TruyenHHH.com

Thien Ha Chi Su Khoai Xuyen

Lâm Tầm ngủ đủ rồi, cúi đầu đọc 《 tâm kinh 》.

‘Bộp’, một trận gió mạnh thổi qua, sách bị thổi đóng lại. Lâm Tầm giương mắt, xung quanh một mảnh yên lặng, ngọn gió vừa rồi rõ ràng là do người làm ra.

Nam tử tuấn mỹ tà tính ngồi đối diện y, sắc mặt âm u, trong miệng luôn lẩm nhẩm gì đó, Lâm Tầm nghe không rõ, nhưng trực giác cho y biết rằng hắn đang mắng người.

Cuối cùng, ánh mắt hắn như mũi tên, “Sau này không được đọc mấy loại sách hại nước hại dân này nữa.”

Lâm Tầm bĩu môi nhìn trời, làm sao lại nhảy đến hại nước hại dân rồi?

Ngay sau đó, nam tử kia lại biến mất vô tung vô ảnh như lúc tới.

Lâm Tầm lắc đầu, mở sách ra, đọc diễn cảm phụ họa: “Duyên khởi tính không, vô thường vô ngã, cắt đứt sạch sẽ……”

Giọng nói dễ nghe theo gió bay xa, nam tử đang vận khinh công rời đi mơ hồ nghe thấy vài chữ cuối, hơi thở không ổn định, suýt chút nữa đã cắm đầu xuống đất.

Trong điện, Thần Hàn và Tô Tần đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy một trận khí lạnh ập vào mặt, nhanh chóng ôm tấu chương đứng ở sau lưng Tô Tần: “Ái khanh, có người ám sát!”

Tô Tần liếc mắt nhìn hắn: “Người quen.”

Thần Hàn vì lý do cơ thể, không có cách nào luyện võ, cho đến khi thấy người đến mới rõ, hắn trở lại chỗ ngồi, buông tấu chương, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm túc đoan chính.

Người tới nhếch môi: “Bộ dáng làm bộ làm tịch của ngươi mười mấy năm cũng không đổi.”

Thần Hàn một bộ đế vương đứng đắn, trên mặt lại nhu hòa đi không ít: “Nhị ca, đã lâu không gặp.”

Giang Ngọc cũng phát hiện biểu tình của hắn thay đổi, lửa giận tắt một ít, Thần Hàn lại nói tiếp: “Vừa lúc ngươi đến đây, dạo này thời tiết nóng bức, ngự trù trong cung ướp rất nhiều đồ ăn vặt, ngươi có thể nhắm rượu.”

Vừa nghe đến chữ ‘ướp’, Giang Ngọc ngay lập tức xù lông, cười lạnh một tiếng: “Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, Hoàng thượng chẳng những vẫn nhớ đến tình cũ, còn không quên dạy dỗ khuyển tử, dạy nó rất tốt!”

Thần Hàn lúc này đang hoài nghi trước đó mình hắt hơi hai cái không phải do thương hàn, thân thể hắn vốn không tốt lắm, Thái tử không thể một mình đảm nhiệm, một khi hắn bị bệnh, triều chính căn bản không có người có thể xử lý.

Vì thế không nghe ra lời nói của Giang Ngọc đang tức giận.

“Đây là điều nên làm.” Thần Hàn xua xua tay: “Nhị ca không cần để ở trong lòng.”

Mặt đất rung một cái, Thần Hàn tay mắt lanh lẹ chụp được bút lông suýt nữa rơi xuống, khó hiểu nhìn về phía Giang Ngọc.

“Ý của nhị ca là gì?”

Giang Ngọc cười lạnh một tiếng: “Ngươi để nó đoạn sạch thất tình lục dục, còn có mặt mũi tới hỏi ta.”

Thần Hàn nhớ tới nguyện vọng hoang đường của Lâm Tầm ở hoang điện vào mấy tháng trước, trong lòng sinh ra dự cảm có điềm xấu: “Trẫm nghĩ ngươi có chút hiểu lầm rồi.”

Giang Ngọc: “Chẳng lẽ tự nó muốn làm thái giám?”

“Đương nhiên là không.” Thần Hàn một mực phủ nhận: “Nó muốn làm chính là tổng quản thái giám kìa.”

“……”

Lạnh quá, bên ngoài mặt trời lên cao, nhưng Thần Hàn lại cảm giác một trận khí lạnh hóa thành ngàn vạn cái kim châm đâm xuyên từ lòng bàn chân tới tim gan.

Thần Hàn im lặng dịch thân mình ra sau một chút.

“Tô ái khanh.”

“Có thần.”

“…… Hộ giá.”

Bên kia, thời điểm đại sư Tịnh Trần trở về, phát hiện Lâm Tầm đang nghiêm túc đọc từng câu từng chữ trên sách, rất là ngoan ngoãn, đại sư vừa lòng gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Lâm Tầm buông sách, chớp đôi mắt to, bên trong lập loè một loại ánh sáng hiếu học.

Tuy đại sư Tịnh Trần là người xuất gia, vẫn bị cái ánh mắt này làm cho vui sướng, ngồi ở xuống bên cạnh y: “Có cái gì muốn hỏi sao?”

Lâm Tầm: “Nhân chi sơ tính bản thiện, đúng không?”

Đại sư Tịnh Trần xoay hạt tràng niệm: “A di đà phật, bần tăng cho rằng mỗi người sinh ra đều giống nhau, tư tưởng và tình cảm theo mỗi hoàn cảnh không giống nhau, mà sinh ra đủ loại thay đổi khác nhau.”

“Cho nên trên thế giới này sẽ không có hai cái lá giống hệt nhau.” Lâm Tầm đóng sách lại: “Thiên hạ cũng không có người có tính cách giống nhau.”

Tịnh Trần đại sư cười nói: “Người với người ở chung, bản thân chính là một môn học.”

Lâm Tầm gật đầu: “Vậy lý lẽ trong kinh phật có thể dùng để giải quyết những quan hệ phức tạp trong thế gian hay không?”

“Chỉ một cái ‘duyên khởi tính không’ đã bao gồm vạn vật thế gian, chư pháp nhân duyên sinh, chư pháp nhân duyên diệt*, tự nhiên có thể bao dung quan hệ bên trong của con người.”

(*Các pháp do nhân duyên sinh ra mất đi cũng do nó.)

Lâm Tầm: “Ta có một người bạn, mẹ là mẹ của hắn, cha hắn lại là con của cha của mẹ hắn, nhưng mà mẹ của cha hắn lại là thiếp trên danh nghĩa của cha của mẹ hắn, ngươi có thể giúp ta giải thích mối quan hệ trong đó là sao không?” (rối não v~)

Đại sư Tịnh Trần nắm một hạt tràng bất động.

Lâm Tầm nhẹ nhàng nhíu mày: “Không phải nói quan hệ giữa người với người chỉ là một phần nhỏ trong  phật lý hay sao?”

Đại sư Tịnh Trần há to miệng, hai mắt trừng đến tròn xoe, như là nắm được bí mật to lớn nào đó.

Lâm Tầm: “Ngươi biết rồi?”

Thân mình đại sư Tịnh Trần cứng đờ, ngữ khí thay đổi nói: “Ngươi đã biết quá nhiều rồi.”

Đột nhiên hắn đứng lên, thiếu chút nữa Lâm Tầm bị động tác đột ngột của hắn dọa sợ.

“Bỗng nhiên bần tăng nhớ tới còn có việc quan trọng, e là không thể tiếp tục dạy Nhị hoàng tử.”

Lúc này ngay cả hai chữ ‘ thí chủ ’ hắn cũng không nói.

Lâm Tầm nhíu mày, chuyện quan trọng của người xuất gia không phải là thời thời khắc khắc làm bạn bên thanh đăng sao, cùng với việc dạy y có gì mâu thuẫn đâu?

Đại sư Tịnh Trần dù thế nào cũng không chịu lại ở lại, tự mình đến trước mặt Thần Hàn xin từ chức, Thần Hàn muốn giữ lại, đại sư Tịnh Trần từ đầu tới cuối chỉ có một câu: “Điện hạ thiên tư thông minh, tự học cũng có thể thành tài, bần tăng không muốn quấy nhiễu.”

Thần Hàn bất đắc dĩ, đồng ý cho hắn rời đi, chân sau đại sư Tịnh Trần vội vàng ra khỏi cung, nghe hạ nhân báo lại ngay cả hành lý cũng kịp dọn.

“Hiện tại ngươi thấy rõ chưa?” Đại sư Tịnh Trần rời đi như chạy trốn, Thần Hàn chậm rãi nói: “Con trai bảo bối của ngươi đã sớm ngộ ra một cái ‘Đạo’, không có liên quan tới người khác.”

Giang Ngọc vẫn không nghe giải thích, rút kiếm ra, luôn nhận định là do Thần Hàn làm Thần An Yến tới ngõ cụt.

Tô Tần vừa nhấc tay áo, trên mặt đất xuất hiện một trận khói màu vàng tràn qua chỗ Giang Ngọc, người sau lắc mình né qua, trên áo bị dính một chút liền bị cháy thành một cái lỗ.

“Ngươi vừa phải thôi.” Tô Tần nói.

Giang Ngọc nhướng mày, “Đã lâu không động tay động chân, như thế nào, có muốn so vài chiêu không?”

Ánh mắt Tô Tần thay đổi, muốn làm thật.

Thần Hàn ngược lại hút một ngụm khí lạnh, ngói trong đại điện đều là lưu ly, đồ cổ quý giá bày biện khắp nơi, hai người động thủ ở chỗ này, bảo vệ không tốt cuối cùng lại phải trùng tu lại cung điện.

“Nhị ca.” Thần Hàn ngồi thẳng người lại, hai mắt nhíu lại.

Trong lòng Giang Ngọc giật mình, mỗi lần gặp biểu tình này của Thần Hàn đều sẽ không có chuyện tốt.

Quả nhiên, ngay sau đó liền thấy Thần Hàn mỉm cười một cái thật tiêu chuẩn: “Ngươi sắp được làm ông nội rồi, biết chưa?”

Sợ không đủ ác, Thần Hàn lại bổ một đao: “Chưa đến 40 tuổi đã làm ông nội. Quận chúa Xương Nhiên mang thai, gặp ai cũng nói đó là con của An Yến.”

……

Lâm Tầm còn chưa biết hiện tại mình vô tình phải hứng bao nhiêu sóng gió, tùy ý ném《 tâm kinh 》trong tay ở một góc khó thấy, cởi quần áo, bước vào hồ tắm có nước nóng.

Khí nóng làm cho cơ thể vô cùng thoải mái, không cần tắm gội dâng hương lễ Phật, Lâm Tầm thảnh thơi dựa vào vách hồ, thầm nghĩ hòa thượng kia thật là nhát gan ngoài dự đoán.

Không quan tâm bí mật trong hoàng cung, biết càng ít sống càng lâu quả là một chân lý.

Y bỗng nhiên thở dài, thay đổi tư thế nằm nghiêng qua, ánh mắt nhìn chằm chằm bạch cốt ở góc tường, Lâm Tầm cố ý đặt nó ở chỗ rẽ, để ở tư thế nửa ngồi.

Ở Vô Ưu Sơn Trang tưới máu cho nó không thiếu ngày nào, sao vẫn không thấy thay đổi gì nhiều?

[  Hệ thống: Nuôi cổ vương tốt nhất là tự dùng máu tươi của mình cho nó. ]

Lâm Tầm ngẩn ra, không có lợi thì không ra, hệ thống này lại chủ động nói ra.

“Nếu dùng người máu người khác thì sao?”

[  Hệ thống: Một trăm chén máu mới bằng môt giọt máu của ký chủ. ]

Lâm Tầm:……

Sau một lúc lâu im lặng, y nhìn chằm chằm vào thi cốt đặt ở chỗ rẽ, đứng dậy lau khô nước trên người, mặc xong quần áo liền im lặng đi ra ngoài.

Ngoài phòng là sao trời bát ngát, ánh mắt Lâm Tầm trống rỗng, trong lòng lại suy nghĩ: Có cổ vương liền có thể có được sự giúp đỡ từ Vô Ưu Sơn Trang, chỉ dựa vào quân đội hùng mạnh vẫn không đủ để đánh cả thiên hạ này, truy trước mắt Thần Quốc là nước có thực lực quân sự mạnh nhất, nhưng Liên Quốc và ngoại vực cũng khó đối phó.

Đặc biệt là ngoại vực, tuy rằng chính trị chưa tiến bộ, nhưng lúc đánh nhau đều không cần mạng, nếu là cứng đối cứng, mặc dù thắng, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Đắn đo một phen, Lâm Tầm chung quy vẫn không bỏ việc nuôi cổ vương.

Y mở tay ra, nhìn làn da không có một miệng vết thương nào, ý nghĩ dùng đao rạch ra chỉ vụt qua, gật đầu lại lắc đầu, tựa hồ đang khó quyết định.

Lúc càng về khuya, Lâm Tầm đi ra cửa phòng, gọi một người hầu lại: “Quốc sư về chưa?”

Người hầu: “Đã về rồi.”

Lâm Tầm về phòng, lấy ra cái chén, nhớ lại thời gian hàng ngày của Tô Tần, chờ cơ hội hành động.

Quy luật sinh hoạt của Tô Tần và Lâm Tầm hoàn toàn trái ngược nhau, thông thường Lâm Tầm là tâm huyết dâng trào nghĩ đến cái gì thì làm cái đó, Tô Tần thì ngược lại, như đã định ra một cái thời gian biểu tiêu chuẩn, buổi sáng khi nào thì rời giường, sau đó làm gì, buổi tối trở về còn sử lý chút việc, đều có thời gian cố định.

Có đôi khi Lâm Tầm cảm thấy Tô Tần thật không thú vị, có khi lại bội phục năng lực tự chủ của hắn.

Dù là như thế nào, cách sống có quy luật này của Tô Tần ngày hôm nay chỉ có tốt.

……

Tóc đen bồng bềnh ở trong nước, dưới hơi nước mông lung, ánh mắt Tô Tần làm người khác không nắm giữ được.

Lâm Tầm chọt một cái lỗ nhỏ ở trên cửa sổ, mặt dán lên, đôi mắt chuyên chú nhìn cảnh đẹp dưới làn sương mù lượn lờ, chén để dưới cằm.

Trong ánh nước, mơ hồ có thể thấy được thân thể Tô Tần giật giật, lộ ra vân da mê người.

Tách!

Một giọt máu mũi rơi ra.

Lâm Tầm quét mắt nhìn chén máu, rất hài lòng, tiếp tục nghiêm túc rình.

Khớp xương rõ ràng, tay tùy ý hất đầu tóc ướt nhẹp qua một bên, xương quai xanh gợi cảm nhìn không sót gì.

Tách!

Lại là một giọt máu mũi.

Lâm Tầm liếm liếm khóe miệng, không ngừng cố gắng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com