Thien Ha Chi Su Khoai Xuyen
Nếu bỏ qua làn da màu xanh tím kia, chỉ đơn thuần nhìn vẻ ngoài của nam nhân trung niên này rất dễ có cảm giác thân thiện, mắt sáng như sao, mang theo cỗ hơi thở văn nhã.Lâm Tầm chạy lại gần mới phát hiện, người trung niên nho nhã hình như đang lướt đi.Nhìn kỹ, khoảng cách giữa quần áo màu xám của nam nhân này và mặt đất không phải là chân, mà là một cái đuôi thật dài phủ kín vảy màu xanh.Đột nhiên, một cái đầu rắn duỗi tới, phun lưỡi màu đỏ, dựng đôi đồng tử hung ác nhìn chằm chằm mọi người.Ra là nam nhân trung niên này đang cưỡi rắn để di chuyển!Một nhóm lão nhân điên tiếp tục lui về đằng sau, cảnh tượng này thấy bao nhiêu lần cũng vẫn rợn người, vài lão nhân điên ngẩng đầu nhìn Lâm Tầm: Thanh niên đúng là có định lực tốt, vậy mà vẫn không né không lùi.“Tộc nhân?” Lúc này nam nhân trung niên nhướng mày, buồn cười nhìn Lâm Tầm.Lâm Tầm:……“Giao nhân, sống ở ngoài Nam Hải, nước mắt đọng thành trân châu.” Hắn đánh giá Lâm Tầm một phen: “Ngươi nói ngươi là giao nhân, vậy có bằng chứng không?”Lâm Tầm: “Ta có hoa văn của giao nhân.”Người trung niên cười mà như không cười ‘ừ’ một tiếng.Lâm Tầm híp đôi mắt thành một đường, chỉ chỉ khóe mắt, “Nhìn đây này, nếp nhăn nơi khoé mắt.”
(chú nhảm vl) Nam nhân trung niên:……Tổng cộng hai người chưa nói được bao nhiêu câu, lại có thể hấp dẫn được đám lão nhân đang muốn chạy ở lại xem kịch vui.Lần đầu nhìn thấy vị chủ nhân luôn dắt rắn đi khắp nơi này bị người khác nói đến câm nín, quả nhiên, sống được lâu thì cái gì cũng có thể thấy.Một cánh tay khô gầy nâng lên, sờ sờ khóe mắt Lâm Tầm.Biểu tình của đám lão nhân điên cổ quái, sẽ không phải là tin rồi chứ?“Đôi mắt của ngươi……”Lâm Tầm nghiêng đầu, tránh đi tay hắn.Nam nhân trung niên không tiếp tục nói chuyện vừa rồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi họ gì?”Lâm Tầm: “Thần.”“Còn mẫu thân ngươi?”Lâm Tầm: “Liên phi.”Hai chữ‘ Liên phi ’ vừa nói ra, biểu tình đám lão nhân điên vốn đang xem kịch vui lại cứng đờ, hai mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn Lâm Tầm, có thở dài, cũng có những cảm xúc không rõ giao nhau trong đó, mang theo rất nhiều cảm khái.Nhưng đa số trong bọn họ, đều giống với thủ vệ lấy đá đập ngực trước cửa sơn trang, chỉ thanh tỉnh trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục bộ dáng điên điên khùng khùng, dường như đã quên sự việc vừa phát sinh ban nãy.“Hóa ra là Tiểu Liên Tử.” Ngữ điệu nam nhân trung niên mang theo cỗ ôn nhu an tĩnh, thanh xà chở hắn trườn đến một đoạn, lúc cách Lâm Tầm rất gần thì dừng lại: “Mặt trời mọc rồi lặn, vừa đến đã phải đi.”Lâm Tầm nhíu mày, đây là là ám chỉ hắn tới, Liên phi lại đi sao?Nói cách khác, nam nhân trung niên này đã đoán được sự thật cái chết của Liên phi.Chờ y khôi phục tinh thần lại, nam nhân trung niên đã cưỡi rắn đi xa rồi, Lâm Tầm quay đầu lại hỏi nhóm lão nhân điên còn sững sờ bên cạnh, “Hắn là ai?”“Ác nhân.”“Kẻ gian nịnh.”“Ác linh.”Nơi xa xa mơ hồ có tiếng hừ nhạt lành lạnh truyền đến, trong lòng một đám lão nhân điên kinh sợ, rụt rụt đầu xác định người đã đi xa, mới mồm năm miệng mười mà nói: “Tóm lại chỉ cần biết hắn là đệ nhất ác nhân của Vô Ưu Sơn Trang là được rồi.”“Người trẻ tuổi, lão nhân có lòng tốt khuyên ngươi một câu, hắn làm người bất chính, tránh xa một chút.”Thời điểm lão nói chuyện, một tròng mắt đã khô héo lăn ra từ ống tay áo, lão vội vàng bò xuống đất đi tìm.Lâm Tầm: “…… Đa tạ tiền bối hảo tâm nhắc nhở.”Vài lão nhân điên quấn lấy y nói chuyện, chắc là đã lâu không có người mới nào vào sơn trang, lúc không nhắc đến việc đoạt đất, bọn họ vẫn đối xử rất tốt với Lâm Tầm.Đáng tiếc Lâm Tầm không có chung chí hướng với bọn họ.Lý do rất đơn giản, y vừa không thích sưu tập tròng mắt người, vừa không thích xem mình là động thực vật.“Ai nha! Chỉ lo trêu chọc ngươi.”
Một lão nhân điên kêu lên một tiếng: “Suýt chút nữa đã bỏ lỡ thời gian quan trọng.”Lâm Tầm vừa định hỏi chút, liền thấy một đám người cuồn cuộn mà đi.Tư thế bọn họ rời đi cũng rất đặc biệt, có ôm thành một quả cầu lăn đi, có nhảy đi, tóm lại không có ai là đi bình thường.Y nghĩ nghĩ, cũng chậm rì rì lung la lung lay đi qua.Còn chưa đi bao lâu, đã thấy một đống phòng ốc tráng lệ như cung điện.Lâm Tầm dừng lại nhìn kỹ một chút, cảm thấy tuy rằng xa hoa, nhưng còn kém rất nhiều so với đóa mẫu đơn của Hợp Hoan Tông mình.Nói như thế nào nhỉ, chính là thiếu mất màu sắc đầy sức sống.Ngoài cửa, có một người xách thùng nước đi đi lại lại bận làm việc, một lát thì chà chà cột cửa, một lát lại dùng nước đã lau đi tưới hoa, làm vô cùng vui vẻ.Sắp xếp rất hợp lý, nhưng hiệu suất đạt được lại rất kém.Nguyên nhân không phải do hắn, động tác người này rất tỉ mỉ, ngay cả giặt rẻ lau cũng phải xắn tay áo lên cao, vò tới vò lui rất cẩn thận, không chút cẩu thả, cho đến khi một giọt cũng vắt không ra nổi mới thôi.Màu tóc vốn màu xanh trầm nay dưới ánh mặt trời càng rõ ràng hơn.Lâm Tầm nhìn xung quanh, một người cũng không có, đám lão nhân điên kia vậy mà động tác cũng rất nhanh, giờ phút này ngay cả cái bóng cũng không thấy.Y bước lên trước, cười hỏi: “Bọn họ đi hết rồi?”Người đang làm việc vắt sạch giẻ lau xong cẩn thận đặt lên thùng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của y: “Giao xong tiền thuê tháng này thì về rồi.”Lâm Tầm: “Nhìn ngươi hẳn rất bận.”Người sau gật đầu, ánh nắng chiếu lên mái tóc dài sáng chói, lịch sự văn nhã nói: “Nơi này không có người hầu, đều phải tự mình quét dọn.” Hắn nghiêm túc khoa tay múa chân cho Lâm Tầm xem, nói chỗ này là nơi ở của hắn, cách bao lâu thì quét tước một lần, như thế nào mới thật sự là sạch sẽ, vân vân.Lâm Tầm nhìn đá xanh dưới đất đã được dùng nước lau qua, khe nhỏ cũng không còn chút bụi đất: “Vậy mỗi ngày đều phải lau sao?”
“Đương nhiên.” Hắn nhếch môi cười, “Lúc giết người máu đọng lại trên mặt đất, không kịp lau sạch sẽ để lại vết máu.”Lâm Tầm không bị lời hắn dọa sợ, ngược lại thong dong cầm lấy cái chổi, giúp quét dọn: “Ban đầu ngươi đã biết được thân phận của ta.”“Ừ.” Trả lời không chút do dự.Lâm Tầm: “Cho nên mới cứu ta?”“Ừ……” Bộ dáng hắn dường như có chút buồn rầu, khó hiểu nói: “Ta nhìn thấy ngươi cảm thấy rất thân.”Những lời này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã nói qua, nhưng lại là xúi Lâm Tầm đi giết người.Nhìn mặt đất bị Lâm Tầm quét càng thêm sạch sẽ, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang dường như rất vui vẻ, vẫy tay với y: “Cùng ta vào đây.”Lâm Tầm đi theo vào.Bên trong trống rỗng, không giống với bên ngoài nguy nga tráng lệ.Trang chủ quay lưng về phía y, khom lưng mở tới mở lui mấy ngăn tủ, hơn nửa ngày mới lấy một cái hộp sắt ra.Lâm Tầm nhìn hộp sắt bị rỉ, hỏi: “Bên trong là cái gì?”Trang chủ cười cười: “Bảo bối, bảo bối đáng giá nhất của Vô Ưu Sơn Trang.”Hắn gỡ một chùm chìa khóa trên eo xuống, dùng cái nhỏ nhất xoay ổ khóa của hộp sắt một vòng, lại đổi một cái khóa khác, xoay hai vòng cùng hướng, hộp sắt mở ra trong nháy mắt, một viên hình tròn màu trắng trong suốt hiện ra trước mắt Lâm Tầm.“Trân châu?” Lâm Tầm cúi đầu đến gần nhìn kỹ, không biết có phải là ảo giác của y hay không, luôn cảm thấy màu trắng bên trong như có gợn sóng, thời thời khắc khắc đong đưa.Ngón tay còn trắng sáng hơn viên châu này nhè nhẹ đụng vào nó, Lâm Tầm liền thấy nó vậy mà tự mình lăn lên.“Cái này do trên ngàn con ấu trùng kết thành, chúng nó đều còn sống, chẳng qua tạm thời không có biện pháp nở ra, chỉ có thể duy trì hình thái hiện tại.”Sâu cũng không phải là sinh vật chơi vui, đặc biệt là hàng ngàn hàng vạn con.Lâm Tầm nhướng mày: “Làm sao để ấp nở?”Đôi mắt nhu hòa của trang chủ nhìn chằm chằm y: “Rất đơn giản, nuôi chúng nó ở trong người, hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể con người, tự nhiên sẽ mạnh khỏe lớn lên.”Lâm Tầm: “Ta nghe nói cổ trùng có rất sớm từ ngoại vực, có thể khống chế lời nói và hành động của con người.”Trang chủ nở nụ cười, “Thiên hạ làm gì có thứ gì có thể khống chế người, nhưng chờ khi cổ trùng nở, chúng nó sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở, cho đến khi chúng ăn hết nội tạng, khí quan, cuối cùng ký chủ chỉ còn một cái xác khô, còn lại bên trong là hàng vạn hàng tỷ con sâu, trùng sư thông qua khống chế trùng mới có thể khống chế cơ thể.”Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy viên châu màu trắng đưa cho Lâm Tầm: “Quà cho ngươi.”Lâm Tầm cười mỉa nói: “Lễ vật tốt như vậy trang chủ nên cất đi để đưa cho người cần thì hay hơn.”“Ngươi nhận thì tốt hơn.” Làm như không nghe thấy Lâm Tầm cự tuyệt, hắn khăng khăng nhét viên châu vào trong tay Lâm Tầm.Cảm giác được trong tay đang nắm hàng ngàn hàng vạn con sâu nhúc nhích, nụ cười trên mặt Lâm Tầm đã có chút cứng đờ.[ Hệ thống: Vạn trùng cổ, sống nhờ ăn thịt người, chí bảo thiên hạ. ]Lâm Tầm không hề có cảm giác vui sướng khi nhặn được tiện nghi.“Mẫu phi ngươi……”Lâm Tầm lấy lại tinh thần, tùy tiện nhét vạn trùng cổ vào túi tiền.“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân thật sự nàng ấy chết?”Lâm Tầm ánh mắt hơi ngưng lại, nghe hắn nói tiếp.“Cổ trùng không những thích máu thịt con người, mà chúng cũng tự cắn giết lẫn nhau, cho nên rất khó cho nhiều chủng loại ở cùng nhau, trước đó, ngoài trăm con cổ trùng, thì có rất ít trùng sư năng lực mạnh mẽ có thể nuôi được ngàn trùng cổ.”Nụ cười trang chủ có chút quỷ dị: “Mà người đầu tiên tạo ra vạn trùng cổ, cũng là người duy nhất có thể tạo ra vạn trùng cổ, người đó là thân mẫu ngươi.”Lâm Tầm từng nghe qua Liên phi giỏi cưỡi ngựa bắn cung, không thông y lý, hiện giờ xem ra, nàng không thông y lý, lại là một trùng sư cao thâm.“Nhưng vạn trùng cổ cũng không phải là hình thái cao nhất của cổ trùng.” Ánh mắt trang chủ găt gao nhìn vào Lâm Tầm, trong mắt phát ra ánh sáng kỳ lạ: “Trên vạn trùng cổ, còn có cổ vương.”Lâm Tầm: “Cái ngươi muốn là cổ vương.”Trang chủ gật đầu: “Nếu ngươi có thể lấy cổ vương ra, ta sẽ nói nguyên nhân Liên phi chết cho ngươi, thậm chí, ngay cả Vô Ưu Sơn Trang cũng cho ngươi tiếp quản.” Hắn lại nói: “Nhưng trước đó, tốt nhất ngươi đừng cho người khác biết được sự tồn tại của vạn trùng cổ.”……Vô Ưu Sơn Trang sơn trang đã có không ít quái nhân tới, nhưng gần đây có một người xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.Một người trẻ tuổi không có cách nào hình dung được, ban ngày tự xưng là Cửu thiên tuế, đi khắp nơi bắt mọi người gọi y thiên tuế, ban đêm lại khôi phục bộ dáng cao lãnh, bày ra tư thái cao ngạo như ánh trăng, thường thường nửa đêm canh ba còn thổi vài khúc, nhiễu người an giấc.Nửa đêm, Lâm Tầm mở túi tiền ra, nhìn viên tròn tròn màu trắng trong suốt đang nhúc nhích bên trong, rơi vào trầm tư.Mặt hồ một trận xôn xao, Lâm Tầm ngẩng đầu vừa lúc thấy một con rắn vừa lớn vừa dài đang trườn trên tảng đá lớn, rồi cuộn tròn thành một cục, chỗ đó cách y không xa, cặp mắt xếch trong đêm đen vô cùng dọa người.Bên cạnh cự xà, là nam nhân trung niên mặc y phục màu xám, diện mạo nho nhã.Giờ phút này, hiển nhiên là hắn đã thấy viên châu trong suốt trước mặt Lâm Tầm.“Đây là……” Nam nhân trung niên nhân khó được lúc hơi nhíu chặt mày.Lâm Tầm thu viên châu trong suốt lại vào trong túi tiền, mặt không đổi sắc nói: “Trứng ta sinh.”
(chú nhảm vl) Nam nhân trung niên:……Tổng cộng hai người chưa nói được bao nhiêu câu, lại có thể hấp dẫn được đám lão nhân đang muốn chạy ở lại xem kịch vui.Lần đầu nhìn thấy vị chủ nhân luôn dắt rắn đi khắp nơi này bị người khác nói đến câm nín, quả nhiên, sống được lâu thì cái gì cũng có thể thấy.Một cánh tay khô gầy nâng lên, sờ sờ khóe mắt Lâm Tầm.Biểu tình của đám lão nhân điên cổ quái, sẽ không phải là tin rồi chứ?“Đôi mắt của ngươi……”Lâm Tầm nghiêng đầu, tránh đi tay hắn.Nam nhân trung niên không tiếp tục nói chuyện vừa rồi, đột nhiên hỏi: “Ngươi họ gì?”Lâm Tầm: “Thần.”“Còn mẫu thân ngươi?”Lâm Tầm: “Liên phi.”Hai chữ‘ Liên phi ’ vừa nói ra, biểu tình đám lão nhân điên vốn đang xem kịch vui lại cứng đờ, hai mắt không thể tưởng tượng được mà nhìn Lâm Tầm, có thở dài, cũng có những cảm xúc không rõ giao nhau trong đó, mang theo rất nhiều cảm khái.Nhưng đa số trong bọn họ, đều giống với thủ vệ lấy đá đập ngực trước cửa sơn trang, chỉ thanh tỉnh trong nháy mắt, rất nhanh đã khôi phục bộ dáng điên điên khùng khùng, dường như đã quên sự việc vừa phát sinh ban nãy.“Hóa ra là Tiểu Liên Tử.” Ngữ điệu nam nhân trung niên mang theo cỗ ôn nhu an tĩnh, thanh xà chở hắn trườn đến một đoạn, lúc cách Lâm Tầm rất gần thì dừng lại: “Mặt trời mọc rồi lặn, vừa đến đã phải đi.”Lâm Tầm nhíu mày, đây là là ám chỉ hắn tới, Liên phi lại đi sao?Nói cách khác, nam nhân trung niên này đã đoán được sự thật cái chết của Liên phi.Chờ y khôi phục tinh thần lại, nam nhân trung niên đã cưỡi rắn đi xa rồi, Lâm Tầm quay đầu lại hỏi nhóm lão nhân điên còn sững sờ bên cạnh, “Hắn là ai?”“Ác nhân.”“Kẻ gian nịnh.”“Ác linh.”Nơi xa xa mơ hồ có tiếng hừ nhạt lành lạnh truyền đến, trong lòng một đám lão nhân điên kinh sợ, rụt rụt đầu xác định người đã đi xa, mới mồm năm miệng mười mà nói: “Tóm lại chỉ cần biết hắn là đệ nhất ác nhân của Vô Ưu Sơn Trang là được rồi.”“Người trẻ tuổi, lão nhân có lòng tốt khuyên ngươi một câu, hắn làm người bất chính, tránh xa một chút.”Thời điểm lão nói chuyện, một tròng mắt đã khô héo lăn ra từ ống tay áo, lão vội vàng bò xuống đất đi tìm.Lâm Tầm: “…… Đa tạ tiền bối hảo tâm nhắc nhở.”Vài lão nhân điên quấn lấy y nói chuyện, chắc là đã lâu không có người mới nào vào sơn trang, lúc không nhắc đến việc đoạt đất, bọn họ vẫn đối xử rất tốt với Lâm Tầm.Đáng tiếc Lâm Tầm không có chung chí hướng với bọn họ.Lý do rất đơn giản, y vừa không thích sưu tập tròng mắt người, vừa không thích xem mình là động thực vật.“Ai nha! Chỉ lo trêu chọc ngươi.”
Một lão nhân điên kêu lên một tiếng: “Suýt chút nữa đã bỏ lỡ thời gian quan trọng.”Lâm Tầm vừa định hỏi chút, liền thấy một đám người cuồn cuộn mà đi.Tư thế bọn họ rời đi cũng rất đặc biệt, có ôm thành một quả cầu lăn đi, có nhảy đi, tóm lại không có ai là đi bình thường.Y nghĩ nghĩ, cũng chậm rì rì lung la lung lay đi qua.Còn chưa đi bao lâu, đã thấy một đống phòng ốc tráng lệ như cung điện.Lâm Tầm dừng lại nhìn kỹ một chút, cảm thấy tuy rằng xa hoa, nhưng còn kém rất nhiều so với đóa mẫu đơn của Hợp Hoan Tông mình.Nói như thế nào nhỉ, chính là thiếu mất màu sắc đầy sức sống.Ngoài cửa, có một người xách thùng nước đi đi lại lại bận làm việc, một lát thì chà chà cột cửa, một lát lại dùng nước đã lau đi tưới hoa, làm vô cùng vui vẻ.Sắp xếp rất hợp lý, nhưng hiệu suất đạt được lại rất kém.Nguyên nhân không phải do hắn, động tác người này rất tỉ mỉ, ngay cả giặt rẻ lau cũng phải xắn tay áo lên cao, vò tới vò lui rất cẩn thận, không chút cẩu thả, cho đến khi một giọt cũng vắt không ra nổi mới thôi.Màu tóc vốn màu xanh trầm nay dưới ánh mặt trời càng rõ ràng hơn.Lâm Tầm nhìn xung quanh, một người cũng không có, đám lão nhân điên kia vậy mà động tác cũng rất nhanh, giờ phút này ngay cả cái bóng cũng không thấy.Y bước lên trước, cười hỏi: “Bọn họ đi hết rồi?”Người đang làm việc vắt sạch giẻ lau xong cẩn thận đặt lên thùng, nghiêm túc trả lời câu hỏi của y: “Giao xong tiền thuê tháng này thì về rồi.”Lâm Tầm: “Nhìn ngươi hẳn rất bận.”Người sau gật đầu, ánh nắng chiếu lên mái tóc dài sáng chói, lịch sự văn nhã nói: “Nơi này không có người hầu, đều phải tự mình quét dọn.” Hắn nghiêm túc khoa tay múa chân cho Lâm Tầm xem, nói chỗ này là nơi ở của hắn, cách bao lâu thì quét tước một lần, như thế nào mới thật sự là sạch sẽ, vân vân.Lâm Tầm nhìn đá xanh dưới đất đã được dùng nước lau qua, khe nhỏ cũng không còn chút bụi đất: “Vậy mỗi ngày đều phải lau sao?”
“Đương nhiên.” Hắn nhếch môi cười, “Lúc giết người máu đọng lại trên mặt đất, không kịp lau sạch sẽ để lại vết máu.”Lâm Tầm không bị lời hắn dọa sợ, ngược lại thong dong cầm lấy cái chổi, giúp quét dọn: “Ban đầu ngươi đã biết được thân phận của ta.”“Ừ.” Trả lời không chút do dự.Lâm Tầm: “Cho nên mới cứu ta?”“Ừ……” Bộ dáng hắn dường như có chút buồn rầu, khó hiểu nói: “Ta nhìn thấy ngươi cảm thấy rất thân.”Những lời này ngay từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã nói qua, nhưng lại là xúi Lâm Tầm đi giết người.Nhìn mặt đất bị Lâm Tầm quét càng thêm sạch sẽ, trang chủ Vô Ưu Sơn Trang dường như rất vui vẻ, vẫy tay với y: “Cùng ta vào đây.”Lâm Tầm đi theo vào.Bên trong trống rỗng, không giống với bên ngoài nguy nga tráng lệ.Trang chủ quay lưng về phía y, khom lưng mở tới mở lui mấy ngăn tủ, hơn nửa ngày mới lấy một cái hộp sắt ra.Lâm Tầm nhìn hộp sắt bị rỉ, hỏi: “Bên trong là cái gì?”Trang chủ cười cười: “Bảo bối, bảo bối đáng giá nhất của Vô Ưu Sơn Trang.”Hắn gỡ một chùm chìa khóa trên eo xuống, dùng cái nhỏ nhất xoay ổ khóa của hộp sắt một vòng, lại đổi một cái khóa khác, xoay hai vòng cùng hướng, hộp sắt mở ra trong nháy mắt, một viên hình tròn màu trắng trong suốt hiện ra trước mắt Lâm Tầm.“Trân châu?” Lâm Tầm cúi đầu đến gần nhìn kỹ, không biết có phải là ảo giác của y hay không, luôn cảm thấy màu trắng bên trong như có gợn sóng, thời thời khắc khắc đong đưa.Ngón tay còn trắng sáng hơn viên châu này nhè nhẹ đụng vào nó, Lâm Tầm liền thấy nó vậy mà tự mình lăn lên.“Cái này do trên ngàn con ấu trùng kết thành, chúng nó đều còn sống, chẳng qua tạm thời không có biện pháp nở ra, chỉ có thể duy trì hình thái hiện tại.”Sâu cũng không phải là sinh vật chơi vui, đặc biệt là hàng ngàn hàng vạn con.Lâm Tầm nhướng mày: “Làm sao để ấp nở?”Đôi mắt nhu hòa của trang chủ nhìn chằm chằm y: “Rất đơn giản, nuôi chúng nó ở trong người, hấp thu dinh dưỡng từ cơ thể con người, tự nhiên sẽ mạnh khỏe lớn lên.”Lâm Tầm: “Ta nghe nói cổ trùng có rất sớm từ ngoại vực, có thể khống chế lời nói và hành động của con người.”Trang chủ nở nụ cười, “Thiên hạ làm gì có thứ gì có thể khống chế người, nhưng chờ khi cổ trùng nở, chúng nó sẽ tiếp tục sinh sôi nảy nở, cho đến khi chúng ăn hết nội tạng, khí quan, cuối cùng ký chủ chỉ còn một cái xác khô, còn lại bên trong là hàng vạn hàng tỷ con sâu, trùng sư thông qua khống chế trùng mới có thể khống chế cơ thể.”Hắn dùng hai ngón tay kẹp lấy viên châu màu trắng đưa cho Lâm Tầm: “Quà cho ngươi.”Lâm Tầm cười mỉa nói: “Lễ vật tốt như vậy trang chủ nên cất đi để đưa cho người cần thì hay hơn.”“Ngươi nhận thì tốt hơn.” Làm như không nghe thấy Lâm Tầm cự tuyệt, hắn khăng khăng nhét viên châu vào trong tay Lâm Tầm.Cảm giác được trong tay đang nắm hàng ngàn hàng vạn con sâu nhúc nhích, nụ cười trên mặt Lâm Tầm đã có chút cứng đờ.[ Hệ thống: Vạn trùng cổ, sống nhờ ăn thịt người, chí bảo thiên hạ. ]Lâm Tầm không hề có cảm giác vui sướng khi nhặn được tiện nghi.“Mẫu phi ngươi……”Lâm Tầm lấy lại tinh thần, tùy tiện nhét vạn trùng cổ vào túi tiền.“Chẳng lẽ ngươi không muốn biết nguyên nhân thật sự nàng ấy chết?”Lâm Tầm ánh mắt hơi ngưng lại, nghe hắn nói tiếp.“Cổ trùng không những thích máu thịt con người, mà chúng cũng tự cắn giết lẫn nhau, cho nên rất khó cho nhiều chủng loại ở cùng nhau, trước đó, ngoài trăm con cổ trùng, thì có rất ít trùng sư năng lực mạnh mẽ có thể nuôi được ngàn trùng cổ.”Nụ cười trang chủ có chút quỷ dị: “Mà người đầu tiên tạo ra vạn trùng cổ, cũng là người duy nhất có thể tạo ra vạn trùng cổ, người đó là thân mẫu ngươi.”Lâm Tầm từng nghe qua Liên phi giỏi cưỡi ngựa bắn cung, không thông y lý, hiện giờ xem ra, nàng không thông y lý, lại là một trùng sư cao thâm.“Nhưng vạn trùng cổ cũng không phải là hình thái cao nhất của cổ trùng.” Ánh mắt trang chủ găt gao nhìn vào Lâm Tầm, trong mắt phát ra ánh sáng kỳ lạ: “Trên vạn trùng cổ, còn có cổ vương.”Lâm Tầm: “Cái ngươi muốn là cổ vương.”Trang chủ gật đầu: “Nếu ngươi có thể lấy cổ vương ra, ta sẽ nói nguyên nhân Liên phi chết cho ngươi, thậm chí, ngay cả Vô Ưu Sơn Trang cũng cho ngươi tiếp quản.” Hắn lại nói: “Nhưng trước đó, tốt nhất ngươi đừng cho người khác biết được sự tồn tại của vạn trùng cổ.”……Vô Ưu Sơn Trang sơn trang đã có không ít quái nhân tới, nhưng gần đây có một người xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất.Một người trẻ tuổi không có cách nào hình dung được, ban ngày tự xưng là Cửu thiên tuế, đi khắp nơi bắt mọi người gọi y thiên tuế, ban đêm lại khôi phục bộ dáng cao lãnh, bày ra tư thái cao ngạo như ánh trăng, thường thường nửa đêm canh ba còn thổi vài khúc, nhiễu người an giấc.Nửa đêm, Lâm Tầm mở túi tiền ra, nhìn viên tròn tròn màu trắng trong suốt đang nhúc nhích bên trong, rơi vào trầm tư.Mặt hồ một trận xôn xao, Lâm Tầm ngẩng đầu vừa lúc thấy một con rắn vừa lớn vừa dài đang trườn trên tảng đá lớn, rồi cuộn tròn thành một cục, chỗ đó cách y không xa, cặp mắt xếch trong đêm đen vô cùng dọa người.Bên cạnh cự xà, là nam nhân trung niên mặc y phục màu xám, diện mạo nho nhã.Giờ phút này, hiển nhiên là hắn đã thấy viên châu trong suốt trước mặt Lâm Tầm.“Đây là……” Nam nhân trung niên nhân khó được lúc hơi nhíu chặt mày.Lâm Tầm thu viên châu trong suốt lại vào trong túi tiền, mặt không đổi sắc nói: “Trứng ta sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com