Thi Tinh Hoa Dich Futa Chung Ta Con Co The Khong
Sáng hôm sau, cô vừa mở mắt ra thì đã thấy gương mặt tuyệt đẹp của nàng ở ngay trước mắt mình. Và nàng vẫn còn đang ngủ khá say. Thế là cô liền nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang ở trên người mình ra rồi đi về phía nhà vệ sinh để đánh răng. Trong lúc đang chăm chú đánh răng, cô nào có biết người con gái mình yêu đang gặp phải một cơn ác mộng. Khi vừa ra đến phòng, cô lại thấy nàng đang ngồi co ro ở một góc giường, tay thì đang ôm cái gối của cô, vùi mặt vào đó mà hít lấy hít để mùi hương bạc hà độc quyền của cô trên đó. Nhìn thấy Châu Thi Vũ nàng như vậy, cô cũng đau lòng lắm chứ. (Sao kh đau đc nè 😜😜😜) Nhìn kỹ một chút thì Vương Dịch cô thấy là nàng đang khóc. Tim cô lúc này lại càng đau hơn nữa. Không nghĩ gì nhiều, cô vội vàng phóng lên giường, ôm lấy nàng.- Tiểu Thi Vũ, chị làm sao vậy? Sao lại khóc nữa rồi?- Cô ôn nhu ôm nàng vào lòng, nói. Nàng thì vẫn tiếp tục vùi mặt mình vào cái gối của cô mà khóc.- Ngoan, nín đi, bé nè. Sao lại khóc nữa rồi? Bé đây mà ... Thương, không khóc nữa nè.- Cô ôm nàng thật chặt, thì thầm vào tai nàng. Lúc này, nàng mới chịu thả gối cô ra mà ôm lấy cô rồi ngủ tiếp. Thấy vậy, cô nhẹ nhàng đặt mình nằm xuống rồi để nàng nằm đè lên người mình. Cảm nhận được hơi ấm của cô, Châu thi Vũ mới chịu nín hẳn.Cô thì nằm đó vuốt ve lưng nàng để nàng ngủ rồi nằm bấm điện thoại.Nửa tiếng sau, nàng tỉnh dậy. Thấy cô vẫn còn ở bên cạnh mình, Châu Thi Vũ vội quay sang ôm ngay lập tức. (Nhiều lúc viết cho mấy chị sợ mất nhau v chơi th. Bộ này tính của chị top y chang tui luôn. Top nhưng đội lốp bot nha.)- Sao vậy?- Cô ôn nhu hỏi.- Chị gặp ác mộng. Bé bỏ rơi chị.- Nàng mếu máo nói.- Ngoan, không khóc nè. Bé vẫn ở đây với chị mà, không bỏ chị đâu.- Cô xoa nhẹ tấm lưng nàng, nói.- Ưm ...- Nàng gật đầu nói.- Tuần sau cùng bé sang Ireland đi.- Cô nói.- Làm gì?- Nàng hỏi, trưng ra bộ mặt đầy dấu ?.- Thì đăng ký kết hôn chứ làm gì?- Cô thản nhiên đáp.- Bé có quốc tịch sao?- Nàng hỏi. (Khúc này là đúng nghĩa fic nha, đừng có chửi tui ad. Này tự suy nghĩ th nha.)- Có. Bé có tận 6 quốc tịch lận.- Cô đáp.- Không phải chỉ được có 1 thôi sao?- Nàng ngơ ngác hỏi.- Đúng là chỉ được có một, nhưng mà năm đó, khi bé chuẩn bị thi cao khảo thì Ireland, Hàn Quốc, Pháp, Đức và Anh đã gọi cho chính phủ để tranh giành bé về nước họ học tập và làm việc. Kỳ co một hồi thì chính phủ quyết định cho bé có nhiều quốc tịch thế.- Cô nói.- Nữa đó. Lại giấu tui nữa đó.- Nàng giận dỗi nói.- Không phải ai đó nói là không muốn quan tâm sao?- Cô nói.- Ủa? Có nữa hả?- Nàng hỏi.- Có hay không chị tự biết.- Cô chu môi nói.- Chị biết mà. Xin lỗi Bé nha.- Nàng nói rồi hôn má cô một cái.- À, ăn sáng xong chị cùng bé đi xăm nha.- Cô bất chợt nói.- Chi?- Nàng ngơ ngác hỏi.- Theo quy định quốc tế thì bác sĩ ngoại khoa không được đeo nhẫn khi phẫu thuật. Hay là chị muốn bé đeo nhẫn?- Cô đáp.- Thôi, xăm cũng được. Nhưng mà như vậy sẽ đau chồng yêu của chị.- Nàng nói.- Vậy ... hay là giờ vầy đi, bé nhận ít ca phẫu thuật lại, tập trung vào nội khoa. Như vậy sẽ có thể cùng chị đeo nhẫn.- Cô nói.- Nhưng ...- Nàng ngập ngừng nói.- Đừng lo. Bé có bằng giáo sư của cả 2 khoa mà. Làm bên nào chẳng được chứ. Chẳng qua là ngoại khoa làm nhiều tiền hơn nên bé làm thôi. Giờ em có cả đống cổ phần rồi, còn lo gì nữa chứ. Bù qua sớt lại thì cũng đủ hết mà.- Cô đáp.- Ưm. Bé muốn sao cũng được hết. Chị tôn trọng quyết định của Bé.- Nàng hôn nhẹ môi cô, nói.- Bé muốn chị.- Cô nói.- Ừ, đến đây. Chị cho Nhất hết.- Nàng câu cổ cô, nói.- Đùa thôi. Nào, bé bế chị đi đánh răng.- Cô nói rồi nhẹ nhàng bế nàng vào nhà vệ sinh đi vệ sinh cá nhân.- Đến bệnh viện với bé không?- Cô hỏi.- Chi nữa?- Nàng hỏi lại.- Chơi với bé thôi mà. Tuần sau sang Ireland đăng ký kết hôn, bé bị mời đi ngồi hội đồng nghiên cứu sinh thạc sĩ của học viên bên đó. Gồm có 6 người mà em mới đọc được có 3 cuốn à. Mà chị không đi làm nữa hả?- Cô hỏi.- Chị xin nghỉ chăm bé mà. Tuần sau đi làm lại. Mà chắc vậy thì để chị gọi xin tháng sau đi làm lại.- Nàng xoa đầu cô, nói.- Để lát bé gọi cho. Với lại sang Ireland đăng ký kết hôn, ở lại một tuần xong sang Pháp chụp ảnh cưới nha vợ.- Cô nhõng nhẽo nói.- Ừ, Nhất muốn sao cũng được hết. Chị chiều Nhất.- Nàng xoa đầu cô, nói.- Dạ vợ ... à, mà khoảng 1 tháng nữa là bé phải sang Ireland trao bằng đại học và bằng tiến sĩ cho học viên nữa. Vợ đi chung với bé được không?- Cô chui vào lòng nàng, nói.- Còn cô nào nữa hả?- Nàng hỏi. Thực sự rất bất lực với chuyện này, ai bảo chồng mình giỏi giang quá làm gì chứ. Nhiều lúc nàng thật sự chỉ muốn gói cô lại, không cho người khác nhìn nhưng biết làm sao được chứ.- Dàn mĩ nữ không à. Chị muốn giữ chồng thì đi cùng bé. Không thì thôi cũng được, bé tự lo.- Cô đáp.- Đi. Chị phải đi để giữ chồng chị nữa. Chồng chị, cầm con nào nhìn.- Nàng nói.- Dạ vợ. Bé nghe vợ hết. Yêu vợ nhất.- Cô đáp rồi bế nàng xuồng bếp nấu đồ ăn sáng.- Nhóc con, vợ bé đi được mà, có bị liệt đâu.- Nàng xoa đầu cô, nói.- Hôm qua làm nhiêu đó còn hơi nhẹ với hơi ít nên vợ còn đi được đúng hong? Vậy chắc sau này bé phải cố gắng hơn nữa rồi.- Cô trêu nàng.- Bậy rồi nha nhóc con. Nhóc muốn bế thì cứ bế đi, cần gì phải làm như vậy hả?- Nàng vội vã nói.- Bé nghiện vợ mất rồi.- Cô dụi mặt mình vào cổ nàng, nói.- Ừ, cứ nghiện đi. Chị là vợ em mà, nhóc con.- Nàng xoa đầu cô, nói.- Lỡ ai đó bỏ bé nữa thì sao?- Cô chu môi hỏi.- Không bỏ em nữa đâu. Thương em còn không hết nữa, làm sao bỏ hả?- Nàng hôn nhẹ môi cô, nói.- Là vợ nói đó.- Cô nói.- Ừ, ăn cơm đi.- Nàng đáp.- Trưa nay vợ yêu em muốn ăn gì nè?- Cô nghịch nghịch tay nàng, hỏi.- Gì cũng được. Miễn bé thích là chị OK rồi.- Nàng đáp.- Dạ vợ ~ Hmmm ... Vợ bé thơm quà à ... Đã vậy còn mềm mềm ấm ấm nữa. Ôm rất đã nha.- Cô nói rồi kéo nàng vào lòng mình, cạ cạ mặt vào hõm cổ nàng, nói.- Ừ, cho em ôm thỏa thích.- Nàng xoa đầu cô, nói.- Ưm ...- Cô nói rồi đi dọn đồ. Xong thì bế nàng ra xe đến bệnh viện.- Nhất ấm quá ... Mùa này ôm rất là đã luôn á ...- Nàng dụi đầu vào vai cô, nói.- Chị thích hả?- Cô hỏi.- Thích lắm luôn.- Nàng đáp.- Thì của chị mà, cứ tùy nghi sử dụng thôi. Nào, đi thôi nào.- Cô đáp.- Ừm. Hôm nay bé có ca phẫu thuật nào không?- Nàng hỏi.- Không. Nên là lát vợ đi chọn nhẫn cưới với bé nha vợ.- Cô nói- Bé lại đổ hết cho Liga à?- Nàng hỏi.- Ưm. Có gì thì nó lo được hết mà. Bé muốn giây phút nào cũng được ở bên vợ hết á.- Cô đáp.- Ừ. Em ác thật đó, bé cưng.- Nàng cười bất lực, nói.- Bé không có ác mà.- Cô chu môi nói.- Rồi, bé không ác. Bé là dễ thương nhất. Lúc nào cũng dễ thương hết.- Nàng hôn nhẹ môi cô rồi ôm cô, dỗ dành.- Hmmm ... Ngực vợ mềm mềm, thơm thơm, ấm ấm. Bé thích ngực chị quá à.- Cô nói, mặt thì dụi dụi vào ngực nàng, nói.- Ừ. Bé thích là được rồi, chị chiều bé cưng của chị hết.- Nàng ôn nhu xoa đầu cái con người đang xàm sỡ mình, nói. Cô nghe thế thì liền chui vào trong áo nàng, kéo bra lên và cắn mút ngực nàng.- Ưm ... bé ... bé lại nữa rồi ... ah ... nhẹ thôi ... đau ... đau chị ...- Nàng nói.- Ưm ... chị mềm thật ...- Cô cảm thán.- Ưm ... Bé có cần phải đến thế không? Nghiện đến mức đó rồi?- Nàng nói.- Cần chứ.- Cô đáp rồi cắn mạnh đầu ti nàng thêm một cái nữa.- A~ ... đau chị.- Nàng uất ức nói.Đang làm chuyện không đứng đắn thì Liga vào. (Ôi ... cái con người phá đám này ...).- Dịch, bên Ireland gửi thư mời với lại 2 cuốn luận văn cho mày nè. Áaaaaaaaa ... xin lỗi đã làm phiền.- Liga vào đưa đồ bên đại học gửi cho cô thì gặp ngay cảnh động trời này.- Nhất ... Nhất làm vậy rồi chị biết giấu mặt vào đâu hả?- Nàng đỏ mặt trách móc cô.- Không sao đâu mà, nó không có nói cho ai đâu mà. Bé ăn vợ bé mà, có gì đâu chứ.- Cô nói rồi cuối xuống ăn tiếp.- Trời ơi ... cái mặt mũi cũa tui ...- Nàng bất lực nói. (Khóc trong lòng nhiều chút.)- Thôi, vợ đi chọn nhẫn cưới với bé nha vợ.- Cô nói, kéo áo xuống cho nàng rồi kéo nàng đi chọn nhẫn cưới.- Nữa hả?- Liga chán nản hỏi.- Huynh đệ, lo giùm nha. Cuối tháng tăng lương cho.- Cô nói.- Nữa.- Liga nói.- Xin lỗi nhiều nha.- Cô đáp rồi kéo nàng đi. Nói thật ra thì cậu cũng tức lắm chứ, tự nhiên đâu ra một lố chuyện rơi lên đầu mình. Nhưng dù gì cũng là bạn thân của nhau hơn 10 năm rồi, chuyện trọng đại của bạn mình, cậu không trách cũng chẳng giận. Cậu đưa đồ lên phòng cho Liga xong rồi thì sang phòng Hồng Tĩnh Văn chơi.Cô thì lái xe đưa nàng đến cửa hàng nhẫn cưới để chọn nhẫn.- Vợ thích mẫu nào cứ chọn đi, miễn vợ thích là bé OK rồi.- Cô nói.- Ừ, bé không cần phải chiều chị đến vậy đâu.- Nàng xoa nhẹ đầu cô, nói.- Bé thích tất cả mọi thứ chị thích nên là chị cứ chọn đi, bé OK hết.- Cô đáp. Nhân viên nãy giờ bị 2 người thồn cơm đến phát nghẹn, cũng chỉ biết cười trừ.Một lúc sau, Trương Nguyệt Minh đến.- Chủ tịch.- Nhân viên cúi chào chị.- Yo ... Em dâu, Nhất tử, sao nay nhàn rỗi mà đến đây vậy?- Chị hỏi.- Chọn nhẫn cưới.- Cô ôm eo nàng, đáp.- Cưới rồi?- Chị hỏi.- Cầu hôn rồi, tuần sau sang Ireland đăng ký kết hôn.- Cô đáp.- Nhanh vậy? Sợ bị ai cướp mất hả?- Chị trêu cô.- Sợ chị cướp mất đó.- Cô đáp.- Chị mày không thèm.- Chị đáp.- Nhóc con em lại suy nghĩ lung tung rồi.- Nàng xoa nhẹ má cô, nói.- Ê, 2 đứa bây phát cơm cho nhân viên chưa đủ hay sao còn phát cho chị mày nữa vậy? Thôi, 2 đứa lựa đi. Tao ra ngoài chứ mắc công ăn cơm chó nghẹn nữa, mới ăn trưa xong.- Chị nói rồi định rời đi.- À, tối nay 7 giờ qua nhà bọn em ăn nhậu nha.- Cô nói.- Qua ăn cơm chó của tụi bây hay gì?- Chị nói.- Không hẳn, qua nhậu chơi thôi mà. Em mới cầu hôn chị ấy nên mời chị qua chơi thôi mà.- Cô nói.- Chắc là không được rồi, tối nay chị bận.- Chị nói.- Dỗi. Chị hong quan tâm em, em méc ngoại.- Cô chu môi nói.- Ê, bậy rồi. Thôi mà, có gì hôm khác chị dẫn em đi chơi.- Chị luống cuống nói.- Chị không thương em.- Cô nói.- Mày là đứa em cưng nhất của chị mà.- Chị nói.- Giận rồi.- Cô nói rồi kéo nàng đi chọn tiếp. Nàng nhìn cô trẻ con thì cũng chỉ biết cười. Quá đáng yêu rồi. Ngoài nàng ra, cô vẫn luôn rất trẻ con với Trương Nguyệt Minh và bà ngoại. Chị nhìn rồi cũng chẳng biết làm gì. Cô là đứa em từ nhỏ chị cưng nhất, đứa nhỏ ngày trước mỗi lần về ngoại là đều trốn lên phòng chị chơi, đến tối cũng đòi ngủ cùng chị. Cô nhóc hay cười năm ấy vậy mà lại vì biến cố năm đó mà mất đi nụ cười. Nhiều lúc, chị thật sự rất muốn giết hết những kẻ khiến cho đứa em của mình phải buồn lắm, nhưng biết làm sao được khi em ấy không cho. Chị tuy là hay chọc cô, nhưng vẫn luôn âm thầm quan tâm, bảo vệ cô.Lựa xong xuôi thì cô kéo nàng về Hắc Thành chơi.- Về rồi hả? Đồ bên Ireland gửi mày tao đưa lên phòng cho mày rồi đó.- Liga nói.- Ừ, cảm ơn nhiều. Mà tối nay mày với chủ nhiệm Hồng nhớ qua nhà tao nhậu nha. Tao cầu hôn chị ấy thành công rồi.- Cô nói.- Ừ, tối tao với Văn Văn qua. Mày cầu hôn kinh thiên động địa vậy sao không biết được.- Cậu đáp.- Ừ, vậy tao lên lấy đồ rồi về. Tối gặp lại nha.- Cô nói rồi kéo nàng lên phòng lấy đồ rồi kéo nàng ra xe.Trên xe, cô giật giật nhẹ tay nàng vài cái.- Sao vậy? Bé có chuyện gì muốn nói sao?- Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay chồng mình, ôn nhu hỏi.- Bé đói òi.- Cô nói.- Ừ, đợi lát về đến nhà chị nấu cơm cho bé nha.- Nàng xoa đầu cô, nói.- Nhưng mà bé đói òi ...- Cô dùng ánh mắt cún con nhìn nàng mà làm nũng.- Viện trưởng Vương một ngày chỉ uống 2 ly coffee đâu rồi? Sao nay nhõng nhẽo gì kì vậy.- Nàng cười bất lực, dùng tay xoa nhẹ đầu cô, nói.- Với vợ thì bé sẽ mãi mãi là phiên bản trẻ con này thôi. Với vợ có cho bé bỏ bữa đâu mà coffee?- Cô đáp.- Ừ, biết rồi, về đi rồi chị nấu cho nè.- Nàng bất lực nói.- Vợ gọi cho Dao tỷ kêu tối nay qua nhà mình chơi đi vợ. Để bé gọi Lạc tỷ qua luôn. 7 giờ nha vợ.- Cô nói rồi lái xe đi.- Lâu rồi chị không nói chuyện với Lạc Lạc. Không biết cậu ấy còn giận chị không.- Nàng nói.- Thì bé gọi qua cho chị nói chuyện nè. Thật ra thì lúc chị chia tay bé, chị ấy đã chọn trở thành bác sĩ tâm lý riêng của bé đó.- Cô nói.- Giấu tui nữa, dỗi.- Nàng chu môi trách móc cô.- Thôi mà, vợ đừng giận bé nha vợ.- Cô nắm tay nàng, nói. (Do đang lái xe chứ không chắc ôm luôn rồi.)- Vậy giờ về chị nấu cơm cho bé rồi tối làm mồi nhậu đúng không nè.- Nàng hôn nhẹ mu bàn tay cô, nói.- Ưm, chiều bé giúp vợ.- Cô đáp.Đến nhà, cô lái xe vào garage rồi ôm nàng một cái.- Hình như dạo này bé ốm đi đúng không?- Nàng đưa tay sờ lên má cô rồi hỏi.- Ủa? Có hả vợ? Bé thấy bé bình thường mà.-Cô nói.- Bình thường chỗ nào? Bé ốm nhom ra rồi kìa.- Nàng nói rồi cắn mạnh một cái vào vai cô rồi nói.- Au ... đau ... đau bé ...- Cô bị nàng cắn thì liền la lên.- Bé cũng biết đau sao?- Nàng tức tối nói.- Sao không được trời?- Cô lẩm bẩm.- Bé đau đúng chứ? Tim chị nó cũng đau y chang vậy đó. Nói đúng hơn là đâu hơn vậy cả vạn lần.Bé nghĩ cái gì mà làm bản thân thành vậy hả?- Nàng nói rồi kéo cô xuống hôm thật sâu.- Chắc là do bé làm nhiều thôi mà. Không có gì đâu mà vợ.- Cô nói.- Bé nên nhớ, bé là chồng chị, là tiểu bảo bối tâm can của chị. Chị không muốn bé bị cái gì hết,hiểu chứ?- Nàng nói.- Em biết rồi mà vợ. Yêu vợ nhất luôn.- Cô hôn nhẹ môi nàng, nói.- Vào chị làm đồ ăn cho bé nè.- Nàng bật cười trước sự đáng yêu của cô, nói.- Ưm. Bé đói òi.- Cô nói rồi bế nàng vào trong. Cả hai cùng nấu rồi cùng ăn.Xong thì cô liền lôi kéo nàng lên phòng ngủ,- Bé con của chị buồn ngủ hả? Hay là bé mệt?- Nàng nằm trong lòng người kia, ôn nhu hỏi.- Bé buồn ngủ quá à ~ ... Bé ngủ nha vợ.- Cô nói.- Nay bày đặt xin nữa chứ. Chị không cho rồi bé có ngủ không?- Nàng bất lực nói.- Thì ... có ...- Cô chu môi đáp.- Vậy mà cũng bày đặt xin.- Nàng bĩu môi nói.- Bé báo vợ thôi mà.- Cô nói.- Thôi, chị đùa chút. Nào, vợ dỗ bé ngủ nha.- Nàng nói rồi dỗ cô ngủ.Đến chiều, cô cũng đã tỉnh dậy. Sờ qua chỗ kế bên thì chẳng cảm nhận được gì. Cô vội chạy đi rửa mặt rồi xuống nhà xem thử. Nhưng cũng chẳng có ai cả. Tìm khắp nơi rồi vẫn không có, Vương Dịch cô cũng đã sắp khóc rồi. Chợt nhớ ra còn một chỗ chưa tìm, cô vội vàng chạy lên tìm thử, nhưng vận chẳng thấy ai cả. Cô ngồi phịch xuống sofa, móc bao thuốc lá ra hút. Nàng bỏ cô đi rồi sao? Thật ra thì bình thường cô không bao giờ mang theo cả, nhưng ở tủ đầu giường, tủ bàn làm việc thì vẫn có đủ. Cô nửa nằm nửa ngồi trên sofa vừa hút thuốc vừa suy nghĩ. Nếu nàng ra ngoài mua đồ, vậy tại sao lại không để note hay thông báo gì cho cô? Nghĩ rồi lài khóc. Thế là cô nằm ở sofa vừa hút thuốc vừa khóc cho đến lúc nàng về. Từ nhỏ đến lớn, cô đã bị bỏ rơi quá nhiều lần rồi nên chỉ cần không tìm thấy nàng là liền mặc định là nàng đã bỏ rơi mình. Nằm dài ở đó hút một hồi, đến khi cầm ra điếu thuốc cuối cùng, nàng cũng đã về. Vừa vào đến cửa, nàng đã thấy cô đang nằm dài trên sofa và trên bàn thì là ba bao thuốc lá vừa hết. Nàng cố nhíu mày nhìn kỹ lại thì thấy là em bé đáng yêu của mình đang khóc. Thế là nàng vội vàng vọt đến xem cô thế nào.- Bé con, em dậy rồi hả? Sao lại khóc rồi?- Nàng lay nhẹ tay cô rồi ôn nhu hỏi. Cô thì vẫn chẳng thèm trả lời nàng mà chỉ tiếp tục hút thuốc. Nàng dường như cảm nhận được cô đang có gì đó không vui, hình như là chuyện mình đi ra ngoài mà không thèm báo cho cô nên liền trẻo lên người cô, nhìn nhìn một chút rồi ôm lấy người cô.- Em bé ơi ... trả lời chị được không?- Nàng khều khều tay cô, hỏi. Còn cô thì vẫn chẳng thèm trả lời, mặc kệ nàng luôn.- Em bé ơi ... vợ xin lỗi mà ... tại bé đang ngủ nên chị mới không gọi mà ...- Nàng vùi đầu vào hõm cổ cô, nói.- Nếu chị thật sự hiểu em, chị sẽ để lại một tờ note hoặc là chờ em dậy rồi đi cùng.- Cô nói rồi nhắn những người kia đến chễ một chút.- Chị xin lỗi mà ...- Nàng ôm cổ cô, nói.- Xuống đi.- Cô nói rồi định đẩy nàng xuống khỏi người mình.- Nhất ... hức ... Nhất ... hức ... huhuhuhuhu- Nàng gọi tên cô, ôm chặt lấy cổ cô rồi bắt đầu khóc thật lớn.- Ơ kìa? Sao lại khóc rồi? Em kêu chị xuống chứ không lỡ té thì sao.- Cô nói.- Nhất ... đừng giận chị mà ... -Nàng nói.- Xuống trước đi đã. Chị đi làm đồ nhậu này nọ hết đi rồi tính.- Cô nói.- Nhất đừng giận chị nữa chị mới xuống.- Nàng chu môi nói.- Rồi. Nhưng mà ... chị muốn em hết giận thì phải làm sao nhỉ?- Cô nói.- Cơ hội.- Nàng nói rồi cúi xuống hơn nhẹ môi cô. Nhưng nào ngờ ... cô giữ chặt nàng lại, miệngthì ngấu nghiến môi nàng. Từ một nụ hôn nhẹ giờ đã thành một nụ hôn sâu. Đã đời rồi thì cô cắn mạnh môi nàng một cái rồi mới chịu buông ra.- Đau chị ...- Nàng ủy khuất nói.- Giờ thì xuống được rồi chứ? Chị đi nấu ăn đi, em đi tắm rồi xuống.- Cô nói rồi bế nàng đặt xuống ghế rồi đi lên tắm. Nàng thì cũng bước đi làm đồ ăn.Khoảng 15 phút sau, cô đã tắm xong và chạy như bay xuống ôm lấy nàng.- Chị thơm quá.- Cô nói.- Chị còn chưa tắm nữa.- Nàng ôn nhu xoa đầu chú gấu koala sau lưng mình, nói.- Nhưng chị vẫn rất thơm a~- Cô nói.- Đừng chọc chị nữa mà.- Nàng chu môi nói.- Em khen thật đó. Không phải chọc chị đâu.- Cô cười cười nói.- Tạm tin.- Nàng đáp. Rồi nàng tiếp tục vào nấu ăn còn cô thì ra ngoài ngắm trời ngắm đất.Khoảng 15 phút sau, nàng cũng đã xong và đang đi lên để tắm rửa và đi ra cùng cô. Cô thì nhìn trời đất còn nàng thì nhìn cô. Nhìn thấy bên mặt phải của cô có một vết trầy nhỏ, nàng vội vàng chạm thử vào nó.- Ui da ... đau bé. Sao chị khều vết thương trên mặt bé?- Cô hỏi, bày ra vẻ mặt giận dỗi của mấy đứa con nít.- Bé bị hồi nào vậy?- Nàng hỏi.- Không lâu về trước.- Cô đáp.- Tại sao?- Nàng hỏi.- Hôm đó bé đang nằm ngủ với vợ, tự nhiên vợ đạp bé rớt xuống giường, kế bên là cái tủ đầu giường, bé bị quẹt trúng cạnh.- Cô chu môi giận dỗi nói. Thử hỏi, đang ôm vợ ngủ ngon thì bị đạp rớt xuống giường, có ai không giận không? (Phận lão công là thế 😊)- Ủa vậy hả? Chị xin lỗi bé yêu nha. Chị không biết. Có đau lắm không nè?- Nàng vội vàng xoa lấy mặt cô, ôn nhu nói.- Bé dỗi òi.- Cô giận dỗi nói.- Thôi mà, chị thương. Đừng giận chị nha.- Nàng nói.Khoảng 30 phút sau, đám người kia đã tới.- Hello hai má.- Liga nói.- Chào 2 người.- Hồng Tĩnh Văn nói.- Hi em, Nhất tử.- Hàn Gia Lạc nói, có phần hỏi trêu chọc nàng.- Cậu gọi em ấy là Nhất tử?- Nàng hỏi, nước mắt lại bắt đầu rơi rồi. Cô thấy thế thì vội vàng ôm nàng vào lòng, vỗ về nàng.- Chị làm vợ em khóc rồi nè. Thôi nè ... Tiểu Thi Vũ ... ngoan nè ... thương ... không khóc nè ... em vẫn là của chị mà ... có bỏ chị đâu ... thương ...- Cô nói rồi vội vàng dỗ dành nàng.- Cậu đùa ít thôi chứ, chọc cậu ấy khóc chi vậy?- Thẩm Mộng Dao nói.- Dỗ người ta đi kìa.- Tĩnh Văn nói.- Thi Vũ, đừng khóc nữa, tờ chọc cậu chút thôi. Đừng giận tớ nhé.- Hàn Gia Lạc nói.- Cậu không được gọi chồng tớ như thế nữa.- Nàng rúc sâu vào vòng tay cô, nói.- Được được, không gọi nữa. Chuyện trước đây ... cho tôi xin lỗi nhé. Lúc trước mình hiểu lầm cậu, đừng trách mình nhé.- Lạc Lạc nói.- Cậu không trách tờ thì thôi chứ, tôi trách gì? Dù gì cậu cũng làm việc cho em bé nhà tớ mà.- Nàng đáp.- Vậy làm hòa rồi nha. Tự nhiên 4 đứa chơi thân nhau mà 2 đứa cạch mặt nhau, kỳ lắm.- Tĩnh Vănnói.- Ừm.- Nàng đáp.- Ê, ở đây có mình chị học trái ngành thôi đó Thi Vũ.- Liga nói.- Chị không quan tâm. Chị chỉ cần em ấy thôi.- Nàng nói.- Thôi nè, vào trong ăn nè, đồ ăn nguội hết giờ.- Cô nói rồi cả đám đi vào.
Vào trong, cô kéo nàng vào lòng, ôm lấy nàng. Một bên thì ăn nhậu với đám kia, một bên thì dụi dụi vào hõm cổ nàng.- Yêu chị quá à ...- Cô nũng nịu nói.- Ừm, chị biết rồi.- Nàng xoa nhẹ đầu cô, vuốt ve đôi tay đang ở trên eo mình, nói.- Nè, Thi Vũ, chị có thể nào đừng có chiều chuộng nó không?- Liga nói.- Đúng, cậu thử bơ em ấy một lần thôi.- Hàn Gia Lạc nói.- 2 người nghĩ tui nỡ không? Em ấy bên ngoài mệt mỏi đủ rồi, tui không muốn làm em ấy phải suy nghĩ mãi nữa. Em ấy bên cạnh tôi, chỉ cần vô tư, ăn, ngủ, vui vẻ là được.- Nàng xoa nhẹ má cô, nói.- Yahhh ... Yêu chị quá!!!- Cô nói, mặt cạ cạ vào vai nàng, hít hít.- Dịch, Thơm vậy luôn hả?- Hồng Tĩnh Văn nói khi thấy cô hít hít người nàng.- Chứ sao nữa?- Cô tự hào nói.- Cho ngửi thử đi.- Liga nói.- Không cho. Vợ tui, không cho mấy người đụng.- Cô ôm chặt lấy nàng, nói.- Chút xíu thôi mà, đừng ích kỷ thế chứ. Có mất mùi đâu mà sợ.- Lạc Lạc nói.- Không chịu.- Cô chu môi nói.- Nhất ngoan nha. Dù gì cũng là bạn chị mà, lo gì chứ. Nhất ngoan nha ...- Nàng xoa đầu cô, nói.- Vậy thì tùy mọi người. Mọi người chơi đi, em đi ra ngoài hóng gió.- Cô nói rồi nhẹ nhàng thả nàng xuống ghế rồi rẽ xuống tầng hầm nhà mình.- Trời ơi ... bắt đền mấy người đó. Mấy người làm em ấy dỗi rồi kìa ...- Nàng khóc lóc nói.- Chúc mừng chị đã lấy được 1 vé bị giận.- Liga nói.- Ủa nhưng mà, sao tự nhiên hóng gió mà xuống hầm?- Lạc Lạc nói.- Không biết hả? Bị giận rồi đó. Nó giận rồi. Dười hầm nhà nó là cái phòng boxing mà. Hôm Thi Vũ chia tay nó, nó xuống đây đấm nát 18 bao cát. Lúc chị bỏ nó lần 2, nó xuống đấm 24 bao rồi mới tự tử đó. Lần này không biết là bao nhiêu nữa ...- Liga nói.- Chết bà chưa ... rồi giờ tính sao?- Thẩm Mộng Dao nói.- Chưa biết, xuống xin lỗi nó trước đi rồi tính sau.- Liga nói.Rồi cả đám đi xuống xem. Nhìn thấy cô đang đấm vừa nát một bao.- Quá mỏng.- Cô nhàn nhạt nói, tay kéo bao xuống thay mới lên. Nhìn thấy đôi tay đẫm máu của cô do không đeo bao, lòng nàng như có ai cáu xé.Nàng vội vàng chạy lại ôm cô, nói:- Nhất ... Chị xin lỗi mà ... Đừng đấm nữa mà ...- Em bình thường mà, chị với mọi người lên chơi đi.- Cô lạnh lùng nói.- Chị xin lỗi mà ...- Nàng nói, 2 quả bưởi to tròn, trắng trắng của nàng cạ vào lưng cô.- Đã nói là em không có giận mà.- Cô nói rồi đẩy nàng ra. Hình như là lực có hơi mạnh, nàng bị cô đẩy mạnh, ngã ra sau, đầu va vào kệ đồ, chảy máu. Có lẽ là nhận ra lực tay mình hơi mạnh, cô vội vàng quay lại đỡ lấy nàng.- Thi Vũ ... vợ ... chị ... chị có sao không?- Cô hoảng sợ hỏi nàng.- Chị ... không sao ... đừng lo ...- Nàng yếu ớt nói. Nghe giọng nói yếu ớt của nàng, cô đã bắt đầu khóc. Cô gục lên vai nàng mà khóc. Người bị thương là nàng, nhưng người khóc lại là cô.- Nhất ... ngoan nè ... Không khóc nha ... ngoan ... thương ...- Nàng tuy là đau, nhưng vẫn cố dỗ dành cô.- Hả? Vương đại ma thần vừa khóc?- Thẩm Mộng Dao ngạc nhiên hỏi.- Má không biết hả? Chỉ có mình Thi Vũ làm Dịch khóc được, và cũng chỉ cậu ấy mới có thể khiến em ấy nín nhanh vậy thôi.- Tĩnh Văn nói.Cô từ từ nín rồi thì liền bế nàng lên trên, xử lý vết thương cho nàng. Rồi cô bế nàng ngồi vào lòng mình, uống tiếp.- Vợ ... em xin lỗi vợ ... Em lại làm vợ bị thương rồi ...- Cô nói.- Thôi, chị không sao mà. Thương.- Nàng nói, tay gắp ít thức ăn đút cho cô.- Vợ ... đau ...- Cô nũng nịu nói với nàng.- Đau ở đâu?- Nàng lo lắng hỏi.- Đây nè ...- Cô kéo tay nàng đặt lên chỗ những vết xước do đấm bao cát lúc nãy.- Nào, để chị xem.- Nàng nói rồi bắt đầu xoa, thổi, ... vết xước trên tay cô. Cô thì ngồi đó vừa uống vừa tận hưởng sự lo lắng của nàng.Cô cứ ngồi, cạ cạ mặt vào vai nàng, cắn cắn day day ra.- Ưm ... chị mềm quá à ...- Cô nũng nịu nói.- Ừ, chị biết rồi, ăn đi.- Nàng nói rồi đút đồ ăn cho cô.- Dạ .~- Cô nói rồi chậm rãi hưởng thụ sự ôn nhu của nàng.- Mềm đến vậy luôn sao?- Lạc Lạc hỏi.- Chính là nó.- Cô nói.- Cho sờ thử đi.- Hồng Tĩnh Văn nói.- Không cho.- Cô nói.- Một chút thôi mà.- Liga nói.- Khum cho.- Cô nói. Lạc Lạc đang định chạm tay vào người nàng, nàng chưa kịp né thì đã có một hàm răng cắn tay chị.- Cẩu cẩu cắn người à?- TĨnh Văn nói.- Cấm động vào vợ em.- Cô nói.Nửa tiếng sau, đám người kia cũng đã say. Cô cho người ném họ vào phòng rồi bế nàng lên phòng ngủ. Cô quấn chặt nàng như một con bạch tuộc, một tay luồn qua sau cổ nàng, xoa nhẹ vết thương ở đó.- Bé lại làm vợ bị thương rồi.- Cô nói, có chút tự trách về sự thiếu kìm chế của bản thân.- Thôi mà, chị không sao mà, đừng tự trách nữa. Ngoan, chị thương.- Nàng ôn nhu dỗ dành cô.- Sao vợ cứ chiều chuộng bé vậy? Lỡ bé hư rồi sao?- Cô hỏi.- Bé hư đến đâu chị cũng chấp nhận, vì chị yêu bé. Yêu bé rất nhiều.- Nàng hôn nhẹ trán cô, nói.- Bé cũng yêu vợ nhiều lắm. Vợ ngủ ngon.- Cô nói rồi trườn xuống, vùi mặt vào ngực nàng mà ngủ.
Vào trong, cô kéo nàng vào lòng, ôm lấy nàng. Một bên thì ăn nhậu với đám kia, một bên thì dụi dụi vào hõm cổ nàng.- Yêu chị quá à ...- Cô nũng nịu nói.- Ừm, chị biết rồi.- Nàng xoa nhẹ đầu cô, vuốt ve đôi tay đang ở trên eo mình, nói.- Nè, Thi Vũ, chị có thể nào đừng có chiều chuộng nó không?- Liga nói.- Đúng, cậu thử bơ em ấy một lần thôi.- Hàn Gia Lạc nói.- 2 người nghĩ tui nỡ không? Em ấy bên ngoài mệt mỏi đủ rồi, tui không muốn làm em ấy phải suy nghĩ mãi nữa. Em ấy bên cạnh tôi, chỉ cần vô tư, ăn, ngủ, vui vẻ là được.- Nàng xoa nhẹ má cô, nói.- Yahhh ... Yêu chị quá!!!- Cô nói, mặt cạ cạ vào vai nàng, hít hít.- Dịch, Thơm vậy luôn hả?- Hồng Tĩnh Văn nói khi thấy cô hít hít người nàng.- Chứ sao nữa?- Cô tự hào nói.- Cho ngửi thử đi.- Liga nói.- Không cho. Vợ tui, không cho mấy người đụng.- Cô ôm chặt lấy nàng, nói.- Chút xíu thôi mà, đừng ích kỷ thế chứ. Có mất mùi đâu mà sợ.- Lạc Lạc nói.- Không chịu.- Cô chu môi nói.- Nhất ngoan nha. Dù gì cũng là bạn chị mà, lo gì chứ. Nhất ngoan nha ...- Nàng xoa đầu cô, nói.- Vậy thì tùy mọi người. Mọi người chơi đi, em đi ra ngoài hóng gió.- Cô nói rồi nhẹ nhàng thả nàng xuống ghế rồi rẽ xuống tầng hầm nhà mình.- Trời ơi ... bắt đền mấy người đó. Mấy người làm em ấy dỗi rồi kìa ...- Nàng khóc lóc nói.- Chúc mừng chị đã lấy được 1 vé bị giận.- Liga nói.- Ủa nhưng mà, sao tự nhiên hóng gió mà xuống hầm?- Lạc Lạc nói.- Không biết hả? Bị giận rồi đó. Nó giận rồi. Dười hầm nhà nó là cái phòng boxing mà. Hôm Thi Vũ chia tay nó, nó xuống đây đấm nát 18 bao cát. Lúc chị bỏ nó lần 2, nó xuống đấm 24 bao rồi mới tự tử đó. Lần này không biết là bao nhiêu nữa ...- Liga nói.- Chết bà chưa ... rồi giờ tính sao?- Thẩm Mộng Dao nói.- Chưa biết, xuống xin lỗi nó trước đi rồi tính sau.- Liga nói.Rồi cả đám đi xuống xem. Nhìn thấy cô đang đấm vừa nát một bao.- Quá mỏng.- Cô nhàn nhạt nói, tay kéo bao xuống thay mới lên. Nhìn thấy đôi tay đẫm máu của cô do không đeo bao, lòng nàng như có ai cáu xé.Nàng vội vàng chạy lại ôm cô, nói:- Nhất ... Chị xin lỗi mà ... Đừng đấm nữa mà ...- Em bình thường mà, chị với mọi người lên chơi đi.- Cô lạnh lùng nói.- Chị xin lỗi mà ...- Nàng nói, 2 quả bưởi to tròn, trắng trắng của nàng cạ vào lưng cô.- Đã nói là em không có giận mà.- Cô nói rồi đẩy nàng ra. Hình như là lực có hơi mạnh, nàng bị cô đẩy mạnh, ngã ra sau, đầu va vào kệ đồ, chảy máu. Có lẽ là nhận ra lực tay mình hơi mạnh, cô vội vàng quay lại đỡ lấy nàng.- Thi Vũ ... vợ ... chị ... chị có sao không?- Cô hoảng sợ hỏi nàng.- Chị ... không sao ... đừng lo ...- Nàng yếu ớt nói. Nghe giọng nói yếu ớt của nàng, cô đã bắt đầu khóc. Cô gục lên vai nàng mà khóc. Người bị thương là nàng, nhưng người khóc lại là cô.- Nhất ... ngoan nè ... Không khóc nha ... ngoan ... thương ...- Nàng tuy là đau, nhưng vẫn cố dỗ dành cô.- Hả? Vương đại ma thần vừa khóc?- Thẩm Mộng Dao ngạc nhiên hỏi.- Má không biết hả? Chỉ có mình Thi Vũ làm Dịch khóc được, và cũng chỉ cậu ấy mới có thể khiến em ấy nín nhanh vậy thôi.- Tĩnh Văn nói.Cô từ từ nín rồi thì liền bế nàng lên trên, xử lý vết thương cho nàng. Rồi cô bế nàng ngồi vào lòng mình, uống tiếp.- Vợ ... em xin lỗi vợ ... Em lại làm vợ bị thương rồi ...- Cô nói.- Thôi, chị không sao mà. Thương.- Nàng nói, tay gắp ít thức ăn đút cho cô.- Vợ ... đau ...- Cô nũng nịu nói với nàng.- Đau ở đâu?- Nàng lo lắng hỏi.- Đây nè ...- Cô kéo tay nàng đặt lên chỗ những vết xước do đấm bao cát lúc nãy.- Nào, để chị xem.- Nàng nói rồi bắt đầu xoa, thổi, ... vết xước trên tay cô. Cô thì ngồi đó vừa uống vừa tận hưởng sự lo lắng của nàng.Cô cứ ngồi, cạ cạ mặt vào vai nàng, cắn cắn day day ra.- Ưm ... chị mềm quá à ...- Cô nũng nịu nói.- Ừ, chị biết rồi, ăn đi.- Nàng nói rồi đút đồ ăn cho cô.- Dạ .~- Cô nói rồi chậm rãi hưởng thụ sự ôn nhu của nàng.- Mềm đến vậy luôn sao?- Lạc Lạc hỏi.- Chính là nó.- Cô nói.- Cho sờ thử đi.- Hồng Tĩnh Văn nói.- Không cho.- Cô nói.- Một chút thôi mà.- Liga nói.- Khum cho.- Cô nói. Lạc Lạc đang định chạm tay vào người nàng, nàng chưa kịp né thì đã có một hàm răng cắn tay chị.- Cẩu cẩu cắn người à?- TĨnh Văn nói.- Cấm động vào vợ em.- Cô nói.Nửa tiếng sau, đám người kia cũng đã say. Cô cho người ném họ vào phòng rồi bế nàng lên phòng ngủ. Cô quấn chặt nàng như một con bạch tuộc, một tay luồn qua sau cổ nàng, xoa nhẹ vết thương ở đó.- Bé lại làm vợ bị thương rồi.- Cô nói, có chút tự trách về sự thiếu kìm chế của bản thân.- Thôi mà, chị không sao mà, đừng tự trách nữa. Ngoan, chị thương.- Nàng ôn nhu dỗ dành cô.- Sao vợ cứ chiều chuộng bé vậy? Lỡ bé hư rồi sao?- Cô hỏi.- Bé hư đến đâu chị cũng chấp nhận, vì chị yêu bé. Yêu bé rất nhiều.- Nàng hôn nhẹ trán cô, nói.- Bé cũng yêu vợ nhiều lắm. Vợ ngủ ngon.- Cô nói rồi trườn xuống, vùi mặt vào ngực nàng mà ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com