TruyenHHH.com

Thiên hạ kỳ duyên [Cảm hứng lịch sử, cung đấu, báo thù] -Ánh Tuyết Triều Dương

Chương 25: Lòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai (3).

AnhTuyetTrieuDuong

Ảo mộng biến mất, Đỗ Đình Huy như bừng tỉnh. Chàng lập tức chú ý đến một bóng hình màu tím đang tách khỏi dòng người bên dưới, hối hả tiến về phía pháp trường.

Giữa dòng người vô định, nàng mặc áo tím, giản dị mà kiêu sa, nổi bật như nụ lục bình giữa bọt bèo sóng nước.

Trên pháp trường lạnh lẽo, tà áo của chàng vẫn nhàn nhã tung bay, khí thế phiêu dật đủ sức khuất lấp cả ánh nắng ban sơ.

Nàng nhìn lên, cái nhìn bi thương, chua xót.

Chàng nhìn xuống, ánh mắt dịu dàng hơn nước, ngọt ngào hơn mật, đằm thắm nhu tình.

Cuối cùng nàng cũng đến rồi...

Trong khoảng khắc ấy, một giây ngắn ngủi cũng ngỡ như dài đến vạn năm.

Cảnh tượng ấy huyền mị mà bi tráng đến mức tất cả mọi người đều thất thần, không một ai đủ lãnh đạm để quay mặt sang nơi khác. Đám đông vốn đến xem hành hình tử tù, giờ phút này chỉ biết ngây người nhìn theo người con gái mặc áo tím đang từng bước, từng bước tiến vào pháp trường. Mỗi bước nàng đi, đất dưới chân như nở ra muôn ngàn bông tuyết trắng.

Chẳng mấy chốc, Phùng Thục Giang đã đặt chân lên pháp trường.

"To gan!" Từ trên cao, vị quan giám trảm đập bàn quát lớn. "Tự tiện xông vào pháp trường, ngươi muốn chết đấy à?"

Phùng Thục Giang từ tốn cúi đầu trước vị quan giám trảm tuổi đã ngoại ngũ tuần:

"Phùng Thục Giang, con gái quan gián nghị đại phu đương triều Phùng Văn Đạt, có lời muốn nhờ cậy quan lớn."

Tuy mọi người không biết Phùng Thục Giang là ai, nhưng Phùng Văn Đạt lại là cái tên quen thuộc. Viên quan giám trảm vừa nghe thấy người con gái này tự xưng là tiểu thư nhà họ Phùng thì lập tức dịu đi mấy phần.

"Phùng tiểu thư à, pháp trường không phải là nơi sạch sẽ để cành vàng lá ngọc như tiểu thư đến đâu. Ta nghĩ tiểu thư nên trở về đi thì hơn." Ông ta hạ giọng khuyên giải.

Phùng Thục Giang kính cẩn cúi đầu:

"Quan lớn ơi, hôm nay tôi chỉ muốn đến tiễn công tử Đình Huy lên đường. Mong quan lớn toại nguyện cho tôi."

Viên quan giám trảm ái ngại nhìn Phùng Thục Giang. Cân nhắc một lát, ông ta lắc đầu.

Sớm biết đối phương sẽ từ chối, Phùng Thục Giang cười lạnh rồi rút từ ống tay áo ra một con dao găm!

Quân lính không ngờ người con gái liễu yếu đào tơ này lại dám mang vũ khí xông vào pháp trường, vốn dĩ bọn họ định xông ra chế ngự nàng, nhưng đúng lúc ấy, Phùng Thục Giang cười lạnh rồi xoay nhẹ cổ tay, mũi dao nhọn hoắt đổi hướng, chĩa thẳng về phía cổ họng mình.

Nàng không có năng lực đấu lại nghìn binh vạn mã, nhưng nàng hoàn toàn có thể làm tổn thương một người.

"Thục Giang!"

Ở phía xa, Đỗ Đình Huy hoảng hốt hét lên. Khi nhìn thấy bóng áo tím của nàng trong dòng người hỗn loạn, chàng đã rất vui mừng, nhưng tất cả những gì chàng mong muốn không phải như thế này.

"Tôi chỉ muốn nói vài ba câu với Đỗ công tử, nói xong sẽ đi ngay, hy vọng quan lớn mở lòng toại nguyện cho."

Con dao găm trong tay Phùng Thục Giang đón lấy ánh nắng mặt trời, tỏa ra thứ ánh sáng sắc bén, băng lạnh. Phùng Thục Giang vừa nói vừa bình tĩnh bước về phía Đỗ Đình Huy. Quân lính tạo thành hàng chắn, nhất tề rút gươm ra hòng ngăn cản nàng tiếp cận phạm nhân, để rồi cuối cùng, tất cả đều chùn bước trước ánh mắt sâu như biển cả và khí thế dứt khoát của người con gái trước mặt. Nàng tiến lên một bước, bọn họ nhìn nhau rồi đồng loạt lùi về một bước. Nàng càng ép sát, họ càng thoái lui. Chẳng bao lâu sau, hai hàng quân đã tách ra, nhường lại lối đi cho nàng.

Một người lính lo lắng nhìn về phía viên quan giám trảm, chỉ thấy ông ta lắc đầu, hàm ý cứ mặc kệ bọn họ.

Chỉ chờ có vậy, Phùng Thục Giang vứt dao xuống đất rồi vội chạy về phía Đỗ Đình Huy, chua xót nhìn cảnh chàng bị xích chặt vào gông, từ mười đầu ngón tay, máu tươi vẫn còn loang lổ.

Đỗ Đình Huy nhíu mày khó chịu:

"Thục Giang, ai bảo nàng đến đây?"

Phùng Thục Giang đáp:

"Tự thiếp đến."

Khí thế ung dung, phiêu dật vừa rồi không còn nữa, Đỗ Đình Huy khẽ thở dài:

"Ta không sao đâu, nàng mau trở về đi."

Nghe Đỗ Đình Huy an ủi mình, Phùng Thục Giang bỗng nhiên không cười nổi:

"Chàng sắp bị người ta chém đầu rồi mà còn nói mình không sao... Đừng nói nữa, hôm nay thiếp đến để đưa chàng đi."

Phùng Thục Giang hạ giọng, lời này gần như chỉ có hai người họ nghe rõ. Lúc nãy, nàng cố tình vứt con dao găm kia đi để mọi người chủ quan. Kì thực, trong ống tay áo nàng còn một con dao khác, nhỏ gọn hơn, mà cũng sắc bén hơn rất nhiều.

Kế hoạch của Phùng Thục Giang rất đơn giản. Nàng sẽ khiến Đỗ Đình Huy giả chết, đợi sau khi quan giám trảm xác nhận thi thể, đám nhân sĩ giang hồ mà nàng thuê sẽ tấn công pháp trường, lợi dụng tình hình hỗn loạn để đưa Đỗ Đình Huy trốn đi.

"Đừng làm như vậy. Nàng sẽ không thoát được đâu. Nghe lời ta, trở về đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com