The Vampire Princess Np Nu Cong Futa H Tai Ban 2022 Hiatus
Mia quay sang nhìn người đang vỗ ngực ho sặc sụa. Mắt liếc tới mang tai đỏ ửng một mảnh của cậu, khoé miệng của cô không tự chủ được mà nhếch lên.
- Thế cơ ạ? Làm sao bây giờ, con thấy có lỗi quá. Chắc chỉ còn cách đêm nay con phải tạ lỗi với cậu ta thật tốt thôi.
Sau những lời này, sắc đỏ trên mặt Evan lại càng lan rộng hơn nữa, đến độ có thể thấy được trên đỉnh đầu cậu bốc lên vài ngọn khói. Harry chuyển ánh mắt qua lại giữa hai đứa nhỏ liên tục, trong đầu như hiểu ra điều gì, liền hắng giọng ho mấy cái nhằm xua đi ngượng ngùng:
- Khụ khụ...! Thấy các con quan hệ vẫn tốt như vậy, à không, thậm chí là tốt hơn nhiều như vậy, ta cũng mừng lòng. Chỉ là Mia, con nhẹ nhàng với người ta chút...
- Kìa chú Harry!! Con ngàn vạn lần cũng không nghĩ rằng chú sẽ bán đứng con như vậy—
- Ta có sao? Con cũng không phải là từng nói ta không được nói cho con bé biết mà?
Đối diện với hai ánh mắt đầy trêu ngươi, Evan chỉ đành bất lực ôm mặt, nén lại một tiếng gào. Cậu quên mất Harry là bạn của mẹ, ít nhiều gì cũng nhiễm phải cái thói trêu chọc người khác mất mặt như thế này.
Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không phải là cậu còn có mặt để mà mất nữa. Kể từ ngày trao thân cho cô, mặt mũi cùng liêm sỉ của cậu đã sớm bay mất sạch rồi.
Bỏ qua mấy lần chòng ghẹo nhau, thì Mia đã nghe từ Harry về tình hình thế giới hiện giờ. Đã hơn sáu năm kể từ khi sự tồn tại của vampire được công bố đến loài người. Dù 'vampire' ở đây được hình dung là cấp E. Quỷ hút máu xuất hiện, tấn công người và lây lan như một dịch bệnh, mới ban đầu đã có mấy chục triệu nạn nhân. Sau đó Thợ săn trở thành thế lực chiến đấu tiền tuyến, đặc biệt được huấn luyện để bảo vệ người dân khỏi vampire, với hậu phương cung cấp thánh vật để tiêu diệt vampire triệt để là Nhà thờ. Và bây giờ nhân loại đã thích nghi được với cuộc sống cân bằng giữa đời thường và những cuộc tấn công của vampire, nhưng không thể không phủ nhận được, sau "làn sóng vampire" ấy, nhịp sống của con người đã hoàn toàn thay đổi, và trở nên ảm đạm đi trông thấy. Con người luôn sống với tâm lí lo sợ mình sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo chết dưới răng nanh của quỷ hút máu.
Khỏi phải hỏi, trong mắt của loài người, vampire đã trở thành một kẻ địch cần phải tiêu diệt và bị xoá sổ ra khỏi sự tồn tại.
- Hừ, rõ là kế bẩn của thiên thần tộc. Đánh vào tâm lí của con người, lôi kéo đồng minh, hút lấy sức mạnh tín ngưỡng của họ. May mà hồi con còn là người, con chẳng quan tâm 'thiên đế' là lão già nào sất!
- Dù là kế bẩn hay kế sạch, chúng cũng đã thành công bôi nhọ lên hình tượng của chúng ta. Việc chúng ta có thể làm bây giờ là cẩn thận chiếm lấy ưu thế về mình. Quốc đảo Jeweland này, dù sao cũng vốn là đầu tư từ tiền của chúng ta. Hãy trấn an người dân ở đây trước đã.
Harry trầm ổn nói.
Không sai. Jeweland là một 'miền đất hứa' do những nhà đầu tư giàu nhất thế giới đổ tiền vào và kiến tạo nên. Nhưng trong số các cổ đông hiện tại, nhà Feralaviere chiếm phần trăm lớn nhất và áp đảo. Nói đơn giản hơn, số tiền mà Feralaviere bỏ ra mua lại cổ phần lớn đến nỗi sẽ không có một nhà đầu tư nào khác có thể đọ lại được, và trừ phi có phép màu nào xảy ra, thì hòn đảo này về bản chất chính là đã thuộc quyền sở hữu của Feralaviere, trong khi những thế lực khác sẽ chỉ có một số quyền hạn nhất định.
Người đứng đầu tập đoàn Feralaviere lúc này vẫn là đôi vợ chồng từng là quý tộc bị trục xuất khỏi ma giới và song song với việc được ban cho quyền điều hành tập đoàn thì vẫn không được phép quên rằng họ vẫn đang làm việc cho hoàng tộc Feralaviere. Nếu muốn có chỗ đứng ở nhân giới, nhất định phải có thế lực lớn ở nhân giới. Và tập đoàn Feralaviere do Ella cùng Selina sáng lập ra chính là phục vụ cho mục đích này.
Và, quy luật đó cũng áp dụng lên học viện Diamond, khi mà vị hiệu trưởng cả mấy đời đều không thay đổi ấy chính là Harry, một vampire quý tộc từ gia tộc nam tước Lesmitze.
Muốn hoạt động dễ dàng hơn ở đây, trước tiên cần phải biến Jeweland trở thành nơi an toàn cho Mia đã.
- Chuyện quan trọng thứ hai, cũng chính là chuyện mà Evan đang làm, đó là, phá huỷ tổ chức thợ săn ngay từ bên trong.
Harry dời mắt từ tách trà lên người Evan. Sinh ra được thằng bé này, hẳn là Selina phải mát lòng mát dạ lắm. Từ nhỏ đã biểu hiện xuất chúng, đến nỗi không ai có thể xem nó như một đứa trẻ bình thường mà đối đãi được. Tầm cái tuổi vẫn còn thích lông bông chơi đùa của các con cháu quý tộc thì Evan đã dẫn binh đi chinh phạt và thắng lớn, nhờ thế mà mới khiến cho địa vị của Vương quốc Vampire sau khủng hoảng vẫn không bị những tộc khác xem thường. Sau khi thành niên liền thừa kế tước vị Công tước nhiếp chính, vừa xử lí công vụ vừa duy trì việc đến học viện như mọi vampire tầm tuổi ấy. Liên tục cho đến khi thằng bé thu xếp xong mọi chuyện và nghe lời mẹ đến nhân giới tầm chục năm để chăm sóc cho con gái của Ella và Norman.
Và bây giờ thì, một mình nó đang dấn thân vào ổ kiến lửa này, nguy hiểm bủa vây tứ phía, khiến cho lão già như ông cứ thấp thỏm mỗi ngày, sợ đứa nhỏ ông xem là cháu trai này xảy ra chuyện gì.
Nhưng nó là Evan Wistalia. Chuyện mà nó làm, bao giờ cũng làm rất tốt.
- Phải. Như chú Harry đã nói, anh đang mua lại những thợ săn đó. Dù nói là mua chuộc, nhưng bọn họ đều là bị mua chuộc bởi 'sự thật'. Những sự thật mà cho dù họ không muốn tin, nhưng rồi sẽ phải tin, nếu như vẫn còn quý cái mạng của mình.
- Và anh sẽ trả thù lao xứng đáng cho họ, và sẽ thả tự do cho tất cả bọn họ, một khi mọi chuyện kết thúc?
Mặc dù, nếu như cô hỏi đến, Evan hoàn toàn có thể trả lời cô bất cứ lúc nào, về những kế hoạch này ngay từ đầu. Nhưng Mia không muốn cái gì cậu cũng phải báo cáo cho cô biết. Cô xem cậu như một vị công tước độc lập, và cô muốn cho cậu tự do hoàn toàn, không phải bị trói buộc bởi mối quan hệ quân thần này. Không phải vì cô là công chúa, và cậu là cánh tay phải của cô.
Vậy nên, Mia đợi cho đến khi Evan đã thực hiện kế hoạch và ra được kết quả như mong muốn, lúc này cô mới muốn biết. Cô sẽ càng khâm phục người con trai này hơn. Cô sẽ chứng kiến được dáng vẻ của Evan khi là một công tước - dáng vẻ mà cô chưa từng thấy trước đây - sẽ đáng tin cậy đến nhường nào.
- Chuyện đó là dĩ nhiên. Thù lao của họ, cũng chính là thứ thuyết phục họ đi theo anh ngay từ ban đầu.
Mia mỉm cười, cô đặt tay lên đầu cậu, xoa xoa cho mái tóc màu vàng óng rối lên, giọng nói êm dịu lọt vào tai như một liều thuốc an thần:
- Evan, làm tốt lắm. Anh đã vất vả rồi.
Harry ở một bên thu hết cảnh tượng đầm ấm này vào trong mắt, sống mũi tự nhiên sụt sịt. Từ đôi mắt híp rơi xuống hai giọt nước mắt.
- Hức hức... Cháu của ta... lớn thật rồi...!
Mia và Evan quay mặt sang nhìn Harry, rồi lại quay về nhìn nhau, cuối cùng bật cười thành tiếng.
Ai rồi cũng 'khát' thôi. Uống miếng trà đã.
.
.
.
Lúc ra khỏi phòng hiệu trưởng thì đã là giờ trưa. Những học sinh đều tuôn ra khỏi lớp học để chọn chỗ dùng bữa. Có nhiều người xuống nhà ăn, nhưng cũng có người mang theo cơm hộp và trải khăn lên sân cỏ như bày ra một buổi dã ngoại.
Đột nhiên có tiếng nô đùa chạy giỡn của mấy đứa bé trai. Theo sau đó là tiếng ai đó ngã thụp xuống đất. Tiếng động thu hút sự chú ý của Mia, và cô trông thấy người đã té xuống nền đất đó. Là một cô bé chừng 12 13 tuổi, tóc màu cam cột hai lọn thấp dưới gáy. Đầu gối của cô bé quệt xuống đất mà chảy máu, nhưng cô bé vẫn ôm khư khư hộp cơm ở trước ngực như để bảo vệ nó khỏi rơi vãi. Hai thằng nhỏ thủ phạm kia chỉ ngoái đầu lại liếc một cái, lúc nói còn chẳng phải là lời xin lỗi, mà là đổ tội:
- Đi không biết nhìn đường, té là phải! Blè!
Mia hử một tiếng trong cổ họng, và Evan nghe vào liền biết được ý định của cô ngay lúc này.
Vừa khi hai thằng quỷ nhỏ kia tính chạy đi, Mia đã đón đầu tụi nó, với một gương mặt thân thiện:
- Chà, là hai nhóc đi không biêt nhìn đường đấy chứ. Không nên gán tội mình lên người khác như vậy đâu.
- Hả? Bà chị này là ai vậy? Chị thì liên quan gì? Nhỏ cũng té rồi, tụi tôi có xin lỗi thì cũng có làm nhỏ hết đau được đâu—
- Không làm lành vết thương của người ta, nhưng sẽ chứng minh được giá trị của chính mình không ngang hàng với cứt chó. Nào, quay lại xin lỗi cô bé đi.
- Chị— Bà chị dám nói tụi này như cứt chó?! Chị biết tụi này là ai không hả?! Tụi này chính là—
- Bà chị này nói, Đi. Xin. Lỗi. Đi.
Nụ cười hằn trên môi Mia đậm như không thể đậm hơn được nữa. Một nụ cười theo thông thường sẽ khiến cho người khác cảm thấy thoải mái, nhưng cớ gì lúc bà chị quái dị này cười, lại cười đẹp như vậy, nhưng chỉ càng khiến cho hai thằng nhóc ác này xém nữa là tè ra quần thế này?
Ớn lạnh bởi bà chị ác ma từ trên trời rớt xuống, hai thằng nhóc mới lững thững trở lại, đàng hoàng xin lỗi cô bé có dáng vẻ mong manh yếu ớt như thuỷ tinh kia. Cô bé tròn xoe mắt nhìn hai tên con trai, môi nhỏ cười rạng rỡ, xinh xắn vô cùng.
- Mình không sao! Cảm ơn hai cậu nhé!
Tức thì, hai thằng nhóc trên mặt đều bùng lên vệt đỏ, rồi lập tức quay đầu chạy biến đi.
Sau khi giải quyết xong hai thằng nhóc ác kia, Mia mới ngồi xuống trước mặt cô bé nọ, ôn tồn hỏi han:
- Em có đau không? Tự đi được chứ?
- Vâng, cỡ này thì vẫn không sao ạ... À! Ừm...! Cảm ơn chị nhiều lắm...!
Mia khúc khích trước vẻ đáng yêu này của cô bé. Evan cũng vừa mới đi tới, và khi cô bé kia trông thấy cậu thì liền reo lên vui vẻ:
- Emil onii-san! Hôm nay anh tới thăm em hả?
Emil?
Mia nghĩ thầm trong bụng, rồi khi cô xoay lại thì đã thấy Evan đã hoá thành một bộ dạng khác. Một chàng trai tóc xám mắt đen đang đứng đó, mỉm cười hiền hoà với cô bé.
- Mấy nay đi học, không cảm thấy cơ thể khó chịu chỗ nào chứ?
Evan, bây giờ đang trong thân phận Emil, cất tiếng hỏi thăm cô bé.
- Vâng! Từ khi xuất viện tới giờ, em cảm thấy tốt lắm ạ! Hoá ra đến trường lại vui như vậy...!
Mia vẫn không đứng dậy, nhưng cô nhìn cậu bế cô nhóc lên và đem bé ngồi xuống bãi cỏ gần đó, dưới tán cây toả bóng râm, thắc mắc:
- Ev— Emil, anh quen đứa bé này thế nào vậy?
- À, con bé là em gái của 'khách hàng quen' của anh. Nó vốn có bệnh bẩm sinh, thể chất yếu nên từ nhỏ đã nằm viện. Bây giờ có khoẻ lên chút, anh mới để con bé đi học. À, Kanna, chị gái này tên là Luna.
- Luna onee-san, chị đẹp quá! Ngoài chị gái em, đây là lần đầu tiên em thấy một người xinh đẹp như chị á!
- Hể? À, ừm! Cảm ơn em đã khen nhé, Kanna-chan.
Bối rối vì được một cô nhóc tán thưởng, Mia nhất thời không thể giữ được bình tĩnh, lúc cảm ơn còn xém nữa là líu lưỡi. Con bé này, năng lực thả thính chắc cấp S quá.
- Chị Luna, chị là bạn gái của anh Emil đúng không?!
- Hế?!! Cái này... làm sao em biết...?
Vụ này mới là hết hồn thật sự nè.
- Tại hồi em còn bệnh, anh Emil mỗi khi tới thăm em, lúc nào ảnh cũng nhắc tới chị hết á! Lúc đó em nghĩ, bạn gái của anh Emil phải hạnh phúc lắm khi yêu anh ấy! Rồi nhìn lại chị gái em, đã nhiêu đó tuổi rồi mà vẫn cứ chỉ biết công việc với em thôi... Em cũng muốn nhìn thấy chị ấy hạnh phúc như chị Luna...!
Evan lại vỗ trán cái bốp. Tại sao cậu lại toàn lựa trúng những người sẽ đem hết chuyện của cậu ra để bại lộ cho Mia mà kể vậy.
Mia bụm miệng cười, mặc kệ cho Evan chán chả buồn nói ở bên cạnh. Giỡn nhau xong xuôi, bây giờ Mia mới nhớ ra vết thương trên đầu gối của Kanna vẫn đang toả ra hương máu.
Thời gian này, mọi người đều vô cùng nhạy cảm với việc để bản thân mình bị thương mà chảy máu. Đơn giản là vì máu sẽ thu hút vampire. Nên mỗi người đều sẽ thủ sẵn cồn cùng băng cá nhân, lỡ có chảy máu còn có thể khử mùi và băng bó ngay được.
Cũng may, ở đây là khuôn viên học viện, an ninh tăng cường rất nhiều. Ừ thì, trừ bỏ sự cố trong phòng thay đồ nữ năm đó...
Nhưng là, Mia không muốn con bé đã yếu lại còn mang vết thương này trên người.
- Nè Kanna, em có tin vào phép thuật không?
- Có ạ! Chị Luna cũng tin vào phép thuật ư? Nhưng là... mọi người ai cũng cười nhạo em hết...
Con bé đang sáng rỡ hai mắt thì lại đột nhiên ủ rũ. Con bé đáng yêu hệt như chuột hamster ấy.
- Hừm... chị không những tin vào phép thuật, mà chị còn biết làm phép cơ.
Evan nhảy dựng lên khi thấy Mia bất ngờ nói ra bí mật dễ dàng như vậy, nhưng rồi cậu đã nói gì với cô sáng nay chứ? Cậu cuối cùng cũng chỉ im lặng đứng đó, quan sát cô hành động mà thôi. Cậu có cảm giác, con bé sẽ làm lộ bí mật của cậu, nhưng tuyệt đối sẽ không làm lộ bí mật của Mia.
Cái này chính là phân biệt đối xử còn gì!
Chậc, kệ!
- Oa.....!!
Cứ như con bé tự hiểu rằng mình vừa khám phá ra một bí mật động trời mà chỉ cảm thán một tiếng như thế, chứ không chêm thêm mấy câu như "chị biết phép thuật thật sao" hay đại loại vậy. Kanna cũng thông minh phết ấy chứ.
- Em đã biết được bí mật của chị rồi. Vậy thì bây giờ, chị sẽ làm phép, chữa lành vết thương này của em nhé.
Theo sau mấy cái gật gù của Kanna, Mia đặt tay lên chỗ chảy máu của cô bé. Lòng bàn tay chỉ phát ra ánh sáng màu xanh kì diệu, và chỉ trong nháy mắt, khi cô bỏ tay ra, đầu gối của Kanna đã hoàn toàn lành lặn. Con bé nén lại phấn khích, mà chỉ đơn giản bắn cho Mia một vẻ mặt dễ thương chết người.
- Chị sống ở nước ngoài, thi thoảng mới có thể đến thăm Emil, nên chị không thể gặp em thường xuyên như anh ấy. Nhưng mà, chị nhất định sẽ cùng anh ấy chăm sóc em, vì Kanna là một cô bé ngoan và đáng yêu. Cho dù sau này có xảy ra bất cứ chuyện gì, em vẫn có thể tin tưởng chị và Emil, và chị gái của em. Còn những người khác, em nên cẩn thận họ. Vì thế giới bây giờ đang như thế nào thì em biết đấy. Hứa với chị được không, Kanna?
Kanna vâng rất ngoan, lại còn chủ động đưa tay ra móc nghéo với cô. Mia xoa đầu cô bé, rồi cả ba người đều ở lại ăn trưa cùng Kanna.
Trên đường quay về, Mia chợt nhớ đến cái gì đó, lại huých vào cánh tay Evan mà hỏi:
- Cái tên Luna này là thế nào hả?
- Ể?! Ừ... ờ thì... anh ngẫu nhiên nghĩ ra thôi! Em đang ở nhân giới, lỡ mà dùng tên thật thì lúc có chuyện lại khó xử lí lắm. Nên là anh mới... ha ha...!
Evan mặc kệ rằng chính mình lúc này trông giống với con nai vàng ngơ ngác đạp nát lá vàng khô như thế nào, trước tiên cứ lấp liếm cái đã.
- Hửm... Thế à.
Mia biết là Evan biết cô biết cậu lấp liếm, nhưng mà cô cũng chiều ý cậu, không gặng hỏi nữa.
Evan thầm đội ơn cô đã không hỏi nữa, lồng ngực nhẹ nhõm thở phào một cái.
Chuyện hoang đường như vậy, làm sao cậu lại có thể nói thật được với Mia đây.
Chí ít là, không phải bây giờ.
Mia im lặng ngẩng mặt về phía trước một lúc, nhưng rồi lại như suy nghĩ cái gì, đầu cô hơi hướng xuống dưới, nơi bàn tay của cô và cậu đang đan vào nhau.
Giữa cả hai xuất hiện một đứa bé gái tóc vàng mắt xanh dương nắm lấy tay họ, miệng nhỏ cười rộ vui vẻ.
「Papa, mama, Luna yêu papa và mama nhất!」
Cô có thể tưởng tượng được viễn cảnh đó.
Bàn tay của cô siết lấy của cậu chặt hơn, như muốn trấn an cậu, cổ vũ cậu.
Hiểu cậu.
.
.
.
Lúc về đến The Eternal, Evan bỗng bắt gặp thân ảnh của một người phụ nữ đang đứng ngay trước cửa quán như thể đang đợi chờ ai đó. Khi thấy cậu trở về, cô ta liền thu lại dáng vẻ thoải mái mà trở nên cứng nhắc căng thẳng.
- Ngài Emil—
Nhưng sau khi thấy được đi cùng cậu là một thiếu nữ lạ mặt, cô ta cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Uy áp mà cô đang phải chịu, bây giờ không chỉ dừng lại ở một người, mà đã gấp đôi.
- Hoh... Ra đây là chị của Kanna-chan sao?
Trong lòng Helene chấn động một tiếng, không biết là nên khóc hay nên cười. Có cảm tưởng như cô là một con chuột đồng đáng thương đang bị vờn qua vờn lại giữa một con báo hoa mai và một con báo đen vậy.
Vị nữ vương của chủ nhân của cô đã xuất hiện rồi.
Cô phải làm sao để không bị ăn thịt đây?
.
.
.
A/N: 12/7/2022, 13h52.
Lúc viết chap này thì tui đang ôn thi đại học lmao
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com