TruyenHHH.com

Thien Ha Chi Su Khoai Xuyen

Bức tường vỡ nát, dụng cụ có giá trị cao bị đứt gãy thành nhiều mảnh, nhìn qua giống một đống đồng nát sắt vụn, một thân ảnh thon dài đứng giữa đống đổ nát, cơ hồ sắp hoá thành một bóng ma.

Kỷ Phàn núp vào một cái dụng cụ còn hoàn chỉnh, ý đồ muốn tìm chút cảm giác an toàn.

“Cậu là một người có văn hóa như vậy, nhất định biết ý nghĩa câu tự thân khó bảo toàn.” Hắn có hơi hối hận vì không thêm một cái danh trên người mình, tốt xấu giả vờ hôn mê còn tốt hơn phải thu dọn tàn cục và đối diện với người nào đó.

“Tôi thấy Kỷ Liên đối với y có khác biệt, có lẽ sẽ được yêu quý nhiều hơn.” Kỷ Phàn định tìm một cái lý do để biện hộ cho bản thân, “Người bạn kia của cậu…… Hẳn là một người đặc biệt.”

“Đặc biệt?” Ánh mắt Quý Tử Trạc lạnh lùng, “Chính là vì y quá đặc biệt, nên trước khi tìm được người, thì anh đã phải từ bỏ tâm tư với đồ vật kia rồi.”

Kỷ Phàn suýt nữa nhảy dựng lên, “Lúc trước cậu cũng nói rễ cây Oanh hương thảo có hơi bị hỏng, nếu trong nửa tháng không tiến hành bồi dưỡng, thì cho dù tôi có năng lực cỡ nào, nó cũng không sống được.”

Lúc trước Quý Tử Trạc đi Sơn Tinh vốn chỉ mang một cây Oanh hương thảo, không nghĩ tới lúc về lại mang theo một lam nhan họa thủy.

“Sao không nghĩ tích cực hơn, không chừng Kỷ Liên thật sự để ý y, cải tà quy chính, thế giới hoà bình?”

Quý Tử Trạc cười lạnh một tiếng, “Bọn họ ở bên nhau chỉ có hai kết cục.”

Kỷ Phàn sửng sốt: “Hai cái gì?”

“Hoặc là Kỷ Liên hạ sát thủ, hoặc là Kỷ Liên bị ép điên.”

Kỷ Phàn không thể tin tưởng mà nhìn chằm chằm vào hắn, tựa hồ muốn biết Quý Tử Trạc từ đâu mà có kết luận điên cuồng như vậy, cuối cùng chỉ có thể quy cho 8 chữ là quan tâm hóa loạn, bị quỷ ám thân.

……

Nếu Kỷ Liên có thể nghe được suy nghĩ của Quý Tử Trạc, có lẽ sẽ trở thành tri kỷ.

Giờ phút này, hắn vẫn nhìn người không nhúc nhích nằm ở trong quan tài, nghiêm túc tự hỏi có nên làm cho người này nằm mãi mãi ở trong đó hay không.

Nghĩ một hồi, Kỷ Liên dừng cái ý tưởng này, đại khái là bộ dáng người chết không gì ảnh hưởng của Lâm Tầm không có gì đáng kinh ngạc, thế cho nên hắn động hay không động thủ cũng không có gì khác biệt.

“Cậu đang nhìn gì?” Từ nãy đến giờ, tầm mắt Lâm Tầm tựa hồ vẫn luôn nhìn hắn, nhưng lại như đang nhìn vào hư vô.

“Ngôi sao.” Trong mắt Lâm Tầm mang theo vài tia mộng ảo, “Thứ mà tôi thường xuyên ngắm.”

Ở trong này đừng nói là ngôi sao, ngay cả tia nắng bên ngoài cũng chiếu không lọt, nhưng ánh mắt Lâm Tầm lại rất chăm chú, phảng phất thật đúng là đang ngắm sao.

Kỷ Liên, “Sao ở đâu?”

Cuối cùng Lâm Tầm cũng có động tĩnh, y hơi nghiêng đầu giơ ngón tay chỉ về hướng quan tài bên cạnh, Kỷ Liên cảm thấy hắn cũng không cần ra vẻ, liền nằm vào, nhưng cho dù nhìn từ góc độ nào cũng không thấy một chút ánh sáng.

“Một bình tiến hóa cao cấp.” Thanh âm bay bổng truyền đến quan tài của Kỷ Liên, “Tôi đưa anh đi xem.”

Kỷ Liên suy tư một phen, suy xét này có phải là một dị năng của y hay không, cuối cùng vẫn móc một bình ra, nhưng chỉ là trung cấp.

Lâm Tầm cũng không cò kè mặc cả cùng hắn, tiếp nhận nó cho vào trong miệng, cơ hồ khi chất lỏng chảy qua họng mọi sức lực y đã gần như khôi phục.

Từ lúc đến thế giới này, y hầu như chỉ dựa vào chất dinh dưỡng cấp thấp nhất để tồn tại, cảm giác khôi phục thể lực rất tốt, Lâm Tầm đứng dậy, ngồi ở bên cạnh quan tài của Kỷ Liên, duỗi bàn tay phủ lên mắt hắn.

Loại nhiệt độ này thật gãi đúng chỗ ngứa, thể chất Lâm Tầm thiên về âm hàn, một đôi tay có nhiệt độ thấp hơn người bình thường một chút, Kỷ Liên định sôi máu, nhưng xương tay lạnh lẽo lại làm hắn cảm giác rất thoải mái.

“Quá trình này cần thời gian khá lâu, nghỉ ngơi cho tốt.”

Thời gian trôi qua gần hai ngày, mỗi khi Kỷ Liên mở mắt, đều sẽ bị Lâm Tầm khuyên khép mắt lại, nói cũng kỳ quái, lời nói của Lâm Tầm tựa như có phép thuật, mê hoặc người đi vào giấc mộng.

Tới ngày thứ ba, người đánh vỡ loại không khí này trước là Lâm Tầm.

“Anh không có chút cảm giác nào sao?”

Kỷ Liên nhíu mày, ngủ thì có cảm giác gì?

Lâm Tầm: “Đói không?”

Kỷ Liên lắc đầu, dinh dưỡng mà hắn ăn đều là loại cao cấp nhất, lâu cũng có thể đến một tuần.

Lâm Tầm có chút thất vọng, “Vậy anh tiếp tục ngủ một lát đi, chờ đói bụng là có thể thấy ngôi sao rồi, tôi vẫn luôn dùng cách này.”

“……”

Trong nháy mắt người trong quan tài như hóa đá.

Kỷ Liên cảm thấy mình hẳn là nên nổi cơn thịnh nộ, giơ tay đánh chết cái người không biết tốt xấu này, chờ đến khi có ý tưởng, lại cảm thấy thân thể hơi mỏi mệt.

Suy cho cùng không ăn không uống, hôn mê ba ngày cũng đủ tiêu sạch một phần năng lượng trong cơ thể.

Lâm Tầm lại thật thà không bỏ đá xuống giếng, đứng dậy rót ly nước cho hắn.

Tâm tình con người hồi phục cũng rất nhanh, Kỷ Liên đã bóp chết ý muốn giết Lâm Tầm, tuy cách làm việc của người này làm cho người ta ngứa răng, nhưng không đến nỗi không nhìn được vào mắt.

Bất quá cũng chỉ là mấy bình thuốc tiến hóa, dù sao cũng là đồ cướp được.

Thời điểm Kỷ Liên nghỉ ngơi lấy lại sức, Lâm Tầm chủ động liên hệ hệ thống.

“Mười bình chất tiến hóa cao cấp, ta muốn có đáp án.”

[ Hệ thống: Tuy rằng Thiều Chính Môn kém Tứ đảo, nhưng thiên phú năng lực của ký chủ đã có thể đạt được độ phát huy rất lớn, cũng chính là logic chi lao. ]

“Logic chi lao.” Lâm Tầm nhỏ giọng lặp lại một lần, nghe lên rất hay.

Ít nhất còn hay hơn toán học gì đó rất nhiều.

Có người trước đối lập, điểm mấu chốt của y đã dẫn tới một người có vị trí thấp nhất.

[ Hệ thống: Tuyết Viêm tinh có người sinh ra năng lực lớn như trâu, cũng có biến được người nửa thạch hóa, những thiên phú cùng loại như vật rất được mọi người đón nhận, cho dù là năng lực cấp thấp nhất. Thân thể con người vốn là tiềm năng vô hạn, sau này bồi dưỡng kích phát ra không phải không có khả năng, chỉ có nhân tài có thiên phú về tinh thần mới là thiên chi kiêu tử. ]

Được giải thích tường tận như vậy, Lâm Tầm có chút nghi ngờ, hệ thống trước giờ kiệm lời như vàng, những tin tức có giá trị luôn phải đổi bằng giá trị lớn khác.

[ Hệ thống: Ký chủ đừng lưỡng lự, lông dê mọc trên thân dê, ta và ký chủ đạt thành hiệp nghị, các phí tương tự khác giảm 20%, còn dư hai bình coi như là phí giải thích. ]

“…… Ta tự có năng lực liên tưởng, không cần đâu.”

Đem bình tiến hóa cao của y cấp trả lại cho y đi.

Hệ thống vẫn chưa để ý tới đề nghị của y, tiếp tục trả lời:

[ Logic chi lao xếp thứ hai của thần logic, ký chủ có thể dựa vào ý chí của mình phong tỏa tinh thần địch nhân, phàm rơi vào người có logic chi lao, mỗi một tấc vuông đều như mê cung, tìm không thấy lối ra. ]

Lâm Tầm: “Nói cách khác.”

[ Hệ thống: Có người muốn mạng ngươi, dù hắn đứng đối diện, ký chủ thi triển logic chi lao, đối phương liền vô pháp tới gần. ]

Lâm Tầm hơi giật mình, không ngờ trên đời lại có loại thiên phú này, người khác muốn đánh má trái hắn, má phải cũng phải dâng lên theo, nhưng người sau chính là với không tới, đánh không đến.

Nghe vậy quả thực không thể hoàn mỹ hơn, ít nhất lúc này Lâm Tầm cũng không phát hiện khuyết điểm của năng lực này.

Rõ ràng Kỷ Liên cảm giác được tâm tình y sáng láng, nhếch lông mày, “Cậu làm phiền đến tôi rồi.”

Cho dù là loại cảm xúc có thể làm phấn khởi nào, nhưng cái vẻ bộc lộ bên ngoài sung sướng này thực sự làm cho người ta chán ghét.

Lâm Tầm rất nhanh đã bình tĩnh như chưa phát sinh chuyện gì, như hòa thượng nhập định ngồi bên cạnh hắn, nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ muốn tìm một người để thí nghiệm chút…… Cũng không biết ai có thể có ‘ vinh hạnh ’ này.

……

Vào đêm, mọi thanh âm đều im lặng, cung điện ngầm còn lại cũng vô cùng tĩnh mịch.

Không có thanh âm, không có ánh sáng, mà Kỷ Liên lại là cơ thể có sức sống duy nhất trong này, sinh cơ không dứt, còn Lâm Tầm, trong cơ thể không có sức sống chút nào, như một ngàn ngọn nến trong này, sáng thì rất sáng, nhưng độ ấm ngọn lửa lại rất thấp.

Lâm Tầm nằm trong quan tài, hệ thống tuần hoàn cung cấp phương pháp, làm quen một chút với năng lực này, ban đầu chỉ có thể phát huy trong vòng một mét, rồi đến có thể vây quanh nửa căn phòng.

[ Hệ thống: Khéo quá hóa vụng, phạm vi quá rộng thì hiệu quả cũng không lớn. ]

Lâm Tầm gật đầu, nghe ý kiến nó.

Ngay lúc gần bao trùm cả một thạch động, hai mắt Kỷ Liên đột nhiên mở ra.

“Lực lượng tinh thần thật cường đại……”

Như là nghĩ đến chuyện thú vị gì, khóe miệng hắn hơi nhếch lên:
“Thương Nhị đảo, Yến gia, coi minh châu là mắt cá, nực cười, thật nực cười!”

Cười cười bỗng nhiên Kỷ Liên có một ý tưởng cực kỳ ác liệt, nếu Yến gia lấy một đứa trẻ có thiên phú cực cao coi là người thừa kế, nếu hắn đem người mang về Tứ đảo, cùng vị được gọi là thiên tài tuyệt thế kia va chạm tranh phong, nhất định cực kỳ thú vị.

Cảnh tượng đó, chắc chắn sẽ có cảm giác thàn tựu hơn đi hủy mấy cái thành trì.

……

Không biết mình bị người đánh chủ ý, sau khi Lâm Tầm điều khiển được logic chi lao liền an tâm đi vào giấc ngủ.

Không có ác mộng xâm nhập, không có cảm giác chạy trốn khẩn trương, tất cả đều rất chân thực, y vẫn nằm ở trong quan tài, nhưng lại như là không hề ngủ.

Lâm Tầm biết, đây là giấc mơ không giống của người thường, y hoàn toàn có ý thức, hoàn cảnh xung quanh giống nơi này như đúc.

“Lại bị phát hiện.” Một giọng nói vang lên, lúc đầu từ xa tới gần, lại nghe như là từ bên trong bản thân phát ra.

Lâm Tầm ngồi dậy,  ở trước quan tài, có người đứng thẳng đưa lưng về phía y, khí thế hoàn toàn ngăn chặn mọi hắc ám.

“Quý Tử Trạc.” Y thử kêu một tiếng.

[ Hệ thống: Đi vào giấc mộng, năng lực thứ ba của thiên phú tinh thần, có thể làm người phân không rõ hư ảo chân thật, giết người trong vô hình. ]

Trực tiếp có thể diệt khẩu người ở trong mộng, Lâm Tầm bĩu môi, vốn còn đắc chí với cái gọi là logic chi lao, nhưng nó so với loại thiên phú này chỉ gọi là tạm được.

“Tốt lắm, cậu vẫn còn sống.” Giây tiếp theo, Quý Tử Trạc lại xuất hiện ở bên người y, phảng phất hắn mới là chúa tể ở trong này, tâm tùy ý động.

Lâm Tầm nhìn hắn, không có lý do cười cười, “Có thiên phú này, có phải anh chưa từng mơ qua không?”

“Đã từng.” Quý Tử Trạc lại nghiêm túc trả lời y, “Mỗi ngày đều mơ, nội dung cảnh trong mơ luôn luôn giống nhau.”

Lâm Tầm nhướng mày: “Anh quả là rất chuyên chú, thường thì mơ thấy cái gì?”

Quý Tử Trạc bình tĩnh nhìn y, đột nhiên ôm y vào lòng, “ Tôi mơ thấy em chết rồi, mỗi một ngày.”

Thật lâu sau, hắn buông tay ra, mặt không biểu tình nhìn Lâm Tầm, không khỏi nói: “Em không có cái gì muốn nói sao?”

Lâm Tầm: “…… Tôi rất cảm động.”




______
Lâu không edit nhiều cái quên mất cách gọi rồi.
Còn cái gì tiến hóa ấy hả? Đến chương này mới biết là dung dịch đựng trong cái bình... vì lười đọc trước quá🤭

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com