TruyenHHH.com

Thien Duong Kinh Hai Quyen 4

Tại các khu vực công cộng của Công Ty Điện Lực Quái Vật, khắp nơi đều có thể nhìn thấy TV màn hình phẳng treo tường. Trên những chiếc TV đó, video quảng cáo của công ty được phát suốt ngày đêm.

Nội dung nhìn chung là...

【 Công Ty Điện Lực Quái Vật, ở đây chúng tôi luôn nhắm đến những tầm cao mới! Chúng tôi giúp bạn khởi động ô tô, làm ấm ngôi nhà của bạn, thắp sáng thành phố bạn đang sống và đồng hành cùng bạn mỗi ngày... 】Cùng với lời tường thuật, nhiều hình minh họa khoa học phổ biến tương ứng khác nhau cũng được phát trong video quảng cáo, 【 Chúng tôi có nhân viên hù dọa giỏi nhất Vương quốc Quái vật. Trong căn phòng hù dọa, những người được dịch chuyển tức thời sẽ trải qua nỗi kinh hoàng nghẹt thở, và nỗi sợ hãi chất lượng cao sẽ được chuyển hóa thành năng lượng liên tục và ổn định để bạn sử dụng! 】

【 Chúng tôi biết nỗi sợ hãi của loài người ngày càng yếu đi, lòng can đảm của họ ngày càng lớn hơn, nhưng chúng tôi có can đảm có thể chấp nhận những thách thức của tương lai! Công ty có những nhân viên đáng sợ nhất, thiết bị phát điện tốt nhất và đang phát triển các công nghệ năng lượng mới. Chúng tôi...là Công Ty Điện Lực Quái Vật! We scare! Because we care! 】

Trong phòng chờ của bộ phận an ninh công ty, Nhược Vũ xem đoạn video quảng cáo dài vài phút trên với vẻ mặt ngơ ngác.

"Cơ bản là thiết lập Monsters Inc. (một bộ phim hoạt hình do Pixar sản xuất) à..." Câu này là ấn tượng của Nhược Vũ sau khi xem.

Ù ù —

Đúng vào lúc này, cửa phòng mở ra.

Một nữ quái vật mảnh mai bước vào từ ngoài cửa, cô ấy có hình người, mặc một bộ vest đen sang trọng, trên mặt có hơn mười con mắt lớn nhỏ, không có tai, không có mũi, nhưng lại có miệng...

"Xin chào, quý cô." Quái vật nhiều mắt lộ ra khí chất chuyên nghiệp và điềm tĩnh, chậm rãi đi đến bàn dài trong phòng khách. Cô giơ tay ra hiệu cho Nhược Vũ, nói, "Chúng ta ngồi xuống nói chuyện."

Nhược Vũ khẽ gật đầu, giữ im lặng đi qua ngồi xuống.

Con quái vật nhiều mắt ngồi đối diện cô lập tức mở miệng nói: "Xin tự giới thiệu, tôi là Nhiều Mắt (Đa Mục), quản lý bộ phận an ninh."

"Ngươi có thể gọi ta là Tự Vũ." Nhược Vũ dùng giọng điệu trước sau như một của mình để trả lời.

"Được, Ms.Tự Vũ." Nhiều mắt nói, "Hãy đi thẳng vào vấn đề..." Mắt của cô ấy (tất cả mắt) hơi thay đổi, và cô ấy tiếp tục, "Cô là du khách đến từ thế giới khác phải không?"

Nhược Vũ hơi suy nghĩ một chút, đáp lại: "Đúng vậy."

"Ừm... Quả nhiên." Nhiều Mắt nói tiếp, "Trong Vương quốc Quái Vật chúng ta... đã có tin đồn về các ngươi, dưới dạng truyền thuyết đô thị."

"Một thứ có hơn chục con mắt lại nói ta là một truyền thuyết đô thị..." Nhược Vũ không khỏi châm biếm trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn bình tĩnh trả lời, "Vậy có lẽ các ngươi cũng biết một chút về chúng ta."

"Đúng là có biết một chút, nhưng tin đồn dù sao cũng chỉ là tin đồn. Phần lớn đều là phiến diện, rất khó để biết có phải là sự thật hay không." Nhiều Mắt trả lời, "Nói cho cùng... Chúng ta chỉ là một công ty điện lực, không phải cơ quan thực thi pháp luật của vương quốc, cho nên ta cũng đang cân nhắc... có nên giao các ngươi cho cơ quan chức năng liên quan hay không."

"Không, ngươi đã cân nhắc rồi." Nhược Vũ lập tức liếc nhìn đối phương một cách sắc bén, "Nói đúng hơn, cấp trên của ngươi đã quyết định rồi." Cô đan các ngón tay lại, khuỷu tay chống lên bàn, thân trên hơi nghiêng về phía trước, giả vờ tự tin (thực ra là học theo Phong Bất Giác), trừng mắt nhìn Nhiều Mắt nói, "Cuộc trao đổi mà ngươi đang thực hiện với ta vào lúc này thực chất là một cuộc đàm phán. Ngươi mong sẽ có được thông tin từ ta, nhưng không biết mình nên sử dụng những điều kiện nào để trao đổi. Vì vậy, trước tiên ngươi bắt đầu bằng 'có nên giao các ngươi cho cơ quan chức năng liên quan hay không', mục đích nói trắng ra là... để đe dọa đến tự do và an toàn cá nhân của ta." Cô hừ lạnh một tiếng. "Thật không may... chiến lược đàm phán của ngươi đã sai."

"Hả? Vì sao?" Nhiều Mắt ra vẻ bình tĩnh nói tiếp.

"Bởi vì... nếu muốn, chúng ta có thể rời khỏi thế giới của ngươi bất cứ lúc nào." Đột nhiên, một giọng nói khác phát ra từ bức tường ở một bên căn phòng, "Chết... cũng chỉ là một cách để rời đi mà thôi."

Lời còn chưa dứt, nửa trên của bức tường bắt đầu phát sáng mờ nhạt, rồi mờ dần cho đến khi biến thành một mảnh thủy tinh trong suốt.

Đối diện tấm kính là một căn phòng tối tăm. Lúc này, có hai người đứng cạnh nhau trong phòng tối, một người là ông chủ của series Nightmare on Elm Street, Freddy Krueger (nhân vật phản diện kinh điển trong bộ phim kinh dị "A Nightmare on Elm Street"), người còn lại là Phong Bất Giác.

"Sao ngươi lại ở đó?" Nhược Vũ quay đầu nhìn Giác Ca, trực tiếp hỏi, cô biết đối phương có thể nghe được giọng mình.

"Ah... Ta chỉ đến sớm hơn ngươi vài phút thôi." Phong Bất Giác cười trả lời.

Hắn vừa nói chuyện, vừa giơ hai tay lên. Nhược Vũ lúc này mới phát hiện trên cổ tay Giác Ca có một chiếc còng.

"Mr. Phong, chính ngươi đã hứa sẽ không can thiệp vào cuộc trò chuyện của họ nên ta mới cho phép nghe với ta trong phòng quan sát." Freddy lúc này quay đầu lại nhìn Giác Ca nói, "Tại sao ngươi không giữ lời?"

"Chẳng lẽ ngươi không thấy đàm phán đã đã xong rồi sao?" Phong Bất Giác nghiêng đầu, vẻ mặt giễu cợt trả lời, "Người bạn đồng hành của ta ngay từ đầu đã hiểu chiến lược và điểm mấu chốt của các ngươi. Còn các ngươi vẫn không biết gì về cô ấy, và cô ấy sẽ không nói cho các ngươi bất cứ điều gì... Vì vậy, tiếp tục chỉ lãng phí thời gian mà thôi."

"Ha..." Freddy thở dài thật sâu sau khi nghe điều này, giây tiếp theo, hắn vẫy tay, bức tường giữa hai phòng biến thành ánh sáng xanh và biến mất.

"Ngươi không sao chứ?" Nhược Vũ nhìn thấy bức tường biến mất, lập tức đứng dậy đi về phía Phong Bất Giác.

"Đừng lo." Giác Ca mỉm cười đáp lại, và ngay lập tức giơ tay lên. Giây tiếp theo, chiếc còng sắt trên cổ tay hắn phát ra âm thanh nứt gãy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Nhược Vũ cảm thấy nhẹ nhõm và từ bỏ ý định dùng vũ lực để cứu.

Nhưng sau khi Freddy và Nhiều Mắt thấy điều này, vẻ mặt của họ đã thay đổi, người trước thậm chí còn lo lắng lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với Phong Bất Giác một chút, rồi nói: "Mr. Phong... Ra là ngươi ẩn giấu sức mạnh..."

"A..." Phong Bất Giác mỉm cười với đối phương, "Lúc bị còng tay ta không hề phản kháng, là để bày tỏ lòng chân thành hợp tác của mình." Hắn dừng lại, trong mắt hiện lên một tia hung dữ, "Hiện tại bẻ nó, là để nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn dùng vũ lực, ta cũng chiều theo."

"Thì ra là thế..." Freddy trầm giọng thì thầm. "Xin lỗi, vừa rồi ta hơi mất lịch sự."

Là một nhân vật phản diện trong phim kinh dị cực kỳ thông minh, Freddy gần như theo bản năng cảm nhận được mối nguy hiểm từ Giác Ca. Tên du khách từ thế giới khác không rõ lai lịch này hỉ nộ vô thường, thực lực khó lường, mà từ đầu tới cuối không hề tỏ ra lo lắng hay sợ hãi chút nào, như thể mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát... Đối mặt với một đối thủ như vậy, Freddy đương nhiên không dám bất cẩn.

"Không sao." Phong Bất Giác xòe tay ra, thoải mái trả lời: "Ít nhất... từ nay trở đi, chúng ta có thể thảo luận vấn đề hợp tác một cách bình đẳng hơn."

"Sự hợp tác mà ngươi đang đề cập là..." Freddy ngập ngừng nói.

"Các ngươi, tức toàn bộ nhân viên Công Ty Điện Lực Quái Vật... phối hợp với tiểu đội của ta." Phong Bất Giác trả lời, "cùng nhau đối phó 'kẻ xâm nhập thực sự'."

"Là gì?" Freddy hỏi lại.

"Đó là tai hoạ ngập đầu của các ngươi..." Phong Bất Giác ngay lập tức tỏ ra nghiêm túc. "Ta có nguồn tin đáng tin cậy. Vào thời điểm này, một dạng sống hình người rất mạnh mẽ cao hơn ngươi nửa duy độ đã đến vũ trụ này... và đang ẩn nấp trong công ty của ngươi." Hắn và Freddy nhìn nhau trong hai giây, quan sát sự thay đổi trên nét mặt của nhau. "Ta chưa biết giới tính và tên của kẻ đó, nhưng... ta có thể nói với ngươi rằng chủng tộc của kẻ đó được gọi là 'Diễn Sinh Giả', là một loài cực kỳ nguy hiểm. Đối với các ngươi, họ có khả năng gần sánh với thần..." Giác Ca nói, giơ ngón tay chỉ vào Nhiều Mắt, "Ví dụ như Ms. Nhiều Mắt này, với sức mạnh của cô ấy..." Một vài dòng dữ liệu màu đen nhanh chóng lóe lên trong mắt hắn, "... rất có thể cô ấy sẽ trực tiếp bị Diễn Sinh Giả điều khiển và trở thành một con rối nói gì nghe nấy".

"Lời nói của ngươi tốt nhất phải có căn cứ!" Nhiều Mắt lập tức hung hăng phản bác. Việc này là tất nhiên, ai nghe được những lời như vậy cũng sẽ cảm thấy khó chịu..

"Haha... Ta chỉ đưa ra ví dụ mà thôi." Tốc độ trở mặt của Phong Bất Giác còn nhanh hơn lật bánh tráng, trong chớp mắt lại đổi thành bộ dáng ấm áp như gió xuân, "Xin đừng trách ta."

Ở phía bên kia, Freddy suy nghĩ một lúc. Sau đó chạm vào chiếc cằm bị thối rữa của mình và hỏi, "Ngươi có bằng chứng gì... có thể chứng mình chuyện này không?"

"Hiện tại thì không có, nhưng..." Phong Bất Giác trả lời, "Đợi ngươi lấy được chứng cứ xác thực, chỉ sợ đã muộn..."

"Thứ cho ta nói thẳng, Mr. Phong..." Freddy nói tiếp, "Ta không thể nào tin ngươi một cách vô căn cứ như vậy."

"Ngươi tạm thời không tin ta cũng không sao." Phong Bất Giác đã đoán được kết quả này từ trước, "Hiện tại, ta tình cờ có một việc khác muốn làm. Nếu ngươi có thể cho phép ta, thì thông qua chuyện này, ta có thể càng thêm bày tỏ lòng thành của mình."

"Ah?" Freddy nghi ngờ nói, "Chuyện gì?"

......

Năm phút sau, bãi đậu xe dưới lòng đất công ty.

"Ta đã nói cho các ngươi tất cả những gì ta biết! Đừng mà! Ta chỉ muốn về nhà!" Edward đang quỳ trên mặt đất đã khai đến cả ngày sinh tháng đẻ của mình rồi, chỉ thiếu chút nữa là tiết lộ luôn phần lịch sử đen tối vén váy bạn học nữ thời tiểu học nữa thôi, nhưng ba người chơi này vẫn không có ý thả hắn đi.

"Sao đây?" Quyện Mộng Hoàn nhìn Tiểu Linh hỏi. Chẳng biết tại sao, hắn đã coi Tiểu Linh thành người có tiếng nói ở đây.

"Ừ... xem ra thật sự không có gì để hỏi nữa." Tiểu Linh trầm tư suy nghĩ.

Từ lúc Edward bị bắt đến nay, tổng cộng chỉ hơn mười phút trôi qua. Trong khoảng thời gian này, Tiểu Linh đã hỏi một cách có hệ thống tất cả những thông tin có giá trị mà bên kia biết, đồng thời nắm vững thành công một số thế giới quan cơ bản của Vương quốc Quái Vật.

"Nhưng vẫn có một điều gì đó... rất kỳ lạ." Tham Lang nói.

"Đúng vậy..." Tiểu Linh cũng gật đầu lẩm bẩm: "Tại sao nhiệm vụ chính tuyến vẫn chưa được kích hoạt..."

【 E hèm, alo alo ~ mọi người có nghe không? 】Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên trên loa ở bãi đậu xe.

Trên thực tế, không chỉ có bãi đậu xe... Giọng nói của Phong Bất Giác có thể được nghe thấy ở khắp Công Ty Điện Lực Quái Vật.

【 Ta là Phong Bất Giác, hiện tại đang ở cùng với Tự Vũ. Mọi người trong Địa Ngục Tiền Tuyến, cùng với... Quyện Mộng Hoàn và Tham Lang, nghe kỹ đây. 】 Giác Ca nói qua bộ đàm:【 Xin hãy lập tức đi tìm nhân viên bảo vệ ở gần và nhờ họ dẫn đến bộ phận bảo vệ của công ty. 】Hắn dừng lại hai giây, lại nói,【 Có lẽ các ngươi cũng đã để ý thấy, nhiệm vụ chính tuyến vẫn chưa xuất hiện. Ta có thể xác nhận với các ngươi, đây là do Diễn Sinh Giả. 】Nửa sau những gì hắn nói khác hoàn toàn với nội dung trong tai NPC bởi vì đã bị hệ thống chặn và sửa đổi,【 Có nhớ nội dung cốt lõi của bản vá V1.10 không? Trong phiên bản mới, bất kỳ ai bước vào kịch bản đoàn đội độ khó ác mộng với sáu người sẽ có 0,2% cơ hội gặp phải Diễn Sinh Giả. Hiện tại, chúng ta đã gặp rồi. 】

Lúc này, những người chơi nghe được lời phát thanh này cơ bản đã xác nhận đây không phải là một cái bẫy, bởi vì... các NPC trong kịch bản có thể giả làm người chơi và nói qua bộ đàm, nhưng chắc chắn không thể nói những nội dung như bản vá V1.10. Hơn nữa... Giọng điệu độc đáo của Phong Bất Giác quả thực rất khó bắt chước.

【 Kịch bản bắt đầu chưa đầy nửa giờ, 80% dữ liệu Diễn Sinh Giả vẫn chưa được hình thành. Nhưng... ta có thể kết luận rằng lần này chúng ta gặp một nhân vật mạnh mẽ đến mức bản thân cốt truyện của kịch bản cũng bị ảnh hưởng. 】Giác Ca tiếp tục nói,【 Nếu ta không đoán sai... khi toàn bộ số liệu Diễn Sinh Giả này được tạo ra hoàn chỉnh thì thông báo nhiệm vụ chính tuyến sẽ vang lên, và đó chắc chắn sẽ là một nhiệm vụ liên quan trực tiếp đến Diễn Sinh Giả. 】Hắn thở một hơi ra,【 Nói một cách đơn giản... hệ thống hiện tại đang chờ đợi, chuẩn bị tùy theo tình huống mà sắp xếp. Vì vậy... chúng ta nên nhanh chóng chuẩn bị từ sớm. 】

Nói đến chỗ này, hắn cảm thấy cũng đủ nên nói thêm một câu chốt:【 Dù gì thì xin hãy đến càng sớm càng tốt. Chúng ta sẽ thảo luận những vấn đề cụ thể sau khi gặp nhau. 】

......

Cùng lúc đó, bộ phận an ninh, phòng điều khiển chính.

"Được rồi, ta nói xong rồi." Phong Bất Giác tắt nút micro và quay lại với Freddy nói một câu.

"Vậy... chúng ta hãy chờ xem." Freddy chống tay lên hông và nhìn vào nhiều màn hình giám sát trước mặt.

"Bất Giác." Lúc này, Nhược Vũ vốn vẫn yên lặng đứng ở phía sau đột nhiên mở miệng nói với Giác Ca, "Có thể Tiểu Thán sẽ không đến được."

"Hả? Sao vậy?" Phong Bất Giác đã liếc nhìn menu trò chơi khi trả lời, "Hắn rõ ràng vẫn còn sống mà?"

"Người khác ta không biết, nhưng hắn khẳng định không nghe được phát thanh." Nhược Vũ nói tiếp.

"Sao ngươi biết?" Giác Ca hỏi.

"Ai..." Nhược Vũ thở dài, giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào bên phải của mình.

Phong Bất Giác nhìn về phía ngón tay của cô, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở một màn hình nhỏ ở góc phòng.

Lúc này, cảnh tượng đang diễn ra trên màn hình là thế này: Có một căn phòng hình vuông, ở một góc phòng có một bàn trang điểm và một chiếc ghế. Ngồi trên ghế là một người phụ nữ mặc đồ đỏ đang chải tóc trước gương. Ở góc kia của căn phòng, có một người đàn ông (Tiểu Thán). Hắn đang ngồi xổm trong góc, hai tay khoanh trước đầu gối, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang chải tóc, mặt đầy mồ, thậm chí không dám thở.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com