TruyenHHH.com

Thien Duong Kinh Hai Quyen 4

Nói đi cũng phải nói lại, nhìn vào một nơi khác của thành phố.

Lâu đài Dơi, trong phòng thí nghiệm.

Lúc này, màn hình hiển thị trên tường phòng thí nghiệm đang diễn ra trận chiến ở bãi đậu xe của đồn cảnh sát.

Khi chiêu thức【 Lạc Anh Tán Hoa Diệm 】của Nhược Vũ xuất hiện, mọi người xem đều tỏ ra không thể tin được. Robin đang hỗ trợ The Bruce mặc áo giáp liền dừng việc đang làm lại, sửng sốt nhìn chằm chằm vào màn hình và nói: “Trời... Chuyện quỷ quái gì đây...”

Sau khi 6 người trên màn cùng nhau nhảy lên sân thượng của đồn cảnh sát và trốn thoát khỏi camera giám sát, Dr. Klibon lên tiếng nói với Bruce: “Năm phút trước, camera giám sát gần bãi đậu xe của đồn cảnh sát đã ghi lại được hình ảnh này. Nguyên nhân sự việc là... Mr. Dahl, nằm vùng của chúng ta, tự tiện liên lạc với đội tuần tra gần đó và tuyên bố rằng mình đã tạo cơ hội cho chúng ta 'tiêu diệt tổ chức kháng chiến và bắt sống Joey Collins’.”

Tiến sĩ nhún vai nói: “Kết quả là… chỉ trong vài giây, binh sĩ của chúng ta đã bị giết bởi một nguồn năng lượng cực mạnh khó phân tích.” Hắn chỉnh lại cặp kính trên sống mũi, lắc đầu nói, “Thứ cho ta nói thẳng, cái này nằm ngoài hiểu biết của ta và ta e rằng mình không thể giải thích gì thêm.”

Gordon ở bên cạnh hét lên: "Đây là tận thế... một tai họa!” Vị Nhà tiên tri thần Dơi này lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn lẩm bẩm không mạch lạc, “Cô ta... với Joker, bọn hắn đều là ma quỷ!”

“Câm cái miệng của ngươi lại! Gordon.” Bruce dùng giọng điệu nham hiểm hét lên, “Cho dù bọn họ có thể làm được một số chuyện phi thường, cũng không có nghĩa bọn họ là tồn tại siêu nhiên nào đó." Hắn dừng lại một chút, "Bọn hắn là con người, chỉ là... Không phải người bình thường...”

Khi nói lời này, hắn vừa mặc xong "giáp chiến đấu”.

“Hmm... có vẻ như...” Bruce lẩm bẩm sau khi kích hoạt hệ thống của bộ giáp, "... có gì đó khác lạ." Mắt hắn tập trung vào thấu kính trước mắt phải, và nhiều dữ liệu khác nhau về bộ giáp đang trôi nổi trước mắt.

“Ta đã thực hiện một số cải tiến.” Klibon nhanh chóng trả lời. "Đã quá lâu kể từ lần cuối ngươi mặc nó khi chiến đấu. Trong khoảng thời gian này... cứ sau vài năm, ta lại dành thời gian để thực hiện cải tiến kỹ thuật cho nó để tránh việc khả năng chiến đấu của bộ giáp này không theo kịp thời đại.”

“Rất tốt, Klibon.” Bruce gật đầu nói, “Đây chính là điều ta muốn.” Hắn thử nắm tay lại. “Siêu phòng ngự, sức mạnh tăng lên, và...” Ánh mắt hắn khẽ biến, “các loại vũ khí chết người.”

“A... Haha...” Gordon lau mồ hôi lạnh trên trán và gượng cười, "Trong trường hợp này, “Nói như vậy... Joker và Harley Quinn đó là không thành vấn đề đúng không?”

Vù ——

Còn chưa nói xong, gió bỗng nổi lên.

Lúc này, The Bruce giống như một bóng ma đen xuất hiện trước mặt Gordon, một tay nắm lấy cổ áo Gordon, nhấc hắn lên.

“A, không!” Việc  khiến Gordon sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong chốc lát, hắn cho rằng Bruce thật sự sẽ giết mình.

May mắn thay...

“Hãy cho thần của ngươi một chút niềm tin, Gordon.” Bruce từ từ đặt Gordon xuống với nụ cười khinh bỉ trên mặt, “Ta không quan tâm bốn con chuột chạy quanh thành phố đó có bản lĩnh gì...” Hắn hừ lạnh một tiếng. “Nhưng khi ta đã chuẩn bị, bọn chúng thậm chí còn không có một chút cơ hội nào.”

“Này... Vậy thì tốt rồi...” Gordon thở phào nhẹ nhõm, chân lại đặt xuống đất, đè nén lửa giận trong lòng, vuốt thẳng cổ áo nói: “Ta biết ngươi là vô địch mà.”

“Không.” The Bruce vậy mà lập tức bác bỏ lời nịnh nọt của đối phương và trả lời, “Theo ta biết, trong thành phố này quả thực có một tên —— một tên rất đặc biệt, hắn có thể có năng lực đánh bại ta...” Hắn nói xong quay người nhặt chiếc áo choàng trên bàn lên: "Haha... Việc này khiến ta rất hưng phấn.” Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười cuồng nhiệt.

“Một hoặc hai tên côn đồ hoặc những kẻ mất trí không gây ra mối đe dọa nào cho ta.” Bruce tiếp tục, "Người thực sự gây ra mối đe dọa cho ta, chính là Joe Collins.”

“Tên nhóc từ tổ chức kháng chiến đó?” Gordon nghi ngờ nói, “Nhưng...” Hắn chỉ vào màn hình lớn, “Đội duy nhất của hắn vừa rồi đã bị chúng ta diệt sạch. Mà ngay cả gián điệp Dahl do chúng ta cài vào cũng đã bị Joker giết chết.”

“Số lượng chưa bao giờ là vấn đề.” Bruce nói, “Chỉ cần hắn có khả năng chiêu mộ người khác và bán mạng cho hắn... nếu nhóm này chết, sẽ có nhóm tiếp theo...” Hắn ngẩng đầu lên thở dài một hơi, “Ta yêu cầu tên Dahl đó quay lại bên cạnh hắn chính là để giám sát hắn, không ngờ... Tên khốn đó lại dám tự ý làm việc, chẳng những mạo hiểm mạng sống của người của ta mà còn khiến ta hoàn toàn mất kiểm soát với Joe.”

Rất hiển nhiên, lòng dạ và mưu trí của The Bruce cũng khá xuất sắc. Hắn đã có biện pháp đối phó hoàn chỉnh với tổ chức kháng chiến. Nếu phải nói hắn có điểm yếu nào, đó chính là hắn quá kiêu ngạo về mặt sức mạnh, dù sao hắn mấy chục năm cũng chưa gặp được đối thủ xứng tầm.

“Gordon.” Bruce suy nghĩ vài giây trước khi ra lệnh, "Phái một đội đi đánh sập cứ điểm của tổ chức kháng chiến trong cống. Dahl đã bị lộ, giữ lại nơi đó cũng chẳng ích gì.”

“Đã hiểu." Gordon sau đó ra hiệu cho Robin bên cạnh, người này gật đầu ra vẻ hiểu và nhanh chóng rời đi.

“Trước mắt...” Bruce đáp, “Joe đã đi chung với bốn tên phản diện kỳ quái đó, ngay cả ta cũng không biết đêm nay sẽ kết thúc như thế nào... Ha... tình hình càng ngày càng thú vị...” Trong giọng điệu của hắn mang vài ý mong chờ, “Ta biết ngay... Hắn không phải người bình thường, bởi vì hắn là hậu duệ của Joker thật.”

“Sao có thể?” Gordon Gordon kinh ngạc hỏi: "Ngươi đã giết 'Bọn hắn' trong 'Chiến tranh' đó rồi mà!”

“Không, Gordon.” Bruce hất tung áo choàng, quay người đi về phía lối ra, “Ta để lại một người còn sống...”

“Chắc chắn hắn điên rồi...” Gordon lùi lại vài bước, quay mặt sang một bên và thì thầm với Klibon.

“Haha...” Klibon mỉm cười và châm một điếu thuốc cho bản thân, “Phù — chúng ta cũng không khác gì, anh bạn.”

Trong khi hai người đang nói chuyện, The Bruce đã bước ra khỏi cửa phòng thí nghiệm. Không phải hắn không nghe thấy Gordon nói (chiến giáp mang lại siêu thính lực), hắn chỉ là không muốn để ý tới mà thôi.

Giờ phút này Bruce đang có tâm trạng hưng phấn không thể giải thích được.

Hắn mang một chút hưng phấn, bước nhanh qua các hành lang của lâu đài.

Dòng máu vốn đã nguội lạnh nhiều năm của hắn lại sôi sục, nỗi sợ hãi và do dự trước đây của hắn đã sớm bị sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của mình vượt qua. Điều hắn đang nghĩ đến lúc này là một trận chiến đẫm máu để chứng minh cho thế giới thấy rằng hắn vẫn là vị thần của Gotham.

“Joker, Two Face, Black Mask, Ra's al Ghul, Bane, Killer Croc...” The Bruce đi được một lúc rồi dừng lại, đứng bên cửa sổ kính gắn từ trần đến sàn. Hắn nhìn khung cảnh thành phố về đêm và nói, “Tổ tiên của ta, Bruce Wayne, đã chiến đấu chống lại những tên siêu tội phạm thật đó trong nhiều năm. Mà ta... lại chưa bao giờ có cơ hội như vậy.”

Hắn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm.

Ánh sáng đầy màu sắc lọt vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn và vô số logo Dơi do đèn pha tạo ra vẫn đang chậm rãi lắc lư trong không trung. Đó là biểu tượng của The Bruce, biểu tượng của người cai trị. Đó là lời nhắc nhở thường xuyên với người dân Gotham rằng họ phải tin vào Dơi.

“Nếu Chúa thực sự tồn tại thì mình phải cảm ơn ngài đã phái bốn người đó đến trước mặt ta.” Bruce lẩm bẩm một mình, “Thực sự chán nản và kinh tởm khi phải biểu diễn trước đám bạo dân ngoài kia và chấp nhận một số thử khiêu chiến tào lao...” Hắn nhe răng cười tà ác, “A... bốn tên này là thử thách mà ta chờ mong từ lâu...” Hắn thì thầm một cách tự tin, “Ta sẽ dùng máu của các ngươi để chứng minh - sức mạnh của ta áp đảo mọi thứ.”

Lúc vị lão huynh này đang ngẩng đầu một góc 45 độ, nói một câu vô cùng chunni.

Bỗng nhiên...

Một ánh sáng trắng, cực kỳ sáng xuất hiện trong tầm mắt hắn.

“Đó...cái gì..." Nụ cười trên mặt Bruce biến mất, đôi mắt mở to, đồng tử co rút nhanh chóng...

Lúc này, một logo khổng lồ sáng lên trên bầu trời đêm Gotham. Độ sáng và quy mô của đèn rọi này vượt xa bất kỳ thiết bị chiếu sáng nào khác trong thành phố..

Một thế kỷ trước, cục trưởng Gordon thật đã sử dụng chiếc đèn pha khổng lồ trên nóc đồn cảnh sát để kêu gọi ‘vị anh hùng nào đó’.

Và đêm nay, lại có người thắp lên ngọn đèn đã phủ đầy bụi đó. Nhưng mà... Logo xuất hiện không phải hình con dơi mà là một khuôn mặt cười...

Chỉ thấy... "khuôn mặt tươi cười" đó đang leo lên tận mây...

Ánh sáng của nó làm lu mờ tất cả các biểu tượng con dơi xung quanh, giống như vầng trăng sáng, thống trị bầu trời Gotham.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com