Thi Tinh Hoa Dich Futa Chung Ta Con Co The Khong
Sáu năm sau, hôm nay là lễ tốt nghiệp của Minh Vân. - Vân tử, chúc mừng em tốt nghiệp nha.- Cô nói, tay đưa cho cậu bó hoa.- Em cảm ơn đại ca.- Cậu nói, ôm cô một cái.- Chúc mừng em tốt nghiệp nha.- Châu Thi Vũ nói.
- Dạ, em cảm ơn chị dâu. Mà Minh Vũ đâu chị?- Cậu nói.
- Minh Vũ đi học mà em.- Nàng đáp.
- À, em quên mất.- Cậu cười cười nói.
- Minh Vân, chúc mừng em tốt nghiệp.- Giáo sư Dương, hiệu trưởng đại học H nói.
- Em cảm ơn thầy.- Cậu đáp.
- Em làm cho tôi một lần nữa được nhìn thấy Vương Dịch đó. 2 đứa y chang nhau luôn. Nết lạnh, thông minh, học giỏi như nhau.- Thầy nói.
- Dạ đâu có, thầy cứ nói quá. Nếu không có đại ca thì làm sao có em hôm nay được chứ.- Cậu mỉm cười nói.
- Nhóc con, ra trường định làm gì?- Cô hỏi.- Thì về làm cho đại ca thôi chứ đi đâu giờ.- Cậu đáp.
- Vậy mai chuẩn bị hồ sơ nộp luôn nha.- Cô nói.- Dạ.- Cậu đáp.Ở trong một góc nào đó không xa, đó là Thi Vận và Nguyên Vân.- Minh, xem ra cậu dạo này ổn rồi nhỉ?- Chị nói.- Cậu ấy có vẻ rất ổn rồi. Mình về thôi nhé.- Thi Vận hỏi.
- Ở lại ngắm cậu ấy chút nữa. Dù gì giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi. Chứng kiến cậu ấy hoàn toàn hạnh phúc rồi tôi mới hết áy náy được.- Chị đáp.
- Được.- Thi Vận đáp. Đúng vậy, từ 6 năm trước khi mà Minh Vân rời đi, Nguyên Vân vẫn luôn như vậy. Vẫn luôn ở sau ngắm nhìn người đó từ phía sau. Chị nói là như vậy mới khiến chị hết áy náy, nhưng Thi Vận biết, chị là muốn nhìn thấy cô vì yêu cô. Nhìn chị tiều tụy đi từng ngày, không ăn không uống gì được, Thi Vận đau lắm chứ. Nhưng cản không nổi thì sao giờ?- Vân tử, hình như hôm nay có hai người rất đặc biệt đến đó, em có muốn gặp không, chị gọi họ ra.- Cô nói. Cô từ lâu đã thấy họ, chỉ là không muốn vạch trần.- Dạ thôi, em không gặp đâu.- Cậu đáp. Hình như cũng biết ai rồi.- Không định hỏi chị họ là ai sao?- Cô hỏi.- Em biết là ai mà. Nguyên Vân với Thi Vận chứ còn ai. Em thấy họ đứng đó nãy giờ mà. Đại ca chuyển lời với họ dùm em là em không giận cũng không trách gì họ cả, đừng có áy náy. Sống tốt là được rồi. Đừng lo cho em nữa, lo mình trước đi. Dù gì em cũng có đại ca với chị dâu lo rồi.- Cậu đáp. - Em tự ghi âm lại đi chứ chị nói kỳ lắm. Dù gì người ta cũng muốn nghe giọng em mà.- Cô nói.
- Rồi, em biết rồi.- Cậu nói rồi lấy điện thoại ra ghi âm.- Chào cậu, Thi Vận, chào cô, Nguyên Vân, người từng thương. Lâu rồi không gặp nhỉ? Dạo này 2 người ổn chứ? Nguyên, dạo này cậu còn khóc không? Nhớ, đừng khóc đó. Cũng 6 năm rồi, đừng khóc nữa. Đừng khóc vì thứ không đáng. Tôi cũng tha thứ cho 2 người rồi, không cần cảm thấy áy náy đâu. Lo lắng cho bản thân tốt chút. Để bản thân tiều tụy vậy rồi vẫn chạy theo tôi, đáng không? Chẳng phải tôi đã nói cậu rồi sao hả Thi Vận? Tôi nhờ cậu chăm sóc Nguyên thật tốt, cậu làm kiểu gì đấy? Tôi hiện tại rất ổn. Đại ca và Chị dâu lo cho tôi rất tốt. Đừng lo nữa. Đừng để tôi giật đầu cậu lên xử tội đấy Thi Vận.- Cậu nói.
- Rồi nè đại ca.- Cậu nói rồi đưa cho cô.- Ừ. Em đứng với Chị dâu em đi. Chị đi chút.- Cô nói rồi chạy qua chỗ Nguyên Vân và Thi Vận.- Nè 2 người. Lâu rồi không gặp.- Cô nói.- Chào. Lâu rồi không gặp. Có gì không?- Nguyên Vân hỏi.- Minh Vân gửi cái này cho 2 người.- Cô nói rồi đưa cho 2 người đoạn ghi âm trên điện thoại mình.Khi vừa nghe được giọng người thương, Nguyên Vân đã khóc. Đó đích thị là giọng nói mà cô luôn nghe thấy trong mơ. Giờ được nghe lại, thật sự rất hạnh phúc. Nghe xong, chị nhẹ nhàng đưa lại điện thoại cho cô rồi lau nước mắt rời đi.Trong lúc cô đi thì ...- Em sao vậy? Sao nhìn em thẫn thờ vậy?- Nàng hỏi.- Em đói.- Cậu đáp.- Cạp chị đi nè.- Nàng dùng giọng điệu trêu chọc, nói.- Vậy rồi, đại ca đấm vỡ mồm em chết chị.- Cậu đáp.- Đùa thôi, bánh nè, ăn đi. Chị làm đó.- Nàng nói, tay đưa cho cậu hộp bánh brownie.- Em cảm ơn chị dâu.- Cậu đáp rồi mở ra ăn.- Ừ, ăn đi. Lát về nhà tổ chức tiệc.- Nàng nói, tay xoa nhẹ đầu đứa em chồng đáng thương kia.- Mài dành vợ kaoo à?- Cô từ đâu bay lại, nói.- Em đâu dám.- Cậu đáp.- Mài dành vợ kaooo!!!- Cô la lên.- Lạy Nhất luôn.- Nàng bất lực nói rồi tiến đến hôn nhẹ môi cô vài cái.- Dỗi vợ òi.- Cô chu môi nói.- Thôi, chị thương mà, ngoan, đừng nháo nha.- Nàng nói rồi hôn hôn cô dỗ dành.- Đút kaoo!- Cô nhìn con người đang bị thồn cơm chó đến đờ đẫn kia, nói.- Hả? À, nè đại ka. Chị dâu làm đó.- Cậu giật mình khi bị goi rồi cũng vội vàng đút cô một miệng bánh.- Vợ kaoo làm sao kao không biết được chứ. Mài coi chừng kao.- Cô nói.- ...- Nàng thật sự cạn ngôn với cái con người hơn thua này rồi.- Thôi, mình đi ăn đi, hôm nay thầy mời.- Giáo sư Dương nói.- Nếu em nói không thì sao?- Cô hỏi.- Thì kệ em.- Nàng trêu cô.- Dỗi.- Cô nói rồi cắn một cái thật mạnh vào má nàng.- Đau chị.- Nàng bất lực nói.- Chị chọc em bé của chị, giờ phải chả cá.- Cô nói.- Ai chọc em?- Nàng hỏi.- Cô vợ nào đó tên Châu Thi Vũ chọc em. Nên giờ phải chả cá.- Cô nói.- Đại ca, em đói lắm rồi. Nếu đại ca muốn ăn chả cá thì về nhà chị dâu làm cho, chứ đại ca cứ chả cá mãi em đói sắp xỉu rồi nè.- Minh Vân nói.- Mài ý kiến không? Kao đập mài giờ.- Cô nói.- Thôi, coi như em chưa nói gì đi.- Minh Vân nói.- Nhất, đi ăn đi rồi về chị cho Nhất.- Nàng nói.- Vợ hứa đó.- Cô nói, mắt sáng hẳn lên.- Chị có bao giờ không cho em cái gì đâu mà hứa với không hứa?- Nàng nói.- Chị rất nhiều lần nha.- Cô nói.- Thôi 2 đứa, mình đi ăn rồi có gì về nhà giải quyết sau đi.- Giáo sư Dương nói.- À, dạ.- Nàng nói rồi kéo cổ cô đi.- Đau em vợ ơi ... a ... đau em ...- Cô la lên.Và rồi họ cũng đi ăn. Hôm sau, cô đưa cậu đến Hắc Thành làm thủ tục rồi đưa cậu vào làm ở vị trí trợ lý phẫu thuật của cô. Trước kia thì thường là Liga sẽ làm cùng cô, còn giờ thì cô đưa Minh Vân vào làm.Minh Vân vào chưa được bao lâu, cô đã đưa Minh Vân đi phẫu thuật cấp cứu khâu vết thương rồi. Người đó không ai khác chính là Nguyên Vân. Chị đã nghĩ quẩn và dùng dao rạch cổ tay tự tử vì nhớ cô.- Vân tử, đừng để bản thân phân tâm. Chị biết em là lo cho người này, nhưng vị trí hiện tại của chúng ta là đang níu giữ mạng sống. Đừng phân tâm. Tập trung.- Cô nói.- Dạ đại ca.- Cậu đáp rồi tập trung lại.15 phút sau, một y tá nói:- Viện trưởng, mất máu nhiều quá, cần máu gấp. Nhưng nhóm máu cô ấy hiếm, Viện chúng ta vừa hết.- Rh- sao?- Minh Vân hỏi.- Vâng, đúng vậy.- Cô y tá đáp.- Vậy lấy của tôi đi. Tôi cùng Rh-.- Minh Vân nói.- Viện trưởng ...- Cô ta nhìn cô, hỏi.- Cứ đưa đi xét nghiệm.- Cô nói rồi tiến hành sơ cứu tạm thời.30 phút sau, xét nghiệm vừa xong, kết quả là phù hợp. Thế là cậu đã hiến máu cho chị, coi như là đến đáp chuyện trước đó.Ngồi kế bên hiến máu cho chị, tay cậu vẫn nắm chặt tay chị không rời. Xoa xoa bàn tay mà mình thương nhớ bao lâu, tim cậu nhói lên từng nhịp. Đã nói là phải chăm sóc bản thân thật tốt mà, tại sao lại tự kết liễu như vậy?- Haizz ... thật là ... đã nói phải chăm sóc tốt bản thân mà, tại sao lại chọn cách này hả Nguyên?- Cậu lầm bầm.Sau hơn 1 tiếng, cũng đã truyền màu xong. Cô vỗ nhẹ vai cậu, nói:- Vân tử, chị nghĩ em nên nghe theo con tim mình rồi. Người ta cũng tàn tạ vậy rồi, đừng trốn tránh nữa. Ca này chị để em chăm sóc cũng như là theo dõi phục hồi nha.- Dạ, em biết rồi đại ca.- Cậu đáp rồi đi vội về phía căn phòng ấy.Nhìn con người đang nằm hôn mê trên giường bệnh, tim cậu cứ như có ai bóp nghẹt. Người cậu yêu, sao lại ốm đến vậy? Mới có 6 năm thôi, sao Nguyên Nguyên yêu dấu của cậu lại trở nên tiều tụy như vậy? Có lẽ ... cậu đã sai rồi ...- Chịu vào rồi hả?- Thi Vận hỏi.- Ừ.- Cậu đáp.- Ngồi đi, có cái này cho mày coi nè.- Thi Vận nói rồi đưa Minh Vân quyển nhật ký của Nguyên Vân.- Nhật ký của cậu ấy hả?- Minh Vân hỏi.- Ừ.- Thi Vận đáp. Minh Vân ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng mở ra. Ngay dòng chữ đầu tiên, Minh Vân đã muốn khóc.Nội dung:"Ngày ... Tháng ... Năm ...
Hôm nay Minh Minh bỏ mình rồi. Mình lỡ mắng cậu ấy hơi nặng lời. Cậu ấy bỏ mình rồi ... Minh Minh, có thể về đây với Nguyên Nguyên không? Nguyên Nguyên biết lỗi rồi ... Nguyên Nguyên lại nhớ Minh Minh rồi.....Ngày ... tháng ... Năm ...
Đã 6 năm rồi đó Minh. Không biết cậu còn nhớ mình không. Chứ mình, ngày nào mình cũng nhớ cậu hết. Hôm nay là ngày cậu tốt nghiệp. Mình luôn ở phía sau dõi theo cậu mà. Mình đứng ở đó rất lâu, cậu đã phát hiện ra mình. Lúc nghe được giọng cậu, mình đã rất vui đó....Ngày ... tháng ... năm ...Minh, không biết cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là sinh nhật mình đó. Lúc trước, chúng ta lúc nào cũng đón sinh nhật cùng nhau, nhưng 6 năm nay, mình đã tự đón sinh nhật một mình đó. Lúc trước, cậu nói là vào sinh nhật mình, mình sẽ phải tặng cậu một món quà. Vậy, quà năm nay là mạng sống của mình nhé. Coi như là một tên phiền phức biến khỏi cuộc đời cậu. Mấy năm trước, mình đều tự tử, nhưng cậu biết không? Thi Vận đều phát hiện ra vá đều Đưa mình đi cấp cứu. Năm nay hi vọng mình có thể đi được. Minh Vân, cho mình một lần nữa nói ra câu này nhé. Minh Minh, Nguyên Nguyên yêu cậu, mãi mãi chỉ yêu mình cậu."Đọc hết, nước mắt của Minh Vân cũng đã rơi thành dòng. Cậu vậy mà đã vô tình làm tổn thương người cậu yêu.- Hiểu rồi chứ? Nói cho cậu biết, mấy năm liền, năm nào Nguyên cũng vậy hết. Đến ngắm nhìn cậu từ xa và rồi lặng lẽ tự kết liễu đời mình. Từ lúc cậu đi, Nguyên đêm nào cũng nhốt mình trong phòng mà nhắc tên cậu, nói yêu cậu rồi lại khóc đến thương tâm. Tôi tin cậu. Đừng làm cậu ấy buồn nữa. Chăm sóc cậu ấy tốt chút. Tôi về đây. Tạm biệt. Tháng sau tôi sẽ sang Đức định cư, nhớ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Bye.- Thi Vận nói, vỗ vai cậu một cái rồi rời đi. Thi Vận thích Nguyên Vân, nhưng Nguyên Vân thích Minh Vân, nên đành buông tay thôi.- Được.- Cậu đáp rồi lại rơi vào trầm tư. Nhìn người con gái của mình tiều tụy như vậy, cậu nào chịu nổi chứ.Khoảng hơn 1 tiếng sau, Nguyên Vân chầm chậm ngồi dậy. Chị vừa tỉnh lại. Nhìn xung quanh, biết mình đang nằm trong bệnh viện thì cũng chỉ biết thở dài.- Sao lần nào cũng mang mình vào đây vậy? Không để mình chết luôn đi?- Chị nói, nhưng hôm nay, chẳng ai trả lời cả, chỉ có tiếng khóc thút thít của ai đó bên cạnh.- Ai?- Chị hỏi rồi quay sang nhìn. Nhìn thấy người mình yêu, chị cũng rất ngạc nhiên. Minh tha thứ cho chị rồi sao?- Sao cậu ở đây?- Chị ngạc nhiên hỏi.Được người kia hỏi tới, Minh khóc càng to hơn nữa.- Oaaaaaa oaaaaaaaaaa... hức huhuhu ... Nguyên ... Minh xin lỗi mà ... huhuhu- Cậu vừa khóc vừa nói.Nhìn thấy người minh yêu khóc, tim Nguyên như bị bóp nghẹt, vội vàng nói:- Nào, sao lại khóc rồi? Lại đây nào.Minh Vân nghe xong thì liền đứng lên đi về phía người kia, ôm lấy người ta mà khóc thật lớn. - Làm sao? Nói rõ cho mình nghe nào.- Chị nói.- Mình ... hức ... hức ... xin lỗi đã làm Nguyên buồn.- Cậu nói.- Không sao mà. Lên đây nằm với mình nè.- Nguyên Vân nhẹ nhàng vỗ về người mình yêu.- Nhưng mà ...- Cậu nói.- Không sao, lên với mình.- Chị nói rồi kéo người mình yêu lên giường nằm với mình. Nằm gối đầu trên tay người mình yêu, chị cảm thấy rất vui.- Minh, tha thứ cho mình nhé?- Nguyên Vân nói, tay xoa xoa một bên má của người đối diện.- Nguyên ... hức ... hức ... huhuhuhuhu ... Mình chưa từng ... hức ... giận cậu .... oaaaa oaaaa- Cậu nói.- Nào, Nín nhé. Đừng khóc, mình sẽ đau lòng đó.- Chị nói rồi hôn nhẹ môi cậu.- Nguyên, nếu tôi nói tôi yêu cậu thì sao?- Cậu hỏi.- Minh, mình cũng yêu cậu.- Chị đáp rồi tiến đến hôn cậu.pẹp pẹp pẹp ... sau khoảng 2 phút, 2 người cũng buông nhau ra.- Nguyên.- Minh Vân gọi.- Sao vậy Minh? Có gì không?- Nguyên Vân ôn nhu hỏi người trước mặt.- Minh muốn ti ...- Minh Vân nói.- Đợi mình chút nhé.- Nguyên Vân nói rồi nhẹ nhàng vén áo lên, đưa ti ra trước miệng bạn mình.- Vẫn ngon như ngày nào nhỉ?- Minh Vân nói, miệng ngậm ngậm ngực bạn mình.- Là chăm sóc thật tốt vì mày đó.- Nguyên Vân cười bất lực, nói.- Thương kaoo dị sao?- Minh Vân nói, mút mạnh ngực chị một cái.- Không lẽ không? Không thương mà chờ mày 6 năm?- Nguyên Vân nói.- Minh xin lũi mà ~ Kể Minh nghe cuộc sống 6 năm qua của Nguyên được không?- Minh Vân nói rồi lại vùi mặt vào ngực người mình yêu.- Cũng tạm ổn, chỉ là lúc nào cũng nhớ cậu. Đêm nào cũng nhớ cậu đến phát khóc.- Nguyên Vân đáp.- Sao mỗi năm lại tự tử?- Cậu hỏi.- Sợ cậu không muốn gặp mình.- Nguyên Vân đáp.
- Nguyên Vân, mình yêu cậu, gả cho mình nhé.- Minh Vân nói, tay từ từ ôm lấy Nguyên Vân.- Cậu cầu hôn mà không có nhẫn.- Nguyên Vân nói.- Nhẫn từ từ mua.- Minh Vân đáp.- Mình yêu cậu, chồng yêu của mình.- Nguyên Vân nói rồi cúi xuống hôn nhẹ môi Minh Vân một cái.Minh Vân nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình rồi nắm lấy tay chị. Cảm nhận dược những vết sẹo hơi thô ráp trên tay người mình yêu, cậu lại khóc.- Oaaaaa oaaaa hức hức hức huhuhuhuhuhuhuhuu- Cậu vùi mặt mình vào ngực vợ, nói.- Sao lại khóc rồi?- Chị ôn nhu hỏi.- Tay vợ ... hức hức ...- Cậu vừa khóc vừa nói.- Xót sao?- Chị hỏi.- Đau lắm. Đôi tay xinh đẹp của vợ kaoo ... oaaaaaaaa oaaaaaaaaa- Cậu nói rồi lại khóc thật to.- Không sao mà.- Chị bất lực nói.- Nhưng mà tao đau.- Cậu nói rồi vùi mặt vào ngực chị tiếp.- Vậy đừng bỏ tao nữa nhé. Tao yêu mày.- Chị ôm lấy con người trong lòng mình, nói.- Được.- Cậu đáp rồi hôn chị.
- Dạ, em cảm ơn chị dâu. Mà Minh Vũ đâu chị?- Cậu nói.
- Minh Vũ đi học mà em.- Nàng đáp.
- À, em quên mất.- Cậu cười cười nói.
- Minh Vân, chúc mừng em tốt nghiệp.- Giáo sư Dương, hiệu trưởng đại học H nói.
- Em cảm ơn thầy.- Cậu đáp.
- Em làm cho tôi một lần nữa được nhìn thấy Vương Dịch đó. 2 đứa y chang nhau luôn. Nết lạnh, thông minh, học giỏi như nhau.- Thầy nói.
- Dạ đâu có, thầy cứ nói quá. Nếu không có đại ca thì làm sao có em hôm nay được chứ.- Cậu mỉm cười nói.
- Nhóc con, ra trường định làm gì?- Cô hỏi.- Thì về làm cho đại ca thôi chứ đi đâu giờ.- Cậu đáp.
- Vậy mai chuẩn bị hồ sơ nộp luôn nha.- Cô nói.- Dạ.- Cậu đáp.Ở trong một góc nào đó không xa, đó là Thi Vận và Nguyên Vân.- Minh, xem ra cậu dạo này ổn rồi nhỉ?- Chị nói.- Cậu ấy có vẻ rất ổn rồi. Mình về thôi nhé.- Thi Vận hỏi.
- Ở lại ngắm cậu ấy chút nữa. Dù gì giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi. Chứng kiến cậu ấy hoàn toàn hạnh phúc rồi tôi mới hết áy náy được.- Chị đáp.
- Được.- Thi Vận đáp. Đúng vậy, từ 6 năm trước khi mà Minh Vân rời đi, Nguyên Vân vẫn luôn như vậy. Vẫn luôn ở sau ngắm nhìn người đó từ phía sau. Chị nói là như vậy mới khiến chị hết áy náy, nhưng Thi Vận biết, chị là muốn nhìn thấy cô vì yêu cô. Nhìn chị tiều tụy đi từng ngày, không ăn không uống gì được, Thi Vận đau lắm chứ. Nhưng cản không nổi thì sao giờ?- Vân tử, hình như hôm nay có hai người rất đặc biệt đến đó, em có muốn gặp không, chị gọi họ ra.- Cô nói. Cô từ lâu đã thấy họ, chỉ là không muốn vạch trần.- Dạ thôi, em không gặp đâu.- Cậu đáp. Hình như cũng biết ai rồi.- Không định hỏi chị họ là ai sao?- Cô hỏi.- Em biết là ai mà. Nguyên Vân với Thi Vận chứ còn ai. Em thấy họ đứng đó nãy giờ mà. Đại ca chuyển lời với họ dùm em là em không giận cũng không trách gì họ cả, đừng có áy náy. Sống tốt là được rồi. Đừng lo cho em nữa, lo mình trước đi. Dù gì em cũng có đại ca với chị dâu lo rồi.- Cậu đáp. - Em tự ghi âm lại đi chứ chị nói kỳ lắm. Dù gì người ta cũng muốn nghe giọng em mà.- Cô nói.
- Rồi, em biết rồi.- Cậu nói rồi lấy điện thoại ra ghi âm.- Chào cậu, Thi Vận, chào cô, Nguyên Vân, người từng thương. Lâu rồi không gặp nhỉ? Dạo này 2 người ổn chứ? Nguyên, dạo này cậu còn khóc không? Nhớ, đừng khóc đó. Cũng 6 năm rồi, đừng khóc nữa. Đừng khóc vì thứ không đáng. Tôi cũng tha thứ cho 2 người rồi, không cần cảm thấy áy náy đâu. Lo lắng cho bản thân tốt chút. Để bản thân tiều tụy vậy rồi vẫn chạy theo tôi, đáng không? Chẳng phải tôi đã nói cậu rồi sao hả Thi Vận? Tôi nhờ cậu chăm sóc Nguyên thật tốt, cậu làm kiểu gì đấy? Tôi hiện tại rất ổn. Đại ca và Chị dâu lo cho tôi rất tốt. Đừng lo nữa. Đừng để tôi giật đầu cậu lên xử tội đấy Thi Vận.- Cậu nói.
- Rồi nè đại ca.- Cậu nói rồi đưa cho cô.- Ừ. Em đứng với Chị dâu em đi. Chị đi chút.- Cô nói rồi chạy qua chỗ Nguyên Vân và Thi Vận.- Nè 2 người. Lâu rồi không gặp.- Cô nói.- Chào. Lâu rồi không gặp. Có gì không?- Nguyên Vân hỏi.- Minh Vân gửi cái này cho 2 người.- Cô nói rồi đưa cho 2 người đoạn ghi âm trên điện thoại mình.Khi vừa nghe được giọng người thương, Nguyên Vân đã khóc. Đó đích thị là giọng nói mà cô luôn nghe thấy trong mơ. Giờ được nghe lại, thật sự rất hạnh phúc. Nghe xong, chị nhẹ nhàng đưa lại điện thoại cho cô rồi lau nước mắt rời đi.Trong lúc cô đi thì ...- Em sao vậy? Sao nhìn em thẫn thờ vậy?- Nàng hỏi.- Em đói.- Cậu đáp.- Cạp chị đi nè.- Nàng dùng giọng điệu trêu chọc, nói.- Vậy rồi, đại ca đấm vỡ mồm em chết chị.- Cậu đáp.- Đùa thôi, bánh nè, ăn đi. Chị làm đó.- Nàng nói, tay đưa cho cậu hộp bánh brownie.- Em cảm ơn chị dâu.- Cậu đáp rồi mở ra ăn.- Ừ, ăn đi. Lát về nhà tổ chức tiệc.- Nàng nói, tay xoa nhẹ đầu đứa em chồng đáng thương kia.- Mài dành vợ kaoo à?- Cô từ đâu bay lại, nói.- Em đâu dám.- Cậu đáp.- Mài dành vợ kaooo!!!- Cô la lên.- Lạy Nhất luôn.- Nàng bất lực nói rồi tiến đến hôn nhẹ môi cô vài cái.- Dỗi vợ òi.- Cô chu môi nói.- Thôi, chị thương mà, ngoan, đừng nháo nha.- Nàng nói rồi hôn hôn cô dỗ dành.- Đút kaoo!- Cô nhìn con người đang bị thồn cơm chó đến đờ đẫn kia, nói.- Hả? À, nè đại ka. Chị dâu làm đó.- Cậu giật mình khi bị goi rồi cũng vội vàng đút cô một miệng bánh.- Vợ kaoo làm sao kao không biết được chứ. Mài coi chừng kao.- Cô nói.- ...- Nàng thật sự cạn ngôn với cái con người hơn thua này rồi.- Thôi, mình đi ăn đi, hôm nay thầy mời.- Giáo sư Dương nói.- Nếu em nói không thì sao?- Cô hỏi.- Thì kệ em.- Nàng trêu cô.- Dỗi.- Cô nói rồi cắn một cái thật mạnh vào má nàng.- Đau chị.- Nàng bất lực nói.- Chị chọc em bé của chị, giờ phải chả cá.- Cô nói.- Ai chọc em?- Nàng hỏi.- Cô vợ nào đó tên Châu Thi Vũ chọc em. Nên giờ phải chả cá.- Cô nói.- Đại ca, em đói lắm rồi. Nếu đại ca muốn ăn chả cá thì về nhà chị dâu làm cho, chứ đại ca cứ chả cá mãi em đói sắp xỉu rồi nè.- Minh Vân nói.- Mài ý kiến không? Kao đập mài giờ.- Cô nói.- Thôi, coi như em chưa nói gì đi.- Minh Vân nói.- Nhất, đi ăn đi rồi về chị cho Nhất.- Nàng nói.- Vợ hứa đó.- Cô nói, mắt sáng hẳn lên.- Chị có bao giờ không cho em cái gì đâu mà hứa với không hứa?- Nàng nói.- Chị rất nhiều lần nha.- Cô nói.- Thôi 2 đứa, mình đi ăn rồi có gì về nhà giải quyết sau đi.- Giáo sư Dương nói.- À, dạ.- Nàng nói rồi kéo cổ cô đi.- Đau em vợ ơi ... a ... đau em ...- Cô la lên.Và rồi họ cũng đi ăn. Hôm sau, cô đưa cậu đến Hắc Thành làm thủ tục rồi đưa cậu vào làm ở vị trí trợ lý phẫu thuật của cô. Trước kia thì thường là Liga sẽ làm cùng cô, còn giờ thì cô đưa Minh Vân vào làm.Minh Vân vào chưa được bao lâu, cô đã đưa Minh Vân đi phẫu thuật cấp cứu khâu vết thương rồi. Người đó không ai khác chính là Nguyên Vân. Chị đã nghĩ quẩn và dùng dao rạch cổ tay tự tử vì nhớ cô.- Vân tử, đừng để bản thân phân tâm. Chị biết em là lo cho người này, nhưng vị trí hiện tại của chúng ta là đang níu giữ mạng sống. Đừng phân tâm. Tập trung.- Cô nói.- Dạ đại ca.- Cậu đáp rồi tập trung lại.15 phút sau, một y tá nói:- Viện trưởng, mất máu nhiều quá, cần máu gấp. Nhưng nhóm máu cô ấy hiếm, Viện chúng ta vừa hết.- Rh- sao?- Minh Vân hỏi.- Vâng, đúng vậy.- Cô y tá đáp.- Vậy lấy của tôi đi. Tôi cùng Rh-.- Minh Vân nói.- Viện trưởng ...- Cô ta nhìn cô, hỏi.- Cứ đưa đi xét nghiệm.- Cô nói rồi tiến hành sơ cứu tạm thời.30 phút sau, xét nghiệm vừa xong, kết quả là phù hợp. Thế là cậu đã hiến máu cho chị, coi như là đến đáp chuyện trước đó.Ngồi kế bên hiến máu cho chị, tay cậu vẫn nắm chặt tay chị không rời. Xoa xoa bàn tay mà mình thương nhớ bao lâu, tim cậu nhói lên từng nhịp. Đã nói là phải chăm sóc bản thân thật tốt mà, tại sao lại tự kết liễu như vậy?- Haizz ... thật là ... đã nói phải chăm sóc tốt bản thân mà, tại sao lại chọn cách này hả Nguyên?- Cậu lầm bầm.Sau hơn 1 tiếng, cũng đã truyền màu xong. Cô vỗ nhẹ vai cậu, nói:- Vân tử, chị nghĩ em nên nghe theo con tim mình rồi. Người ta cũng tàn tạ vậy rồi, đừng trốn tránh nữa. Ca này chị để em chăm sóc cũng như là theo dõi phục hồi nha.- Dạ, em biết rồi đại ca.- Cậu đáp rồi đi vội về phía căn phòng ấy.Nhìn con người đang nằm hôn mê trên giường bệnh, tim cậu cứ như có ai bóp nghẹt. Người cậu yêu, sao lại ốm đến vậy? Mới có 6 năm thôi, sao Nguyên Nguyên yêu dấu của cậu lại trở nên tiều tụy như vậy? Có lẽ ... cậu đã sai rồi ...- Chịu vào rồi hả?- Thi Vận hỏi.- Ừ.- Cậu đáp.- Ngồi đi, có cái này cho mày coi nè.- Thi Vận nói rồi đưa Minh Vân quyển nhật ký của Nguyên Vân.- Nhật ký của cậu ấy hả?- Minh Vân hỏi.- Ừ.- Thi Vận đáp. Minh Vân ngẫm nghĩ một hồi rồi cũng mở ra. Ngay dòng chữ đầu tiên, Minh Vân đã muốn khóc.Nội dung:"Ngày ... Tháng ... Năm ...
Hôm nay Minh Minh bỏ mình rồi. Mình lỡ mắng cậu ấy hơi nặng lời. Cậu ấy bỏ mình rồi ... Minh Minh, có thể về đây với Nguyên Nguyên không? Nguyên Nguyên biết lỗi rồi ... Nguyên Nguyên lại nhớ Minh Minh rồi.....Ngày ... tháng ... Năm ...
Đã 6 năm rồi đó Minh. Không biết cậu còn nhớ mình không. Chứ mình, ngày nào mình cũng nhớ cậu hết. Hôm nay là ngày cậu tốt nghiệp. Mình luôn ở phía sau dõi theo cậu mà. Mình đứng ở đó rất lâu, cậu đã phát hiện ra mình. Lúc nghe được giọng cậu, mình đã rất vui đó....Ngày ... tháng ... năm ...Minh, không biết cậu còn nhớ hôm nay là ngày gì không? Hôm nay là sinh nhật mình đó. Lúc trước, chúng ta lúc nào cũng đón sinh nhật cùng nhau, nhưng 6 năm nay, mình đã tự đón sinh nhật một mình đó. Lúc trước, cậu nói là vào sinh nhật mình, mình sẽ phải tặng cậu một món quà. Vậy, quà năm nay là mạng sống của mình nhé. Coi như là một tên phiền phức biến khỏi cuộc đời cậu. Mấy năm trước, mình đều tự tử, nhưng cậu biết không? Thi Vận đều phát hiện ra vá đều Đưa mình đi cấp cứu. Năm nay hi vọng mình có thể đi được. Minh Vân, cho mình một lần nữa nói ra câu này nhé. Minh Minh, Nguyên Nguyên yêu cậu, mãi mãi chỉ yêu mình cậu."Đọc hết, nước mắt của Minh Vân cũng đã rơi thành dòng. Cậu vậy mà đã vô tình làm tổn thương người cậu yêu.- Hiểu rồi chứ? Nói cho cậu biết, mấy năm liền, năm nào Nguyên cũng vậy hết. Đến ngắm nhìn cậu từ xa và rồi lặng lẽ tự kết liễu đời mình. Từ lúc cậu đi, Nguyên đêm nào cũng nhốt mình trong phòng mà nhắc tên cậu, nói yêu cậu rồi lại khóc đến thương tâm. Tôi tin cậu. Đừng làm cậu ấy buồn nữa. Chăm sóc cậu ấy tốt chút. Tôi về đây. Tạm biệt. Tháng sau tôi sẽ sang Đức định cư, nhớ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Bye.- Thi Vận nói, vỗ vai cậu một cái rồi rời đi. Thi Vận thích Nguyên Vân, nhưng Nguyên Vân thích Minh Vân, nên đành buông tay thôi.- Được.- Cậu đáp rồi lại rơi vào trầm tư. Nhìn người con gái của mình tiều tụy như vậy, cậu nào chịu nổi chứ.Khoảng hơn 1 tiếng sau, Nguyên Vân chầm chậm ngồi dậy. Chị vừa tỉnh lại. Nhìn xung quanh, biết mình đang nằm trong bệnh viện thì cũng chỉ biết thở dài.- Sao lần nào cũng mang mình vào đây vậy? Không để mình chết luôn đi?- Chị nói, nhưng hôm nay, chẳng ai trả lời cả, chỉ có tiếng khóc thút thít của ai đó bên cạnh.- Ai?- Chị hỏi rồi quay sang nhìn. Nhìn thấy người mình yêu, chị cũng rất ngạc nhiên. Minh tha thứ cho chị rồi sao?- Sao cậu ở đây?- Chị ngạc nhiên hỏi.Được người kia hỏi tới, Minh khóc càng to hơn nữa.- Oaaaaaa oaaaaaaaaaa... hức huhuhu ... Nguyên ... Minh xin lỗi mà ... huhuhu- Cậu vừa khóc vừa nói.Nhìn thấy người minh yêu khóc, tim Nguyên như bị bóp nghẹt, vội vàng nói:- Nào, sao lại khóc rồi? Lại đây nào.Minh Vân nghe xong thì liền đứng lên đi về phía người kia, ôm lấy người ta mà khóc thật lớn. - Làm sao? Nói rõ cho mình nghe nào.- Chị nói.- Mình ... hức ... hức ... xin lỗi đã làm Nguyên buồn.- Cậu nói.- Không sao mà. Lên đây nằm với mình nè.- Nguyên Vân nhẹ nhàng vỗ về người mình yêu.- Nhưng mà ...- Cậu nói.- Không sao, lên với mình.- Chị nói rồi kéo người mình yêu lên giường nằm với mình. Nằm gối đầu trên tay người mình yêu, chị cảm thấy rất vui.- Minh, tha thứ cho mình nhé?- Nguyên Vân nói, tay xoa xoa một bên má của người đối diện.- Nguyên ... hức ... hức ... huhuhuhuhu ... Mình chưa từng ... hức ... giận cậu .... oaaaa oaaaa- Cậu nói.- Nào, Nín nhé. Đừng khóc, mình sẽ đau lòng đó.- Chị nói rồi hôn nhẹ môi cậu.- Nguyên, nếu tôi nói tôi yêu cậu thì sao?- Cậu hỏi.- Minh, mình cũng yêu cậu.- Chị đáp rồi tiến đến hôn cậu.pẹp pẹp pẹp ... sau khoảng 2 phút, 2 người cũng buông nhau ra.- Nguyên.- Minh Vân gọi.- Sao vậy Minh? Có gì không?- Nguyên Vân ôn nhu hỏi người trước mặt.- Minh muốn ti ...- Minh Vân nói.- Đợi mình chút nhé.- Nguyên Vân nói rồi nhẹ nhàng vén áo lên, đưa ti ra trước miệng bạn mình.- Vẫn ngon như ngày nào nhỉ?- Minh Vân nói, miệng ngậm ngậm ngực bạn mình.- Là chăm sóc thật tốt vì mày đó.- Nguyên Vân cười bất lực, nói.- Thương kaoo dị sao?- Minh Vân nói, mút mạnh ngực chị một cái.- Không lẽ không? Không thương mà chờ mày 6 năm?- Nguyên Vân nói.- Minh xin lũi mà ~ Kể Minh nghe cuộc sống 6 năm qua của Nguyên được không?- Minh Vân nói rồi lại vùi mặt vào ngực người mình yêu.- Cũng tạm ổn, chỉ là lúc nào cũng nhớ cậu. Đêm nào cũng nhớ cậu đến phát khóc.- Nguyên Vân đáp.- Sao mỗi năm lại tự tử?- Cậu hỏi.- Sợ cậu không muốn gặp mình.- Nguyên Vân đáp.
- Nguyên Vân, mình yêu cậu, gả cho mình nhé.- Minh Vân nói, tay từ từ ôm lấy Nguyên Vân.- Cậu cầu hôn mà không có nhẫn.- Nguyên Vân nói.- Nhẫn từ từ mua.- Minh Vân đáp.- Mình yêu cậu, chồng yêu của mình.- Nguyên Vân nói rồi cúi xuống hôn nhẹ môi Minh Vân một cái.Minh Vân nhẹ nhàng ôm lấy vợ mình rồi nắm lấy tay chị. Cảm nhận dược những vết sẹo hơi thô ráp trên tay người mình yêu, cậu lại khóc.- Oaaaaa oaaaa hức hức hức huhuhuhuhuhuhuhuu- Cậu vùi mặt mình vào ngực vợ, nói.- Sao lại khóc rồi?- Chị ôn nhu hỏi.- Tay vợ ... hức hức ...- Cậu vừa khóc vừa nói.- Xót sao?- Chị hỏi.- Đau lắm. Đôi tay xinh đẹp của vợ kaoo ... oaaaaaaaa oaaaaaaaaa- Cậu nói rồi lại khóc thật to.- Không sao mà.- Chị bất lực nói.- Nhưng mà tao đau.- Cậu nói rồi vùi mặt vào ngực chị tiếp.- Vậy đừng bỏ tao nữa nhé. Tao yêu mày.- Chị ôm lấy con người trong lòng mình, nói.- Được.- Cậu đáp rồi hôn chị.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com