TruyenHHH.com

Thien Ha Chi Su Khoai Xuyen


Trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, Hoàng Đô thật không hổ là địa phương phồn hoa nhất, vô số thế lực đều bắt đầu từ nơi này, trong đó người có quyền thế ngập trời đương nhiên là vị an ổn ngồi giữa trung tâm hoàng thành kia. Tô Hưng Bang là một hoàng tử thiên tư cực cao, là người có khả năng cạnh tranh nhất với đời quân chủ tiếp theo, đây cũng là lý do hắn vừa ra khỏi thành đã bị chặn giết.

Quy củ Hoàng Đô nghiêm ngặt, trong mười dặm đô thành không thể bay ở trên trời, Lâm Tầm thu hồi phi kiếm cùng Tô Hưng Bang sóng vai nhau đi trên đường, bởi vì sợ nhận ra thân phận, Tô Hưng Bang trên mặt cố ý đeo mặt nạ.
Mặt nạ kim sắc che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt đen nhánh.

“Trở về một chuyến, không đi gặp người nhà ngươi sao?”

Tô Hưng Bang quay đầu đi, hắn tự nhiên nghĩ muốn dọn sạch vài ‘người trong nhà’ muốn động thủ với mình kia, nhưng hắn hiện tại quyết định không quay về.

Lâm Tầm cố tình như không biết hắn có lý do khó nói, thuận tiện hỏi. Lâm Tầm người này, thời điểm lãnh tính thì như cục đá, mấy ngày không nói lời nào, nhưng khi y nổi lên tâm tư trêu đùa người, lại  rất kiên nhẫn, không sợ tốn nước miếng.

Tô Hưng Bang nghĩ chính mình làm thế nào lại lên nhầm thuyền tặc, cắn răng nói: “Bỏ không được ngươi này.”

Hợp Hoan Tông, vừa nghe tới tên này còn tưởng là cái nơi hạ lưu nào, trên thực tế, ngay cả thanh lâu lớn nhất hoàng đô, tên nghe đều phong nhã hơn nhiều.

Lâm Tầm nghe vậy cũng không bực, “Ngươi có phải đang suy nghĩ, tiếng pháo hoa đều dễ nghe hơn cái tên Hợp Hoan Tông này?”

Tô Hưng Bang không trả lời, nhưng cũng không phủ nhận.

Lâm Tầm cười mắng: “Tuổi còn trẻ, mua danh chuộc tiếng là không tốt.”

Phải biết y hiện tại cũng là bộ dáng thiếu niên mười mấy tuổi, nói lời này có vẻ chẳng ra cái gì cả.

Hai người đi vài bước, Lâm Tầm trong lòng có chút kinh ngạc, khi thấy trò vui thường nhìn vài lần, dần dần không có hứng thú, chuyên chú vào chính sự, “Ngươi nói muốn mang ta đi chọn hạt giống tốt, là ở nơi nào?”

“Không xa.” Nghĩ đến mấy con cháu thế gia ngày thường không ai quản nối, Tô Hưng Bang nhịn không được nhếch khóe miệng.

Cuối cùng bước chân hắn dừng ở một chỗ có kiến trúc phá lệ khổng lồ, tên gọi là Túy Tiên Cư, hai bên có cặp sư tử ẩn ẩn tản ra khí thế áp bức, sinh động giống như thật. Lâm Tầm nhìn kỹ, phát hiện thân mình hai thạch sư này có chút phâp phồng.

Nó đang hô hấp!

Hai mắt Lâm Tầm nhíu lại, sư tử đá này là vật còn sống.

Tuy không biết sư tử đá này thuộc yêu thú cấp bậc nào, nhưng cũng biết không tầm thường, còn không đả thương người. Chủ nhân của Túy Tiên lâu này thân phận nhất định cũng là bất phàm.

“Một cái tửu lâu thôi mà cũng phô trương rộng lớn như vậy?” Lâm Tầm không cảm thấy đặc biệt.

Tô Hưng Bang khinh bỉ nhìn y một cái, “Đây là thanh lâu.”

Bả vai Lâm Tầm hơi run lên, mày nhíu lại.

Thấy y cũng có cái dáng vẻ này, trong lòng Tô Hưng Bang có một loại cảm giác sảng khoái.

Lâm Tầm cũng không để ý hắn, chạy đến dưới bảng hiệu của Túy Tiên Cư, giống một tên nhà quê chưa gặp việc đời lên đô thành, sắc mặt có chút khó coi, nghi hoặc thì thầm, “Đầu năm nay ngay cả thanh lâu cũng mang cái chữ  ‘tiên’, lòng người không chất phác, thói đời ngày sau a.”
Tô Hưng Bang thấy vậy không khỏi có chút gấp, sắc mặt không tốt đi qua nhắc nhở, “Ở đây nhiều người mắt tạp, xin sư phụ hãy chú ý thân phận.”

Lúc này, tại trên các lầu hai bên trái, một lão giả đem tro hương đã đốt xong dọn dẹp sạch sẽ, chân bước đi có chút không xong, quá mức gầy yếu, gân trên tay ngang dọc. Nhưng nếu vì vậy mà coi hắn như một ông già gầy yếu, thì đó là lầm lớn. Ở tu chân giới đại thành giả tu vi đạt tới cảnh giới nhất định sẽ gần như trở về hình dáng ban đầu.

“Chủ tử, là Đại hoàng tử.” Như một cao thủ nhưng lại chắp tay cung kính trước mặt của nam tử.
Nếu Tô Hưng Bang biết chỉ với một cái liếc mắt mà đã rõ thân phận của hắn chắc chắn hoảng sợ, hắn mang mặt nạ này chính là do một vị chú tạo sư thiên cấp tự mình rèn, cho dù là Nguyên Anh lão quái cũng không thể nhìn thấu.

Người được gọi là chủ tử, nam tử bạch y ngồi ở bên cửa sổ, mái tóc dài trút xuống như thác nước, mi mắt buông xuống, dung mạo kinh diễm, là loại thế gian hiếm có.
“Lúc này hắn hẳn là trên đường tới học viện Thiên Thánh.” Nam tử không mặn không nhạt nói.

Lão giả đầu bạc nhíu mày, “Đúng là kỳ quái, Tô Hưng Bang không có lý do gì bỏ qua khảo nghiệm nhập học học viện Thiên Thánh. Còn nữa, chúng ta cũng không nhận được tin tức có dị thường.”

“Không thu được tin tức nói rõ biến cố phát sinh chỉ mới một hai ngày.” Nam tử liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt xuyên thấu qua đám người dừng lại trên người Lâm Tầm đang nhìn đông nhìn tây, “Nói vậy người kia chính là biến số.”

Đến Túy Tiên lâu bên ngoài, Tô Hưng Bang thấy khuyên không được, căng da đầu lôi kéo Lâm Tầm đi vào, nhìn Lâm Tầm, mặt ngoài Tô Hưng Bang không hiện ra nhưng nội tâm lại sóng gió phập phồng. Lâm Tầm làn da bóng loáng, mạch tượng không khác biệt vối người thường, không có một chút nguyên khí dao động, căn bản không giống đã tu luyện qua.

Càng là như vậy, Lâm Tầm càng có vẻ lợi hại, đem thực lực bản thân đè xuống thấp vài cấp bậc, người có chút năng lực đều có thể làm được, nhưng là một phàm nhân bình thường, ngay cả phụ hoàng hắn đều không thể.

Lâm Tầm tự nhiên không biết đến cân nhắc trong lòng hắn, y vốn không có tu vi, so với phàm phu tục tử, nhiều nhất là sức lực lớn hơn chút.

Ánh mắt y bị cảnh tượng bên trong túy tiên lâu hấp dẫn, cái gì khuyển mã thanh sắc, xa xỉ cực độ hắn xem như lĩnh giáo, nơi này mỗi chỗ đều ngợp trong vàng son, ăn uống linh đình.
Túy Tiên lâu, quả thật là sống trong mơ mơ màng màng, sống như thần tiên.

Tô Hưng Bang móc ra một trăm linh thạch, có hai cô nương dẫn bọn hắn đến một góc hẻo lánh ngồi xuống, nhưng không có thêm trà đưa nước, càng không có hương sắc câu dẫn. Lâm Tầm nhìn cách các nàng ăn mặc dị thường bại lộ, lại nhìn các bàn khác, chỉ kém không trực tiếp diễn xuân cung đồ sống, y thực mau ý thức được, một trăm khối linh thạch ở đây chỉ đủ mua vị trí.

“Cứ như thế gom tiền bốn phía, mê muội ý trí tất cả, nhưng có thể dừng chân ở Hoàng Đô, lão bản này quả thật là một nhân tài.” Lâm Tầm không chút keo kiệt ca ngợi.

Tô Hưng Bang, “Đồ vật trong Túy Tiên lâu đều không phải là vật tầm thường, đặc biệt là rượu nơi này nhưỡng ra, có chứa dược lực như thiên tài địa bảo, có công dụng củng cố tu vi, hơn nữa còn là tăng lên mà không phân biệt giai đoạn.”

Cấp độ tu luyện càng cao, muốn tiến thêm chỉ sợ là điều cực kỳ khó khăn, cần hấp thu lượng lớn linh khí thiên địa, vô số năng lượng bảo vật.

“Rượu nhưỡng ra còn có thần lực như vậy, nói vậy, cô nương nơi này cũng có chỗ bất phàm.” Lâm Tầm thưởng thức chiếc ly ngọc trống không trên bàn, cười nói.
Hai cô nương bên cạnh nhìn quen phong nguyệt, nhưng thấy Lâm Tầm lúc này có bộ dáng lười biếng, đều nhịn không được có chút rung động.

Thần sắc Tô Hưng Bang cũng hơi nhoáng lên, trả lời: “Nữ tử nơi này đều là lô đỉnh tốt nhất, nữ thải âm bổ dương, nam thu lấy nguyên âm, hai bên đều có lợi.”

“Người ngươi muốn giới thiệu cho ta cũng ở chỗ này?”

Tô Hưng Bang chỉ chỉ mấy công tử ca ngồi ở vị chí chính giữa, có trái ôm phải ấp, có trò chuyện vui vẻ, duy nhất chính là hai mắt những người này còn thanh minh.
Lâm Tầm cũng biết những người kia cũng có chỗ bất phàm, trêu ghẹo nói: “ Ta còn tưởng rằng ngươi muốn đem chủ nhân nơi này giới thiệu cho ta.”

Sắc mặt Tô Hưng Bang nghiêm túc: “ Nói cẩn thận.”

Đây là lần đầu tiên Lâm Tầm nhìn thấy dáng vẻ cảnh giác như thế của hắn, trong lòng có vài phần tò mò, chủ nhân Túy Tiên lâu này giống như bản lĩnh ngập trời, ngay cả một hoàng tử đều đối với hắn cẩn trọng.

Dư quang thoáng nhìn lên bức tường trạm ngọc thạch, Lâm Tầm bỗng nhiên nghĩ đến lúc sắp đi thuận tiện lấy đi vài viên dạ minh châu.

“Ngươi chờ ở chỗ này ta ra ngoài một chuyến.” Trước tiên đem mấy viên dạ minh châu đổi chút linh thạch mới là chính sự, chính là cái gọi không có tiền  một bước khó đi, ở tu chân giới, tất nhiên là linh thạch càng nhiều càng tốt.
Tô Hưng Bang gật đầu, thức thời mà không hỏi y đi đâu.

Sau khi Lâm Tầm rời đi, phồn hoa náo nhiệt như cũ, Tô Hưng Bang gọi một bình rượu gạo, lúc đang chuẩn bị uống vào, trong lâu chợt an tĩnh lại, ngay cả những người ngồi ở phía trung tâm của buổi diễn, ánh mắt ‘hảo đồ đệ’ mà Tô Hưng Bang giới thiệu cho Lâm Tầm đều ánh lên cảnh giác, ánh mắt hơi ngưng lại.

Nương theo ánh mắt bọn họ nhìn lại, đồng tử Tô Hưng Bang đột nhiên run lên, tầm mắt mọi ngườ nghênh đón, một vị bạch y nam tử thản nhiên đi xuống, mỗi một bước đều như đạp lên đầu trái tim, dung nhan của hắn cực kỳ kinh diễm, nhưng không ai dám sinh ra nửa điểm tâm tư xấu xa.

“Đinh Thánh.” Trong lòng Tô Hưng Bang mặc niệm tên này, ngay cả phụ hoàng cũng không dám động người, thậm chí mẫu hậu hắn luôn hành sự kiêu ngạo , cũng lén nhiều lần nhắc nhở người này nguy hiểm.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều biết Đinh Thánh là lâu chủ Túy Tiên lâu. Nhưng hắn thường ngày rất ít lộ diện, cũng rất ít ra khỏi lâu, bất quá luôn có ngoại lệ, mỗi lần Đinh Thánh đi ra khỏi lâu tất nhiên là phục thi trăm dặm, tinh phong huyết vũ.

Người dẫn đầu chào hỏi chính là một nhân vật có thế lực lớn, tâm tư hắn lung lay, đêm nay bọn họ đều là khách nhân của Túy Tiên lâu, Túy Tiên lâu đối với khách nhân của mình luôn là khách khí, chẳng sợ gặp nửa đường đuổi giết, đi vào trong lâu, chỉ cần không ra ngoài, tính mạng đều có thể bảo toàn.

Đương nhiên, muốn ngủ lại một đêm cần giao ra số lượng linh thạch cực kỳ khủng bố, không đến hai ngày cũng có thể đem một người thân mang hào phú ép thành thịt khô.

Đinh Thánh cũng không nhìn hắn, nhưng cũng hơi gật đầu, những người khác thấy thế, cũng sôi nổi liên tiếp lên đón, có ôm quyền, có chắp tay thi lễ.

Khi không khí không ít người đang trong thời điểm lo lắng đề phòng, một trận tiếng bước chân phù phiếm đột ngột xuất hiện, dẫn đến mọi người không hẹn mà cùng nhìn lại. Người tới đúng là người mới đổi xong linh thạch, Lâm Tầm. Y đi đến bên cạnh Tô Hưng Bang, nhún nhún vai, “Tại sao mọi người đều nhìn ta như vậy?”

Tô Hưng Bang không trả lời vấn đề của y, thấp giọng nói: “Đinh Thánh, lâu chủ Túy Tiên lâu hiện thân.”

Nam nhân ngồi ở giữa sảnh trái ôm phải ấp chú ý tới Tô Hưng Bang, mày nhíu rồi lại giãn ra, cảm thấy có vài phần quen thuộc cảnh giác, nhất thời lại không thể nhớ ra là ai.

Lâm Tầm vẫn duy trì bộ dáng vào cửa lúc nãy, túi linh thạch màu trắng quay rồi lại quay trên ngón trỏ, trừ bỏ diện mạo đẹp, cũng chỉ là lãng tử tìm hoa vấn liễu.

Y ngẩng đầu, người từ trên lầu đi xuống vừa lúc bước xong bậc cuối cùng, ánh mắt hai người đối diện nhau. Lâm Tầm bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra hắn chính là tú bà ở nơi này!”

Một hòn đá làm cả hồ dậy sóng.
Lão giả bạch phát đi theo phía sau nam tử bước chân vừa trượt, suýt nữa ngã xuống. Nguyên bản Tô Hưng Bang bình yên ngồi đó cơ mặt cứng đờ, những người còn lại thần sắc mang theo kinh ngạc cùng khiếp sợ.

Không khí vốn dĩ an tĩnh càng thêm an tĩnh, tiếng kim rơi cũng có thể nghe, chân mày tú khí của Lâm Tầm nhăn lại, buồn bực hỏi Tô Hưng Bang bên cạnh: “Chẳng lẽ không phải?”

Tô Hưng Bang:…. Vì sao lại muốn hại ta!

///Tác giả: Tô Hưng Bang:…. Nói tình cảm sư đồ tốt đẹp, vì sao ngươi tìm đường chết còn muốn kéo theo ta!!!///

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com