TruyenHHH.com

Thien Ha Ky Duyen Cam Hung Lich Su Cung Dau Bao Thu Phan 2

Gân xanh trên mu bàn tay của y nổi cuộn lên do năm ngón tay đang vận lực siết chặt lại. Vẻ khinh bạc thờ ơ trong mắt y nhạt dần giữa những tơ máu đỏ mỗi lúc một hiện rõ. Nguyễn Anh Vũ đang nổi giận. Nhưng trong mắt những kẻ nông cạn, đó lại là biểu hiện của sự sợ hãi. Và rồi, một giọng nói hằn học lạnh lùng vang khắp điện:

"Đúng là điên rồ! Thảo dân không biết ai bịa ra câu chuyện đáng báng bổ này."

Nguyễn Anh Vũ không khéo đưa đẩy nên mắng rất thẳng. Hạ Diệp Dương ngần ngại nuốt khan. Nếu biết Nguyễn Anh Vũ từng xách kiếm đi gặp hoàng thượng, có lẽ nàng ta sẽ không dám đứng đây cãi tay đôi với y nữa đâu.

Tư Thành dường như cũng có ý để Hạ Diệp Dương tiếp tục.

Sau một giây định thần lại, Hạ Diệp Dương giảo hoạt nói:

"Vậy thì chuyện ngươi và Nguyễn sung nghi lén lút gặp gỡ ở thái y viện có phải là lời bịa đặt đáng báng bổ không?"

Có cái gì đó chợt hiện trong lòng Huyên. Thái y viện không phải nơi vắng vẻ, nhưng ngẫm ra chẳng có mấy người biết Nguyễn Anh Vũ từng đội mưa đến "đưa tiễn" Mạc Viên Nhiên. Sao Hạ Diệp Dương lại...

"Hôm đó ta bị đau đầu nên sai Lạc Hòa đến thái y viện xin ít thuốc. Trời đột ngột đổ mưa, Lạc Hòa loay hoay tìm chỗ trú, nhờ đó mới nhìn thấy những chuyện không nên thấy. Nguyễn Anh Vũ à Nguyễn Anh Vũ, chắc ngươi cũng không ngờ căn phòng mà ngươi và Nguyễn sung nghi lén lút gặp mặt chỉ cách nơi Lạc Hòa trú mưa chưa đầy một tầm mắt đúng không?"

Được gọi đến tên, Lạc Hòa nhanh nhảu đứng ra làm chứng, tranh thủ thêm mắm thêm muối cho "mối tình" giữa Huyên và Nguyễn Anh Vũ thêm nồng thắm.

Nắm đấm của Nguyễn Anh Vũ càng siết chặt hơn. Huyên thì âm thầm ra hiệu với y, ý bảo rằng không cần thiết phải động thủ. Không ai đang trú mưa lại bỏ đi giữa chừng cơn mưa. Nếu Lạc Hòa có thời gian nhìn trộm thì nàng ta cũng phải trông thấy lúc Dương Viễn đi vào. Nhưng nếu Lạc Hòa thực sự nghe được nội dung cuộc trò chuyện của nàng và Nguyễn Anh Vũ trong phòng kín hôm ấy, rắc rối ngày hôm nay sẽ không chỉ dừng ở hai chữ "gian tình".

"Đúng là nhớ nhau đến phát cuồng rồi! Nguyễn sung nghi từng rời cung một thời gian, bằng ấy thời gian không đủ để các ngươi quấn quýt sao..."

"Câm miệng!"

Hạ Diệp Dương đang đà nói thì chợt bị tiếng gầm của Nguyễn Anh Vũ chặn lại. Nguyễn Anh Vũ tiện tay vớ lấy một chén trà gần tầm với nhất rồi trịnh trọng quỳ giữa điện Vạn Thọ, lời nói ra tuy không lớn nhưng ai cũng nghe thấy rất rõ:

"Thảo dân Nguyễn Anh Vũ lấy danh dự của tổ tiên ra thề, đời này thảo dân tuyệt đối không làm chuyện trái với lương tâm, thẹn với đạo trời, càng không bao giờ dám có tư tình bất chính với Nguyễn sung nghi. Nếu có nửa lời dối trá thì bàn tay bóp chén trà này sẽ đầm đìa máu tươi, còn nếu có oan tình, xin trời phật chứng giám cho thảo dân được bình an vô sự."

Rồi không đợi ai kịp lên tiếng ngăn cản, Nguyễn Anh Vũ đã vận lực vào năm đầu ngón tay. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, chén trà men lam hoa cúc nát vụn thành chục mảnh lớn nhỏ, nước trà ồ ạt chảy qua lòng bàn tay của y và tưới trên sứ vụn vương vãi nơi mặt đất. Phạm Thị Ngọc Chân quá khiếp sợ trước hành động khủng bố này nên vội nhắm chặt mắt lại, để rồi mở mắt ra, thứ mà nàng ta nhìn thấy là một bàn tay vẫn lành lặn, chỉ ướt trà chứ không vương máu.

Những tiếng bàn tán vừa nhen nhóm đã vội tắt lịm. Hạ Diệp Dương đã hoàn toàn bị Nguyễn Anh Vũ át vía nên không nói nổi lời nào. Huyên vẫy tay gọi một cung nữ bước ra thu dọn những mảnh chén vỡ. Cung nữ này không hiểu dụng ý của Nguyễn sung nghi nên cũng ngoan ngoãn làm theo, để rồi trong lúc bất cẩn, nàng ta đã bị một mảnh sứ cứa phải.

Nguyễn Nhã Liên lẩm bẩm:

"Mọi người cũng thấy rồi đấy. Mảnh sứ vỡ thường rất sắc. Để bóp vỡ chén trà thì lực của tay càng phải mạnh, khó tránh khỏi bị mảnh sứ cứa sâu, vậy mà vị công tử này lại không hề hấn gì... có lẽ y thực sự ngay thẳng nên được trời phật phù hộ."

Không có thần phật nào phù hộ Phong Vân kỳ sĩ. Là y dựa vào bản lĩnh của mình để hù dọa người ta. Huyên biết chiêu trò nho nhỏ này không qua được mắt Tư Thành, nhưng chí ít, nó cũng qua được mắt đám người đang hóng trò vui dưới kia.

Nhân lúc lòng người lẫn lộn, Huyên đưa cậu bé Tranh cho Mạc Viên Nhiên ẵm rồi tách mình khỏi đám đông. Không gì nực cười hơn việc bị gán ghép có tư tình với anh ruột. Sự im lặng nãy giờ của nàng đã là kiên nhẫn tới cực điểm rồi.

Quỳ sánh vai bên cạnh Nguyễn Anh Vũ, ngữ khí của nàng tuy từ tốn nhưng từng câu từng chữ lại sắc như dao chém đá:

"Bẩm bệ hạ và thái hậu, thần thiếp cũng xin lấy vong linh của tổ tiên trên trời cao, lấy tấm lòng của thần thiếp đối với bệ hạ ra thề, nếu thần thiếp dám có tư tình với Nguyễn Anh Vũ thì nguyện bị trời tru đất diệt!"

Không phải lời thề thốt dõng dạc ngày hôm nay. Thứ mà vị vua trẻ tuổi ấy đang nhớ rõ nhất chính những hoài niệm xưa cũ. Huyên đã hai lần trải qua lằn ranh sinh tử, khi chữa ẩn yên cơ và trong vụ hành thích trên sông Nhị Hà, mà trong cả hai lần ấy, nàng đều gọi tên của ngài.

Điện Vạn Thọ ngày hôm ấy, ai cũng nghe thấy rất rõ lời của hoàng thượng nói với Nguyễn sung nghi.

Trẫm tin nàng...

Ngắn ngủi thôi, nhưng ấm vào tận tâm.

Hạ Diệp Dương chỉ đưa ra được một suy diễn mơ hồ, đương sự thì sống chết phủ nhận, hoàng thượng lại nói ra ba chữ "trẫm tin nàng" sau một hồi trầm mặc thật lâu. Người ta dần nghĩ vở kịch này sẽ nhanh chóng kết thúc. Người ta cũng ái ngại nhìn Hạ Diệp Dương lúc này đang đứng trân trân một chỗ. Kẻ xướng tuồng nên hạ màn như thế nào cho bình yên đây?

"Bệ hạ, thiếp cả gan đề nghị để thái tử và Nguyễn Anh Vũ chích máu nghiệm thân!"

Hạ Diệp Dương đột ngột hét lớn. Nàng ta vẫn muốn cố đấm ăn xôi. Nguyễn Nhã Liên thì khẽ thở dài. Cũng giống như Huyên, đáy lòng của nàng ta vừa dâng lên một dự cảm không lành.

Rồi giữa chúng phi, một giọng nói lạ lẫm bất chợt vang lên:

"Huyết thống cao quý của Đại Việt sao có thể chịu được những gièm pha tầm thường? Để tránh kẻ tiểu nhân dựng chuyện thị phi, thần thiếp cũng tán thành việc chích máu nhận thân, cho mọi chuyện một lần được minh bạch."

Huyên không buồn liếc nhìn người con gái luôn tỏ vẻ yếu ớt ấy một cái. Phạm Thị Ngọc Chân thì không nhịn được mà buông lời mỉa mai:

"Lâm tiệp dư thật có lòng yêu chính nghĩa."

Đêm ba mươi tháng chạp, Điện Vạn Thọ trăm người như một, tất cả đều chờ mong phản ứng của người con gái đã từng kinh qua rất nhiều trận bão tố kia. Bởi lẽ Huyên càng trầm mặc bao lâu, người ta càng có lí do để tin vào những điều mà nàng sẽ lên tiếng phủ nhận.

Nhưng Huyên không phủ nhận bất cứ điều gì. Lời mà nàng sắp nói ra cũng khó hiểu như chính ánh mắt của nàng.

"Thần thiếp đồng ý việc chích máu nghiệm thân."

"Nguyễn sung nghi, cô điên rồi!"

Nguyễn Nhã Liên thầm giật vai áo Huyên. Hạ Diệp Dương dám đề xuất việc chích máu tức là nàng ta đã có cách đưa Huyên vào bẫy. Đến Nguyễn Nhã Liên cũng nhận ra đây là một cái bẫy, vậy mà Huyên lại tình nguyện chui đầu vào.

Nhưng Huyên lại nói tiếp:

"Nhưng thần thiếp cả gan đề nghị để thái tử chích máu nghiệm thân với bệ hạ. Chỉ cần bệ hạ và thái tử xác thực được mối quan hệ cha con, sau này sẽ không còn thêm bất cứ ai phải chịu gièm pha oan uổng như Nguyễn Anh Vũ của ngày hôm nay nữa."

Nguyễn Nhã Liên thở nhẹ ra.

Thực ra Huyên còn một lí do khác khi chọn người chích máu là Tư Thành thay vì Nguyễn Anh Vũ. Nàng không rõ cơ sở khoa học của việc nghiệm thân này, nhưng Nguyễn Anh Vũ là bác ruột của đứa trẻ, ai biết trước kết quả được nghiệm ra sẽ là gì!

Tất nhiên Tư Thành gật đầu ưng thuận. Vẻ mặt của Hạ Diệp Dương thì dần khó coi hơn. Huyên chậm rãi bồi thêm cho ai đó một cước:

"Thần thiếp xin nhờ Lê chiêu nghi chuẩn bị cho thần thiếp một chậu nước."

Lê Tuyên Kiều cứng đờ.

Trong một số trường hợp, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, kẻ đa tâm nhất mới là kẻ đáng tin nhất. Nếu để Đặng Phúc hay người nào khác chuẩn bị nước, chắc chắn Lê Tuyên Kiều sẽ lén giở trò quỷ, nhưng nếu người đứng mũi chịu sào đổi thành nàng ta, với những nghi kị đã tích tụ bấy lâu, nàng ta sẽ không dám làm liều.

...

Chính giữa điện Vạn Thọ có kê một chậu đồng đựng nước lã. Hạ Diệp Dương đứng chờ ở bên mà lòng bất an, thi thoảng lại vô thức đưa tay vò vò gấu áo. Chuyện có hơi ngoài dự liệu một chút. Lê Tuyên Kiều không phải kẻ liều lĩnh. Chậu nước kia có lẽ hoàn toàn vô hại. Tư Thành thì đích thân rời khỏi ghế rồng để xuống chích máu. Cậu bé Lê Tranh cũng được Mạc Viên Nhiên bế ra. Bé con không can trường được như cha của cậu, vừa bị kim bạc đâm vào tay đã khóc loạn lên.

Nỗi xót con dâng lên trong lòng Huyên mặn chát.

Rốt cuộc thì việc chích máu cũng hoàn tất. Hạ Diệp Dương nhìn chòng chọc vào hai giọt máu đang trôi lập lờ trong chậu, đến thở cũng không dám thở. Nếu chúng hòa vào nhau... Nếu chúng thực sự hòa vào nhau...

Rồi hai hàng lông mày thanh tú của mỹ nhân họ Hạ khẽ giãn ra. Hạ Diệp Dương phấn khích chỉ tay về phía chậu, thiếu chút nữa là ôm luôn cổ Đặng Phúc đang đứng gần đó. Nàng ta nói mà như đang hét lên:

"Vậy là rõ mười mươi rồi nhé! Nguyễn sung nghi, để xem lần này cô còn dám già mồm cãi láo nữa không?"

Huyên nhào về phía chậu nước. Trước mắt nàng là một sự thật điên rồ.

Máu không hòa!

...

Máu không hòa...

Người xưa tin rằng nếu hai người là cha con thì máu của họ sẽ hòa lẫn vào nhau, còn nếu là người dưng không chung huyết thống, máu sẽ không thể hòa làm một.

Sai rồi!

Huyên không tin những lời truyền miệng ấy nữa. Nàng cũng không tin vào những gì mà mắt mình thấy nữa. Hiện trong lòng nàng chỉ có một niềm tin duy nhất, mãnh liệt và rõ ràng như chính sự tồn tại của nàng ở thời đại này, rằng hai người họ là cha con, ai cũng không có quyền phủ nhận!

Lê Tuyên Kiều rất muốn gọi người tới lôi ả đàn bà kia cùng đứa con hoang của ả xuống, nhưng giờ không phải là lúc nàng ta nên lên tiếng.

Tư Thành bước xuống nhìn chậu nước rồi lại nhìn Huyên. Trong ánh mắt của ngài toàn là giận dữ, nhưng sự giận dữ đó hình như không dành cho nàng.

"Nàng muốn nói gì thì cứ nói đi."

Đó là ân huệ lớn nhất mà một phi tử bị nghi ngờ thất tiết có được.

Huyên chưa bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình phải đứng trước mặt ngài, dùng cả danh dự và tính mạng để khẳng định một sự thật quá đối hiển nhiên:

"Lê Tranh thực sự là con của chàng!"

Ngắn gọn vậy thôi. Nàng không có lỗi thì sao phải sợ!

Thật lâu, thật lâu sau đó, Tư Thành mới lệnh cho Đặng Phúc đến thái y viện tìm một người.

Đã từ lâu, cái tên Từ Trọng Sinh luôn là sự bảo chứng cho sự tín nhiệm của hoàng thượng. Lê Tuyên Kiều hiểu việc Tư Thành cho gọi Từ Trọng Sinh đến có nghĩa gì. Nàng ta vội quỳ xuống biện minh:

"Thần thiếp cam đoan nước này được lấy từ giếng khơi sau điện Vạn Thọ, tuyệt đối không thể có vấn đề."

"Nàng nói nhiều như vậy để làm gì? Trẫm đã hỏi đến nàng chưa?"

Lê Tuyên Kiều thẫn thờ được Thanh Ngọc đỡ xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com