The Traitor Draco Malfoy
9/1997
- Harry! Rốt cuộc trong quyển sách đó có gì mà bồ chăm chú vậy?
Hermione để ý thấy Harry đã ôm khư khư quyển sách môn Độc Dược sau tiết học của giáo sư Slughorn, Harry dường như không nói gì và cũng không để tâm đến chuyện khác ngoài quyển sách rách rưới ấy.- Đó là quyển sách cũ trong tủ sách của giáo sư Slughorn. Mình đã giành được quyển mới hơn vào ngày học đầu tiên ấy. Mình không rõ quyển sách Harry cầm là của ai, nhưng nó cũ mèm và thậm chí chí còn rách mất vài trang. ~ Ron nói khi trong miệng còn đầy thức ăn, tay cầm một cái đùi gà và tay còn lại là ly nước.- Hoàng tử lai. Nghe cái tên lạ hoắc được Harry phát ra, Ron nhìn Hermione, gương mặt lộ rõ sự tò mò, nhưng lần này phải để Ron thất vọng, Hermione nhún vai, nó từng đọc qua rất nhiều sách và biết rất nhiều vị phù thủy nổi tiếng. Nhưng với Hoàng tử lai thì Hermione hoàn toàn không có bất cứ thông tin nào. - Vậy coi như bồ cũng đâu có thông minh lắm.Hermione nổi quạo: "Chứ trong đầu bồ thì chắc có cái gì hữu ích lắm à." Rồi Hermione lẩm nhầm cái tên "Hoàng tử lai" đến chục lần, cuối cùng phải chào thua, nó thở dài: "Bồ biết không Daphne?" Daphne ngồi đăm chiêu nhìn vào những món thức thức ăn trên bàn, nhưng đĩa thức ăn của nó lại trống trơn. - Bồ không ăn hả?Hermione hỏi, tiện tay gắp một chút thức ăn vào đĩa Daphne, nhưng nó lắc đầu, chặn tay Hermione lại. - Mình ăn rồi, bây giờ mình không đói. - Ăn? Ý bồ là ăn từ lúc sáng ấy hả? Daphne bây giờ đã là- - Mình biết Hermione. Bây giờ trưa và chúng ta đã ăn từ sáng sớm, nhưng trước khi học tiết cuối mình đã ăn nhẹ rồi. - Ăn món gì?Daphne tiếp tục đăm chiêu, lờ đi câu hỏi của Hermione. Tay nó vẫy nhẹ đũa phép tạo ra một ít tuyết rơi ra từ đầu đũa, rơi lả tả dính lên sách của Harry. Harry cuối cùng cũng ngưng đọc sách, nó nhìn Daphne rồi lại nhìn Hermione để nắm bắt tình hình, nhưng có vẻ như Hermione cũng đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Liếc mắt qua Ron, vẫn là cái miệng nhuồm nhoàm và ánh nhìn chăm chú vào đĩa thức ăn trên bàn. Ron sặc một một tiếng, tí thì nghẹn do Hermione cố tình thúc tay của mình vào bụng nó. Ron làu bàu xoa bụng. Nó nói với giọng cáu kỉnh: - Bồ chơi trò gì vậy? - Chẳng chơi trò gì hết! Nói là không có trò gì hết, nhưng nó lại đánh mắt sang hướng Daphne. Sau vài giây cố nuốt hết đống thức ăn trong miệng, Ron hỏi to, vang vọng tới nỗi một số người ngồi đằng xa nhìn về phía chúng tò mò. - Sao? Bồ đã ăn gì Daphne? Mình đoán nhé! MALFOY? Ron cười một tràng, tiếp tục múc thêm khoai tây vào đĩa, mấy ánh nhìn tò mò cũng đã khép lại, giờ chỉ còn Hermione và Harry cười phụ đạo cho Ron.- Mình về phòng đây. Daphne nói cụt ngủn rồi đứng đứng dậy, ôm theo sách vở đi dần. Sau khi bóng Daphne khuất khỏi cánh cửa, Ron mới dám lên tiếng mỉa mai.- Daphne thiệt là sáng suốt khi yêu một thằng giỏi làm tâm trạng của người khác muốn mửa như cái khoá cảng. - Là sao? Harry và Hermione đồng thanh hỏi, Ron vừa cười vừa lắc đầu như một kẻ hiểu biết. Cuối cùng nó cũng chịu bỏ cái muỗng khoai tây xuống để cúi thấp đầu nói nhỏ: "Mấy bồ nhìn mặt thằng Malfoy kìa. Đừng có nhìn lộ liễu nha."Vừa dứt câu, Harry và Hermione quay ngoắt đầu ra sau. May cho hai đứa nó là lúc này Malfoy đang chống cằm đăm chiêu, cả thằng Goyle đang giỡn hớt cười nắc nẻ với đám Slytherin kế bên cũng không thay đổi biểu cảm buồn rũ rượi trên mặt Malfoy. Hermione nói bằng giọng cương quyết:- Ron ơi, đầu óc bồ để đâu vậy? Nhìn Malfoy đâu có giống ăn mừng hăm hở vì làm Daphne buồn. - Tại bồ không biết đó thôi. Lúc mình quen Lavender mình cũng hay giả bộ buồn thảm...Chỉ cần nghe đến Lavender, lỗ tai Hermione đã bắt đầu lùng bùng, nên khúc sau Ron có lảm nhảm cái gì nó cũng không nghe rõ. Điều nó rõ nhất bây giờ là quyết định kéo Daphne ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn của mình.Sau giờ ăn, cả đám rình rập trước phòng sinh hoạt Slytherin để xem có nghe ngóng được gì không, nhưng không những không nghe được gì mà còn suýt bị yêu tinh Peeves mách cho đám Slytherin bên trong. Trên đường trở về kí túc xá, Hermione đã luôn miệng kể lại khoảng thời gian tốt đẹp khi trước, Ron thì nghĩ Hermione chỉ đang nheo nhéo về một chuyện ngẫu nhiên chán òm nào đó. Còn Harry chỉ gật gù cho qua vì nội dung của quyển sách hẳn là thu hút nó hơn câu chuyện thuở xa xưa của Hermione. Hermione nhớ lại ngày đầu tiên khi gặp Daphne - Ngày phân loại học sinh, nó nghĩ mình đã tìm được tri kỉ của mình vì đám năm nhất cứ tồng ngồng, không biết tí gì về kiến thức trong mấy quyển sách ma thuật mà nó nói đến ngoại trừ Daphne.1/9/1991- Vậy bồ là một Berrycloth chính hiệu luôn hả? - Đúng rồi, bồ có ngửi thấy mùi thơm của mình không? Daphne vừa nói vừa hất cái áo chùng của nó, mắt Hermione sáng lên khi lần đầu gặp một phù thủy đặc biệt, nó phấn khích đáp:- Mình từng đọc qua rồi. Trong sách ghi chép về những phù thủy thuần chủng đã nói một trong những người mang dòng máu thuần chủng của gia tộc Berrycloth sẽ có sức mạnh lan tỏa và điều khiển mùi hương cực kì nhạy bén. Bethany - người thuộc thế hệ thứ ba của dòng tộc Berrycloth đã từng là một phù thủy vĩ đại, nhưng sau khi con trai út mất vì một vụ tai nạn trên phố Muggle, bà đã mang cảm xúc tiêu cực và căm hận suốt mười ba năm sau. Nếu phù thủy đến gần bà sẽ cảm thấy không khí đột nhiên u ám, nó thúc đẩy họ dùng thần chú tra tấn và giết chóc lên người khác hoặc bản thân mình, còn đối với dân Muggle, họ sẽ lâm bệnh nặng vì sau khi ngửi được mùi hương ấy, cảm xúc tiêu cực đã ám ảnh họ đến kiệt quệ. Chồng bà luôn phải giữ bản thân tỉnh táo và dè chừng vì sợ mình sẽ bị cuốn theo dòng cảm xúc ấy, tuy nhiên vì lòng thù hận và đau khổ của Bethany quá lớn, chồng bà đã không thể chống lại và vung đũa giết vợ mình, sau khi nhận ra điều mình làm, ông cũng đã tự tử vào hai tuần sau đó. - Hermione! Bồ giỏi thật đó. Sau khi Hermione vừa chấm dứt "bài thuyết trình" của mình cũng là lúc cái tên Daphne Berrycloth được xướng lên, sau Pansy Parkinson - con nhỏ đã xô Daphne té từ ngoài sảnh, Daphne cũng không nhường mà lập tức đứng dậy nắm đầu Pansy. Nếu Hermione không nhảy vào can thì đám năm nhất đã được xem một trận đánh ra trò rồi. Pansy hét to vào mặt Daphne rồi chạy lại chỗ thằng nhóc tóc vàng mà nó đã để ý từ lúc trên tàu - Thằng nhóc nhăn nhó, mặt thì nhợt nhạt, được xếp vào nhà Slytherin. Daphne nghe loáng thoáng thằng nhóc đầu đỏ nói với Harry Potter nổi tiếng rằng không có phù thủy hắc ám nào không đến từ nhà Slytherin.- Vậy chắc hẳn nó sẽ là một tên phù thủy "đen xì". ~ Một thằng nhóc tròn trịa cầm con cóc thỏ thẻ. Daphne đi cùng Hermione, hai đứa nói chuyện vô cùng xôn xao. Daphne nhanh nhảu nhảy lên cái ghế khi nghe thấy tên mình, cái nón chẹp chẹp, nó hít hà rồi hỏi Daphne: - Một Berrycloth à? Mi muốn vào nhà nào?- Được chọn hả? Vậy thì tôi chọn Gryffindor. Cái nón ậm ừ, rồi nó hô to Slytherin trong sự ngỡ ngàng của Daphne và cả Hermione. Nhóc đầu đỏ lại thì thầm vào tai Harry Potter: "Cũng may, cho dù nó thông minh thì nó cũng quá đanh đá để được vào Gryffindor hay mấy nhà khác." Hermione nhìn theo Daphne, vẫy tay buồn hiu. Hermione nghĩ có lẽ cái nón đã nhìn thấy được một sức mạnh tiềm ẩn bên trong Daphne, vì cái nón phân loại chưa bao giờ sai. Daphne ngồi kế bên Draco Malfoy, thật ra ở giữa hai đứa có một con ma mình mẩy be bét máu, con ma lè nhè vài câu với Daphne, làm nó càng rầu rĩ hơn: "Mi sẽ là mảnh ghép hoàn hảo của Slytherin."Còn đối với Slytherin, Daphne chính là một mảnh ghép lệch. Hai năm đầu tiên, nó đã bị bắt nạt vì làm bạn với Hermione, người mà Malfoy gọi là "đồ máu bùn bẩn thiểu". Malfoy thậm chí còn cô lập và cố gắng đẩy Daphne ra khỏi Slytherin.
Daphne vẫn còn nhớ như in đêm trước Giáng Sinh vào năm học thứ ba, nó không về nhà vì muốn trải nghiệm cảm giác học sinh năm ba đến làng Hogsmeade. Nó ngồi một mình ở Quán bà Puddifot ngắm nhìn từng lớp tuyết đang được đắp ở bên ngoài cửa sổ. George Weasley đã mách Daphne đến đây, vì anh ấy nghĩ nơi này rất phù hợp với tâm hồn của Daphne và nó chắc chắn đây là cảm giác khi ghé thăm thiên đường. Khách của bà Puddifot chủ yếu là các cặp tình nhân, nhưng Daphne thường đến một mình vì muốn tập trung cảm nhận vẻ đẹp lãng mạn nơi đây. Những con thiên thần giấy bay ngoài cửa kêu lên ríu ríu, một đoàn khách lại tiến vào quán, và Daphne nghe thấy có người gọi tên nó:
- Đang cặp kè với ai hả Berrycloth?
Lại là Malfoy, đi cùng là kẻ vừa xấu người xấu nết Parkinson. Gương mặt con nhỏ có vẻ khoái chí và thích thú lắm, khi được đi cùng cậu Malfoy ấy. Nó chết mê chết mệt Malfoy cơ mà. Hai kẻ này đã phá tan không khí ấm áp và lãng mạn ngày Giáng Sinh chỉ trong một câu nói. Nhìn hai mái đầu chênh lệch màu tập tễnh bước đến làm Daphne muốn né đi ngay lập tức.
- Nhìn chúng mày đẹp đôi làm tim tao muốn tan chảy luôn.
Daphne khen xong một câu, cười nhạt nhẽo. Phù sinh nhà Slytherin ai cũng biết rằng đứa con gái duy nhất chịu nhập hội với Malfoy là Parkinson, nhưng hễ bị gán ghép là Malfoy lại nhảy dựng lên cau có, có lần còn đấm Marcus Flint gãy mũi, lãnh đủ tiết cấm túc của thầy Snape. Daphne thầm nghĩ nếu Malfoy và Parkinson là một cặp thật thì chỉ có ăn hại là nhất. Nó tiếc nuối để lại đống bánh chưa kịp ăn mà rời khỏi đây, vì cảm giác không lành đã òng ọc lên đến cổ. Trước khi đi Daphne không quên nói móc: "Đây là cacao và bánh quy tao đang ăn dở, chúng mày có thể thưởng thức nếu muốn."
Parkinson nhếch mép, nó nhợn như thể ghê tởm món bánh của Daphne. Daphne không ngạc nhiên với những câu nói bẩn thiểu phát ra từ miệng Parkinson. Nó lách qua người Parkinson, bước đi với phong thái vững chãi.
Thật ra Daphne nghĩ cách chuồn nhanh khỏi đó vì con ả Parkinson có thể sẽ nắm đầu lôi nó xuống và rồi tiệm bà Puddifot sẽ trở thành mớ hỗn độn sau khi nó xử đẹp Parkinson. Nó có thể là kẻ yếu ớt nếu Parkinson đi cùng đám nữ sinh có giọng điệu eo éo trong trường, nhưng Parkinson đi một mình thì chỉ cần một câu thần chú đơn giản cũng có thể hạ được.
Daphne băng qua con đường đông đúc người để trở về Hogwarts. Nó vừa đi vừa cúi đầu nhìn bước chân của mình in lên tuyết, ngoài những lúc chọc phá mọi người, nó cũng yêu cái cảm giác yên tĩnh.
Kia rồi, cây liễu roi đang ngoe nguẩy với những cành cây trần trụi chìa ra. Daphne đã nghe câu chuyện của Harry và Ron khi hai cậu ấy lái chiếc xe đâm sầm vào cây liễu roi, và nó thật sự không mong muốn điều đó xảy ra với mình chút nào. Daphne đứng ngắm nhìn cây liễu hồi lâu, Ron đã từng nói Daphne thật nhàm chán khi thích những thứ tĩnh lặng và nhẹ nhàng. Trái ngược với George và Fred, Ron không ưa Daphne lắm vì má nó cứ so sánh rồi khen ngợi Daphne hết lời. Cả ba nó cũng bị lôi vào so sánh với ông Berrycloth mỗi buổi sáng.
- Là một con chó săn. Pansy! Mày đã ếm thứ bùa quái dị gì trên cây Nimbus của tao vậy?
Tiếng la hét từ đằng xa vọng lại cùng những bước chân đạp huỳnh huỵch trên tuyết, không cần đoán cũng biết, là Draco Malfoy và Pansy Parkinson. Có vẻ Malfoy đăng gặp rắc rối và Daphne chắc chắn rằng nó sẽ không muốn dính líu đến những vấn đề ngu ngốc ngày thường của Malfoy, vì vậy ngay sau khi bộ mặt hoảng hốt của Malfoy và Parkinson...và cả một con chó săn đang đuổi theo phía sau ló dạng, Daphne đã lập tức nghĩ ngay đến việc độn thổ mà nó và Hermione đã tự mày mò trước đó. Nhưng nó sớm nhận ra cụ Dumbledore đã yểm bùa chống độn thổ lên khắp khuôn viên Hogwarts. Mặt nó chuyển xanh khi thấy con chó săn khổng lồ đang đuổi theo, nó quay lưng chạy, lấy đà để nhảy vào cái hố dưới gốc cây liễu roi. Lần này Daphne đã gặp may vì cây liễu roi không hề có động tĩnh bất thường nào trước hành động của nó. Nhưng có lẽ Parkinson và Malfoy không may mắn được như vậy.
Cả con chó săn và hai đứa nó đều bị cây liễu quấn lấy và xoay vòng trên không trung. Daphne nằm bất động dưới gốc cây, chỉ sợ mình sẽ phải cùng chung số phận với họ. Khi cây liễu roi vung cành xuống lớp tuyết, đôi tất dài và áo chùng của Parkinson đã bị tuột ra khỏi người nó, vì thế nó thoát nạn. May mắn cho nó vì nơi ngã xuống không phải là nền đất mà là tuyết.
- Pansy! Cứu tao.
Malfoy hét lên đầy sợ hãi khi nó được "nhảy múa" với cây liễu roi trên không trung. Parkinson đã không đoái hoài đến Malfoy khi con ả được đáp xuống đất. Nó giàn giụa nước mắt chạy đi mất, trước khi đi không quên lượm nhặt tất, áo và nhìn cây liễu lần cuối.
- Tao sẽ chết mất, nó đang giết tao.
Daphne thấy được vẻ mặt sợ hãi của Malfoy: đôi mắt nhắm tịt và không ngừng la lối trong sự hoảng loạn. Daphne biết với sự vùng vẫy của Malfoy, sẽ không đời nào cây liễu roi chịu buông tha mà thả nó xuống. Vì thế Daphne lấy đũa phép của mình ra, cẩn trọng bò nửa người ra khỏi gốc cây và chỉa thẳng đũa phép vào cành liễu đang siết chặt Malfoy.
- Bombarda!
Cành cây bốc khói khi bùa nổ của Daphne chạm trúng và thả Malfoy xuống, nhưng sự đả kích đã khiến cây liễu càng điên loạn hơn và liên tục đập những cành cây to đùng của mình xuống lớp tuyết.
- Malfoy, chui vào gốc cây. Nhanh lên!
Nó ra lệnh, tên chết nhát ấy lập tức ẩn mình vào gốc cây với gương mặt lẫn lộn cảm xúc và dường như Daphne thấy được sự sợ hãi tột cùng của Malfoy qua đôi mắt xám đó. Trước khi Daphne kịp nhảy vào hốc cây, một cành liễu đã kịp chộp lấy và quấn chặt lấy chân Daphne. Daphne khá chắc Malfoy sẽ trở thành người cuối cùng nó thấy trước khi chết vì mắt nó bắt đầu hoa đi và nó cảm nhận được từng luồng gió cứ rạch vào da thịt nó khi cây liễu roi ném nó lên không trung và quất nó ra xa.
Khi Daphne mở mắt, khung cảnh xung quanh nó mờ ảo như luồng khói trắng. Daphne định ngồi dậy nhưng tay chân nó nhão như vũng bùn. Tim nó bắt đầu nhảy loạn xạ vì không biết chuyện gì đã xảy ra, nó nghĩ hay là nó chết rồi? Daphne cố lia đôi mắt nhìn quanh, nó thấy bóng dáng bà Pomfey đi qua và còn luôn miệng chửi mắng Malfoy. Nó nghĩ chắc thằng Malfoy cũng không tìm được cách thoát ra khỏi gốc cây nên cũng chết giống nó rồi. Nó lắng tai nghe những gì bà Pomfrey đang nói để xác nhận xem nó đang ở đâu:
- Ôi trời ơi lại là một vụ tấn công cây cỏ. Trò Malfoy hãy bớt rên rỉ đi, may mắn cho trò là chỉ bị gãy tay nhẹ thôi đấy. Crabbe và Goyle, hai trò về phòng sinh hoạt được rồi. Malfoy chưa mất mạng đâu.
- Cái gì mà chưa mất mạng, chỉ còn chút xíu nữa thôi là chân tôi đứt ra rồi. Nhìn tôi nè, chân tôi trẹo hẳn qua một bên nè!
Lòng nó nhẹ bẫng đi. Ra là nó và thằng Malfoy chưa chết và nó đang ở trong bệnh thất. Nó muốn bụm miệng cười khi nghe cái giọng nhừa nhựa rên rỉ của Malfoy, nhưng lạ quá, nó không di chuyển được, cảm giác người nó bị biến thành một vũng sình nhão nhoè nhão nhoẹt vẫn không thay đổi. Nó lại vểnh tai lên nghe bà Pomfrey lầm bầm về chuyện Malfoy tài lanh dùng bùa liền xương y hệt như cách thằng cha Lockhart đã dùng lên Harry, và giờ thì Daphne hiểu tại sao nó người nó lại nhũn nhẹo, mềm èo như con sên rồi. Daphne muốn vỗ tay tán thưởng Draco vì nó thành thạo đến mức tất cả xương trên người Daphne đều biến mất, may mắn là nó chưa đủ khả năng để làm biến mất hộp sọ và răng.
Sau vụ ấy, Parkinson thường hay lấp ló ở cửa bệnh thất để xem Malfoy ra sao. Có lần bà Pomfrey vỗ vào vai nó khiến nó giật nảy mình, rồi bà Pomfrey đẩy nó vào bệnh thất. Malfoy thấy nó liền giả đò rên rỉ, nó rụt rè nép sát giường bệnh Malfoy thỏ thẻ:
- Tay anh đau lắm hả?
Malfoy chỉ trả lời nó lạnh lùng hết sức có thể: "Ừ, đau lắm. Bà Pomfrey nói tay tao sắp què cụt đến nơi rồi."
Parkinson lại giàn giụa nước mắt: "Bữa đó, em..." Chưa nói hết câu, cái mặt nhăn nhó của nó đã lấm lem nước mắt trông cùng xấu xí. Malfoy lại gắt gỏng:
- Mắc mớ gì mày cứ kêu tao là anh vậy?
Parkinson chợt nín bặt, mặt nó đỏ bừng bừng, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại không bật ra thành tiếng được. Từ phía giường bệnh của Daphne, bà Pomfrey vòng qua toan đuổi Parkinson về vì nó chỉ làm cái bệnh thất yên ả thêm ồn ào. Sau khi Parkinson lủi thủi về, Daphne ngóc đầu lên lớn giọng cười cợt, nhái lại cách Parkinson gọi Malfoy:
- Anh Draco ơi, anh Draco à. Tay anh có đau lắm hông?
Draco khó chịu ra mặt, nó làu bàu: "Con nhỏ đó là đồ ranh ma. Tao nghỉ chơi!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com