The Sunny Lion
Jaehyuk cảm thấy dạo này trình độ tiếng Anh của mình bị thụt lùi trầm trọng, nghiêm túc giành mấy ngày nay chiếm lĩnh một góc tiệm sách để cặm cụi dịch lại quyển "Ông già và biển cả". Sách vốn đã rất nổi tiếng nhưng chưa có bản dịch sang tiếng Hàn chính xác theo ý muốn và văn phong của Jaehyuk, nên khách ghé tiệm mấy ngày nay đều có thể thấy được hình ảnh ông chủ lớn thu mình trên ghế lười nghe ông chủ nhỏ mắng vì mãi chẳng chịu ăn cơm.- Tớ nói như nào?- Jaehyuk đi ăn cơm..- Rồi Jaehyuk làm như nào?- Jaehyuk đi ăn cơm..Asahi bất lực khoanh tay thở dài, lê dép lệch xệch ra quầy tính tiền cho khách.- Hai anh giận nhau ạ?Asahi bất ngờ, ngẩng mặt lên nhận ra là khách quen thì mới chậm rãi nói:- Không hẳn là giận nhau, ai bảo cái con người đấy cứ ru rú một góc suốt, cơm chẳng chịu ăn nệm chẳng chịu ngủ.Cô bé khách quen phì cười, Asahi thấy làm lạ mới hỏi:- Chuyện hai anh giận nhau làm em vui tới cỡ đó hả?Cô bé xua xua tay, lắc đầu ý không phải.- Cái hồi anh vùi mặt vào vẽ tranh trang trí cho tiệm, anh Jaehyuk cũng than với em y như thế, "Người thì còm nhom mà chẳng chịu ăn uống gì, xót chết chứ có giỡn đâu."Động tác của Asahi dừng lại, quay đầu nhìn Jaehyuk vẫn đang vùi mình trong ghế lười, bật cười đáp:- Ừ, xót thật.Sau khi cô bé ra khỏi tiệm, Asahi tiến lại chỗ Jaehyuk đang ngồi. Jaehyuk sợ bạn tịch thu hết đống sách nên vội vàng ôm hết vào lòng, trông ngốc hết biết. Asahi chỉ lặng lẽ gỡ từng quyển sách xuống, đặt ngay ngắn lên bàn trong sự nghi ngờ của Jaehyuk, bản thân sau đó lại tự động vùi vào mình bạn như một chú mèo con.Asahi lấy mấy ngón tay của mình và Jaehyuk chơi trò đánh trận giả, miệng lí rí nói:- Tớ xin lỗi..Jaehyuk cúi xuống nhìn cục bông đang nằm trong lòng mình, khẽ thơm tóc bạn một cái rồi hỏi:- Em bé sao thế?Assahi thôi không chơi trò đánh trận giả nữa mà đan tay mình vào tay Jaehyuk, giơ lên ngắm nghía một lúc rồi để yên vị trên bụng mình. Chưa kịp chờ Asahi cất lời, Jaehyuk đã nói:- Là tớ sai trước ạ, tớ làm cho em bé lo, là lỗi của tớ.Cục bông trong lòng Jaehyuk khẽ động đậy, lắc lắc mái đầu màu nâu.- Tớ cũng sai, là do tớ mắng Jaehyuk mà không nghĩ đến cảm giác của bạn, tớ xin lỗi..Đang nói, bỗng dưng Asahi cảm thấy chân mình không còn chạm được mặt đất nữa. Jaehyuk bồng ngang người Asahi lên, cho bạn đu chân vào người mình. Cả hai cứ duy trì thế koala như thế, vô tư ra đóng cửa tiệm rồi trở ngược lại vào nhà bếp. Asahi bị bạn bế biết bao nhiêu lần, đã sớm thành thói quen nhưng vốn da mặt mỏng, mỗi lần như thế đều ngượng chín hết người, tai đỏ ửng như quả cà chua.Jaehyuk vuốt lọn tóc mai rũ xuống trước mặt Asahi, nhìn bạn yêu chiều nói:- Cả hai đều sai, ai cũng có lỗi, thế bây giờ em bé định bù đắp cho tớ bằng cách nào đây?Asahi rướn người lên, hôn "chụt" một cái thật khẽ vào má bạn, nhưng Jaehyuk vẫn thấy chưa đủ, đòi bạn bobo mình thêm một cái nữa.- Không biết, không nghe, không thấy.Asahi lỉnh người vào nhà bếp, lôi ra nào thau muỗng dĩa nồi, Jaehyuk chỉ cười một cái vì biết mình sắp được ăn bánh qui bạn nhà làm, vui vẻ đút tay vào túi đi ra cửa ghi ghi chép chép cái gì đấy rồi lại trở vào trong, vòng tay ôm lấy Asahi đang vật lộn với túi bột to đùng. "Close"
Tiệm hôm nay tạm nghỉ buổi chiều vì ông chủ nhỏ đang bận làm bánh cho ông chủ lớn ăn
Tiệm hôm nay tạm nghỉ buổi chiều vì ông chủ nhỏ đang bận làm bánh cho ông chủ lớn ăn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com