TruyenHHH.com

Thị trấn lý tưởng của tôi - Thanh Sắc Vũ Dực [Vô hạn - Đam mỹ]

Chương 36: Cảm giác kiêu ngạo

_Tsing_Summer

【Thật đáng tiếc, người chơi đã mất đi một tín đồ tiềm ẩn.】

Sau khi đột nhiên bị lật ngửa lên xuống, búp bê bạch tuộc hình như có hơi tức giận, nó co bảy cái xúc tu của mình lại thành một cục, như tư thế ngủ ổ bánh mì của mèo ▶ nằm ở đáy balo, ngoan ngoãn hệt như một con búp bê hàng thật giá thật vậy.

▶ Chú thích: Là tư thế trên ảnh bìa nè, huhu tư thế ngoan xinh yêu

Mục Tư Thần sờ sờ cánh tay nguyên vẹn, ánh mắt dừng ở trên búp bê bạch tuộc bị mất một cái xúc tu.

Không cần biết Tần Trụ như thế nào, búp bê bạch tuộc vì cậu mà có được nhân tính, lại vì giúp cậu mới mất đi cái xúc tu này, Mục Tư Thần vừa biết ơn vừa đau lòng.

Cũng không biết xúc tu của bạch tuộc có khôi phục lại không. Mục Tư Thần có chút phiền muộn mà thầm nghĩ.

Nhờ có sự trợ giúp của búp bê bạch tuộc, trạng thái Mục Tư Thần lập tức chuyển biến tốt hơn.

Cậu khoác balo lên lưng, đi một mạch về hướng của khu nuôi trồng.

Bọn họ tự đi đến khu nhiên liệu, không có người dẫn đường, hoàn toàn là nhờ vào hướng người gác cổng chỉ.

Lúc ấy tên gác cổng nói với bọn họ phía đông là khu nhiên liệu, phía tây là khu lắp ráp, hướng chếch bắc là khu nuôi trồng, mà hướng chếch nam chính là cửa chính.

Mục Tư Thần đi thẳng về hướng bắc, trên đường gặp được một người đàn ông với vẻ mặt đầy thoả mãn đi tới, nhìn màu sắc trên thẻ tên, người đàn ông này cũng là công nhân của khu nhiên liệu.

Mục Tư Thần gọi người này lại, tỏ vẻ thoải mái hỏi: "Người anh em, tôi là người mới tới, trông anh vui như vậy, bên kia có gì vui à?"

"Hê hê hê, là Phòng trải nghiệm ảo, trải nghiệm cái thứ khiến cho người ta sướng lên đỉnh ấy." Người đàn ông lộ vẻ "Cậu hiểu mà".

"Ảo thì có gì hay chứ?" Mục Tư Thần khinh thường nói.

"Nhìn được, sờ được, thì coi như là thật chứ gì nữa." Người đàn ông nói, "Đây chính là dịch vụ chỉ có nhân viên trong khu nhiên liệu của chúng ta mới có thể hưởng thụ, mấy nhân viên cấp thấp ở khu lắp ráp và khu nuôi trồng, có lẽ cả đời này cũng không biết thứ đó sung sướng đến mức nào ấy."

Hắn cười đắc ý: "Tôi mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi đây, cậu chơi vui vẻ nhó~"

Mục Tư Thần đi theo phương hướng đó tầm năm phút thì nhìn thấy một cửa hàng treo poster khiến cho người ta đỏ mặt thót tim ở bên ngoài, trên bảng hiệu ngoại trừ hàng chữ "Phòng trải nghiệm ảo", còn có một hàng chữ nhỏ, viết "Cho dù là nam hay nữ, quán chúng tôi đều có thể thỏa mãn nhu cầu của quý khách, mang lại cho bạn trải nghiệm tuyệt vời vượt xa người thật".

Khi còn học trung học, Mục Tư Thần vì muốn thi vào một trường đại học tốt nên tập trung học tập không yêu sớm, sau khi tốt nghiệp trung học không lâu thì cha mẹ đột ngột qua đời, sau này vẫn luôn dốc sức đi làm để trang trải cuộc sống, không có tâm trạng cũng không có điều kiện để yêu đương. Nhìn cậu như ông cụ non, thực chất bên trong vẫn một chàng sinh viên rất ngây thơ.

Nhìn đến giới thiệu của phòng trải nghiệm, khuôn mặt của Mục Tư Thần không tự chủ được mà đỏ lên, vòng qua cửa chính chạy đi.

Lúc đi ngang qua, Mục Tư Thần nhìn thấy mấy người chắc chắn là tín đồ đang vui vẻ đi ra.

Ngoại trừ nhân viên cấp cao, hóa ra nhóm tín đồ cũng có thể hưởng thụ những cơ sở giải trí này.

Mục Tư Thần rảo bước, ước chừng hơn hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đến trước một lưới điện.

Lưới điện cao khoảng mười mấy mét, thỉnh thoảng có côn trùng bay ở trên sà xuống, trong nháy mắt đã bị điện cao thế đánh trúng, hóa thành tro bụi.

Trên lưới điện còn dán cảnh báo: "Khu nuôi trồng cấp thấp, nhân viên cấp cao không được vào".

Xuyên qua lưới điện, Mục Tư Thần nhìn thấy một vùng đồng ruộng rộng lớn từ xa, tựa hồ còn có mấy chuồng nuôi bò, dê.

Hóa ra khu nuôi trồng thật sự là khu nuôi trồng, còn biết làm ruộng trồng rau chăn nuôi gia súc thật, tất cả đồ bọn họ ăn đều là đồ ăn thật.

Điều này khiến cho Mục Tư Thần có chút kinh hãi.

Cậu vẫn luôn cho rằng mấy thứ như bánh mì mình ăn lúc trước là Mắt to dùng năng lực quỷ dị gì đó biến ra.

Phát hiện này khiến suy nghĩ của Mục Tư Thần có chút hỗn loạn, dù sao thì trong nhận thức của cậu, việc trong trụ chống lĩnh vực của tà thần lại thật sự tổ chức cho dân cho người dân trồng trọt nghe có vẻ hơi khó tưởng tượng nổi.

"Tránh ra tránh ra!" Một giọng nói truyền đến, "Không thấy cảnh báo trên lưới điện sao? Nhân viên cấp cao cách xa khu cấp thấp một chút, đừng tự hạ thấp thân phận!"

Một tín đồ mặc đồng phục giám sát đi đến.

Lưới điện được bảo vệ chặt chẽ như thế, còn có cả tín đồ trông coi.

Mục Tư Thần nhìn khắp bốn phía một chút, thấy cách lưới điện không xa có một ngôi nhà, có lẽ chính là nơi ở của tín đồ trông coi.

"Tôi chỉ đến xem thôi." Mục Tư Thần nói.

"Có gì mà xem, một đám công nhân cấp thấp bị lợi dụng để tiêu hao mà thôi." Thái độ của tín đồ trông coi cực kỳ khinh thường, sự khinh thường này không chỉ là đối với nhân viên cấp thấp, mà còn đối với cả Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần quan sát đến vẻ mặt của tên, lại bước lên trước một bước.

Tên trông coi lập tức rút từ bên hông ra một cái roi đính rất nhiều con mắt, hung hãn vung tay đánh vào khoảng không giữa Mục Tư Thần và lưới điện.

"Cũng nhờ có mấy nhân viên cao cấp không biết quy tắc như bọn mày, tao mới ngày ngày đều phải trực ba tiếng ở chỗ này. Gần đây 'Đêm tối' kéo dài hai tiếng, thời gian làm việc của tao thành ba tiếng rưỡi, còn phải làm thêm nửa tiếng, thật là!" Tên trông coi phẫn nộ nói.

Mục Tư Thần nhẩm tính trong lòng, hỏi: "Các anh có bốn người luân phiên à?"

"Đúng thì cũng liên quan gì đến mày? Cút mau! Còn ở lại đây thêm 10 phút, tao sẽ có quyền giáng mày xuống khu lắp ráp đấy!" Tên trông coi quát.

Mục Tư Thần không đối đầu với tên trông coi nữa, xin lỗi bằng thái độ cực tốt rồi rời khỏi chỗ lưới điện.

Tên trông coi đắc ý chỉnh lại cổ áo một chút, huýt sáo quay trở lại trong căn nhà nhỏ, trên nét mặt toàn là cảm giác kiêu ngạo.

Mục Tư Thần nhìn bóng lưng của hắn ở xa xa kia một lúc, hiểu rõ liền cười cười, quay trở về văn phòng.

Chẳng bao lâu, Trì Liên trở lại, sắc mặt cô cực tệ, dáng vẻ y như muốn xé xác ai đó, khi nhìn thấy Mục Tư Thần liền không cần giữ hình tượng mà hét lớn: "Tức chết mất, tức chết mất, tức chết đi được!"

Mục Tư Thần cười cười, không chờ cô mở miệng mắng tiếp liền đoán: "Bị thái độ của tín đồ chọc tức à?"

"Cậu biết à?" Trì Liên nói, "Cậu cũng gặp phải cái loại tín đồ vênh váo tự đắc kia? Trời ơi, cậu không biết bọn họ nói chuyện với tôi thế nào đâu, cằm hếch lên tận trời luôn rồi!"

Đúng lúc đó Trình Húc Bác cũng trở về, sắc mặt anh ta cũng khó coi, chỉ là không có lộ ra vẻ tức giận giống Trì Liên.

Trì Liên vẫn đang nói không ngừng: "Tôi đi đến cổng chính, hỏi tín đồ gác cổng tôi đã hoàn thành công việc rồi, có thể về nhà sớm không? Hắn nói, dân đen chính là dân đen, cho chúng mày bao nhiêu khu giải trí tốt như vậy mà chúng mày không biết hưởng thụ.

"Trời ơi ông cố ơi, ngoại trừ phim truyền hình ra, tôi chưa từng nghe ai sử dụng cái từ 'dân đen' này đâu, hắn nghĩ mình là cái thá gì chứ!"

"Với cả, tôi chỉ nói chuyện mấy câu với hắn qua cái cửa sổ, cậu biết hắn làm cái gì không? Hắn lau kính! Cứ như thể ánh mắt của tôi làm bẩn cái kính của hắn vậy!"

"Cô cũng bị tín đồ coi thường hả?" Trình Húc Bác nói tiếp nói, ''Tôi cũng bị giống vậy đó!"

Trình Húc Bác nói với hai người, anh ta đi thẳng về hướng tây, đến khu vực tiếp giáp với khu lắp ráp.

Khu lắp ráp thì không giống như khu nuôi trồng, phải dùng hẳn lưới điện ngăn cách, nhưng ở đây lại có bức tường kính.

Bên này tường là khu nhiên liệu, bên kia là khu lắp ráp, công nhân khu lắp ráp có thể nhìn thấy bọn họ ở bên này.

Trình Húc Bác nhìn thấy công việc của khu lắp ráp hình như cũng không mệt lắm, máy móc đều hoàn toàn tự động hóa. Bỏ lúa mạch vào trong máy, máy liền cho ra thành phẩm là bánh mì, cũng không biết cái máy này làm được nó bằng cách nào, một cái máy mà có thể hoàn thành nhiều khâu như vậy.

Công nhân của khu lắp ráp chỉ cần đẩy xe đã chứa sẵn đồ ăn đi tới địa điểm được chỉ định, mấy tín đồ sẽ mang đi phân phát cho tất cả người dân trong trấn.

Trình Húc Bác là một lập trình viên, vẫn cảm thấy khá hứng thú đối với cái máy hoàn toàn tự động đó. Anh ta đến gần tường kính hai bước, liền bị tín đồ đang đứng gác đánh.

Đúng vậy, thái độ ứng xử của họ với Trình Húc Bác không tốt như Trì Liên, anh ta trực tiếp bị đánh một roi.

Tín đồ nói hắn có quyền giáng cấp Trình Húc Bác, Trình Húc Bác không dám nổi giận, đành chịu đựng quay trở về.

"Tôi thật vô dụng, còn chưa tìm hiểu được cái gì đã bị người ta bắt nạt rồi." Trì Liên thở hồng hộc tức giận nói.

"Tôi cũng vậy." Trình Húc Bác cũng thở dài.

"Ai bảo chưa tìm hiểu được cái gì?" Mục Tư Thần bình tĩnh nói, "Trải qua những thông tin mà mọi người tìm hiểu được, tôi đã khái quát được tình hình ở nơi này."

Ánh mắt hai người sáng lên, nghiêm túc nhìn về phía Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần nói: "Tôi phát hiện người ở nơi này đều tràn ra mùi kiêu ngạo nồng nặc. Tín đồ đối với nhân viên cấp cao, nhân viên cấp cao đối với công nhân viên trung cấp, rồi đến công nhân viên trung cấp đối với công nhân viên cấp thấp, hình thành một cái kim tự tháp khinh thường."

"Biết cái này có ích lợi gì?" Trì Liên hỏi.

Mục Tư Thần nói: "Hai người đừng quên, thứ 'Trụ' cần là cái gì."

"Tuyệt vọng?" Trình Húc Bác hỏi.

Mục Tư Thần lắc đầu.

Nếu không phải bản thân cậu đang nắm trong tay một cái "Trụ", có lẽ sẽ có quan niệm bảo thủ cho rằng, "Trụ" trong nhà máy chế cũng cần cảm xúc tuyệt vọng.

Nhưng Mục Tư Thần nắm giữ cột trụ trong viện điều dưỡng, hệ thống nhắc nhở cậu tìm một tình cảm để ký thác cho cột trụ. Việc này chứng minh, cảm xúc được gửi gắm cho "Trụ" cũng khác nhau.

Viện điều dưỡng tràn ngập sự tuyệt vọng không thể vùng lên, không thể thoát ra, trong nhà máy chế biến lại là tràn ngập một loại cảm giác kiêu ngạo.

Năng lượng cảm xúc mà "Trụ" này cần không phải là tuyệt vọng, là cảm giác kiêu ngạo ở khắp mọi nơi.

"Nơi có cảm giác kiêu ngạo mãnh liệt nhất chính là khu nhiên liệu, cho nên 'Trụ' ở khu nhiên liệu? Thẩm Tễ Nguyệt lừa chúng ta?" Trì Liên tan nát cõi lòng mà nói, "Đàn ông đẹp trai vậy mà cũng là lừa đảo sao?"

Mục Tư Thần nói: "Cũng không phải, đúng là Thẩm Tễ Nguyệt giấu chúng ta một số chuyện, nhưng anh ta không hề lừa chúng ta vị trí của 'Trụ'.

"Cũng không phải nơi nào có nhiều cảm giác kiêu ngạo hơn thì 'Trụ' sẽ đặt ở nơi đó. Mà là cảm giác kiêu ngạo trong toàn bộ nhà máy chế biến gửi đến nơi nào thì 'Trụ' ở nơi đó."

"Đó chính là khu nuôi trồng, tất cả mọi người đều khinh thường khu nuôi trồng." Trình Húc Bác nói, "Vậy Thẩm Tễ Nguyệt giấu chúng ta cái gì?"

Mục Tư Thần nói: "Nhân viên cấp cao có thể chuyển xuống khu lắp ráp sớm, chuyện này Thẩm Tễ Nguyệt không thể nào lại không biết, anh ta lại giấu chúng ta. Không chỉ có thế, anh ta còn cố tình dẫn dắt chúng ta, khiến cho chúng ta cho rằng nhất định phải ở khu nhiên liệu đủ mười mấy ngày mới có thể đến khu lắp ráp.

"Trên thực tế, cảm giác kiêu ngạo của tín đồ đối với nhân viên cấp cao, vừa khéo lại đến từ việc bọn họ có thể trừng phạt nhân viên cấp cao vi phạm quy tắc.

"Nếu chúng ta làm trái quy định, tín đồ có thể ép buộc chúng ta liên tục ấn nút trong buồng nguồn năng lượng, cũng tước luôn kỳ nghỉ của chúng ta, trực tiếp đuổi thẳng vào khu lắp ráp."

"Tại sao Thẩm Tễ Nguyệt muốn giấu tin tức này?" Trì Liên khó hiểu hỏi.

Mục Tư Thần lắc đầu: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Có điều hiện tại chúng ta là quan hệ cạnh tranh, anh ta giấu diếm một số chuyện, đề phòng chúng ta phát hiện ra phương pháp phá vỡ cục diện này thì cũng rất bình thường."

Chỉ là giấu giếm điểm này sẽ có lợi gì với Thẩm Tễ Nguyệt chứ? Phải chăng nó có liên quan đến "Trụ"? Có khi nào điểm này sẽ thúc đẩy bọn họ sẽ có thể tìm được cách tiếp cận "Trụ" hay không?

Mục Tư Thần rơi vào trầm tư.

Nhưng ngay lúc này, hệ thống vẫn luôn im lặng bỗng nhiên phát ra thông báo.

【 Thật đáng tiếc, người chơi đã mất đi một tín đồ tiềm ẩn. 】

Hệ thống đang nói cái gì? Mục Tư Thần hơi sững sờ.

Cậu có tín đồ tiềm ẩn ở đâu ra thế?

Hệ thống tiếp tục phát ra giọng nói thông báo: 【 Đang thu hồi Giấy dán bản ngã về, mời người chơi kiểm tra balo. 】

Mục Tư Thần mở bảng hệ thống ra, mở balo, thật sự tìm thấy một miếng Giấy dán bản ngã.

Hoa văn trên miếng giấy dán mơ hồ không rõ, chẳng còn nhìn ra được hình dáng gì.

Mục Tư Thần chỉ tạo ra ba tấm Giấy dán bản ngã hoa văn mờ nhạt, một tấm cho mình dùng, một tấm cho Trì Liên, còn một tấm cuối cùng cho một người chơi bị Thân cận Vũ Mục dọa sợ tới mức không ngừng khóc thút thít trên quảng trường kia.

Mất đi... cậu ta chết rồi sao?

Tâm trạng Mục Tư Thần đột nhiên trở nên nặng nề.

Lúc ấy cậu chỉ là một người chơi cấp 1, hoàn toàn không biết gì về trấn Đồng Chi cả, lại còn sắp bị cạn năng lượng, không có bất kỳ năng lực gì để tự vệ.

Cậu không thể hứa hẹn điều gì với bất kỳ ai, chỉ có thể nói với ba người về tình huống của trấn Đồng Chi, để cho bọn họ tự lựa chọn.

Trì Liên và Trình Húc Bác lựa chọn đuổi theo cậu, đi tới viện điều dưỡng, ba người kề vai chiến đấu, giúp đỡ lẫn nhau, tìm được cách thoát khỏi trò chơi.

Nhưng người chơi khóc lóc này lại không biết đã đi đâu, một mình kiên trì ba ngày, cứ như nhẹ bẫng mà chết đi như vậy mà nhẹ nhàng chết đi.

Mục Tư Thần lấy Giấy dán bản ngã từ trong balo ra, trong lòng rất khó chịu.

Khó chịu vì sự bất lực của mình.

Cậu nhìn Giấy dán bản ngã, mắt trái đau xót, sương mù màu đỏ như máu tràn ngập ở trước mắt.

Mục Tư Thần vội vàng nhắm mắt lại.

Trước mắt trái xuất hiện hình ảnh, thứ đập vào mắt chính là tấm Giấy dán bản ngã kia.

Cậu cầm miếng giấy này là có thể nhìn thấy mọi thứ mà nó đã từng trải qua.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com