Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều Dương
Chương 44: Tử thanh thiên (3)
Hắn rất sợ phải khiến người đó phải thất vọng.Hoàng Văn Bảo chợt bật cười như điên như dại. Hắn không thể tiếp tục chịu đựng những đả kích này nữa. Đau thương, bất lực, hận thù, hắn đều đã trải qua. Nhưng cảm giác này, hắn lại không thể định nghĩa nó là gì.Ống tay áo khẽ lay. Thực ra vũ khí mà Hoàng Văn Bảo mang đến không chỉ có một chiếc rìu thô kệch.Chết... không phải trừng phạt... mà là giải thoát...Nhát dao cuối cùng này, Hoàng Văn Bảo tự dành cho chính mình."Các người nói đúng. Sát nghiệp của ta quá lớn... cũng đến lúc phải dừng lại rồi..." Hoàng Văn Bảo cố níu hơi tàn để nói lời trăn trối, rồi hắn ngoảnh đầu về phía Phạm Anh Vũ và bật cười. "Dù sao, các người cũng không thể thắng được... không thắng được đâu..."Các người không thắng được thầy Nguyên đâu. Không bao giờ!Một giây sau, cả thân hình cao lớn của hắn đổ ụp xuống.Đứng ở một bên, Từ Trọng Sinh khẽ nhíu mày. Y theo nghề y đã lâu nhưng chưa đọc thấy một tài liệu nào ghi chép về tác hại của loại cây tên tử thanh thiên. Hoàng Văn Bảo tuy có học nhưng không chuyên về y thuật, làm sao hắn biết cách điều chế thuốc gây nghiện từ tử thanh thiên?Phải chăng Hoàng Văn Bảo chỉ là con rối bị giật dây?Trong lòng dấy lên một dự cảm không lành, Từ Trọng Sinh cuống cuồng lao đến nắm lấy cổ áo Hoàng Văn Bảo:"Hoàng Văn Bảo, ai cho ông chết? Ông mau tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy cho ta! Còn có ai..."Nhưng hắn đã không còn nghe thấy tiếng của y nữa. Mọi thứ đều trở lên nhẹ bẫng. Hắn mơ thấy mình đứng giữa cánh đồng hoa tam giác mạch. Là tam giác mạch đẹp đẽ và bình yên, không phải tử thanh thiên tà mị chết chóc. Và ở nơi đó, có hai bóng dáng rất đỗi quen thuộc đang nhìn hắn mỉm cười."Đừng gọi nữa!" Trường Giang kéo Từ Trọng Sinh ra. "Hắn chết rồi."Hoàng Lan quay lại nhìn Hoàng Văn Bảo lần cuối. Không biết trước khi chết hắn đã nhìn thấy điều gì mà khóe môi lại giống như đang mỉm cười...Màn đêm u tối dần khép lại. Cuối xã Thiên Bình, hừng đông cũng vừa hé rạng....Khắp mọi nơi, đâu đâu cũng là lửa. Lửa thiêu cháy mặt đất. Lửa nhuộm đỏ cả một vùng trời. Những cây anh túc bị ngọn lửa vây khốn, vặn vẹo đủ mọi hướng, hệt như những con quái thú đang điên cuồng tìm cách thoát khỏi thế trận của tiên nhân, nhưng càng vật lộn càng bất lực, càng giãy dụa lại càng nhanh chóng hóa thành tro tàn. Từ trong biển lửa vô biên, cơ hồ phát ra những âm thanh kì dị. Có khi là tiếng nổ tí tách như ngàn vạn con châu chấu đang vỗ cánh. Cũng có lúc lại nghe như tiếng ai đó an oán, não nề."Loại cây ma quỷ như tử thanh thiên, không thể không trừ bỏ tận gốc rễ."Thiêu hủy cánh đồng anh túc là ý kiến của Từ Trọng Sinh. Chính loại cây ma quỷ này đã tiếp tay cho sự hận thù của Hoàng Văn Bảo, âm thầm đầu độc những người dân vô tội. Từ Trọng Sinh quyết định hỏa thiêu cả cánh đồng anh túc với mong muốn chấm dứt oan nghiệt đã ám ảnh thôn làng ấy suốt một năm ròng.Ngọn lửa được gió trời thêu dệt, dệt mãi, dệt mãi thành một tấm thảm lửa khổng lồ. Màu xanh ngút ngàn ngày nào giờ không còn nữa. Bầu trời cũng như bị nung chảy. Chỉ trong chớp mắt, cánh đồng anh túc đã biến thành tro bụi.Tận cùng, vẫn chưa phải kết thúc....Hoàng Văn Bảo đã chết. Cánh đồng hoa anh túc bị thiêu hủy. Bài thuốc cai nghiện cũng được Từ Trọng Sinh gấp rút hoàn thiện ngay sau đó. Ai cũng tưởng y sẽ ở lại xã Thiên Bình thêm một thời gian, nhưng khi Trường Giang đến đã thấy y đang thu dọn hành lí, dáng vẻ sắp cùng mọi người rời khỏi nơi đây."Tình hình trong xã Thiên Bình không còn đáng ngại nữa. Ta đã dặn dân trong xã cách dùng thuốc. Chỉ cần mọi người làm theo chỉ dẫn, thêm lính huyện và Bùi đại nhân tận tình đốc thúc, chắc chắn chỉ nay mai thôi, căn bệnh ấy sẽ được đẩy lùi. Giờ việc giải độc trên người Hoàng Lan mới là quan trọng. Ta sẽ đi cùng mọi người, hi vọng sẽ tìm ra biện pháp nào đó."Từ Trọng Sinh luôn có cách nhìn nhận mọi việc rất rạch ròi và sáng suốt. Xã Thiên Bình tuy đông người nhưng tình hình không còn nguy hiểm, trong khi thứ độc quái quỷ kia có thể giết chết Hoàng Lan bất cứ lúc nào. Trăm mạng người cũng quý, một mạng người cũng quý, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, y để xã Thiên Bình cho quan viên địa phương tiếp quản rồi cùng đám người Hoàng Lan lên đường.Bốn người ra đi trong một buổi sớm còn mờ hơi sương. Lực cùng người dân trong xã lưu luyến tiễn chân họ đến tận con đường mòn cạnh đồi hoa tam giác mạch. Bùi Khiêm đã "đi bắt thảo khấu" về và cũng góp mặt trong đoàn người tiễn biệt. Nhìn lão rõ ràng là quan lớn nhưng lại tần ngần đứng ngoài rìa, tự nhiên Phạm Anh Vũ cảm thấy hơi buồn cười. Xem ra lão tuy sợ chết nhưng cũng không đến nỗi nào. Giao lại mọi việc ở đây cho lão, Phạm Anh Vũ cũng thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com