Thi Tinh Hoa Dich Doi Truong Vuong Cau Khong Doi Toi Sao
Được rồi, hiện giờ cư nhiên trời đã tối
Châu Thi Vũ nói với Thẩm Mộng Dao về việc bản thân sẽ biến thành người vào 12h đêm nay, cả 2 đều đã chuẩn bị sẳn sàng để tiếp nhận việc này. Thẩm Mộng Dao đã chuẩn bị cho Châu Thi Vũ 1 phòng riêng, sợ rằng việc này sẽ rất khó chịu"Thẩm Mộng Dao, sao khi tôi biến thành người sẽ không có đồ, cậu có thể chuẩn bị cho tôi 1 bộ để trong phòng không. Lát nữa sau khi đến giờ tôi sẽ vào đó?"
Nghe giọng nói và lời đề nghị của Châu Thi Vũ, Thẩm Mộng Dao cũng phần nào cảm nhận được sự lo lắng của nàng" được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị cho cậu"
" Châu Thi Vũ cậu hãy nhớ kĩ, đừng để cảm xúc quá kích động hay quá sợ hãi, việc đó sẽ chỉ tồi tệ hơn."
-----------------------
--tích tách--
--tích tách--
--tích tách--
---Ting ting ---
Đồng hồ điểm 12h đêm, Châu Thi Vũ nhắm chặt mắt, chờ đợi sự chuyển biến đau đớn này, lần trước nàng thật sự vẫn còn nhớ cái cảm giác đó, thật kinh khủng. Nàng ở trong phòng nhắm chặt đôi mắt thỏ này, cuộn tròn lại, sợ hãi mà cũng rất mong chờ rất mong muốn trở thành người. Nhưng lại chợt nhớ đến câu nói của Thẩm Mộng Dao "cậu không được quá kích động hay quá sợ hãi điều đó sẽ chỉ tồi tệ hơn" nàng lấy hết dũng khí không sợ hãi thứ đó nữa, dù sao cũng rất mong chờ. Cần gì đến sợ hãi nó?
--------------------
Đến rồi, âm thanh rít rít, như thể sinh vật nào đó đang gào thét. Đầu đau như búa bổ, dù vậy Châu Thi Vũ vẫn cố gắn cầm cự.
---RÍT RÍT---
----------------
May mắn, chỉ sau 2-3p âm thanh kì quái kia liền biến mất. Có vẻ như thật sự hiệu quả, nàng không còn cảm thấy đau đầu và tai nữa. Tình trạng tốt hơn, âm thanh kinh khủng kia, cũng giảm dần, sự chú ý của nàng chỉ rơi vào 1 âm thanh nào đó vô cùng kì lạ, dù không nghe rõ nhưng hình như âm thanh đó đang gọi tên nàng.--C-h-â-u T-h-i V-ũ rít rít---
Đó chính là thứ nàng nghe được, âm thanh bị nhiễu, không hoàn chỉnh cứ bị ngắt quãng rồi rít lên rất chói tai.
-------------------
Đến rồi? Lần 2, chính là lần nàng khó chịu nhất, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, nóng đến bóc cháy, rực lửa. Không phải là như thể 1 quả bom nổ chậm được ai đó dùng bật lửa đốt dần từ đầu đến chân. Cảm giác ngứa ngáy, nóng nực, và cả đau đớn. Cảm giác này chỉ muốn dùng tay kéo rách lớp da mỏng manh này ra, bộ lông nhỏ mềm mại bây giờ như đang biến thành chiếc chăn ấm áp đắp lên người tạo ra 1 cảm giác đã nóng lại càng thêm nóng. Nàng chỉ là 1 chú thỏ, bây giờ lại phải chịu nhiều thứ đau đớn như này chỉ để biến thành người, dù không phải quá đắt nhưng vẫn rất đau đớn.
-----------------
Thời gian dần dần trôi qua, từ 5 phút, rồi 10 phút, đến 30 phút, vẫn chưa thấy Châu Thi Vũ đi ra, Thẩm Mộng Dao lo lắng "cậu ấy sẽ không sao chứ?" Lâu như vậy vẫn chưa ra ngoài Thẩm Mộng Dao bắt đầu nghĩ "mình có nên phá cửa vào không?" Vừa dứt lời cánh cửa liền được mở ra-Cạch-Thẩm Mộng Dao lo lắng liền mở lời hỏi thăm"Châu Thi Vũ cậu không sao chứ ở trong đó lâu như vậ..."
Chưa dứt lời liền nhìn thấy Châu Thi Vũ bình thường khuôn mặt có chút bối rồi, tay không ngừng mò mẫm, mặc áo sơ mi nhưng lại không biết cách cài lại nút áo. Thẩm Mộng Dao đứng trước cửa cũng ngầm hiểu gì đó biết vậy lúc nãy chị ấy đã lấy cho Châu Thi Vũ 1 chiếc áo phông rồi. Dù vậy chị ấy vẫn lo lắng hỏi 1 câu"Châu Thi Vũ cậu không sao chứ, nãy giờ cũng khá lâu rồi"" không sao, rất tốt. Tốt hơn hôm trước rất nhiều, đáng lí ra lúc này tôi thật sự không thể kiểm soát, chỉ có thể mơ màng đi ra, không tỉnh táo như bây giờ. Chính xác là rất minh mẫn."
Châu Thi Vũ có vẻ như rất tốt không quá nguy hiểm hay như nào, như vậy cũng quá tốt rồi." A--- được rồi, tốt quá rồi. Trước hết để tôi cài lại nút áo cho cậu đã, sao lại cài 1-2, 3-4 thế này, mai mắn là tôi đưa cho cậu quần Hanlu, nếu không chắc lại..."
Nói xong Thẩm Mộng Dao cũng đã làm xong, bước xuống nhà, kéo theo Châu Thi Vũ đi đến tủ lạnh, rồi nói"tôi không biết cậu ăn gì, rau củ, trái cây, hoa quả đều có, còn có thịt nữa... Nói chung là khá nhiều, cậu muốn ăn gì thì ăn, thiếu thứ gì cứ bảo tôi, tôi sẽ đi mua cho cậu.""Không cần, đồ ăn có ở đây, 1 mình tôi ăn còn không hết"
----------------------
Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Mộng Dao kéo Châu Thi Vũ đến góc phòng có treo 1 tầm màng màu đen, sau đó liền cầm điện thoại lên chụp cho nàng 1 tấm. Chụp ảnh xong liền bảo nàng đi ngủ, việc còn lại là xem xét thử ngày mai như nào
Châu Thi Vũ nói với Thẩm Mộng Dao về việc bản thân sẽ biến thành người vào 12h đêm nay, cả 2 đều đã chuẩn bị sẳn sàng để tiếp nhận việc này. Thẩm Mộng Dao đã chuẩn bị cho Châu Thi Vũ 1 phòng riêng, sợ rằng việc này sẽ rất khó chịu"Thẩm Mộng Dao, sao khi tôi biến thành người sẽ không có đồ, cậu có thể chuẩn bị cho tôi 1 bộ để trong phòng không. Lát nữa sau khi đến giờ tôi sẽ vào đó?"
Nghe giọng nói và lời đề nghị của Châu Thi Vũ, Thẩm Mộng Dao cũng phần nào cảm nhận được sự lo lắng của nàng" được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị cho cậu"
" Châu Thi Vũ cậu hãy nhớ kĩ, đừng để cảm xúc quá kích động hay quá sợ hãi, việc đó sẽ chỉ tồi tệ hơn."
-----------------------
--tích tách--
--tích tách--
--tích tách--
---Ting ting ---
Đồng hồ điểm 12h đêm, Châu Thi Vũ nhắm chặt mắt, chờ đợi sự chuyển biến đau đớn này, lần trước nàng thật sự vẫn còn nhớ cái cảm giác đó, thật kinh khủng. Nàng ở trong phòng nhắm chặt đôi mắt thỏ này, cuộn tròn lại, sợ hãi mà cũng rất mong chờ rất mong muốn trở thành người. Nhưng lại chợt nhớ đến câu nói của Thẩm Mộng Dao "cậu không được quá kích động hay quá sợ hãi điều đó sẽ chỉ tồi tệ hơn" nàng lấy hết dũng khí không sợ hãi thứ đó nữa, dù sao cũng rất mong chờ. Cần gì đến sợ hãi nó?
--------------------
Đến rồi, âm thanh rít rít, như thể sinh vật nào đó đang gào thét. Đầu đau như búa bổ, dù vậy Châu Thi Vũ vẫn cố gắn cầm cự.
---RÍT RÍT---
----------------
May mắn, chỉ sau 2-3p âm thanh kì quái kia liền biến mất. Có vẻ như thật sự hiệu quả, nàng không còn cảm thấy đau đầu và tai nữa. Tình trạng tốt hơn, âm thanh kinh khủng kia, cũng giảm dần, sự chú ý của nàng chỉ rơi vào 1 âm thanh nào đó vô cùng kì lạ, dù không nghe rõ nhưng hình như âm thanh đó đang gọi tên nàng.--C-h-â-u T-h-i V-ũ rít rít---
Đó chính là thứ nàng nghe được, âm thanh bị nhiễu, không hoàn chỉnh cứ bị ngắt quãng rồi rít lên rất chói tai.
-------------------
Đến rồi? Lần 2, chính là lần nàng khó chịu nhất, cơ thể lại bắt đầu nóng lên, nóng đến bóc cháy, rực lửa. Không phải là như thể 1 quả bom nổ chậm được ai đó dùng bật lửa đốt dần từ đầu đến chân. Cảm giác ngứa ngáy, nóng nực, và cả đau đớn. Cảm giác này chỉ muốn dùng tay kéo rách lớp da mỏng manh này ra, bộ lông nhỏ mềm mại bây giờ như đang biến thành chiếc chăn ấm áp đắp lên người tạo ra 1 cảm giác đã nóng lại càng thêm nóng. Nàng chỉ là 1 chú thỏ, bây giờ lại phải chịu nhiều thứ đau đớn như này chỉ để biến thành người, dù không phải quá đắt nhưng vẫn rất đau đớn.
-----------------
Thời gian dần dần trôi qua, từ 5 phút, rồi 10 phút, đến 30 phút, vẫn chưa thấy Châu Thi Vũ đi ra, Thẩm Mộng Dao lo lắng "cậu ấy sẽ không sao chứ?" Lâu như vậy vẫn chưa ra ngoài Thẩm Mộng Dao bắt đầu nghĩ "mình có nên phá cửa vào không?" Vừa dứt lời cánh cửa liền được mở ra-Cạch-Thẩm Mộng Dao lo lắng liền mở lời hỏi thăm"Châu Thi Vũ cậu không sao chứ ở trong đó lâu như vậ..."
Chưa dứt lời liền nhìn thấy Châu Thi Vũ bình thường khuôn mặt có chút bối rồi, tay không ngừng mò mẫm, mặc áo sơ mi nhưng lại không biết cách cài lại nút áo. Thẩm Mộng Dao đứng trước cửa cũng ngầm hiểu gì đó biết vậy lúc nãy chị ấy đã lấy cho Châu Thi Vũ 1 chiếc áo phông rồi. Dù vậy chị ấy vẫn lo lắng hỏi 1 câu"Châu Thi Vũ cậu không sao chứ, nãy giờ cũng khá lâu rồi"" không sao, rất tốt. Tốt hơn hôm trước rất nhiều, đáng lí ra lúc này tôi thật sự không thể kiểm soát, chỉ có thể mơ màng đi ra, không tỉnh táo như bây giờ. Chính xác là rất minh mẫn."
Châu Thi Vũ có vẻ như rất tốt không quá nguy hiểm hay như nào, như vậy cũng quá tốt rồi." A--- được rồi, tốt quá rồi. Trước hết để tôi cài lại nút áo cho cậu đã, sao lại cài 1-2, 3-4 thế này, mai mắn là tôi đưa cho cậu quần Hanlu, nếu không chắc lại..."
Nói xong Thẩm Mộng Dao cũng đã làm xong, bước xuống nhà, kéo theo Châu Thi Vũ đi đến tủ lạnh, rồi nói"tôi không biết cậu ăn gì, rau củ, trái cây, hoa quả đều có, còn có thịt nữa... Nói chung là khá nhiều, cậu muốn ăn gì thì ăn, thiếu thứ gì cứ bảo tôi, tôi sẽ đi mua cho cậu.""Không cần, đồ ăn có ở đây, 1 mình tôi ăn còn không hết"
----------------------
Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Mộng Dao kéo Châu Thi Vũ đến góc phòng có treo 1 tầm màng màu đen, sau đó liền cầm điện thoại lên chụp cho nàng 1 tấm. Chụp ảnh xong liền bảo nàng đi ngủ, việc còn lại là xem xét thử ngày mai như nào
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com