TruyenHHH.com

Thien Nguyet Chi Mi Reup Hoan

Quyển 6 - Chương 36: Đại loạn

  Thiên Nguyệt Thần nghĩ một chút rồi nói, "Nhập vào thân xác Đàn Thành là âm hồn, đối phó với âm hồn ngoại trừ dùng quang minh ma pháp còn có thể dùng hồn phách khác để đẩy ra."

"Ý của phụ hoàng là người sẽ nhập linh hồn mình vào trong cơ thể Đàn Thành?"

"Ừm." Để cho Triệt nhi phải xuất lực chẳng bằng hắn tự mình nhập xác cho nhanh.

"Nhưng là......"

"Hay Triệt nhi còn có phương pháp tốt hơn?" Thiên Nguyệt Thần khiêu mi.

Thiên Nguyệt Triệt cong môi, "Ta có thể......"

"Sau đó để cho hai cỗ linh lực bộc phát đấu đá nhau khiến ta lo lắng sao?"

"Nhưng ngươi như vậy ta cũng sẽ lo." Giọng Thiên Nguyệt Triệt xịu xuống, có chút không vui.

Ai......Thiên Nguyệt Thần thở dài, "Đứa bé ngốc, những thứ này sao có thể thương tổn đến ta." Y đưa tay xoa mái tóc đen dài của Thiên Nguyệt Triệt, nhìn ra sự suy nhược trong đôi mắt đối phương khiến tim y đau nhói, "Một nén hương, chỉ cần thời gian là một nén hương thôi, vì phụ hoàng Triệt nhi hãy bảo vệ tốt thân thể của mình, phụ hoàng còn muốn ôm Triệt nhi nữa."

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lặng lẽ ửng lên, Thiên Nguyệt Triệt gật đầu.

Kế đó, một vệt khí đen thoáng cái tách rời khỏi Thiên Nguyệt Triệt trực tiếp tiến nhập vào thân xác Đàn Thành, ngay tức khắc Liệt La Đặc bọn họ cũng không còn bị công kích.

"Chủ tử, hắn sao vậy?" Đám người Liệt La Đặc đi tới bên Thiên Nguyệt Triệt khó hiểu hỏi.

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu, "Không có chuyện gì, là do linh hồn của phụ hoàng đã tiến vào trong cơ thể Đàn Thành đó." Tầm mắt liếc về phía La Tắc Nhĩ, "Ngươi chỉ luôn đứng bên xem cuộc vui thôi sao?"

Cái người này thật đúng là có chút kỳ quái, rõ ràng là địch nhân nhưng bọn họ lại không cảm giác được địch ý, chủ nhân thì đang ở bên tác chiến, còn hắn thì giống như không có chuyện gì liên quan tới mình, chỉ đứng ở một bên nhìn xem.

La Tắc Nhĩ nhún vai, "Ta không có bản lĩnh xuất hồn, cho nên không có cách nào cũng tiến nhập trong cơ thể hoàng tử để trợ giúp chủ nhân, mà nếu cùng tiểu điện hạ và các vị đây đánh nhau ta cũng tự nhận mình không đủ bản lĩnh, ta thức thời mà."

Ồ? Lời này Thiên Nguyệt Triệt nghe xong cũng chẳng bất ngờ lắm, La Tắc Nhĩ khiến hắn nhớ lại thời điểm ban đầu lúc mới quen Liệt La Đặc – cũng cùng một bộ dáng vạn sự bất dính thân như thế, bình thường những người như vậy đều khá phóng khoáng đi.

"Ngươi không sợ chủ tử của mình sau này sẽ tìm ngươi tính sổ?" Thiên Nguyệt Triệt có hứng thú. Tính cách người này hắn có chút hiểu, việc tại sao Lôi Á Thư Đặc đề cử hắn, có lẽ không phải không có căn nguyên.

"Ta tin tưởng bản lĩnh của Mạn La đế quốc bệ hạ." La Tắc Nhĩ cười nói, không phải tín nhiệm mà là xác định sẵn.

"Ý của ngươi là chủ tử ngươi không có đường sống?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại.

"Tiểu điện hạ so với ta hoặc là so với bất cứ ai hẳn là người rõ ràng nhất chứ. Từ quốc gia đại sự cho đến luận lý thông thường tiểu điện hạ luôn là người thông minh vượt xa thường nhân, bởi thế nên bệ hạ mới yêu người không phải sao? Ta trước không có cách nào lý giải mối tình duyên giữa hai nam nhân, nhất là Mạn La đế quốc bệ hạ, nếu như nói đối phương là Quang Minh thần tử chuyển thế ta đây có thể tin được một phần, mị lực của ánh hào quang bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt nhưng bây giờ ta mới thực sự hiểu." Người nam nhân kia yêu thương thiếu niên này thậm chí bỏ qua từ mối quan hệ ruột thịt cho tới tuổi đời còn non trẻ của y là bởi mười ba tuổi ấy trí tuệ hơn người, bởi sự tư tin khi luận bàn mọi chuyện, loại hào quang tự thân toát ra đó vô cùng thu hút, thật khó cưỡng lòng.

"Tình cảm vốn không phân định giới tính." Chẳng qua chỉ là trùng hợp, hai người bọn họ đều là nam nhân, một sự trùng hợp mà thôi.

La Tắc Nhĩ không nói gì, chỉ nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

Dư quang tản ra nới khóe mắt mỗi lần đứa bé này nhắc tới Thiên Nguyệt Thần chẳng lẽ là bởi vì yêu sao?Lạ Tắc Nhĩ có chút nghĩ ngợi.

"Có thể nói cho ta một chút về cố sự tổ tiên của các người không? Ninja tới từ Nhật Bản đó." Địa cầu – nơi bản thân đã từng sinh sống 17 năm, cho dù không lưu lại dư vị ấm áp nhưng động đến một chữ cũng khiến trong lòng xôn xao.

"Tổ tiên của chúng tôi là một đạo sĩ, cũng không phải là Ninja gì cả, chẳng qua ngài biết ẩn nhẫn thuật mà thôi. Lúc sinh thời ông cũng chỉ biết nơi đây có Thần tộc, Ma tộc, Tinh Linh tộc và Ám Dạ tộc những cái khác thì không rõ ràng lắm. Ngài nói, khi còn ở Nhật Bản, ngài gặp một thiếu niên, người đó nói cho ngài biết về những câu chuyện cũ của thế giới này, trí tò mò của ngài đã thôi thúc ngài đi tới đây, còn rất nhiều huyền cơ mà ngài chưa lý giải hết. Ta chỉ biết có vậy, nhiều năm qua đi, những bản ghi chép cũng thất lạc không thấy đâu."

"Thiếu niên ở Nhật Bản kia, là ai?" Là phó hồn của hắn ư? Có lẽ nào? Cho nên thần dân ở Thánh Linh quốc mới biết về sự hồi sinh của Quang Minh thần tử. Nếu như đó là phó hồn thì vì sao nó làm như vậy? Chẳng lẽ vì muốn tạo vật cản trì hoãn hắn tìm nó ư? Nhưng những chuyện sẽ phát sinh không phải là điều có thể hoàn toàn dự liệu được hết – Lòng Thiên Nguyệt Triệt rối loạn.

Xì.....

Một ngụm máu, không phải, là một làn khí ồ ạt màu đỏ tươi búng ra từ miệng Đàn Thành. Kế đó một dải khí đen cũng trôi ra cùng lúc. Hai luồng khí đen đỏ dần định hình, là Thiên Nguyệt Triệt cùng một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Thiên Nguyệt Triệt thấy thế, lập tức dùng viên ngọc quang hệ ma pháp khai triển kết giới xung quanh cơ thể Đàn Thành.

"Thủ Điện Đồng, trông chừng."

Viên đá Kiệt Tắc Nhĩ trên trán Thủ Điện Đồng cũng chưa quang hệ ma pháp, nữ nhân kia muốn đến gần kết giới lúc này đương nhiên không phải là chuyện dễ.

Bên trong vòng tròn ma pháp, Đàn Thành vẫn đang mê man, không rõ tình huống bên ngoài nhưng chỉ một lát sau, ý thức đã hỗn loạn trở về, hắn mở mắt, mơ hồ nhìn quanh.

"Chủ nhân." Cố hết sức gọi Thiên Nguyệt Triệt một tiếng, thanh âm khàn khàn, nhưng hiển nhiên có chút kích động, "Chủ nhân."

Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên cạnh hắn, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

"Vâng." Đàn Thành an tâm, chẳng qua ngay lập tức nét mặt Đàn Thành lộ vẻ khẩn trương, "Chủ nhân chạy mau, nơi này nguy hiểm ...... rất nguy......" còn chưa dứt lời đã bị tiếng đánh nhau gần đó thu hút.

Một lát sau, Thiên Nguyệt Thần xuất ra Ám Dạ minh châu, khí đen tản ra bốn phía.

"Không ......" Đàn Thành hô to, vọt tới.

Ám lực từ dạ minh châu vốn dĩ nhắm vào hồn nữ quỷ kia lại được Đàn Thành hứng hộ.

"Đàn Thành ......" Thiên Nguyệt Triệt hô to, mọi người cũng không sao tin được một màn này, kể cả nữ quỷ cũng choáng váng.

Vẫn là Thiên Nguyệt Thần phản ứng nhanh nhất, thu hồi bớt lại ám lực nhưng cũng không kịp, một nửa đã ẩn nhập vào cơ thể đối phương.

"Ngươi .... Ngươi .... tại sao?" Nữ tử tiến lên đỡ lấy Đàn Thành, thụt lùi lại vài bước.

Máu từ khóe miệng Đàn Thành không ngừng chảy xuống, "Mặc dù ta sẽ không phản bội chủ nhân, nhưng ...... cũng không muốn người xảy ra chuyện."

Nữ tử nhìn hắn, nét mặt phức tạp."

"Ta từ nhỏ lớn lên ở Mạn La, vốn chẳng bao giờ nghĩ tới bản thân lại là hoàng tử của Thánh Linh quốc. Đối với ta mà nói, làm một thị vệ bình thường là tốt rồi. Người hẳn cũng hiểu, ta không thích hợp làm một hoàng tử, mà người ...... tìm ta lâu như vậy cũng không phải vì ta là nhi tử thân sinh, người chẳng qua chỉ muốn tìm một kẻ kế vị, nhưng ta tuyệt đối không quy thuận. Ta biết người có hận thù cũng có oán giận nhưng con người ta khi còn sống có những chuyện là không thể cưỡng cầu, hiện tại ......"

"Đừng nói nữa......"

"Nghe ta nói, người không thể ôm mối hận đó thêm nữa, làm quỷ hồn, lại có chấp niệm, vô số oan hồn là thần dân của người cũng bị vây khốn theo, bọn họ đi theo người lay lắt chốn này bỏ lỡ kiếp sau." Đàn Thành càng nói, sắc mặt càng biến trắng.

"Ngươi đừng chết .... Đừng...."

"Hãy nghe con." Đàn Thành cầm tay nàng, "Đừng mê muội trong thù hận nữa."

"Không .... ngươi không thể chết được ...... không thể." Nàng chưa từng muốn hắn chết, dùng thân thể của hắn chỉ vì nghĩ giữa hai người họ huyết thống tương giao, nàng sẽ dễ dàng điều khiển được chứ hoàn toàn không muốn hại hắn. Mặc dù hắn là con trai của kẻ thù khiến nàng vong quốc ... nhưng cũng là đứa con nàng rứt ruột đẻ là .... Là đứa con duy nhất.

Nữ tử vọt tới trước mắt Thiên Nguyệt Triệt, Liệt La Đặc cùng Nặc Kiệt không rõ nàng định làm gì, vội vàng che chắn cho Thiên Nguyệt Triệt.

Nữ tử bịch một tiếng quỳ xuống, "Van cầu ngươi, hãy cứu nó, ta biết ngươi là Quang Minh thần tử, ngươi có thể cứu nó, van cầu ngươi." Hài tử duy nhất của nàng, không thể, không thể chết được.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn Đàn Thành, hắn cảm giác được người kia là nguyện ý đón nhận cái chết, nhưng ...... hiện tại hắn căn bản không có đủ sức phát quang linh lực.

"Chúng ta rời khỏi đây trước đã rồi hãy nói, Nặc Kiệt, ngươi ôm Đàn Thành, hàn khí trên người nàng quá mạnh sẽ đẩy dương khí, càng lúc sẽ càng làm cho tình huống tệ hơn." Thiên Nguyệt Triệt nói.

"Rõ." Nặc Kiệt ôm lấy Đàn Thành nhưng nữ tử không chịu buông tay, Nặc Kiệt liều mạng dứt ra mà không được, y nhắc, "Thả hay không đây bà cô."

Nữ tử nhắm mắt, ....Buông thôi.

Thiên Nguyệt Thần đỡ Thiên Nguyệt Triệt rời đi.

"Bệ hạ, tiểu điện hạ, sao nàng ta không theo?" Nặc Kiệt quay đầu nhìn nữ tử đứng cách họ xa xa.

Thiên Nguyệt Triệt dừng bước, "Nàng ta chấp niệm quá sâu, lúc này vẫn chưa thể rời đi được, cộng thêm bản thể chỉ là linh hồn, mới rồi cùng phụ hoàng động thủ, đã bị đả thương, còn có Ám Dạ châu, tuy phân nửa khí là cơ thể Đàn Thành tiếp thu nhưng sau đó vì bảo vệ cho y mà nàng ta cũng gián tiếp trúng ám lực rồi."

Thời điểm quay đầu lại một lần nữa thì quỷ hồn kia cũng từ từ biến mất.

Khi hết thảy đều đã lên trên, cái động sâu không đáy này tức khắc đổ sụp, linh hồn nữ quỷ tan đi nhưng thù hận rốt cuộc vẫn không biến mất, phát tán quỷ hồn xen lẫn cừu hận hòa cùng cô hồn dã quỷ nơi đây.

Động sụp càng sâu càng nhiều lệ quỷ được giải thoát.

"Phụ hoàng, toàn bộ linh hồn ở Thánh Linh quốc nếu như không tinh lọc, e rằng lệ khí của bọn họ sẽ phá vớ kết giới, đến lúc đó thiên hạ sẽ đại loạn." Nhìn những linh hồn kia Thiên Nguyệt Triệt nói ra lo lắng trong lòng. 




Quyển 6 - Chương 37: Quang minh

  Thiên Nguyệt Thần không dời tầm mắt khỏi đối phương, cũng không nói lời nào.

"Phụ hoành, không sao." Thiên Nguyệt Triệt cầm tay y, "Nếu quả thật có ngày đó, phụ hoàng tương lai hãy giữ thánh linh châu, nó sẽ đưa linh hồn của ta đi đầu thai một lần nữa, phụ hoàng bảo vệ kiếp sau của ta không phải tốt lắm ư. Ta sẽ bảo tồn kí nhớ của kiếp này." Thiên Nguyệt Triệt trêu ghẹo y.

"Ngươi biết mình đang nói cái gì không?" Y chẳng quản đám lệ quỷ này muốn tác quái với ai, y chỉ nghĩ cho bảo bối trong lòng.

"Đương nhiên biết." Thiên Nguyệt Triệt ngửa đầu, nhìn đám linh hồn xung quanh, "Phụ hoàng, ta thực không cách nào tưởng tượng được năm đó nơi này bị tàn sát ra sao, tàn nhẫn tới độ nào." Linh hồn hắn vốn là hồi sinh từ linh hồn tiền kiếp của Quang Minh thần tử – trước làm một vương tử Thần tộc, trời sinh hắn ở một địa vị rất cao, và ở một nơi rất xa cho nên ngàn vạn năm tâm tình băng lãnh, nay bởi vì sống lại mà đầy ắp cảm tình, "Huống chi còn cần chữa trị cho Đàn Thành nữa."

Năm đó, vì hai khối huyết ngọc dẫn đến lịch sử vong quốc đẫm máu, khiến cho con người ta không cách nào tiếp thu, bằng ấy những toan tính âm mưu rốt cuộc hai khối huyết ngọc đó tiềm ẩn thứ linh lực gì.

Mấy năm trước đối phương cũng đã lấy được huyết ngọc, tại sao vẫn án binh bất động như thế – điểm này không riêng gì Thiên Nguyệt Triệt không hiểu mà Thiên Nguyệt Thần nghĩ mãi vẫn chưa thông.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên cười, "Kiếp sau, phụ hoàng sẽ tìm ta chứ?"

Thiên Nguyệt thần dời tầm mắt, "Sẽ không." Hai chữ hồi âm thật quả quyết nhưng Thiên Nguyệt Triệt, hắn hiểu.

Càng lúc quỷ hồn càng dồn tụ lại nhiều tại mép kết giới, những chú thuật ngăn cản theo đó cũng yếu dần đi. Nhìn nhóm người Liệt La Đặc trước mắt đang chiến đấu không ngừng, mà ngay cả Tiểu Bạch lẫn Thủ Điện Đồng cũng không ngoại lệ. Mắt thấy lệ quỷ phóng tới đông thêm, nụ cười của Thiên Nguyệt Triệt càng thêm điềm đạm, "Phụ hoàng, phải tìm ta."

Vầng sáng ngũ sắc tràn ngập toàn thân Thiên Nguyệt Triệt.

Những viên dạ minh châu ngũ sắc phân tán khắp nơi cũng đồng loạt hưởng linh.

Ngũ châu gắn kết với ngũ hồn, như nghe được lệnh triệu tập cùng thoát tới.

"Thần tử điện hạ." Năm linh hồn, năm loại màu sắc, vây xung quanh người nắm giữ thánh linh châu.

"Sự tùy hứng của ta lại làm liên lụy tới mấy vị rồi." Thiên Nguyệt Triệt nói lời tạ lỗi. Vầng sáng thanh tịnh thuần túy của thánh linh châu càng lúc càng phát ra vầng sáng chói mắt, kéo theo khí đen dần bao phủ toàn thân Thiên Nguyệt Triệt.

"Nghe lời thần tử điện hạ phân phó." Năm người trăm miệng một lời.

Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Nhờ các vị cho ta mượn linh lực của mình, Thiên Nguyệt Triệt vô cùng cảm kích."

Năm linh hồn nhắm mắt lại, Kim – Mộc – Thủy – Hỏa – Thổ – đồng loạt năm nguồn ánh sáng trực tiếp phóng ra xoay quanh Thiên Nguyệt Triệt, lấy thành linh châu làm trung tâm, khép thành một vòng tròn dần tụ lại xâm nhập vào cơ thể của thần chủ.

[Ánh sáng tinh thuần, tẩy trần vạn vật]

Linh lực vàng rọi chiếu bừng cả một vùng đất, thân thể của Thiên Nguyệt Triệt dần bay lên không trung.

Không tốt!Thiên Nguyệt Thần thầm nghĩ, nếu để cho linh lực tiếp tục tản ra, sợ rằng những nước xung quanh kết giới lỡ như bùa chú bị phá sẽ phát hiện dị trạng, toàn bộ thiên hạ cũng sẽ biết có chuyện xảy ra.

"Nặc Kiệt, kết giới." Thiên Nguyệt Thần hô to, đồng thời tăng cường ám lực.

"Rõ."

Nặc Kiệt, Tiểu Bạch đem toàn bộ ma pháp hệ ra khai triển, La Tắc Nhĩ quan sát thấy tình huống không ổn cũng không lui lui trốn trốn che giấu thực lực nữa, mà toàn tâm toàn ý đem ra trợ giúp.

"Trời ạ, đây là cái tình huống gì thế này," Hội trưởng ma pháp hội phát hiện linh thể ái nhân của mình bị triệu đi cũng vội dùng dịch chuyển không gian chạy tới đây, hắn vốn đâm đâu bừa đó vậy mà lần này cũng an toàn đến nơi, "Ta hỗ trợ nữa."

Thân ảnh Thiên Nguyệt Thần biến mất, quầng sáng lung linh kia cũng dần tắt đi.

Bầu trời khôi phục sắc xanh, mặt trời thực thụ cũng vươn mình thức giấc.

"Triệt nhi ......" Thiên Nguyệt Thần hô to, Triệt nhi của hắn, sao có thể biến mất?

"Tiểu điện hạ."

"Thần tử điện hạ......"

Một tiếng gọi lại một tiếng lo lắng hô tên Thiên Nguyệt Triệt, chẳng qua là kiếm không được lời đáp của người kia.

"Nhìn." Tiểu Bạch mắt sáng lên, phía trước, trên bầu trời có một điểm tròn loe lóe.

"Là thánh linh châu." Liệt La Đặc chạy tới, đón vật tròn rơi xuống.

Thánh linh châu sẽ mang linh hồn của ta đi đầu thai một lần nữa, phụ hoàng phải tìm ta nhé.

Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt vang lên trong đầu Thiên Nguyệt Thần. Y không dám tin tưởng, Triệt nhi của hắn ...... Triệt nhi của hắn ....... Còn muốn hắn phải đợi tiếp cả một đời sao?

"Phụ hoàng......" Đột nhiên, Thiên Nguyệt Thần nghe được tiếng gọi của Thiên Nguyệt Triệt.

"Không phải ta nghe nhầm chứ.....?" Thiên Nguyệt Thần không mấy tự tin, hắn sợ là ảo giác nhưng trong ánh mắt những người khác cũng lộ ra biểu tình như y, "Triệt nhi .... Triệt nhi....là ngươi sao?"

Bầu trời lại một lần nữa tản ra vầng sáng ngũ sắc, một đứa nhỏ tầm ba bốn tuổi ôm một thiếu niên trong tay, thiếu niên nọ mái tóc đen dài tha thướt, không phải Thiên Nguyệt Triệt hắn thì là ai?

Còn đứa bé này?

Đứa nhỏ đem thân thể Thiên Nguyệt Triệt giao lại cho Thiên Nguyệt Thần sau đó búng về trên không khôi phục nguyên trạng.

Đó là ... ngũ hành thú bé con.

Thiên Nguyệt Thần đem ngón tay run rẩy đặt tới trước mũi Thiên Nguyệt Thần, trái tim căng thẳng ... rốt cuộc cũng buông lỏng một hơi, thì ra là đang ngủ – vì linh lực tiêu thoát hết mà ngất đi.

Nửa tháng sau.

Hoàng cung Mạn La đế quốc,

Trên long sàng rộng rãi, ai đó tóc đen mềm đang dụi dụi ngủ thật là ngon, thỉnh thoảng còn khụt khịt vài cái. Người không biết còn tưởng hắn chỉ đang ngủ một giấc ngủ bình thường, thật ra dị trạng gì cũng không có chỉ là thời gian ngủ, có hơi lâu.

Từ sau chuyện ở Thánh Linh quốc, Thiên Nguyệt Triệt tính ra ngủ đã nửa tháng vừa tròn, Nặc Kiệt bạo gan thầm nghĩ, nếu như tiểu điện hạ không tỉnh lại, hắn sẽ đi kiếm người thợ chuyên làm quan tài thủy tinh giỏi nhất đóng lấy một cái, sau đó bảo quản tốt thân thể của người, phòng ngừa bốc mùi hoặc bụi bặm mốc meo.

"Linh lực thuộc về Quang Minh thần tử tiêu hao quá nhiều, muốn hồi phục như cũ là không hề đơn giản huống chi phó hồn của cgur thể lại không ở đây." Thương Khung vừa ăn đồ ăn vặt vừa nói.

Khi y chạy tới nơi thì mọi chuyện trọng yếu đều đã kết thúc, thực tiếc hận, anh hùng không có đất dụng võ, bằng không gộp thêm linh lực của Tinh Linh hoàng hắn là hoàn toàn có thể phụ trợ Thiên Nguyệt Triệt thanh lọc đám lệ quỷ đó rồi.

"Hừ." Thiên Nguyệt Thần lạnh lùng nhìn hắn một cái, "Người là muốn Triệt nhi không còn sống đi."Đừng tưởng y không biết,Đã trể?Lời đó con nít cũng không dễ bị gạt đâu. Thương Khung hắn là ai, len lén đi theo bọn họ cả đường, làm sao có chuyện chậm trễ không kịp tới, hắn không nhúng tay vào chính là hy vọng thành linh châu mang theo linh hồn Triệt nhi đầu thai kiếp khác.

"Vậy thì sao, hai lực lượng đối kháng trong cơ thể hắn vẫn còn, đến lúc đó ngược lại sống càng khổ hơn. Chẳng bằng để hắn đầu thai lần nữa, tiếp tục làm con ngươi. Nói không chừng......" Thương Khung chậc chậc cười lên vài tiếng, trong lòng sửa lại,nói không chừng ta sẽ là người tìm được Thiên Nguyệt Triệt trước tiên, Thiên Nguyệt Triệt sẽ thuộc về ta, còn có thể cùng nhau tạo nên một đoạn thời gian ân ân ái ái, thật tốt.

"Ngươi đừng có mưu toan gì với hắn, nếu không đừng trách ta không nể mặt ngươi là Tinh Linh hoàng cũng không khách khí." Thiên Nguyệt Thần đứng dậy, tên nam nhân này tâm tư chả tốt đẹp gì, y còn lâu mới để hắn như ý, Triệt nhi là của y, cho dù một lần nữa phải đầu thai cũng vẫn thuộc về mình y.

Ai kia hướng Thiên Nguyệt Thần phất phất tay, "Ngươi cứ nói mãi một câu không khách khí, lần tới cũng đừng khách khí quá nha."

"Thương Khung." Thiên Nguyệt Thần không vui, vung một chưởng phong bén nhọn trực tiếp lách sau gáy người nọ.

"Mất hình tượng quá." Thương Khung dễ dàng né tránh, gần đây cứ lúc nào rỗi hơi không có việc gì làm là hắn lại chạy qua đây khiêu khích Thiên Nguyệt Thần, tựa hồ lấy thế làm vui.

Một góc nào đó trong hoàng cung nửa tháng nay'rầm'lên'rầm'xuống, mọi người nghe mãi cũng thành quen. Nếu có lần nào Thương Khung lỡ tay đỡ chưởng của Thiên Nguyệt Thần hất đi, không cẩn thận dộng thẳng vào ai đó thì người nọ coi như vận khí không tốt vậy.

Lại nói, còn có một người nữa chưa tỉnh giống Thiên Nguyệt Triệt, đó là Đàn Thành.

La Tắc Nhĩ ở bên giường Đàn Thành trái lo phải nghĩ, dùng quang hệ ma pháp trị liệu cũng không ăn thua, đúng là hiếm thấy.

Sau khi Thiên Nguyệt Triệt khởi phát quang linh hệ, toàn bộ oan hồn đều đã được thanh lọc xong xuôi, chỉ có Đàn Thành y là hôn mê bất tỉnh.

"Ta nói này, ta đường đường là một trị liệu sư, mỗi ngày đều bị bắt kẹt ở đây chữa trị cho cậu, cậu còn chẳng phối hợp tỉnh lại gì thế." La Tắc Nhĩ buồn bực chọc chọc mặt Đàn Thành.

Đúng vậy, La Tắc Nhĩ vẫn theo bọn họ trở bề, hắn là người hiểu rõ sự tình hơn ai hết. Thánh Linh quốc năm đó mặc dù bị diệt vong nhưng cũng không phải là tuyệt diệt, hắn chính là số ít đứa nhỏ may mắn còn sống sót khi đó. Lúc linh hồn nữ vương trở lại đã thu dưỡng bọn họ cũng giáo huấn bọn họ lớn lên phải tìm cách báo thù. Nhưng con người mà, luôn có một phần suy nghĩ độc lập.

Bọn họ mỗi người mỗi suy nghĩ, bất đồng, riêng La Tắc Nhĩ mà nói, hắn rất thỏa mãn với những gì đang có.

Lúc xảy ra chuyện của Thư phi, bọn họ là vì tò mò hai cha con hoàng đế bệ hạ kia mà kéo tới chứ căn bản không có hứng thú với địa đồ hay binh tướng gì của Mạn La đế quốc cả.

Sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc bọn họ cũng chỉ bắt giam chứ không hề giết.

Sau rồi chính La Tắc Nhĩ đem bọn họ thả ra, sứ giả Dĩ Sắc Liệt quốc cho là Man La đế quốc bệ hạ đã cứu họ cho nên cũng tâm thần thuần phục.

...

Tại thời điểm ở một góc nào đó trong hoàng cung như thường lệ lại nảy lên kịch chiến oanh động thì người nọ vốn ngủ rất say rốt cuộc cũng tỉnh.

Chẳng qua là toàn thân đau nhức vô cùng, mắt nhăn tít lại, mặc kệ mà nằm thõng xuống. Thiên Nguyệt Triệt mở mắt,Nơi này là? Thật quen thuộc, là tẩm cung của phụ hoàng.

Cố hết sức từ trên giường bò dậy, Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở bên giường, có cung nữ đem dầu châm bấc tiến vào, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì hô to, "Tiểu điện hạ tỉnh ..... tiểu điện hạ tỉnh ..." Âm thanh vui sướng tột độ, theo như cách ví von của Thiên Nguyệt Triệt thì sẽ là,so với trúng vé số 20 triệu còn hưng phấn hơn.

Trận chiến vung tay của hai người kia lập tức ngừng lại.

Xoay mặt qua nhau một cái, thân ảnh cùng lúc đột ngột biến mất tiêu.

Thoáng cái, bên giường Thiên Nguyệt Triệt đầy ắp người, Thiên Nguyệt Thần cùng Thương Khung là tới trước nhất.

"Các người ...?" Thiên Nguyệt Thần nhìn bộ dạng cả hai, cau mày.




Quyển 6 - Chương 38: Lựa chọn

  Thiên Nguyệt Thần cùng Thương Khung liếc mắt qua nhau, đồng thanh đáp, "Không có chuyện gì."

Nhìn dáng vẻ mình đầy thương tích mà vẫn quật cường của hai người này, Thiên Nguyệt triệt xì cười một tiếng. Nụ cười này đã chính thức xua tan những mệt mỏi căng thẳng mấy ngày vừa qua, tâm tình ai nấy cũng đều dịu xuống.

Ô ô ô ô ...... Một tràng khóc lóc cất lên, một bóng dáng béo tròn gạt người nhao tới, "Tiểu điện hạ, nô tài lo lắng cho ngài chết mất, tiểu điện hạ, ô ô ô ô ô ......" Nước mắt lần này là thật, Nặc Kiệt còn khóc mãnh liệt hơn trước.

Nhìn Nặc Kiệt nước mắt nước mũi, nói cũng không biết nói sao, tâm tình của mọi người phá lệ thật tốt.

"Được rồi, được rồi mà.: Thiên Nguyệt Triệt sờ sờ đầu Lặc Kiệt, vốn là vuốt rất nhẹ vậy mà tóc giả của Nặc Kiệt vẫn bị xê dịch tuột ra, khiến cả phòng được một phen cười lớn.

Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, tầm mắt dừng lại trên người Thiên Nguyệt thần, gương mặt vẫn tuẫn mỹ như thế, nhưng không mang chút lãnh ngạo nào, nhìn qua còn thoảng nét vui mừng lộ rõ.

Mọi người thấy thế, nhúc nhích lui ra, Thương Khung có chút không vui, rất muốn lưu lại, Tu tiện tay kéo hắn lôi đi.

...

"Còn có chỗ nào không thoải mái hay không?" Ngồi xuống bên giường, Thiên Nguyệt Thần vươn tay ôm đối phương thật chặt, mới chỉ có nửa tháng ngắn ngủi như thế nhưng y mỗi ngày đều trôi qua chật vật vô cùng. Nếu như mười bốn ngày đó không có Thương Khung chọc vào lôi kéo hắn đánh nhau thì hắn không hiểu sẽ phát sinh những chuyện gì nữa.

"Không có." Thiên Nguyệt Triệt đưa tay chạm lên gương mặt Thiên Nguyệt Thần, "Chẳng qua chỉ là mệt mỏi chút thôi."

Thiên Nguyệt Thần bắt lấy bàn tay nhỏ, bao trọn trong lòng bàn tay mình, "Một chút, có một chút đấy thôi cũng đủ để ta kinh hồn bạt vía." Nhưng có dù có như vậy thêm nữa y cũng vẫn cam tâm tình nguyện chịu đựng cả đời.

"Sau này sẽ không tái diễn." Nghịch ngợm trong lòng bàn tay Thiên Nguyệt Thần vẽ vài vòng, Thiên Nguyệt Triệt ưng thuận hứa hẹn, sẽ không để cho người nam nhân này vì mình lo lắng như vậy lần nào nữa.

Thiên Nguyệt Thần lắc đầu, "Thỉnh thoảng có thể vì Triệt nhi lo lắng một chút, có thể chứng minh trái tim ta còn nóng." Chỉ cần còn yêu người này một ngày.

Thiên Nguyệt Thần tự biết, trái tim mình, sẽ luôn ấm nóng như thế.

Thiên Nguyệt Triệt nghe vậy, ánh mắt sáng bừng lên.

...

Nằm ở trên giường tròn nửa tháng, đích thực có chút rã rời, minh chứng rõ ràng nhất là tứ chi phải trái.

Cho nên một khi thân thể thể đã không có gì đáng ngại, chuyện thứ nhất Thiên Nguyệt Triệt làm đó chính là xuống giường rèn luyện thân thể.

Ngay sau đó, Thiên Nguyệt Triệt cũng phát hiện ra một vấn đề, thân thể mặc dù không có gì tổn hại nhưng thánh linh châu trong cơ thể hắn lại rơi vào trạng thái say ngủ, linh lực không còn sự giằng co như ban đầu.

"Ám lực từ dòng máu Ám Dạ trong cơ thể ngươi bây giờ đã lấn lướt linh lực thần tử rồi." Âm thanh của Thương Khung từ phía sau Thiên Nguyệt Triệt truyền tới.

Thiên Nguyệt Triệt quay đầu, "Làm sao ngươi biết?"

Thương Khung đi tới bên cạnh hắn, ngồi xuống, "Ta mặc dù không thuộc Thần tộc nhưng linh lực của Tinh Linh hoàng trong ta lại tương đồng với ngươi, linh hồn chúng ta là song tính cho nên ta cảm ứng được. Ngươi mặc dù là kiếp sau của Quang Minh nhưng bản thể lại không phải cố chủ tất có sự sai khác. Thời gian ngươi nắm giữ thánh linh châu chưa lâu, nó và ngươi vẫn còn ngăn cách chưa dung hợp cho nên khi ám lực đè át minh lực thì thánh linh châu cũng bị bóng tối vây quanh."

Thiên Nguyệt Triệt nghe xong cũng không phản ứng nhiều, "Khi ta còn rất rất nhỏ lúc ngươi giả mạo mẫu phi của ta ngươi đã biết, tại sao khi đó không ngăn cản?"

Gương mặt Thương Khung ửng đỏ, nhìn Thiên Nguyệt Triệt một lúc lâu, sau đó dời tầm mắt đi, buồn bực cất giọng đáp, "Bởi vì khi đó Thiên Nguyệt Thần là tình địch của ta." Hắn ước gì giữa hai người sinh thêm nhiều rắc rối như vậy hắn lại càng vui.

"Trẻ con." Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh.

"Nhưng khi đó ta thích ngươi." Thương Khung rống to, "Không đúng là ta thích cái linh hồn trong cơ thể ngươi."

"Cho nên ta mới nói ngươi trẻ con." Thiên Nguyệt Triệt hướng Thương Khung sau đó đột nhiên làm mặt quỷ trêu tức, "Trẻ con."

"Thiên Nguyệt Triệt." Thương Khung cực kỳ tức giận, bị một nhóc con mười ba tuổi đầu nói hắn trẻ con, hắn đường đường là Tinh Linh hoàng, uy nghiêm còn ở đâu, "Ngươi muốn ăn đòn có phải không?"

"Ta không thèm sợ ngươi, ngươi đừng tưởng rằng hiện tại linh lực Quang Minh trong ta không dùng được mà thiếu gia ta phải sợ ngươi." Thiên Nguyệt Triệt hai tay chống nạnh, rõ ràng là tỏ ý khiêu chiến nhau.

"Hừ." Thương Khung hừ lạnh, "Nhóc con, đừng tưởng rằng ta đây muốn thắng ngươi phải dùng đến linh lực, hai tay không cũng có thể nhấc được ngươi nhé." Vừa nói Thương Khung vừa nghênh mặt hạ tầm nhìn cao ngạo hướng đối phương.

Hai cặp mắt chằm chằm đấu nhau, Thương Khung túm lấy cổ áo Thiên Nguyệt Triệt.

"Ngươi muốn làm gì?" Thiên Nguyệt Triệt liều mạng giãy giụa.

"Yên một chút." Giọng điệu của Thương Khung đột nhiên dịu lại, cả hai nháy mắt liền biến mất khỏi hoàng cung.

Dải thiên hà lấp lánh ánh sao xuất hiện trước mắt Thiên Nguyệt Triệt, cho dù kiếp này hắn chưa từng tới thì bằng với ký ức xa xôi kiếp trước kia, Thiên Nguyệt Triệt cũng biết, hắn được đưa đến tộc Tinh Linh.

"Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?" Tinh Linh tộc là nơi đẹp nhất tinh cầu này, không như Ma tộc toàn máu tanh, không như Ám Dạ tộc tràn đầy bức bối, cũng không như Thần tộc thánh khí bao quanh, nơi này tràn đầy sự hài hòa cùng hơi thở của vũ trụ.

"Có muốn đáp xuống cảm thụ chút không, thử tắm nơi dòng sông ngân hà lãng mạn một lần?" Thương Khung hỏi chỉ là cho có, không đợi Thiên Nguyệt Triệt đáp lời đã kéo tuột y phục người nọ xuống ném qua.

Thiên hà– đương nhiên không phải là sông ở trên trời, so với những dòng sông bình thường khác cũng chẳng có gì khác biệt. Sở dĩ gọi nó làThiên hàchỉ bởi ở đáy sông tản ra vòng sáng ngũ sắc.

Đặc biệt là vào ban ngày, ánh mắt trời chiếu vào giữa sông, màu sắc nới đáy nước sẽ khuếch đại lên bề mặt, sẽ giống như những ánh sao lấp lánh trên bầu trời.

Đêm tối, đáy sông lại trong veo phản chiếu những vì sao trên trời, từng đốm từng đốm sáng, vô cùng xinh đẹp.

"Này ...." Thiên Nguyệt Triệt kháng nghị, vừa mới mở miệng thì nước sông ào ào tràn vô, hại Thiên Nguyệt Triệt phải cuống quýt điều tiết hô hấp, cũng may bơi lội là hạng mục mà người hiện đại giỏi lắm a.

Thương Khung mỉm cười, cũng cởi y phục xuống, nhảy vào sông, "Chả có cái gì thế này."

Ánh mắt mang theo vẻ hứng thú trêu chọc, đem Thiên Nguyệt Triệt toàn thân cao thấp quét từ trên xuống dưới.

Thiên Nguyệt Triệt trừng hắn một cái, "Ngươi nói nhảm cái gì đấy." Mặc dù hắn chỉ mới có mười ba tuổi, mặc dù vóc dáng coi như chưa trổ mã hết đi, nhưng tổng thể hắn phát triển vẫn toàn diện đấy chứ, nghĩ tới điều này, Thiên Nguyệt Triệt cũng giỡn lại Thương Khung, "Ngươi còn chả có hình có khối gì hết."

Thương Khung chẳng màng so đo, tựa vào bên bờ, hai tay khoác sang hai bên, "Nhóc con."

"Gì?" Khó có được một lần Thương Khung dùng giọng điệu đứng đắn nói chuyện với y, Thiên Nguyệt Triệt cũng trở nên nghiêm túc.

Thương Khung thở dài một hơi, "Ngươi biết không, vũ trụ rất đặc biệt, nó luôn đòi hỏi phải cân bằng."

Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, khó mà tường tượng một Thương Khung lại nói ra lời như thế, "Thì sao?"

"Thì là người đã nghĩ xong chưa?" Quay đầu, trong mắt Thương Khung không hề có một chút đùa giỡn.

"Nghĩ cái gì?" Hắn không rõ ý từ của y, nhưng trong mờ hồ hắn dường như cũng hiểu, Thiên Nguyệt Triệt tự biết hắn và phụ hoàng, một là ánh sáng một là bóng tối đúng là hai cái cực để giữ thăng bằng.

"Quang linh lực trong người ngươi chỉ là tạm thời bị phong ấn, Thiên Nguyệt Thần cũng đã nói chỉ cần trở lại Ám Dạ tộc là có thể giải trừ, cho nên việc lựa chọn hoàn toàn trở thành Quang Minh thần tử hay Ám Dạ chi tử, nhóc con ngươi quyết định dứt khoát chưa?" Nếu như Thiên Nguyệt Triệt trở thành Ám Dạ chi tử như vậy thứ ánh sáng duy trì vạn vật sinh tồn sẽ mất đi, theo thời gian, cái thế giới tràn ngập ánh nắng này sẽ từ từ chìm vào bóng tối.

Cuối cùng sẽ có một ngày, thế giới ngày sẽ bị thống trị bởi bóng tối. Đương nhiên không phải chỉ có Thiên Nguyệt Thần là tối cao, đối với Thiên Nguyệt Thần, Thương Khung hiểu rõ, nam nhân này không màng thứ dã tâm kia, thậm chí y còn coi đây là thứ phiền toái rắc rối nhưng vạn vật sinh tồn tự có định luật.

"Linh hồn của ta là linh hồn Quang Minh thần tử đúng không?" Nhìn gương mặt tuyệt mỹ trước mắt, Thiên Nguyệt Triệt hiểu rõ câu hỏi của y.

Tinh Linh hoàng là nam nhân đẹp nhất tinh cầu này, xem ra kiếp trước đúng là song sinh song diện (diện = mặt)

"Vậy nên ...."

"Ta không sợ thế giới hắc bạch đảo diên, ta sẽ lựa chọn làm Quang Minh thần tử bởi vì .... bóng tối vốn đã có chủ nhân." Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, thân thể ướt nước, đi vào bờ, trong đôi mắt ấy lấp lánh sáng ngời.

Những tia sáng này Thương Khung biết nó chất chứa hy vọng, hắn hy vọng sống sot.

"Ta lựa chọn ánh sáng bởi vì chỉ có như vậy ta mới có thể cùng người đó sóng bước ngang hàng." Nếu như hắn trở thành Ám Dạ chi tử thì hắn vĩnh viễn chỉ là con của phụ hoàng, hắn không muốn điều đó, thứ hắn muốn là trở thành người yêu của y.

Một ai nhân ở địa vị ngang hàng.

Nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thương Khung đã biết, đây có lẽ chính là tình yêu.

Yêu? Rốt cộc là điều kỳ diệu như thế nào.....Hắn đồng thời cảm thấy tò mò, cũng cảm thấy thực tịnh mịch. (Tịch mịch = cô quạnh, cô đơn)

Chẳng lẽ đúng như lời Thiên Nguyệt Triệt từng nói, hắn cố chấp với người kia chẳng qua là bởi trên thế giới này chỉ có hai người họ là giống nhau thôi sao?




Quyển 6 - Chương 39: Hồi tộc

  Mấy ngày sau,

Thiên Nguyệt Triệt đứng ở đầu giường nhìn Đàn Thành vẫn đang hôn mê bất tỉnh, tâm tình có chút lo lắng.

"Không có cách nào sao?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi La Tắc Nhĩ, giữa bọn họ đã từng bạn thù đảo tới đảo lui nhưng trên phương diện y thuật trị liệu, Thiên Nguyệt Triệt vẫn rất tin tưởng hắn.

"Vi thần nghĩ không ra nguyên nhân." La Tắc Nhĩ khó có được một lần khiêm nhường cùng xấu hổ như vậy.

Gật đầu, Thiên Nguyệt Triệt từ trong phòng Đàn Thành đi ra, chạy thẳng tới thư phòng của Thiên Nguyệt Thần, trước giờ Thiên Nguyệt Triệt vẫn luôn đá cửa xông vào, thật hiếm có, lần này chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa. Bên trong thư phòng Thiên Nguyệt Thần vừa cùng các đại thần bàn chuyện xong.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt ngồi trên đùi mình, hỏi, "Làm sao vậy?"

"Chuyện của Đàn Thành, phụ hoàng có chủ ý gì không?" Thiên Nguyệt Triệt trực tiếp hỏi.

Thiên Nguyệt Thần vỗ vỗ bờ vai hắn, ý bảo đừng quá khẩn trương, "Ta có nghĩ tới, nguyên nhân phải chăng là do dòng máu của người thừa kế."

"Thừa kế?" Thiên Nguyệt Triệt không hiểu.

"Phải, ở Ám Dạ tộc, có chuyện thừa kế máu, ta đã từng nói với Triệt nhi, còn nhớ không?"

"Nhớ rõ." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Thừa kế máu chính là sẽ thừa kế cả năng lực phải không? Giống như ta thừa kế dòng máu của phụ hoàng, tự nhiên cũng có một phần ám lực trong đó, nói cách khác nếu như ta không cách nào cải biến năng lực của mình vượt hơn phụ hoàng thì thông qua mối liên hệ đó, phụ hoàng có thể tự mình sử dụng năng lực giúp ta."

"Đây là điều thứ nhất, Triệt nhi quên Đàn Thành là con trai của Nữ vương Thánh Linh quốc cùng một thần tử Ám Dạ rồi sao. Ta hoài nghi, lần đó ta khởi động ám lực của ám dạ minh châu tác động vào người Đàn Thành, một nửa dòng máu Ám Dạ trong người hắn có khi đã bị kích phát thức tỉnh."

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ để y tiếp tục mê man nằm đó hay sao?"

"Không, đây chính là vấn đề thứ hai ta cần nói, bởi vì linh lực của dòng máu Ám Dạ thức tỉnh sau, gặp phải sự bảo hộ thân chủ của Lá Chắn Chí Tôn cho nên mới sinh ra phản ứng, cũng giống như Triệt nhi lúc tiếp nhận linh lực của Quang Minh thần tử vậy, chúng sẽ xung đột với nhau khiến thân thể suy kiệt, muốn dẫn xuất hai dòng lực này nhất định phải có linh lực nguồn làm trung gian."

"Ý của phụ hoàng, ta không hiểu."Không thể một phát dứt khoát loại luôn hay sao?

"Nói cách khác, phải tìm người có chung với hắn một nửa huyết thống."

"Tìm cha hắn, cái người đã tàn sát toàn bộ Thánh Linh quốc đó sao?" Chỉ cần có một tia hy vọng cũng không thể buông tha, Đàn Thành là thuộc hạ rất đỗi quan trọng với Thiên Nguyệt Triệt, y rất trung thành, Thiên Nguyệt Triệt tuyệt đối không muốn nhìn thấy y xảy ra bất trắc.

"Ta không thể khẳng định kẻ tru diệt Thánh Linh quốc có phải là cha hắn hay không nhưng chuyện của Đàn Thành đúng là cần phải tìm y hỗ trợ." Thiên Nguyệt Thần nói khiến cho Thiên Nguyệt Triệt tăng thêm một phần lo lắng, hắn cảm thấy thân phận "phụ thân – hài tử" này chưa chắc đã giúp được gì cho y.

Huống chi, giữa người nọ và Đàn Thành còn tồn tại mối hận thù sâu sắc, hắn hiểu Đàn Thành, mặc dù y rất ít khi nói chuyện nhưng làm người, ai có thể tựa như thánh nhân, dù y cự tuyệt báo mối thù của Thánh Linh quốc nhưng cũng không nói lên rằng y có thể quên đi nỗi hận mẹ mình đã bị giết bởi tay cha.

Ai...

Thiên Nguyệt Triệt thở dài, loại chuyện này không phải thứ mà người ngoài cuộc có thể định đoạt.

"Mới tí tuổi đã thở dài cái gì." Thiên Nguyệt Thần sủng nịnh nói, " Lúc này, quan trọng nhất là giải quyết chuyện của ngươi, Triệt Nhi đã suy nghĩ kĩ rồi chứ?"

"Phụ hoàng biết ta sẽ lựa chọn thế nào rồi mà, không phải sao?" Thiên Nguyệt Triệt hỏi ngược lại.

Từ một khắc hắn nguyện ý thanh lọc hết thảy số vong linh u oán đó, Thiên Nguyệt Thần đã biết, cho dù đứa bé này ngoài mặt luôn biểu hiện rằng mình lạnh lùng xa cách nhưng trái tim hắn vẫn còn rất thiện lương.

"Vậy thì, ba ngày sau sẽ lên đường trở về Ám Dạ tộc, được không?"

...

Đường vào Ám Dạ tộc không phải là một con đường sạch sẽ như lối vào Thần tộc, cũng không đẹp đẽ như lối vào Tinh Linh tộc, tất nhiên càng không phức tạp như lối vào Ma tộc.

Thiên Nguyệt Thần lấy ra Ám Dạ châu.

Hòn ngọc nho nhỏ đó chậm rãi lớn dần lên, chỉ một lát sau đã hình thành một cánh cổng tối hun hút, nhìn từ bên ngoài không thấy được đầu bên kía.

"Bệ hạ." Đối với việc hồi tộc, Nặc Kiệt có một chút hưng phấn. Ám Dạ tộc là nơi lúc nhỏ Nặc Kiệt có đi qua một lần, hắn cảm thấy tộc dân nơi này có điểm tiến hóa ngược, tỷ như, ở Mạn La đế quốc luôn trọng bảo thạch, trọng vàng, chốn đó thì không, trong mắt bọn họ cái đống chói sáng lấp lánh kia chính là thứ đồ phế vật, vô dụng, cho nên Nặc Kiệt sau đó đã từng len lén mang một ít cuỗm đi.

Bây giờ, Ám Dạ tộc đối với y mà nói là địa danh tàng kho báu, là thánh địa nắm giữ vận mệnh phát tài.

Hồi tộc lần này, cũng không có mấy người, chỉ có Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Nặc Kiệt, và Liệt La Đặc. Tu ở lại Mạn La đế quốc làm thế thân cùng những người khác, dẫu sao tới nơi không phải lãnh địa của mình, đối với bọn họ cũng không phải chuyện gì hay ho lắm.

Địch Trạch đáng thương chỉ thiếu nước diễn thành một màn bi ai đưa tiễn Liệt La Đặc.

"Nhìn hai con ngươi lóe sáng của ngươi kìa, kẻ khác không biết còn tưởng rằng thạch bảo phát sáng gì đó, coi chừng trói ngươi lại khoét ra." Thiên Nguyệt Triệt đe dọa.

Nặc Kiệt đơn thuần quả nhiêu lủi lủi, vội vàng che lấy đôi mắt, hô, "Không phát sáng, hiện tại không phát sáng nữa." chọc Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Triệt, Liệt La Đặc một trận cười vang.

...

Đừng để cảm giác vun vút trong lối đi tới Ám Dạ tộc của Ám Dạ châu khiến ta nghĩ tốc độ di chuyển là rất nhanh, ở bên trong thời gian có sự chênh lệch rất lớn, chớp mắt này thực tế nghĩa là mấy canh giờ.

Bốn người bước vào, ở trong Ám Dạ châu là tuyệt đối an toàn, cũng tương đồng với thánh minh châu của Thiên Nguyệt Triệt, viên ngọc cũng có gắn kết linh hồn với Thiên Nguyệt Thần.

Ngập trong bóng tối.

"Hãy đem những tạp niệm đen tối trong tư tưởng xóa hết đi, phải để tâm vô tạp niệm, nếu không linh hồn sẽ bị Ám Dạ châu cắn nuốt." Thiên Nguyệt Thần đứng ở lối vào cảnh cáo.

Lúc này, lời đó thực khiến Nặc Kiệt sợ tím gan, thật ra chỉ mình Nặc Kiệt là cảm thấy trong lòng hắn có nguyên một bồ những tư tưởng bất chính mà không biết ở trong mắt người khác hắn lại được coi là người có nội tâm trống trơn.

Chẳng bao lâu, cả đoàn đã nhìn thấy bên kia cửa động, thời điểm cảm nhận được chút ánh sáng, tâm tình ai nấy hết thảy cũng đều sung sướng vô cùng.

Đây là nơi nào?

Bước ra khỏi lối đen tạo bởi ngọc Ám Dạ, nơi họ đứng hiện tại là ở trong một căn phòng. Một căn phòng đơn giản, không phải hoàng cung Mạn La đế quốc xa hoa, nhưng không gian bày trí vô cùng thoải mái, có thể cảm giác được chủ nhân nơi này rất đỗi ôn hòa.

"Có mệt hay không? Lên giường nghỉ ngơi một lát nhé?" Thiên Nguyệt Thần dịu dàng nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

"Đây là phòng của phụ hoàng sao?" Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ tò mò.

"Là gian phòng kiếp trước ta ở." Có ý, phòng này đích thực là phòng của y nhưng chỉ tính là đồng hồn khác xác.

Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ vui vẻ, lập tức nhảy lên giường, ở trên đó lăn lộn những mấy vòng, cho đến khi phía cửa có tiếng ồn hắn mới dừng động tác, "Bên ngoài có người?" Thiên Nguyệt Triệt nhảy xuống, đi tới bên Thiên Nguyệt Thần.

Thiên Nguyệt Thần buồn cười nhìn bảo bối đầu tóc lộn xộn, "Tóc xem ra hơi dài quá rồi."

Thiên Nguyệt Triệt đỏ mặt, vội càng dời tầm mắt,Sao tự dưng nói chuyện không đâu làm người khác nhộn nhạo.

Ánh mắt Thiên Nguyệt Thần càng thêm nhu hòa, nhìn Thiên Nguyệt Triệt không chớp mắt.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt vội hô, phía ngoài dường như có tranh chấp.

Thiên Nguyệt Thần thu hồi tầm mắt, "Không vội." Chậm rãi ra mở cửa, nhìn hai người bên ngoài đang đấu khẩu tới đỏ mặt tía tai.

Một là nam nhân anh tuấn thành thục, một là thiếu niên sắc mặt hồng hào.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Thiên Nguyệt Thần, cả hai ngây như phỗng, thị vệ xung quanh cũng thất thần, đế vương của bọn họ cho dù đã thay đổi diện mạo vài phần, không còn y hệt như kiếp trước nhưng chỉ với một đầu tóc trắng cước buông dài cũng đủ để bọn họ xác nhận người đã quay trở về.

Chuyện vương chủ của Ám Dạ tộc sống lại thật ra cũng không có nhiều người biết, các cựu trưởng lão thì che giấu sự tình, bên trong tộc thì có các trưởng tộc tiếp ứng, cho nên Thiên Nguyệt Thần mới có nhiều thời gian ở lại Mạn La đế quốc như vậy.

"Bệ...bệ hạ...." Thiếu niên hai mắt mở lớn giống như không thể tin được.

Thiên Nguyệt Thần gật đầu, sắc mặt ôn hòa, "Trăm năm không gặp, Tiểu Hắc Hiệp năm đó nay cũng đã trưởng thành rồi."

Người này kiếp trước của y nhận biết, thời điểm gặp mặt, lúc đó nhóc con toàn thân đen thui, ông nội của hắn là một tộc trưởng lớn tuổi, luôn đảo quanh y ồn ào tiến cử một nội thị vệ lợi hại nhất tới bảo vệ Nguyệt chủ của bọn họ.

Tên nhóc khi đó cũng nghĩ Nguyệt chủ tóc trắng này trông thực yếu đuối cần người bảo vệ.

"Bệ hạ....Ngài thật là bệ hạ......" Tiểu Hắc Hiệp khóc.

Mặc dù các trưởng lão đều nói bệ hạ vì tu luyện mà bế quan nhưng tộc nhân trong tộc cũng cảm thấy nhiều khả năng đế vương của bọn họ đã xảy ra chyện bất trắc, còn từng bức bách buộc các trưởng lão phải chọn lựa một người mới ngồi vào chủ vị tối cao.

Tiểu Hắc Hiệp sở dĩ xuất hiện ở nơi này chính là hy vọng cùng Nguyệt chủ gặp mặt, lần nào cũng bị đệ nhất thị vệ bên cạnh người ngăn không cho qua – chính là nam nhân tên Dạ đang đứng bên cạnh.




Quyển 6 - Chương 40: Thanh lọc

  "Bệ hạ." Dạ hành lễ, hình ảnh hiện tại của y quả thực quá khác so với cái người cùng thiếu niên tranh cãi tới gay gắt ban nãy.

"Đứng lên đi." Thiên Nguyệt Thần nói.

"Vâng." Dạ cùng Tiểu Hắc Hiệp đồng thời đứng dậy, cả hai lập tức bị cánh tay Thiên Nguyệt Thần choàng qua vai thiếu niên đứng kế bên thu hút.

"Bệ hạ......bệ hạ......" Tiền viện truyền đến một loạt tiếng vang lộn xộn, cả đống người chen chúc chạy qua thậm chí y còn nghe được cả những tiếng thở đầy kích động, rất nhanh thì xuất hiện đông đủ, "Cung nghênh bệ hạ trở về."

Con ngươi Thiên Nguyệt Triệt băng lãnh, hắn không thích trở lại Ám Dạ tộc còn bởi lý do này đây, người chỗ này thực nhiệt tình quá.

Đặc biệt là mấy vị trưởng lão đang hồng cả viền mắt nhìn y.

"Bệ hạ, ngài rốt cuộc đã trở về." Năm đó lúc họ tìm được bệ hạ, người hãy còn là một đứa nhỏ, bây giờ ..... cũng đã trưởng thành rồi.

"Ám Dạ tộc đã phiền mấy vị trưởng lão." Thiên Nguyệt Thần nho nhã, lễ độ đáp lời, nhưng ngay lập tức y phát hiện tầm mắt bọn họ lúc này đã chuyển qua nhìn chằm chằm vào Thiên Nguyệt Triệt đứng sau lưng y, cứng ngắc một hồi y nói tiếp, "Con ta." Thiên Nguyệt Thần giới thiệu, thực chất hắn rất muốn đáp,đây là người ta yêu.

Khổ nỗi, Thiên Nguyệt Thần nghĩ đến mấy vị trưởng lão tuổi cũng đã cao, tốt nhất không nên chịu sự đả kích, y đành phải lựa chọn giải pháp an toàn.

Nhi tử?

Ai nấy đều cực kỳ kinh ngạc, đứa nhỏ tóc đen, mắt đen này thực sự là con của bệ hạ sao.

Thực tế, bằng với linh lực cao thâm của những vị trưởng bối, họ thực sự cảm nhận được ám lực thuộc về dòng máu Ám Dạ trên người thiếu niên, chỉ là hình dáng người trước mắt lại thực giống với Tinh Linh hoàng, nếu trên cơ thể cậu có một tia linh lực của tộc Tinh Linh nữa thì giờ khắc này bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Thiên Nguyệt Thần cũng kiệm lời giải thích, y cảm thấy không mấy cần thiết đi.

"Mới rồi có chuyện gì xảy ra, tại sao hơi thở của mọi người lại có phần hỗn loạn?" Hệt như vừa đánh nhau.

"Không có......không có chuyện gì." Chẳng những các trưởng lão lập tức phủ nhận mà mấy vị quý tộc đi cùng cũng lắc lắc theo.

Thiên Nguyệt Thần miễn cưỡng chấp nhận đáp án, nói, "Trẫm biết, cũng đã trăm năm trẫm không ra mặt, Ám Dạ tộc cũng không thái bình, sẽ có người nghi ngờ về trẫm, nếu như mọi người cảm thấy có ai đó vừa mắt, hợp lòng đủ sức tiếp nhận Ám Dạ chủ vị thì trẫm sẽ ngay lập tức nhường ngôi." Chỉ vài câu ngắn ngủi đã nói ra tiếng lòng của cả đám người, trừ những trường lão biết rõ mọi việc còn một số những người khác không biết nguyên nhân quả nhiên đã nghĩ Nguyệt chủ không còn ở trong tộc, cảm giác bứt rứt, mới rồi còn có ý định lật đổ mấy trưởng lão này rồi lập nên một Nguyệt chủ mới kế nhiệm.

Bịphiền nhiễu quấn chân chẳng bằng mang theo Triệt nhi đi du sơn ngoạn thủy.

"Vi thần không dám." Biết Nguyệt chủ trở về bình an, như vậy, tất cả mọi nỗi băn khoăn trong lòng đều biến mất.

.

Trong thư phòng,

Thiên Nguyệt Thần dựa vào ghế nghe các trưởng lão nói lại tình hình, mặc dù trong tộc có một số sự tình nhưng may mắn đều là chuyện nhỏ trừ một việc.

"Nguyệt chủ, người còn nhớ Mông Sa không?" Một vị trưởng lão hỏi.

Đột nhiên nghe trưởng lão nhắc tới Mông Sa, Thiên Nguyệt Thần đoán chuyện ắt hẳn không đơn giản, "Nhớ rõ, năm đó hắn luyện ám linh tâm pháp, rồi một mực u mê không chịu quay đầu, dựa theo luật định đã đuổi hắn ra khỏi Ám Dạ tộc, đưa đi lưu đày, nghe nói về sau hắn lẩn trốn vào Nhân tộc."

"Nguyệt chủ, người có một chuyện không biết, đó là khoảng thời gian ngài hồi sinh ở Nhân tộc, từng có tộc nhân trong tộc chúng ta bị tấn công, Mông Sa chính là hung thủ."

"Cái gì?" Thiên Nguyệt Thần nhíu mày, "Năm đó trước khi đưa hắn đi lưu đày, ta đã phế đi ma pháp của hắn, sao có thể?"

"Việc này chúng thần cũng không hiểu, thời điểm đó chúng thần đưa người tới Nhân tộc, năng lực ngài còn chưa phục hồi, thần sợ Mông Sa tìm người trả thù cho nên ......... sau này, lúc giáp mặt, lại phát hiện y còn chưa có biết chuyện ngài hồi sinh, chúng thần đã đánh hắn trọng thương, từ đó đến nay thì biệt vô âm tín."

"Các vị xác định, kẻ giao thủ với mọi người chính là Mông Sa?" Có thể đào thoát khỏi vòng vây của các trưởng lão chứng tỏ linh lực của Mông Sa đã sớm phục hồi, nếu đã như vậy, tại sao hắn không tới tìm y? Chẳng lẽ trong truyện này còn có nguyên nhân khác? Nhưng điều làm cho y càng khó hiểu chính là linh lực của Mông Sa sao có thể khôi phục?

"Chúng thần không dám chắc." Trưởng lão nói.

Thiên Nguyệt Thần gật đầu, "Chuyện này được rồi, mấy ngày nữa trẫm cùng Triệt nhi muốn bế quan, dù cho có bất cứ chuyện gì cũng không được tới quấy rầy."

"Nguyệt chủ, điện hạ.........điện hạ ngài là nhi tử loài người."

"Thì thế nào?" Thiên Nguyệt Triệt đứng lên, hỏi ngược lại.

"Người....người là......" Năm đó, chuyện của Nguyệt chủ cùng Thần tử bọn họ cũng biết nội tình, bộ dáng Thiên Nguyệt Triệt thuần đen kia chính là đại biểu cho Quang Minh cùng Tinh Linh hoàng, thực sự quá giống, lại có chút khó xác định......

"Triệt nhi thực sự là nhi tử của trẫm, ngoài ra......" Thiên Nguyệt Thần nhìn mấy vị trưởng lão, "...cũng là chuyển thế của Quang Minh thần tử."

Cái gì?

Các vị trưởng lão hai mắt mở lớn, gần như không dám tin, "Như vậy ý của Nguyệt chủ là?"

"Trong cơ thể Triệt nhi có thần lực của Quang Minh cũng có ám lực của dòng máu Ám Dạ, chúng vẫn luôn xung đột lẫn nhau, cho nên trẫm mới cần một không gian an tĩnh để giải trừ."

...

"Phụ hoàng, bắt đầu đi." Thiên Nguyệt Trệt đứng ở bên suối nước Ám Dạ. Thiên Nguyệt Thần sẽ dùng nước suối này để đẩy dòng máu Ám Dạ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt ra.

"Trong quá trình dẫn độ, Triệt nhi sẽ rất đau đớn, Triệt nhi......" Cái loại đau đớn tới tận xương tủy này Triệt nhi sao có thể chịu đựng được đây, mỗi lần nghĩ tới điều đó, trong lòng Thiên Nguyệt Thần đều đau nhói.

"Không sao đâu." Thiên Nguyệt Triệt cầm tay Thiên Nguyệt Thần, "Chỉ cần có phụ hoàng ở bên, ta liền không sao hết. Cho nên, bắt đầu đi. Phụ hoàng, mỗi một khắc chúng ta trì hoãn thì chuyện của phó hồn rồi chuyện của Đàn Thành sẽ càng khó giải quyết hơn." Thiên Nguyệt Triệt trút bỏ quần áo, bước vào giữa dòng.

Nước suối Ám Dạ thuần một màu xanh biếc lạnh giá, dưới ánh nắng, hiện hữu đẹp vô ngần.

"Phải."

Thiên Nguyệt Thần biết, chuyện này nhất định phải diễn ra, tâm tình muốn nhanh chóng khôi phục thần lực của Thiên Nguyệt Triệt, hắn có thể thấu hiểu.

Ngay sau đó, nam nhân cũng cởi dần quần áo của bản thân.

Cả hai trần mình đối mặt với nhau, trong mắt không có bất kỳ một tia dục vọng, đều chỉ duy trì một sự chăm chú đến nghiêm túc.

Nước suối Ám Dạ theo sự tương tác dẫn động của Ám Dạ châu mà bắt đầu sôi lên, tâm tình của người đầm mình trong suối dường như cũng bị nước ngấm vào.

Sắc mặt Thiên Nguyệt Triệt chầm chậm hóa trắng.

"Triệt nhi?" Thiên Nguyệt Thần tạm ngưng.

"Phụ hoàng, tiếp tục." Nước suối theo lỗ chân lông tiến nhập thân thể Thiên Nguyệt Triệt, tựa như những cây kim châm cứu đâm vào, rất đau, "Tiếp tục." Kiên định nói ra hai chữ.

Nước suối Ám Dạ luồn lách vào từng nơi chốn trong cơ thể cuốn lấy dòng máu Ám Dạ hút ra, hãy tưởng tượng như ta đang nhổ một cái cây, dùng sức muốn nó bật cả gốc cả rễ lên vậy.

Tất nhiên là rất đau đớn.

"Cố gắng chịu đựng." Động tác trong tay Thiên Nguyệt Thần nhanh hơn, đẩy ám dạ châu dâng lên trong cơ thể mình, thoát ra rồi tiến vào từ đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt. Dòng máu Ám Dạ trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt lại thức tỉnh sôi trào.

"AAA......" Thiên Nguyệt Triệt hét lên. Máu trong cơ thể hắn không muốn thoát ra, đương nhiên là bởi linh hồn chủ của nó đang là của Quang Minh thần tử, hấp thụ thần lực dồi dào như thế, sao có thể dễ dàng bỏ đi. Linh lực tuy rằng không có ý thức nhưng thời điểm chủ nhân mất đi ý thức, linh lực sẽ tự định hình, nó có thể khống chế suy nghĩ của chủ nhân, càng lâu dài càng có khả năng thay thế linh hồn thân chủ, chiếm hữu luôn cơ thể nó lưu trú.

Cơ thể của Thiên Nguyệt Triệt còn có một nguồn năng lượng vô cùng mạnh, lựa chọn thế nào thực quá dễ.

Trên trán Thiên Nguyệt Thần đã thấm ướt mồ hôi lạnh, từng biểu hiện gắng gượng của Thiên Nguyệt Triệt đều rơi vào đáy mắt y, trong tâm y đang đấu tranh kịch liệt mà động tác lại không thể chậm trễ.

Ám lực từ Ám Dạ châu phát ra ngày càng mạnh, một phần máu trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt đã được hấp thu, do đó linh lực của Quang Minh cũng bắt đầu thức tỉnh, hai nguồn năng lượng trở lại trạng thái tranh chấp. Nguồn máu Ám Dạ không còn thuần ám khí nữa mà dần pha trộn với linh khí đang vùng lên. Điều này tác động không nhỏ tới cả Ám Dạ châu lẫn Thánh Linh châu trong cơ thể Thiên Nguyệt Triệt, nội khí bên trong hai quả cầu dần bị nguồn lực đối lập xâm lấn.

.

Người ở bên trong vất vả, người ở bên ngoài thì sốt ruột không thôi, đã gần hết một ngày trời, Nặc Kiệt đi lui đi tới nắm tay siết chặt bên người.

"Nặc Kiệt, ngài có thể dừng lại hay không." Liệt La Đặc ngồi trên ghế đợi rốt cuộc nhìn không xong.

"Không thể." Nặc Kiệt rất ít rơi vào tình trạng thế này, đủ thấy y đang rất bồn chồn.

"Này......" Liệt La Đặc nghẹn lời, cứ nhìn Nặc Kiệt như vậy khiến hắn cũng cảm thấy càng thêm lo lắng.

.

Hết ngày, hai người trong phòng vẫn chưa thấy ra, cả Liệt La Đặc lẫn Nặc Kiệt chỉ muốn xông bổ vào.

"Nguyệt chủ cùng tiểu vương tử thế nào rồi?" Qua một ngày, các vị trưởng lão trong lòng cũng không yên chạy qua.

Nặc Kiệt chôn chân nơi cửa lắc lắc đầu, sắc mặt có vài phần u ám.

Kẽo kẹt,

Tiếng mở cửa rất nhỏ rơi vào trong tai bọn họ khiến ai nấy đều tức khắc ngẩng đầu. Là Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt bước ra, gương mặt Thiên Nguyệt Triệt thì trắng bệch còn thần sắc Thiên Nguyệt Thần lại mệt mỏi vô cùng.

"Bệ hạ.........chủ tử người?"

"Bệ hạ.........tiểu điện hạ.......?

"Nguyệt chủ."

Thân thể Thiên Nguyệt Thần thoáng cái đổ xuống, người cũng đồng thời ngất đi. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com