TruyenHHH.com

Thiên hạ chi sư [khoái xuyên]

Chương 54

ZSL000

Đối mặt với đống xương lộn xộn, Lâm Tầm bình im lặng đứng tại chỗ trong chốc lát, bỗng nhiên phát ra một tiếng ‘ í ’.

Đằng trước khối thi cốt trong quan tài ngọc vẫn còn một vật nằm yên lặng ở đó, đưa tay móc vào, khối khăn vốn bị khúc xương tay đè ở dưới lộ ra.

Một cái khăn tay trắng tinh, ở trên thêu một con chim khách, trong miệng ngậm một nhánh cây tinh xảo.

Lâm Tầm không rõ vì sao nó lại xuất hiện trong này, trước khi rời đi đã giấu khăn tay vào ngực, đóng nắp quan tài lại, cúi người chắp tay trước ngực, tắt cây đuốc trong tay, hoàng lăng lại đen tối như ban đầu.

Không biết có phải là dính phải xui xẻo từ hoàng lăng hay không, trên đường trở về, y có ý định đi đường tắt cho nhanh, trùng hợp lại gặp được Thái tử. Nghe nói  gần đây Thái Tử bận đến sứt đầu mẻ trán vì cái chết của hai quan viên trong triều, vừa nhìn thấy quả nhiên đúng là  như thế, tinh thần sắc mặt không tốt lắm, trong mắt thì đầy tơ máu.

Hai quan viên quan trọng bị hại, Thần Hàn lại chậm chạp không cho ai lên thay thế hai chức vị đó, làm Thái Tử cực kỳ bất an, phải biết rằng hai người này lúc còn sống luôn đứng bên hắn, nếu cho một người mình không biết rõ lên, thậm chí có thể là người phía Nhị hoàng tử, Thái tử rất lo lắng.

Lúc này hai người gặp nhau, có cảm giác như oan gia ngõ hẹp.

Thái Tử nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cắn răng đè giọng xuống chất vấn Lâm Tầm: “Có phải là ngươi đã giở trò quỷ hay không?”

Tuy Lâm Tầm không phải là người khởi xướng, nhưng lại là người châm ngòi, y liếc Thái Tử một cái, không trả lời, tiếp tục cất bước muốn đi về.

Thái Tử một mình đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng y, một cơn tức giận bùng lên, gào rống như dã thú: “Chờ một thời gian, ta chắc chắn để ngươi sống không bằng chết.”

Đi một hồi liền chui vào Tàng Thư Các, tìm đọc các loại sách về độc dược nhưng không có kết quả, Lâm Tầm cũng không quá thất vọng, nếu có thể điều tra một cách dễ như trở bàn tay, người hạ độc cũng sẽ không dùng lên người tiên hoàng.

Y trả sách lại chỗ cũ, cuối cùng vẫn phải móc hầu bao ra.

[  Hệ thống: Đỉa Long Vương, một khi sống ký sinh trong cơ thể con người, sẽ không dễ bị phát giác, người bị ký sinh hàng năm đều vô cùng đau đớn, thậm chí còn sinh ra ảo giác, tính tình biến đổi lớn. ]

Lâm Tầm vô thức cắn đầu ngón tay, khó trách Thần Nguyên là một bạo quân không hơn không kém.

[  Hệ thống: Đỉa Long Vương là một loài đỉa khủng bố nhất trong các loại, không những lấy đi sinh mạng con người, cũng sẽ để lại di chứng cho con cháu sau này. ]

“Khó trách thân thể Thần Hàn cũng không tốt, Thái tử……” Lâm Tầm nhớ đến mỗi lần nhìn thấy Thái tử, mắt của hắn luôn có quầng thâm, tính tình cũng rất tự cao, rất khó khống chế được vui giận.

Y bỗng nhiên nhướng mày, vì sao thân thể nguyên chủ vẫn rất tốt?
Thân thể Thần An Yến  rõ ràng vô vùng khỏe mạnh, sau đó y đến cũng không thấy có gì không khỏe.

[  Hệ thống: Năm ngàn lượng. ]

Hiện tại trên người Lâm Tầm chỉ còn không đến 6000 lượng bạc, hơi trầm ngâm một lát, vẫn đưa số tiền này ra.

[  Hệ thống: Rất rõ ràng, ngươi không phải là thân sinh. ]

Lâm Tầm:……

Y ngẩn ra vài giây, phản ứng đầu tiên chính là đến hoang điện ngăn cản Trần công công.

Không có thời gian suy nghĩ lại, bởi vì Lâm Tầm cũng không xác định được còn ai biết được chuyện này hay không, một khi vụ việc lấy máu nhận thân bị náo lớn, bị người rắc mưu liên lụy đến, hắn và Thần Hàn không có chung huyết thống mới đáng cười.

Còn chưa đi đến hoang điện, đã nghe được trong đó có tiếng cãi nhau, Lâm Tầm thấy cửa không đóng kín, bèn cất bước đi vào.

“Không có khả năng, ta tuyệt đối sẽ không để cho Nhị hoàng tử rơi vào hiểm cảnh!”

Lâm Tầm vừa vào cửa, liền thấy bộ dáng Trần công công hai mắt đỏ bừng, đứng ở đối diện hắn, là vẻ mặt Liên Hạo Càn không còn kiên nhẫn.

Trong nháy mắt nhìn thấy Lâm Tầm, Trần công công khiếp sợ đầy mặt.

Lâm Tầm bỏ qua hắn nhìn sang Liên Hạo Càn, cười như không cười: “Tới luận Phật?”

Ngày ấy hai người vốn mặc y phục lạt ma, muốn tham gia Phật luận trong cung, Lâm Tầm còn muốn hung hăng chỉnh Liên Hạo Càn một vốn, đáng tiếc bị hoả hoạn bất thình lình xảy ra ngăn cản.

Sau khi đại sư Phật đạo Quốc tự bị thiêu chết, không biết từ nơi đâu truyền ra tiếng gió, nói lần hỏa hoạn này có liên quan đến đạo phật dân gian và những người ngoại vực, cuối cùng những người ngoài cuộc mới mới là người được lợi. Thần Hàn nhân cơ hội bắt được không ít người, nhân tiện quét sạch triều chính, một vài quan viên sùng bái Phật học cũng bị liên lụy.

Gần đây có không ít vương công quý tộc ăn chay niệm phật, nói là muốn niệm 《 vãng sinh kinh 》cho các đại sư chết oan, Liên Hạo Càn cũng gia nhập vào đó, kết giao được không ít người.

Dư quang thoáng nhìn thấy gói thuốc trên mặt đất, y cúi xuống nhặt lên, đưa tới trước mặt Liên Hạo Càn: “Của ngươi.”

Liên Hạo Càn không duỗi tay ra lấy, đây là mới vừa rồi hắn đưa Trần công công giao cho Thần An Yến, tùy thời hạ độc Thần hoàng, chỉ là dù thế nào Trần công công cũng không chịu, trong lúc tranh chấp thì gói thuốc rơi trên mặt đất.

“Ngươi tới rồi cũng tốt.” So với thời điểm trước kia Liên Hạo Càn hiện tại trấn tĩnh không ít, giống như rất tự tin: “Ta cho ngươi một lần cơ hội cuối cùng, rốt cuộc có đồng ý trừ bỏ Thần hoàng không, rồi nội ứng ngoại hợp với chúng ta?”

Lâm Tầm cười thấp một tiếng, đi tới ghế bên cạnh ngồi xuống, y bắt chéo chân, một tay đặt trên bàn, thân mình nghiêng qua, không giống một người của hoàng gia, ngược lại giống một tên lưu manh trên phố hơn.

“Ngươi thật sự rất thú vị.” Y mím môi, “Thú vị hơn ngoài dự đoán của ta.”

Người y gặp được quá thông minh, cũng có người quá ngoan độc, nhưng người tự mình thẳng thắn như vậy, vẫn là người đầu tiên.

Lâm Tầm cảm thấy người này đáng giá để mình nhớ kỹ, thỉnh thoảng có thể đem ra điều hòa một chút tâm tình.

Không hiểu ý của y, nhưng lại nghe ra trào phúng trong đó, trong mắt Liên Hạo Càn hiện lên tàn nhẫn: “Hy vọng ngươi sẽ không hối hận.”

Dứt lời, phất tay áo bỏ đi.
Trần công công vội la lên: “Điện hạ ngài nên lá mặt lá trái cùng hắn, nếu như làm hắn nóng nảy rồi……”
(hư dữ ủy xà [lá mặt lá trái]: tùy tiện ứng phó bên ngoài.)

Lâm Tầm giương mắt nhìn hắn một chút.

Chỉ một ánh mắt, Trần công công lại nói không ra lời, trong chớp mắt vừa rồi, hắn phảng phất thấy được đó là đôi mắt của Liên phi nương nương, cao ngạo, không được phép trái lời.

“Chuyện lấy máu nhận thân tạm thời gác qua một bên.” Ngón tay Lâm Tầm gõ hai cái trên bàn, “Nếu trốn ở hoang điện, thì trốn kỹ một chút.” Cuối cùng y rời tầm nhìn đi: “Nếu bị vài con chó con mèo nhỏ đánh hơi được, ta cũng không giúp được ngươi.”

Ra khỏi hoang điện, gói thuốc bị Lâm Tầm bóp nát rơi lả tả trên đất, dùng mắt thường cũng có thể thấy những bông hoa diễm lệ trước đó nhanh chóng khô héo.

Loại độc gây tử vong ngay lập tức.

Nhìn cánh hoa héo úa, y thu lại ánh mắt lạnh lẽo, Liên Hạo Càn nóng vội như vậy, nhất định có chỗ dựa, tựa hồ nghĩ đến điều gì, khóe miệng Lâm Tầm câu lên, một đường vẫn giữ nụ cười cổ quái đi về biệt viện, cùng Tô Tần chính diện đâm vào nhau.

Tô Tần thấy nụ cười rợn người của y, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Lâm Tầm ngẩng đầu lên, “Không có gì, chỉ là vừa rồi nhìn thấy vài cảnh hay ho.”

Lông mày Tô Tần nhăn càng sâu.

Lâm Tầm tùy ý giơ ra một ngón tay, phía trước có một con kiến đang cố gắng bò lên một cọng cỏ: “Ngươi nhìn xem, nó tìm được một nhánh cỏ dại, lại cho rằng đó là đại thụ che trời.”

Tô Tần bỗng nhiên duỗi tay, cọ một cái trước ngực y.

Lâm Tầm: “Một trăm lượng.”

Tô Tần thu tay về, hai ngón tay cọ xát vào lòng bàn tay, trong tay là một viên thuốc màu trắng mà Lâm Tầm vừa lấy từ trên người y.

“Thiên hương hoàn.”

Khác với tên của nó, thiên hương hoàn là một loại thuốc kịch độc, ăn vào lập tức bị mất mạng, sau khi chết thân thể phát ra mùi thơm kỳ lạ, cho nên mới có tên là thiên hương hoàn.

“Thiên hương hoàn có thành phần chủ yếu là châu liên thảo, châu liên thảo là loại cây đặc thù của Liên Quốc, bởi vì độc tính rất mạnh, nhiều năm trước đã bị hoàng thất cấm trồng, thậm chí có một số nơi có châu liên thảo cũng đã bị thiêu rụi.” Tô Tần nhìn chằm chằm y: “Vậy vì sao ngươi lại có được?”

Liên Quốc cấm trồng châu liên thảo, ngày hôm nay thiên hương hoàn lại được lấy từ trên người hoàng tử Liên Quốc, Lâm Tầm đối mặt hắn: “Ngươi làm sao xác định được châu liên thảo này là bởi vì độc tính quá mạnh mà bị cấm, mà không phải là bị hoàng thất chiếm làm của riêng.”

Y vừa ngẩng đầu, chóp mũi gần như dán vào gò má Tô Tần, nhưng Lâm Tầm thực nhanh lui về phía sau một bước, dù là khi nào, nói chuyện cùng với một người cao hơn mình luôn không phải là việc vui vẻ gì.

Nhưng Tô Tần lại giữ chặt y một phen.

“Buổi tối tới phòng của ta.”

Lâm Tầm nhướng mày: “Ngươi mời ta đến ngủ cùng?”

Tô Tần nghiêm trang như cũ: “Xem kịch.”

Trong đêm tối, một bóng hình lén lút ngoài phòng Lâm Tầm, ban đầu hắn khẩn trương liếc nhìn bốn phía, thấy chỗ Tô Tần cũng chỉ có vài người, ban đêm không có hạ nhân đi lại, nhanh chóng cắm một ống tre rỗng vào cửa sổ.

Khói thuốc mê tản ra trong phòng, sau khi ở ngoài cửa nghe ngóng động tĩnh một lát, người này bèn cẩn thận đẩy cửa đi vào.

Người trên giường tựa như đã ngất đi, tử khí trầm trầm.

Hắn bước nhanh hơn, dùng chủy thủ chuẩn xác đâm vào chăn bông, không thấy máu bắn ra năm bước như trong dự đoán, chủy thủ lỏng lẻo, hoàn toàn không đâm vào cơ thể thật.

Tên hành thích trừng lớn hai mắt, như đã phát giác được, xoay người muốn chạy.

Vừa mới chạy đến cửa liền bị một chưởng đánh bay trở về, ngã ra đất thật mạnh, phun ra một búng máu tươi.

Lâm Tầm bĩu môi, khó trách cái sân to như vậy mà không cần thị vệ, võ công bản thân Tô Tần đã rất cao cường, vừa rồi đối phương ra tay thế nào y cũng không thấy rõ.

Lâm Tầm đi vào phòng, thong dong đốt đèn dầu lên, nhìn rõ khuôn mặt người nằm trên mặt đất.

Trí nhớ của y rất tốt, người có khóe miệng toàn máu này chính là người hầu lần đầu tiên y gặp của Tô Tần, Lâm Tầm quay đầu đi: “Không phải ngươi nói hắn từng nhận ân huệ của mẫu phi sao?”

Tô Tần dùng một chân đạp lên ngực của người muốn bò dậy, xé mặt nạ trên người hắn ra, lộ ra một khuôn mặt tuấn lãng u ám.

Lâm Tầm thoáng có chút kinh ngạc: “Liên Hạo Càn?”

Tròng mắt y chuyển động, nhanh chóng hiểu được, bước qua nắm cằm Liên Hạo Càn lên, bắt hắn nhìn mặt mình: “Muốn chơi trò thay mận đổi đào?”

Duỗi tay lục soát ở trên người Liên Hạo Càn, quả nhiên còn có hai cái mặt nạ da người, một cái là mình, còn một cái thì giống hệt mặt của Liên Hạo Càn.

Lâm Tầm có thể đoán ra đại khái: “Tráo thân đổi phận, ý tưởng này rất hay.”

Phỏng chừng là muốn giết chết y, rồi tự mình thay thế, lại dùng cơ thể y giả dạng thành hoàng tử Liên Quốc bị ám hại, giấu trên lừa dưới, hòng qua mặt người khác.

Y dùng hai ngón tay kẹp mặt nạ da người lên, đưa qua chỗ có ánh sáng nhìn một hồi, “Nhìn rất chân thật, xem ra đã bỏ rất nhiều tâm huyết.”

Oán hận trong mắt Liên Hạo Càn như có thể tụ thành tên độc: “Thần An Yến, ngươi dám liên hợp với người ngoài ám toán ta!”

Tất cả các biểu tình của Lâm Tầm đều biến mất, nhàn nhạt nói: “Người phía sau màn không phải là hắn.”

Đầu óc của Liền Liên Hạo Càn hoàn toàn không có khả năng tự  nghĩ ra loại loại chủ ý lớn mật này.

“Tất nhiên không phải là hắn.” Trong đêm đen, lại có một người đến ngoài phòng, mặc hoàng bào thêu kim long, màu vàng chói dưới ánh đèn càng thêm choáng ngợp.

Thần Hàn nhìn chằm chằm Liên Hạo Càn trên mặt đất, hai mắt hẹp dài sắc bén.

Bỗng nhiên Liên Hạo Càn phun ra một búng máu, Tô Tần lập tức bước lên, một lát sau hắn lắc đầu, ý bảo không cứu được.

Liên Hạo Càn còn còn sót lại một hơi cuối cùng, kêu tên ‘ Thần An Yến ’ một tiếng, rất là châm chọc: “Ngươi thật sự cho rằng bản thân cứ vậy mà thắng rồi sao? Hay là giúp Thần Hàn đối phó ta là có thể lấy được sự tín nhiệm của hắn, buồn cười, thật buồn cười!”

Hai mắt Lâm Tầm khe khẽ hoảng sợ.

Liên Hạo Càn tự đoạn kinh mạch, hiện tại cơ hồ là bò qua đây, bắt lấy quần áo của Lâm Tầm: “Ngươi có biết, dòng máu chảy trên người ngươi có bao nhiêu dơ bẩn?”

Một tay Tô Tần nhấc lên, hiển nhiên là không để hắn nói tiếp, muốn diệt khẩu.

Lâm Tầm lại đột nhiên cúi thấp người xuống: “Dơ bẩn đến cỡ nào?”

Liên Hạo Càn nhìn chằm chằm y trong chốc lát, nhếch môi cười, ánh mắt nhìn Lâm Tầm có chán ghét, có thương hại: “Ngươi có mẫu thân là Liên phi, không sai, nhưng căn bản ngươi không phải cái gì là Nhị hoàng tử Thần Quốc, phụ thân thân sinh của ngươi là cậu của ta, không, hắn cũng không thể coi là cậu của ta……”

Liên Hạo Càn ngẩng đầu, nhớ lại: “Thân phụ của mẫu phi có thê thiếp vô số, nàng có tận mấy chục huynh đệ tỷ muội, năm đó ông ngoại vì muốn lấy lòng phụ hoàng, nhân lúc trong phủ tổ chức yến hội, đã đưa một tiểu thiếp của mình đi hầu hạ hoàng đế, không nghĩ tới nàng lại mang thai, cuối cùng cũng là huyết thống hoàng gia, không dám loại bỏ, cũng không dám để lộ ra, chỉ có thể im lặng sinh ra.”

Hắn cười lớn một trận, cùng với tiếng cười càn rỡ, nôn ra một búng máu: “Là cậu cũng là ca ca, mà mẫu phi ngươi, là lúc phụ vương còn trẻ cùng một sủng phi sinh ra, cũng coi như là tỷ tỷ của bổn vương, Thần An Yến, ngươi nói một chút xem, rốt cuộc ngươi là do quái vật hỗn tạp nào sinh ra?” Liên Hạo Càn dữ tợn nhìn y: “Hiện tại, ngươi đã hiểu chưa?”

【 Sơ đồ thân phận của Thần An Yến

                                                                                                                                                      ?_?】

Lâm Tầm giật mình đứng tại chỗ, chậm chạp không nói gì.

Tô Tần quen nhìn bộ dạng y vô tâm vô phế, hiện giờ y đột nhiên lộ ra thần sắc không biết làm sao, trong lòng bỗng nhiên tê rần, bước đến bên cạnh y, vươn tay, chần chờ một chút lại vỗ vỗ đầu vai y.

Lâm Tầm ngẩng đầu, mờ mịt hỏi: “Ngươi nghe hiểu không?”

Liên Hạo Càn một hơi nói những lời này, đã hoàn toàn sắp không xong.

Lâm Tầm vội vàng đỡ lấy vai hắn: “Ngươi đừng chết, nói lại lần nữa, ta chưa hiểu quan hệ trong này là gì, cái gì là đệ đệ muội muội tỷ tỷ ca ca, nói chậm lại một chút!”

Trong ánh mắt Liên Hạo Càn lộ ra tuyệt vọng, thân mình lệch sang một bên, chết không nhắm mắt.

Lâm Tầm cũng tuyệt vọng quay đầu lại, hỏi Tô Tần: “Hắn rõ ràng nhìn qua còn có thể gắng được một chút, sao lại đột nhiên tắt thở rồi?”

Tô Tần:……

Sau nửa đêm, Lâm Tầm bị Thần Hàn mang về tẩm cung, Tô Tần ở lại dọn sạch hiện trường, dọc theo đường đi Thần Hàn cơ bản không nói chuyện, khi tới gần cửa tẩm cung, Lâm Tầm đột nhiên hỏi: “Ngài đã sớm biết, đúng không?”

Y không xưng là ‘ phụ hoàng ’, mà là dùng chữ ‘ ngài ’ thay thế.

Thần Hàn không phủ nhận, trực tiếp trả lời: “Huyết thống Thần gia không có khả năng sinh được một đứa trẻ khỏe mạnh.”

Hai người một trước một sau đi vào trong điện, bên trong không có một bóng người.

Ngữ khí Thần Hàn vô cùng bình tĩnh, thái độ đối với Lâm Tầm cũng không thay đổi, giống như một trưởng bối đối với tiểu bối.

Lâm Tầm: “Phụ thân ta……”

“Hắn là một người rất lợi hại.” Thần Hàn ngồi xuống, rót một ly trà nóng. “Nếu không phải luôn nghĩ về mẫu thân ngươi, hắn vốn là người có thể làm việc lớn.”

Ánh mắt Lâm Tầm tập trung lại.

Thần Hàn: “Ngoài việc hắn không được thừa nhận thân phận một hoàng tử, hắn còn có một thân phận khác, chủ nhân của Tà Cung.”

Lâm Tầm nói: “Hắn còn trên đời không?”

Thần Hàn không trả lời, ngược lại nói: “Ta đáp ứng mẫu phi ngươi, bảo vệ ngươi một đời vô lo vô nghĩ, ta chỉ có thể nói cho ngươi để ngươi tự chọn lựa.”

“Lựa chọn?”

“Quan đạo, hay là tà đạo?” Thần Hàn đứng dậy: “Ngươi là hài tử duy nhất của Tà Vương, nếu ngươi chọn bước vào giang hồ, trẫm sẽ giúp ngươi trở thành chủ của Tà Cung, nhưng nếu ngươi chọn con đường đầu tiên, trẫm cũng có thể khôi phục thân phận Nhị hoàng tử của ngươi, tranh đấu trong Đông Cung trẫm chỉ xem kết quả, ai thắng, người đó là chủ thiên hạ này trong tương lai.”

Lâm Tầm: “Hai con đường này đều phải đạp lên xương máu mà đi, có cái gì khác nhau đâu?”

Thần Hàn: “Nói rõ hơn là hai đường chính tà, ‘ tà ’ không phải chỉ tà ma ngoại đạo, khi Tà Vương vẫn là chủ của Tà Cung, người chính đạo không ai dám nói hắn sai, tà đạo không có ai dám không nghe theo, ngươi là con trai hắn, không lý do nào làm không được.”

Lâm Tầm không trả lời.

Thần Hàn đưa một ly trà nóng cho y ấm tay: “Tối nay ngươi hãy ở nơi này, sáng mai cho trẫm câu trả lời.”

Hắn còn có rất nhiều việc chưa xử lý xong, nói xong bèn rời đi, tẩm cung chỉ còn lại một mình Lâm Tầm, lộ vẻ trống rỗng.

Lúc trời đã sáng tỏ, Thần Hàn đang ngồi ở trong viện Tô Tần, đêm qua thi thể đã bị xử lý sạch sẽ, gió buổi sáng lạnh thấu xương, hắn lại hồn nhiên không cảm thấy, nói: “Ngươi đoán đứa bé kia sẽ lựa chọn như thế nào?”

Tô Tần: “Đáp án rất nhanh sẽ có.”

Thần Hàn thở dài: “Năm đó Liên phi lựa chọn chính đạo, người nọ thì dấn thân vào tà đạo, mới tạo thành bi kịch bây giờ.”

Hắn đứng lên, nói với Tô Tần: “Đi thôi.”

Hai người đi vào tới ngoài tẩm cung, bên trong vô cùng yên ắng, Thần Hàn lắc đầu: “E là một đêm không ngủ. Dù sao cũng là một đứa trẻ hơn mười tuổi, tâm trí dù có chín chắn cũng khó mà tiếp thu.”

Tô Tần lại cảm thấy tính cách Lâm Tầm không giống như là kệ người sắp xếp.

Thần Hàn dứt khoát đẩy cửa ra, nửa chừng sững sờ ở ngoài cửa.

Trong tẩm cung vô cùng trống trải, mở cửa, tiếng gió lạnh lùa vào đều nghe được.

Đồ trang trí bằng ngọc trên đầu giường, bình hoa bằng sứ trên bàn, tranh hạc gỗ trên tường, ngay cả gỗ đàn hương ở đầu giường cũng bị dỡ mất.

Cò bay còn để lại lông, còn ở đây thì không sót lại bất cứ thứ gì.

Một tờ giấy nhẹ nhàng theo gió bay đến dưới chân Thần Hàn, trên giấy chỉ viết hai câu.

“—— Chính đạo, tà đạo, có quan hệ gì với ta? Mệnh của ta nhất định phải đi con đường thứ ba.”

“—— Trộm cắp cũng là một đạo.”

Ánh mắt Thần Hàn gắt gao đặt trên mặt giấy, như là muốn xuyên qua nó.

Tô Tần lạnh lùng nhắc nhở hắn: “Tiểu hài tử khó chấp nhận sự thật trong miệng ngươi, e là đã cõng ‘ bọc hành lý ’ chạy trốn đến Vô Ưu Sơn Trang rồi đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com