viện Ma Tang, bất luận là người nào, cuộc thi chiêu sinh lần này đã vượt trội hơn hẳn, dương danh cả Bách thành!

Những thí sinh khác sau khi nhìn thấy động tác ra lệnh một tiếng của Thái Đức chủ nhiệm thì đều bắt đầu. Chỉ có Vân Phong cùng Mễ Linh Lợi đều không nôn nóng xúc động, Mễ Linh Lợi liếc nhìn Vân Phong, thấy vậy Vân Phong bèn cho nàng nụ cười nhạt: "Đừng quên, ai thua thì sẽ tự vả miệng mình."

Mễ Linh Lợi trừng mắt: "Hừ! Đồ quê mùa, thì ra là ngươi muốn tự vả miệng, muốn cảm tạ ta thỏa mãn tâm nguyện của ngươi sao? "

Vân Phong cười nhẹ, ẩn chứa trong mắt toàn bộ là lãnh ý: "Ngươi nói nhảm thật đúng là nhiều!" Không thèm nhìn Mễ Linh Lợi nữa, Vân Phong dễ dàng nâng lên tảng đá cấp một. Mễ Linh Lợi thấy vậy khinh thường hừ lạnh, cũng thành công nâng lên ma thạch cấp một.

Vân Phong cười cười, động tác không vội. Mễ Linh Lợi bộ dáng không chịu nhường ai nhanh chóng giơ lên ma thạch cấp hai, ánh mắt khiêu khích nhìn Vân Phong, Vân Phong cũng đồng thời giơ lên ma thạch cấp hai.

Hai người ngươi trước ta sau, ngươi tới ta đi, không phân cao thấp. Mộc Tiểu Cẩm thấy vậy liền vui vẻ, mình thành công nâng lên ma thạch cấp một đã được coi là vượt qua kiểm tra rồi, mấy ngày ở cùng Vân Phong Mộc Tiểu Cẩm cũng học được cách kiêm tốn. Sau khi nàng thành công nâng lên ma thạch cấp một cũng không làm gì nữa mà hết sức chuyên chú nhìn Vân Phong cùng Mễ Linh Lợi.

Trên trường thi, không ít thí sinh đã đạt đến tiêu chuẩn của mình, trong lúc vô tình, ánh mắt mọi người đều tập trung vào tập trung vào hai người kia. Bất luận là đám đông bên ngoài hay thí sinh, thậm chí là cả những lão sư của học viện Ma Tang cũng đều nhìn về phía hai người họ!

"Mấy vị lão sư, các ngươi thấy thế nào?" Thái Đức đi tới, ánh mắt tràn đầy ý cười nhìn hai người đang phân cao thấp, những lão sư khác mỉm cười, sắc mặt cũng có chút nghi ngờ.

"Thực lực của Mễ đồng học ước chừng ở cấp bốn, nhưng Vân gia nha đầu thì... "

"Thì không dò xét được thực lực, đúng không?" Thái Đức nhàn nhạt nói, mấy vị lão sư khác gật đầu, bọn họ đều có thực lực cấp năm lại không thể dò xét được thực lực của nàng. Chẳng lẽ thực lực của tiểu nha đầu Vân Phong kia đã vượt qua bọn họ hay sao?

"Hai người kia đều là tân binh năm nay của học viện Ma Tang chúng ta a." Một lão sư thở dài, bất luận là người nào, đều đem lại danh tiếng lớn cho học viện. Mễ Linh Lợi là ma pháp sư song hệ hiếm có, mà thực lực Vân Phong so với tuổi của nàng thì chính là thiên tài yêu nghiệt!

Thái Đức mỉm cười, đôi mắt chăm chú theo dõi Vân Phong, tràn đầy tìm tòi nghiên cứu cùng mong đợi. Tiểu nha đầu, ba năm không thấy, thực lực của ngươi đã đạt đến loại trình độ nào, thật sự là khiến người khác mong đợi...!

Mọi ánh mắt tập trung trên người Vân Phong cùng Mễ Linh Lợi, hai người giờ phút này đã thành công nâng lên ma thạch cấp ba. Mễ Linh Lợi nhìn Vân Phong, tinh thần lực chậm rãi thành công nâng lên ma thạch cấp bốn!

Trong đám người đột nhiên bộc phát ra những âm thanh nhiệt liệt hoan hô, ma pháp sư song hệ cấp bốn a! Mễ Linh Lợi nghe đám người hoan hô, khẽ nghiêng đầu: "Đồ quê mùa, hiện tại nhận thua vẫn còn kịp."

Vân Phong khẽ rũ mắt xuống, ha hả cười, nhận thua? Đến bây giờ, trong từ điển của nàng không hề có chữ thua! Tinh thần lực của nàng nhẹ nhàng bao trùm lên ma thạch cấp bốn, không cần tốn nhiều sức nâng lên, tiếng hoan hô lại một lần nữa mãnh liệt vang lên.

"Vân Phong, làm tốt lắm!"

Mộc Thương Hải từ bên ngoài nhìn khẽ mỉm cười, trong lòng hắn luôn biết rõ rằng cấp bốn vẫn không phải là thực lực chân chính của Vân Phong. Dù sao nàng nếu có thể một mình đối phó với một đám Sư Vĩ Phí thì thực lực của nàng chắc chắn không phải tầm thường!

Mễ Linh Lợi nhìn thấy Vân Phong thành công giơ lên ma thạch cấp bốn liền biến sắc! Nàng không ngờ rằng Vân Phong đã đạt đến trình độ cấp bốn? Mễ Linh Lợi cắn cắn môi, không được, danh hiệu đệ nhất phải là của nàng!

Cuộc thi chiêu sinh chỉ chuẩn bị ma thạch từ cấp một đến cấp bốn, vậy mà bây giờ hai người lại đánh ngang tay. Dựa theo tình hình này thì có lẽ hai người đều là đồng hạng nhất. Bất quá năm nay nhất định là không giống với năm trước, ai chết vào tay ai còn không biết nhưng chắc chắn ngôi vị đệ nhất chỉ có thể thuộc về một người!

"Thái Đức chủ nhiệm!" Mễ Linh Lợi cao giọng la lên, âm thanh này lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hai người này đã đánh ngang tay rồi, bọn họ còn có chuyện gì nữa sao?

Tất cả cũng thí sinh tò mò nhìn Mễ Linh Lợi, Thái Đức đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Mễ đồng học, có chuyện gì sao?"

Mễ Linh Lợi cười cười: "Thái Đức lão sư, mặc dù hai chúng ta đồng hạng nhất cũng được, nhưng lòng tự tôn của ta rất lớn, ta sẽ không cùng nàng ta đứng thứ nhất. Hoặc là ta đứng thứ nhất, hoặc là nàng đứng thứ nhất!"

Thái Đức nghe xong bèn cười hỏi Vân Phong, thật ra thì trong lòng hắn vô cùng đồng ý! Mới dùng đến ma thạch cấp bốn đã dừng, thật là làm cho người ta mất hứng!

"Vân Phong, ngươi thấy thế nào?"

Vân Phong cười cười: "Tùy ý đi."

Thái Đức nghe nàng nói thế lại càng vui vẻ. Vân Phong nhìn Thái Đức trong lòng liền nghĩ, cho dù mình cự tuyệt, Thái Đức cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình.

Thái Đức vung tay, tất cả ma thạch trên bàn lập tức nằm trong bàn tay Thái Đức. Hắn vung tay lần nữa, bốn miếng ma thạch khác đã nằm trên mặt bàn. Vân Phong liền dùng thần thức quét qua, bốn miếng ma thạch này bao chứa năng lượng cấp năm nhưng chỉ có ba trạng thái: sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ.

Vân Phong giật nhẹ khóe môi, quả nhiên là Thái Đức đã sớm chuẩn bị xong hết thảy, nàng cũng không lạ. Thái Đức nhìn quần chúng xung quanh, cười to: "Mễ Linh Lợi và Vân Phong chính là niềm kiêu ngạo của học viện Ma Tang. Mà hai học sinh xuất sắc ấy đều có lòng tự tôn cao, nhất định muốn phân thắng bại, cho nên bọn họ đều quyết định đề cao thử thách, tiếp tục cuộc thi!"

Lời nói của Thái Đức, dẫn tới một cuộc tranh luận sôi nổi. Mọi người chỉ cảm thấy cuộc thi chiêu sinh năm nay so với các năm trước kia càng thêm hấp dẫn, càng làm cho mọi người không thể nào bình tĩnh!

Hai thiên tài liên tiếp xuất hiện không nói, hiện tại bọn họ lại muốn tăng độ khó của cuộc thi lên! Đồng ý tăng lên độ khó của thử thách, trong cuộc thi chiêu sinh của học viện Ma Tang thì đây là lần đầu tiên xảy ra!

Mấy vị lão sư đều u mê, nhìn vẻ mặt đắc ý của Thái Đức liền có chút trách móc: "Thái Đức chủ nhiệm, này, ngươi..." Ngươi không nên để họ phân thắng bại?

Thái Đức cười: "Các ngươi không phải cũng rất muốn biết, các nàng đến tột cùng ai mới là kẻ mạnh nhất sao?"

Mấy lão sư vừa nghe, sắc mặt có chút đỏ, thân là lão sư vì hai người này mà lại diệt đi nhiệt huyết của chính mình, thật đúng là... Cuộc thi của những thí sinh khác đã kết thúc, chỉ còn thử thách của hai người Vân Phong và Mễ Linh Lợi. Hai người này tiếp tục tỷ thí tỷ thí chính là vì muốn đoạt danh hiệu đệ nhất. Bọn họ cũng rất tò mò, đến tột cùng ai mới là người chiến thắng!

Mễ Linh Lợi nhìn bốn miếng ma thạch trước mặt, cười đắc ý, nàng chậm rãi dùng tinh thần lực giơ lên ma thạch cấp năm sơ kỳ. Mấy vị lão sư không khỏi sợ hãi than: "Thì ra là nàng che giấu thực lực!"

Mễ Linh Lợi nhìn Vân Phong, khiêu khích: "Đồ quê mùa, ngươi tiếp tục, tới a!"

Vân Phong cười cười, nàng không tốn nửa điểm khí lực để nâng lên ma thạch cấp năm sơ kỳ. Đối với Vân Phong nó chẳng khác gì cục đá bình thường, sẽ không có bất kỳ trở ngại nào cả.

Mễ Linh Lợi vừa thấy, khẽ cắn răng: "Nhìn chưa ra, ngươi thật là có bản lãnh." Mễ Linh Lợi lại tập trung tinh thần, tinh thần lực chậm rãi bao trùm trung kỳ ma thạch cấp năm. Nàng ta thần sắc căng thẳng, cuối cùng ma thạch cấp năm trung kỳ được nhấc lên thành công!

Tiếng hoan hô vang dậy như thủy triều, ma pháp sư song hệ cấp năm trung kỳ! So với vừa rồi chính là một đại hỉ a! Mễ Linh Lợi khẽ quay đầu, khinh thường bảo Vân Phong: "Đồ quê mùa nhà ngươi, có dám tiếp tục không."

Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, lạnh nhạt nhìn lướt qua ma thạch cấp năm trung kỳ. Nàng như cũ không cần tốn một chút sức nào liền thành công nhấc lên khiến quần chúng vây xem cảm thấy nhiệt huyết sôi trào!

Tiếng hoan hô so với vừa rồi còn lớn hơn, trận đấu giữa hai thiên tài, làm cho người xem kích động không thôi. Rốt cuộc ai mới là vô địch, hiện tại không có cách nào đoán được!

"Giỏi, ngươi cũng có khí phách lắm!" Mễ Linh Lợi nghiến răng nghiến lợi. Vân Phong nhàn nhạt nhìn nàng, Mễ Linh Lợi lần nữa nhắm mắt ngưng thần, đem ma thạch cấp năm hậu kỳ chậm rãi giơ lên, cuối cùng vững vàng dừng trước mặt Mễ Linh Lợi!

Cấp năm hậu kỳ!

"Thực lực tới cấp năm hậu kỳ?" Mấy vị lão sư lẩm bẩm, ánh mắt mừng như điên, giống như với quần chúng xung quanh, hưng phấn không thể kiềm chế! Mà những các thí sinh khác quan sát hai người tỷ thí liền há hốc mồm!

Ma pháp sư song hệ không nói, thực lực thế nhưng đạt tới cấp năm hậu kỳ! Trong lúc nhất thời có rất nhiều ánh mắt ghen tỵ với căm hận hướng tới Mễ Linh Lợi, mà Mộc Tiểu Cẩm cười híp mắt nhìn Vân Phong. Trong lòng nàng, bất kể thực lực Mễ Linh Lợi như thế nào thì Vân Phong đều có thể dành được ngôi vị đệ nhất!

Mễ Linh Lợi khiêu khích châm chọc nhìn tới. Hừ, đồ quê mùa nhà ngươi, ta không tin ngươi có thể nâng được ma thạch cấp năm hậu kỳ! Song, Vân Phong lại lần nữa làm Mễ Linh Lợi thất vọng!

Ma thạch cấp năm hậu kỳ trước vẻ mặt kinh ngạc đến bùng nổ của mọi người chậm rãi dừng ở trước mặt Vân Phong một cách ổn định. Vân Phong động tác không có chút ngừng trệ liền thành công nhấc lên ma thạch cấp năm hậu kỳ.

Nụ cười trong mắt Mộc Tiểu Cẩm càng thêm sâu sắc, trên mặt Mộc Thương Hải cũng xuất hiện nụ cười thật to. Mễ Linh Lợi sắc mặt thoáng cái biến trắng, làm sao có thể, nàng ta làm sao có thể nhấc được ma thạch cấp năm hậu kỳ.

"Đồ quê mùa kia, có phải ngươi sử dụng thủ đoạn xấu xa gì không!?" Mễ Linh Lợi nghiến răng nói một câu, Vân Phong chẳng qua lạnh lùng trả lời: "Hừ, ngươi đã thả rắm xong chưa?"

Mễ Linh Lợi sắc mặt lúc xanh lúc trắng, cẩn thận suy nghĩ trước bao nhiêu ma pháp sư, nàng ta có thể làm gì? Thực lực của nàng ta sao có thể giống mình được, nàng không tin!

Cắn răng, Mễ Linh Lợi nhìn Vân Phong, đôi mắt tóe lửa, Vân Phong vân đạm phong khinh cười. Nếu so khí độ thì Vân Phong chính là khí độ thiên tài cao quý chân chính, ngược lại Mễ Linh Lợi lại quá mức ích kỉ. Dựa theo lời của chính nàng ta mà nói, nàng ta chính là đồ quê mùa.

Mễ Linh Lợi nhíu mày, tinh thần lực chậm rãi thăm dò, nàng vốn cho là đến cấp năm trung kỳ cũng đủ để hạ nhục đồ quê mùa đó, lại không nghĩ rằng mình đã quá xem thường Vân Phong! Bất quá không sao, thực lực chân chính cùa nàng là cấp năm đỉnh! Nàng không tin kẻ quê mùa kia lại có thể vượt qua nàng!

Ma thạch cấp năm hậu kỳ chậm rãi dừng lại trước mặt Mễ Linh Lợi, ngay cả Thái Đức cũng không tránh khỏi kinh ngạc.Thật không nghĩ tới rằng nàng đã là ma pháp sư song hệ, thực lực lại đạt tới cấp năm hậu kỳ. Phải biết rằng, hắn so với nàng cũng chỉ là cấp sáu hậu kỳ!

Thân phận ma pháp sư song hệ đối với độ tuổi hiện tại của nàng đã làm người ta phải cảm thán, lại thêm thực lực của nàng. Thật là làm cho người ta phải sợ hãi than!

Mễ Linh Lợi nghe quần chúng điên cuồng gào thét, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của họ, còn có các thí sinh truyền đến từng đợt hít một khí lạnh thì nàng cảm thấy lòng hư vinh của mình được thỏa mãn vô cùng. Nàng ta vô cùng đắc ý, vô cùng cuồng vọng mà nhìn về phía Vân Phong. Thế nhưng Mễ Linh Lợi còn chưa thể hiện được sự đắc ý ấy thì một màn trước mặt đã khiến cho toàn bộ đắc ý của nàng đông cứng!

Vân Phong cười nhàn nhạt, ma thạch cấp năm hậu kỳ chậm rãi lơ lửng trước mặt nàng, Mễ Linh Lợi trợn to mắt, sững sờ trước cảnh trước mắt, mà tất cả mọi người vào giờ khắc này đều sợ ngây người!

Thái Đức không khỏi nuốt nước miếng, chẳng biết tại sao, Vân Phong cho hắn cảm giác giống như một cái động không đáy. Tiểu nha đầu này thực lực đến tột cùng là như thế nào, sợ rằng khảo nghiệm xong cũng không thể tìm hiểu hết.

Mọi người sôi trào, cực kì sôi trào, bốn miếng ma thạch cấp năm cũng chưa phân thắng bại, hai người đều thành công nhấc lên bốn miếng ma thạch, hai thiên tài cấp năm hậu kỳ! Trận thi này quả con mẹ nó khiến người khác kích động!

Mộc Tiểu Cẩm đang cúi đầu bỗng ngẩng mặt lên hét: "Tiểu Phong hảo!"

Những thí sinh khác chỉ cảm thấy hít thở không thông, có một số tự nhận mình rất có thiên phú, giờ phút này sắc mặt có chút u ám, trước mặt hai người này, bọn họ tính là cái gì!

Song, chuyện vẫn chưa hết, hai người hiện tại vẫn ngang tay, cuộc thi vẫn tiếp tục!

Mễ Linh Lợi trong lòng nghiến răng nghiến lợi, nàng rõ ràng thực lực của mình, hậu kỳ cấp năm là giới hạn của nàng rồi! Mà Vân Phong lại cũng thành công nâng lên ma thạch cấp năm hậu kỳ, thực lực của hai người vẫn không thể phân cao thấp!

Vân Phong cười cười, đôi mắt nhìn Mễ Linh Lợi: "Sao nào, ngươi còn muốn tiếp tục không?"

Một câu nói vân đạm phong khinh, nhưng trực tiếp khiến người khác ngứa răng! Mễ Linh Lợi sắc mặt đỏ lên, nàng có thể nói cái gì? Nếu như cậy mạnh tiếp tục tăng độ khó, nàng căn bản không thể nhấc được ma thạch cấp sáu, đến lúc đó chẳng phải khiến mọi người chê cười sao! Vốn tưởng ở cuộc thi chiêu sinh này sẽ làm nàng phát dương quang đại phát, thể hiện xuất sắc, lại không nghĩ rằng từ đâu lòi ra đồ quê mùa này, chiếm mất ánh sáng hào quang của nàng!

"Nếu như ngươi không nói, ta cũng không thể chờ ngươi." Vân Phong nói làm Mễ Linh Lợi chỉ cảm thấy tức điên tiết!

"Đồ quê mùa, ta cũng không tin ngươi có thể đạt tới cấp sáu!" Mễ Linh Lợi hiện tại đánh cuộc, nàng vẫn cho rằng Vân Phong vân đạm phong khinh chỉ là giả vờ. Nàng vẫn cho rằng Vân Phong có thể giơ được hậu kỳ ma thạch cấp năm đã là cực hạn, nàng hi vọngVân Phong hiện tại chỉ là nói khoác thôi.

"Ha hả, ngươi đừng quên, ai thua sẽ tự vả miêng." Vân Phong ném một câu, đột nhiên xoay người, mắt hướng về phía Thái Đức đang kinh ngạc: "Thái Đức lão sư, ngươi có thể chuẩn bị ma thạch cấp sáu không?"

Hô hấp mọi người đột nhiên căng thẳng!

"Ma, ma thạch cấp sáu, các ngươi có nghe thấy Vân Phong nói gì không, ma thạch cấp sáu đấy!"

"Mẹ kiếp, các ngươi nói nàng có giả bộ không a!"

"Ta thấy không giống, thời điểm nàng nâng ma thạch, bộ dạng như không dùng một tí sức lực, thực lực nàng không chừng thật sự đạt đến cấp sáu."

"Ta đoán nàng giả bộ, thiên phú của nàng có thể so được với ma pháp sư song hệ sao?"

"Nói không chừng đấy, ta coi trọng người của Vân gia."

Quần chúng đứng ngoài cửa nghị luận rôm rả, hai trường phái tranh cãi, Mễ Linh Lợi nghe rõ ràng, lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt xem thường: "Chớ giả bộ, nếu không người chịu nhục là ngươi đó."

Vân Phong chẳng qua chỉ cong lên khóe môi, không thèm quan tâm đến Mễ Linh Lợi. Thái Đức được hỏi đến, đầu óc liền có chút mờ mịt, nhưng đích thực hắn cũng đã chuẩn bị từ trước, cũng có thể vì Vân Phong mà chuẩn bị riêng! Vốn cho là ma thạch cấp sáu không có khả năng được dùng đến, lại không nghĩ rằng thật sự là có chỗ để dùng đến nó!

Thái Đức lấy ra ma thạch, chậm rãi đặt trên bàn, hướng mọi người giải thích đây là ma thạch cấp sáu, quần chúng lại sôi trào, cũng nhao nhao kêu Vân Phong nhấc lên.

Mọi tiếng ồn ào từ bên dưới vang lên, đủ loại ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Phong. Khinh thường có, hoài nghi có, chờ đợi có, tin tưởng có. Trước những ánh nhìn như thế, Vân Phong khẽ cười nhạt, ngũ quan tuyệt mỹ gợi lên vẻ phong hoa đại tuyệt.

Tinh thần lực chặt chẽ bao trùm lấy ma thạch, ma thạch cấp sáu trước con mắt bao nhiêu người, chậm rãi nâng lên, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn ma thạch vững vàng dừng trước mặt Vân Phong!

Mễ Linh Lợi ngu ngơ, triệt để sững sỡ, đôi mắt kinh ngạc nhìn ma thạch cấp sáu đang đặt trước mặt Vân Phong, mấp máy môi, trong ánh mắt hiện lên vẻ bối rối!

"Mễ Linh Lợi, tới phiên ngươi." Vân Phong đem ma thạch để xuống, mắt liếc nhìn Mễ Linh Lợi, Mễ Linh Lợi giờ đâm lao thì phải theo lao, quần chúng vô cùng chờ đợi nhìn nàng. Bọn họ vô cùng hi vọng ma pháp sư song hệ sẽ không làm cho họ thất vọng, nhưng...

"Ta thua!" Mễ Linh Lợi đỏ mặt, toàn bộ ánh mắt đều hướng về nàng, thiếu chút nữa đem nàng dìm xuống.

Quần chúng bên ngoài có người thì hoan hô, người thì bĩu môi khinh thường, có người mắng to, gào thét ma pháp sư song hệ là cái gì chứ, cũng chỉ đến thế mà thôi...

Mễ Linh Lợi cực kì xấu hổ đứng trên đài, nàng hiện tại nổi danh, bất quá... lại là theo một cách khác.

"Tiểu Phong giỏi nhất!" Mộc Tiểu Cẩm cao giọng hoan hô, đôi mắt tràn đầy vui sướng. Các thí sinh khác cũng vì Vân Phong vỗ tay, tất cả mọi người đều vì biểu hiện của Vân Phong mà cảm thấy khiếp sợ!

Mễ Linh Lợi dưới hàng vạn hàng nghìn sự công kích của ánh mắt cùng nước bọt, không chịu nổi, xoay người muốn đi lại bị một câu của Vân Phong mà khựng lại.

"Mễ Linh Lợi, ngươi có phải nên tự vả miệng của mình rồi không?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt các lão sư của học viện Ma Tang không khỏi biến sắc. Mễ Linh Lợi là ma pháp sư song hệ, trước mặt bao nhiêu người chịu nhục đã là khốn rồi! Huống chi Vân Phong cho dù thiên phú có như thế nào, trình độ cũng không thể bằng ma pháp sư song hệ a!

"Nha đầu, ngươi có thể cấp cho ta chút mặt mũi được không?" Thái Đức cười tiêu sái, để cho Mễ Linh Lợi trước mặt bao nhiêu người tự vả miệng, như vậy sao được?

Vân Phong cười cười: "Thái Đức lão sư nói vậy, Vân Phong tự nhiên có thể, bất quá, cũng chỉ lần này mà thôi."

Thái Đức khẽ nhíu mày, tiểu nha đầu này quả là khó chơi. Mễ Linh Lợi cá tính cuồng ngạo kia chắc chắn đã đắc tội nha đầu này, nếu không nha đầu làm sao lại không buông tha cho Mễ Linh Lợi?

Lôi hiệu trưởng còn muốn thấy nha đầu này, vạn nhất nha đầu này không nể mặt, đến lúc đó... Thái Đức suy nghĩ: "Nha đầu, nàng dù sao cũng là ma pháp sư song hệ, này... "

Vân Phong cười cười: "Ma pháp sư song hệ Ma Pháp ư?" Mễ Linh Lợi nghe thấy Thái Đức bảo vệ mình, thả lỏng tâm thần, cũng không còn e ngại, sắc mặt trở lại như cũ.

Thái Đức lúng túng cười, dù hắn rất vừa ý Vân Phong, nhưng tình huống bây giờ thật không tốt... Vân Phong đột nhiên cười ha ha một tiếng, bàn tay vung lên, một Cự Mãng xanh lam cùng một Cự Lang đỏ thẫm xuất hiện!

Cự Mãng hí vang, Cự Lang cuồng rống!

"Ma pháp sư song hệ thì có gì hiếm chứ!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com