Thi Tinh Hoa Dich Futa Chung Ta Con Co The Khong
Một lát sau, cả 5 người cùng nhau đi vào phòng bệnh của cô. Khi nàng thấy cơ thể chi chít những vết thương của cô đang nằm đó, nàng đã bật khóc. "Là chị làm em đến mức này rồi..." Nàng nghĩ.- Đại ma đầu của cậu không sao đâu. Em ấy nhất định sẽ tỉnh dậy sớm thôi. Đừng khóc nữa.- Thẩm Mộng Dao nói.- Tớ lại làm đau em ấy rồi. Lần thứ mấy chục rồi ... Em ấy liệu có tha thứ cho tớ không?- Nàng hỏi.- Sao lúc trước cậu lại chia tay em ấy?- Hồng Tĩnh Văn hỏi.- Cô nhi viện bị cướp đột nhập, không còn tiền. Vương lão nói ông ta sẽ tài trợ cho cô nhi viện nếu chị gả cho ông ta.- Nàng đáp.- Tớ hiểu sao rồi. Nhưng rõ ràng là cậu biết em ấy có thể giúp mà.- Thẩm Mộng Dao nói.- Có phải trên tay bọn cướp có chữ Phùng không?- Hồng Tĩnh Văn lại hỏi.- Hm ... hình như là có.- Nàng nhớ lại lời vị nữ tu sĩ hôm đó chứng kiến cảnh bị cướp và bị đánh gãy tay nói.- Mẹ cái con mất dạy. Cái cô nhi viện mà cũng không tha. Thất đức vậy trời?- Liga chửi mắng Phùng Tư Giai đang ở đâu đó.- Thôi, cậu với Thanh Vũ ở lại lo cho Viện trưởng nha. Tớ đi có chút việc nhé.- Thẩm Mộng Dao nói rồi rời đi.Một lát sau, chị quay lại với một sấp hồ sơ bệnh án, đưa cho nàng và nói:- Cái này là hồ sơ bệnh án của Vương đại ma đầu trong suốt 3 tháng qua. Cậu coi đi.- Chị lấy đâu ra vậy?- Liga hỏi.- Mới lên phòng nó lục đó.- Chị trả lời.- Cậu bộ muốn bị cách chức hả? Nó ghét nhất là đồ của mình bị lục đó. Còn là đồ nội bộ nữa. Chết đó trời ơi.- Hồng Tĩnh Văn nói rồi kéo Liga ra ngoài.- Cái này là thật sao?- Nàng ngờ vực hỏi.- Thật chứ sao không? Tớ mới không màng sống chết lên phòng Dịch lục ra cho cậu đó.- Dao Dao nói rồi đi làm việc. Nàng gật đầu rồi mở ra xem. Khóe mắt nàng lại đỏ lên. Những gì nàng nhìn thấy thật sự rất đáng sợ. Nào là viêm loét dạ dày vì uống rượu quá nhiều, rồi ngất do mất máu nhiều quá, ... đủ thứ thể loại đều có hết. Nàng vội kéo tay áo bên trái cô lên xem. Đập vào mắt nàng là dòng chữ màu đỏ được xăm lên: "Châu Thi Vũ, đó là tên của cô gái tôi yêu. Cố ấy cũng từng rất yêu tôi. Nhưng tiếc là đã từng thôi. Bây giờ chỉ có tôi đơn phương cô ấy. Cô ấy đã sắp kết hôn rồi. Bỏ đi, dù gì nhìn thấy hoa nở rộ cũng đủ rồi, sao phải quan tâm là hoa của ai chứ. Chỉ cần nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là được. Chúc chị hạnh phúc nhé. Nhất định phải thật hạnh phúc đó, Châu Thi Vũ, tín ngưỡng đẹp nhất của tôi. Còn tôi thì mặc kệ vậy. Cả đời này tôi chỉ yêu mình chị ấy thôi. Em yêu chị, Châu Thi Vũ." Và nhìn kỹ hơn một chút thì thấy thấp thoáng một vết sẹo. "Đây lẽ nào là dùng chữ che sẹo sao? Hèn gì trước giờ thấy em ấy toàn che chỗ này lại." Nàng nghĩ rồi lại nắm chặt bàn tay cô, xoa nhẹ lên bèn tay lạnh toát của cô rồi gục xuống khóc.- Chị không sao chứ?- Vương Thanh Vũ ở sau thấy nàng khóc thế thì hỏi.- Chị ... hức ... chị không sao.- Nàng lắc đầu nói. Nói là nói thế thôi chứ tim cô bây giờ như có ai đó xé nát vậy. Đau đớn đến đáng sợ.- Nhất ... hức ... tỉnh lại đi mà ... xin em ... Chị ... hức ... chị hứa ... sẽ không tổn thương Nhất nữa đâu ... Chị ... chị sẽ bù đắp cho Nhất thật nhiều ... xin Nhất ... tỉnh lại đi mà ...- Nàng vừa khóc vừa nói.Khóc một hồi mệt rồi thì nàng thiếp đi lúc nào không hay. Vương Thanh Vũ thấy nàng ngủ như vậy thì liền đi tắt bớt đèn cho 2 chị ngủ rồi xin nghỉ phép ở trường để ngồi lại canh cho 2 người.
Đến chiều, thấy cô chưa tỉnh thì nàng đứng lên đi lau người cho cô các thứ. Quần quật một hồi thì cũng đến tối. Nàng không đến phòng nghỉ cho người nhà mà trực tiếp ngồi lại đó canh cho cô kế bên giường bệnh của cô. Thanh Vũ thấy thế thì cũng ở lại chung.Đến khoảng 3 giờ sáng hôm sau, cô mệt mỏi tỉnh giấc. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh thì cũng biết mình đang ở trong bệnh viện. Cảm giác như có cái gì đó đang siết chặt cánh tay mình thì cô liền nhìn xuống. Đập vào mắt cô là Châu Thi Vũ nàng đang ngủ gật, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô.- Haizz ... Lại nhớ đến chị ta rồi. Vương Dịch à, mày tỉnh lại đi. Giờ người ta là phu nhân cao quý, sao có thể lo cho mày đến mức đó chứ. Đừng hoang tưởng nữa. Tỉnh táo lại đi.- Cô tự cười bản thân rồi tự nhắc nhở chính mình.- Chị hai tỉnh rồi hả?- Thanh Vũ hỏi khi nghe thấy có tiếng động.- Ừ. Đi lấy dùm chị ly nước ấm đi.- Cô nói.- OK chị. Để em đi lấy cho.- Em nói rồi đi lấy nước cho cô.Nghe thấy có động tĩnh, Châu Thi Vũ nàng giật mình tỉnh dậy. Thấy cô đang ngồi thẫn thờ ở đó thì nàng liền hỏi:- Em tỉnh rồi. Có khó chịu ở đâu không?- Chuyện tôi nhập viện sao tự nhiên lại kinh động đến tam phu nhân đây nhỉ? Cũng đâu có đến mức mà kinh động đến Vương gia đâu?- Cô lạnh giọng nói.- Chị ... chị xin lỗi mà ... Là Dao Dao báo cho chị.- Nàng ủy khuất nói.- Tam phu nhân ở đây giờ này không sợ Vương lão gia tìm sao?- Cô hỏi.- Chị không quan tâm. Chỉ cần là em, những thứ khác chị đều không quan tâm.- Nàng nói.- Tam phu nhân à, đừng có đùa nữa. Đùa vậy không vui đâu. Hôm trước dì nói gì, dì quên rồi sao? Có cần tôi phát lại cho dì nghe không?- Cô nói.- Chị bị đe dọa thật mà ...- Nàng bĩu môi nói.- Sao tôi phải tin chứ? Có lẽ tốt nhất là tôi không nên tin dì lần thứ 2. Tôi đã ngu ngốc mà đâm đầu vào dì thêm lần nữa rồi. Yên tâm đi, không còn lần thứ 3 đâu.- Cô nói.Lúc này, Thanh Vũ cầm ly nước ấm đi vào. Thấy nàng tỉnh rồi thì em liền hỏi:- Chị Châu, chị tỉnh rồi hả? À, nước của chị hai đây.- Ừ, dậy rồi.- Nàng gật đầu nói.- Ghê nhỉ? Mới đó mà thành chị Châu rồi. Dì thao túng tâm lý hay nhỉ.- Cô cười lạnh nói.- Thì cũng gần tuổi nhau nên gọi vậy thôi mà. Gọi chị có sao chứ.- Thanh Vũ bĩu môi nói.- Mày nên nhớ. Dì ta là vợ mới của ông bố thối của mày. Cẩn thận cái mồm vào. Thế thôi. Còn lại thì tùy mày.- Cô nói.- Em thôi đi ... Dù gì đó cũng là ba em mà. Không thể đối xử bình thường được sao? Ông ấy không có công dưỡng thì cũng có công sinh ra em mà.- Nàng có hơi tức giận với thái độ của cô nên có lỡ lớn tiếng nói.- Hahaha ... Tôi nói có sai bao giờ đâu. Dì cũng vẫn là vì ông ta chứ có vì tôi đâu. Dì thì làm sao mà hiểu được cái cảm giác của tôi? Lúc mới sinh tôi ra, ông ta đã đi lấy vợ mới. Năm tôi 11 tuổi, ông ta bức chết mẹ tôi. Vậy gọi là ba sao? Có công sinh? Ông ra chỉ có cho vài con tinh trùng thôi chứ có làm cái gì khác à? Lúc mẹ tôi ốm nghén, ông ta cũng chẳng ở đó. Lúc mẹ tôi ở cữ sau sinh, ông ta ở đâu? Dì nói dì hiểu tôi, vậy mà có chút chuyện dì cũng không nhớ. Dì nói dì yêu tôi, thương tôi, thích tôi. Vậy mà chỉ cần liên quan đến ông ta thì dì liền quát mắng tôi. Thôi, mời tam phu nhân về cho. Tôi không muốn thấy dì nữa.- Cô cười thật lớn rồi quay sang quát ngược lại nàng rồi đuổi nàng đi. Nhận ra mình có hơi lỡ lời mắng người yêu, mà còn là ngay cái điểm chí mạng nữa chứ.- Chị xin lỗi ... Chị lỡ lời.- Nàng vội xin lỗi cô.- Tôi nói dì cút.- Cô quát trong nước mắt. Biết mình lỡ lời nặng quá và cô cũng đang tức giận nàng liền đứng dậy rời đi.- Thôi, vậy chị đi.- Nàng nói.- Chị quá đáng lắm rồi đó. Chị không thể cho chị ấy một cơ hội sao?- Thanh Vũ giữ tay nàng lại, nói.- Hay nhỉ? Mày cũng đủ lông đủ cánh rồi nhỉ. Được ... đến mày cũng đi theo dì ta rồi nhỉ. Mày cũng xéo ngay cho tao.- Cô tự cười sự ngu ngốc của bản thân rồi quát. Nhìn cô lúc này thật sự rất đáng thương.- Thôi mà ... Chị đi là được mà. Không cần làm khó Nhất vậy đâu.- Nàng vội đẩy tay Thanh Vũ ra, nói.- Chị hai ... em xin lỗi ...- Thanh Vũ vội nói.Cô vứt cái ly nước ấm trong tay xuống sàn thật mạnh rồi quát:- Tao nói mày CÚT. Đừng để tao nhìn thấy mày nữa.Nàng thấy vậy rồi liền cúi xuống dọn đống thủy tinh vỡ trên sàn, kéo Vương Thanh Vũ ra ngoài rồi quay lại nói:- Thôi vậy em nghỉ ngơi đi. Có gì thì gọi chị.Nàng nói rồi liền đóng của lại cho cô nghỉ ngơi. Cô ở trong phòng bệnh, tâm trạng tệ hại vô cùng. Cô hét thật lớn rồi bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng. Ngay cả cái điện thoại của mình, cô cũng không tha. Nàng ở ngoài nhìn vào thấy cô đập đồ lòng đã như bị cáu xé tan nát rồi. Đến khi thấy cô đập cái điện thoại bể nát, tim nàng như hoàn toàn vỡ nát. Đó là chiếc điện thoại cặp mà nàng tặng cho cô.- Hết rồi ...- Nàng run rẩy nói.- Có chuyện gì sao?- Vương Thanh Vũ nói.- Món quà chị tặng em ấy, em ấy cũng đập nát rồi. Đến chiếc nhẫn ngày trước chị tặng em ấy, em ấy cũng vứt đi rồi. Em ấy thật sự buông tay rồi ...- Nàng vừa khóc vừa nói.- Không sao đâu mà. Mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi. Nãy chị không thấy trong ánh mắt chị hai nhìn chị còn rất nhiều tình ý sao?- Em an ủi nàng.Một lúc sau, căn phòng dần trở nên yên tĩnh. Chẳng còn tiếng đập phá đồ đạc nữa. Chỉ còn tiếng gió thổi. Thấy vậy, nàng có chút bất an. Lỡ cô lại nhảy lầu nữa thì sao? Hay là uống thuốc tự tử nữa thì sao? Không nghĩ nhiều nữa, nàng vội đi vào xem. Trên sàn là nguyên một đống đổ nát còn cô thì đang tựa vào ban công hóng gió và ngắm cảnh đêm. Nàng thấy cô ở đó, và nhìn kỹ một chút thì nàng thấy cô đang khóc. Tim Châu Thi Vũ đã đau còn đau hơn. Nàng tự trách mình ngu ngốc, bỏ người ta một lần đã đành, còn phũ người ta, nặng lời với người ta nữa. Nàng nhìn thấy bóng lưng lạnh toát đầy cô độc của cô thì vẫn là không chịu được mà đi đến ôm lấy cô. Mặc cho những mảnh vỡ có đâm mình hay không, nàng vẫn đi đến ôm cô. Cô kinh ngạc quay lại thì thấy đó là nàng. Cô lạnh giọng hỏi:- Không biết sao giờ này tam phu nhân còn chưa về? Lại còn vào đây ôm tôi làm gì chứ.- Chị sợ em xảy ra chuyện.- Nàng đáp.- Quan tâm làm gì chứ.- Cô vẫn lạnh lùng nói.- Chị quan tâm em một chút cũng không được sao?- Nàng uất ức hỏi cô.- Cũng không phải là không được. Dì là tam phu nhân của gia tộc quyền lực vậy, dì muốn gì mà chẳng được chứ. Chỉ là tôi thì làm sao xứng để hưởng thụ nó chứ.- Cô nói.- Chị xin lỗi ...- Nàng đau lòng nhìn cô, nói.- Không sao, dì không có lỗi. Dù gì thì dì nói cũng đúng mà. Dì là tam phu nhân cao quý của Vương thị, còn tôi chỉ là một đứa con rơi con rớt không tên không tuổi, không danh cũng chẳng có phận thôi mà. Làm gì có tư cách được lo cho dì chứ. Càng không có tư cách nhận sự quan tâm của dì. Mai dì còn đi làm mà, về nghỉ ngơi đi.- Cô gượng cười, nói.- Không phải ... Em rõ ràng không phải ...- Nàng lắc đầu phủ nhận.- Dì về nghỉ ngơi đi.- Cô nói.- Xin em, đừng tự tử nữa. Em có đánh chị, giết chị cũng được, nhưng đừng tự tử là được.- Nàng nói rồi lặng lẽ dọn đống đổ nát trên sàn. Đương nhiên, cô biết nàng đang dọn chứ. Đau lắm chứ, đôi tay vàng ngọc đó sao có thể chạm vào những việc này? Nhưng việc đã đến nước này rồi, cô chỉ có thể im lặng. Những mảnh vỡ, mảnh thủy tinh có cứa vào tay nàng, nàng cũng không hề khóc. Nhưng khi thấy cái điện thoại đã bị cô ném vỡ, nàng đã khóc, khóc thật lớn là chuyện khác. Cô nhìn thấy nàng ôm cái điện thoại vỡ của mình vào lòng thì cũng chỉ biết bất lực.- Dì lại làm sao đấy?- Cô mệt mỏi hỏi.- Hức ... hức ... huhuhuhu ...- Nàng không trả lời mà chỉ ôm lấy nó thật chặt vào lòng mà khóc. Cô nhìn thấy đương nhiên là hiểu sao nàng khóc.- Dù gì cũng không dùng được nữa. Mai tôi lại đi mua cái mới. Cái này dì thích thì giữ đi.- Cô nhàn nhạt nói.- Ưm.- Nàng vui vẻ nói rồi liền tháo cái sim ra.- Trả em.- Nàng nói, tay đưa cái sim cho cô.- Dì định vứt à?- Cô hỏi.- Không. Sao phải vứt chứ. Khó lắm Nhất mới chịu tặng nó cho chị. Sao chị nỡ vứt chứ.- Nàng cười nói.- Dì là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy? Lão già kia đâu phải là không cho dì tiền mua điện thoại mới. Sao phải nhặt cái cũ chi?- Cô ngán ngẩm hỏi.- Vương lão đúng là cho chị tiền mua mới, nhưng mà trong đó không có kỷ niệm của chị với em. Trong đây thì có.- Nàng cười đến ngốc, nói.- Dì ghét tôi lắm mà, giữ lại làm gì.- Cô nói.- Chị không ghét em. Là do chị suy nghĩ không thấu đáo, làm đau em. Đừng giận chị nha.- Nàng lắc đầu nói.- Sau này cẩn thận chút. Làm không được thì để người làm làm. Dọn chút đồ cũng đứt tay.- Cô nói, giọng có phần ấm áp hơn.- Ưm.- Nàng gật đầu rồi chạy ra tiệm sửa lại cái điện thoại. Tâm trạng hiện tại của nàng thật sự rất vui. Cô vẫn còn quan tâm đến nàng, nhắc nàng phải cẩn thận khi dọn dẹp đồ. Nàng vừa chạy đến tiệm sửa thì cũng vừa tới giờ mở cửa. Khi chủ tiệm nhìn thấy cái điện thoại, ông đã rất kinh ngạc. Dùng kiểu gì mà nó nát bét ra thế kia? Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng ông vẫn giúp nàng thay phụ kiện. Cái máy của cô chỉ còn giữ lại được cái chíp với lại pin, còn lại thấy hết. Giá có hơi cao nhưng không sao, vì cô thì bao nhiêu cũng được. Khi cầm được cái điện thoại trên tay, nàng liền mở lên. Ảnh nền là ảnh cô chụp với nàng lúc trước. Thật là một quãng thời gian tươi đẹp.
Đến chiều, thấy cô chưa tỉnh thì nàng đứng lên đi lau người cho cô các thứ. Quần quật một hồi thì cũng đến tối. Nàng không đến phòng nghỉ cho người nhà mà trực tiếp ngồi lại đó canh cho cô kế bên giường bệnh của cô. Thanh Vũ thấy thế thì cũng ở lại chung.Đến khoảng 3 giờ sáng hôm sau, cô mệt mỏi tỉnh giấc. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc xung quanh thì cũng biết mình đang ở trong bệnh viện. Cảm giác như có cái gì đó đang siết chặt cánh tay mình thì cô liền nhìn xuống. Đập vào mắt cô là Châu Thi Vũ nàng đang ngủ gật, nhưng tay vẫn nắm chặt tay cô.- Haizz ... Lại nhớ đến chị ta rồi. Vương Dịch à, mày tỉnh lại đi. Giờ người ta là phu nhân cao quý, sao có thể lo cho mày đến mức đó chứ. Đừng hoang tưởng nữa. Tỉnh táo lại đi.- Cô tự cười bản thân rồi tự nhắc nhở chính mình.- Chị hai tỉnh rồi hả?- Thanh Vũ hỏi khi nghe thấy có tiếng động.- Ừ. Đi lấy dùm chị ly nước ấm đi.- Cô nói.- OK chị. Để em đi lấy cho.- Em nói rồi đi lấy nước cho cô.Nghe thấy có động tĩnh, Châu Thi Vũ nàng giật mình tỉnh dậy. Thấy cô đang ngồi thẫn thờ ở đó thì nàng liền hỏi:- Em tỉnh rồi. Có khó chịu ở đâu không?- Chuyện tôi nhập viện sao tự nhiên lại kinh động đến tam phu nhân đây nhỉ? Cũng đâu có đến mức mà kinh động đến Vương gia đâu?- Cô lạnh giọng nói.- Chị ... chị xin lỗi mà ... Là Dao Dao báo cho chị.- Nàng ủy khuất nói.- Tam phu nhân ở đây giờ này không sợ Vương lão gia tìm sao?- Cô hỏi.- Chị không quan tâm. Chỉ cần là em, những thứ khác chị đều không quan tâm.- Nàng nói.- Tam phu nhân à, đừng có đùa nữa. Đùa vậy không vui đâu. Hôm trước dì nói gì, dì quên rồi sao? Có cần tôi phát lại cho dì nghe không?- Cô nói.- Chị bị đe dọa thật mà ...- Nàng bĩu môi nói.- Sao tôi phải tin chứ? Có lẽ tốt nhất là tôi không nên tin dì lần thứ 2. Tôi đã ngu ngốc mà đâm đầu vào dì thêm lần nữa rồi. Yên tâm đi, không còn lần thứ 3 đâu.- Cô nói.Lúc này, Thanh Vũ cầm ly nước ấm đi vào. Thấy nàng tỉnh rồi thì em liền hỏi:- Chị Châu, chị tỉnh rồi hả? À, nước của chị hai đây.- Ừ, dậy rồi.- Nàng gật đầu nói.- Ghê nhỉ? Mới đó mà thành chị Châu rồi. Dì thao túng tâm lý hay nhỉ.- Cô cười lạnh nói.- Thì cũng gần tuổi nhau nên gọi vậy thôi mà. Gọi chị có sao chứ.- Thanh Vũ bĩu môi nói.- Mày nên nhớ. Dì ta là vợ mới của ông bố thối của mày. Cẩn thận cái mồm vào. Thế thôi. Còn lại thì tùy mày.- Cô nói.- Em thôi đi ... Dù gì đó cũng là ba em mà. Không thể đối xử bình thường được sao? Ông ấy không có công dưỡng thì cũng có công sinh ra em mà.- Nàng có hơi tức giận với thái độ của cô nên có lỡ lớn tiếng nói.- Hahaha ... Tôi nói có sai bao giờ đâu. Dì cũng vẫn là vì ông ta chứ có vì tôi đâu. Dì thì làm sao mà hiểu được cái cảm giác của tôi? Lúc mới sinh tôi ra, ông ta đã đi lấy vợ mới. Năm tôi 11 tuổi, ông ta bức chết mẹ tôi. Vậy gọi là ba sao? Có công sinh? Ông ra chỉ có cho vài con tinh trùng thôi chứ có làm cái gì khác à? Lúc mẹ tôi ốm nghén, ông ta cũng chẳng ở đó. Lúc mẹ tôi ở cữ sau sinh, ông ta ở đâu? Dì nói dì hiểu tôi, vậy mà có chút chuyện dì cũng không nhớ. Dì nói dì yêu tôi, thương tôi, thích tôi. Vậy mà chỉ cần liên quan đến ông ta thì dì liền quát mắng tôi. Thôi, mời tam phu nhân về cho. Tôi không muốn thấy dì nữa.- Cô cười thật lớn rồi quay sang quát ngược lại nàng rồi đuổi nàng đi. Nhận ra mình có hơi lỡ lời mắng người yêu, mà còn là ngay cái điểm chí mạng nữa chứ.- Chị xin lỗi ... Chị lỡ lời.- Nàng vội xin lỗi cô.- Tôi nói dì cút.- Cô quát trong nước mắt. Biết mình lỡ lời nặng quá và cô cũng đang tức giận nàng liền đứng dậy rời đi.- Thôi, vậy chị đi.- Nàng nói.- Chị quá đáng lắm rồi đó. Chị không thể cho chị ấy một cơ hội sao?- Thanh Vũ giữ tay nàng lại, nói.- Hay nhỉ? Mày cũng đủ lông đủ cánh rồi nhỉ. Được ... đến mày cũng đi theo dì ta rồi nhỉ. Mày cũng xéo ngay cho tao.- Cô tự cười sự ngu ngốc của bản thân rồi quát. Nhìn cô lúc này thật sự rất đáng thương.- Thôi mà ... Chị đi là được mà. Không cần làm khó Nhất vậy đâu.- Nàng vội đẩy tay Thanh Vũ ra, nói.- Chị hai ... em xin lỗi ...- Thanh Vũ vội nói.Cô vứt cái ly nước ấm trong tay xuống sàn thật mạnh rồi quát:- Tao nói mày CÚT. Đừng để tao nhìn thấy mày nữa.Nàng thấy vậy rồi liền cúi xuống dọn đống thủy tinh vỡ trên sàn, kéo Vương Thanh Vũ ra ngoài rồi quay lại nói:- Thôi vậy em nghỉ ngơi đi. Có gì thì gọi chị.Nàng nói rồi liền đóng của lại cho cô nghỉ ngơi. Cô ở trong phòng bệnh, tâm trạng tệ hại vô cùng. Cô hét thật lớn rồi bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng. Ngay cả cái điện thoại của mình, cô cũng không tha. Nàng ở ngoài nhìn vào thấy cô đập đồ lòng đã như bị cáu xé tan nát rồi. Đến khi thấy cô đập cái điện thoại bể nát, tim nàng như hoàn toàn vỡ nát. Đó là chiếc điện thoại cặp mà nàng tặng cho cô.- Hết rồi ...- Nàng run rẩy nói.- Có chuyện gì sao?- Vương Thanh Vũ nói.- Món quà chị tặng em ấy, em ấy cũng đập nát rồi. Đến chiếc nhẫn ngày trước chị tặng em ấy, em ấy cũng vứt đi rồi. Em ấy thật sự buông tay rồi ...- Nàng vừa khóc vừa nói.- Không sao đâu mà. Mọi chuyện sẽ bình thường lại thôi. Nãy chị không thấy trong ánh mắt chị hai nhìn chị còn rất nhiều tình ý sao?- Em an ủi nàng.Một lúc sau, căn phòng dần trở nên yên tĩnh. Chẳng còn tiếng đập phá đồ đạc nữa. Chỉ còn tiếng gió thổi. Thấy vậy, nàng có chút bất an. Lỡ cô lại nhảy lầu nữa thì sao? Hay là uống thuốc tự tử nữa thì sao? Không nghĩ nhiều nữa, nàng vội đi vào xem. Trên sàn là nguyên một đống đổ nát còn cô thì đang tựa vào ban công hóng gió và ngắm cảnh đêm. Nàng thấy cô ở đó, và nhìn kỹ một chút thì nàng thấy cô đang khóc. Tim Châu Thi Vũ đã đau còn đau hơn. Nàng tự trách mình ngu ngốc, bỏ người ta một lần đã đành, còn phũ người ta, nặng lời với người ta nữa. Nàng nhìn thấy bóng lưng lạnh toát đầy cô độc của cô thì vẫn là không chịu được mà đi đến ôm lấy cô. Mặc cho những mảnh vỡ có đâm mình hay không, nàng vẫn đi đến ôm cô. Cô kinh ngạc quay lại thì thấy đó là nàng. Cô lạnh giọng hỏi:- Không biết sao giờ này tam phu nhân còn chưa về? Lại còn vào đây ôm tôi làm gì chứ.- Chị sợ em xảy ra chuyện.- Nàng đáp.- Quan tâm làm gì chứ.- Cô vẫn lạnh lùng nói.- Chị quan tâm em một chút cũng không được sao?- Nàng uất ức hỏi cô.- Cũng không phải là không được. Dì là tam phu nhân của gia tộc quyền lực vậy, dì muốn gì mà chẳng được chứ. Chỉ là tôi thì làm sao xứng để hưởng thụ nó chứ.- Cô nói.- Chị xin lỗi ...- Nàng đau lòng nhìn cô, nói.- Không sao, dì không có lỗi. Dù gì thì dì nói cũng đúng mà. Dì là tam phu nhân cao quý của Vương thị, còn tôi chỉ là một đứa con rơi con rớt không tên không tuổi, không danh cũng chẳng có phận thôi mà. Làm gì có tư cách được lo cho dì chứ. Càng không có tư cách nhận sự quan tâm của dì. Mai dì còn đi làm mà, về nghỉ ngơi đi.- Cô gượng cười, nói.- Không phải ... Em rõ ràng không phải ...- Nàng lắc đầu phủ nhận.- Dì về nghỉ ngơi đi.- Cô nói.- Xin em, đừng tự tử nữa. Em có đánh chị, giết chị cũng được, nhưng đừng tự tử là được.- Nàng nói rồi lặng lẽ dọn đống đổ nát trên sàn. Đương nhiên, cô biết nàng đang dọn chứ. Đau lắm chứ, đôi tay vàng ngọc đó sao có thể chạm vào những việc này? Nhưng việc đã đến nước này rồi, cô chỉ có thể im lặng. Những mảnh vỡ, mảnh thủy tinh có cứa vào tay nàng, nàng cũng không hề khóc. Nhưng khi thấy cái điện thoại đã bị cô ném vỡ, nàng đã khóc, khóc thật lớn là chuyện khác. Cô nhìn thấy nàng ôm cái điện thoại vỡ của mình vào lòng thì cũng chỉ biết bất lực.- Dì lại làm sao đấy?- Cô mệt mỏi hỏi.- Hức ... hức ... huhuhuhu ...- Nàng không trả lời mà chỉ ôm lấy nó thật chặt vào lòng mà khóc. Cô nhìn thấy đương nhiên là hiểu sao nàng khóc.- Dù gì cũng không dùng được nữa. Mai tôi lại đi mua cái mới. Cái này dì thích thì giữ đi.- Cô nhàn nhạt nói.- Ưm.- Nàng vui vẻ nói rồi liền tháo cái sim ra.- Trả em.- Nàng nói, tay đưa cái sim cho cô.- Dì định vứt à?- Cô hỏi.- Không. Sao phải vứt chứ. Khó lắm Nhất mới chịu tặng nó cho chị. Sao chị nỡ vứt chứ.- Nàng cười nói.- Dì là ngốc thật hay là giả vờ ngốc vậy? Lão già kia đâu phải là không cho dì tiền mua điện thoại mới. Sao phải nhặt cái cũ chi?- Cô ngán ngẩm hỏi.- Vương lão đúng là cho chị tiền mua mới, nhưng mà trong đó không có kỷ niệm của chị với em. Trong đây thì có.- Nàng cười đến ngốc, nói.- Dì ghét tôi lắm mà, giữ lại làm gì.- Cô nói.- Chị không ghét em. Là do chị suy nghĩ không thấu đáo, làm đau em. Đừng giận chị nha.- Nàng lắc đầu nói.- Sau này cẩn thận chút. Làm không được thì để người làm làm. Dọn chút đồ cũng đứt tay.- Cô nói, giọng có phần ấm áp hơn.- Ưm.- Nàng gật đầu rồi chạy ra tiệm sửa lại cái điện thoại. Tâm trạng hiện tại của nàng thật sự rất vui. Cô vẫn còn quan tâm đến nàng, nhắc nàng phải cẩn thận khi dọn dẹp đồ. Nàng vừa chạy đến tiệm sửa thì cũng vừa tới giờ mở cửa. Khi chủ tiệm nhìn thấy cái điện thoại, ông đã rất kinh ngạc. Dùng kiểu gì mà nó nát bét ra thế kia? Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng ông vẫn giúp nàng thay phụ kiện. Cái máy của cô chỉ còn giữ lại được cái chíp với lại pin, còn lại thấy hết. Giá có hơi cao nhưng không sao, vì cô thì bao nhiêu cũng được. Khi cầm được cái điện thoại trên tay, nàng liền mở lên. Ảnh nền là ảnh cô chụp với nàng lúc trước. Thật là một quãng thời gian tươi đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com