Thi Tinh Hoa Dich Futa Chung Ta Con Co The Khong
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy thì vẫn như thường ngày, thấy mình đang nằm trong lòng Châu Thi Vũ nàng. Khóe môi cô khẽ cong lên một chút, nhưng vẫn không thể tính là đang cười rồi cắn lên đỉnh ngực đã sưng tấy sau những đêm bị dày vò liên tục của nàng một cái rõ đau. Chiêm ngưỡng lại thành quả của mình sau nhiều đêm liền, cô đã cười, và nụ cười ấy không thể tươi hơn được nữa. Châu Thi Vũ nàng thì đã tỉnh dậy từ rất lâu rồi, chỉ là thấy người mình yêu ngủ say như thế thì không nỡ gọi dậy mà nằm đó cùng cô, ngắm nhìn vẻ đẹp của cô. Đang ngắm người nào đó trong lòng mình thì nàng cảm giác có chút đau và hơi nhột một chút ở phần đỉnh ngực. Lúc đầu nàng còn tưởng là do cô trở mình lỡ trúng hay là trong lúc mơ ngủ, vô thức cạ trúng, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy cái con người đáng ghét đó lại đang vừa ngậm, vừa cắn đỉnh ngực của mình rồi lại day day ra, kéo kéo thả thả, trêu đùa nó một cách rất tàn ác.- Nhất dậy rồi? Sao không ngủ thêm chút nữa? Hôm qua Nhất hành hạ chỗ này chưa đủ sao? Đau lắm đó ...- Nàng ôn nhu hỏi cô rồi chu môi trách móc.- Em xin lỗi ... Thương mà ... Tại chị dễ thương quá nên em không kìm lòng được. Tuyệt thế giai nhân như chị, chút chuyện này sao đủ chứ.- Cô vùi mặt vào ngực nàng, nói.- Hôm qua em ăn đến mức sưng lên luôn rồi này- Nàng ai oán nhìn cô, nói.- Em xin lỗi ... đau lắm không?- Cô hỏi nàng.- Không sao, em thích là được.- Nàng mỉm cười, nói.- Mềm mềm, thơm thơm, đúng là mỹ vị nhân gian a~- Cô mặt đầy hưởng thụ nói.- Ừ, em thích là được.- Nàng xoa đầu cô, mỉm cười nói. Cô nghe thế thì liền cắn nàng thêm một cái nữa.- A~ đau chị ...- Nàng rên nhẹ.- Chị ... sẽ không bỏ em lần nữa chứ?- Cô hỏi.- Sẽ không. Mà nè, đêm qua em gặp ác mộng hả?- Nàng đáp rồi chợt nhớ ra gì đó nên hỏi.- Có thể coi là vậy.- Cô đáp.- Mơ thấy gì thế?- Nàng lại hỏi.- Em mơ thấy chị bỏ rơi em lần nữa, không còn cần em nữa.- Cô ôm lấy nàng, nói.- Kể chi tiết chút.- Nàng tò mò hỏi.- Thì là ...- Cô nhớ lại.{Giấc mơ của đại ma đầu họ Vương tên Dịch}Tối hôm đó, nàng về muộn hơn bình thường. Cô làm xong việc sớm nên về chờ nàng ngủ chung.Một lát sau, nàng về đến nhà. Không biết là có chuyện gì mà toàn thân nàng chi chít những vết bầm, vết trầy xước. Nàng lảo đảo bước lên phòng. Khi thấy cô còn chưa ngủ mà đang bấm điện thoại thì nàng liền lo lắng hỏi:- Sao Nhất chưa ngủ?- Chờ chị về ngủ chung.- Cô đáp. Do đang nghịch điện thoại nên cô không phát hiện ra những vết thương trên người nàng.- Ừ, chị thay đồ cái rồi ngủ.- Nàng gật đầu nói rồi đi đến tủ đồ lấy đồ thay.Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đập vào mắt cô là những vết thương chi chít trên người nàng. Cô thấy nàng như thế thì xót vô cùng nên có phần hơi lớn tiếng hỏi:- Chị làm sao lại bị thương?- Chị ... bị quẹt xe thôi, không sao.- Nàng run rẩy nói.- Chị nói dối.- Cô quát.-Cũng không liên quan đến em.- Nàng như né tránh ánh mắt của cô, nói.- Chị làm sao vậy?- Cô mất bình tĩnh, hỏi.- Không cần em lo.- Nàng nói.- Nè, chị làm sao vậy? Đang bị thương đó.- Cô kéo tay nàng, nói.- Em không có tư cách quan tâm tôi.- Nàng quát.- Chị nói gì?- Cô hỏi lại.- Tôi nói em không có tư cách quan tâm tôi.- Nàng lớn tiếng quát lại.- Chị chắc chắn?- Cô hỏi.- Chắc chắn 100%.- Nàng nói.- Hahaha ... Chị nhớ hôm nay chị nói cái gì đó. Đừng trách sao tôi tàn ác.- Cô cười thật lớn, nói rồi quay người rời đi.{Hết}- Có khi nào nó là điềm báo không nhỉ?- Cô hỏi.- Không đâu, chị sẽ không bỏ em nữa đâu.- Nàng nói.- Chị hứa đó.- Cô mỉm cười, nói với nàng.- Ừ, chị hứa.- Nàng cười, xoa đầu cô, nói rồi kéo cô đi vệ sinh cá nhân. Cô lười biếng ngồi trong bồn tắm ôm nàng, mắt lim dim ngủ. Nàng ngồi trong lòng cô, vuốt ve má cô. Đang hưởng thụ trong yên tĩnh thì nghe giọng Vương Thanh Vũ ở ngoài.- Chị hai, dì Châu, xuống ăn sáng nè.- Em nói.- Rồi, mày xuống trước đi. Tao với dì Châu của mày xuống liền.- Cô khó chịu, nhíu mày nói vọng ra rồi bế nàng ra khỏi bồn tắm và tắm rửa lại cho nàng. Cô và nàng lôi kéo nhau xuống ăn sáng.- Sao 2 người dính nhau cứng ngắc vậy? Bị dính keo 502 hả? Rồi sao bữa giờ dì Châu ở luôn bên phòng chị luôn vậy?- Vương Thanh Vũ hỏi.- Kệ tao. Cũng chẳng liên quan tới mày.- Cô cục cằn nói.- Vậy sao? Thấy 2 người dính nhau lắm mà? Còn chối nữa?- Em nói.- Chị với em ấy độ tuổi gần nhau nên thân thôi. Em ấy dạo này tâm tình không tốt với lại có triệu chứng trầm cảm nên chị qua nói chuyện thôi mà. Em nghĩ nhiều rồi.- Nàng giữ lấy bàn tay đang nắm chặt lại định đấm vỡ mồm Thanh Vũ của cô, nói.- Dì làm như tôi không biết dì là người yêu cũ của chị hai tôi vậy.- Em bĩu môi nói.- Người cũ thôi mà. Mày nghĩ cái giống gì vậy? Tao thích làm gì kệ mẹ tao. Chị ấy chia tay tao mấy đời rồi mày còn nói nữa. Mày cũng đâu phải không biết tao ghét thể loại gì.- Cô quát em. Nàng nghe cô chửi người thì cũng chỉ biết cười.- Chị hai con từ bỏ rồi mà, quan tâm quá rồi đó.- Vương lão nhìn Thanh Vũ, nói.- Hehe ...- Cậu cười cười nhìn 2 con người đang nắm tay nhau dưới bàn kia.- Mày ăn cơm đi. Sẵn câm mẹ cái miệng vào.- Cô liếc em rối tiếp tục nghịch nghịch bàn tay nàng.Nàng thì cũng chỉ có thể cười cười nhìn cái con người đang quậy phá tay mình. Cô bấm điện thoại một cách rất là tự nhiên. Hình như là đang nhắn tin cho nàng. "Chị ăn xong chưa?" Cô nhắn tin cho nàng. Nàng thì cũng biết là cô đang rất không vui nên liền nhắn lại: "Sắp xong. Sao đó hả? Có gì muốn nói sao, bé yêu của chị?" Cô đọc tin nhắn của nàng thì liền nở một nụ cười, nhắn tiếp: "Chiều nay mấy giờ vợ yêu về?" Hai người đàn ông kia nhìn nhau không hiểu chuyện gì. "Chắc về trễ lắm đó. Em có về thì ăn cơm rồi ngủ trước nha." Nàng trả lời. Cô bĩu môi nhìn nàng. Lúc nào hỏi nàng cũng nói thế mà toàn về sớm hơn cô. Cô ăn thì liền ra xe chờ nàng. Một lát sau, nàng cũng ăn xong nên liền chạy ra ngoài đi với cô. Trên xe, cô hỏi:- Trưa nay chị muốn đi ăn trưa chung không?- Đi chứ. Mà ở đâu? Lúc nào?- Nàng đáp rồi hỏi lại cô.- Chị muốn chỗ nào em đi chỗ đó. 11 giờ trưa em qua đón chị.- Cô đáp.- Ừ, vậy 11 giờ qua đón chị. Haiz ...- Nàng nói rồi lại thở dài.- Sao vậy? Có gì không vui hả?- Cô hỏi nàng.- Đi làm là lại gặp cái tên trưởng phòng họ Dương đó. Thấy là đã ghét rồi.- Nàng càu nhàu.- Thôi, đi làm mà. Đừng quan tâm anh ta. Trưa rồi đi với em.- Cô cười nói. Cô chưa nổi cơn ghen mà nàng đã tức giúp cô rồi.- Ừ. Làm việc vui vẻ.- Nàng nói rồi đi vào công ty. Cô thì lái xe về bệnh viện làm việc tiếp. Ngồi vào bàn, cô không thể ngừng nghĩ về nàng. (Bác sĩ đi làm mà toàn nhìn tới vợ không là sao?)Nàng thì vừa vào chỗ ngồi đã gặp Dương Phong Luân. Nàng lúc này thật sự rất khó chịu. Khó chịu ra mặt luôn.- Châu Châu, chào buổi sáng.- Anh ta nói.- Chào anh, trưởng phòng Dương.- Nàng lạnh lùng nói.- Đừng có xa cách thế chứ.- Anh ta nói tiếp, tay nhẹ nhàng chạm vào tay nàng, mơn trớn bàn tay nàng. Nàng thấy thế thì vô cùng khó chịu mà hất tay anh ta ra. Tay nàng chỉ có Vương Dịch cô được nghịch thôi.- Xin trưởng phòng Dương tự trọng cho. Tôi đã kết hôn rồi.- Nàng nói, tay với lấy chai cồn 90 độ trên bàn mình, xịt xịt vào những chỗ vừa bị chạm. Thái độ ghét bỏ đã rõ ràng như vậy nhưng tên trưởng phòng đầu óc không ổn họ Dương này vẫn không chịu thôi.- Trưa nay tôi có thể mời em đi ăn cơm được không Châu Châu?- Anh ta hỏi.- Không. Tôi đi với chồng yêu của tôi rồi. Em là báu vật của tôi. Tôi không muốn tiểu bảo bối tâm can của mình hiểu lầm rồi lại không vui đâu.- Nàng dứt khoát nói.- Tên đó thì có gì chứ. Cấp trên mời cấp dưới đi ăn trưa thôi mà.- Dương Phong Luân nói.- Em ấy có được thứ anh mãi mãi không thể có được. Nếu là cấp trên bình thường thì tôi OK, nhưng anh thì không.- Nàng nói.- Là gì chứ. Tôi cái gì cũng có.- Anh ta nói. (Có cái não và sự tinh tế là mi không có thôi)- Em ấy có tình yêu của tôi, có được cả trái tim của tôi. Và hơn nữa là em ấy có tôi.- Nàng mỉm cười nhìn ảnh nền điện thoại mình, nói.- Em không thể cho anh một cơ hội cạnh tranh công bằng sao?- Anh ta bực dọc hỏi.- Không. Cuộc chiến mà khi chưa bắt đầu đã có kết quả rồi thì chiến làm gì chứ. Tôi chỉ yêu mình em ấy, đứa nhỏ họ Vương tên Dịch đó thôi.- Nàng nói.- Anh có gì không bằng cậu ta chứ.- Anh ta lại hỏi.- Tôi nhớ hôm qua đã nói rõ lắm rồi mà nhỉ. Anh cứ nói là anh hơn chồng tôi. Anh hâm à?- Nàng nói.- Em yêu cậu ta ở điểm nào chứ. Chẳng có điểm nào tốt cả.- Anh ta lại chê cô.Nàng lúc này điên lên thật rồi. Nàng mới trừng mắt nhìn anh ta, nói:- Anh có thôi đi không? Lúc nào cũng chê chồng tôi. Em ấy yêu thương, quan tâm, chăm sóc tôi. Tôi cần gì, muốn gì hay bị gì em ấy đều tinh tế nhận ra. Tôi không cần phải mở miệng sai bảo, em ấy đều làm được. Bên cạnh em ấy, tôi có thể tự do là chính mình, không cần kiêng dè gì cả. Tôi yêu em ấy, yêu cái sự trẻ con không hiểu chuyện của em ấy. Tôi yêu tất cả mọi thứ về em ấy. Đơn giản vậy thôi.Do hồi sáng, nàng muốn call cả ngày cho cô để tâm sự nên điện thoại vẫn còn đang gọi cho cô. Cô nghe nàng nói thế thì cũng chỉ biết cười. Cưng quá đi thôi.- Nhưng anh có thể thay đổi mà.- Anh ta nói.- Không cần. Tim tôi chỉ có em ấy mà thôi. Nói trắng ra là tôi chỉ yêu một mình em ấy đó. Thu lại cảm xúc của mình đi, trưởng phòng Dương à. Trời có sập tôi cũng không yêu anh đâu.- Nàng nói. Lúc này, Anh ta định nói thêm thì giọng nói từ điện thoại nàng phát ra. Đó là cô.- Dương tiên sinh à, anh vẫn còn ve vãn vợ tôi à? Cần tôi gọi giám đốc công ty anh, sa thải anh không?- Cô nói.- Chồng ơi...- Nàng nhẹ nhàng gọi cô.- Vợ gọi em hả? Có gì hong vợ?- Cô hỏi nàng.- Anh ta lại đòi mời vợ đi ăn trưa, đòi cướp vợ từ tay chồng kìa.- Nàng nói.- Chồng biết rồi. Đang chuẩn bị có ca phẫu thuật tim. Tầm 9 giờ em qua công ty vợ nha.- Cô cười nói.- Qua chi chồng? Không làm việc tiếp đi.- Nàng thắc mắc hỏi.- À, em có việc bên công ty vợ. Sẵn qua kêu giám đốc Hoàng sa thải Dương tiên sinh luôn.- Cô đáp. Nàng vẫn chẳng hiểu gì. Không phải 9 giờ 15 phút là họp cổ đông sao? Không lẽ cô có cổ phần công ty nàng?- Chồng qua đám nữ nhân viên khác nhìn chồng thì sao? Chồng là của vợ, chỉ có vợ được nhìn thôi.- Nàng chu môi giận dỗi nói.- Aiya ... vợ yêu hôm nay ghen hả? Yên tâm, họ không làm gì được chồng đâu. Thôi, chồng đi làm phẫu thuật cho người ta đây. Yêu vợ. Bye vợ nha. Lát gặp vợ sau.- Cô nói.- Ừ. Bye chồng yêu.- Nàng nói rồi để cô đi làm việc. Nãy giờ, cả phòng bị nàng thồn cho mấy chục tấn cơm cho muốn nghẹn luôn rồi. Còn tên trưởng phòng họ Dương thì chỉ có thể tức tối đi về bàn làm việc.Đến đúng 9 giờ, cô nhẹ nhàng bước vào công ty nàng. Còn 15 phút nữa mới tới giờ họp nên cô liền kêu giám đốc đưa mình đi tham quan công ty. Đến phòng của nàng, cô ghé vào xem xem nàng đang làm gì. Cô nhẹ nhàng bước đến cạnh nàng. Giám đốc Hoàng thì đi theo đằng sau. Có một nhân viên thấy 2 người thì liền đứng lên chào. Các nhân viên khác nghe thấy thì cũng đứng dậy chào. Cô lúc này đang đeo một chiếc mặt nạ trắng che nửa mặt.- Chào đổng sự trưởng Vương, Chào giám đốc Hoàng.- Mọi người đồng thanh nói. Nàng lúc này mới giật mình quay lại nhìn thì thấy tên họ Vương kia đang đứng sau lưng mình. Nàng tức tối kéo mặt nạ của cô ra rồi hôn nhẹ lên môi cô một cái.- Tên quỷ nhỏ nhà em. Chuyện em có cổ phần công ty chị, em cũng giấu chị nữa.- Nàng giận dỗi nói.- Nhận ra em sao?- Cô hỏi.- Em có làm kiểu gì chị cũng nhận ra. Có thành nắm tro, chị cũng sẽ nhận ra em. Chồng chị mà.- Nàng mỉm cười, nói.- Đúng là vợ yêu của em. Cổ phần công ty chị, em mua từ lúc quen chị rồi.- Cô nói.- Giấu lâu ghê nhỉ? Dỗi.- Nàng nói.- Thôi mà ... Đừng dỗi mà ... em thương.- Cô ôm lấy nàng, nói. Và cả phòng tiếp tục ăn cơm chó.- Phu nhân, ngài nghĩ nhiều rồi. Vương đại nhân đây hôm đặc biệt qua là vì ngài đó.- Giám đốc Hoàng nói. Do lúc này, tên trưởng phòng họ Dương đang ở bên ngoài đàm phán hợp đồng nên không biết gì.- Em thật là ... lại nữa rồi.- Nàng xoa đầu cô, nói.- À, giám đốc Hoàng, tôi muốn anh sa thải tên trưởng phòng Dương Phong Luân.- Cô quay sang giám đốc Hoàng, nói.- Anh ta có việc gì sao Vương đại nhân?- Ông ta hỏi.- Dám ve vãn vợ tôi trong giờ hành chính. Rồi gần 12 giờ đêm thì gọi vợ tôi mời đi ăn.- Cô tức giận nói.- À, vậy để lát anh ta về tôi xử lý. Mời ngài về phòng họp.- Ông ta nói rồi cùng cô đi về phòng họp cổ đông. Nàng thì chỉ biết cười bất lực với cái con người trẻ con này. Bất quá ... nàng lỡ yêu cô nhiều quá rồi.Đến khoảng 10 giờ 30, cô họp xong và ra trước xe đứng chờ nàng. Đúng 11 giờ trưa, nàng đứng lên đi xuống gặp cô. Trước sảnh, nàng thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng đó. Cô thuộc dạng cực phẩm vừa có tiền vừa có sắc nên ai đi qua cũng nhìn. Cô thì cũng chẳng để tâm đến những con người đang nhìn chằm chằm vào mình đâu, nhưng nàng thì có. Nàng nhanh chóng bước tới bên cạnh cô, hôn nhẹ môi cô một cái rồi hỏi:- Sao Nhất đứng đây? Nắng lắm đó. Ngồi trong xe đợi chị là được rồi mà.- Sợ chị không thấy em.- Cô nhẹ nhàng đáp.- Gọi cho chị là được mà. Nhất có biết Nhất đứng như vậy có rất nhiều người nhìn không? Chị ghen đó. Với lỡ cảm rồi sao?- Nàng ôm cô, nói. Lúc này, cả đại sảnh nhìn chằm chằm vào 2 người. Phát cơm quá tự nhiên rồi.- Em không sao đâu mà. Chị muốn ăn gì nè?- Cô cười cười nói.- Gì cũng được.- Nàng đáp. Đang ôm nhau thì Dương Phong Luân bê nguyên thùng đồ đi xuống.- Yo ... Chào cậu, viện trưởng Vương. Không biết ngọn gió nào lại thôi cậu đến đây.- Anh ta nói.- Đến đón vợ yêu đi ăn trưa. Anh quản được à? Nhìn bê cả thùng đồ vậy chắc bị sa thải rồi nhỉ?- Cô đáp.- Chắc không phải do cậu đâu nhỉ? Châu Châu ấy hả? Hai người có là gì của nhau sao?- Anh ta giễu cợt nói.- Tôi tưởng mình đã nói rõ với anh rồi chứ.- Nàng nói.- Không sao, để em nói lại cho anh ta là được mà. Anh mở cái lỗ tai cẩu lên nghe cho kỹ vào. Chị ấy là người của tôi. Người phụ nữ của Vương Dịch tôi.- Cô nói.- Cô ...- Anh ta tức tối nói. Nhưng được nữa câu thì giám đốc Hoàng xuất hiện.- Dương Phong Luân cậu bị điên à? Dám vô lễ với đổng sự trưởng Vương và Phu nhân. Cậu muốn chết à? Vương đại nhân, tôi đã sa thải cậu ta rồi ạ.- Ông ta nói.- Nhất ... chị đói.- Nàng giật nhẹ cánh tay cô, nói.- Vợ đợi em chút nha. Được rồi. Ông làm tốt lắm. À, chiều nay chị ấy có thể vào làm hơi trễ đấy.- Cô nói.- Được được, vợ ngài mà, 2 người cứ đi thong thả. Tạm biệt.- Ông ta cười nói.- Đi ăn thôi vợ.- Cô nói rồi kéo nàng lên xe đi ăn, để lại Dương Phong Luân ngơ ngác không hiểu chuyện gì.Ăn uống xong xuôi, cô chở nàng đi mua sắm các thứ rồi dạo một vòng thành phốMột tiếng rưỡi sau, cả 2 dừng xe đối diện chỗ công ty nàng.- Tí Nhất có phải làm ca phẫu thuật nào không?- Nàng ngồi trong xe, ôm lấy cánh tay cô, hỏi.- 2 giờ 45 phút lận. Chị ngủ chút đi.- Cô nói rồi bế nàng ngồi trên đùi mình.- Sắp tới Nhất có đi công tác chỗ nào không?- Nàng lại hỏi.- À, trước mắt là không. Mấy cái hội nghị em lười đi nên cho người đi thay rồi. Còn các ca phẫu thuật quốc tế thì em không nhận.- Cô nhẹ nhàng đáp.- Sao lại không? Nhất biết rất rõ là khi nhận các ca phẫu thuật quốc tế, tiếng tăm và tiền bạc sẽ tốt hơn mà. Sao lại không nhận?- Nàng tựa đầu vào vai cô, nói.- Không nhận vì chị. Lúc trước em từ chối là vì không nỡ để chị ở lại một mình. Giờ thì là vì chị đang ở trong hang sói. Trước kia, mẹ em cũng do lão ta bức chết. Rồi tới mẹ Thanh Vũ cũng là do ông ta bức chết.- Cô ôm lấy nàng, nói.- Chị xin lỗi ... Là do chị cản trở sự nghiệp của em. Là do chị nên em mới từ bỏ tương lai của mình như vậy. Chị lúc nào cũng ép em, không bao giờ hỏi em là có thích hay không. Lúc nào cũng toàn làm theo ý chị.- Nàng vùi đầu vào hõm cổ cô, nói.- Vậy giờ chị có muốn hỏi xem em thích gì không?- Cô xoa nhẹ lưng người kia, nói.- Còn có ý nghĩa gì sao? Chị ép em đến mức này rồi. Chỉ vì chị thích bác sĩ mặc áo blouse trắng, em liền học y. Chỉ vì sợ chị gặp nguy hiểm, em lại từ bỏ cả tương lai của mình. Chị nói muốn cái gì em đều làm theo hết. Chị thật sự rất hối hận đó.- Nàng nói, nước mắt bắt đầu chảy xuống.- Vậy em nói cho chị nghe một chuyện nhé.- Cô đưa tay lên lau nước mắt cho nàng rồi nói.- Ưm.- Nàng tựa vào lòng cô, nói.- Vốn dĩ, em làm những việc này là vì chính bản thân em. Trên cả thế giới này, chỉ có mình chị là đối tốt với em. Chị cười rất đẹp nên em luôn muốn nhìn thấy nụ cười của chị. Điều em ghét thấy nhất là nước mắt của chị. Chị khóc em sẽ đau lòng lắm đó. Cho nên chị đừng tự trách, mọi thứ em làm đều là vì hạnh phúc của bản thân.- Cô vỗ về nàng rồi nói.- Vậy ... Nhất làm vậy là chỉ vì Nhất thôi sao?- Nàng ngờ vực hỏi.- Đúng. Chỉ vì em thôi.- Cô gật đầu khẳng định.- Tin được không?- Nàng hỏi.- Được chứ. Thôi, lố giờ vào làm của chị rồi kìa, vào làm tiếp đi. Tối gặp lại.- Cô nói rồi để nàng vào làm việc. Hai người họ cùng nhau vui vẻ, cùng nhau hưởng thụ, nhưng giấc mơ tối hôm qua thật sự đã khiến cô lo lắng. Không biết lại sắp xảy ra chuyện gì nữa đây. Cô chỉ biết hi vọng là nàng có thể dũng cảm cùng cô vượt qua. Cô thấy nàng vào trong rồi mới lái xe về bệnh viện làm việc. Do chiều nay cô chỉ có một ca phẫu thuật nhỏ nên làm rất nhanh. Sau đó thì cũng chẳng có gì nên cô về sớm chờ nàng. Cô làm đủ thứ để chờ nàng về. Nào là dọn dẹp phòng, giặt đồ, mua đồ ăn, ... Đúng là mệt thật, nhưng vì nàng, cô vẫn vui vẻ làm. Từng món ăn nàng thích, cô đều biết nấu. Cô ra ngoài mua nguyên liệu về bỏ sẵn trong tủ chờ nàng về nấu chung. Nhưng chờ mãi, từ 4 giờ 30 phút chiều cho đến gần 11 giờ đêm, nàng vẫn chưa về.- Chắc có chuyện bận.- Cô tự nói với bản thân, cố cản những suy nghĩ kì quặc rằng nàng đã bỏ rơi mình. Nhưng một lần rồi lại một lần, suy nghĩ ấy lại dấy lên. Thật khó chịu a~. Nếu thật sự là có chuyện bận nên chưa về được thì chắc chắn nàng sẽ báo cho cô. Cô giờ cũng chỉ biết mệt mỏi ngồi trên giường chờ nàng.Một lát sau, nàng mệt mỏi lê bước về Vương gia. "Sao giống cảnh trong giấc mơ của mình vậy ta?" Cô tự hỏi bản thân.- Chị về rồi nè.- Nàng nói.- Chị thay đồ ngủ đi.- Cô nói, mắt thì vẫn dán chặt vào điện thoại nên không thấy những vết bầm trên người nàng.- Sao Nhất chưa ngủ?- Nàng hỏi cô.- Chờ chị về ngủ cùng. Chị đói không? Em nấu cơm cho chị.- Cô nói.- Chị ăn rồi. Em đợi chút, chị thay đồ xong rồi ngủ cùng em.- Nàng nói rồi đi đến chỗ tủ đồ lấy đồ thay. Lúc này, cô mới ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đập vào mắt cô là những vết thương chi chít trên người nàng. Cô thấy nàng như thế thì xót vô cùng nên có phần hơi lớn tiếng hỏi:- Chị làm sao lại bị thương?- Chị ... bị quẹt xe thôi, không sao.- Nàng run rẩy nói.- Chị nói dối.- Cô quát.-Cũng không liên quan đến em.- Nàng như né tránh ánh mắt của cô, nói.- Chị làm sao vậy?- Cô mất bình tĩnh, hỏi.- Không cần em lo.- Nàng nói.- Nè, chị làm sao vậy? Đang bị thương đó.- Cô kéo tay nàng, nói.- Em không có tư cách quan tâm tôi.- Nàng quát.- Chị nói gì?- Cô hỏi lại.- Tôi nói em không có tư cách quan tâm tôi.- Nàng lớn tiếng quát lại.- Chị chắc chắn?- Cô hỏi.- Chắc chắn 100%.- Nàng nói.- Hahaha ... Chị nhớ hôm nay chị nói cái gì đó. Đừng trách sao tôi tàn ác.- Cô cười thật lớn, nói, đấm mạnh vào cánh cửa rồi quay người rời đi. Nàng ngã xuống nhìn cô rồi đi mà tim đau đớn vô cùng.- Chị xin lỗi ...- Nàng nói rồi gục mặt xuống khóc. Còn cô thì lái xe thẳng về nhà riêng của mình, rồi đi mua một ít rượu về uống. (nói một ít chứ không hề ít nha) Nhưng trước khi uống rượu, cô xuống phòng boxing của mình, trút giận lên những cái bao cát làm cho nó rách toang ra. Xong thì cô lên phòng ngủ uống rượu.Đến gần sáng hôm sau, cô đã quyết định tự kết thúc mạng sống của chính mình. Đúng, cô đã nhảy lầu tự tử. Thật đáng tiếc cho một cuộc đời kém may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com