TruyenHHH.com

Thien Duyen Ho Ly

_Mau đi kiếm Cảnh Du đi....mọi chuyện đều phải làm theo ý ta.

_Dạ chủ nhân.

Như Vũ cuối đầu tiếp lệnh sau đó ngoan ngoãn xoay lưng bỏ đi, từ bên trong mặt dây chuyền bằng đá cẩm thạch quý bất ngờ phát ra giọng nói quen thuộc.

"Mau thả tôi ra, tôi không muốn giúp bà. Mau thả tôi ra ngay, tôi không muốn làm hại Cảnh Du càng không muốn mượn tay anh ấy giết chết Ngụy Châu. Bà mau thả tôi ra đi Hoàng Liên....Hoàng Liên.."

_"cô có kêu gào thì cũng vô ích thôi lời của chủ nhân luôn luôn đúng, làm việc mà theo cảm tính như cô khi nào mới thành đại nghiệp đây? Đúng là ngu ngốc..." Như Vũ vừa bay lơ lửng trên không trung để xác định vị trí của Cảnh Du vừa nhếch môi buông lời châm biếm đến mảnh hồn phách yếu thế.

Hoàng Liên ngự trị trong thần điện cổ xưa của gia tộc pháp sư linh thiêng bà vung tay chạm nhẹ vào mặt nước dưới bờ hồ mở ra một tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh đứa con trai cưng, nhìn thấy Cảnh Du mạnh mẽ tiêu diệt bọn hồ ly thấp hèn từng tên, từng tên bị anh hủy nguyên thần chết tan xác mà lòng Hoàng Liên trỗi dậy cái nỗi niềm làm mẹ ghê gớm. Bà rung lên vui sướng khi cảm nhận được máu của chúng chảy dài khắp nơi nơi, nghiêng đầu nhìn về phía chính diện Hoàng Liên nhẹ giọng cuối người tôn kính.

_ba à...ba thấy không cháu trai của ba sẽ mau sớm trả thù thay cho ba thôi, con sẽ bắt cả gia tộc hồ ly phải trả cái giá thật đắt cho sự ngông cuồng từ bao lâu nay của chúng. Hồ Ly và pháp sư khi sinh ra trên thế gian này thì đã định sẵn là kẻ thù của nhau rồi, tuyệt đối không có ngoại lệ. Con sẽ thống nhất sức mạnh từ đây về sau gia tộc thấp hèn kia mãi mãi chẳng có đất dung thân đâu, con sẽ khiến bọn chúng sống còn hơn chết nữa... Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi.

***

Cảnh Du giựt mạnh mãnh ngọc ký ức trên tay Như Vũ xuống nhíu mày suy nghĩ "người con trai đó là ai vậy kìa? nhìn quen quá nhưng không biết đã gặp ở đâu rồi, sao tim mình lại rung lên đến nhói đau như thế khi trong thấy gương mặt ấy chứ? Rõ ràng mình và cậu ta là kẻ thù của nhau kia mà, rõ ràng cậu ta đã ra tay tàn nhẫn là cậu ta muốn giết chết mình trước...nhưng tại sao mình không thấy hận ngược lại có gì đó thôi thúc tìm về như muốn cho bản thân lời giải đáp. Mình cần phải gặp người này, nhất định phải gặp cho bằng được...mình gọi cậu ta là Hứa Ngụy Châu đúng không nhỉ?" Thoát khỏi những vấn đề riêng tư Cảnh Du chăm chú quan sát cô gái trước mặt, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài đen lấy cùng làn da trắng mịn sau đó cuối đầu nhẹ xuống trao cho Như Vũ một nụ hôn chớp nhoáng. Giữa cái giây phút hai đôi môi dán chặt vào nhau thì hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Cảnh Du chính là bóng dáng chàng trai lạ mặt kia, hất mạnh cô gái qua một bên anh nhếch môi để lộ nụ cười tà.

_mùi vị dối trá thật sự quá nồng nàn.

_"anh nói gì vậy Cảnh Du? Em là vị hôn thê của anh kia mà sao em có thể lừa dối anh được chứ? Có phải anh đã bị tên khốn kiếp Hứa Ngụy Châu kia tẩy não rồi không?" Như Vũ liếc mắt gian xảo nhìn đi nơi khác tránh sức mạnh dò xét trong không khí của Cảnh Du khi thông minh âm thầm kiểm tra nhịp thở sai lệch của cô.

Cố gắng trấn tĩnh ép từng sợi dây thần kinh trong từng tế bào phải tự nhiên hết mức có thể Như Vũ mạnh dạng ngẩng đầu đối diện với anh, cô đưa tay chạm vào trái tim bên lòng ngực trái rồi bắt đầu vở kịch đã định sẵn từ trước.

_gia tộc hồ ly từ khi có tên Hứa Ngụy Châu ấy lên làm thủ lĩnh thì chẳng còn xem ai ra gì nữa, bọn chúng lộng hành nhiều hơn giết người nhiều hơn và độ tàn ác lại nhân lên gấp bội. Mẹ anh là người nắm giữ Sinh Tử Kiếm vì thấy chuyện bấc thường đã ra tay bắt giữ một vài tên, sau cùng mới biết thì ra là do Hứa Ngụy Châu giở trò. Hắn muốn âm thầm ra hiệu đối đầu với gia tộc Pháp Sư cổ xưa của chúng ta, ba anh là Hoàng Phong đã bị hắn dùng yêu thuật điều khiển nên mới hết lần này đến lần khác ra tay ngăn cản. Mẹ anh vì chịu đựng không nổi nữa mới dấy lên trận chiến chánh tà này, em đâu ngờ lần đó lại là lần cuối cùng em được nhìn thấy anh. Đã 2 năm rồi anh có biết em nhớ anh nhiều lắm không? Anh còn ở đó mà nghi ngờ em nữa..

Những giọt nước mắt giả tạo rất mau được Như Vũ lấy ra làm tấm bình phong che mắt Cảnh Du lại, anh chẳng nói gì chỉ đang mơ hồ phân định rõ đâu là sự thật đâu là dối trá. Kéo người cô đến ôm vào lòng Cảnh Du nhẹ giọng quyến rũ.

_anh xin lỗi, em hãy mau giúp anh tìm đến sào huyệt của tên khốn kiếp Hứa Ngụy Châu đó. Anh sẽ rửa hận cho chúng ta....nhanh lên đi máu trong thân thể anh đang nóng lên từng giây, anh sẽ giết hết bọn hồ ly ấy để em cảm thấy vui lòng.

Khi đã đạt được mục đích Như Vũ nhếch lên nụ cười đắc thắng cô âm thầm đọc tâm trêu ghẹo mãnh hồn phách ngốc nghếch.

"Cô thấy không cậu chủ đã sập bẫy mất rồi, ngày tàn của tên hồ ly kia đã đến. Việc này có trách là trách hắn vô phước mới khiến bản thân lầm vào bước đường cùng...hahaha"

Khác với suy nghĩ của cô ta, Như Vũ lúc này chẳng còn tâm trạng nghe ả nói nhảm nữa. Vận dụng kiến thức đã được học mấy trăm năm nay từ trong mãnh ngọc Như Vũ bắt đầu để bản thân hòa nhập với bầu khí quyển bên ngoài, cố giữ lại dòng sức mạnh cuối cùng để đến đúng thời điểm sẽ cần tới. Trêu chọc mãi mà không thấy ai đáp trả ả cứ nghĩ mình đã thành công hạ gục bản thể hồn phách yếu đuối kia nên tâm trạng lại tốt hơn rất nhiều, xoay người kéo Cảnh Du bước lên phía trước Như Vũ mượn một phần sức mạnh của Hoàng Liên phía sau mở ra một cánh cửa không gian trái chiều.

_đi thôi em sẽ giúp anh tìm ra hắn thật mau.

_"được" anh bước theo sau mà trong lòng rung động mạnh mẽ, việc muốn chạm mặt với chàng trai lạ đó khiến anh thấy chơi đùa với cô gái này thật có giá trị.

***

Về phía Thiên Ẩn và Hứa Tâm sau khi trở lại ngôi nhà thân thương của mình thì lại hết sức bất ngờ với những thông tin mà Hoàng Phong cung cấp, cả hai đưa mắt nhìn nhau cuối đầu thở dài.

_"chuyện này phải tính thế nào đây hả ba? Châu Châu vẫn chưa tỉnh nữa, Cảnh Du thì lại trở nên tàn nhẫn bá đạo tàn sát hồ ly đến dã man. Nếu chẳng may nó tìm tới đây? Chúng ta sẽ đối diện với em ấy ra sao?" Hứa Tâm vừa cố ngăn cơn đau từ việc đứa bé đá mạnh vào bụng mình vừa gằn giọng gạ hỏi.

Hứa Đình nhắm mắt lắc đầu chứ không biết trả lời thế nào với con gái, Hoàng Phong để nhẹ tách trà nóng xuống bàn sau đó đưa ra cách giải quyết nhất thời.

_hiện tại chú đã gia tăng sức mạnh kết giới xung quanh ngôi nhà lên rất nhiều lần, chưa hết còn dùng thuật ẩn thân để làm nó biến mất nữa. Nếu Cảnh Du muốn tìm ra cũng không thể trong một sớm một chiều được vì thằng bé đang ở new york, phần kết giới bao bọc bảo vệ cho Ngụy Châu chú và Đạm Tuyết đã thay phiên nhau lập ra. Mong là có thể giúp ích được gì đó....ngoài ra chẳng còn cách nào hay hơn nữa...chú xin lỗi..

Nỗi niềm của người làm ba mà đành phải bất lực rất mau lấn át tâm trí Hoàng Phong ngay, ông cuối gầm mặt xuống bàn chỉ biết thở ra thay cho tâm trạng ngổn ngang lúc này. Thiên Ẩn đi qua đi lại cuối cùng cũng nghĩ ra một cách chỉ có điều không biết chủ nhân nơi đó sẽ phản ứng ra sao thôi.

_chúng ta đến nhờ Nguyệt Hồ giúp đỡ được không ba? Không gian của ngài ấy chẳng phải là không ai có thể xâm phạm sao? Ta hãy nhờ ngài ấy giúp dù gì Nguyệt Hồ cũng là hồ ly mà...

_"cách hay...chỉ là làm sao gặp ngài ấy đây? Cửa Nguyệt Hồ đâu phải muốn vào là vào?" Hứa Đình đứng nhanh dậy rồi bất ngờ dừng lại.

Hứa Tâm nhíu mày gằn từng chữ.

_liều một phen vậy, con sẽ đi....

_không được em đang mang thai làm sao vào đó chứ, để anh đi.

Hoàng Phong nghe thấy xua tay tiếp lời.

_chúng ta cùng đi đi càng nhiều người càng có hi vọng hơn, dù gì ta và ảo ảnh qủy cũng coi như có quen biết chắc chắn cậu ấy sẽ giúp thôi.

Hứa Đình gật đầu đồng ý Thiên Ẩn lập tức mở ra kết giới nối trực tiếp đến cánh cửa Nguyệt Hồ rồi cùng hai người ba đáng kính bước vào, Hứa Tâm và Đạm Tuyết ở lại trong coi Ngụy Châu và dòm chừng nhà cửa. Cứ nghĩ là đã xong nhưng có ai ngờ được Như Vũ lại mang Cảnh Du đến đúng nơi cần tìm kia chứ, nhìn thấy trước mặt là một mãnh đất trống rỗng chẳng có gì cô ta gãi đầu thắc mắc.

_đúng là nơi này mà ta, đáng lý ở đây phải có một ngôi nhà mới phải chứ?

Cảnh Du lướt nhẹ xung quanh đưa tay lên dùng gió cảm nhận thử, rõ ràng là không có gì nhưng lại cản trở gió xuyên vào. Hé môi cười hiền anh vận dụng sức mạnh đang ẩn chứa trong cơ thể mình vung nấm đấm đánh ngay đến trước mắt, bức tường vô hình lại vô tình ẩn hiện ra bên ngoài qua cú công kích vừa rồi. Như Vũ đắc ý nhẩm một câu chú thuật công phá ấn bùa lên trên tạo một vụ nổ lớn làm kinh động đến bên trong, Đạm Tuyết đang ở trong phòng Ngụy Châu nghe thấy liền xuất hiện thật mau dưới nhà nhìn về phía Hứa Tâm ra hiệu "không hay rồi". Cả hai ngần ngại không biết là yêu quái hiện thân hay pháp sư xâm phạm đành chờ đợi xem năng lực của người đến như thế nào mới ra mặt ứng chiên được thôi.

Như Vũ thất bại sau lần đánh đầu tiên liền tỏ vẻ tức giận rút thanh kiếm ngang bên hông ra mà vung lên chém xuống, một lực phản đòn từ kết giới đánh bật vào người cô khiến ai kia bay ngược về sau mà phụt máu "khốn kiếp đây là gì mà mình phá được chứ?"....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com