Thien Menh Cong Chua
Sau 10 mùa trăng tròn, nữ hoàng Milcah - người cai trị Vương quốc Dominia đã hạ sinh hai công chúa bụ bẵm, đáng yêu. Người con cả tên Almira còn người con thứ hai tên là Gladys. Nữ hoàng yêu thương nhất là nàng cả vì sự ra đời của nàng rất đặc biệt, nó khiến nữ hoàng kì vọng rất nhiều ở nàng. Khi công chúa ra đời một ánh sáng chói loà chiếu sáng ngọn tháp của toà lâu đài báo hiệu sự ra đời của một vì tinh tú. Ngay thời khắc đó, đoàn chiêm tinh hoàng gia nói: "Công chúa cả chính là Thiên mệnh Phụng Hoàng. Nàng là người duy nhất có quyền định đoạt số phận của mình trên thế giới này. Nàng có thể là người phục quốc, hưng quốc nhưng cũng có thể là kẻ khiến quốc gia này suy tàn; nàng có thể trên vạn người nhưng nàng cũng có thể là một kẻ được biết đến với danh nghĩa như chưa từng tồn tại. Việc công chúa ra đời là lành hay dữ vốn dĩ không thể nói bừa". Nhưng, một người trẻ tuổi trong đoàn lại nói: "Số mệnh của công chúa chắc chắn là Thiên thai. Nàng ta được trời đất ưu ái, nàng sinh ra để trấn hưng Thiên hạ. Nàng ta sẽ đứng ở vị trí tối cao không ai sánh kịp trong suốt cuộc đời mình song nàng cũng sẽ khiến cả thế giới này phải đổi thay theo cách mà nàng ta muốn".
Năm tháng cứ thấm thoát trôi qua, hai nàng công chúa lớn lên thật xinh đẹp. Nàng cả là xinh đẹp hơn cả. Xương cốt mảnh dẻ như trúc. Làn da trắng như trứng gà bóc, mềm mại như tơ lụa. Tóc dài, mượt, đen như minh châu. Khuôn mặt thanh tú, sắc sảo, hồng hào. Đôi mắt xanh, sâu thẳm như đá quý jedeite (loại ngọc thường dùng để làm Ngọc tỉ, cực kì đắt và hiếm). Khuôn miệng nhỏ nhắn. Hàm răng trắng và đều. Đôi bàn tay búp măng. Cổ chân như cây con. Không từ ngữ nào diễn tả được hết vẻ đẹp của nàng. Các vị vua và hoàng tử các nước láng giềng bắt đầu để ý đến nàng. Năm lên mười, danh tiếng của nàng đã vang vọng khắp các nơi. "Tiếng lành đồn xa". Những kẻ thi sĩ làm mọi cách để có thể gặp được "nữ thần sắc đẹp" của lòng mình. Những vị hoàng thân quốc tộc bắt đầu ngỏ ý muốn lấy nàng về là vợ.
Thế nhưng nữ hoàng quá thương yêu con gái không nỡ để nàng phải rời xa quê hương, cũng vì lẽ đó mà bọn họ đánh chiếm đất nước nhỏ bé này nhằm ép nữ hoàng phải lựa chọn giao công chúa ra. Năm tháng trôi qua, càng lớn càng xinh đẹp, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng cũng được nhiều người biết đến hơn. Song cũng là nhiều cuộc chiến tranh đẫm máu hơn. Vương quốc Dominia là một nơi chỉ có bán yêu, bán thần và bán yêu thần sinh sống nên không cần nói cũng biết quân đội của họ mạnh cỡ nào. Những con người thiên không nạp, địa chẳng cần như họ thì chỉ còn có nơi này để đến. Họ không thể để nơi này bị cướp mất. Tuy dân số ít nhưng mọi người đều tôn trọng, yêu thương, đoàn kết với nhau. Trong suốt những năm tháng đấu tranh chỉ có một bán yêu hi sinh. Thế nhưng...
Một hôm, Almira đi tới phòng làm việc tìm mẫu hoàng. Nàng muốn tặng cho người một con chim én để cùng người thả nó về với bầu trời đầy tự do của nó. Nàng đã chờ đợi ở bên ngoài rất lâu mà không thấy có động tĩnh gì bèn tò mò áp sát tai vào cửa nghe ngóng. Một bán thần quan nói:
- Biết là vậy nhưng cứ theo đà này thì sớm muộn gì nước ta cũng diệt vong thôi thưa nữ hoàng
- Thế theo ngươi có cách gì khác sao? Ta hiểu bao nhiêu năm rồi, binh tàn kế hết. Ta thật không biết bây giờ phải thế nào.
Nữ hoàng đáp lại với vẻ mặt u buồn. Vị quan kia lại nói:
- Dẫu biết công chúa là báu vật, có thể làm vương quốc ta trở nên hùng mạnh trong tương lai nhưng hiện tại thì thật không biết quân ta trụ thêm được bao lâu nữa ạ.
Bấy giờ, nàng công chúa nhỏ không những cảm thấy bản thân vô dụng mà còn thấy mình là gánh nặng cho cả đất nước. Hôm đó là sinh nhật thứ mười một của công chúa, cô đã nghe được toàn bộ mọi chuyện. Có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được ngày sinh nhật đẫm nước mắt này. Hôm ấy trời đổ mưa rất lớn, mưa lớn bao nhiêu thì nàng lại khóc nhiều bấy nhiêu.
Đến khi công chúa tròn mười hai tuổi, do sức ép từ nhiều phía, nữ hoàng buộc phải cho nàng kết hôn với hoàng thái tử của Đại đế quốc Athelstan, một người mà nàng còn chưa biết mặt. Thiết nghĩ: "Nếu làm như vậy quốc gia sẽ được thái bình thì hi sinh bản thân mình cũng đáng". Những tưởng là từ đó sẽ quốc thái dân an nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn đi ngược lại với mong đợi của người.
Các nước trước đây không hề có ý định từ bỏ, họ nói nếu như không hủy hôn thì sẽ hợp lực cùng một số quốc gia khác đánh chiếm Vương quốc Dominia tới cùng. Tuy có Đại đế quốc Athelstan hỗ trợ nhưng thật sự những trận đánh này tàn khốc hơn những trận trước gấp nhiều lần. Quân số thương vọng của riêng Dominia là 34 người, một con số mất mát quá lớn đối với vương quốc trong gần chục năm qua. Vài tháng sau, tình hình thương vọng không những không giảm đi mà còn ngày càng nhiều thêm.
Lúc này, trước cảnh nước mất nhà tan, công chúa đã ra một quyết định trọng đại, giải phóng toàn bộ vương quốc khỏi chiến tranh. Nàng bàn kế với quan quân. Và tại buổi họp ngày hôm đó, công chúa đã đề xuất với mọi người việc giả chết để qua mắt quân địch, khiến chúng tưởng nàng đã dùng thân mình đổi lấy sự binh yên cho đất nước, thà chết chứ không để nhân dân chịu khổ. Nàng sẽ đi khỏi vương quốc cho đến khi trưởng thành mới quay trở lại để nhận ngai vị. Tuy trong lòng không muốn nhưng do không còn lựa chọn nào khác nữ hoàng cũng đành ngậm ngùi nuốt nước mắt nhìn người mình nhất mực thương yêu rời xa.
Nàng công chúa xinh đẹp đã ra đi ngay trước mắt của hàng vạn người. Nàng thật dũng cảm trước con dao bạc vô tình. Nàng thu hút mọi ánh nhìn, xinh đẹp không ai sánh bằng. Mái tóc đen buông thả trong nắng gió nơi chiến trường khốc liệt. Vị công chúa dõng dạc nói: "Ta muốn có một kết thúc thật đẹp đẽ chứ không như bao người kia, liều sống liều chết chỉ vì một vị cầm đầu nào đó. Thật thương thay cho những con người ngu nguội. Vì ta mà có chiến tranh, vậy mà tất cả mọi người đều che dấu ta, khoảng lấp đi sự thật này. Nay ta xin được chết (tiếng của người người trên chiến trường bắt đầu xì xào) để mọi người trong vương quốc có một cuộc sống tốt hơn; để vạn dân không phải chịu cảnh khổ đau, mất mát (nước mắt công chúa chan hoà đầm đìa trên đôi gò má ửng hồng). Cảm ơn đã cho con sinh mạng và nuôi nấng, yêu thương con hỡi mẫu hoàng. Cảm ơn đã nuôi dạy chăm sóc cho ta suốt những năm tháng qua hỡi thần dân vương quốc. Tất cả xin hẹn kiếp sau báo đáp". "Xoẹt" một đường cắt trên cổ công chúa nhỏ. Máu phun ra thành từng tia. Nàng giả vờ thiếp đi. Nàng lăn từ trên tảng đá lớn xuống đất, toàn thân cũng vì thế là bị thương. Quân lính canh cửa cũng thương sót nàng, một nàng công chúa quá đỗi xinh đẹp, số phận quá đỗi bi thương. Nàng lầm lũi đi ra từ cửa sau. Những quân lính, thị nữ biết chuyện đều ra tiễn nàng nhưng điều mà nàng đau đáu khi rời đi là gia đình thương yêu của nàng không một ai ra tiễn. Nàng cố ý nán lại một chút, hồi tưởng lại những tháng ngày đã sống ở đây, vui vẻ có, hạnh phúc có, đau đớn có... Rồi niềm thương nhớ của nàng như vỡ oà khi công chúa Gladys chạy vào lòng mà vừa khóc vừa nói:
- Chị đừng đi, chị ơi...
- Em gái ngoan của ta, em cứ ở đây mà trông nhà cho chị. Không cần phải đợi chị đâu em. Khi nào thời cơ tới thì tự khắc chị sẽ về với em thôi.
- Mẫu hoàng không cho phép ai ra tiễn chị cả, em chốn ra đây đấy. Em lấy được một túi bánh kẹo và hoa quả trong nhà ăn. Nếu đi đường có đói thì chị lấy ra ăn chị nhé.
- Em chốn ra thế này nhỡ bị phát hiện thì sao? Mau quay trở lại đi.
- Không sao đâu chị, cùng lắm thì cũng chỉ bị phạt thôi. Em chịu đựng được mà. Nhưng nếu như không đi tiễn chị hôm nay thì em sẽ ân hận suốt về sau này.
- Cảm ơn em.
Nàng ra đi mà không cảm thấy đau đớn hay uất hận người đời. Cơ thể nàng công chúa bay lên theo những cánh hoa tường vi trắng tinh khôi, theo những cơn gió đau thương, ngẹn ngào. Nàng thanh thản tựa như được gội rửa mọi kí ức đau thương trước đây. Linh hồn công chúa đi đón những cơn gió không mùi tanh máu, đất nước hoà bình, nụ cười khắp nơi nhưng... tất cả chỉ như một viễn cảnh tương lai mà nàng sẽ là người tạo nên tương lai đó.
Hồng nhan bạc phận, đó là số mệnh của nàng. Chỉ cần nàng chết đi thì sẽ không ai phải khổ sở nữa. Nhưng nàng là một người đặc biệt, thiên mệnh theo chân từ khi nàng mới chào đời nên linh hồn và thể xác theo nàng bay lên cao mãi cùng hai vị thiên thần có cánh. Nàng bất tử. Không ai là không biết đến nàng nhưng câu chuyện về cuộc đời của nàng công chúa nhỏ bé và vĩ đại này thì rất ít người biết. Và rồi khi quay trở lại nàng đã ở vị thế không ai sánh bằng: Thiên hạ Đệ nhất nữ vương Almira. Sự ra đi chỉ mới là phần bắt đầu cho một câu chuyện dài trông gai thử thách. Nó đánh dấu một sự trở lại làm thay đổi cả một dân tộc, cả một quốc gia.
Năm tháng cứ thấm thoát trôi qua, hai nàng công chúa lớn lên thật xinh đẹp. Nàng cả là xinh đẹp hơn cả. Xương cốt mảnh dẻ như trúc. Làn da trắng như trứng gà bóc, mềm mại như tơ lụa. Tóc dài, mượt, đen như minh châu. Khuôn mặt thanh tú, sắc sảo, hồng hào. Đôi mắt xanh, sâu thẳm như đá quý jedeite (loại ngọc thường dùng để làm Ngọc tỉ, cực kì đắt và hiếm). Khuôn miệng nhỏ nhắn. Hàm răng trắng và đều. Đôi bàn tay búp măng. Cổ chân như cây con. Không từ ngữ nào diễn tả được hết vẻ đẹp của nàng. Các vị vua và hoàng tử các nước láng giềng bắt đầu để ý đến nàng. Năm lên mười, danh tiếng của nàng đã vang vọng khắp các nơi. "Tiếng lành đồn xa". Những kẻ thi sĩ làm mọi cách để có thể gặp được "nữ thần sắc đẹp" của lòng mình. Những vị hoàng thân quốc tộc bắt đầu ngỏ ý muốn lấy nàng về là vợ.
Thế nhưng nữ hoàng quá thương yêu con gái không nỡ để nàng phải rời xa quê hương, cũng vì lẽ đó mà bọn họ đánh chiếm đất nước nhỏ bé này nhằm ép nữ hoàng phải lựa chọn giao công chúa ra. Năm tháng trôi qua, càng lớn càng xinh đẹp, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nàng cũng được nhiều người biết đến hơn. Song cũng là nhiều cuộc chiến tranh đẫm máu hơn. Vương quốc Dominia là một nơi chỉ có bán yêu, bán thần và bán yêu thần sinh sống nên không cần nói cũng biết quân đội của họ mạnh cỡ nào. Những con người thiên không nạp, địa chẳng cần như họ thì chỉ còn có nơi này để đến. Họ không thể để nơi này bị cướp mất. Tuy dân số ít nhưng mọi người đều tôn trọng, yêu thương, đoàn kết với nhau. Trong suốt những năm tháng đấu tranh chỉ có một bán yêu hi sinh. Thế nhưng...
Một hôm, Almira đi tới phòng làm việc tìm mẫu hoàng. Nàng muốn tặng cho người một con chim én để cùng người thả nó về với bầu trời đầy tự do của nó. Nàng đã chờ đợi ở bên ngoài rất lâu mà không thấy có động tĩnh gì bèn tò mò áp sát tai vào cửa nghe ngóng. Một bán thần quan nói:
- Biết là vậy nhưng cứ theo đà này thì sớm muộn gì nước ta cũng diệt vong thôi thưa nữ hoàng
- Thế theo ngươi có cách gì khác sao? Ta hiểu bao nhiêu năm rồi, binh tàn kế hết. Ta thật không biết bây giờ phải thế nào.
Nữ hoàng đáp lại với vẻ mặt u buồn. Vị quan kia lại nói:
- Dẫu biết công chúa là báu vật, có thể làm vương quốc ta trở nên hùng mạnh trong tương lai nhưng hiện tại thì thật không biết quân ta trụ thêm được bao lâu nữa ạ.
Bấy giờ, nàng công chúa nhỏ không những cảm thấy bản thân vô dụng mà còn thấy mình là gánh nặng cho cả đất nước. Hôm đó là sinh nhật thứ mười một của công chúa, cô đã nghe được toàn bộ mọi chuyện. Có lẽ cô sẽ không bao giờ quên được ngày sinh nhật đẫm nước mắt này. Hôm ấy trời đổ mưa rất lớn, mưa lớn bao nhiêu thì nàng lại khóc nhiều bấy nhiêu.
Đến khi công chúa tròn mười hai tuổi, do sức ép từ nhiều phía, nữ hoàng buộc phải cho nàng kết hôn với hoàng thái tử của Đại đế quốc Athelstan, một người mà nàng còn chưa biết mặt. Thiết nghĩ: "Nếu làm như vậy quốc gia sẽ được thái bình thì hi sinh bản thân mình cũng đáng". Những tưởng là từ đó sẽ quốc thái dân an nhưng mọi chuyện lại hoàn toàn đi ngược lại với mong đợi của người.
Các nước trước đây không hề có ý định từ bỏ, họ nói nếu như không hủy hôn thì sẽ hợp lực cùng một số quốc gia khác đánh chiếm Vương quốc Dominia tới cùng. Tuy có Đại đế quốc Athelstan hỗ trợ nhưng thật sự những trận đánh này tàn khốc hơn những trận trước gấp nhiều lần. Quân số thương vọng của riêng Dominia là 34 người, một con số mất mát quá lớn đối với vương quốc trong gần chục năm qua. Vài tháng sau, tình hình thương vọng không những không giảm đi mà còn ngày càng nhiều thêm.
Lúc này, trước cảnh nước mất nhà tan, công chúa đã ra một quyết định trọng đại, giải phóng toàn bộ vương quốc khỏi chiến tranh. Nàng bàn kế với quan quân. Và tại buổi họp ngày hôm đó, công chúa đã đề xuất với mọi người việc giả chết để qua mắt quân địch, khiến chúng tưởng nàng đã dùng thân mình đổi lấy sự binh yên cho đất nước, thà chết chứ không để nhân dân chịu khổ. Nàng sẽ đi khỏi vương quốc cho đến khi trưởng thành mới quay trở lại để nhận ngai vị. Tuy trong lòng không muốn nhưng do không còn lựa chọn nào khác nữ hoàng cũng đành ngậm ngùi nuốt nước mắt nhìn người mình nhất mực thương yêu rời xa.
Nàng công chúa xinh đẹp đã ra đi ngay trước mắt của hàng vạn người. Nàng thật dũng cảm trước con dao bạc vô tình. Nàng thu hút mọi ánh nhìn, xinh đẹp không ai sánh bằng. Mái tóc đen buông thả trong nắng gió nơi chiến trường khốc liệt. Vị công chúa dõng dạc nói: "Ta muốn có một kết thúc thật đẹp đẽ chứ không như bao người kia, liều sống liều chết chỉ vì một vị cầm đầu nào đó. Thật thương thay cho những con người ngu nguội. Vì ta mà có chiến tranh, vậy mà tất cả mọi người đều che dấu ta, khoảng lấp đi sự thật này. Nay ta xin được chết (tiếng của người người trên chiến trường bắt đầu xì xào) để mọi người trong vương quốc có một cuộc sống tốt hơn; để vạn dân không phải chịu cảnh khổ đau, mất mát (nước mắt công chúa chan hoà đầm đìa trên đôi gò má ửng hồng). Cảm ơn đã cho con sinh mạng và nuôi nấng, yêu thương con hỡi mẫu hoàng. Cảm ơn đã nuôi dạy chăm sóc cho ta suốt những năm tháng qua hỡi thần dân vương quốc. Tất cả xin hẹn kiếp sau báo đáp". "Xoẹt" một đường cắt trên cổ công chúa nhỏ. Máu phun ra thành từng tia. Nàng giả vờ thiếp đi. Nàng lăn từ trên tảng đá lớn xuống đất, toàn thân cũng vì thế là bị thương. Quân lính canh cửa cũng thương sót nàng, một nàng công chúa quá đỗi xinh đẹp, số phận quá đỗi bi thương. Nàng lầm lũi đi ra từ cửa sau. Những quân lính, thị nữ biết chuyện đều ra tiễn nàng nhưng điều mà nàng đau đáu khi rời đi là gia đình thương yêu của nàng không một ai ra tiễn. Nàng cố ý nán lại một chút, hồi tưởng lại những tháng ngày đã sống ở đây, vui vẻ có, hạnh phúc có, đau đớn có... Rồi niềm thương nhớ của nàng như vỡ oà khi công chúa Gladys chạy vào lòng mà vừa khóc vừa nói:
- Chị đừng đi, chị ơi...
- Em gái ngoan của ta, em cứ ở đây mà trông nhà cho chị. Không cần phải đợi chị đâu em. Khi nào thời cơ tới thì tự khắc chị sẽ về với em thôi.
- Mẫu hoàng không cho phép ai ra tiễn chị cả, em chốn ra đây đấy. Em lấy được một túi bánh kẹo và hoa quả trong nhà ăn. Nếu đi đường có đói thì chị lấy ra ăn chị nhé.
- Em chốn ra thế này nhỡ bị phát hiện thì sao? Mau quay trở lại đi.
- Không sao đâu chị, cùng lắm thì cũng chỉ bị phạt thôi. Em chịu đựng được mà. Nhưng nếu như không đi tiễn chị hôm nay thì em sẽ ân hận suốt về sau này.
- Cảm ơn em.
Nàng ra đi mà không cảm thấy đau đớn hay uất hận người đời. Cơ thể nàng công chúa bay lên theo những cánh hoa tường vi trắng tinh khôi, theo những cơn gió đau thương, ngẹn ngào. Nàng thanh thản tựa như được gội rửa mọi kí ức đau thương trước đây. Linh hồn công chúa đi đón những cơn gió không mùi tanh máu, đất nước hoà bình, nụ cười khắp nơi nhưng... tất cả chỉ như một viễn cảnh tương lai mà nàng sẽ là người tạo nên tương lai đó.
Hồng nhan bạc phận, đó là số mệnh của nàng. Chỉ cần nàng chết đi thì sẽ không ai phải khổ sở nữa. Nhưng nàng là một người đặc biệt, thiên mệnh theo chân từ khi nàng mới chào đời nên linh hồn và thể xác theo nàng bay lên cao mãi cùng hai vị thiên thần có cánh. Nàng bất tử. Không ai là không biết đến nàng nhưng câu chuyện về cuộc đời của nàng công chúa nhỏ bé và vĩ đại này thì rất ít người biết. Và rồi khi quay trở lại nàng đã ở vị thế không ai sánh bằng: Thiên hạ Đệ nhất nữ vương Almira. Sự ra đi chỉ mới là phần bắt đầu cho một câu chuyện dài trông gai thử thách. Nó đánh dấu một sự trở lại làm thay đổi cả một dân tộc, cả một quốc gia.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com