Thien Nhai Khach Son Ha Lenh Truyen Ngan Cua On Chu
Có một hôm Chu Tử Thư đang ngồi uống rượu một mình ở Tứ Quý Sơn Trang, Ôn Khách Hành từ đâu bỗng mò đến ngồi đối diện với y, hai tay còn chống cằm, mắt mở to nhìn y không chớp. Như thường lệ, Chu Tử Thư không quan tâm sự quái gở của hắn. Y có thói quen mỗi buổi chiều thường ngồi nghĩ ngợi linh tinh một mình, rồi lại đem tâm trạng vò thành một cục đủ mọi hình hài tròn méo. Ôn Khách Hành thì ngược lại, chuyện hắn nghĩ hình như không nhiều lắm. Hắn giống hệt một đứa trẻ, chỉ chú ý những điều trước mắt, khi không thành liền đâm ra bực bội, tìm trò khác để tiêu khiển. Mà đối tượng chính là Chu Tử Thư. Hắn có thể không làm gì cả, suốt ngày bám riết lấy y, nhiệt tình săm soi từng cọng tóc. Chu Tử Thư cực kỳ không thoải mái mỗi khi bị Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm như vậy. Thà hắn mở miệng ba hoa chích choè, Chu Tử Thư còn thấy tốt hơn là hắn cứ im ỉm, nghiêng qua ngó lại dòm mình như thể đây là dòm lần cuối cùng."Còn nhìn nữa là ta chọt đuôi mắt!"Cuối cùng, Chu Tử Thư cũng đã nhịn hết nổi. Dù bị nạt nhưng Ôn Khách Hành vẫn cười ngây thơ, nghiêng đầu thêm một cái nhìn y. "Ôn Khách Hành, rốt cuộc ngươi muốn cái gì đây?"Ôn Khách Hành không vội trả lời, tiếp tục giương cặp mắt long lanh, mùi mẫn tình tứ nhìn Chu Tử Thư, thi thoảng còn lắc đầu, tặc lưỡi vài tiếng. Chư Tử Thư đã bắt đầu cảm thấy da mặt nóng lên. Trước khi y mất hết kiên nhẫn, cho hắn một bạt tai thì Ôn Khách Hành đã kịp thời mở miệng xuýt xoa. "A Nhứ, tại sao ngươi lớn lên lại xinh đẹp như vậy? Mắt đẹp, mũi đẹp, miệng đẹp, dáng người mềm dẻo cân đối. Từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đẹp." Chu Tử Thư nghe không nổi những câu ca ngợi sến súa, nổi da gà một trận."Ngươi rảnh lắm sao? Rảnh thì đi nấu cơm giặt quần áo, bớt nói nhảm.""Của ta không cho ta dòm, chẳng lẽ để kẻ khác dòm.""Nếu như không phải ngươi, nãy giờ ta đã móc mắt hắn rồi."Ôn Khách Hành phe phẩy quạt, cảm giác vui sướng ngập tràn. "A Nhứ, biết chọn mặt gửi vàng là tốt. Thế gian này người biết rõ mọi ngóc ngách trên cơ thể ngươi cũng chỉ có một mình ta."Chu Tử Thư cảm giác vô cùng buồn nôn, hận không thể vả bay Ôn Khách Hành. Trong khi đó, Ôn Khách Hành tỏ vẻ giống thi sĩ đang ngắm hoa thưởng nguyệt, tiếp tục bình luận."Chu Tử Thư khi không cười đẹp như hồ băng ngàn năm tinh khiết không nhiễm bụi trần, mỉm cười liền giống như gió xuân ngào ngạt thổi tan sương tuyết lạnh lẽo. Đôi mắt liếc kẻ thù tàn nhẫn biết bao nhưng khi đối diện người thương dịu dàng không để đâu cho hết. Đừng vội nghe lời y cộc cằn mà hãy nhìn vào cử chỉ ân cần đáng yêu của y. Bạch Y kiếm thật sắc nhưng cũng lại thật mềm. Tại sao trên đời có người vừa xinh đẹp vừa đáng yêu đến vậy?"Chu Tử Thư hít một hơi, đặt mạnh vò rượu xuống bàn, gò má ấy thế mà ửng hồng."Con mẹ ngươi!"Ôn Khách Hành bật cười, thấu hiểu nói."Chửi là thương đánh là yêu. Vi phu biết mà, ta cũng rất yêu ngươi. Công nhận, A Nhứ càng giận càng quyến rũ, dù là biểu cảm dữ dằn thì vẫn xinh đẹp tuyệt trần. Nào, lại đây vi phu ôm một cái."Chu Tử Thư bất ngờ rút Bạch Y kiếm, đâm về phía Ôn Khách Hành.Hắn dường như đã lường trước, nhẹ nhàng xoay người tránh đòn, không quên trêu chọc."Ây da, A Nhứ của ta biết mắc cỡ rồi.""Ôn Khách Hành!""Ha ha!"Ôn Khách Hành thụt lùi, vừa hay cầm quạt quệt nhẹ cằm Chu Tử Thư một cái. "Chu mỹ nhân, lại đây bắt ta đi."Và một lần nữa, buổi chiều trầm lắng của Chu Tử Thư đã bị Ôn Khách Hành biến thành một màn rượt đuổi chó gà không yên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com