TruyenHHH.com

Thien Duong Kinh Hai Quyen 4

Khi đối phương đến gần hơn, ba người cuối cùng cũng nhìn rõ…chính là Tiểu Mã Ca.

Lúc này Thiên Mã Hành Không người đầy bụi bặm, vẻ mặt thê lương, trong tay cầm một ngọn đuốc màu bạc, trên ngọn đuốc bốc lên một ngọn lửa màu xanh kỳ dị.

“Hả?” Tiểu Mã Ca nhanh chóng nhìn rõ đồng đội của mình, "Quả nhiên là các ngươi, ta nhìn thấy ánh đèn pin liền đoán là mấy người các ngươi.”

“Ngươi ổn chứ?” Phế Sài Thúc hỏi.

“Không tệ, trên đường gặp phải một ít quái vật cùng cạm bẫy, nhưng lượng điểm sinh tồn mất không quá lớn.” Thiên Mã Hành Không trả lời.

Bốn người trao đổi vài câu rồi quay người đi về phía tế đường.

Trên đường đi, nhóm Phế Sài Thúc giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra sau khi gặp Phong Bất Giác, Thiên Mã Hành Không thì nói về những trải nghiệm của bản thân. Đúng như Giác Ca phỏng đoán, Thiên Mã Hành Không quả thực đã bị dịch chuyển đi trong thời gian bốn người họ bị mắc kẹt. Đương nhiên, hắn không biết về việc bị đánh tráo, cũng bối rối về tình huống đột ngột vào Thần điện của mình.

Vừa đi vừa nói chuyện, mọi người nhanh chóng quay trở lại tế đường. Sau khi bước vào cổng vòm, đã thấy Phong Bất Giác cùng Linh Hồn Bắt Chước bên cạnh tế đàn.

Hơn chục phút trôi qua, hai người vẫn đang trò chuyện, tựa hồ rất hào hứng...

“Ah, trở lại cũng nhanh đấy.” Giác Ca nhìn thoáng qua bốn người đồng đội, liền không nói chuyện với Linh Hồn Bắt Chước nữa mà quay sang đồng đội: "Ta đã nói lựa chọn phương án thứ hai là đúng mà, hiện tại nhiệm vụ nhẹ nhõm hoàn thành.”

“Ừm... Hiện tại các ngươi đều ở đây...” Linh Hồn Bắt Chước liếc nhìn những người chơi rồi nói tiếp: "Ta cũng sắp phải rời đi rồi.”

“Không tâm sự nữa sao?” Phong Bất Giác hỏi.

“Hừ... đừng coi ta là kẻ ngốc, Phong Bất Giác.” Linh Hồn Bắt Chước nói, “Ta biết kế hoạch của ngươi là gì, ta chỉ phối hợp với ngươi để cho ngươi yên tâm mà thôi.”

“Haha... Được rồi...” Phong Bất Giác mỉm cười, “Vậy thì... Thứ cho ta không tiễn được.”

"Ngươi cũng không tiễn..." Linh Hồn Bắt Chước nói đến đây, tựa hồ nhớ tới cái gì, lập tức nói tiếp. "Ta cảm thấy ngươi là một ngườirất biết chuyện, không ngại cho ngươi một ít lời khuyên..." Nó dừng một chút, giọng điệu hơi thay đổi, "Nếu như các ngươi gặp ‘Trái Tim Sợ Hãi’, tốt nhất là chạy trốn càng sớm càng tốt, ‘con người’ các ngươi không thể chống lại nó."

Còn chưa nói hết, Linh Hồn Bắt Chước đã biến mất khỏi trong mắt mọi người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?" Atobe nghi hoặc hỏi: "Nó đang muốn tỏ ra thần bí sao? Trái Tim Sợ Hãi hẳn là đồng bạn của nó, tại sao phải cho chúng ta nhắc nhở như vậy?”

“Ai biết...” Phế Sài Thúc nói tiếp, “Có lẽ mối quan hệ giữa bốn thủ vệ không đơn giản như chúng ta nghĩ.”

“Đúng vậy, Linh Hồn Bắt Chước và Bàn Tay In Đá giao tình tốt không có nghĩa là bốn thủ vệ đều là như thế.” Phong Bất Giác quay lại và nói với đồng đội của mình. “Hơn nữa… nhiệm vụ của thủ vệ không phải là giết người, cho nên gợi ý cho chúng ta là chuyện bình thường.”

“Không đúng... Lúc trước chúng ta ở trong Lĩnh Vực Oẳn Tù Tì, nếu Bàn Tay In Đá thành công có thể in toàn bộ chúng ta xuống mặt đất thì khi thời hạn nhiệm vụ kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau xong đời.” Atobe trả lời.

“Bọn họ không liên quan gì đến việc đó.” Phong Bất Giác trả lời, “Những thứ như hệ thống xóa sổ là những thứ chỉ ảnh hưởng đến người chơi chúng ta. Chúng không liên quan gì đến quy tắc của đảo Nhai Ma.” Hắn giang hai tay ra, “Ngươi nghĩ về việc đó một cách cẩn thận…nếu mục đích của thủ vệ là giết chúng ta thì chúng ta đã chết từ lâu rồi...”

“Ừ... đúng vậy.” Thiên Nga chỉnh lại kính và tiếp tục cuộc trò chuyện, “Lấy Linh Hồn Bắt Chước làm ví dụ. Nếu nó muốn giết chúng ta thì nó chỉ dịch chuyển chúng ta xuống đáy đầm lầy ma là được, dù sao chính nó sẽ không chết chìm trong đấy.”

“Ngươi không nói thì thôi...” Atobe nghe vậy, lúc này rùng mình một cái, “Đã nói làm ta thật sự có chút nghĩ mà sợ...”

“Đúng rồi, những gì Linh Hồn Bắt Chước nói với ngươi vừa rồi là có ý gì?” Thiên Nga lại quay sang Giác Ca nói, “ ‘Ta biết kế hoạch của ngươi là gì' là có ý gì?”

“Ồ... cái đó..." Phong Bất Giác mỉm cười, “A... Ngươi nghĩ tại sao ta phải trò chuyện với nó lâu như vậy?”

“Bởi vì hai người có cùng chí hướng trong lĩnh vực phản nhân loại?” Thiên Nga đúng lúc này chen vào nói xỉa.

“Là để phòng ngừa nó lặp lại thủ đoạn cũ.” Phế Sài Thúc ở một bên xen vào.

“Tách~” Phong Bất Giác búng ngón tay, chỉ vào Phế Sài Thúc, “Rất sáng suốt.”

Tuy là được khen thưởng nhưng Phế Sài Thúc sẽ không kiêu ngạo như Giác Ca, hắn chỉ tiếp tục giải thích bằng giọng điệu thường thường: “Nếu chúng ta để Linh Hồn Bắt Chước rời đi ngay sau khi đến tế đàn, thì điều này có thể xảy ra... Nó dịch chuyển tức thời đến một nơi khác, một lần nữa ngụy trang thành Thiên Mã Hành Không, rồi hòa vào giữa chúng ta một lần nữa.”

“Thì ra là thế...” Thiên Nga nghe xong liền hiểu ra, lại liếc nhìn Giác Ca, “Ngươi dùng lời nói của mình để cầm chân đối phương, ngăn cản hắn lặp lại thủ đoạn cũ.”

“Đúng, chính là như vậy." Phong Bất Giác nghiêng đầu, tỏ vẻ bất lực, "Nhưng... phải nói, trí thông minh của Linh Hồn Bắt Chước thực sự rất cao... có thể nói ‘ta chỉ là phối hợp với ngươi một chút để ngươi yên tâm’ cho thấy nó nó đã nhìn thấu ý đồ của ta từ lâu.” Giác Ca gãi đầu, “Ừm... NPC có trí thông minh và độ hoàn thành cao như vậy, 80-90% là dữ liệu độc nhất, nó chắc ngang hàng với những tên phiền phức mà ta từng gặp trước đây...”

“Sao cũng được.” Thiên Mã Hành Không lúc này mở miệng ngắt lời, “Hiện tại có một vấn đề rất nghiêm trọng, chúng ta trước tiên phải giải quyết!”

“Vấn đề gì?” Các đội hữu tất cả đều quay đầu nhìn về phía hắn, trăm miệng một lời mà hỏi thăm.

“Ta đói bụng.” Tiểu Mã Ca trả lời gọn gàng, ngắn ngủn ba chữ, bá khí mười phần.

Bốn người còn lại đều loạng choạng suýt ngã xuống đất.

"Ngươi nhắc mới thấy..." Phong Bất Giác thì thầm, "Quả thực đã gần bốn giờ kể từ khi vào kịch bản. Cho dù trạng thái của chúng ta lúc đó được hệ thống mặc định là 'vừa ăn', nhưng bây giờ chúng ta cũng nên cảm thấy đói rồi..."

Có một số việc, không nói thì thôi, vừa nói liền thấy rõ.

“A... Ta đột nhiên cảm thấy chân đau nhức, rất đói bụng..." Atobe nói xong liền khoanh chân ngồi xuống.

“Lúc trước thể lực tiêu hao quả thực rất lớn...” Phế Sài Thúc tay cũng bản năng chuyển đến bụng của mình, “Từ rừng đỉa, đến rừng nhạo báng, lại xuyên qua đầm lầy ma, cuối cùng tiến vào Thần điện... chỉ tính đường đi đã khá xa. Trong cuộc sống thực, chúng ta không thể hoàn thành hành trình này trong một ngày.”

“Chà... có điều ta muốn nói trước đây, nhưng chưa bao giờ có cơ hội thích hợp.” Thiên Nga lại nói tiếp, “Ta nhận thấy... lượng tiêu hao điểm thể lực dường như nhanh hơn nhiều so với kịch bản bình thường.” Hắn dừng lại một chút, “Có lẽ... cũng là vì thiết lập đặc biệt của cái kịch bản này...”

“Mệt mỏi, đói khát…” Phong Bất Giác liếm môi, “Mối đe dọa thực sự dường như đang bắt đầu lộ diện...” Vừa nói, hắn vừa ngồi xếp bằng, ngẩng đầu nhìn Thiên Mã Hành Không nói, “Tiểu Mã Ca, khi ngươi bước vào đại điện này, nhiệm vụ chính tuyến đã hoàn thành đúng không?”

“Đúng vậy.” Thiên Mã Hành Không trả lời.

“Hmm... Được rồi...” Phong Bất Giác trầm ngâm suy nghĩ, “Ta đoán... có hai khả năng về thời điểm nhiệm vụ chính tiếp theo sẽ xuất hiện... hoặc là mười phút sau khi tất cả người chơi hoàn thành nhiệm vụ trước đó; hoặc là mười phút sau thời hạn cố định của nhiệm vụ trước đó, tức là "ba giờ" là hoàn thành.” Hắn thở ra một hơi, "Hy vọng là vế sau. Ít nhất chúng ta có thể tranh thủ thêm hai tiếng nữa để nghỉ ngơi và hồi phục một chút.”

“Rất khó nói...” Phế Sài Thúc nói tiếp, “Đã là hình thức ác mộng đoàn đội, tốt hơn hết là nên chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất trong mọi việc.”

“Haha... Ta đây đương nhiên hiểu.” Phong Bất Giác nói, “Cho nên ta mới nói ‘hi vọng’ nha...”

“Mấu chốt vẫn là đồ ăn và nước uống...” Thiên Mã Hành Không nói, “Không ăn không uống ngồi không, tương đương với không được nghỉ ngơi, không phải sao?”

“Nói hay lắm.” Phong Bất Giác cười hỏi ngược lại, “Trên người của ngươi có gì ăn được sao?”

“Hàaa...! Không có!” Thiên Mã Hành Không cao giọng trả lời. Anh hùng là anh hùng, làm người sẽ hào hùng và cởi mở như vậy.

“Được rồi...” Phong Bất Giác bất lực nhún vai, liếc nhìn đồng đội và hỏi: "Có ai mang đồ ăn hay nước uống đến không?”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com