TruyenHHH.com

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều Dương

Chương 31: Oan gia ngõ hẹp (1)

AnhTuyetTrieuDuong

Đó là một quán cơm nằm đơn độc ở bìa rừng, vách đắp bằng đất, mái lợp lá gianh, phía trước có một khoảng sân rộng chất rơm củi, thoạt trông khá lụp xụp. Mặc dù vậy, quán cơm này không lúc nào vắng khách, vì trong vòng hai mươi dặm quanh đây, nó là trạm dừng chân duy nhất của khách đi đường.

Vừa bước chân vào quán, Hoàng Lan đã cảm nhận được bầu không khí thanh dã ở nơi đây. Quán chỉ bày bàn đơn ghế mộc, khách dừng chân phần lớn là những người đi chăn dê, chăn bò ở các thôn làng hoặc tiều phu lên núi đốn củi, thi thoảng còn có thương buôn đường xa. Tuy đã đi hơn nửa ngày đường nhưng Hoàng Lan vẫn không an tâm về Lý Lượng. Cẩn tắc vô áy náy, nàng tự chọn cho mình một chỗ ngồi sạch sẽ và đủ kín đáo, cốt để tránh tầm mắt của mọi người xung quanh.

Chủ quán là một người phụ nữ trung niên. Do không mang theo tiền nên Hoàng Lan xin trả tiền bữa ăn bằng chiếc vòng tay nàng vẫn đeo bên người. Bà chủ quán thấy vậy thì phát hoảng, vội xua tay nói rằng chiếc vòng ấy có thể mua được cả trăm bữa ăn ở quán này. Đưa đẩy qua lại, cuối cùng bà chủ đành cầm tạm chiếc vòng, hẹn Hoàng Lan khi nào mang tiền đến lấy lại, còn nàng thì được đánh chén một bữa no nê.

Nắng đã lên cao. Không gian ngát hương hoa rừng. Đâu đó có tiếng chim chuyền cành ríu rít. Bên trong quán, tiếng người trò chuyện vẫn râm ran...

Một người đàn ông mặc bộ quần áo nông phu màu nâu, bên cạnh chỗ ngồi còn dựng một chiếc rìu, vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói:

"Nghe nói hôm qua nhà lão Lu mập lại tậu một con bò đấy."

Có tiếng người đáp lại:

"Con bò cái nhà lão chết rồi à?"

"Ông này ăn nói gì mà kì cục! Lão mua thêm thôi mà. Giờ nhà lão đã có hai con bò rồi, đàn con nhà lão cũng không sợ chết đói nữa."

Tiếng người thứ ba xen vào:

"Cái lão ấy thế mà lại may. Hồi trước lão nợ tiền tay chúa đất, lãi mẹ đẻ lãi con, suýt nữa phải bỏ xứ đi ăn mày, ai ngờ lại có trời phật phù hộ."

"Ờ thì ở hiền gặp lành mà." Người tiều phu nói.

Bà chủ quán trọ lúc này đã trở ra, nghe đám đông bàn tán liền chen vào:

"Ôi dào, mấy ông chẳng hiểu chuyện gì cả! Là Phong Vân kỳ sĩ giúp lão Lu đấy. Sau khi bị ngài ấy đánh cho một trận, tay chúa đất không những xóa nợ cho lão Lu mà còn chạy tới nhà lão xin lỗi rối rít, hứa từ nay về sau không dám làm bậy nữa. Không chỉ riêng lão Lu mà cả dân làng ấy ai cũng hả hê. Giờ mọi người đều nói lão chúa đất sợ Phong Vân kỳ sĩ đến tè cả ra quần."

Người dừng chân ở đây đều là dân lao động nghèo, hơn nữa còn quen biết nhau, khó trách cách nói chuyện của họ có phần mộc mạc, chân chất.

Là người ngoài cuộc, Hoàng Lan chỉ chống tay lên cằm và thích thú nghe câu chuyện của bọn họ, thỉnh thoảng nàng cũng bật cười trước dáng vẻ tiu nghỉu của mấy gã tiều phu khi không nói lại bà chủ quán. Cuộc sống thôn dã là vậy. Không có lừa dối, không có âm mưu và thủ đoạn, khi buồn thì khóc, khi vui thì cười... thật là thoải mái và bình dị biết bao!

Khi bụng đã no và chân đã đỡ mỏi, Hoàng Lan liền hỏi đường trở về kinh thành. Bà chủ quán tỏ vẻ tiếc nuối:

"Giá như cô nói sớm một chút thì tốt. Có một đoàn khách vừa đi ngang qua đây. Nghe đâu họ là thương buôn đến từ kinh thành."

"Bác à, họ đi lâu chưa?"

Bà chủ bấm bấm ngón tay rồi đáp:

"Cũng chưa lâu lắm, ước chừng họ mới chỉ đi được một dặm đường thôi."

Người tiều phu tên Mạnh hào hứng lên tiếng:

"Hay là để tôi chỉ cho cô một con đường tắt? Tuy hơi khó đi một chút, nhưng biết đâu lại đuổi kịp họ."

Mong còn không được, Hoàng Lan cuống quýt gật đầu.

Theo lối Mạnh chỉ, quả nhiên Hoàng Lan đuổi kịp đoàn người. Dẫn đầu là một chiếc xe ngựa lớn có màn trướng che phủ, theo sau còn có khoảng mười mấy người nữa, trông bộ dáng của bọn họ khá giống dân buôn,

Thấy có người đuổi theo xin đi nhờ, người phu xe bèn cho xe đi chậm lại. Gã vén màn bẩm lại với người ngồi trong xe ngựa. Trong xe có tiếng người đằng hắng vang lên:

"Ngươi nói người xin đi nhờ là một cô gái?"

Chân mày Hoàng Lan nhíu lại, giọng nói này... hình như nàng đã nghe thấy ở đâu đó thì phải?

Người phu xe vâng dạ. Kẻ ngồi trong xe bỗng nhiên bật cười, sau đó hắn vươn tay, vén tấm màn sang một bên.

Giây phút Hoàng Lan nhìn rõ dung mạo của kẻ ấy, nàng chỉ ước mình không xuất hiện ở đây

Hắn nhận ra nàng.

Và nàng cũng nhận ra hắn.

Lê Thụ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com