TruyenHHH.com

Thien Bien Lang Nguyet

Mặt trăng vành vạnh tròn như một miếng phôi gốm phi thường hoàn hảo, phủ một lớp ánh sáng bàng bạc lạnh xuống nhân gian.

Tống phủ uy nghi diễm lệ, chính điện lại xây thành một lầu cao như tháp bút, đèn lồng đỏ thắp sáng rực. Từ lầu cao nhìn xuống, toàn thành Lăng Quang hữu ý lại trở nên bất động chìm trong biển đêm lạnh lẽo, thi thoảng điểm lên vài đốm sáng nhỏ xa xa, đoán chắc cũng là đèn lồng của tiên phủ thế gia nào đó thắp lên. Trăng chưa lên đến đỉnh đầu, tiếng chó tru ma đã vọng đến mấy lượt dài hòa với tiếng ve gọi đêm từng hồi rền rã.

Bước chân dày đặc đạp lên đá vôi mà tiến, hai bên vệ đường đi đều là cỏ xanh mọc ướt đẫm gót chân. Người Tống phủ nọ đưa Côn Minh cùng Xuân Thành đi cũng đã đi được một đoạn xa khỏi cổng phủ. Tống phủ xây tường trắng ngói đen, sơn hải đồ lại được bố trí mịt mù thành những núi đá vôi lớn nhỏ, bất quá dùng để chia khu so với tổng bộ lại cực kỳ hợp lý. Vị tiểu tiên gia nọ biểu tình chỉ lộ một vẻ nghiêm túc, không nói không rằng chỉ một mạch dẫn đường, còn lại một lời cũng không hé.

Côn Minh với lên phía trước nói: "Vị tiểu tiên gia này, chúng ta là đang đi đâu?"

Đáp lại lời y, tuyệt đối vẫn chỉ có tiếng bước chân vội vàng đạp lên đá vôi mà tiến.

"Tiên gia ca."

"Tiên gia đại ca ca."

Vị nọ vẫn không đáp, đưa hai người men theo những đường đá vôi nhỏ hẹp thêm một chút rồi lại đột ngột rẽ hướng. Bước chân vừa xoay ngang, cả hai đều không tránh khỏi cảm giác choáng ngợp, bởi trước mắt họ bây giờ đã là đại sảnh Tống phủ. Thao trường được xây hai bên tả hữu, binh giáo gươm đao mỗi bên đặt một hàng dài. Nơi trung tâm đại sảnh xây một bức tượng cao, chóp tượng khắc hình một con chim đang hướng đầu bay lên. Điều đặc biệt là mắt chim dường như được đính bằng đá quý, trong màn đêm bập bùng ánh lửa này lại sáng như ánh sao trên nền trời, phi thường lộng lẫy.

Vị tiểu tiên gia nọ ngay lập tức thủ thế quỳ xuống, hai tay đưa cao quá đầu hướng về bức tượng chim, cung kính lạy một lạy. Mĩ mạo hắn tinh tế, tư thế quỳ rập cong lưng cũng phi thường khí khái, chỉ cần nhìn qua đã đoán biết được hắn thừa hưởng rất nhiều phúc trạch của tôn tử thế gia.

Hai người Côn Minh Xuân Thành nhìn nhau có chút ngơ ngác không nói, tiếp tục quan sát vị tiểu tiên gia nọ. Sau khi hắn hành lễ với bức tượng chim liền đứng dậy, đưa tay về phía một đại lâu cao lớn sáng rực cách không xa đại sảnh, tỏ vẻ mời hai người tiếp tục di bước.

Đại lâu cao không quá mười tầng, bất quá từ dưới nhìn lên cơ bản không thể thấy được đỉnh lâu, tại tầng thứ nhất lại treo một bức hoành gỗ lớn khắc năm chữ Nguyệt Vựng Cửu Trùng Lâu, là chính điện của Lăng Quang Tống phủ.

*từ nguyệt vựng có nghĩa là quầng sáng quanh mặt trăng, lấy từ ý câu hát [月色被打起掩盖了局 / nguyệt sắc bị đả lao khởi, vựng khai liễu kết cục / vớt mảnh trăng lên, kết cục là một quầng sáng đã phai nhòa] trong bài hát 青花瓷 / Sứ thanh hoa, ở đây dùng bốn từ nguyệt vựng cửu trùng có thể hiểu theo nhiều nghĩa, hoặc trăng sáng rọi rõ chín tầng lầu, hoặc lầu cao chín tầng chạm đến quầng sáng của ánh trăng.

Lầu cao chín tầng như ngọn nến lớn sáng khắp thành Lăng Quang, chính điện đóng cửa kín kẽ, bên ngoài bố trí mấy vị tiên gia bội kiếm ngang lưng nghiêm nghị đứng gác. Vị tiểu tiên gia nọ lúc này mới quay người lại, nhìn Côn Minh và Xuân Thành nói: "Tông chủ đang nghị sự, phiền nhị vị công tử đây đợi một chút."

Côn Minh nói: "Vị tiểu tiên gia này, cuối cùng ngươi cũng chịu hé môi mở lời, tâm tư cũng kín đáo vô cùng."

Vị tiểu tiên gia nọ đan tay cung kính nói: "Xin thất lễ, Tống gia có quy định không được nói chuyện trong viên phủ, tại hạ cũng chỉ là tuân theo luật định không dám làm trái, mong nhị vị công tử thứ lỗi."

Côn Minh nhàn nhạt xua tay: "Được rồi được rồi, suy cho cùng cũng là chúng ta đến đây làm phiền Tống gia các người, cũng không đòi hỏi gì được. Bất quá vị tiểu tiên gia này, lúc nãy ta thấy ngươi quỳ rập người vái lạy bức tượng kia là hành động gì?"

Vị nọ đáp: "Đây cũng là quy định của Tống gia. Công tử đây có điều không biết, Tống gia lấy Điểu thần Thanh Loan vi tôn, bức tượng mà nhị vị đây nhìn thấy chính là bảo tượng trấn gia của chúng tôi, cũng đã có từ thời khai phủ cho đến nay, tôn quý vô song. Người trong phủ chỉ cần nhìn thấy Thần tôn, vô luận là đang làm gì cũng đều phải hành lễ nhất bái, cung kính tỏ lòng thành."

Côn Minh tấm tắc: "Đúng không? Tống gia các người quả thật không hổ danh kim đỉnh huyền môn, ngay cả xuất thân cũng vô cùng bề thế, lễ giáo lại càng phi thường kín kẽ."

Vị nọ cười gạt: "Không giấu gì nhị vị đây, tổ tiên Tống gia đúng thật là có một chút liên quan đến Thanh Loan thần thú." Đoạn, hắn tiếp tục cung kính đan tay, nói: "Tại hạ Tống Như Băng, Lăng Quang Tống gia thứ tử."

Côn Minh cùng Xuân Thành mỉm cười nhận lễ, đáp: "Tống công tử hữu lễ."

Xuân Thành nói: "Vậy ra hoa văn trên ống tay áo của người trong Tống phủ đều là họa thần thú Thanh Loan."

Tống Như Băng quay sang Xuân Thành nói tiếp: "Vị công tử này nói không sai, không chỉ là hoa văn thường phục, hoa văn cát phục, bất cứ nơi nào trong Tống phủ, nhị vị đây cũng đều có thể tìm thấy sự xuất hiện của Thanh Loan Thần Tôn."

Côn Minh lẩm nhẩm: "Thanh Loan, thần thú Thanh Loan, Thanh Loan ...?"

Xuân Thành: "Không sai, bức tượng kia chính là khắc Thanh Loan, đệ tam thần thú trong Phượng Dực Cửu Sồ."

Tống Như Băng nhìn Xuân Thành, lời nói có chút tán dương: "Công tử ngài đây quả thật phi phàm, ngay cả Phượng Dực Cửu Sồ ngài cũng tường tận, lại còn có thể nhận ra nhục thân của thần thú Thanh Loan đây."

Xuân Thành cười nhạt: "Tống công tử quá khen, chỉ là ta từng có duyên xem qua một vài văn án cổ, đều là truyền thuyết nhân gian, dụng tâm để tìm thì cũng có thể tìm được một vài điều thú vị, bất quá vẫn là nhờ Tống công tử đây giải thích thêm."

Tống Như Băng cười đáp: "Không dám không dám, Tống gia chúng ta nhiều đời nhận ân trạch của Thanh Loan Thần Tôn, một mực lấy vi thiện làm tối lạc, cũng chỉ gọi là góp chút ánh sáng tiên gia cứu vớt chúng sinh, không dám tranh công, không dám tranh công."

Côn Minh vui vẻ nói: "Tống công tử khiêm tốn rồi, nếu không có sự ra tay tương trợ của Tống phủ, không chỉ tính riêng buổi tối hôm nay, có lẽ thành Lăng Quang từ lâu đã là một nơi nhiễu nhương loạn táng."

Tống Như Băng nói: "Công tử có điều không biết, nơi này trước đây chỉ là một trấn nhỏ dưới chân núi Thương Ngô, nào có cái phong phạm của thành Lăng Quang bây giờ, cái tên Lăng Quang cũng chỉ mới có gần đây, bất quá chuyện này cũng không có gì vẻ vang, lão niên trong thành đều không một ai muốn nhắc đến."

Côn Minh cười xòa: "Không sao không sao, Tống công tử ngươi lại nói tiếp về Phượng Dực Cửu Sồ đi."

Tống Như Băng một mạch nói: "Cũng chỉ là truyền thuyết nhân gian, nhị vị đây nếu đã có nhã hứng muốn nghe thì tại hạ cũng xin nói tiếp, bất quá phải nói từ thời Hỗn Độn, chính là lúc trời và đất còn chưa hình thành.

Hỗn Độn còn sơ khai, một quầng sáng lớn bất chợt xuất hiện giữa khoảng không vô tận của Hỗn Mang, ánh sáng thái cực từ nhục thân của Bàn Cổ tách chân không thành hai phần là Trời và Đất. Lưỡng Nghi thiên địa sinh ra Tứ Tượng, Tứ Tượng lại sinh Bát Quái, Bát Quái biến hóa đặc sắc tạo ra vạn vật muôn màu."

"Từ thời Bàn Cổ khai thiên đã tồn tại rất nhiều linh thú thượng cổ, trong đó phải nói đến Long tộc, Kỳ Lân tộc, Phượng tộc. Những sinh linh này là từ tứ chi Bàn Cổ mà khai sinh, vừa chào đời đã mang một sức mạnh sánh ngang trời đất, tiến giai ngộ tính đều thượng thừa, chính là được thừa hưởng tinh huyết Bàn Cổ chính tông."

"Lại nói trong thiên địa, các loài lân giáp đều dùng Tổ Long vi tổ, tẩu thú dùng Kỳ Lân vi tôn, loài thiên điểu lại dùng Phượng Hoàng vi vương. Có thể nói những con thánh thú này chính là cực hạn của muông thú trong thiên địa tuần hoàn, cũng chính vì lý do này mà từ đó về sau mới tạo nên các câu chuyện cá chép hóa rồng, giao long vượt vũ, tuấn mã hóa kỳ lân, chính là loài thú nào cũng muốn đạt đến cực hạn vậy.

Tổ Long sinh ra chín thú gọi là Long Sinh Cửu Tử, bao gồm Bá Hạ, Li Vẫn, Bồ Lao, Toan Nghê, Trào Phong, Thao Thiết, Nhai Xế, Tiêu Đồ, Tù Ngưu. Những thánh thú này thiện ác không phân rõ, tuy nhiên đều là thần thú thượng cổ uy lực vô song không ai dám chạm tới.

Tổ Phượng cũng sinh ra chín thú gọi là Phượng Dực Cửu Sồ, bao gồm Khổng Tước, Đại Bằng Kim Sí Điểu, Thanh Loan, Hồng Hộc, Bách Minh, Uyên Sồ, Điêu Phong, Xích Phượng, Nhạc Trạc. Thanh Loan thần tôn của Tống gia chính là đứa con thứ ba của Phượng tộc, cao quý vô song. Tống gia chúng ta phụng sự Thần tôn có thể nói phúc trạch miên trường, các đời đều sinh ra được tôn ngọc tử ngà kế tục tổ tiên, phúc đức không kể xiết."

Côn Minh tấm tắc: "Như lời Tống công tử đây, quả thật Tống gia huyền môn cao quý, tại hạ cam bái hạ phong."

Tống Như Băng nhàn nhã đáp: "Công tử quá lời, có điều ..."

Lời chưa nói xong, chính điện Tống phủ cửa đã mở, trước mắt mọi người lúc này chính là hào quang chói lọi của tiên môn thế gia, các vị lão nhân chức sắc của Tống phủ lần lượt bước ra ngoài, Tống Như Băng cũng một tư thế cúi gập người hành lễ liên tục.

"Nhị thúc hảo."

"Tam thúc hảo."

"..."

"Thất thúc hảo."

Bất chợt vị này dừng lại, cất giọng ồ ồ: "Như Băng ngươi tại sao lại ở đây, việc kiểm tra mọi người diễn ra như thế nào? Thường Hy đâu?"

Như Băng vẫn một tư thế hành lễ, kính cẩn đáp: "Bẩm Thất thúc, cửa đã đóng, mọi người đã kiểm tra xong đều không có gì bất thường, bất quá nhị vị công tử đây tình huống có chút phức tạp, đệ tử cần thỉnh ý Tông chủ một chút."

Vị nọ cau mày, nói: "Trời cũng đã không còn sớm, chẳng mấy chốc là sẽ đến nửa đêm, ngươi mau chóng an bài đi, bên phía Lãm Phương Các hãy phân phó thêm vài người, ta nghe có tiếng cãi nhau cũng to lắm."

Như Băng cúi người đáp: "Đệ tử đã rõ."

Vị nọ không nói tiếp, tay áo rộng phất ra đằng sau mà đi, lúc đi ngang hai người Côn Minh cùng Xuân Thành thì đuôi mắt có nheo lại một chút, ẩn ý nhìn.

Tống Như Băng nói tiếp: "Mời nhị vị công tử di bước, Tông chủ đang đợi bên trong."

Côn Minh và Xuân Thành nhìn nhau một lượt rồi cùng tiến vào trong. Chính điện Tống phủ nến thắp sáng rực, mùi gỗ đàn miên man nhè nhẹ bay ngang người vô cùng quyến luyến. Tống Tông chủ tay đang nâng đường bút, mềm mại di dời trên tờ giấy để trên bàn, lông bút sột soạt cọ vào giấy.

Như Băng đan tay cúi người, cẩn trọng tâu: "Bẩm Tông chủ, đây là nhị vị công tử mà Thường Hy ca muốn đệ tử mời đến chính điện để gặp Tông chủ."

Tống Tông chủ giọng trầm như tiếng núi cao, đôi mắt vẫn không dời đường bút, ồ ồ nói: "Là chuyện gì?"

Như Băng không đổi thế, đáp: "Bẩm Tông chủ, trong Phi Yên thủy của vị công tử này đây, khói bốc lên lại là màu lam."

Tiếng bút ngừng trên giấy để lại một tiếng soạt dài, Tống Tông chủ cuối cùng cũng đã ngẩng mặt lên. Người nọ dáng vóc cao lớn, bạch mi lại để không quá dài, bất quá khí khái tiên gia chính là hiển hiện qua đôi mắt sáng như sao trời. Y nheo đuôi mắt một chút, cốt muốn nhìn hai người trước mặt cho thật rõ, đoạn chầm chậm nói: "Trong hai vị đây, vị nào là có bát nước màu lam?"

Côn Minh lên tiếng: "Là ta."

Tống Tông chủ nghe giọng nói vừa cất lên liền cười nhạt một tiếng, nói: "Quả thật nam tử phi phàm. Ngươi có biết bát nước mà ngươi trích máu nghiệm thân kia gọi là gì không?"

Côn Minh khí độ không đổi, đáp: "Tại hạ ngu mụi, phiền Tông chủ chỉ bảo thêm."

Tống Tông chủ giọng không đổi, ồ ồ nói: "Cái gọi là trích máu nghiệm thân, chẳng qua chỉ dùng chút tiên thuật hòa chung với bạch thủy, chỉ cần căn cốt của ngươi không có gì bất thường, vô luận mạnh yếu ấu lão đều sẽ bốc lên một làn khói trắng, gọi là Nhất Lũ Phi Yên*."

*một làn khói bay lên

Đoạn, y đặt bút xuống nghiêng mực, từng bước từng bước chắp tay đi về giữa chính điện, vừa đi vừa nói tiếp, giọng như nửa đùa nửa thật: "Vậy ngươi thử nói xem, trường hợp của ngươi thì tính là như thế nào?"

Côn Minh chưa lên tiếng, Xuân Thành ở bên đã cất lời: "Phiền Tông chủ giải đáp tường tận, nhân gian không thiếu những kẻ sĩ tầm thường như chúng ta, bên trong chuyện này ắt có hiểu lầm."

Tống Tông chủ nhàn nhạt nói: "Vị công tử này đầu óc rất nhanh nhẹn, suy nghĩ lại kín đáo, ngươi không phải cũng bốc lên một làn khói màu khác chứ?"

Như Băng vội vàng đáp: "Bẩm Tông chủ, vị công tử đây lại là khói trắng."

Tống Tông chủ cong môi lên cười, khuôn mặt cũng hiện rõ vài nếp nhăn. Đoạn, y phất tay ý bảo Như Băng lui ra ngoài. Như Băng vừa nhìn tất hiểu, lặng lẽ lui ra, bên trong bây giờ chỉ còn lại ba người, tình huống cũng tính là tương đối phức tạp.

Tống Tông chủ nói tiếp: "Chắc hẳn nhị vị đây vẫn chưa biết tên ta. Ta tên Tống Duật, tự Kim Lan, là Tông chủ đời thứ mười bảy của Lăng Quang thành Tống phủ."

Côn Minh cùng Xuân Thành lập tức đưa tay thủ lễ: "Bái kiến Tống Tông chủ."

Tống Kim Lan nhàn nhạt nói: "Nhị vị công tử đây đến Lăng Quang thành hôm nay, chắc không phải chỉ để lãm hoa thưởng nguyệt?"

Côn Minh chậm chậm nuốt yết hầu, cười xòa: "Tông chủ chắc là có hiểu lầm, chúng ta đều là người của thành Lăng Quang, đâu thể nào gọi là hôm nay mới đến."

Tống Kim Lan cười lớn: "Ha ha ha, vị công tử này đây chính là đang muốn Bản Tông chủ nghi ngờ chính tiên thuật của tệ phủ sao?"

Côn Minh nheo mắt cười, lời nói có chút xấu hổ: "Tại hạ không dám, có điều tại hạ đây chỉ là một thư sinh bình thường quanh năm chỉ có đèn sách, nghe chuyện bách quỷ dạ hành liền cũng như bao người khác, lo lắng tìm một nơi trú thân qua đêm nay, hoàn toàn không có ý đồ gì xấu cả."

Tống Kim Lan nói: "Ta đồng ý với một câu."

Côn Minh biểu tình kinh ngạc không kịp nói gì thêm, Tống Kim Lan đã nói tiếp: "Chính là câu công tử đây nghe chuyện bách quỷ dạ hành liền cũng như bao người khác, tìm đến Tống phủ ta. Tống phủ ta gia đạo thâm sâu, thật giả như thế nào đều có cách để phân biệt, bất quá chén Nhất Lũ Phi Yên kia cũng gọi là đã tố cáo thân phận của vị công tử đây."

Côn Minh mắt mở to, trong đầu lúc này toàn lời nói tự trấn an mình, cũng không kịp quan sát tình hình hiện tại của Xuân Thành, chỉ sợ càng nói càng dở, không khéo lại bứt dây động rừng, ngay lập tức cả hai có thể rơi vào nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Tống Kim Lan hoàn toàn không phải người non nớt gì, vẻ mặt căng thẳng của Côn Minh y chính là đã nắm rõ mười mươi, đoạn nhàn nhạt nói tiếp: "Không giấu gì nhị vị đây, luồng khói màu trắng là Nhân khí, màu đỏ là Quỷ khí, màu đen là Yêu khí. Còn luồng khói màu làm của vị công tử này đây, chính là Long khí."

Ánh mắt Côn Minh căng thẳng tột độ, trống ngực đập thình thịch liên hồi chỉ hận không thể nhảy ra khỏi lồng. Côn Minh chưa biết phải đối ứng như thế nào, Xuân Thành kế bên đã lên tiếng nói: "Bái kiến Tống Tông chủ, tại hạ Lý Xuân Thành, là con trai của Hành Thân vương, hôm nay mạo mụi tìm đến Tống phủ cũng là có điều bất đắc dĩ."

Xuân Thành nói xong liền lấy từ trong ống tay áo ra một kim bài màu bạc, một mặt khắc mấy chữ Hành Thân Nhất Đẳng Thần, mặt còn lại khắc bốn chữ Định Quốc An Bang.

Tống Kim Lan vừa nhìn thấy kim bài liền biểu lộ nét cười nơi ánh mắt, nói: "Kim bài Hoàng đế thân phong, hẳn không phải đồ giả." Đoạn, y quay sang Côn Minh, nói: "Bất quá vị công tử này đây ..."

Xuân Thành chen ngang: "Cũng là họ Lý."

Tống Kim Lan: "Cũng là họ Lý?"

Côn Minh nói: "Phải, ta cũng họ Lý, tên Lý Côn Minh."

Tống Kim Lan: "Lý Côn Minh sao, quả thật Bản Tông chủ chưa nghe qua cái tên này bao giờ, chỉ là Long khí của vị này đây nếu không phải là hoàng thất chính tông, e rằng không thể vượng tới mức làm Nhất Lũ Phi Yên của ta đổi màu như vậy."

Côn Minh khù khụ ho mấy tiếng, Xuân Thành nói tiếp: "Không giấu gì Tông chủ, chúng ta đến đây hôm nay đúng là vì bách quỷ dạ hành, hay nói đúng hơn là vì sự tình của Vô Nghiêm biệt phủ."

Tống Kim Lan tâm sự trưởng thành, gật gù nói: "Vô Nghiêm biệt phủ, đúng là bản thân ta cũng cảm thấy chuyện này có điều bất thường, vô luận họ đã phạm phải tội gì, Trường An cũng nên chừa một lối thoát nhân đạo cho toàn tộc, hay nói đúng hơn là chừa một lối thoát cho chính bản thân Trường An."

Xuân Thành đáp: "Tông chủ nói không sai, Trường An lần này giải quyết như vậy chính là tự đưa mình vào thế khó, sau này e rằng không dễ nói chuyện với danh môn thế gia khắp nơi. Bất quá cái chúng ta đang thấy chưa chắc đã là mặt trời."

Tống Kim Lan nói: "Vậy Xuân Thành công tử đây cần Bản Tông chủ giúp gì cho các ngươi?"

Xuân Thành nói tiếp: "Chúng ta không dám phiền đến Tông chủ, đến hiện tại vẫn đang tùy cơ ứng biến, chỉ sợ qua đêm nay trăm quỷ tụ về Vô Nghiêm ăn sạch oán khí nơi này, muốn tiếp tục tra cũng coi như khó tựa thủy trung lao nguyệt*."

*vớt trăng từ đáy nước

Tống Kim Lan: "Vậy trước mắt các ngươi cứ ở lại Nguyệt Vựng Lâu này, nếu cần hỗ trợ gì cứ liên hệ Như Băng, hắn sẽ phân phó giúp các ngươi."

Xuân Thành đan tay trước ngực nói: "Đa tạ ý tốt của Tống Tông chủ, có điều không cần phiền phức như vậy. Chúng ta chỉ cần ở chung với những người dân bình thường là được, biết đâu lại có thể nghe ra thêm manh mối nào đó."

Tống Kim Lan nhàn nhạt nói: "Như vậy thì thiệt thòi cho các ngươi quá, kỳ thực nơi trống Tống phủ không thiếu, có điều để tiện bề quản lý, tất cả mọi người hôm nay đến đây đều được đưa đến Lãm Phương Các, chốn đông người khó tránh khỏi xô bồ."

Côn Minh nói: "Không sao không sao, chúng ta cũng chính là từ gian khổ mà trưởng thành, một ít xô bồ cũng không thành vấn đề."

Tống Kim Lan cười lớn: "Ha ha ha rất khảng khái. Ta thích điểm này của Côn Minh huynh đệ đây. Được rồi, ngay lập tức sẽ có người đưa các ngươi đến Lãm Phương Các."

Côn Minh nói tiếp: "Đa tạ Tống Tông chủ sắp xếp, bất quá ta có thêm một câu hỏi muốn được thỉnh giáo Tông chủ ngài đây."

Tống Kim Lan nói: "Côn Minh huynh đệ có gì cứ nói."

Côn Minh một mạch trình bày: "Lúc chiều chúng ta đến có gặp một tên đạo sĩ, hắn thân hình không cao lớn lắm, lại còn giở trò lừa đảo chúng ta mua phù triện của hắn. Chuyện này thì không nói làm gì, chỉ là hắn có đọc một bài đồng dao nghe rất lạ lẫm."

Tống Kim Lan mi tâm có chút nhíu lại, hỏi: "Đạo sĩ hắn tên gì?"

Côn Minh: "Bạch Tư Âm."

Tống Kim Lan nói: "Bạch Tư Âm, cái tên này ta chưa nghe qua bao giờ, bất quá có thể có liên quan đến người của Ỷ Vân thành Bạch gia. Còn bài đồng dao?"

Côn Minh một lượt đọc lại bài đồng dao cho Tống Kim Lan nghe. Bài đồng dao vừa dứt, Tống Kim Lan liền rơi vào trầm tư mất một lúc lâu.

Nửa ngày, Tống Kim Lan lên tiếng: "Bài đồng dao này, vừa vô thưởng vô phạt, lại vừa thâm ý sâu xa."

Côn Minh nói: "Phiền Tông chủ giải thích thêm"

Tống Kim Lan chầm chậm hỏi: "Nhị vị công tử đây, hẳn đã từng nghe đến Tứ Tượng?"

Côn Minh nhíu mày, hỏi: "Tứ Tượng, có phải là Tứ Đại Thánh Thú mà nhân gian thường hay nói tới?"

Tống Tông chủ cười, một mạch nói: "Không sai, chính là Tứ Đại Thánh Thú mà nhân gian hay nhắc đến, bất quá bốn vị này gọi là thú cũng không đúng. Tứ Tượng đặt ra quy định cho toàn cõi thiên địa, không có tôn tử, không thành tộc thành đàn, không có hậu duệ. Khác với những thần thú khác, Tứ Tượng là độc tôn."

"Tứ Tượng gồm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, bốn vị trấn giữ bốn cõi tạo nên một Thiên Địa Vô Gian phi thường rực rỡ, là thượng cổ cực thịnh của nhân loại chúng sinh. Tứ Tượng cũng sinh ra từ tinh huyết Bàn Cổ, có thể nói nhục thân bất hoại sánh ngang thiên địa, là đại diện của ngũ hành chi khí. Nếu đem Tứ Tượng để so với Long tộc hay Phượng tộc thì chính là đem so giữa toàn cõi thiên địa với những sinh linh bé nhỏ tồn tại trong đó."

Dừng lại một lúc, Tống Kim Lan nói tiếp: "Bất quá trong câu chuyện về Tứ Tượng lại tồn tại một số ẩn tình xa xăm, chúng ta là người hậu thế cũng không cần nhắc đến nữa làm gì. Vậy mà bài đồng dao này lại lần nữa nói đến, ắt hẳn có người đang muốn dựa vào điều này mà giấu tư lợi cho riêng mình."

Hai bên nói chuyện thêm một lúc cũng đã dần về khuya, Côn Minh cùng Xuân Thành lúc này mới cáo lui để di bước đến Lãm Phương Các. Đường đi vốn không có gì khác biệt, đá vôi lót chân băng qua những cây bạch lan nở trắng đường đi, chỉ là càng gần đến Lãm Phương Các lại càng nghe được tiếng nói chuyện rõ ràng hơn. Từ biệt Tống Như Băng trước, hai người quyết định dừng ở bên ngoài từ từ xuất hiện, cốt muốn lắng nghe tiếng nói chuyện thêm một chút.

Tiếng nói chuyện ngày một lớn, gọi là nói chuyện cũng không đúng, kỳ thực xét về độ lớn của âm thanh thì chính là một cuộc tranh luận nảy lửa, khung cảnh bên trong nếu bày ra một màn đầu rơi máu chảy cũng không lấy gì làm lạ.

"Yêu tộc chính là yêu tộc, làm gì có chuyện con người chấp nhận sống chung với yêu tộc, trên đời này lại dễ dàng có chuyện cầm sắt hòa minh như thế sao?"

"Người cũng là mạng, yêu cũng là mạng, yêu tộc không hại người, hà cớ gì con người lại bắt bớ?"

"Ta thấy ngươi đây chính là hiện thân của yêu tộc đúng không, bổn đại gia chỉ vô tình nhắc đến một con tam vỹ mị hồ mà ngươi đã nhảy cẫng lên như đất bằng sống dậy, như vậy tính là ý đồ gì?"

"Ngươi đừng ngậm máu phun người, ta không có!"

"Nói ngươi không có can hệ gì với yêu tộc chẳng bằng nói bổn đại gia không có bản lĩnh bắt ngươi hiện nguyên hình đi."

"Đúng rồi đó vị cô nương này, cô nhịn một tí thì cũng đâu có vấn đề gì."

"Đại thúc à, dù gì người ta cũng là cô nương nhỏ tuổi, chuyện đâu cũng hãy còn có đó."

"Phải sao? Mới tí tuổi đầu mà đã có suy nghĩ lệch lạc như thế này, vài ba năm nữa ả ta có triệu yêu giết người cũng không lấy gì làm bất ngờ."

Bỗng một tiếng nói cực kỳ thống thiết vang lên: "Ta thà bị quỷ ăn mất cũng không muốn ở đây với các người!" sau đó cửa Lãm Phương Các ngay lập tức bị mở toang ra, một bóng nhỏ rất nhanh lướt ngang qua hai người Côn Minh cùng Xuân Thành, hướng về phía cổng phủ mà chạy.

Côn Minh căng thẳng nói: "Nguy rồi, cô nương này có ý định bỏ chạy ra bên ngoài, bây giờ đã là nửa đêm, chẳng khác nào tự tìm đường chết."

Côn Minh cùng Xuân Thành nhìn nhau trong một ánh mắt, không nói thêm lời nào liền lập tức đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com