TruyenHHH.com

The Silence Screams Kookmin Trans


--

PARK JIMIN

--

Tôi chưa sẵn sàng.

Ngày tôi nắm tay cậu ấy, chúng tôi vẫn nói lời tạm biệt một cách bình thường, tôi tiếp tục tập luyện, cậu ấy trở về ký túc xá, không có gì lạ cả. Jungkook quàng một trong những dây đeo đàn violin qua vai phải, hôn lên trán tôi và nói rằng chúng tôi sẽ gặp nhau vào ngày hôm sau. Tôi mỉm cười đồng ý. Tôi đang cảm thấy rất ổn.

Nhưng khi tôi bắt đầu tập Dvorák, tay tôi nhớ lại và vẫn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Jungkook nhiều hơn những sợi dây đàn kể cả khi tôi đang chơi nó. Khi tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn tiếng rung của đàn cello, tôi thực sự nhận ra.

Tôi yêu Mặt trời, rất nhiều.

Không phải là tôi không biết điều này trước đây, nhưng hiểu rõ nó và để cảm giác đó lan tỏa là điều không thể diễn tả được. Giống như lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh của đàn cello. Như thể có một vụ nổ với hàng triệu màu sắc và mọi thứ đều tuyệt vời. Cảm giác được nơi mình thuộc về. Đó là cảm giác mà tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm thấy nữa.

Ban đầu, tôi chỉ có thể vui mừng khôn xiết, biết rằng dù có lạnh lùng đến mấy, trái tim tôi đã được sưởi ấm, bởi Jungkook và có thể nó không làm phiền đến tôi. Tôi đã cảm nhận hơi ấm từ Jungkook một cách đầy đủ để nhận ra tình cảm này.

Cho đến khi tâm trí tôi rung chuyển như một quả cầu, mang đến một trận bão tuyết.

Jimin, anh không quên điều gì quan trọng đấy chứ?

Jimin, anh không giấu giếm điều gì à?

Jimin, anh bị điếc. Anh không thể nghe thấy gì cả.

Oh

Anh sẽ làm ảnh hưởng đến những người ở bên cạnh anh.

Và anh sẽ giữ Jungkook lại sao?

Anh sẽ bắt Jungkook phải gánh gánh nặng đó.

Anh đang ích kỷ.

Và tất cả sự hưng phấn của tôi dần khép lại một cách đau đớn.

Tôi cố gắng lý luận với chính mình. Jungkook cũng có tình cảm với tôi. Cậu ấy hiểu những gì chúng tôi có. Cậu ấy sẽ chấp nhận tôi. Cậu ấy chắc chắn không phải là loại người sẽ phán xét tôi.

Tất nhiên, chính vì cậu ấy là một người tuyệt vời nên cậu ấy sẽ không bận tâm. Tuy nhiên, đó vẫn là một trách nhiệm mà anh đang ép buộc cậu ấy.

Mặt trời quá chói, anh sẽ bẫy được ánh sáng đó.

Và như thể tôi đã nín thở, đau đớn, tay tôi cứng đờ trên cây đàn cello và mắt tôi nhắm nghiền.

Bất cứ thứ gì nhưng... Jungkook không đáng phải chịu điều này.

Mắt tôi cảm thấy ươn ướt, nhận ra việc thở trở nên khó khăn đến mức nào. Tôi là vầng trăng cô độc xua đuổi mặt trời, mang theo màn đêm. Mặt trời sẽ vẫn tỏa sáng trên bầu trời khi Mặt trăng không xuất hiện. Jungkook sẽ ổn thôi, kể cả khi không có tôi.

Và thế là tôi quyết định để Jungkook tỏa sáng mà không có tôi. 

Tuy nhiên, tôi đang phải đối mặt với Mặt trời.

Trong ba ngày sau đó, Jungkook đã tìm kiếm tôi mọi lúc. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi từ xa, và thật khó để làm điều đó, tôi hầu như đều thất bại. Tôi có thể thấy ban đầu cậu ấy bối rối khi hiểu tôi đang tránh mặt cậu ấy, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi đang làm điều tốt nhất cho Jungkook.

Trong hai ngày tiếp theo, tôi nhận ra Jungkook đang cho tôi thêm một chút không gian. Bất cứ khi nào tôi có thể nhìn thấy cậu ấy, cậu ấy sẽ chỉ mỉm cười với tôi. Jungkook vẫn dõi theo tôi từ xa, chăm sóc tôi theo cách riêng của cậu nhưng không còn cố gắng bắt chúng tôi gặp nhau nữa. Cái nhìn của Jungkook nói với tôi rằng cậu ấy có thể hiểu và rằng cậu ấy sẽ chờ đợi tôi. Tôi cảm thấy trái tim đau nhói khi điều đó là không thể, tôi không thể để cậu ấy chờ tôi.

Nhưng đến ngày thứ sáu, mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nhiều. Đó là khoảnh khắc khi quan sát Jungkook, tôi nhận ra mọi chuyện không tiến triển như tôi mong đợi. Tôi muốn Jungkook tiếp tục tiến về phía trước, tôi sẽ không trở thành gánh nặng, nhưng mặc dù cậu ấy trông có vẻ bình tĩnh và hành động bình thường nhưng có điều gì đó ở cậu ấy rất khác. Mặt trời đã không tỏa sáng.

Hôm đó tôi bắt gặp Jungkook đang nhìn tôi, cậu ấy mỉm cười với tôi, như mọi khi, nhưng tôi có thể thấy trong mắt cậu ấy có một sự mờ mịt nào đó. Đôi mắt của Jungkook luôn phản chiếu toàn bộ dải ngân hà xung quanh cậu, tuy nhiên, tại thời điểm đó, chúng lại không phản chiếu bất cứ thứ gì. Jungkook đã không tỏa sáng. Tôi tắt đi ánh sáng trong mắt cậu. Mặc dù tôi đã nghĩ chính xác để điều này không xảy ra trong tương lai, nhưng tôi đã làm điều đó với Jungkook

Nó thật sự đau đớn. Đêm đó, dựa vào cửa phòng ngủ, tôi khóc như một đứa trẻ. Tôi cảm thấy rất bối rối, tự hỏi tại sao mọi chuyện lại diễn ra như vậy.

Chắc hẳn bạn đang nghĩ đây là một sự cường điệu, chỉ mới có sáu ngày và tôi đã hành động như thể thế giới sắp kết thúc. Tôi biết điều này thật khó hiểu, nhưng tin tôi đi, sáu ngày không có Jungkook, không được nhìn cậu thật gần, cảm nhận hơi ấm của cậu bên cạnh cái lạnh của tôi, quả thực là một cực hình. Tôi biết cậu ấy vẫn ở đó, luôn ở đó, nhưng tôi không thể lại gần cậu ấy.

Từ khi Jungkook xuất hiện, tôi đã quen với việc mỗi ngày có một chút ánh nắng chiếu vào trái tim mình. Không cần lời nói, đó là điều gì đó tự nhiên xuất phát từ cả hai chúng tôi, nhu cầu về sự hiện diện của nhau. Đôi khi chúng tôi không có nhiều thời gian nhưng chúng tôi luôn tìm cách để cảm thấy gần gũi mỗi ngày. Dù chỉ là năm phút, đứng cạnh nhau trong im lặng.

Không có Jungkook ở bên thật mệt mỏi và tôi là người gây ra điều đó. Việc trốn tránh cậu ấy đang khiến tôi tan nát, và tôi muốn sửa chữa nó, nhưng tâm trí tôi quá mù mịt để có thể thực hiện điều gì.

Và đó là lý do tại sao tôi ở đây, không thể di chuyển khi tất cả những điều này chạy qua đầu tôi, nhìn Mặt trời di chuyển cây vĩ cầm của mình trên dây một cách chính xác. Jungkook đứng quay lưng lại, mái tóc khá dài và bồng bềnh đung đưa nhẹ theo từng động tác chơi nhạc của cậu.

Cậu ấy đang học với thầy Olivier trong một căn phòng. Khi đi giày, tôi chỉ có thể cảm nhận được Jungkook một cách mơ hồ, nên ngay sau đó tay tôi đã đưa về phía tấm kính mà qua đó tôi đang quan sát cậu.

Ngay khi lòng bàn tay tôi chạm vào bề mặt lạnh lẽo, toàn thân tôi rung lên, như thể tất cả những đám mây trong những ngày u ám gần đây của tôi cuối cùng cũng nhường chỗ và để những tia nắng ấm áp xuyên qua. Đôi mắt tôi ngay lập tức ngấn nước với lượng tình cảm và tình yêu - với một chút khao khát mà Mặt trời chiếu vào thứ mà tôi nhận ra là cậu ấy đang chơi bản Salut D'Amour của Elgar.

Jungkook chơi những hợp âm tuyệt vời đó chính xác như cách nó được tạo thành, thuần túy như một lời tuyên bố sâu sắc về tình yêu. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Jungkook, nhưng tư thế của cậu ấy, cách cây vĩ lướt trên dây, tôi biết cậu ấy hoàn toàn đắm chìm và dường như có rất nhiều điều để nói.

Tôi đắm chìm trong mọi thứ đến nỗi tôi thậm chí không nhận ra khi nào các rung động đã ngừng lại, và tôi chỉ nhận ra chính mình khi nhìn thấy mái tóc xinh đẹp đó đung đưa trước chuyển động đột ngột mà Jungkook thực hiện để quay mặt về phía tôi. Tôi nhận ra rằng cả Jungkook và giáo sư đang nhìn tôi.

Nhìn vào mắt cậu ấy lúc đó mang lại cho tôi những cảm xúc đan xen trái ngược nhất mà tôi từng có trong đời. Đôi mắt to tròn của Jungkook đầy thấu hiểu và lần này, chúng lấp lánh. Jungkook đọc tôi như thể tôi là bản nhạc của một tác phẩm rất phức tạp nhưng lại là tác phẩm mà cậu sẵn sàng học hỏi.

"Tôi không thể có được em, xin đừng tìm tôi."

Đó là những gì tôi cố gắng truyền đạt bằng ánh mắt của mình, cuối cùng thoát ra khỏi trạng thái thôi miên đó, nheo mắt, tránh ánh nhìn của Jungkook. Tôi vội quay người bỏ chạy.

"Tôi thực sự cần em, hãy tìm tôi."

Đó là điều tôi chắc chắn Jungkook sẽ hiểu, bởi vì tính cách của cậu ấy chính là như vậy. Jungkook không đọc tôi một cách hời hợt, cậu ấy nhìn thấy mọi bí ẩn ẩn giấu trong lời thoại của tôi.

Và khi tôi nhận ra, đôi chân tôi đã đưa tôi đến phòng tập. Có lẽ là phòng của chúng tôi. Tất cả những gì tôi muốn là cuộn tròn trong một góc ở đó và chờ đợi thời gian trôi đi.

Trong giây lát, tôi đã cân nhắc rằng nếu Jungkook muốn tìm tôi thì cậu ấy sẽ đến thẳng đây, vì rõ ràng là tôi sẽ ở đây. Tôi đã nghĩ đến việc đi nơi khác, có thể là ký túc xá chăng? Sân sau?

Khi cân nhắc tất cả các phương án, tôi tự động bước vào phòng và đóng cửa lại, đi sang phía bên kia và ngồi xuống sàn, cạnh chiếc đàn piano luôn hiện diện ở đó.

Tôi tựa đầu vào tường thở dài, hai tay đưa lên tai, chỉnh lại chiếc tai nghe suýt tuột ra ngoài trong quá trình chạy. Vô cảm, cuối cùng tôi cũng để cho đôi mắt ướt của mình tuôn ra những giọt nước mắt mà chúng đã kìm nén sau bao nhiêu căng thẳng.

Có lẽ tôi có thể trốn vào một góc nhà ăn, hay Cantine Bretonne?

Nhìn chằm chằm vào cánh cửa tôi vừa đóng và gần như ngay trước mặt tôi, tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi vì tiếng khóc, nó êm dịu và không làm thay đổi nét mặt của tôi, nhưng tôi cảm thấy sẽ không dừng lại sớm. Tôi ôm đầu gối, tựa cằm vào đó, chờ đợi được tìm thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com