TruyenHHH.com

Thien Ha Chi Su Khoai Xuyen

Tuy là mùa hè, nhưng gió đêm lại có chút lạnh.

Nam nhân trung niên cúi đầu nhìn vẻ mặt Lâm Tầm bình tĩnh ngồi đó, chậm rãi nói: “Trên sách ghi lại, phương pháp giao nhân sinh đẻ, nằm ở chỗ ăn thịt đồng loại.”

Sống nhờ ăn máu thịt người, thai nghén ra sinh mệnh mới.

Lâm Tầm quét mắt nhìn túi tiền phồng phồng do nhét vạn cổ trùng.

Nam nhân trung niên dùng giọng nói khàn khàn của mình: “Cho dù ra sao, cũng không có phân nửa quan hệ tới việc đẻ trứng.”

Lâm Tầm: “Biến dị mà thôi.”

Nam nhân trung niên sau một lúc lâu nhìn chằm chằm y, bất động thanh sắc nói: “Ngược lại ta thật ra có biết một người, rất am hiểu điều khiển những đồ vật như thế này.”

Lâm Tầm giấu túi tiền vào trong tay áo, tròng mắt đen bóng nhìn chằm chằm hắn, không hỏi câu tiếp theo, mà nói: “Lúc sáng gặp mặt, ngươi từng nói mặt trời mọc rồi lặn, vừa đến rồi lại đi.” Mắt y cong cong, ý cười lại không đến đáy mắt: “Chẳng lẽ là đã biết trước mẫu thân ta gặp bất trắc?”

“Lấy tư sắc và tài năng của nàng, không phải là người có mệnh sống lâu trăm tuổi.”

Thần sắc Lâm Tầm nhu hòa, ở trong bóng đêm nghiêm túc nghe, nhìn không ra biểu tình nào là không kiên nhẫn hay tức giận.

Loại bình tĩnh mà thiếu niên ít có được.

Nam nhân trung niên có thể cảm nhận được sự xa cách từ ngoài vẻ bình thản của y, người này tựa hồ không lúc nào không tản ra hơi thở lạnh băng, kháng cự người khác ngoài ngàn dặm.

“Nếu ta nói muốn làm một giao dịch với ngươi……”

Lâm Tầm nhàn nhạt hỏi: “Có lợi ích gì?”

Nam nhân trung niên nhẹ nhàng vuốt ve đầu rắn: “Ngươi muốn gì ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”

“Giao dịch quan trọng là chữ tín.”

Lâm Tầm cuối cùng cũng có chút phản ứng “Một khi ngươi không thỏa mãn được, ta đành phải đi tìm người khác.”

Không hiểu sao cuộc trò chuyện lại đi sang một hướng khác, nam nhân trung niên cũng lập tức chuyển đề tài: “Ở trong hoàng cung, ngươi hẳn là cũng có người muốn lật đổ.”

Ánh mắt Lâm Tầm sáng ngời.

Khóe miệng nam nhân trung niên nhếch lên, cho dù bên ngoài có bình tĩnh như thế nào, dù sao cũng là một đứa trẻ, lại còn là đứa trẻ xuất thân từ hoàng gia, làm sao có thể không nghĩ đến vị trí kia.

Con nối dõi của đương kim thánh thượng không có nhiều, chắn trước y chỉ có Đông Cung.

“Ngươi thật sự có biện pháp?”

Cự xà vươn đầu lưỡi liếm liếm lòng bàn tay của nam nhân trung niên, người nọ vỗ vỗ đầu nó, nói: “Chỉ cần hành động thích hợp, cũng không phải là việc khó gì.”

“Chờ đến sau khi ngươi định được kế hoạch, chúng ta lại nói đến giao dịch.” Lâm Tầm đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, bày ra tư thế tiễn khách.

Ánh mắt phức tạp của nam nhân trung niên hơi liếc y một cái, cưỡi rắn từ trên mặt nước rời đi.

Lâm Tầm nhìn bóng dáng hắn, ánh mắt động động, cuối cùng là thở dài một cái thật nhẹ nhõm.

Cuối cùng vẫn đến thời khắc…… Lật đổ Lý công công.

Trong mắt y có một mạt âm ngoan không phù hợp với độ tuổi, vị trí Cửu thiên tuế, chỉ có thể thuộc về y.

……

Mùi hôi tanh của rắn tỏa ra ở trong phòng, một con rắn dài mấy chục mét cuốn quanh từng tầng trên cột nhà, vô cùng hùng vĩ.

Thư sinh dị tộc đứng một góc cách ra con rắn nhất, nhìn nam nhân trung niên nho nhã đằng trước, tất cả ngạo khí giữa mày đã thu hết lại.

Nam nhân trung niên im lặng, hắn cũng không dám mở miệng.

Rất lâu sau, thư sinh dị tộc mới hỏi: “Y…… Đáp ứng rồi?”

Nam nhân trung niên: “Ý nghĩa của giao dịch là cả hai bên đều đạt được lợi ích.”

Thư sinh dị tộc nhíu mày: “Y muốn cái gì?”

Nam nhân trung niên: “Lật đổ một người.”

“Thái tử?!” Thư sinh dị tộc phản xạ có điều kiện nói.

“Y không nói rõ,” nam nhân trung niên nói: “Nhưng mà chỉ nghĩ thôi cũng biết, y mưu tính mượn tay ta diệt trừ Đông Cung.”

Thư sinh dị tộc thử nói: “Vậy ngài chuẩn bị đáp ứng y ứng phó Thái tử, hay là chờ đợi xem xét lại?”

“Nếu Thần An Yến đáp ứng kỳ vọng của ta, thì khoản mua bán này không phải không thể làm.” Nam nhân trung niên thấp giọng nói: “Ngươi đi sắp xếp, trước tiên trừ bỏ hai quan viên ủng hộ Thái Tử.”

Thư sinh dị tộc hơi chần chừ một lát: “Nhưng một khi chúng ta duỗi tay tới triều đình…… Một ít nhân thủ của chúng ta sẽ bại lộ, Thần Hàn khôn khéo như vậy, nhất định sẽ ra tay diệt trừ nhóm người này trước tiên.”

Nam nhân trung niên: “Chỉ có cho đủ ngon ngọt, y mới có thể ngoan ngoãn hợp tác cùng chúng ta.”

Hắn đẩy cửa sổ ra, ánh trăng vô biên chiếu vào.

“Trang chủ chắc chắn cũng đã hứa hẹn điều gì đó, việc cấp bách là chúng ta phải nhanh tay lấy được đồ trước khi vào tay hắn.”

Thư sinh dị tộc cúi đầu, nghĩ đến tầm quan trọng của món đồ kia, nói: “Vậy ta đi sắp xếp ngay đây.”

Chỉ mong Thần An Yến xứng đáng với những quân cờ bị vứt bỏ này.

……

Lâm Tầm cho rằng đã tìm được người giúp y lật đổ Lý công công, lại không biết người ta đang giúp mình 'đường đường chính chính' loại bỏ Thái Tử.

Lúc này y đã một mình nằm trong phòng, nhìn chằm chằm viên châu màu trắng trong suốt trên bàn.

Không nhìn kỹ, thật sự nhìn không ra có cái gì không ổn.

Trắng tinh không tì vết giống như viên trân châu, ở bên trong lại là hàng ngàn hàng vạn trứng sâu.

Lâm Tầm dùng bạc liên hệ hệ thống: “Như thế nào là cổ vương?”

[ Hệ thống: Một vạn trùng cổ, có thể sinh ra được ít nhất là mười cổ vương. ]

Cách nói khác liên quan tới cổ vương, Lâm Tầm đã nghe qua một ít, bỏ mấy trăm cổ trùng vào một cái bình sành rồi dán kín, chôn xuống dưới đất, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày thì đào ra, con còn sống sót được gọi là cổ vương.

“Cổ vương không phải là một mình sinh ra sao?”

[ Hệ thống: Mười con cổ vương được sinh ra phải có năng lực ngang nhau, cắn xé lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều chết, mới có thể trở thành cổ vương, nếu trong đó còn một con sống sót thì không được gọi là cổ vương. ]

Trong mắt Lâm Tầm có thêm vài phần suy xét, khó trách ngay cả trang chủ Vô Ưu Sơn Trang cũng không thể tạo ra cổ vương, chớ nói đến tạo ra mười con cổ vương như vậy, còn phải cho năng lực chúng ngang nhau quả là thiên phương dạ đàm.

( Thiên phương dạ đàm: cái gì đó khó có thể thực hiện được)

“Vậy ngươi có phương pháp hay nào không?”

[ Hệ thống: Có hai phương pháp cho ký chủ lựa chọn, một cái là hai ngàn lượng bạc trắng, một cái là một trăm lượng hoàng kim. ]

Lâm Tầm liếc nhìn túi tiền, không chút do dự nói: “Vậy cái hai ngàn lượng kia đi.”

[ Hệ thống: Nuôi ở trong cơ thể ký chủ, chỉ cần ký chủ chú ý ăn uống đầy đủ, chú ý vận động……]

Lâm Tầm đánh gãy lời nó, không chút do dự ném cho hệ thống hơn phân nửa gia sản còn lại, sắc mặt có chút âm trầm: “Cái thứ hai.”

[ Hệ thống: Nuôi trong thân thể người khác.  ]

“A.”

Sau một lúc lâu im lặng, Lâm Tầm bỗng nhiên trầm thấp cười nhạo một tiếng.

[  Hệ thống:…… Xin ký chủ không cần phải kích động, người khác không nhất định là người sống. ]

Bở vì cười lên mà mắt Lâm Tầm có chút yêu mị, “Lần sau nên nói một lần thì tốt hơn…… Trước khi chúng ta đồng quy vu tận.” (cùng chết)

[ Hệ thống: Yêu cầu ký chủ phải tìm được một bộ xương cốt hoàn chỉnh, chia vạn trùng cổ chia làm bốn phần, nuôi ở đầu lâu, xương sườn, xương sọ, xương ống chân, dùng máu nuôi mỗi ngày. ]

Lâm Tầm thu lại viên châu trên bàn: “Ta biết rồi.”

Có người đã thống kê một cái danh sách, thời điểm người trong Vô Ưu Sơn Trang chết nhiều nhất cũng có năm đến sáu người, thật ra có người không phải chết vào lúc tranh giành địa bàn, mà do bị điên, tự giày vò bản thân đến chết.

Giống như cái người tự coi bản thân là chim trong Vô Ưu Sơn Trang kia, thật ra hắn còn có một ca ca, hai năm trước tự đem cánh chim mình tạo ra lên đỉnh núi bay xuống, nhưng gặp gió to, giữa chừng ngã chết dưới vực sâu, nghe nói thi thể đã nát vụn, hiện trường vô cùng máu me.

Lâm Tầm cho rằng người chết ở Vô Ưu Sơn Trang chồng chất nhặt lấy một hai bộ xương cũng không khó, mất cả một ngày chỉ chứng tỏ y nghĩ thật dễ dàng.

Ngược lại xác chết có không ít, có giấu ở trong rừng cây nhỏ, có chất đống sau núi giả, không có ai đến thu dọn, nhưng một cái xác hoàn chỉnh thì rất hiếm.

Y ngồi ở trên con đường nhỏ mà hôm qua ‘ăn xin’, rơi vào suy tư.

“Hóa ra ngươi ở chỗ này!”

Lâm Tầm ngẩng đầu, thấy trên tay tiểu lão đầu cầm nhẫn ngọc thạch kỳ lạ, giống như dâng vật quý hiếm tới trước mặt y.

“Ám khí lão nhân ta mới làm, mau giúp ta nhìn một chút, coi có chỗ nào cần chỉnh sửa hay không.”

Ngày đó dăm ba câu của Lâm Tầm khiến cho uy lực nỏ của lão tăng rất nhiều, uy lực mũi tên tăng nhiều, hảo cảm của tiểu lão đầu đối Lâm Tầm cũng tăng nhiều.

Lâm Tầm không quan tâm tới ngọc ban chỉ, nói: “Không phải là hàng năm Vô Ưu Sơn Trang này đều có người chết sao?”

Tiểu lão đầu gật đầu, không cho là đúng: “Là việc thường ngày, ngày hôm qua còn có hai người đánh nhau, một người trọng thương, một người thì chết rồi.”

Thi thể mới chết hiển nhiên không phù hợp yêu cầu của Lâm Tầm.

Y hỏi: “Vậy sao không thấy một cái thi hài hoàn chỉnh nào trong Vô Ưu Sơn Trang?”

Tiểu lão đầu: “Thư sinh dị tộc thích ăn não người, thường thì đầu của các thi thể đều bị hắn cắt đi rồi.”

Lão cũng không hỏi vì sao Lâm Tầm lại muốn xác người, nói thẳng: “Người mới chết hôm qua ngươi có thể đem đi, tên thư sinh đó gần đây không biết đang bận gì, hẳn là không có thời gian đi lấy đầu người.”

Lâm Tầm: “Ít nhất ta cần là xương trắng.”

Tiểu lão đầu xua xua tay: “Tinh Nghị thích sưu tập tròng mắt người, Kha Hán đam mê tóc dài của người, Thương mỹ nhân hàng năm hay dùng máu người tắm rửa, nghe nói có thể giữ nét đẹp thanh xuân…… e là hiện giờ cỗ thi thể ngay cả một mảnh da cũng không còn.”

Lâm Tầm: “…… Dẫn đường.”

Tiểu lão đầu dẫn y đi những nơi mà mình có quan hệ tốt, ám khí mới của lão còn chưa hoàn thiện, hôm nay không có hứng thú giết người đánh nhau.

Một đường Lâm Tầm đều có thể nghe thấy âm thanh chửi bậy, so đấu, còn có chút âm thanh hấp hối.

“Nơi này một năm bốn mùa đều là như vậy, quen thì tốt rồi.” Mí mắt tiểu lão đầu cả đoạn đường cũng không nâng lên, rõ ràng đã tập thành thói quen.

Lâm Tầm: “Tính tình người Vô Ưu Sơn Trang hình như đều không quá tốt.”

Bước chân Tiểu lão đầu dừng lại, da mặt vì cười lên mà nhăn lại: “Ngươi sai rồi, trong sơn trang này, tính tình không tốt chỉ có hai người.”

Lâm Tầm chờ đợi lời tiếp theo.
“Một người là trang chủ, còn có một người ta cũng không rõ lắm.”

Trong đầu Lâm Tầm hiện ra trang chủ sơn trang làm gì cũng chậm rì rì kia, nhưng không nghi ngờ tính chân thật của những lời này.

“Thời gian ta vào sơn trang ngắn ngủi, lúc còn trẻ thì lưu lạc ở Thục trung, sau đó bị kẻ thù đuổi giết không còn cách nào, già rồi mới trốn vào Vô Ưu Sơn Trang tránh nạn, người thứ hai ta chỉ mơ hồ nghe qua.”

Khe rãnh giữa mày Tiểu lão đầu rất sâu, ánh mắt rơi vào hồi ức: “Nữ nhân trong Vô Ưu Sơn Trang rất ít, cơ bản là không có, hiện giờ chỉ còn Thương mỹ nhân và Ma Lục Lan, nhưng ta nghe người ở lâu trong sơn trang nhắc tới, thời còn trẻ, trong trang xuất hiện một nhân vật vô cùng ghê gớm.”

Lâm Tầm nhướng mày: “Là một nữ nhân sao?”

Tiểu lão đầu gật đầu: “Nghe đồn nàng có huyết thống cao quý, từng bái sư ở ngoại vực, điều làm người khác kiêng kỵ nhất chính là thân phận của nàng.” Lão đè thấp âm thanh, như là muốn tăng cảm giác thần bí: “Nàng là một trùng sư.”

Trong lòng Lâm Tầm căng thẳng lên, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh: “Sau đó thì sao?”

Tiểu lão đầu lắc đầu: “Người trong trang rất ít khi bàn tán chuyện của người khác, nhiều nhất cũng chỉ nhắc đến hai câu, suy cho cùng ai cũng không biết mình có thể sống được bao lâu.”

Lâm Tầm nhấp miệng cười cười, không tiếp tục hỏi.

……

Nếu nói dạo này người có tâm tình tệ nhất, phóng mắt ra toàn bộ Thần Quốc, chỉ sợ không có ai có thể vượt qua Thái tử, hắn thu được tin tức hạ nhân báo lại, sau khi Thần An Yến bị trục xuất đến Vô Ưu Sơn Trang, trong lòng không biết đắc ý bao nhiêu.

Vô Ưu Sơn Trang là nơi ăn thịt người không nhả xương, hắn không tin Thần An Yến đã đi vào còn có thể sống đi ra ngoài.

Cố tình vào lúc hắn đắc ý nhất, chuẩn bị biểu hiện năng lực, một thượng thư, một Hộ Bộ Thị Lang trong triều ủng hộ hắn liên tiếp chết oan chết uổng.

Nếu nói không phải nhằm vào hắn, chính hắn cũng không tin.

“Rốt cục là ai!” Cái bàn được chạm vàng bị đánh nứt ra, một cánh tay còn lại gắt gao nắm chặt, cơ hồ bấm đến sắp chảy máu.

Hai người, một chết trên tay sủng thiếp mình sủng ái nhất, còn một người bị quản gia mình tín nhiệm hạ độc, phải biết rằng vị quản gia kia đã đi theo hắn hơn mười năm.

Đến tột cùng là người phương nào, lại có thể phái được người ẩn núp dưới mí mắt bọn họ lâu như vậy?
_________________

Nhẫn ngọc ban chỉ


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com