Thien Ha Chi Su Khoai Xuyen
Sau khi buột miệng thốt ra bốn chữ, không khí hiện trường rơi vào quỷ dị.Sắc mặt mấy người đàn ông cao lớn theo sau Quý Tử Trạc không tốt lắm.
Hai người này một người trong đó thì nhìn không ra, nhưng một người khác biểu hiện rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết do bị phát hiện nói dối mà run sợ.Người của Ngũ môn, bất luận là ai cũng từng gặp qua không ít những kẻ hung ác tột cùng, giờ phút này Thịnh Thụy chột dạ rõ ràng không thể qua mắt họ được.Những dấu hiệu này cho thấy, bọn họ bị lừa một vố, hai người trà trộn vào đây rõ ràng có vấn đề.Một người đàn ông có tính tình dữ dội nói: “Chỉ huy, giao bọn họ cho tôi, tôi đảm bảo tổ tông mười tám đời chúng nó cũng có thể hỏi ra được!”Sợ đến mức bình tĩnh ngược lại, hai mắt Thịnh Thụy bốc hỏa, nhất định chết cũng phải tìm kẻ đệm lưng, Lâm Tầm đọc hiểu ánh mắt cậu ta, rất thưởng thức, không hổ là người y nhìn trúng.Nhân phẩm này đáng để khẳng định.Ánh mắt Quý Tử Trạc lãnh đạm, nhìn cũng không thèm nhìn người sau lưng một cái, khí thế người đàn ông lúc nãy héo rũ không ít, phỏng chừng chuyện đêm nay những người liên quan đều bị phạt, suy cho cùng vẫn là do bọn họ quá tin tưởng thẻ định thân phận, vì vậy mới tùy tiện kết luận.Hai bàn tay Quý Tử Trạc giơ đến giữa không trung, mắt thấy tấm vải đen trên mặt Lâm Tầm sắp bị kéo xuống.Lâm Tầm không có ý định né đi, bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, bàn tay trước mặt rất đẹp, hoàn mỹ như một tuyệt tác nghệ thuật.Ánh mắt hai người giao nhau, Quý Tử Trạc cảm thấy mình như đang đối diện với đầm nước lặng gió thổi không gợn sóng.Ngón tay đã chạm được bên cạnh, giọng Lâm Tầm cách tầng vải truyền đến, “Anh xác định muốn làm như vậy?”Quý Tử Trạc không có ý thu tay lại, đang chuẩn bị kéo xuống.“Ba mẹ của tôi……”Nghe thấy bốn chữ này, Quý Tử Trạc thoáng dừng động tác lại, “Trước khi họ chết từng bức tôi thề độc, người đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tôi, thì phải gả cho tôi.”Giờ khắc này, thời gian như ngừng lại, ít nhất là đối với Thịnh Thụy, ba hồn đã bay mất hai hồn.Này mẹ nó thật đúng là dám nói, cái khác không nói, Công Tích Sa rõ ràng là đứa mồ côi bị bỏ rơi từ nhỏ, còn ba mẹ, còn thề độc …… Cậu ta thật sự nhịn không nổi, mắng câu thô tục trong lòng, Là kiểu cha mẹ cực phẩm nào mới có thể sinh ra tên vô lại vậy chứ!Đảo Thương NhịỞ một bãi cồn giữa hồ, một bóng người đang ngồi ở chỗ kia, hắn mặc đường trang chính thống của nam sĩ, một mái tóc đen dài ngay cả ánh mặt trời cũng phải ảm đạm rũ bên người, ngũ quan thâm thúy, cả người cho người ta cảm giác thâm thúy.Bỗng nhiên, hắn hơi hơi nhíu nhíu mày.“Gia chủ.” Khoảng không không một bóng người đằng sau dao động, một người từ trong đó bước ra, “Xảy ra chuyện gì?”Lần nhíu mày lúc trước là do phát hiện có nội gián trong đảo, trong quá trình chạy trốn suýt nữa đã hủy đi vài nhân tài ở đây.“Không có.” Ánh mắt người đàn ông đang ngồi liếc ra mặt hồ, nhìn ra xa nơi xa, “Chỉ là cảm giác có người đang mắng tôi.”Sau hắn là một người có khuôn mặt bình thường, mắt lộ ra kinh ngạc, tựa như không lường được đường đường là đảo chủ của đảo Thương Nhị lại nói câu này ra khỏi miệng.……Mũ áo choàng và cả miếng vải đen đồng thời cùng rớt xuống, da thịt trắng tuyết, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, có cảm giác còn đẹp hơn phong cảnh nước non.Có lẽ là do lời trước đó của Lâm Tầm phát huy tác dụng, trong nháy mắt miếng vải đen rơi xuống, ngoài Quý Tử Trạc ra, tất cả mọi người đều theo bản năng cúi đầu.Cho đến khi họ ngẩng lên, Lâm Tầm đã đội mũ và khăn che mặt vào.“Cậu……” Ánh mắt Quý Tử Trạc có chút phức tạp.Ngón tay lạnh lẽo chạm vào yết hầu của Quý Tử Trạc, đây là nơi trí mạng của con người, không đến một giây, ngón tay Lâm Tầm trượt xuống, dừng ở miếng hồng ngọc kia, cúi đầu hôn hôn, “Đáng tiếc cho ngọc đẹp không tì vết, phải lưu lạc bên ngoài.”Nhưng mà nếu không phải trời xui đất khiến bị Đinh Thánh nhặt đi, còn ở trên tay y phỏng chừng đã bị đổi thành tiền rồi.Hơi thở ấm áp và ngón tay lạnh lẽo tương phản, giống như mùa hè ngẩng đầu liền thấy đỉnh núi tuyết.Thịnh Thụy cảm thấy linh hồn chấn động, tuy rằng Công Tích Sa ngày thường cũng không quá đứng đắn, tán tỉnh nước chảy thành sông, nhưng y vẫn dám đem bàn tay tội ác hướng về phía Quý Tử Trạc, lại còn là dưới tình huống này!Đánh giá trước khi chết là đời này sống không uổng phí.Mà những thủ hạ kia của Quý Tử Trạc lại kinh ngạc quá mức quên cả hô hấp, một đám nghẹn đến cả mặt xanh tím, đây đây đây…… Đây chính là đùa giỡn trong truyền thuyết sao?Lại nhìn cần cổ nhỏ nhắn kia, vậy mà không bị lão đại bẻ gãy.Thần kỳ, quả thật là thần kỳ!Quý Tử Trạc vừa muốn nói gì đó, máy đưa tin bên hông đột nhiên vang lên, khoảng chừng nói được năm phút, đến khi đầu bên kia kết thúc báo cáo, Quý Tử Trạc lấy hồng ngọc trên cổ xuống, phân phó người đằng sau: “Kêu Tiếu tiến sĩ chuẩn bị dụng cụ, sau khi tôi trở về muốn xét nghiệm máu.”Mọi người ngẩn ra, đã từng nghe người đồn rằng hồng ngọc trên cổ Quý Tử Trạc có chứa một giọt máu, Quý Tử Trạc gần như bị đồn thành thần hóa, đây chỉ là một trong những lời đồn đó mà thôi, không có người để trong lòng, không nghĩ tới hiện tại lại thành sự thật.Máu?Ánh mắt Lâm Tầm hơi tối, lúc trước có nhìn kỹ miếng hồng ngọc kia, ở giữa hơi đục, tưởng là ảo giác, nhưng mà hiện giờ giọt máu đó là lấy từ mình ra sao?Y nghiêm túc nghĩ nghĩ, nếu có, cũng chỉ có khả năng ở thế giới trước để lại, Lan Thần vẫn luôn chấp nhất với giấc mơ của mình, có lẽ thật sự chuẩn bị cho mình sau này không chừng.Thật ra bản thân Lâm Tầm vẫn chưa có bao nhiêu lo lắng, thế giới mới cơ thể mới, nếu xét nghiệm thật cũng không ra cái gì.[ Hệ thống: Xin ký chủ thu hồi ý nghĩ hoang đường, máu trên Tuyết Viêm tinh không phải bình thường, có thể kiểm tra được ra cái gọi là vật ‘ gốc ’ của nó. ]Lâm Tầm, “Gốc thế nào?”Hệ thống im lặng, cuối cùng né tránh vấn đề của y: [ giọt máu kia thuộc về ngươi, tránh không được.]Có bỏ tiền cũng không có đáp án, Lâm Tầm xoa xoa ấn đường: “Từ khi nào thì ta bị lấy một giọt máu?”[ Hệ thống: Sau khi uống rượu độc, trước khi ký chủ hôn mê. ]Quả thật là do Lan Thần làm, sắc mặt Lâm Tầm không tốt lắm, truy cứu trách nhiệm, vẫn là do hệ thống hố một trận, nếu không phải do ly rượu kia, làm sao có sự tình hôm nay.Y chăm chú nhìn Quý Tử Trạc, người này nhất định là nhớ kỹ cái gì đó, sẽ không dễ lừa qua chuyện như mấy đời trước.“Ba ngày sau, cậu theo tôi đi.” Mở miệng lần nữa là xác định những chữ này.Lâm Tầm: “…… Thiếu niên, anh tùy tiện quá.”Quý Tử Trạc không có so đo cách xưng hô của y: “Tôi đã thấy mặt của cậu.”Cái gì gọi là tự mình đào hố cho mình, Lâm Tầm đã được lĩnh hội.Y cười cứng ngắc: “Thật ra lời thề kia không cần tuân thủ cũng được.”Quý Tử Trạc nắm lấy cổ tay y, ánh mắt cứng rắn: “Tôi không thích nói giỡn, cũng không thích người khác nói giỡn tôi.”“Ở đây tôi còn có chuyện muốn hoàn thành.” Lâm Tầm không khuất phục dưới khí thế của hắn, ánh mắt kiên định.Mỗi một câu của y đều rất hợp lý, giống như thật sự có chỗ khó nói.
Cơ hồ tất cả mọi người đều tin, cho dù là Thịnh Thụy, nhưng Quý Tử Trạc thì không.“Hửm?” Khóe miệng Quý Tử Trạc nhếch một cái.Nụ cười này, Thịnh Thụy còn tốt, bởi vì cậu ta không hiểu biết về Quý Tử Trạc, nhưng những thủ hạ kia của Quý Tử Trạc, một đám đàn ông cao to lại có sắc mặt kỳ dị, bình thường Quý Tử Trạc chỉ có hai loại cười, cười khi đối mặt với kẻ địch ác liệt, một là nụ cười nghiêm khắc đối với người nhà phạm sai lầm, không thể tưởng tưởng được, ngày hôm nay họ có thể thấy loại thứ ba:—— cười lạnh trào phúng.“Nói thử xem,” nụ cười từ từ mở rộng, ánh mắt Quý Tử Trạc càng thêm kỳ quái: “Tôi sẽ nghiêm túc tham khảo.”Lâm Tầm bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, trấn tĩnh nói: “Tranh cử chức đại biểu của toán học.”Kết quả không cần phải nói, mười lăm phút sau, một bóng người béo lùn nhìn chiến thuyền bay lên không trung, mang theo cuồng phong sóng dữ, cho dù cân nặng Thịnh Thụy đầy đủ, cũng phải lăn lộn trên mặt đất vài vòng, cuối cùng gắt gao ôm lấy một cái cây lớn mới không bị gió cuốn đi.Chờ cậu ta ổn định thân thể lại, nhưng vẫn liều mạng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào chiến thuyền sắp biến mất.Trong lịch sử của Sơn Tinh, cuối cùng cũng có một người đầu tiên vào đến Ngũ môn, không phải anh trai Thịnh Nguyên Bạch, mà là Công Tích Sa có thiên phú bằng không.Gió ngừng, Thịnh Thụy vẫn còn vô ý thức ôm lấy gốc cây, không biết đang suy nghĩ gì.Thiều Chính MônNgũ môn là nơi có lực lượng quân sự cường hãn nhất, Thiều Chính Môn bất luận là cái gì cũng đứng hạng đầu, tương ứng, hình thức, cấp bậc, chế độ quản lý của nó sẽ nghiêm khắc hơn các môn khác rất nhiều.Trong Thiều Chính Môn, phạt lớn hơn thưởng, công không hơn quá.Dù vậy, mỗi năm vẫn luôn có người muốn được vào đây, dưới Tứ đảo chính là Thiều Chính Môn, vào được nơi này, khác với Lục khu và bốn môn còn lại, đây là nơi tồn tại của những người có địa vị cao.Điều kiện Thiều Chính Môn vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng không hà khắc bằng Tứ đảo, nhưng mỗi năm chỉ nhận nhiều nhất là trăm người, so với số người thương vong trong chiến tranh, gần trăm người không tính là gì, thà thiếu chứ không ẩu, người quản lý muốn là phải một trăm người xuất sắc.Trong vô số người vào Thiều Chính Môn để nỗ lực kiếm tên tuổi, trải qua cuộc huấn luyện tàn khốc, một tin tức như gió lốc càn quét nơi nghiêm túc im lặng này.Quý Tử Trạc đã về, còn mang theo người ở khu vực cấp thấp theo cùng.Nghe nói người này không có thiên phú, là người thấp kém nhất ở Sơn Tinh, một thân áo choàng đen như mực, yếu đuối mong manh.Nguyên nhân được đưa về là do bị quan chỉ huy tháo mặt nạ xuống, từng nói có lệnh cha mẹ, ai nhìn thấy gương mặt này phải kết thành quan hệ Tần Tấn.Vô lương! Vô đức! Vô sỉ! Chính là một tên vô lại!Có rất nhiều người sôi nổi đề nghị, muốn đuổi người này ra khỏi đây.Những người cao tầng cũng đau đầu, một phế vật tự nhiên công khai bước vào Ngũ môn, theo lý thì nên giết, nhưng cố tình y là do Quý Tử Trạc mang về, cố tình không thể đắc tội Quý Tử Trạc.“Ba à,” cô gái đang nói có dung nhan diễm lệ, nhưng ánh mắt nảy lửa, vừa nhìn liền biết là người nóng nảy, không thể chọc vào: “Phẩm chất như vậy, thế mà có thể ngang nhiên vào Thiều Chính Môn, thiên lý khó tha!”Theo cô gái không ngừng trách, phía dưới cũng là đám quần chúng phẫn nộ, Lâm Tầm khi không xuất hiện trở thành vết nhơ của Thiều Chính Môn không nói, đặc biệt là nguyên nhân được vào đây, làm một đám yêu mến Quý Tử Trạc càng không thể tiếp thu.Không kém cạnh, Lâm Tầm bị kéo đến phòng kín làm xét nghiệm máu cũng rất bất đắc dĩ.Kế hoạch của y vốn rất chu toàn, bắt đầu từ Song Tinh cũng không quan trọng, một đường tranh phong, đi qua Lục khu, qua Ngũ môn, cuối cùng là tới Tứ đảo, tạo ra truyền kỳ của một tiểu nhân vật.Kết quả làm sao lại thành một bước lên trời đây?
Hai người này một người trong đó thì nhìn không ra, nhưng một người khác biểu hiện rất rõ ràng, vừa nhìn đã biết do bị phát hiện nói dối mà run sợ.Người của Ngũ môn, bất luận là ai cũng từng gặp qua không ít những kẻ hung ác tột cùng, giờ phút này Thịnh Thụy chột dạ rõ ràng không thể qua mắt họ được.Những dấu hiệu này cho thấy, bọn họ bị lừa một vố, hai người trà trộn vào đây rõ ràng có vấn đề.Một người đàn ông có tính tình dữ dội nói: “Chỉ huy, giao bọn họ cho tôi, tôi đảm bảo tổ tông mười tám đời chúng nó cũng có thể hỏi ra được!”Sợ đến mức bình tĩnh ngược lại, hai mắt Thịnh Thụy bốc hỏa, nhất định chết cũng phải tìm kẻ đệm lưng, Lâm Tầm đọc hiểu ánh mắt cậu ta, rất thưởng thức, không hổ là người y nhìn trúng.Nhân phẩm này đáng để khẳng định.Ánh mắt Quý Tử Trạc lãnh đạm, nhìn cũng không thèm nhìn người sau lưng một cái, khí thế người đàn ông lúc nãy héo rũ không ít, phỏng chừng chuyện đêm nay những người liên quan đều bị phạt, suy cho cùng vẫn là do bọn họ quá tin tưởng thẻ định thân phận, vì vậy mới tùy tiện kết luận.Hai bàn tay Quý Tử Trạc giơ đến giữa không trung, mắt thấy tấm vải đen trên mặt Lâm Tầm sắp bị kéo xuống.Lâm Tầm không có ý định né đi, bình tĩnh nhìn chằm chằm hắn, bàn tay trước mặt rất đẹp, hoàn mỹ như một tuyệt tác nghệ thuật.Ánh mắt hai người giao nhau, Quý Tử Trạc cảm thấy mình như đang đối diện với đầm nước lặng gió thổi không gợn sóng.Ngón tay đã chạm được bên cạnh, giọng Lâm Tầm cách tầng vải truyền đến, “Anh xác định muốn làm như vậy?”Quý Tử Trạc không có ý thu tay lại, đang chuẩn bị kéo xuống.“Ba mẹ của tôi……”Nghe thấy bốn chữ này, Quý Tử Trạc thoáng dừng động tác lại, “Trước khi họ chết từng bức tôi thề độc, người đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt tôi, thì phải gả cho tôi.”Giờ khắc này, thời gian như ngừng lại, ít nhất là đối với Thịnh Thụy, ba hồn đã bay mất hai hồn.Này mẹ nó thật đúng là dám nói, cái khác không nói, Công Tích Sa rõ ràng là đứa mồ côi bị bỏ rơi từ nhỏ, còn ba mẹ, còn thề độc …… Cậu ta thật sự nhịn không nổi, mắng câu thô tục trong lòng, Là kiểu cha mẹ cực phẩm nào mới có thể sinh ra tên vô lại vậy chứ!Đảo Thương NhịỞ một bãi cồn giữa hồ, một bóng người đang ngồi ở chỗ kia, hắn mặc đường trang chính thống của nam sĩ, một mái tóc đen dài ngay cả ánh mặt trời cũng phải ảm đạm rũ bên người, ngũ quan thâm thúy, cả người cho người ta cảm giác thâm thúy.Bỗng nhiên, hắn hơi hơi nhíu nhíu mày.“Gia chủ.” Khoảng không không một bóng người đằng sau dao động, một người từ trong đó bước ra, “Xảy ra chuyện gì?”Lần nhíu mày lúc trước là do phát hiện có nội gián trong đảo, trong quá trình chạy trốn suýt nữa đã hủy đi vài nhân tài ở đây.“Không có.” Ánh mắt người đàn ông đang ngồi liếc ra mặt hồ, nhìn ra xa nơi xa, “Chỉ là cảm giác có người đang mắng tôi.”Sau hắn là một người có khuôn mặt bình thường, mắt lộ ra kinh ngạc, tựa như không lường được đường đường là đảo chủ của đảo Thương Nhị lại nói câu này ra khỏi miệng.……Mũ áo choàng và cả miếng vải đen đồng thời cùng rớt xuống, da thịt trắng tuyết, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, có cảm giác còn đẹp hơn phong cảnh nước non.Có lẽ là do lời trước đó của Lâm Tầm phát huy tác dụng, trong nháy mắt miếng vải đen rơi xuống, ngoài Quý Tử Trạc ra, tất cả mọi người đều theo bản năng cúi đầu.Cho đến khi họ ngẩng lên, Lâm Tầm đã đội mũ và khăn che mặt vào.“Cậu……” Ánh mắt Quý Tử Trạc có chút phức tạp.Ngón tay lạnh lẽo chạm vào yết hầu của Quý Tử Trạc, đây là nơi trí mạng của con người, không đến một giây, ngón tay Lâm Tầm trượt xuống, dừng ở miếng hồng ngọc kia, cúi đầu hôn hôn, “Đáng tiếc cho ngọc đẹp không tì vết, phải lưu lạc bên ngoài.”Nhưng mà nếu không phải trời xui đất khiến bị Đinh Thánh nhặt đi, còn ở trên tay y phỏng chừng đã bị đổi thành tiền rồi.Hơi thở ấm áp và ngón tay lạnh lẽo tương phản, giống như mùa hè ngẩng đầu liền thấy đỉnh núi tuyết.Thịnh Thụy cảm thấy linh hồn chấn động, tuy rằng Công Tích Sa ngày thường cũng không quá đứng đắn, tán tỉnh nước chảy thành sông, nhưng y vẫn dám đem bàn tay tội ác hướng về phía Quý Tử Trạc, lại còn là dưới tình huống này!Đánh giá trước khi chết là đời này sống không uổng phí.Mà những thủ hạ kia của Quý Tử Trạc lại kinh ngạc quá mức quên cả hô hấp, một đám nghẹn đến cả mặt xanh tím, đây đây đây…… Đây chính là đùa giỡn trong truyền thuyết sao?Lại nhìn cần cổ nhỏ nhắn kia, vậy mà không bị lão đại bẻ gãy.Thần kỳ, quả thật là thần kỳ!Quý Tử Trạc vừa muốn nói gì đó, máy đưa tin bên hông đột nhiên vang lên, khoảng chừng nói được năm phút, đến khi đầu bên kia kết thúc báo cáo, Quý Tử Trạc lấy hồng ngọc trên cổ xuống, phân phó người đằng sau: “Kêu Tiếu tiến sĩ chuẩn bị dụng cụ, sau khi tôi trở về muốn xét nghiệm máu.”Mọi người ngẩn ra, đã từng nghe người đồn rằng hồng ngọc trên cổ Quý Tử Trạc có chứa một giọt máu, Quý Tử Trạc gần như bị đồn thành thần hóa, đây chỉ là một trong những lời đồn đó mà thôi, không có người để trong lòng, không nghĩ tới hiện tại lại thành sự thật.Máu?Ánh mắt Lâm Tầm hơi tối, lúc trước có nhìn kỹ miếng hồng ngọc kia, ở giữa hơi đục, tưởng là ảo giác, nhưng mà hiện giờ giọt máu đó là lấy từ mình ra sao?Y nghiêm túc nghĩ nghĩ, nếu có, cũng chỉ có khả năng ở thế giới trước để lại, Lan Thần vẫn luôn chấp nhất với giấc mơ của mình, có lẽ thật sự chuẩn bị cho mình sau này không chừng.Thật ra bản thân Lâm Tầm vẫn chưa có bao nhiêu lo lắng, thế giới mới cơ thể mới, nếu xét nghiệm thật cũng không ra cái gì.[ Hệ thống: Xin ký chủ thu hồi ý nghĩ hoang đường, máu trên Tuyết Viêm tinh không phải bình thường, có thể kiểm tra được ra cái gọi là vật ‘ gốc ’ của nó. ]Lâm Tầm, “Gốc thế nào?”Hệ thống im lặng, cuối cùng né tránh vấn đề của y: [ giọt máu kia thuộc về ngươi, tránh không được.]Có bỏ tiền cũng không có đáp án, Lâm Tầm xoa xoa ấn đường: “Từ khi nào thì ta bị lấy một giọt máu?”[ Hệ thống: Sau khi uống rượu độc, trước khi ký chủ hôn mê. ]Quả thật là do Lan Thần làm, sắc mặt Lâm Tầm không tốt lắm, truy cứu trách nhiệm, vẫn là do hệ thống hố một trận, nếu không phải do ly rượu kia, làm sao có sự tình hôm nay.Y chăm chú nhìn Quý Tử Trạc, người này nhất định là nhớ kỹ cái gì đó, sẽ không dễ lừa qua chuyện như mấy đời trước.“Ba ngày sau, cậu theo tôi đi.” Mở miệng lần nữa là xác định những chữ này.Lâm Tầm: “…… Thiếu niên, anh tùy tiện quá.”Quý Tử Trạc không có so đo cách xưng hô của y: “Tôi đã thấy mặt của cậu.”Cái gì gọi là tự mình đào hố cho mình, Lâm Tầm đã được lĩnh hội.Y cười cứng ngắc: “Thật ra lời thề kia không cần tuân thủ cũng được.”Quý Tử Trạc nắm lấy cổ tay y, ánh mắt cứng rắn: “Tôi không thích nói giỡn, cũng không thích người khác nói giỡn tôi.”“Ở đây tôi còn có chuyện muốn hoàn thành.” Lâm Tầm không khuất phục dưới khí thế của hắn, ánh mắt kiên định.Mỗi một câu của y đều rất hợp lý, giống như thật sự có chỗ khó nói.
Cơ hồ tất cả mọi người đều tin, cho dù là Thịnh Thụy, nhưng Quý Tử Trạc thì không.“Hửm?” Khóe miệng Quý Tử Trạc nhếch một cái.Nụ cười này, Thịnh Thụy còn tốt, bởi vì cậu ta không hiểu biết về Quý Tử Trạc, nhưng những thủ hạ kia của Quý Tử Trạc, một đám đàn ông cao to lại có sắc mặt kỳ dị, bình thường Quý Tử Trạc chỉ có hai loại cười, cười khi đối mặt với kẻ địch ác liệt, một là nụ cười nghiêm khắc đối với người nhà phạm sai lầm, không thể tưởng tưởng được, ngày hôm nay họ có thể thấy loại thứ ba:—— cười lạnh trào phúng.“Nói thử xem,” nụ cười từ từ mở rộng, ánh mắt Quý Tử Trạc càng thêm kỳ quái: “Tôi sẽ nghiêm túc tham khảo.”Lâm Tầm bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, trấn tĩnh nói: “Tranh cử chức đại biểu của toán học.”Kết quả không cần phải nói, mười lăm phút sau, một bóng người béo lùn nhìn chiến thuyền bay lên không trung, mang theo cuồng phong sóng dữ, cho dù cân nặng Thịnh Thụy đầy đủ, cũng phải lăn lộn trên mặt đất vài vòng, cuối cùng gắt gao ôm lấy một cái cây lớn mới không bị gió cuốn đi.Chờ cậu ta ổn định thân thể lại, nhưng vẫn liều mạng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào chiến thuyền sắp biến mất.Trong lịch sử của Sơn Tinh, cuối cùng cũng có một người đầu tiên vào đến Ngũ môn, không phải anh trai Thịnh Nguyên Bạch, mà là Công Tích Sa có thiên phú bằng không.Gió ngừng, Thịnh Thụy vẫn còn vô ý thức ôm lấy gốc cây, không biết đang suy nghĩ gì.Thiều Chính MônNgũ môn là nơi có lực lượng quân sự cường hãn nhất, Thiều Chính Môn bất luận là cái gì cũng đứng hạng đầu, tương ứng, hình thức, cấp bậc, chế độ quản lý của nó sẽ nghiêm khắc hơn các môn khác rất nhiều.Trong Thiều Chính Môn, phạt lớn hơn thưởng, công không hơn quá.Dù vậy, mỗi năm vẫn luôn có người muốn được vào đây, dưới Tứ đảo chính là Thiều Chính Môn, vào được nơi này, khác với Lục khu và bốn môn còn lại, đây là nơi tồn tại của những người có địa vị cao.Điều kiện Thiều Chính Môn vô cùng nghiêm khắc, tuy rằng không hà khắc bằng Tứ đảo, nhưng mỗi năm chỉ nhận nhiều nhất là trăm người, so với số người thương vong trong chiến tranh, gần trăm người không tính là gì, thà thiếu chứ không ẩu, người quản lý muốn là phải một trăm người xuất sắc.Trong vô số người vào Thiều Chính Môn để nỗ lực kiếm tên tuổi, trải qua cuộc huấn luyện tàn khốc, một tin tức như gió lốc càn quét nơi nghiêm túc im lặng này.Quý Tử Trạc đã về, còn mang theo người ở khu vực cấp thấp theo cùng.Nghe nói người này không có thiên phú, là người thấp kém nhất ở Sơn Tinh, một thân áo choàng đen như mực, yếu đuối mong manh.Nguyên nhân được đưa về là do bị quan chỉ huy tháo mặt nạ xuống, từng nói có lệnh cha mẹ, ai nhìn thấy gương mặt này phải kết thành quan hệ Tần Tấn.Vô lương! Vô đức! Vô sỉ! Chính là một tên vô lại!Có rất nhiều người sôi nổi đề nghị, muốn đuổi người này ra khỏi đây.Những người cao tầng cũng đau đầu, một phế vật tự nhiên công khai bước vào Ngũ môn, theo lý thì nên giết, nhưng cố tình y là do Quý Tử Trạc mang về, cố tình không thể đắc tội Quý Tử Trạc.“Ba à,” cô gái đang nói có dung nhan diễm lệ, nhưng ánh mắt nảy lửa, vừa nhìn liền biết là người nóng nảy, không thể chọc vào: “Phẩm chất như vậy, thế mà có thể ngang nhiên vào Thiều Chính Môn, thiên lý khó tha!”Theo cô gái không ngừng trách, phía dưới cũng là đám quần chúng phẫn nộ, Lâm Tầm khi không xuất hiện trở thành vết nhơ của Thiều Chính Môn không nói, đặc biệt là nguyên nhân được vào đây, làm một đám yêu mến Quý Tử Trạc càng không thể tiếp thu.Không kém cạnh, Lâm Tầm bị kéo đến phòng kín làm xét nghiệm máu cũng rất bất đắc dĩ.Kế hoạch của y vốn rất chu toàn, bắt đầu từ Song Tinh cũng không quan trọng, một đường tranh phong, đi qua Lục khu, qua Ngũ môn, cuối cùng là tới Tứ đảo, tạo ra truyền kỳ của một tiểu nhân vật.Kết quả làm sao lại thành một bước lên trời đây?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com