Thien Ha Chi Su Khoai Xuyen
Sau phút trầm mặc ngắn ngủi, [Hệ thống: Tiêu chuẩn chọn đệ tử của ngươi là gì?]Lâm Tầm đôi mắt đào hoa diễm diễm, “đứng đầu quần phương, trời sinh mị cốt, mà trong tâm phải có chính khí.”Hắn nói xong câu đó, hệ thống hoàn toàn im lặng, Lâm Tầm thì thấy thế nào cũng được, ở trong viện lòng vòng một lát, đem đại khái phong cảnh thưởng thức trong mắt, sau đó tiến vào trong. Trong phòng dùng linh thạch nạm sàn, tường khảm dạ minh châu, còn có một linh tuyền chuyên tắm gội. Nhưng Lâm Tầm lại tựa như không quá vừa lòng.“Bố trí kiểu này quá mất đi tính thưởng thức.”Nếu những người khác nghe được lời này, tuyệt đối sẽ chửi thầm hắn không biết xấu hổ, không nói cái khác, ngay cái linh tuyền này cũng đã đủ cho một tu sĩ Kim đan kỳ đỏ mắt.Rút đi giày vớ, ngón tay thon dài cởi bỏ đai lưng, áo bào xanh rơi xuống đất mang theo một mảnh kiều diễm. Lâm Tầm chậm rãi nhắm mắt, chân trần bước vào linh tuyền, làn nước sạch sẽ xuôi qua làn da, miệng thơm khẽ mở, lẩm bẩm tràn đầy thỏa mãn.“Đại nghiệp Lâm gia lớn như vậy, ta lấy tu vi Trúc cơ lưu lại khó tránh khỏi miệng lưỡi kẻ khác, nếu có người lòng chứa tâm tư ác độc, ta há chẳng phải là mặc người xâu xé?”Cũng may nơi này không người, nếu không đây chính là trò cười lớn nhất thiên hạ. Nếu dùng động vật so sánh, thì Lâm Tầm chính là loài nhện hoa mỹ lệ nhất, cũng độc nhất, y không hại người đã là may mắn.“Vẫn là sớm rời đi thì tốt hơn.”Màn đêm buông xuống, Lâm Tầm thu thập một phen, để lại một phong thư, một bộ thanh sam, từ trên mặt đất đào ra một vài khối linh thạch, thuận tiện lấy luôn vài viên dạ minh châu trên tường, ra khỏi Tông tộc Lâm thị to lớn, đi vào thế giới vô biên.
_____
Một ngày này, Lâm thị nhất tộc đều sống trong tức giận, tay ngọc mỹ phụ nắm chặt bức thư Lâm Tầm để lại, chất vấn thủ vệ phụ trách, “uổng công các ngươi một thân tu vi, lại để một người sống vô thanh vô tức biến mất!” Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, “Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, nói rõ con ta đi đâu.”Lâm Tầm chỉ có Trúc cơ tu vi, làm sao có thể một mình lặng yên không một tiếng động mà rời đi Lâm gia.Cảm nhận được uy áp trên người, mười sáu thủ vệ cũng không dám lên tiếng, một bên ở trong lòng oán trách Lâm Tầm vô cớ biến mất, một bên cũng nghi hoặc vì sao có người có thể từ dưới mí mắt bọn họ trốn mất.Lâm Tầm vừa về đã đi, nháo ra động tĩnh lớn, thậm chí kinh động đến tộc trưởng, sau khi đem thư Lâm Tầm để lại, tộc trưởng Lâm thị cũng chính là gia gia của Lâm Tầm chỉ buông thư xuống, nhàn nhạt liếc mắt một cái người đi theo bên cạnh- Mạc lão.Mạc lão cúi đầu: “ Là lỗi của lão nô, trên đường đi để phòng ngừa vạn nhất, lão nô đã cho thiếu gia một kiện Không gian Thánh khí.”
Hóa ra là Thánh khí, mọi người chung quanh bừng tỉnh đại ngộ, nếu là Không gian Thánh khí sợ là Bán thần cũng khó có thể phát hiện, khó trách Lâm Tầm có thể tránh đi thủ vệ.Lâm Thiên Dật ở một bên nghe thấy Mạc lão đem Không gian Thánh khí cho Lâm Tầm, trong mắt chợt lóe lên một mạt sắc ghen ghét rồi nhanh chóng biến mất. Không gian Thánh khí kia chính là vật bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt, cho dù là Thánh khí cấp thấp ở đại lục cũng là hiếm có khó tìm. Mà hiện tại cư nhiên lại là kẻ chỉ dừng ở Trúc cơ kỳ nắm giữ.Lâm Thiên Dật cúi đầu nhìn lướt phong thư mà gia gia tùy tiện dặt trên bàn, chữ viết thật ra khá thanh tú, đại khái là viết vì bản thân tu vi Trúc cơ lưu lại trong tộc lòng tràn đầy áy náy, muốn đi ra ngoài tìm cơ duyên.Nếu không phải bởi vì linh thạch bị đào đi, hắn thiếu chút nữa liền tin.“Tiểu đệ trên tay có một Không gian Thánh khí, khó tránh khỏi sẽ bị người khác mơ ước, thậm chí đưa tới họa sát thân, tốt nhất là phái người ra ngoài sớm một chút đem tiểu đệ mang về.”“Không được.”“Không thể.”Mỹ phụ cùng Lâm Hoằng Quang cơ hồ là đồng thời lên tiếng.“Phụ thân, mẫu thân”, Lâm Thiên Dật nhíu mày, không rõ đề nghị của mình vì sao bị một ngụm phủ quyết.“Biết Tầm nhi trên tay có Thánh khí chỉ cần vài người chúng ta, nếu phái người đi ra ngoài, sẽ khó tránh khỏi các gia tộc khác biết đến, đến lúc đó mới chân chính là họa sát thân.” Lâm Hoằng Quang quyết đoán, “việc này không thể lộ ra.”Tầm mắt hắn dừng trên người Lâm Thiên Dật, mang theo vài phần mong đợi, “ Thời gian Học viện Thiên Thánh khảo nghiệm cũng sắp tới rồi, Tầm nhi hẳn là sẽ tới nơi đó, trên người y có thư đề cử nên việc nhập học sẽ không vấn đề gì, ở trong học viện huynh đệ các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau.”Mỹ phụ cũng gật đầu, “ Đệ đệ ngươi chỉ có Trúc cơ tu vi, làm huynh trưởng, ở trong học viện, ngươi phải quan tâm nhiều hơn.”
Lâm Thiên Dật gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
_____
“ Ý khúc ca ngợiBản sắc nam nhiTa có vẻ ngoài đẹp đẽ…..”Đường núi nhỏ vang lên tiếng hát du dương, khúc xướng cùng với thanh âm êm tai đủ để cho người ta bỏ qua cái nội dung chẳng ra gì.Đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, con đường phía trước băng thiên tuyết địa khó đi, Lâm Tầm lại đi rất thản nhiên, Lâm Hoằng Quang sở liệu không sai biệt, Lâm Tầm quả thật là đang trên đường đi Học viện Thiên Thánh, nhưng mục đích thực sự lại không phải là Học viện Thiên Thánh.Từ đường núi nhỏ hẹp đến đại đạo rộng mở, phía trước có tiếng xe ngựa, Lâm Tầm dừng lại bước chân.Y cúi đầu nhìn thoáng qua y phục của chính mình, thưởng thức chiếc nhẫn không gian trong tay, “Cái này dùng như thế nào?”[Hệ thống: Nó là đồ vật của chính ngươi, dùng chính ý nguyện của ngươi.]Lâm Tầm nghĩ nghĩ, cảm thấy rất thuận tiện, đem bọc hành lý trên lưng ném vào.[Hệ thống: Ngươi có thể dùng trước.]Lâm Tầm, “Vạn nhất ném vào mà lấy không ra, ta chẳng phải ăn mệt?”Nghĩ đến bọc hành lý cùng vài món xiêm y kia, hệ thống chỉ có thể trầm mặc.Lâm Tầm cũng không phải toàn bộ đều bỏ vào, trên tay y còn đang cầm chiếc áo choàng màu đen, buộc xong dây cổ áo, áo choàng to rộng làm y có vẻ gầy yếu.[Hệ thống: Ngươi đang làm gì vậy?]Lâm Tầm: “Đổi trang phục công tác.”Áo bào đen lại không thấy rõ khuôn mặt, rất có vài phần bộ dáng thế ngoại cao nhân.Tiếng bánh răng của xe ngày càng gần, xa xa có thể thấy ngựa kéo xe cũng không phải là ngựa bình thường, mà là một loài động vật hình ngựa trên đầu có hai cánh.
Tuy rằng không hiểu biết về loại sinh vật này, nhưng chỉ nhìn thoáng qua loại khí thế này cũng biết người ngồi bên trong không phú ắt quý.[Hệ thống:
Tên họ: Tô Hưng Bang
Thân phận: Già Lam quốc Nhị hoàng tử
Phẩm cấp: Siêu cấp thiên tài.]Lâm Tầm: “Diện mạo.”[Hệ thống: Nho nhã tuấn lãng.]Lâm Tầm: “Thu.”[Hệ thống: Tiêu chuẩn của ngươi không phải là mười phần mị cốt?]Lâm Tầm ném ra một cái đáp án hết sức thuyết phục, “Hắn có tiền.”Người Hoàng Đô, tuyệt đối là tòa kim sơn di động.Liếm liếm khóe miệng, Lâm Tầm ngửa đầu nhìn trời, trong mắt có chút hứng thú ác liệt toát ra, “ Không biết lần này ta đem vài thiên tại đệ nhất bắt vào trong tay, thái độ của Học viện Thiên Thánh sẽ như thế nào…”Y không có đi tới mà lui ra sau vài bước, dùng Không gian Thánh khí trở lại chỗ lúc nãy vừa đi qua, không do dự mà nhảy vào hàn trì.Ngay lúc Lâm Tầm nhảy vào hồ, người kéo loại xe yêu thú hình ngựa đồng thời dừng lại, móng trước dùng sức dậm trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ tựa như uy hiếp.Lâm Tầm có hệ thống trong người, chỉ cần y không chủ động lộ diện, không có ai có thể phát hiện y tồn tại, mấy con yêu thú hình ngựa này rõ ràng không phải cảnh cáo y.Cùng với vài tiếng gầm rú, người nấp trong tối đều hiện thân, tất cả có tám người, yếu nhất cũng là Kim đan trung kỳ.“Không hổ là Bạch Vĩ Câu, ẩn kỹ như vậy còn có thể phát hiện ra, chỉ là không biết thực lực của chủ nhân Bạch Vĩ Câu này cũng là như vậy?”“Chỉ có bọn chuột nhắt mới có thể giấu đầu lộ đuôi, nếu muốn biết chính ngươi tới thử một lần.” Âm thanh lạnh nhạt từ trong xe ngựa truyền ra.“Tiểu tử này khẩu khí thật lớn.”Lâm Tầm trong hồ cách đó không xa nghe xong khịt mũi coi thường. “Thử một lần, làm như thế nào, ngồi lên chính mình động sao?”[Hệ thống:…]“Ta lĩnh giáo trước một phen.”Một trong tám người có thân hình gầy nhỏ nhưng rắn chắc nhảy ra, thẳng về phía xe ngựa mà đi. Hai tay hắn bắt chéo làm quyết, tốc độ nhanh đến làm người ta hoa cả mắt, trong hư ảnh chỉ thấy ấn ký âm dương hai màu hắc bạch xuất hiện phía trên xe ngựa.Thời gian ấn ký âm dương quỷ dị kia ở trên xe ngựa bất quá chỉ chốc lát liền bị một cỗ lực bá đạo đánh ra.Người có vóc dáng gầy nhỏ sắc mặt tối sầm lại. “Vậy thử cái này.” Động tác trên tay hắn thoăn thoắt, so với vừa rồi càng phức tạp.Một cái ấn ký hình âm dương lớn hơn xuất hiện, lần này thậm chí còn chưa chạm tới xe ngựa.“Đừng dùng mấy cái trò hề kia, cùng nhau lên đi.” Thanh âm trong xe thanh có chút không kiên nhẫn.“sách sách, cùng nhau thượng.” Lâm Tầm trong hồ chọn chọn mi. “ Khẩu vị thật nặng.”[Hệ thống:…]Hai lần thất bại liên tục, phong ấn mà hắn tự hào bị gọi là trò hề, mặt hắn đã đen hoàn toàn. “ Tô Hưng Bang, ngươi đừng đắc ý quá sớm, song quyền khó địch bốn tay, huống chi hiện tại ngươi lại có thương tích trong người, hôm nay tại nơi này chính là chỗ chôn ngươi.”Hắn vừa dứt lời, tám người đồng thời vây quanh xe ngựa.Bên trong xe, thiếu niên một thân y phục đẹp đẽ quý giá, bởi vì thụ thương nên sắc mặt đã trở nên trắng bệch, nhưng trong mắt hắn chỉ là lạnh nhạt. Rút ra bội kiếm bên hông, thanh âm càng thêm trầm thấp, “muốn mạng Tô Hưng Bang ta, ngươi cũng xứng?”Cầm kiếm từ đỉnh xe phi ra, mấy người xung quanh sắc mặt ngưng trọng, cũng không bởi vì hắn bị thương mà thả lỏng cảnh giác, có thể thấy đám người này kiêng kỵ hắn.Một đạo kiếm quang vẽ ra, kiếm khí xẹt qua tất cả đều cảm thấy lạnh lẽo, nhưng chính thanh kiếm lại giống như ngọn lửa sôi trào, làm người sinh ra sợ hãi.“Lên.” Người cầm đầu ánh mắt lạnh lùng ra lệnh.Tô Hưng Bang nắm chuôi kiếm trong tay hơi dùng sức, hắn bị thương không nhẹ, vì cố vận dụng linh lực nên vết thương càng thêm nặng.“Ta nói mấy người lớn các ngươi lại đi khi dễ một tiểu hài tử, có phải quá đáng rồi hay không?” Xa xa truyền đến một đạo tiếu thanh.Tám người vốn muốn vây công thân thể chấn động, đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay cả Tô Hưng Bang cũng nhíu mày, trừ tám người này, hắn cũng không cảm giác được có người khác tồn tại.Chỉ thấy hàn trì phía trước có một nam tử áo choàng màu đen đứng ở trong nước, mái tóc đen bị nước thấm ướt, y nửa dựa vào một khối đá bóng loáng, tư thế lười biếng.“Ngươi là người phương nào? Sao lại ở đây?” Tên cầm đầu quát khẽ.Giờ phút này lại xuất hiện thêm kẻ thứ ba không rõ thân phận tuyệt nhiên là chuyện không tốt.“Những lời này nên là ta hỏi mới đúng , ta đang vui vẻ tắm rửa ở chỗ này, cố tình có người không thức thời, muốn đánh đánh giết giết, ảnh hưởng đến tâm tình tắm rửa của ta.”Lông mày người cầm đầu nhảy dựng, ngày đông đi hàn trì tắm rửa, kẻ ngốc mới tin.
“Bất luận các hạ là ai, thỉnh mau chóng rời đi.”Khi chưa thăm dò được thực lực của Lâm Tầm, người cầm đầu cũng không dám vọng động.“Này, tiểu tử bên kia, nhìn kỹ.” Không để ý đến đám hắc y nhân, Lâm Tầm liếc mắt Tô Hưng Bang đang ở trên nóc xe.‘Hệ thống’ Y trong lòng mặc niệm.[Hệ thống: Một vạn linh thạch.]Khóe miệng Lâm Tầm kéo kéo, cũng may trước khi đi đã đào linh thạch trên mặt đất trong phòng không ít, “Cầm lấy, dư lại giữ trước.”[Hệ thống: Ngọc Nữ kiếm pháp, một trong 3000 kiếm pháp, thích hợp với tác chiến trận nhỏ, kiếm thức linh động, thanh nhã phiêu dật.]Cùng với hệ thống giới thiệu, tay Lâm Tầm xuất hiện một thanh kiếm, tay y không chịu khống chế mà động lên, từng chiêu từng thức, tư thái phiêu phiêu như tiên, như ánh trăng sáng cả bầu trời, thế kiếm vừa huy, tất cả đều thất sắc.Dừng kiếm, sóng nước nhộn nhạo, tảng đá ban nãy vỡ tan, ngọn núi tuyết nơi xa xa trắng xóa chảy xuống, lộ ra một nửa núi đá xanh xanh.“Hết rồi?” Đáy mắt Lâm Tầm lần đầu tiên có chút kinh ngạc.[Hệ thống: Kiếm pháp, chỉ nhanh không phá.]Lâm Tầm còn chưa hết ngốc, hắc y nhân phía trước tỉnh mộng, kiếm thức vốn dĩ giống nhau, nhưng bọn họ lại cảm nhận được cỗ khí thế khủng bố.“Người này ít nhất là Kiếm tôn.”
Những người này trong lòng sinh ra hoảng sợ, có một loại xúc động muốn chạy trốn.Ngay khi bọn họ chuẩn bị chạy, người trong hàn trì đối với tảng đá huy một phen, sau đó…. Không có sau đó!Gió lạnh thổi qua, hiện trường một mảnh xấu hổ cùng mờ mịt.
Là đương sự, Lâm Tầm trước hết khôi phục bình tĩnh, khóe mắt nhướng lên, liếc nhìn Tô Hưng Bang, “Nhìn rõ chưa?”Tô Hưng Bang ngẩn ra, vừa rồi là múa kiếm cho hắn xem sao. Hắn chần chờ gật đầu.Lâm Tầm thu hồi kiếm, khoanh tay đứng đó, tóc y kết một tầng băng sương, ánh mắt thâm thúy mà xa xăm, “Ngộ tính tạm được.”Vài tên hắc y nhân liếc nhau. “Đầu nhi, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tên hắc y nhân gầy nhỏ nhưng rắn chắc hỏi.
Người cầm đầu do dự một lúc lâu, cắn răng nói: “rút.”Nghe nói có lão quái thích giả dạng thiếu niên đi lữ hành quanh đại lục, vị Kiếm tôn này chỉ sợ cũng là một trong số đó, nhìn thấy Tô Hưng Bang liền nổi lên tâm ái tài, nên mới có một màn này.Thật xui xẻo, tên cầm đầu mắng thầm một trận trong lòng, lần này bỏ qua, lần sau muốn động vào Tô Hưng Bang chỉ sợ sẽ càng thêm khó.
Hắn vừa dứt lời, một khối thiết trong tay áo bay ra rơi xuống đất phát ra tiếng ‘phanh’, sương khói tràn ra, đến khi tiêu tán thì đám hắc y nhân cũng đã không thấy.Từng bước thong thả mà đi, bước chân phù phiếm, y phục quét xuống nước, giống một người xui xẻo qua đường, nhưng người như vậy lại chính là Kiếm tôn.Tô Hưng Bang nắm chuôi kiếm kích động, Kiếm tôn, nhân vật như vậy cơ hồ chỉ có trong truyền thuyết, thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này, còn nhân tiện cứu hắn một mạng. Hay đây là kỳ ngộ ngàn năm mới có một trong truyền thuyết.
_____
Một ngày này, Lâm thị nhất tộc đều sống trong tức giận, tay ngọc mỹ phụ nắm chặt bức thư Lâm Tầm để lại, chất vấn thủ vệ phụ trách, “uổng công các ngươi một thân tu vi, lại để một người sống vô thanh vô tức biến mất!” Ánh mắt của nàng trở nên sắc bén, “Ta chỉ cho các ngươi một cơ hội, nói rõ con ta đi đâu.”Lâm Tầm chỉ có Trúc cơ tu vi, làm sao có thể một mình lặng yên không một tiếng động mà rời đi Lâm gia.Cảm nhận được uy áp trên người, mười sáu thủ vệ cũng không dám lên tiếng, một bên ở trong lòng oán trách Lâm Tầm vô cớ biến mất, một bên cũng nghi hoặc vì sao có người có thể từ dưới mí mắt bọn họ trốn mất.Lâm Tầm vừa về đã đi, nháo ra động tĩnh lớn, thậm chí kinh động đến tộc trưởng, sau khi đem thư Lâm Tầm để lại, tộc trưởng Lâm thị cũng chính là gia gia của Lâm Tầm chỉ buông thư xuống, nhàn nhạt liếc mắt một cái người đi theo bên cạnh- Mạc lão.Mạc lão cúi đầu: “ Là lỗi của lão nô, trên đường đi để phòng ngừa vạn nhất, lão nô đã cho thiếu gia một kiện Không gian Thánh khí.”
Hóa ra là Thánh khí, mọi người chung quanh bừng tỉnh đại ngộ, nếu là Không gian Thánh khí sợ là Bán thần cũng khó có thể phát hiện, khó trách Lâm Tầm có thể tránh đi thủ vệ.Lâm Thiên Dật ở một bên nghe thấy Mạc lão đem Không gian Thánh khí cho Lâm Tầm, trong mắt chợt lóe lên một mạt sắc ghen ghét rồi nhanh chóng biến mất. Không gian Thánh khí kia chính là vật bảo mệnh trong thời khắc mấu chốt, cho dù là Thánh khí cấp thấp ở đại lục cũng là hiếm có khó tìm. Mà hiện tại cư nhiên lại là kẻ chỉ dừng ở Trúc cơ kỳ nắm giữ.Lâm Thiên Dật cúi đầu nhìn lướt phong thư mà gia gia tùy tiện dặt trên bàn, chữ viết thật ra khá thanh tú, đại khái là viết vì bản thân tu vi Trúc cơ lưu lại trong tộc lòng tràn đầy áy náy, muốn đi ra ngoài tìm cơ duyên.Nếu không phải bởi vì linh thạch bị đào đi, hắn thiếu chút nữa liền tin.“Tiểu đệ trên tay có một Không gian Thánh khí, khó tránh khỏi sẽ bị người khác mơ ước, thậm chí đưa tới họa sát thân, tốt nhất là phái người ra ngoài sớm một chút đem tiểu đệ mang về.”“Không được.”“Không thể.”Mỹ phụ cùng Lâm Hoằng Quang cơ hồ là đồng thời lên tiếng.“Phụ thân, mẫu thân”, Lâm Thiên Dật nhíu mày, không rõ đề nghị của mình vì sao bị một ngụm phủ quyết.“Biết Tầm nhi trên tay có Thánh khí chỉ cần vài người chúng ta, nếu phái người đi ra ngoài, sẽ khó tránh khỏi các gia tộc khác biết đến, đến lúc đó mới chân chính là họa sát thân.” Lâm Hoằng Quang quyết đoán, “việc này không thể lộ ra.”Tầm mắt hắn dừng trên người Lâm Thiên Dật, mang theo vài phần mong đợi, “ Thời gian Học viện Thiên Thánh khảo nghiệm cũng sắp tới rồi, Tầm nhi hẳn là sẽ tới nơi đó, trên người y có thư đề cử nên việc nhập học sẽ không vấn đề gì, ở trong học viện huynh đệ các ngươi phải giúp đỡ lẫn nhau.”Mỹ phụ cũng gật đầu, “ Đệ đệ ngươi chỉ có Trúc cơ tu vi, làm huynh trưởng, ở trong học viện, ngươi phải quan tâm nhiều hơn.”
Lâm Thiên Dật gật đầu đáp ứng, nhưng trong lòng lại không cho là đúng.
_____
“ Ý khúc ca ngợiBản sắc nam nhiTa có vẻ ngoài đẹp đẽ…..”Đường núi nhỏ vang lên tiếng hát du dương, khúc xướng cùng với thanh âm êm tai đủ để cho người ta bỏ qua cái nội dung chẳng ra gì.Đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, con đường phía trước băng thiên tuyết địa khó đi, Lâm Tầm lại đi rất thản nhiên, Lâm Hoằng Quang sở liệu không sai biệt, Lâm Tầm quả thật là đang trên đường đi Học viện Thiên Thánh, nhưng mục đích thực sự lại không phải là Học viện Thiên Thánh.Từ đường núi nhỏ hẹp đến đại đạo rộng mở, phía trước có tiếng xe ngựa, Lâm Tầm dừng lại bước chân.Y cúi đầu nhìn thoáng qua y phục của chính mình, thưởng thức chiếc nhẫn không gian trong tay, “Cái này dùng như thế nào?”[Hệ thống: Nó là đồ vật của chính ngươi, dùng chính ý nguyện của ngươi.]Lâm Tầm nghĩ nghĩ, cảm thấy rất thuận tiện, đem bọc hành lý trên lưng ném vào.[Hệ thống: Ngươi có thể dùng trước.]Lâm Tầm, “Vạn nhất ném vào mà lấy không ra, ta chẳng phải ăn mệt?”Nghĩ đến bọc hành lý cùng vài món xiêm y kia, hệ thống chỉ có thể trầm mặc.Lâm Tầm cũng không phải toàn bộ đều bỏ vào, trên tay y còn đang cầm chiếc áo choàng màu đen, buộc xong dây cổ áo, áo choàng to rộng làm y có vẻ gầy yếu.[Hệ thống: Ngươi đang làm gì vậy?]Lâm Tầm: “Đổi trang phục công tác.”Áo bào đen lại không thấy rõ khuôn mặt, rất có vài phần bộ dáng thế ngoại cao nhân.Tiếng bánh răng của xe ngày càng gần, xa xa có thể thấy ngựa kéo xe cũng không phải là ngựa bình thường, mà là một loài động vật hình ngựa trên đầu có hai cánh.
Tuy rằng không hiểu biết về loại sinh vật này, nhưng chỉ nhìn thoáng qua loại khí thế này cũng biết người ngồi bên trong không phú ắt quý.[Hệ thống:
Tên họ: Tô Hưng Bang
Thân phận: Già Lam quốc Nhị hoàng tử
Phẩm cấp: Siêu cấp thiên tài.]Lâm Tầm: “Diện mạo.”[Hệ thống: Nho nhã tuấn lãng.]Lâm Tầm: “Thu.”[Hệ thống: Tiêu chuẩn của ngươi không phải là mười phần mị cốt?]Lâm Tầm ném ra một cái đáp án hết sức thuyết phục, “Hắn có tiền.”Người Hoàng Đô, tuyệt đối là tòa kim sơn di động.Liếm liếm khóe miệng, Lâm Tầm ngửa đầu nhìn trời, trong mắt có chút hứng thú ác liệt toát ra, “ Không biết lần này ta đem vài thiên tại đệ nhất bắt vào trong tay, thái độ của Học viện Thiên Thánh sẽ như thế nào…”Y không có đi tới mà lui ra sau vài bước, dùng Không gian Thánh khí trở lại chỗ lúc nãy vừa đi qua, không do dự mà nhảy vào hàn trì.Ngay lúc Lâm Tầm nhảy vào hồ, người kéo loại xe yêu thú hình ngựa đồng thời dừng lại, móng trước dùng sức dậm trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ tựa như uy hiếp.Lâm Tầm có hệ thống trong người, chỉ cần y không chủ động lộ diện, không có ai có thể phát hiện y tồn tại, mấy con yêu thú hình ngựa này rõ ràng không phải cảnh cáo y.Cùng với vài tiếng gầm rú, người nấp trong tối đều hiện thân, tất cả có tám người, yếu nhất cũng là Kim đan trung kỳ.“Không hổ là Bạch Vĩ Câu, ẩn kỹ như vậy còn có thể phát hiện ra, chỉ là không biết thực lực của chủ nhân Bạch Vĩ Câu này cũng là như vậy?”“Chỉ có bọn chuột nhắt mới có thể giấu đầu lộ đuôi, nếu muốn biết chính ngươi tới thử một lần.” Âm thanh lạnh nhạt từ trong xe ngựa truyền ra.“Tiểu tử này khẩu khí thật lớn.”Lâm Tầm trong hồ cách đó không xa nghe xong khịt mũi coi thường. “Thử một lần, làm như thế nào, ngồi lên chính mình động sao?”[Hệ thống:…]“Ta lĩnh giáo trước một phen.”Một trong tám người có thân hình gầy nhỏ nhưng rắn chắc nhảy ra, thẳng về phía xe ngựa mà đi. Hai tay hắn bắt chéo làm quyết, tốc độ nhanh đến làm người ta hoa cả mắt, trong hư ảnh chỉ thấy ấn ký âm dương hai màu hắc bạch xuất hiện phía trên xe ngựa.Thời gian ấn ký âm dương quỷ dị kia ở trên xe ngựa bất quá chỉ chốc lát liền bị một cỗ lực bá đạo đánh ra.Người có vóc dáng gầy nhỏ sắc mặt tối sầm lại. “Vậy thử cái này.” Động tác trên tay hắn thoăn thoắt, so với vừa rồi càng phức tạp.Một cái ấn ký hình âm dương lớn hơn xuất hiện, lần này thậm chí còn chưa chạm tới xe ngựa.“Đừng dùng mấy cái trò hề kia, cùng nhau lên đi.” Thanh âm trong xe thanh có chút không kiên nhẫn.“sách sách, cùng nhau thượng.” Lâm Tầm trong hồ chọn chọn mi. “ Khẩu vị thật nặng.”[Hệ thống:…]Hai lần thất bại liên tục, phong ấn mà hắn tự hào bị gọi là trò hề, mặt hắn đã đen hoàn toàn. “ Tô Hưng Bang, ngươi đừng đắc ý quá sớm, song quyền khó địch bốn tay, huống chi hiện tại ngươi lại có thương tích trong người, hôm nay tại nơi này chính là chỗ chôn ngươi.”Hắn vừa dứt lời, tám người đồng thời vây quanh xe ngựa.Bên trong xe, thiếu niên một thân y phục đẹp đẽ quý giá, bởi vì thụ thương nên sắc mặt đã trở nên trắng bệch, nhưng trong mắt hắn chỉ là lạnh nhạt. Rút ra bội kiếm bên hông, thanh âm càng thêm trầm thấp, “muốn mạng Tô Hưng Bang ta, ngươi cũng xứng?”Cầm kiếm từ đỉnh xe phi ra, mấy người xung quanh sắc mặt ngưng trọng, cũng không bởi vì hắn bị thương mà thả lỏng cảnh giác, có thể thấy đám người này kiêng kỵ hắn.Một đạo kiếm quang vẽ ra, kiếm khí xẹt qua tất cả đều cảm thấy lạnh lẽo, nhưng chính thanh kiếm lại giống như ngọn lửa sôi trào, làm người sinh ra sợ hãi.“Lên.” Người cầm đầu ánh mắt lạnh lùng ra lệnh.Tô Hưng Bang nắm chuôi kiếm trong tay hơi dùng sức, hắn bị thương không nhẹ, vì cố vận dụng linh lực nên vết thương càng thêm nặng.“Ta nói mấy người lớn các ngươi lại đi khi dễ một tiểu hài tử, có phải quá đáng rồi hay không?” Xa xa truyền đến một đạo tiếu thanh.Tám người vốn muốn vây công thân thể chấn động, đồng thời nhìn về phía phát ra âm thanh, ngay cả Tô Hưng Bang cũng nhíu mày, trừ tám người này, hắn cũng không cảm giác được có người khác tồn tại.Chỉ thấy hàn trì phía trước có một nam tử áo choàng màu đen đứng ở trong nước, mái tóc đen bị nước thấm ướt, y nửa dựa vào một khối đá bóng loáng, tư thế lười biếng.“Ngươi là người phương nào? Sao lại ở đây?” Tên cầm đầu quát khẽ.Giờ phút này lại xuất hiện thêm kẻ thứ ba không rõ thân phận tuyệt nhiên là chuyện không tốt.“Những lời này nên là ta hỏi mới đúng , ta đang vui vẻ tắm rửa ở chỗ này, cố tình có người không thức thời, muốn đánh đánh giết giết, ảnh hưởng đến tâm tình tắm rửa của ta.”Lông mày người cầm đầu nhảy dựng, ngày đông đi hàn trì tắm rửa, kẻ ngốc mới tin.
“Bất luận các hạ là ai, thỉnh mau chóng rời đi.”Khi chưa thăm dò được thực lực của Lâm Tầm, người cầm đầu cũng không dám vọng động.“Này, tiểu tử bên kia, nhìn kỹ.” Không để ý đến đám hắc y nhân, Lâm Tầm liếc mắt Tô Hưng Bang đang ở trên nóc xe.‘Hệ thống’ Y trong lòng mặc niệm.[Hệ thống: Một vạn linh thạch.]Khóe miệng Lâm Tầm kéo kéo, cũng may trước khi đi đã đào linh thạch trên mặt đất trong phòng không ít, “Cầm lấy, dư lại giữ trước.”[Hệ thống: Ngọc Nữ kiếm pháp, một trong 3000 kiếm pháp, thích hợp với tác chiến trận nhỏ, kiếm thức linh động, thanh nhã phiêu dật.]Cùng với hệ thống giới thiệu, tay Lâm Tầm xuất hiện một thanh kiếm, tay y không chịu khống chế mà động lên, từng chiêu từng thức, tư thái phiêu phiêu như tiên, như ánh trăng sáng cả bầu trời, thế kiếm vừa huy, tất cả đều thất sắc.Dừng kiếm, sóng nước nhộn nhạo, tảng đá ban nãy vỡ tan, ngọn núi tuyết nơi xa xa trắng xóa chảy xuống, lộ ra một nửa núi đá xanh xanh.“Hết rồi?” Đáy mắt Lâm Tầm lần đầu tiên có chút kinh ngạc.[Hệ thống: Kiếm pháp, chỉ nhanh không phá.]Lâm Tầm còn chưa hết ngốc, hắc y nhân phía trước tỉnh mộng, kiếm thức vốn dĩ giống nhau, nhưng bọn họ lại cảm nhận được cỗ khí thế khủng bố.“Người này ít nhất là Kiếm tôn.”
Những người này trong lòng sinh ra hoảng sợ, có một loại xúc động muốn chạy trốn.Ngay khi bọn họ chuẩn bị chạy, người trong hàn trì đối với tảng đá huy một phen, sau đó…. Không có sau đó!Gió lạnh thổi qua, hiện trường một mảnh xấu hổ cùng mờ mịt.
Là đương sự, Lâm Tầm trước hết khôi phục bình tĩnh, khóe mắt nhướng lên, liếc nhìn Tô Hưng Bang, “Nhìn rõ chưa?”Tô Hưng Bang ngẩn ra, vừa rồi là múa kiếm cho hắn xem sao. Hắn chần chờ gật đầu.Lâm Tầm thu hồi kiếm, khoanh tay đứng đó, tóc y kết một tầng băng sương, ánh mắt thâm thúy mà xa xăm, “Ngộ tính tạm được.”Vài tên hắc y nhân liếc nhau. “Đầu nhi, hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ?” Tên hắc y nhân gầy nhỏ nhưng rắn chắc hỏi.
Người cầm đầu do dự một lúc lâu, cắn răng nói: “rút.”Nghe nói có lão quái thích giả dạng thiếu niên đi lữ hành quanh đại lục, vị Kiếm tôn này chỉ sợ cũng là một trong số đó, nhìn thấy Tô Hưng Bang liền nổi lên tâm ái tài, nên mới có một màn này.Thật xui xẻo, tên cầm đầu mắng thầm một trận trong lòng, lần này bỏ qua, lần sau muốn động vào Tô Hưng Bang chỉ sợ sẽ càng thêm khó.
Hắn vừa dứt lời, một khối thiết trong tay áo bay ra rơi xuống đất phát ra tiếng ‘phanh’, sương khói tràn ra, đến khi tiêu tán thì đám hắc y nhân cũng đã không thấy.Từng bước thong thả mà đi, bước chân phù phiếm, y phục quét xuống nước, giống một người xui xẻo qua đường, nhưng người như vậy lại chính là Kiếm tôn.Tô Hưng Bang nắm chuôi kiếm kích động, Kiếm tôn, nhân vật như vậy cơ hồ chỉ có trong truyền thuyết, thế nhưng lại xuất hiện ở nơi này, còn nhân tiện cứu hắn một mạng. Hay đây là kỳ ngộ ngàn năm mới có một trong truyền thuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com