TruyenHHH.com

Thien Quan Tu Phuc


Phong Tín đứng gần hai người nhất, nhìn Tạ Liên chấn kinh không thể che giấu. Ánh mắt Mộ tình lại là rung động, khắc chế khiếp sợ còn có ẩn ẩn kích động. Sư Thanh Huyền để Minh Nghi nằm xuống, nói: "Thiên Thu, ngươi hiểu lầm phải không? Nếu như Thái Tử Điện Hạ chính là Phương Tâm quốc sư kia, sao bây giờ ngươi mới nhận ra?"

Lúc này, một nam tử nói: "Thanh Huyền, ngươi không biết rồi. Trong truyền thuyết, Phương Tâm quốc sư tính tình cao ngạo, thần bí lãnh ngạo, xưa nay không lấy chân diện gặp người, luôn đeo mặt nạ bạch ngân. Thái Hoa Điện Hạ hẳn là lúc trước chưa thấy qua chân dung."

Người nói chuyện khoanh tay đứng ở xa, chính là Bùi Minh. Sư Thanh Huyền thấy hắn thì chậm rãi hất phất trần nói: "Đã như vậy, chính là nói cho tới bây giờ không ai thấy Phương Tâm quốc sư dáng dấp ra sao. Vậy mà Bùi Tướng quân làm như đã xác định Tiên Nhạc Điện Hạ chính là Phương Tâm quốc sư không bằng?"

Hành động của hắn và Tạ Liên giống nhau làm cho người ta bật cười, nhưng vừa đến Thượng Thiên Đình, lại đổi thành bộ dáng khoe khoang, mọi cử chỉ rất chú ý hình tượng. Đúng vào lúc này, phía sau có một thân ảnh tuyết trắng đi lên.

Thấy hắn xuất hiện tất cả mọi người an tâm. Thần quan đang nhốn nháo vội vàng về vị trí của mình đứng ngay ngắn, khom người nói: "Đế Quân."

Quân Ngô phất tay, mọi người đứng thẳng dậy. Quân Ngô đi ngang qua Tạ Liên thuận thế vỗ lên cánh tay phải một cái. Máu tươi đang theo tay áo Tạ Liên nhỏ xuống lập tức ngừng lại.

Xem xét Minh Nghi một lát, Quân Ngô nói: "Không có gì đáng ngại. Sắp xếp cẩn thận cho Địa Sư."

Thế là, bốn tên dược sư thần quan đi lên đỡ Minh Nghi dậy đem xuống dưới. Sư Thanh Huyền cũng muốn đi theo nhưng nhìn lại tình hình Võ Thần trong điện vẫn không yên lòng, đứng đó không đi.

Quân Ngô chắp tay trở lại bảo tọa mới nói: "Nói xem chuyện là thế nào. Vì sao Thái hoa nắm chặt Tiên Nhạc không buông, Tiên Nhạc lại vì sao cúi đầu?"

Lang Thiên Thu nhìn Tạ Liên, thấy y vẫn không nói lời nào, mà bây giờ ở đây toàn là thần quan, không sợ y chạy mất nên buông tay ra, hướng Quân Ngô khom người nói: "Đế Quân, người này mấy trăm năm trước dùng tên giả Phương Tâm , giết thân tộc ta, họa quốc gia ta. Ta muốn quyết chiến với y, mời Đế Quân làm chứng!"

Trong điện Thần Võ, ai chưa nghe qua Phương Tâm quốc sư thì tranh thủ thời gian lên thông linh tra. Không tra không biết, tra một cái giật mình. Vừa lúc Linh Văn cũng đáp ứng nhu cầu giải thích cho mọi người: "Phương Tâm quốc sư, chính là ân nhân cứu mạng cũng như ân sư của Vĩnh An quốc Thái Tử - Lang Thiên Thu. sở dĩ bị liệt vào yêu đạo song sư, là bởi vì sự tích trứ danh Lưu Kim Yến huyết tẩy Vĩnh An hoàng thất.

Sư Thanh Huyền nói: "Lưu Kim Yến là gì?"

Linh Văn nói: "Phong Sư đại nhân, Lưu Kim Yến, ban đầu là một loại yến hội phổ biến trong giới quý tộc Tiên Nhạc, vì các dụng cụ đựng đồ ăn thức uống, nhạc khí trong yến hội đều là từ vàng chế tạo vô cùng tinh xảo, xa hoa vô cùng, nên có cái tên này."

Sau khi Vĩnh An kiến quốc, ngay từ đầu đã chiêu cáo thiên hạ, thề son sắt nói chắc chắn ngăn chặn tập tục xa hoa lãng phí của tiền quốc, tuyệt không dẫm vào vết xe cũ, chỉ toàn tâm toàn ý vì dân phân ưu giải nạn. Nhưng chỉ qua mấy chục năm, lại học được đầy đủ bộ dạng tiền quốc.

Linh Văn tiếp tục nói: "Buổi tối sinh thần Vĩnh An Thái Tử mười bảy tuổi, hoàng cung cử hành Lưu Kim Yến. Mà Phương Tâm quốc sư...... Chính là trong buổi Lưu Kim Yến này, tay cầm kiếm, giết hết tất cả Vĩnh An Hoàng tộc lúc đó."

Chén vàng lật, máu đỏ tựa rượu.

Chỉ có Vĩnh An Thái Tử Lang Thiên Thu khoan thai tới chậm tránh được một kiếp, nhưng cũng suýt nữa bị diệt khẩu.

Trận kinh biến này không thể nghi ngờ khiến Vĩnh An trọng thương, nếu không phải Lang Thiên Thu luôn rất được dân tâm, lại kiệt tâm phí sức, thì đã có bạo loạn. Khó khăn ổn định thế cục, hoàng thất Vĩnh An triệu kỳ nhân dị sĩ khắp thiên hạ truy sát hung thủ, cuối cùng bắt được, Lang Thiên Thu tự tay giết chết nhất đại yêu đạo Phương Tâm quốc sư, cũng đem thi thể phong ấn trong ba lớp quan tài, trấn áp xuống mồ.

Bất quá, Vĩnh An hoàng thất nguyên khí đại thương, từ đó về sau, không thể tránh khỏi dần dần suy yếu, bị vương triều kế tiếp thay thế.

Lang Thiên Thu gắt gao nhìn Tạ Liên, nói: "Ngươi vì sao làm như vậy, ta vẫn luôn không hiểu. Ngươi nói ngươi không nhìn nổi bọn ta ngồi ở vị trí này, ta chưa từng tin, ta cũng không cảm thấy ngươi muốn soán vị. Bây giờ ta đã biết tại sao."

Các vị thần quan nghẹn họng trân trối, nhao nhao thì thầm.

Đây là trả thù!

Cũng không phải trả thù? Tiên Nhạc diệt quốc, y cũng muốn Vĩnh An diệt quốc. Người Vĩnh An giết phụ hoàng mẫu hậu y, cho nên y cũng muốn giết phụ hoàng mẫu hậu Vĩnh An Thái Tử, ăn miếng trả miếng, ăn miếng trả miếng.

Thế nhưng không phải đời Lang Thiên Thu diệt Tiên Nhạc quốc mà, vụ trả thù không quá có lý......

Ta còn nói trò cười ttam giới trời sinh là tên ngốc, thì ra là một nhân vật hung ác, chạy tới địch quốc làm quốc sư, âm thầm làm loạn, vừa ra tay là đồ sát hoàng thất, lợi hại a......

Tạ Liên nhận ra ánh mắt Quân Ngô bắn tới, hai mắt nhắm nghiền. Giây lát, chỉ nghe Quân Ngô nói: "Thái Hoa, ngươi khẳng định Tiên Nhạc chính là Phương Tâm , có chứng cứ gì?"

Lang Thiên Thu nói: "Người dạy kiếm thuật cho ta là Phương Tâm quốc sư, hắn vừa ra tay, ta làm sao có thể không nhận ra?!"

Sóng ngầm phun trào càng lớn.

Loạn quốc thì cũng thôi, sao còn dạy địch quốc Thái Tử kiếm thuật này nọ?

Khó trách sau lần thứ ba phi thăng, thì không thấy y chạm vào kiếm, sợ lộ tẩy đây mà.

Lang Thiên Thu nói: "Lần này ta đến Quỷ Thị, giao thủ với Huyết Vũ Thám Hoa....."

Nghe hắn nói đi chợ quỷ của Hoa Thành, không ít thần quan run lên, Lang Thiên Thu tiếp tục nói: "Năm ta mười hai tuổi trong một lần du lịch, bị một đám tặc nhân bắt, lúc chúng bắt ta chạy trốn thì thị vệ đuổi theo, hai bên đánh nhau loạn xạ, lúc đó một tên mãi nghệ mặt mũi sưng vù bên đường đột nhiên dùng nhánh cây xuất ra hai chiêu đánh văng hai thanh kiếm, cứu ta."

Đám tặc nhân và thị vệ đánh nhau lưỡng bại câu thương, người mãi nghệ đó mang ta chạy trốn đưa về hoàng cung. Phụ hoàng ta mẫu hậu vô cùng cảm kích, thịnh tình giữ lại, phát hiện y bản lĩnh cực lớn, còn xin y làm quốc sư, dạy ta năm năm kiếm thuật. Kiếm pháp của y ta không thể quen thuộc hơn, sao có thể nhìn lầm chứ?"

Mộ Tình nói khẽ: "Thái Hoa điện hạ, ngươi nói ngươi thấy được một điểm tàn ảnh, nhưng ngoại trừ ngươi không có người khác nhìn thấy, đó còn là lúc ngươi còn nhỏ a."

Hắn mở miệng lúc này, nhìn như là giải thích cho Tạ Liên, trên thực tế lại tương đối vi diệu. Bởi vì hắn nói như ván đã đóng thuyền, càng chất vấn, Lang Thiên Thu nhất định càng chăm chỉ chứng minh, đối với Tạ Liên càng bất lợi. Quả nhiên, Lang Thiên Thu nói: "Được! Làm phiền đưa kiếm!"

Trên điện không ít Võ Thần đều tùy thân mang kiếm, nghe hắn quát một tiếng, có người cởi kiếm ném đến. Lang Thiên Thu cầm kiếm, giơ lên trước mặt Tạ Liên, nói: "Cho ngươi! Bây giờ chúng ta so một trận, dốc toàn lực không cần nương tay, để xem kiếm pháp của chúng ta có giống nhau, để xem ta có phải do ngươi dạy dỗ!"

mọi người thấy hắn muốn làm loạn so kiếm ngay trên Thần Võ điện, nhưng nghĩ đến huyết tẩy Lưu Kim Yến, đường đường Thái Tử Điện Hạ lại bị người giết cả nhà, cũng có thể hiểu hắn kích động. Sư Thanh Huyền còn băn khoăn Tạ Liên bị thương, nói: "Thiên Thu, Thái Tử Điện Hạ mới vì giúp ngươi ngăn một đao của Hoa Thành mà tay phải thành như thế, sao có thể so kiếm với ngươi nữa?"

Nghe câu này, Lang Thiên Thu bỗng duỗi tay trái ra, đánh lên tay phải của mình. Một tiếng rắc rắc vang lên, cánh tay phải này lập tức tuôn máu, ướt đẫm máu mềm oặt rủ xuống. không cần kiểm tra cũng biết là bị thương rất nặng, chúng thần quan đều giật mình. Tạ Liên cũng khẽ giật mình, ngước mắt nói: "Ngươi làm cái gì vậy?"

Lang Thiên Thu nói: "Phong Sư đại nhân nói không sai, ngươi vì cứu ta mới bị thương một tay, giờ ta trả lại ngươi một tay. Nhưng ngươi cứu ta là cứu ta, giết người cũng là thật. Ta biết hai tay ngươi đều có thể dùng kiếm, kiếm pháp xuất thần nhập hóa như nhau, chúng ta dùng tay trái so, là nam nhân thì mau cầm kiếm lên!"

Tạ Liên nhìn kiếm, lại nhìn hắn, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, nói: "Nhiều năm trước ta đã lập thề, không dùng kiếm giết người nữa."

Nghe câu này, Lang Thiên Thu nhớ tới đêm đó hắn đuổi tới hiện trường, vừa vặn nhìn thấy người áo đen kia rút trường kiếm từ trên người phụ thân, mẫu thân ra, hốc mắt thoáng chốc đỏ đến doạ người, tay trái cầm kiếm run lên. Sư Thanh Huyền giơ phất trần quấn giữ thanh kiếm, nói: "Ta thấy trong này có hiểu lầm gì đó. Nếu Phương Tâm quốc sư vẫn luôn mang mặt nạ, nói không chừng có người giả mạo đi hại người? Đế Quân ngài nói đúng không?"

Mọi người nhìn lên ngọc tọa. Quân Ngô nói: "Tiên Nhạc."

Tạ Liên hạ thấp người, nói: "Vâng."

Quân Ngô nói: "Lời Thái hoa nói, ngươi có nhận hay không?"

Tạ Liên nói: "Nhận."

Một chữ này, ngữ khí lạnh lùng khác hẳn trước giờ, Phong Tín, Mộ Tình, Sư Thanh Huyền nghe được sắc mặt tất cả đều biến đổi.

Quân Ngô nhẹ gật đầu, lại nói: "Phương Tâm quốc sư huyết tẩy Lưu Kim Yến, có phải là ngươi?"

Lặng im một lát, Tạ Liên bỗng nhiên ngẩng đầu, nói: "Phải. Là ta!"

Một câu vang vọng, không hề khoan nhượng. Lang Thiên Thu nói: "Ngươi thừa nhận rồi, tốt lắm."

Như đã nói, thần quan Thượng Thiên Đình ai không nhuốm máu tươi phàm nhân, nhiều vô số kể. Nhưng nói thật, không mấy ai vì nợ máu năm xưa mà làm lớn chuyện như vậy. Đại khái là bởi vì những người phàm tục kia không ai có hậu nhân như Lang Thiên Thu, lấy tư cách thần quan hỏi tội hung thủ.

Trước đó Bùi Túc có Bùi Tướng quân ra sức bảo vệ, cuối cùng cũng trốn không thoát bị lưu vong thế gian, còn Tạ Liên không có chỗ dựa, giờ chỉ xem Quân Ngô có niệm tình xưa giúp y hay không.

Bất quá, các vị thần quan vẫn không hiểu thái độ Quân Ngô với Tạ Liên là như thế nào. Lần đầu Tiên Nhạc Thái Tử phi thăng, đương nhiên là ưu ái có thừa; Nhưng lần thứ hai phi thăng, hai người đánh một trận, Tạ Liên vẫn là thọc Quân Ngô mấy kiếm mới bị giáng xuống; lần thứ ba phi thăng, hai người ở chung lại có chút bình thản, giống như đã quên chuyện cũ rồi, Quân Ngô còn duyệt cho Tạ Liên một tòa ly cung mới ở khu vực tốt nhất Tiên Kinh, thật sự là khiến người nghĩ không thấu. Bởi vậy, ai nấy đều dựng thằng hai tai, chờ nghe xem vị kia xử lý thế nào.

Ai ngờ, không đợi Quân Ngô xử lý, Tạ Liên lại lên tiếng trước. Y nói: "Tiên Nhạc có một yêu cầu quá đáng."

Quân Ngô nói: "Ngươi nói."

Tạ Liên nói: "Thỉnh Đế Quân trừ tiên tịch, biếm ta hạ phàm."

Vài thần quan kinh hãi, ngược lại cảm thấy bội phục. Dù sao ai cũng không muốn bị biếm, phi thăng khó khăn biết bao? Tân tân khổ khổ leo đến cao như vậy, lập tức ngã xuống, ngẫm lại cũng hối hận chết, dám trực tiếp nói với Quân Ngô, ngài cách chức ta đi, bọn họ làm không được. Nhưng cũng có vài thần quan lơ đễnh, dù sao đã nháo đến bước này, lấy tiến làm lùi nói không chừng tốt hơn liều chết không nhận, dù sao Tạ Liên cũng đã bị giáng chức hai lần, thêm lần nữa cũng không có gì lớn, biếm riết cũng quen.

Lang Thiên Thu lại nói: "Ngươi không cần tự hạ mình, ngươi phi thăng là bản lãnh của ngươi. Ta chỉ muốn cùng ngươi quyết chiến một trận."

Tạ Liên nói: "Ta không muốn đánh với ngươi."

Lang Thiên Thu nói: "Vì sao chứ? trước kia không phải chưa từng đánh. Trận này bất luận sinh tử, từ đây chấm dứt!"

Tạ Liên nhạt tiếng nói: "Không tại sao. Đánh với ta, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ."

46, khuể Nam Dương Quyền Đả Điêu Huyền Chân

Y nói hời hợt, lại kích thích bốn phía hút khí. Không ít thần quan nghĩ thầm: Ngươi chỉ là một phế thần quan pháp lực còn không có, sao có thể so với Lang Thiên Thu đường đường một vị Võ Thần phía Đông, mà nói như vậy? Không khỏi quá cuồng vọng rồi. Nói thật, giống như việc y bị giáng chức là để cho Lang Thiên Thu nguôi giận vậy. Nhưng Lang Thiên Thu lại không hề cảm thấy y nói khoa trương: "Ta đã nói, không màn sinh tử! Ta cũng không cần ngươi nhường."

Tạ Liên không để ý hắn, nói với Quân Ngô: "Thỉnh Đế Quân biếm ta hạ giới."

Sư Thanh Huyền bỗng nhiên giơ tay nói: "Đợi đã! Ta còn có lời muốn nói!"

Quân Ngô: "Phong Sư nói đi."

Sư Thanh Huyền nói: "Chư vị tiên liêu hình như đều cho rằng Tiên Nhạc Điện Hạ vì trả thù mới dùng tên giả Phương Tâm , huyết tẩy Vĩnh An hoàng thất. Nhưng nếu y muốn trả thù, vì sao chỉ tha cho riêng Vĩnh An Thái Tử - Thái Hoa Điện Hạ? Theo lý thuyết, một người báo thù muốn nhất chính là tự tay đâm chết Thái Tử Điện Hạ này sao?"

Điều này cũng không phải không ai nghĩ đến, nhưng đều cảm thấy không cần chủ động nói ra, lúc này Phong Sư dẫn đầu nói, mới có mấy người gật đầu theo. Sư Thanh Huyền lại nói: "Ta và Thái Tử Điện Hạ dù tương giao không nhiều, nhưng ta tận mắt thấy y vì cứu Thái Hoa Điện Hạ mà chính diện nghênh kích Loan Đao Ách Mệnh. Thiên Thu, nếu y hận hoàng thất Vĩnh An, sao có thể nguyện mạo kỳ hiểm cản đao cho ngươi?"

Nghe thấy câu, chính diện nghênh kích Loan đao Ách Mệnh, Phong Tín và Mộ Tình đều biến sắc. Có tiếng thì thầm, không chừng là do chột dạ áy náy, Sư Thanh Huyền lập tức cao giọng bồi thêm một câu: "Đây chính là bất tường tà binh, thanh đao nguyền rủa đó! Cho nên! Ta thấy việc này còn nhiều nghi vấn!"

Bùi Minh nói: "Thật ghen tị với Thái Tử Điện Hạ được Phong Sư đại nhân dốc sức bảo vệ, bênh vực lẽ phải a. Tiểu Bùi ta cũng không có phúc phận này."

Sư Thanh Huyền nói: "Bùi Tướng quân ngươi đừng lẫn lộn. Chuyện Tiểu Bùi giống sao? Đó là ta tận mắt thấy hắn làm ác, cũng chính tai nghe hắn thừa nhận."

Bùi Minh nói: "Vậy hôm nay chẳng phải cũng vậy sao? Thái Hoa Điện Hạ thấy tận mắt thấy y thủ ác, cũng chính tai nghe Tiên Nhạc Điện Hạ thừa nhận, khác nhau chỗ nào?"

Sư Thanh Huyền giận dữ, muốn lý luận với hắn thì Tạ Liên cản lại, nói: "Phong Sư đại nhân, đa tạ ngươi, ơn này ta nhận. Nhưng không cần nữa."

Sư Thanh Huyền chốc lát cũng không nghĩ ra bác bỏ Bùi Minh thế nào, chỉ thẳng hắn rồi bỏ.

Lúc này, Quân Ngô cuối cùng lên tiếng. Hắn nhạt tiếng nói: "Chư vị an tâm chớ vội."

Hắn nói không lớn rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi thần quan trên Thần Võ Điện đều nghe rõ ràng, lật đật đứng ngay ngắn lại. Đợi đại điện an tĩnh lại, Quân Ngô nói: "Thái Hoa, ngươi làm việc xưa nay có chút xúc động. Gặp chuyện không thể kết luận vội vã, cần tỉnh táo xem xét, làm rõ chân tướng rồi mới định đoạt."

Lang Thiên Thu cúi đầu thụ giáo. Quân Ngô lại nói: "Tiên Nhạc không làm rõ sự tình, thỉnh cầu tự giáng chức vô dụng. Trước giam giữ trong Tiên Nhạc cung, ta tự mình thẩm vấn sau. trước đó, hai người các ngươi không được gặp mặt."

Kết quả này, ngoài dự liệu.

Quân Ngô thế mà bảo đảm cho Tạ - không hương hỏa, không tín đồ, không công đức, trò cười tam giới - Liên!

Còn Lang Thiên Thu là Võ Thần tọa trấn phương Đông, nói không chừng lại bởi vậy sinh ra bất mãn, vậy thật sự là mua bán lỗ vốn. Nhưng dù vậy cũng muốn bảo đảm -- Chẳng lẽ Tạ Liên vẫn rất được Quân Ngô thưởng thức?!

Rất nhiều thần quan nhìn ra manh mối, âm thầm quyết định sau này bất luận trường hợp nào cũng không công khai xách bốn chữ "trò đùa tam giới" ra nói nữa. Sư Thanh Huyền nhẹ nhàng thở ra, ra sức thổi vài câu Đế Quân anh minh. Lang Thiên Thu lại nhìn Tạ Liên chăm chú: "Đế Quân muốn hỏi cái gì thì hỏi, nhưng cho dù kết quả như thế nào, ta vẫn phải đánh một trận với y!"

Nói xong, hướng Quân Ngô khẽ khom người, quay người ra đại điện. Quân Ngô khoát tay áo, mấy tên Võ Thần quan tiến lên mang Tạ Liên xuống. Lúc đi ngang qua Sư Thanh Huyền, Tạ Liên nói khẽ với hắn: "Phong Sư đại nhân, thật sự đa tạ ngươi. Nhưng nếu thật muốn giúp ta, không cần nói giúp ta nữa, có thể nhờ ngươi hai chuyện không?"

Sư Thanh Huyền ái náy chuyện châm ngòi thổi gió đốt Cực Lạc Phường, lỡ làm chuyện ác nên bây giờ hận không thể giúp Tạ Liên một trăm chuyện: "Ngươi nói a."

Tạ Liên: "Thiếu niên ta dẫn tới để ở Thiên Điện, làm phiền ngươi chiếu cố một chút."

Sư Thanh Huyền: "Việc này rất nhỏ! Chuyện thứ hai?"

Tạ Liên: "Nếu Bùi Tướng quân còn muốn tìm Bán Nguyệt gây sự, phiền Phong Sư đại nhân ngăn cản."

Sư Thanh Huyền: "Nhất định rồi. Ta sẽ không để cho Bùi Túc đắc thủ. Nàng ở đâu?"

Tạ Liên: "Ta giấu nàng trong một cái bình rau muối ở Bồ Tề quan. Nếu ngươi có rảnh, làm phiền lấy "nàng" ra thổi thổi."

"......"

Tạ biệt Phong Sư, hai thần quan dẫn y tới trước Tiên Nhạc cung, cung cung kính kính: "Thái Tử Điện Thái Hạ mời."

Tạ Liên gật đầu nói: "Làm phiền."

Giơ chân bước vào, đại môn sau lưng đóng lại. Tạ Liên nhìn bốn phía một lần, quả nhiên, không riêng bề ngoài, trong điện cũng giống như đúc Tiên Nhạc cung trước kia. Lần trước đến đây nhưng không vào, không nghĩ tới lần đầu tiên vào, lại là bị cấm túc, đúng là có điềm.

Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, tâm Tạ Liên cũng mệt mỏi, ngã đầu liền ngủ.

Trong mơ xuất hiện rất nhiều sự việc.

Hình như y đang tĩnh tọa, mở mắt ra, phát hiện mình đang ngồi ngay ngắn trước thư án, áo bào màu đen tầng tầng lớp lớp trải rộng trên mặt đất, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ nặng nề, lạnh như băng.

Cúi đầu, đập vào mắt là một thiếu niên nằm trên thư án. Thiếu niên kia mười bốn mười lăm tuổi, y phục lộng lẫy, cả người tràn đầy sức sống, đang ngủ say.

Y lắc đầu đi qua, hơi cúi người, đốt ngón tay gõ gõ án thư: "Thái tử điện hạ."

Không biết có phải vì truyền qua một tầng mặt nạ lạnh lẽo hay không, mà âm thanh cũng lạnh thêm mấy phần. Thiếu niên kia bừng tỉnh, giương mắt vừa nhìn thấy y đã bị dọa đến nhảy dựng lên: "Quốc quốc quốc sư!!!

Y nói: "Ngươi lại ngủ gật, phạt chép mười lần Đức Kinh."

Thái tử kinh hãi: "Đừng mà sư phụ, không bằng người phạt con chạy mười vòng quanh hoàng thành đi!"

Y nói: "Hai mươi lần. chép ngay lập tức. Chữ tốt một chút."

Thái tử có vẻ hơi sợ y, thành thành thật thật ngồi xuống, bắt đầu chép. Y thì ngồi xuống tiếp tục tĩnh tọa.

Thật ra, tất cả mọi người trong hoàng cung đều có chút sợ y. Đây là cảm giác áp bách y cố gắng tạo ra.

Nhưng vị Thái tử điện hạ này có lẽ bởi vì tuổi còn quá trẻ, kính sợ y luôn không giữ được bao lâu, dò xét không đầy một lát lại nói: "Sư phụ!"

Y để sách xuống hỏi: "Cái gì."

Thái tử: "Kiếm pháp lần trước người dạy con đều học xong, có phải là nên dạy con kiếm pháp mới không?"

Y nói: "Có thể. Ngươi muốn học cái gì?"

Thái tử: "Con muốn học chiêu người cứu con đó!"

Y nghĩ nghĩ: "Chiêu kia sao? Không được."

Thái tử: "Vì sao a?"

Y nói: "Chiêu kia không thực dụng. ít nhất là không thích hợp với ngươi."

Thái tử không hiểu: "Không phải rất hữu dụng sao? Một kiếm hóa giải lực đạo hai kiếm! Người đã dùng chiêu đó cứu con a."

Thái tử không hiểu cũng rất bình thường. Y nói: "Thái Tử Điện Hạ, ta hỏi ngươi một vấn đề."

"Được a!"

Y nói: "Trước đây có hai người, đều bị đói đến đỏ mắt, muốn cướp lương thực của đối phương cho nên đánh nhau. Lúc này xuất hiện người thứ ba, hắn muốn khiến hai người kia ngừng đánh, ngươi cảm thấy lúc này, chỉ khuyên giải thôi có hữu dụng không."

Hắn nói: "...... Vô dụng đi. Bọn họ chính là muốn lương thực đúng không."

"Phải. Bởi vì căn nguyên vấn đề không được giải quyết, sẽ không ai nghe ngươi giảng đạo lý. Cho nên người thứ ba muốn bọn họ không đánh nhau nữa, chỉ có một cái biện pháp, đó chính là cho họ thứ họ muốn. Mở túi lấy lương thực của mình cho họ."

Thái tử như hiểu như không.

Y nói: " Đạo lý tương tự. Ngươi phải biết, một khi xuất kiếm, nhất định sẽ có người bị thương. Lực phát ra, phải có nơi nhận.

Cho nên, ngươi nói ta hóa giải kình lực hai kiếm kia, là không đúng. Hai chiêu đó không mất đi, mà do ta tiếp nhận. Dừng can qua mà tự nhận tổn thương, là chiêu thức ngu ngốc, nếu không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng.

Ngươi là Thái Tử Điện Hạ cao quý, không cần học nó."

Thái tử tiếp tục chép kinh văn, nhưng vẻ mặt như có điều suy nghĩ. Y hỏi: "Ngươi còn vấn đề gì?"

Chần chờ một lát, Thái tử nói: "Có một chút. Sư phụ, nếu như, lương thực của người thứ ba cũng không đủ thì làm sao bây giờ?"

"......"

Thái tử lại nói: "Nếu như hai người kia có lương thực nhưng vẫn muốn nhiều hơn, vì lòng tham mà càng đánh dữ hơn, càng không ngừng tìm người lấy lương thực, vậy lại làm sao bây giờ?"

Y hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Thái tử nghĩ nghĩ: "Không biết...... Có lẽ, từ đầu đã không nên nhúng tay vào."

"......"

Đại điện là kim sắc. Tất cả đều là kim sắc, nhưng giờ phút này, biến thành màu đỏ.

Mỗi bàn trong Kim Lưu Yến, đều có một thi thể. Một kiếm đứt cổ, tử trạng thê lương.

Tay cầm kiếm cũng phát run, quốc chủ tuấn mỹ toàn thân máu tươi, hai mắt đỏ ngầu vừa đau vừa hận, trên chân chính là thi thể hoàng hậu.

Y cầm kiếm, từng bước từng bước đi qua, quốc chủ ngẩng đầu nhìn y kinh ngạc vạn phần: "Quốc sư? Ngươi......?!"

Một kiếm vô cùng lãnh khốc đâm tới.

Cùng lúc đó, y như cảm giác được gì, bỗng nhiên quay đầu. Thái tử điện hạ trẻ tuổi đang đứng ở cửa, trong đám thi thể thị vệ ngổn ngang lộn xộn.

Đôi mắt hắn trống rỗng, dường như đang hoài nghi những gì mình đang thấy là thực hay là mộng,bước lên một bước, chút nữa là vấp cánh cửa, thất hồn lạc phách. Hắn nhổ thanh kiếm ra máu tươi phun lên hắc y."

Thái tử không vấp cánh cửa, nhưng bị thi thể trên đất trượt chân bổ nhào lên người quốc chủ, cuối cùng có thể gọi ra: "Phụ hoàng!? Mẫu hậu?!"

Quốc chủ sẽ không trả lời hắn. Thái tử lay lay ông, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn sang, trợn mắt lên: "Sư phụ! Ngươi đang làm gì? Ngươi đã làm gì vậy?! Quốc sư!!!"

Thật lâu sau, y mới nghe được thanh âm khô khan của mình--

"Các ngươi đáng đời."

......

Tạ Liên ngủ không an ổn, lăn xuống đất tỉnh lại.

Y còn buồn ngủ dụi dụi mắt, phát hiện thật ra cũng không ngủ bao lâu vậy mà lại mơ một giấc mộng chẳng ra sao, may mắn trong ngực có thứ gì đó cấn tỉnh. Ngồi một hồi, lấy trong ngực ra một vật, mở ra tay. Trong lòng bàn tay là hai viên xúc xắc, là lấy từ Cực Lạc Phường.

Trong đầu không tự chủ xuất hiện một mảnh hỏa hồng. Hình tượng mơ hồ, nhưng một thân hồng ảnh lại vô cùng rõ ràng, đứng bất động trong biển lửa ngắm nhìn y. Tạ Liên thở dài, nghĩ thầm: "Không biết Cực Lạc Phường của Tam Lang còn lại bao nhiêu. Lần này ta lại bị biếm, đập nồi bán sắt cũng không biết có thường nổi hay không nổi...... Mấy chục năm, mấy trăm năm, cùng lắm thì trả cả đời cho hắn."

(quả thật trả cả đời :))))

Nhìn bọn chúng một hồi, Tạ Liên chắp tay trước ngực, xốc hai viên xúc xắc ném xuống đất. xúc xắc nhanh như chớp lăn mấy vòng rồi ngừng lại.

Quả nhiên vận khí Hoa Thành cho y mượn đã tiêu hết. trong lòng nghĩ sẽ ra đôi sáu, nhưng xúc xắc rơi xuống đất, kết quả lại là đôi một.

Tạ Liên nhịn cười không được lắc đầu, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Y nghiêm túc lại, thu lại ý cười trên mặt cùng hai viên xúc xắc.

Tiếng bước chân này không phải Quân Ngô. Quân Ngô bước chân trầm ổn, không nhanh không chậm. Mặc dù Hoa Thành đi đường thường có chút hững hờ, không đoan chính, thường xuyên biếng nhác, nhưng bộ pháp hai người toát lên khí tràng tự tin lại là hoàn toàn nhất trí. Tiếng bước chân này hơi nhẹ lướt, Tạ Liên nhìn lại, khẽ giật mình: "Là ngươi."

Người tới một thân hắc y, khuôn mặt trắng nõn, môi sắc mờ nhạt, thần sắc cũng mờ nhạt, nhìn thanh lãnh vô cùng, rõ ràng là Võ Thần, lại như quan văn, không phải Mộ Tình thì ai!

Hắn thấy Tạ Liên kinh ngạc thì nhíu mày: "Ngươi cho rằng là ai? Phong Tín?"

Không đợi y trả lời, hắn đã vén vạt áo, rảo bước đến cửa: "Phong Tín a, đại khái là sẽ không tới."

Tạ Liên: "Ngươi tới làm cái gì?"

Mộ Tình: "Đế Quân chỉ cấm túc ngươi, không cho Thái Hoa điện hạ đến, cũng không nói không cho ta đến."

Hắn vẫn không trả lời Tạ Liên. Không trả lời muốn nói thì thôi, Tạ Liên cũng không hiếu kỳ nên cũng không hỏi lại. Mộ Tình nhìn Tiên Nhạc cung mới tinh một vòng, ánh mắt rơi trên người y dò xét một lát, bỗng nhiên vứt thứ gì đó cho y. Tàn ảnh màu xanh, tay trái Tạ Liên bắt được, thì ra là cái bình sứ nhỏ men xanh.

Là bình thuốc.

Tạ Liên cầm bình thuốc bất động, trái lại dò xét hắn.

Từ sau lần phi thăng thứ 3, Mộ Tình đối với y chỉ có thể dùng "Âm dương quái khí" để hình dung. Giống như đang chực chờ chê cười y bị đá xuống lần thứ 3 vậy. Nhưng mà, lúc này Tạ Liên có thể sắp bị giáng lần thứ 3 thật, hắn lại ôn hoà như vậy, còn tặng đồ? Thái độ khác biệt quá lớn, ngược lại khiến y không quen.

Thấy y bất động, Mộ Tình mỉm cười: "Ngươi muốn dùng hay không, dù sao cũng không có ai cho đâu."

Nụ cười này không phải giễu, có thể nhìn ra, tâm tình hắn thật không tồi. Mặc dù Tạ Liên không cảm thấy đau, nhưng cũng không thể cứ để nó bị thương như vậy được. Trước đó Quân Ngô đã vỗ một cái xem như cấp cứu, nhưng có thuốc tốt hơn. Thế là y mở bình sứ nhỏ ra, không yên lòng đổ thuốc lên tay phải. Trong bình không phải thuốc bột hay dược hoàn, mà là một luồn khói màu xanh nhạt. Luồn khói chầm chậm bao trùm cánh tay phải, mùi hương thanh lương, quả là đồ tốt.

Mộ Tình đột nhiên hỏi: "Lang Thiên Thu nói đều là thật? Ngươi thật giết Vĩnh An Hoàng tộc?"

Tạ Liên giương mắt nhìn hắn. Cho dù Mộ Tình đã rất kiềm chế nhưng Tạ Liên vẫn thấy được hưng phấn không giấu nổi trong đáy mắt hắn. Dường như rất hứng thú việc Tạ Liên huyết tấy Lưu Kim Yến, lại nói: "Ngươi giết thế nào?"

Lúc này, lại có tiếng bước chân nặng nề từ phía sau truyền đến. Hai người cùng quay đầu, lần này đến thăm, lại là Phong Tín. Hắn vừa vào thì thấy Mộ Tình ở trong đại điện, còn mỉm cười đứng cạnh Tạ Liên thì nhíu mày cảnh giác nói: "Ngươi ở đây làm gì?"

Tạ Liên đưa bình sứ xanh lên. Mộ Tình thu liễm ý cười. Hắn vừa mới nói với Tạ Liên là Phong Tín sẽ không tới, thì Phong Tín tới liền, đương nhiên không vui, nói: "Đây đâu phải điện của ngươi, ngươi đến được, sao ta không đến được?"

Phong Tín không để ý tới hắn, quay sang Tạ Liên. Hắn còn chưa mở miệng, Tạ Liên đã nói luôn: "Nếu như hai người các ngươi đến hỏi cùng một vấn đề, vậy ta trả lời một lần luôn. Không cần nghi ngờ, hôm nay trên Thần Võ Điện ta nói câu nào cũng là thật."

Sắc mặt Phong Tín ẩn ẩn trắng bệch. Mộ Tình lại không nhìn được bộ dáng này của hắn: "Kiềm chế chút đi, chuyện tới nước này ngươi còn làm vẻ mặt đó cho ai coi."

Ánh mắt Phong Tín sắc bén quyét hắn: "Không phải cho ngươi xem. Lăn ra ngoài!"

Mộ Tình: "Ngươi hay lắm, dám kêu ta cút. miệng thì nói như trung thành lắm, nhịn mấy năm? Còn không phải cũng bỏ chạy đó thôi."

Trán Phong Tín nổi gân xanh. Tạ Liên dự cảm càng nói càng sai rồi, nhấc tay bảo: "Dừng lại. Dừng lại."

Mộ Tình há sẽ nghe sao? Cười lạnh nói: "Truyền ra đều nói ngươi không đành lòng nhìn chủ cũ sa đọa, nói người hiểu rõ đại nghĩa, nhất định phải tìm êm tai lấy cớ tô son trát phấn, nói trắng ra là ngươi không muốn đi theo một tên phế nhân phí thời gian sao?"

Phong Tín vung ra một quyền: "Ngươi thì biết cái gì?!"

Chát! Mộ Tình bị đánh trúng mặt. Hắn chính là một tiểu bạch kiểm tiêu chuẩn, cho nên một quyền "đánh xã giao" như thế cũng khiến mặt hắn như bị đập trái hồng vào mặt, máu tươi chảy dài. Nhưng hắn rất lì, hừ cũng không hừ, không nói hai lời nhào vào đánh. Sau khi phi thăng bọn họ đều có pháp khí riêng, nhưng lúc này giận xông đầu thì đánh tay không mới thống khoái. Tám trăm năm hạnh phúc trước Phong Tín và Mộ Tình đánh ngang tay, qua tám trăm năm vẫn vậy, quyền cước đánh vào da thịt phanh phanh, khó phân cao thấp. Phong Tín cả giận nói: "Ngươi cho rằng không ai biết tâm tư xấu xa của ngươi hay sao, mong y làm chuyện xấu, ngươi vui lắm!!"

Mộ Tình phi: "Ta biết ngươi vẫn luôn xem thường ta, chết cười ta, ngươi nhìn lại mình đi! Ngươi có tư cách gì xem thường ta. Chó chê mèo lắm lông thôi!"

Lang Thiên Thu và Tạ Liên còn chưa đánh, Phong Tín và Mộ Tình đã đánh trước rồi. Oán hận giữa hai người chất chứa đã lâu, nay phát tiết đánh nhau loạn xa, mắng chửi nhau còn không kịp nghe, ai còn nghe Tạ Liên nói? Tạ Liên còn nhớ lúc ba người còn trẻ, Mộ Tình nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng, túi chưa bao giờ lớn tiếng với người khác, còn nếu Phong Tín đánh ai, cũng là do Tạ Liên kêu hắn đánh, kêu đánh thì đánh kêu ngừng thì ngừng, bây giờ đã không như vậy. Tạ Liên ôm một tay chạy ra cửa muốn tranh thủ thời gian gọi thần quan tới giúp đỡ, ai ngờ, còn chưa ra đại điện đã nghe phía trước vang một tiếng thật lớn. Phong Tín và Mộ Tình cũng giật mình, đồng loạt dừng tay, ngưng thần đề phòng, nhìn về phía tiếng động.

Đại môn Tiên Nhạc cung bị đạp ra. Ngoài cửa không phải đường Thần Võ ở Tiên Kinh, mà là một mảnh âm u đầy tử khí hắc ám.

Bên trong hắc ám, vô số ngân điệp lạnh thấu xương đập vào mặt.

(tén tén tén tèn~~~💁‍♀ và sau đây là màn giải cứu mỹ nhân của Hoa công tử!)

47, kiếp tiên cung tam ngữ hách chư thần

Ngân quang chớp loạn, không kịp suy nghĩ phản ứng đầu tiên của Tạ Liên là đưa tay lên che, Nhược Tà trên cổ tay cũng tự động nghênh kích. Nhưng mà, đám ngân điệp kia lại không hề tấn công y, mà đều vòng qua y đánh úp hai người phía sau.

Phong Tín và Mộ Tình đã sớm nếm qua sự lợi hại của Tử Linh Điệp, không dám chủ quan? lập tức quát: "Thuẫn khai!"

Hàng ngàn hàng vạn ngân điệp đánh tới, vỗ cánh như gió táp, vô tình hình thành một bức tường ngăn cách, như mưa lớn ào ào xao động, tạo ra bạch quang mãnh liệt như đốm lửa bắn tứ tung. trước đó hai người đã triển khai hai pháp thuẫn, nhưng vẫn không thể đỡ thế của Tử Linh Điệp vô cùng vô tận, điên cuồng như bay nga* dập lửa, dù đã mở màn bảo vệ nhưng vẫn bị ép lui.

Nhất thời chủ quan bị chiếm được tiên cơ, không mở khiên sẽ bị Tử Linh Điệp tấn công, mở khiên thì không rảnh tay lấy binh khí, Phong Tín và Mộ Tình đều âm thầm kêu khổ, cắn răng chèo chống. Phong Tín nhìn thoáng qua Tạ Liên còn cúi đầu đứng phía trước, lập tức quát: "Điện hạ coi chừng, đừng đứng ở đó, ra sau đây mau!"

Ai ngờ, Tạ Liên quay đầu lại, lông tóc vô thương, cau mày nói: "A?"

Hai người tập trung nhìn lại thì tức muốn thổ huyết. Lòng bàn tay Tạ Liên nâng một con Tử Linh Điệp, mặt ngơ ngác. Lúc nãy mưa bướm quét qua, có một con lẻ loi bay chậm không theo kịp đại đội, lảo đảo trước mặt Tạ Liên. Tạ Liên nhìn nó cố gắng đập cánh, cảm thấy tiểu Ngân Điệp này có phải bay không nổi nữa không, vô thức đưa bàn tay ra nâng phía dưới. Bướm nhỏ tung tăng ở luôn trong lòng bàn tay y, không đi. Thấy thế, trán Phong Tín nổi gân xanh: "Đừng đụng vào nó!!!"

Đúng vào lúc này, cổ tay Tạ Liên bỗng nhiên bị xiết chặt, có người nắm tay dùng sức kéo một phát vào sau đại môn đen kịt.

Nhưng dù đang ở trong hắc ám, y vẫn không mảy may bất an hay cảnh giác. Tối đen kia như một tần áo giáp ôn nhu, chẳng những không có nguy cơ, ngược lại còn khiến y an tâm.

Mặc dù người phía sau hắc ám chưa hiện thân, nhưng Ngân Điệp đã tới, người tới là ai còn không biết sao? Mộ Tình không thể tin: "Ngươi thật to gan, dám lên Tiên Kinh quấy rối, quá càn rỡ rồi đi!"

Một thanh âm cười nói: "Như nhau, không phải Thượng Thiên Đình các ngươi cũng càn rỡ ở địa bàn của ta sao?"

Dù đã sớm nghi ngờ người kéo mình là ai, nhưng nghe được giọng nói quen thuộc kề bên, lòng Tạ Liên vẫn chấn động. Lập tức nghe Phong Tín nói: "Hoa Thành, Đế Quân đang ở Tiên Kinh, ngươi mau thả người!"

Hoa Thành xùy: "Vậy phải xem các ngươi có bản lãnh này hay không."

(😌👏👏👏)

Vừa nói dứt câu, đại môn lập tức ầm ầm đóng lại!

Tạ Liên cảm giác tay Hoa Thành nắm chặt y, dẫn đi nhanh. Bốn phương tám hướng tối đen, bên tai đều là tiếng đinh đinh từ ngân liên trên hài đen của hắn, dưới chân cao thấp chập trùng không bằng phẳng, quả thật không phải đường lớn ở Tiên Kinh mà là sơn cốc hoang dã.

Hoa Thành tất nhiên là dùng súc địa thiên lý nối đại môn Tiên Nhạc cung đến thung lũng này. Thế nhưng muốn dùng Súc Địa Thuật nối Tiên Kinh với nơi khác đâu phải dễ dàng như vậy, chí ít không phải Thiên Giới thần quan là không thể nào làm được, không biết hắn làm sao được? Tạ Liên đang muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng quát to nổ tung bên tai: "Điện hạ! Ngươi ở đâu?!"

Là Phong Tín gào lên. Thanh âm bên tai, người lại không ở trước mắt. Là trong thông linh trận. Tạ Liên bị hắn rống đau màng nhĩ, nhiều thần quan cũng giật bắn, trong lòng run sợ hỏi: "Sao thế Nam Dương tướng quân! Xảy ra chuyện gì sao?"

Mộ Tình cũng vào thông linh trận: "Xảy ra chuyện! Linh Văn đâu, nhanh thông báo Đế Quân, Tạ Liên chạy rồi!"

Hắn xưa nay nói chuyện nhẹ nhàng, nhã nhặn, lúc này lại gấp gáp vô cùng. Linh Văn hỏi: "Cái gì? Ta đến Tiên Nhạc cung xem!"

Có thần quan cả kinh nói: "tam...... Thái Tử Điện Hạ trốn? Không phải y bị giam ở Tiên Nhạc cung sao?!"

(chắc là trò cười tam giới)

Sư Thanh Huyền cũng vào thông linh trận: "Vừa rồi ta còn thấy rõ ràng ngoài Tiên Nhạc cung có một đống trung thiên Tiểu Võ Thần canh chừng, chỉ có vào không thể ra, làm sao lại chạy?"

Phong Tín lại nói: "Không phải chạy, là bị người khác cướp đi! Điện hạ ngươi còn nghe bọn ta nói chuyện không? Ngươi bây giờ đang ở đâu?!"

(anh đang ở đâu đấy anh~:)

Vừa nghe nói là bị cướp đi, đám người càng kinh: "Nơi này chính là tiên kinh, ai phách lối như vậy!"

Trong lúc nhất thời, ai cũng nhao nhao hiếu kỳ muốn biết đáp án. Sự tình giữa Phương Tâm quốc sư và Lang Thiên Thu còn chưa đâu vào đâu, Quân Ngô cấm túc Tạ Liên, người lại trốn mất, không phải gây thêm chuyện, thêm thị phi sao? Dù sao thì cũng phải tranh thủ thời gian tìm người về rồi nói. Thế là Linh Văn đi thăm dò tình hình, điều tra Tạ Liên đang ở đâu, Phong Tín và Mộ Tình "gọi đò" trong trận, Sư Thanh Huyền phát công đức mấy lần cho người cung cấp manh mối. Thông linh trận người ngã ngựa đổ, lao nhao loạn cả lên khiến Tạ Liên không chen vào lọt, y hít sâu một hơi, đang chuẩn bị hét lên "mọi người bình tĩnh" thì Hoa Thành chợt quay người, đưa hai ngón tay đặt trên huyệt thái dương Tạ Liên, Hoa Thành cười nói: "Ha ha, đã lâu không gặp, chư vị khỏe chớ?"

Hắn chỉ nhẹ nhàng điểm hai ngón tay đã có thể thông qua Tạ Liên, vào thông linh trận của Thượng Thiên Đình. Một câu bình thản ung dung một câu, không riêng Tạ Liên bên cạnh nghe được, tất cả thần quan đang luống cuống tay chân trong Thông linh trận cũng nghe thấy, sau đó, mọi thứ lâm vào yên lặng chết chóc.

".................."

Trong lòng lại điên cuồng gào thét.

Khó trách lớn lối như thế, ta tưởng là ai, thì ra là vị này a!

Hoa Thành lại nói: "Không biết các ngươi có nhớ ta không, chứ ta thì không nhớ các người chút nào."

"......"

Quả thực có không ít thần quan mỗi ngày đều âm thầm "nghĩ đến" hắn, nhưng nghe xong hắn nói không nghĩ đến bọn họ, thì nhao nhao yên lặng niệm tụng, thiên quan tứ phúc không gì kiêng kị tạ ơn tạ ơn, sau này xin tiếp tục đừng "nhớ" bọn ta. Lúc này, Hoa Thành hì hì nói: "Nhưng mà gần đây ta hơi rảnh, nếu có ai (rảnh rỗi sinh nông nổi) muốn tìm ta luận bàn thì vô cùng hoan nghênh."

"......"

Ý tứ trong lời nói quá rõ ràng.

Nếu ai có gan đuổi theo, lần sau ta tìm người này khiêu chiến.

Mà nếu khiêu chiến, chắc chắn là sẽ thua mất hết thể diện. Chẳng lẽ không phải là uy hiếp lõa lồ sao??

Mới vừa nghe nói Tạ Liên thế mà chạy trốn hoặc là bị cướp đi rồi, thông linh trận quả thực sôi trào, lâu lắm mới có biến nên cực kì quan tâm, còn có mấy Võ Thần quan đã tự đề cử, chuẩn bị xuất kích. Kết quả, Hoa Thành nói ba câu mọi người bốc hơi hết. Nếu Quân Ngô hạ lệnh cho người cụ thể, vậy hết cách. Nhưng bây giờ chuyện này đã hỗn loạn tưng bừng, đương nhiên không ai muốn ôm vào mình. Không ai muốn Hoa Thành "nhớ thương" mình. Thế là làm bộ như mình vô hình, nhưng vẫn vểnh tai chú ý tình hình sát sao, trong lòng sóng to gió lớn không ngừng: "Huyết Vũ Thám Hoa này cũng không kiêng kỵ quá rồi, dám chạy lên Thiên Đình cướp người, còn cướp vị trò cười tam giới nữa-- Đây rốt cuộc là có thâm cừu đại hận hay là cái quái gì???"

Bên kia rơi vào trầm mặc, chỉ có Phong Tín tức giận liên tục, mà bên này Hoa Thành nói xong cũng buông hai ngón tay xuống, nói với Tạ Liên: "Đừng để ý bọn họ."

Tạ Liên bật thốt lên: "Tam Lang......"

Hoa Thành bỗng buông tay y ra: "Nơi này cách tiên kinh không xa, đi mau."

Giọng hắn trầm thấp, nghe không ra cảm xúc. Lúc buông tay Tạ Liên động tác cực nhanh, giống như là hất ra. Tạ Liên lập tức nhớ tới lần thứ đầu tiên hai người gặp mặt, lúc y đụng hắn lại bị hất tay ra, lập tức giật mình.

Y vốn muốn hỏi Hoa Thành, tại sao bỗng nhiên xuất hiện. Mặc dù không nghĩ nhiều nhưng mơ hồ cảm thấy có lẽ là tới cứu mình, cho nên lúc gọi Tam Lang, trong lòng có chút vui vẻ. Nhưng Hoa Thành hất tay làm Tạ Liên tỉnh lại: Vì sao lại cảm thấy Hoa Thành tới cứu mình? Không nói Hoa Thành sao có thể luôn chú ý động tĩnh của y, trước đó không lâu mình còn đốt Cực Lạc Phường rồi bỏ chạy, nay hắn tìm mình để hỏi tội, đòi bồi thường còn có lý hơn.

Địa sư làm nội ứng trong Quỷ giới bị Hoa Thành bắt giam tra khảo là thât, nhưng đây là lỗi của nội ứng. Y chui vào chợ quỷ, đào ba thước đất ờ Cực Lạc Phường tìm người, còn thả một mồi lửa. Mặc dù cuối cùng hơn phân nửa Cực Lạc Phường bốc cháy là bởi vì Sư Thanh Huyền thổi gió, nhưng mồi mửa đầu tiên là của mình, nói không muốn phóng hỏa cũng không ai tin, nói thế nào cũng phải chịu trách nhiệm.

Hai người một trước một sau đi tới, Tạ Liên càng nghĩ càng áy náy, càng nghĩ càng hổ thẹn, nhịn không được nói: "...... Tam Lang, thật xin lỗi."

Hoa Thành bỗng nhiên dẫm chân xuống: "Sao huynh phải xin lỗi?"

Tạ Liên cũng dừng lại: "Ta đến chợ quỷ là để điều tra việc Địa sư mất tích, trước đó đã không nói thật với ngươi. Ngươi thịnh tình khoản đãi, ta lại đốt Cực Lạc Phường. Lòng ta vẫn luôn không yên."

Hoa Thành không nói chuyện. Tạ Liên cũng biết, câu "lòng ta không yên" không có tác dụng gì, càng cảm thấy hổ thẹn, ho nhẹ một tiếng: "Nhưng ta sắp bị cách chức rồi, sau khi hạ giới, ta nhất định nghĩ biện pháp bồi tội, ngươi muốn thế nào mới có thể......"

Hoa Thành lại nói: "Vì sao phải bồi tội với ta?"

Khẩu khí của hắn hơi cứng nhắc, giống như là rốt cuộc nghe không nổi nữa, bỗng nhiên xoay người lại: "Ngươi quên ta làm cánh tay ngươi bị thương sao? Là ta đả thương ngươi không phải ngươi có lỗi với ta, ngươi sao phải bồi tội?"

Tạ Liên cũng không cảm thấy tay phải đau đớn gì, hiện tại muốn quên luôn rồi nghe vậy mới giật mình nhớ tới: "Ngươi nói tay phải? Tay ta không sao cả, sắp lành rồi. Vả lại đó là chính ta muốn đỡ một đao đó, sao có thể tránh ngươi được?"

Hoa Thành bình tĩnh nhìn y, mắt trái sáng ngời dị thường. Mà Tạ Liên bỗng nhiên cảm thấy, hình như hắn đang run.

Sau đó mới phát hiện, không phải Hoa Thành run, mà là Loan Đao Ách Mệnh bên hông Hoa Thành đang run.

Loan đao ngân sắc treo trên hồng y run rẩy không ngừng. Con mắt ngân tuyến nếu lúc này hình dung, thì giống như một đứa trẻ đang oa oa khóc lớn.

#Hoàn chương 47#

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com