TruyenHHH.com

Thi Tinh Hoa Dich Vo Toi La Gangster

Vương Dịch nào biết cầu có đẹp hay không? Đèn có sáng hay không? Châu Thi Vũ nào biết cầu có đẹp hay không? Đèn có sáng hay không?
Châu Thi Vũ có biết hay không nhưng bây giờ mặt Vương Dịch đỏ bừng bừng thế kia, phải nói rằng đây là lần đầu tiên Vương Dịch thấy Châu Thi Vũ tỏ tình với cô, mà lại trao nụ hôn hết sức nhẹ nhàng như vậy. Không nói nhiều không làm nhiều, chỉ đơn giản ba âm tiết và cái chạm nhẹ ở đầu môi, Vương Dịch cảm nhận rõ ràng và mạnh mẽ hơn bất cứ thứ gì khác, tình cảm của Châu Thi Vũ có dành cho Vương Dịch nhiều như cái ấm áp của nụ hôn không ? cô không biết nữa, Châu Thi Vũ là ai chứ, sao lại nói yêu cô dễ dàng như vậy.

Họ gặp nhau và bên nhau chưa đến một tuần lại chỉ trò chuyện vài câu lạ cùng, không biết hòan cảnh quá khứ hay điều bí mật gì của nhau.

Cái họ biết chỉ là thân hình của nhau mà thôi, đống rối suy nghĩ khiến cô không nhìn rõ mọi việc nữa. Cô lơ mơ bị ai đó kéo tay lên xe, ngồi yên nghe cuộc trò chuyện gì đó và cuối cùng là Vương Dịch đang ngồi trên giường trong phòng ngủ ở khách sạn.

"Nhất Nhất! Nhất Nhất! " - Châu Thi Vũ quơ bàn tay qua lại trước mặt cô.

"H..h hả?" - Vương Dịch giật mình - "Về...về rồi hả?" - cô vuốt ngực khi thấy mình trong phòng mình.

"Bộ cô trúng gió hả, sao đờ đẫn thế?"

Châu Thi Vũ ngồi xuống bên cạnh Vương Dịch và giờ cô phát hiện ra nàng lại mặc mỗi cái áo mỏng, thân thể mềm mại, quyến rũ lại hiện rõ lên trước mặt cô.

"Châu Thi Vũ" - Vương Dịch gọi nhưng lại quay mặt sang chỗ khác.

"Uhm" - Châu Thi Vũ ra hiệu cho biết mình đang nghe.

"Lúc nãy cô nói.... là thật hả?"

"Cô nói chuyện tôi tỏ tình với cô đó hả? Uhm là thật không lẽ nói giỡn" - Châu Thi Vũ nói chút ngượng ngùng hay mắc cỡ gì cả.

"T...tại...sao...thích...tôi vậy?" - Cô thì quá ngượng để nói những chuyện này.

"Thích thì thích, cô hỏi nhiều sao tôi biết" - Nàng như nhớ ra chuyện gì đó nói tiếp:
"Tôi nghe người bán khuyên tai nói nếu gọi tên người mình thích vào đúng đèn trên cầu bật sáng thì hai người sẽ bên nhau đó" - Châu Thi Vũ hào hứng quơ tay múa chân nói như đứa trẻ vừa nghe truyện cổ tích xong vậy.

"Ờ...ờ" - Vương Dịch hoàn toàn đuối lý với Châu Thi Vũ, không chỉ thẳng thắn không mắc cỡ ngượng ngùng và còn mạnh miệng nữa chứ.

"Nè thay đồ đi, ngủ sớm mai dậy sớm đi chơi" - Châu Thi Vũ đưa cho cô bộ Pyjama.

"Cô nên mặc đồ nào dày dày chút, không thì cảm lạnh đó"

"Không, quen rồi. Cô lo cho tôi hả?" - Nàng tròn xoe mắt nhìn Vương Dịch.

"Không có, cô mà bệnh thì lây cho tôi" - Cô nói nhanh rồi vào nhà tắm với bộ đồ. Vương Dịch nằm quay lưng với Châu Thi Vũ chủ yếu để không nhìn thấy người cô và đèn thì đựơc tắt không chừa xót cái nào.

"Nhất Nhất à, cô ngủ chưa?" - Châu Thi Vũ thì thào vào tai cô, hơi thở nàng liên tục phả vào tai Vương Dịch làm cô rùng mình.

"Gì nữa? Khuya rồi sao không ngủ?"

"Ngủ không được"

"Thì sao? Đếm một con cừu đến 1000 con cừu đi" - Vương Dịch nói cho qua chuyện, cô thật sự buồn ngủ lắm rồi.

"Đếm rồi, không có tác dụng..." - giọng nàng ủ rũ, nghe không giống kiếm chuyện phá giấc ngủ cô.

"Châu Thi Vũ, cô sao vậy?" - Vương Dịch xoay lại khi thấy giường hơi run, là đôi vai Châu Thi Vũ, cô đang nấc lên.

'Nhất Nhất à, tôi sợ...híc...híc...sợ lắm" - Châu Thi Vũ nấc lớn dần.

"Châu Thi Vũ, có chuyện gì vậy, sao cô khóc. Cô bị đau ở đâu à?" - Vương Dịch ngồi bật dậy, mở cây đèn vàng trên bàn để nhìn rõ mặt nàng. Châu Thi Vũ ôm chặt cái mền cố ngăn cổ họng bậc ra tiếng khóc thật sự .

"Này, cô không sao chứ?"

Châu Thi Vũ không nói được lời nào mà chỉ khóc nấc thôi, Vương Dịch nghe tiếng mưa lớn dần ngoài trời. Trời mưa rồi, căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn, bất giác cô ôm nàng vào lòng xoa nhẹ lưng cô ấy, như vỗ về an ủi. Một lát sau Châu Thi Vũ cũng thiếp đi trong lòng Vương Dịch, cô nhìn những giọt nước mắt vẫn rơi dù mắt nàng đã nhắm chặt.

"Mẹ.... mẹ ơi.... huhu...mẹ ơi...đừng bỏ con, đừng bỏ con mà" - Châu Thi Vũ nói mớ, tay khẽ quơ quơ trên không trung, Vương Dịch nắm lấy bàn tay cô giữ trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên gò má đang ướt đẫm của nàng.

"Có chuyện gì với cô vậy Châu Thi Vũ? Rốt cuộc con người thật của cô là ai?"

Cô nhìn Châu Thi Vũ hỏi, đáp lại chỉ có những tiếng nói mớ và tiếng nấc trong đêm. Với tay tắt ánh đèn duy nhất trong phòng, Vương Dịch ôm nàng thật chặt vào lòng từ từ chìm vào giấc ngủ.

***
Sáng hôm sau Châu Thi Vũ vẫn vui vẻ như mọi khi, có vẻ cô ấy không nhớ chuyện gì đêm qua. Vương Dịch cũng không hỏi vì cô không muốn khơi lại chuyện gì đó khiến nàng buồn, có lẽ cô sẽ hỏi Quách Sảng hay người nhà Châu Thi Vũ sau.

Họ ăn sáng và đi đến nông trại nơi có nhiều đồng cỏ và những chú ngựa to lớn khỏe mạnh. Cả ba người cùng cưỡi ngựa và đi dạo quanh những đồng cỏ xanh lớn bát ngát, nhìn nụ cười của Châu thi Vũ làm cô cũng yên tâm phần nào. Lần đầu Vương Dịch thấy Châu Thi Vũ khóc như thế, mà còn khóc nấc như đứa trẻ và cứ nói mớ suốt đêm, đêm qua mưa cũng lớn lắm. Cỏ hôm nay mới xanh mượt thế này.

"Chị hai" - Quách Sảng khẽ gọi Vương Dịch khi Châu Thi Vũ đã đi một đọan khá xa phía trước họ.

"Hửm?"

"Đêm qua.... tiểu thư có gì không?" - Quách Sảng dè chừng hỏi.

"Ý em là sao?"

"Tối qua mưa, em ngủ say quá nên... Tiểu thư có... có khóc không?"

"Có, cô ấy khóc và nói mớ cả đêm. Quách Sảng em biết chuyện gì xảy ra với cô ấy không?" - Vương Dịch biết Quách Sảng sống từ nhỏ và chăm sóc Châu Thi Vũ nên chắc chắn phải biết quá khứ của nàng.

"Đó là một câu chuyện dài..." - Quách Sảng thở dài, dáng vẻ trẻ con của cô nhóc không thích hợp với điệu bộ đó chút nào giống bà cụ non quá. Nhưng trong mắt nó chất chứa nhiều thứ lắm, thứ ánh ánh long lanh buồn man mác khiến con người nhìn về phía hư không.

"Vương Dịch! Quách Sảng! Nhanh lên làm gì dưới đó vậy?" - Châu Thi Vũ quát lớn vẫy vẫy tay.

"Có dịp em sẽ kể chị nghe sau" - Quách Sảng vỗ vai cô rồi thúc ngựa lên phía trước.

/Bên trong Châu Châu còn có con người nào nữa , thật sự mình ko tài nào hiểu được con người cô ấy ?/ Khẽ thở dài, Vương Dịch nhìn dáng Châu Thi Vũ trên lưng ngựa, thật khác với tối qua càng khác với một đại ca lạnh lùng mà cô từng gặp. Châu Thi Vũ thật sự là ai?

Giữa đồng hoa thơm bát ngát này thả mình trên yên ngựa qủa là thích thú, hương thơm của hoa mang theo trong gió cảm giác tự do tự tại này thật quá tuyệt vời. Giờ Vương Dịch đã hiểu tại sao thời xưa những anh hùng thường thích lang thang trên lưng ngựa, cái gọi là phiêu diêu tự tại là thế. Nhưng thật tế với cô thì không, điển hình là cả cái gọng kiềm cổ đeo sát cô.

Bờ biển Seogwipo.

"Nhất Nhất à" - đấy là giọng người bên cạnh, xinh đẹp nhưng đầy nguy hiểm.

"Chuyện gì sao?" - chuyện đêm qua làm cô không cau có bực dọc với nàng nữa.

"Tắm biển đi" - Châu Thi Vũ chỉ xuống bãi biển trước mặt.

"Không có mang theo đồ" - Vương Dịch nhìn qua và nhận được nụ cười tươi sáng hơn ánh mặt trời. Chả hiểu có gì mà lại vui đến vậy.

"Cởi đồ ra tắm" - nàng đứng dậy cởi phăng cái áo thun đang mặc ra để lộ ra những đường cong sexy bốc khói, thì ra Châu Thi Vũ đã mặc sẵn áo tắm trong người, cái áo tắm màu đỏ càng nổi bật hơn trên làn da trắng ngần của nàng, khiến ai đó phải lấy tay bịt chặt mũi lại nếu như không muốn chết vì mất máu.

"Cưỡi ngựa một hồi nóng nực quá"

Nàng vô tư đứng trước mặt Vương Dịch khỏi động chân tay trước khi xuống bơi, lần này hình như không chịu nổi nữa Vương Dịch đành ngậm ngùi để máu tuôn rơi, chết thì chết ...

"Chị hai xuống tắm đi, em coi đồ cho" - Quách Sảng vừa dọn đồ vừa đưa khăn giấy cho Vương Dịch lau mũi (có tâm = )))

"Không, tôi không tắm" - Vương Dịch vội quay sang hướng khác thì thấy Châu Thi Vũ đang thoa kem chóng nắng, những ngón tay thon dài, thanh mảnh đang lướt nhẹ nhàng trên cơ thể ngọc ngà /Huhuhu , sao tôi sống nổi hả trời /

"Này sao cô ngồi xa vậy, bị gì thế " - Châu Thi Vũ la lớn khi thấy Vương Dịch ngồi cách xa nàng tới 10m.

"Chứ ngồi cạnh cô cho tôi chết sớm àh " - Châu Thi Vũ ngơ ngác không hiểu. chuyện gì.
" Tôi có giết cô đâu mà chết gì????"

"Haizzz... Thôi không có gì hết, lần sao mặc đồ bơi nào kín đáo chút, dẫu sao đây cũng là nơi công cộng, người ta nhìn thì...e hèm hơi mệt "

"Ai nhìn móc mắt hắn cho ta " - Châu Thi Vũ đột ngột quay lại nhìn Quách Sảng ra lệnh.

/ Ôi trời , sao tôi có một người vợ đáng sợ như vậy chứ / Vương Dịch chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.

Khách sạn N

"Quách Sảng gọi món ăn lên đi, ta đói quá" - Châu Thi Vũ vừa lấy tay xoa bụng, vừa nhăn mặt than đói.

"Dạ, chị hai có muốn ăn gì không?" - Quách Sảng quay sang hỏi Vương Dịch.

"Chị ăn gì cũng được"

"Vậy em xuống dưới gọi món, chút nữa họ mang lên ngay. Chị và tiểu thư tắm rửa nghỉ ngơi đi" - Quách Sảng cuối đầu chào họ rồi về phòng mình.

"Cô đi tắm trước đi, tôi ngồi nghỉ mệt đã"  - Châu Thi Vũ thả người lên giường, một tay chống đầu một tay buông thỏng dọc hông, một tư nằm thế phải nói là hết sức mời gọi.

"Bơi suốt ba tiếng không mệt mới là lạ đó"
Vương Dịch tặc lưỡi cầm quần áo vọt lẹ vào nhà tắm ,trước khi cơ thể cô bùng nổ, nãy giờ cô đè nén quá nhiều rồi.

Sau khi Vương Dịch tắm xong, thì Châu Thi Vũ cũng vào tắm để rửa sạch mùi nước biển. Một lần nữa, nàng vẫn mặc cái áo phong mỏng tanh.

/ Người gì đâu , nhây thấy ớn luôn / Cô thở dài , cho vàng cô cũng chả dám nói ra, nếu không muốn tối nay cô bị treo cổ trên đoạn đầu đài.

*Cốc Cốc*
"Nhân viên khách sạn đây ạ. Chúng tôi mang thức ăn đến rồi ạ" - tiếng nhân viên vang đều đều sau cánh cửa.

"Đói chết đi được" - trước ánh mắt ngỡ ngàng, cái miệng há hốc của Vương Dịch, Châu Thi Vũ đã rời khỏi giường.

"Khôngggggggggggg!" - Cô nhanh tay chụp lấy tay nàng lại - "Để tôi mở cửa, cô leo lên giường đi"

"Mở cửa mà cũng giành" - Châu Thi Vũ nhìn Vương Dịch khó hiểu, cùng lúc tay còn lại của àng cũng đã mở cánh cửa ra rồi.

"Đừng nhìn!!" - Vương Dịch hét lớn chạy vội đến cửa nhưng đã muộn.

*Phụtttttt * máu chảy dàiii

"Tôi đã nói là đừng mở cửa mà" - Vương Dịch thở dài nhìn người đã ngất và đang chảy máu mũi /Điều mình lo sợ cuối cùng cũng thành sự thật /

"Tên này cũng yếu thật" - Nàng lắc đầu, kéo xe thức ăn vào phòng. Vương Dịch gọi người lên đưa nhân viên đã ngất xuống dưới và quay vào phòng, vẻ mặt cô cực kỳ khó coi.

"Ăn đi cho nóng" - Châu Thi Vũ vô tư ngồi trên giường bên cạnh xe đẩy thức ăn nóng hổi.

"Cô còn ăn được sao? Cô biết suýt chút nữa xảy ra án mạng không?" - Vương Dịch ngồi xuống gần cô.

"Cơ thể tôi hoàn toàn bình thường, tôi không bị tật cũng không khiếm khuyết. Là do họ đầu óc đen tối, lúc nào cũng nghĩ bậy bạ nên mới bị phản ứng vậy thôi" - Nàng nhúng vai tiếp tục ăn.
"chứ cô thấy tôi mặc vậy hoài cũng đâu có ngất "

Câu nói của Châu Thi Vũ vô tình đánh trúng tim đen của Vương Dịch / Không phải không ngất mà vì sinh lý tôi tốt , nhưng mà cứ vậy hoài có ngày nó cũng teo luôn .... Haizzz/

"Sao cái gì cô cũng nói được hết vậy" - lần này cô không cãi lại nàng, nói như Châu Thi Vũ có nghĩa là khen Vương Dịch đầu óc trong sáng không nghĩ chuyện bậy bạ nên không có ngất khi nhìn thấy thân thể nàng.

"Àh mà cũng đúng thiệt, cô là người duy nhất không ngất khi nhìn thấy tôi như vậy đấy, chứ ở nhà Dao Dao thấy tôi mặc vậy mà nó còn ngất nữa mà" - Châu Thi Vũ với bộ mặt hết sức ngây thơ nói.

"Tha cho tôi đi, sức khoẻ tôi có hạn" - Vương Dịch chán nản.

"Rất tiếc, cô là của tôi, sống cạnh tôi cô nên làm quen đi" - Nàng nhếch môi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com